Chương 7
Vịt
27/07/2023
Vì anh đã từng có ơn với tôi ở kiếp trước, thôi thì kiếp này tôi sẽ giúp anh! Trịnh Tuyết đặt giỏ trái cây xuống bàn: - Tớ có đem ít trái cây
cậu thích, có gì bảo Lục Anh gọt ăn nhé!
Khả Băng ôm Trịnh Tuyết cười tươi: - Vẫn là cậu yêu mình nhất!
- Bách thiếu gia lát nữa có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với anh, gặp ở công ty tôi nhé!
Bách Vũ gật đầu. Anh ta đứng dậy nhìn Khả Băng một lúc rồi nháy mắt nói: - Hẹn gặp lại em sau nhé! rồi rời khỏi xe.
Khả Băng nhìn một màn vừa rồi mà muốn nôn ọe, không thể tin được là bản thân cô lại đề nghị qua đêm cùng anh ta. Chắc qua đến New York cô quăng não mình ở khách sạn rồi mới đến quán bar quá. Trịnh Tuyết cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi: - Mình ghé xem cậu thế nào rồi đem ít trái cây vậy thôi. Ở đây hãy cẩn thận với Kỷ Lan đấy nhé, cô ta vốn không ưa mình nên chắc ghét luôn cậu.
- Thì mình cũng có ưa cô ta đâu.
Trịnh Tuyết lắc đầu ngao ngán: - Mình thấy anh ta hình như để ý cậu nhiều lắm hay sao á! Thôi đi đây, tạm biệt!
Khả Băng vẫy tay chào Trịnh Tuyết, cô thầm nghĩ một tên trăng hoa như Bách Vũ mà thích cô thật á? Còn lâu! Chung quy thì mối quan hệ cô và anh ta cũng chỉ là tình một đêm, sẽ chẳng tiến triển đi đâu được. Lục Anh đi vào thì thấy Khả Băng đang bực tức dậm chân, cô hỏi: - Chị có sao không đấy?
Khả Băng dừng lại rồi ngồi xuống ghế: - À không sao! Em gọt chị trái đào trong giỏ nhé!
Tại Lovely - công ty của Trịnh Tuyết, cô rót một ly trà rồi đẩy về phía Bách Vũ. Anh ta nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi: - Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
- Anh hiện tại đang tương tư bạn tôi nhỉ? Khả Băng ấy!
- Tôi thể hiện rõ lắm sao?
Trịnh Tuyết bật cười: - Anh nói thử xem? Mắt anh muốn nhìn thủng cả mặt người ta thì hỏi sao người ngoài như tôi lại không biết.
Khả Băng sang New York theo lịch trình làm việc rồi tranh thủ nghỉ dưỡng được ba tháng, trong ba tháng đó thì đã vô tình gặp Bách Vũ và phát sinh mối quan hệ tình một đêm. Bách Vũ đối với cô không chỉ đơn giản vậy mà là yêu cô ngay từ cái chạm mắt, tuy anh mang tiếng đào hoa nhưng chỉ là hữu danh. Không phải ai muốn trèo lên giường anh là được ở lại, hôm đó là yến tiệc của một gia tộc có tiếng ở New York cả anh và cô đều được mời. Nhưng Khả Băng uống phải rượu có bỏ thuốc rồi không ngờ gặp Bách Vũ trên hành lang nên mới xảy ra cái gọi là tình một đêm, sau hôm đó thì cô cũng mất tích anh phải bỏ nhiều công sức mới tra ra người lấy đi đời trai mình là ai.
- Cô ấy sẽ không thích tôi.
Bách Vũ thở dài, ánh mắt anh trở nên buồn bã khi thốt lên câu nói ấy. Anh khó lắm mới tìm ra được cô nhưng đổi lại là không nhận người quen, cũng phải. Chỉ là trải qua có một đêm, xuống giường đều là người lạ.
- Nếu cô ấy cũng thích anh nhưng gia đình anh phản đối hai người bên nhau thì anh tính làm thế nào?
- Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
Trịnh Tuyết cười lớn, dù biết mỗi lời của anh nói ra đều là thật lòng nhưng cũng quá đường đột. Cô nói:- Anh hiện tại cũng chỉ là một thiếu gia không có quyền uy, trong Bách gia anh dựa vào cái gì để bảo vệ Khả Băng?
- Cô!
