Ngọt Ngào Và Đắng Cay Của Tình Yêu

Chương 8: Sinh Nhật Buồn

Phương Linh

11/08/2015

Khi binh minh mới rạng thì cũng là lúc màn đêm đi qua, để lại cho cảnh vật một vẻ yên tĩnh lạ lùng.

Ánh sáng mới chỉ mập mờ, huyền ảo. Trên cành cây, trong vòm lá, những giọt sương sớm đọng lại, long lanh chẳng khác gì những hạt ngọc trai trong suốt, đẹp đến lạ lùng.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Mặt trời dẩn dần hiện lên sau mấy dãy nhà cao tầng và bắt đầu chiếu ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai. Cả một khoảng không rộng lớn đang từ từ chuyển sắc. Thay thế cho màn đêm mờ ảo là ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp không gian, cùng với ánh sáng, không khí cũng đang vận động. Nó trở nên nhẹ và trong, mát rượi, kích thích vào từng thớ thịt, khiến con người ta cảm thấy khoan khọái lạ thường. Bên dưới kia, hàng cây xanh cũng vừa tỉnh giấc, đang khẽ rùng mình. Trên những chiếc lá ướt đẫm hơi sương là những chú sâu còn ngái ngủ, khẽ cuộn tròn người trong lá chưa chịu chào đón bình minh.

Ngày hôm nay, là ngày đặc biệt với Thiên, ngày mà cô gái của anh được sinh ra đời… Và.. cũng là ngày cướp mất cô khỏi tay anh.

----------------------

Thiên nặng nhọc rời khỏi giường, hôm nay anh chả muốn đi học. Mà nếu không đi, ở nhà cũng chẳng biết làm gì. Ở nhà càng làm anh nghĩ ngợi nhiều thêm thôi.. Thà đi học còn chọc tức được ai đó nữa chứ. Bất giác, hình ảnh của con người đó hiện về trong anh. Một cô gái đanh đá, chanh chua, khó chịu và là 1 con người khó hiểu (chị vy nhà mình chớ ai). Nghĩ đến đây, anh bất chợt mỉm cười… Hình ảnh cô như tăng thêm động lực để anh đi học…. Bất chợt, 1 ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu anh. Một nụ cười ma mãnh đến khó hiểu… Gương mặt anh nham hiểm bất thường

[ Chờ đó đi, tôi sẽ trả thù được cô ] – Dòng suy nghĩ lướt qua đầu Thiên

---------------------------

----------------------------

- Chờ tao xí – Tiếng Như vang ra từ trong nhà ( bà này lại dậy trễ )

- 1 phút nữa mà mày chưa bước ra đây thì………….. Ra rồi nè – Như cắt lời Vy, vừa nói vừa thở hổn hển

- Ăn suốt ngày dậy trễ - Vy càm ràm

- Tại do tối qua tao thức khuya

- Sao lại thức khuya, hay là….. – Vy cười ma mãnh

Cốc….. Á……Như cốc là đầu Vy 1 cái khiến cô kêu oai oái

- Mày làm gì vậy hả??? – Vy nhăn nhó vì bị đánh oan (oan quá @.@)

- Đánh cho đầu óc mày bớt đen tối

- Tao làm gì đen tối, có mày đen tối mới nghĩ tao đen tối chớ - Vy cãi lí

- Thôi không hơi đâu cãi với mày chỉ tổ tốn thời gian, đi học – Như nói rồi kéo Vy lên xe

----------------------

_______________Tại trường Moon___________

Thiên đang ngồi trong lớp suy nghĩ kế hoạch phá Vy, thực ra thì anh cũng có kế hoạch sẵn rồi, chẳng qua là nghĩ xem nên thực hiện như thế nào thôi

Chợt anh quay qua hỏi Luân :

- Luân, tao với mày phá nhỏ kia đy!!

- Nhỏ nào?-

- Luân đang đeo phone nhưng vẫn nghe thấy lời thằng bạn, 2 con mắt cứ dính vào cái ip

- Nhỏ Vy á. Tao định phá nhỏ đó - Thiên nói kèm theo nụ cười ma mãnh –

- Để ý nhỏ hả - Luân nhìn sang Thiên 1 cách nghi ngờ

- Mày điên à?? Có chết tao cũng không để ý bà la sát đó đâu- Thiên nói 1 cách bực mình, vả lại anh còn đang chờ 1 người nào đó

- Vậy phá chi?? Mày muốn thì mày phá 1 mình đy- Luân nói 1 cách phũ phàng

- Được rồi để 1 mình Quốc Thiên này ra tay vậy

- Mà này – Luân bỗng quay qua Thiên, gương mặt nghiêm túc đến lạ thường – Mày định chờ đến bao giờ??