- Tuy Khả Băng là diễn viên nổi tiếng là ảnh hậu vạn người hâm mộ nhưng xuất thân cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có gia tộc nào cả, thêm việc là một diễn viên trong giới giải trí nhưng theo như sự hiểu biết của tôi về Bách gia các người thì họ vốn không hề xem trọng diễn viên vì cho rằng ai xuất thân từ giới giải trí đều không "sạch sẽ".
Trịnh Tuyết uống một ngụm trà rồi nói tiếp: -Dù cho Khả Băng từ trước đến nay chưa hề dính phải tin đồn nào quá đáng nhưng Bách gia không đời nào mà tin tưởng cho vào cửa đâu Bách Vũ à, anh vẫn còn không hiểu rõ về gia đình minh thì sao bản thân dám chắc nịch sẽ bảo vệ được Khả Băng.
Bách Vũ không lời nào phản bác lại vì Trịnh Tuyết nói không sai một chữ nào.
- Tôi nghĩ thứ anh cần bây giờ chưa phải là phản hồi của cô ấy mà chính là nắm trong tay quyền lực của Bách gia. Đến lúc đó anh có được quyền lực trong tay thì việc anh theo đuổi Khả Băng cũng chưa hẳn là muộn. Nếu cô ấy không có gia tộc nào chống lưng thì sao anh không trở thành người chống lưng mạnh nhất cho cô ấy?
Trịnh Tuyết mỉm cười
Bách Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi anh đứng dậy: - Được, tôi sẽ nghe theo Trương phu nhân chỉ bảo. Mong cô về sau sẽ chỉ điểm thêm!
Trịnh Tuyết nói: - Rất sẵn lòng!
Đến tối như thường lệ thì Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết dùng bữa với nhau, hôm nay cô đã làm thêm một chuyện vui nên tâm tình thoải mái vừa ăn vừa đung đưa hai chân qua lại. Trương Ngạn Hành nhìn hành động dễ thương của cô hỏi: - Hôm nay có gì vui sao?
Trịnh Tuyết gật đầu: - Hôm nay em lại làm một chuyện tốt nữa đó! Không nói anh biết đâu.
Cô mà nói ra mắc công hắn lại nghĩ cô thần kinh không bình thường còn lâu mới nói.
- Ổ? Được thôi!
Câu trả lời khác xa với tưởng tượng của Trịnh Tuyết nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà tiếp tục ăn cơm. Trương Ngạn Hành nhìn cô gắp đồ ăn liên tục bỏ vào miệng khiến hai má phồng lên như hamster đang cố gắng giấu đống hạt trong miệng.
Đêm khuya Trương Ngạn Hành quấn khăn tắm đi đến tủ đồ lấy quần áo ngủ, Trịnh Tuyết nằm trên giường nhìn không chớp mắt. Càng nhìn càng thấy cơ thể của Trương Ngạn Hành thật hết nước chấm, cô tiến lại ôm eo hắn từ đằng sau.
- Em làm gì vậy?
- Nhìn anh thế này em thật sự không kiềm lòng được nha!
Trương Ngạn Hành xoay người lại,hôn nhẹ lên trán cô: - Ngoan đi bé cưng, mai em còn phải đi làm. Tôi không muốn mai em không đi đâu được.
Trịnh Tuyết phồng má tức giận, cũng đâu phải tại cô đâu chứ!
- Hửm? Anh xăm hình khi nào vậy?
Cô sờ tay lên eo bên trái của Trương Ngạn Hành, lúc trước cô làm gì thấy hình xăm này. Nhìn cũng không hẳn là mới, hay là do cô không chú ý đến khúc dưới này nhỉ?
- Anh xăm hình bông tuyết hả? Lãng mạn thật đấy, chồng yêu!
Tay của Trịnh Tuyết di chuyển đến đâu thì cơ thể của Trương Ngạn Hành lại nóng râm ran chỗ đó, thêm việc chất giọng trong trẻo của cô lại càng khiến hắn nổi lên ý nghĩ muốn chiếm lấy cô ngay và luôn nhưng tia lý trí còn sót lại đã cứu vớt. Hắn nắm tay cô lại kéo đến giường để cô ngồi xuống: - Em ngủ trước đi nhé!
Rồi bản thân xoay người lấy đồ bước vào phòng tắm trở lại. Trịnh Tuyết vỗ vỗ lên trán, cô cũng nhận thức được bản thân vừa mới làm ra cái hành động ác ôn như thế nào. Thôi đi ngủ, đi ngủ!
Khả Băng ôm Trịnh Tuyết cười tươi: - Vẫn là cậu yêu mình nhất!
- Bách thiếu gia lát nữa có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với anh, gặp ở công ty tôi nhé!
Bách Vũ gật đầu. Anh ta đứng dậy nhìn Khả Băng một lúc rồi nháy mắt nói: - Hẹn gặp lại em sau nhé! rồi rời khỏi xe.
Khả Băng nhìn một màn vừa rồi mà muốn nôn ọe, không thể tin được là bản thân cô lại đề nghị qua đêm cùng anh ta. Chắc qua đến New York cô quăng não mình ở khách sạn rồi mới đến quán bar quá. Trịnh Tuyết cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi: - Mình ghé xem cậu thế nào rồi đem ít trái cây vậy thôi. Ở đây hãy cẩn thận với Kỷ Lan đấy nhé, cô ta vốn không ưa mình nên chắc ghét luôn cậu.
- Thì mình cũng có ưa cô ta đâu.
Trịnh Tuyết lắc đầu ngao ngán: - Mình thấy anh ta hình như để ý cậu nhiều lắm hay sao á! Thôi đi đây, tạm biệt!
Khả Băng vẫy tay chào Trịnh Tuyết, cô thầm nghĩ một tên trăng hoa như Bách Vũ mà thích cô thật á? Còn lâu! Chung quy thì mối quan hệ cô và anh ta cũng chỉ là tình một đêm, sẽ chẳng tiến triển đi đâu được. Lục Anh đi vào thì thấy Khả Băng đang bực tức dậm chân, cô hỏi: - Chị có sao không đấy?
Khả Băng dừng lại rồi ngồi xuống ghế: - À không sao! Em gọt chị trái đào trong giỏ nhé!
Tại Lovely - công ty của Trịnh Tuyết, cô rót một ly trà rồi đẩy về phía Bách Vũ. Anh ta nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi: - Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
- Anh hiện tại đang tương tư bạn tôi nhỉ? Khả Băng ấy!
- Tôi thể hiện rõ lắm sao?
Trịnh Tuyết bật cười: - Anh nói thử xem? Mắt anh muốn nhìn thủng cả mặt người ta thì hỏi sao người ngoài như tôi lại không biết.
Khả Băng sang New York theo lịch trình làm việc rồi tranh thủ nghỉ dưỡng được ba tháng, trong ba tháng đó thì đã vô tình gặp Bách Vũ và phát sinh mối quan hệ tình một đêm. Bách Vũ đối với cô không chỉ đơn giản vậy mà là yêu cô ngay từ cái chạm mắt, tuy anh mang tiếng đào hoa nhưng chỉ là hữu danh. Không phải ai muốn trèo lên giường anh là được ở lại, hôm đó là yến tiệc của một gia tộc có tiếng ở New York cả anh và cô đều được mời. Nhưng Khả Băng uống phải rượu có bỏ thuốc rồi không ngờ gặp Bách Vũ trên hành lang nên mới xảy ra cái gọi là tình một đêm, sau hôm đó thì cô cũng mất tích anh phải bỏ nhiều công sức mới tra ra người lấy đi đời trai mình là ai.
- Cô ấy sẽ không thích tôi.
Bách Vũ thở dài, ánh mắt anh trở nên buồn bã khi thốt lên câu nói ấy. Anh khó lắm mới tìm ra được cô nhưng đổi lại là không nhận người quen, cũng phải. Chỉ là trải qua có một đêm, xuống giường đều là người lạ.
- Nếu cô ấy cũng thích anh nhưng gia đình anh phản đối hai người bên nhau thì anh tính làm thế nào?
- Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
Trịnh Tuyết cười lớn, dù biết mỗi lời của anh nói ra đều là thật lòng nhưng cũng quá đường đột. Cô nói:- Anh hiện tại cũng chỉ là một thiếu gia không có quyền uy, trong Bách gia anh dựa vào cái gì để bảo vệ Khả Băng?
- Cô!