Câu nói trống không của Luân như 1 nhát dao cứa qua tim Thiên.. Chính anh cũng không biết câu trả lời cho chính mình. Nếu thực sự không thể tìm thấy, vậy anh sẽ phải làm sao trong khi tim mình chỉ thuộc về con người ấy. Và có cho là anh quên được và bắt đầu 1 cuộc sống mới, khi anh tìm được nửa kia của mình, người con gái đó lại xuất hiện thì anh sẽ phải chọn ai.. Đó thực sự là câu hỏi quá khó khiến cho 1 người thông minh như anh cũng không thể tìm ra câu trả lời..



- Tao không biết – Thiên thở dài, đôi mắt nâu xậm của anh theo đuổi 1 ý nghĩ xa xăm mà không ai có thể biết được, ngay cả Luân

Luân thực sự không nghĩ câu hỏi của anh lại khiến Thiên trở nên như vậy. Anh vốn vụng về về mấy chuyện như thế này.

- Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, lo mà hoàn thành kế hoạch hại người của mày đi – Luân chữa cháy

- Hại người gì chứ - Thiên ngu ngơ hỏi

- Mới vừa nãy mới rủ tao xong

- À à, nhớ rồi – Thiên như người mới ngủ dậy

5p sau.... Vậy là 1 kế hoạch phá Vy được hoàn thành, trong lúc Thiên đang hí hửng cho kế hoạch thì Vy đang chạy bán sống bán chết để kịp giờ học…..

Cất xe xong đang đi trên sân trường vào lớp học, Vy chợt quay qua hỏi:

- Như, mày biết hôm nay là ngày gì không?

- ừm… hôm nay hình như là 21/2- Như trả lời 1 cách thản nhiên

- Ò ò thứ 7/ 21/2 á. – Vy nói có vẻ hi vọng

- Sinh nhật người yêu cũ, tròn 1 năm yêu nhau , hay tròn 1 năm chia tay …???- Như tỉnh bơ

- Haizzzz, con điên. Tao hết nói nổi mày rồi- Vy nói có vẻ thất vọng

- ủa chứ hôm nay ngày gì??

- không có gì

- Ò thôi, lên lớp lẹ đi, cô vô rồi kìa

------------------------------------------------------------------

…. Ra về…..

- Hôm nay nhà tao có việc nên tao về trước nha – Như nói rồi chạy 1 lèo làm Vy ko kịp nói gì

Thất vọng- Chán nản là những từ diễn tả tâm trạng Vy lúc này. Hôm nay là sinh nhật nhỏ mà con bạn thân của nó lại không nhớ. Đáng trách mà. Vừa nãy nghe Như nói không nhớ cô vẫn còn 1 chút hi vọng. Vậy mà giờ Như lại về trước thì coi như hi vọng của cô tan thành mây khói.

Vy bước đi như cái xác không hồn… Tâm trạng cô rối bời… Nước mắt cứ trực trào ra ở khóe mắt….

…. Đang đi…. Bỗng…. Ào….. Nguyên 1 xô nước đổ từ trên xuống ướt hết người Vy…….

- Hahaha – Tiếng cười từ đằng sau cô phát ra…

- Haha, ai biểu đụng vào Quốc Thiên này, tôi nói là sẽ trả thù mà. Lúc đầu tôi còn định cho cô nguyên xô máu lợn đấy, do còn chút thương tình nên mới ko dùng, nhìn cô như vậy cũng đủ thảm hại rùi haha – Thiên cười mãn nguyện vì trả được thù

Bình thường, theo như tính cách của cô, Thiên sẽ không yên với cô đâu.. Nhưng sao hôm nay cô lại yên lặng, cô không hề mắng hay đánh anh, cô còn không quay lại nhìn anh… Điều này khiến anh thật sự ngạc nhiên..

- Này, này, hôm nay cô bị sao vậy??? – Thiên liền đi đến lại gần Vy

- Cô… cô… khóc ư?? – Thiên tròn xoe mắt nhìn Vy, chẳng lẽ chỉ vì chuyện như vậy mà cô ta lại khóc

Vy không nói gì, cô chạy đi bỏ lại Thiên ngơ ngác 1 mình. Cô đã cố ngăn không cho mình rơi nước mắt… nhưng cô cũng là con gái… yếu đuối như nhau… không thể nào kìm nén lâu được. Lại thêm trò đùa nghịch quá tay của Thiên khiến cô không thể tự kiểm soát cảm xúc của bản thân mà bất giác bật khóc…

……….

Vy chạy 1 mạch ra biển, chỉ có nơi này làm tâm hồn cô được thanh thản.Mặt trời đỏ chói soi xuống mặt biển làm biển đỏ rực lên như một biển lửa. Trên đám mây hồng huyền ảo như những dải lụa thướt tha. Biển vẫn không ngừng gợn những đợt sóng to nhỏ, lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại ầm ầm dữ dội. Vy bước chậm rãi trên bãi cát, những con sóng nhè nhẹ liếm lên chân cô, bọt sóng màu bưởi đào.Gió biển nhẹ nhàng mát rượi. Biển bắt đầu nhợt nhạt vì mặt trời sắp lặn. Những tia nắng cuối cùng của một ngày không đủ tạo màu trên biển mà đủ để mặt biển ánh lên màu trắng hơi phớt vàng nhợt nhạt….