- Tuy Khả Băng là diễn viên nổi tiếng là ảnh hậu vạn người hâm mộ nhưng xuất thân cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có gia tộc nào cả, thêm việc là một diễn viên trong giới giải trí nhưng theo như sự hiểu biết của tôi về Bách gia các người thì họ vốn không hề xem trọng diễn viên vì cho rằng ai xuất thân từ giới giải trí đều không "sạch sẽ".
Trịnh Tuyết uống một ngụm trà rồi nói tiếp: -Dù cho Khả Băng từ trước đến nay chưa hề dính phải tin đồn nào quá đáng nhưng Bách gia không đời nào mà tin tưởng cho vào cửa đâu Bách Vũ à, anh vẫn còn không hiểu rõ về gia đình minh thì sao bản thân dám chắc nịch sẽ bảo vệ được Khả Băng.
Bách Vũ không lời nào phản bác lại vì Trịnh Tuyết nói không sai một chữ nào.
- Tôi nghĩ thứ anh cần bây giờ chưa phải là phản hồi của cô ấy mà chính là nắm trong tay quyền lực của Bách gia. Đến lúc đó anh có được quyền lực trong tay thì việc anh theo đuổi Khả Băng cũng chưa hẳn là muộn. Nếu cô ấy không có gia tộc nào chống lưng thì sao anh không trở thành người chống lưng mạnh nhất cho cô ấy?
Trịnh Tuyết mỉm cười
Bách Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi anh đứng dậy: - Được, tôi sẽ nghe theo Trương phu nhân chỉ bảo. Mong cô về sau sẽ chỉ điểm thêm!
Trịnh Tuyết nói: - Rất sẵn lòng!
Đến tối như thường lệ thì Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết dùng bữa với nhau, hôm nay cô đã làm thêm một chuyện vui nên tâm tình thoải mái vừa ăn vừa đung đưa hai chân qua lại. Trương Ngạn Hành nhìn hành động dễ thương của cô hỏi: - Hôm nay có gì vui sao?
Trịnh Tuyết gật đầu: - Hôm nay em lại làm một chuyện tốt nữa đó! Không nói anh biết đâu.
Cô mà nói ra mắc công hắn lại nghĩ cô thần kinh không bình thường còn lâu mới nói.
- Ổ? Được thôi!
Câu trả lời khác xa với tưởng tượng của Trịnh Tuyết nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà tiếp tục ăn cơm. Trương Ngạn Hành nhìn cô gắp đồ ăn liên tục bỏ vào miệng khiến hai má phồng lên như hamster đang cố gắng giấu đống hạt trong miệng.
Đêm khuya Trương Ngạn Hành quấn khăn tắm đi đến tủ đồ lấy quần áo ngủ, Trịnh Tuyết nằm trên giường nhìn không chớp mắt. Càng nhìn càng thấy cơ thể của Trương Ngạn Hành thật hết nước chấm, cô tiến lại ôm eo hắn từ đằng sau.
- Em làm gì vậy?
- Nhìn anh thế này em thật sự không kiềm lòng được nha!
Trương Ngạn Hành xoay người lại,hôn nhẹ lên trán cô: - Ngoan đi bé cưng, mai em còn phải đi làm. Tôi không muốn mai em không đi đâu được.
Trịnh Tuyết phồng má tức giận, cũng đâu phải tại cô đâu chứ!
- Hửm? Anh xăm hình khi nào vậy?
Cô sờ tay lên eo bên trái của Trương Ngạn Hành, lúc trước cô làm gì thấy hình xăm này. Nhìn cũng không hẳn là mới, hay là do cô không chú ý đến khúc dưới này nhỉ?
- Anh xăm hình bông tuyết hả? Lãng mạn thật đấy, chồng yêu!
Tay của Trịnh Tuyết di chuyển đến đâu thì cơ thể của Trương Ngạn Hành lại nóng râm ran chỗ đó, thêm việc chất giọng trong trẻo của cô lại càng khiến hắn nổi lên ý nghĩ muốn chiếm lấy cô ngay và luôn nhưng tia lý trí còn sót lại đã cứu vớt. Hắn nắm tay cô lại kéo đến giường để cô ngồi xuống: - Em ngủ trước đi nhé!
Rồi bản thân xoay người lấy đồ bước vào phòng tắm trở lại. Trịnh Tuyết vỗ vỗ lên trán, cô cũng nhận thức được bản thân vừa mới làm ra cái hành động ác ôn như thế nào. Thôi đi ngủ, đi ngủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.