Tâm hồn Vy thả trôi theo gió, cô không muốn nghĩ ngợi gì nhiều. Cô sẽ coi đây là 1 lần vấp ngã trong cuộc sống. Sẽ còn cả 1 tương lai đang chờ cô phía trước……

- Ngọc Vy – Tiếng kêu vọng lại

Nghe có người kêu mình, Vy liền quay lại….



- Là anh?? Anh đến đây làm gì – Vy trả lời 1 cách khó chịu

- Này, sao cô đi nhanh thế hả - Thiên thở hắt

- Anh về đi, tôi muốn ở 1 mình

- Chỉ vì vậy mà cô khóc hay sao?? Cô có quá trẻ con không vậy hả

- Tôi nói anh đi đi mà – Vy quát, giờ cô chẳng còn tâm trạng để cãi nhau với anh nữa

Thiên ngạc nhiên vô cùng, đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như vậy. Vì anh ư?? Chỉ vì 1 trò chơi khăm bình thường lại khiến cô khóc. Sao chẳng giống cô chút nào. Nhưng cho dù vì lí do gì thì trong lòng anh vẫn không muốn nhìn thấy người con gái này khóc. Hơn nữa, nếu là vì anh, thì thực sự anh cảm thấy có lỗi với cô….

- Tôi… tôi…x…xin…lỗi – Thiên xin lỗi 1 cách gượng gạo, cứ như thể 2 từ ấy chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của anh

Nghe Thiên nói, dù đang rất buồn nhưng Vy vẫn không thể nén nổi cười. Dù đó chỉ là 1 nụ cười mỉm và mau chóng tắt đi nhưng đối với Thiên, sao nụ cười đó thật đẹp….

[ Ting – ting – tinh ] – Tiếng chuông tin nhắn của Vy reo

[ Chúc mừng sinh nhật của quý khách, chúc quý khách có 1 ngày sinh nhật hạnh phúc bên gia đình và bạn bè. Cảm ơn vì quý khách đã sử dụng sản phẩm của công ty chúng tôi. Xin chân thành cảm ơn ] – Tin nhắn từ 1 cửa hàng mà Vy thường hay mua.

- Hôm nay là sinh nhật của cô sao??- Thiên bất giác hỏi

Như vội vàng tắt máy, cô không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn về phía hoàng hôn đang buông xuống.

[ Hôm nay là sinh nhật cô ta ư?? Sao cô ta lại ở đây vào giờ này?? Cái cô bạn hay đi với cô ta đâu nhỉ?? Sao không đi với cô ta?? Mà ngày hôm nay không phải là….] – Bỗng nhiên, 1 ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Thiên

- Cô còn ba mẹchứ - Thiên hỏi

- Tất nhiên là còn, mà sao anh lại hỏi vậy – Vy ngạc nhiên

- À không có gì đâu – Thiên cười lạnh

[ Mày nghĩ gì vậy chứ, sao cô ta có thể là người mày từng yêu được chứ. Khôngthể nào. Trên đời này có cả khối người sinh vào ngày này, hơn nữa trông cô ta hung dữ như vậy, làm sao có thể là 1 cô bé đáng yêu được. Điều đó là không thể ]

- Mà này, cái cô bạn gì đó của cô không đi chơi sinh nhật với cô à – Thiên bất giác hỏi

Vy không trả lời, đôi mắt đượm buồn…

[ Không lẽ….] – Thiên dần hiểu ra vấn đề, giờ thì anh đã có đáp án cho câu hỏi của anh..

- Đi thôi – Thiên kéo tay Vy

- Đi đâu chứ - Như 1 phản xạ, Vy giằng tay lại

- Cứ đi rồi biết – Thiên nói rồi kéo Vy 1 mạch ra xe

- Lên xe đi – Thiên nói

- Làm gì chứ, tôi có nhờ anh chở đi đâu đâu?? – Vy khó hiểu trước hành động của Thiên

- Tôi nói lên xe thì cứ lên đi, hỏi nhiều làm gì – Thiên gắt, lần này anh không chờ Vy tự vào nữa mà đẩy Vy vào xe luôn

- Anh làm cái quái gì vậy hả - Vy nhăn nhó

Thiên không trả lời, anh ngồi vào xe và lái nó với tốc độ kinh hoàng. Chiếc xe lao đi mà chẳng hề sợ bất cứ 1 chiếc xe nào. Nó cứ lao vun vút trong gió, cứ như anh đang đùa với tử thần vậy.

- Này, lái chậm thôi, anh muốn giết người đấy hả

- Yên tâm đi, không chết được đâu – Thiên trả lời chắc nịch

------------------

- Đến nơi rồi – Anh dừng lại ở 1 cửa mua sắm lớn nhất thành phố

- Đến đây làm gì chứ - Vy ngờ nghệch

- Hỏi nhiều, xuống xe đi – Thiên nói rồi kéo cô ra khỏi xe – Đi theo tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọt Ngào Và Đắng Cay Của Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook