Chương 7: Con Gái Của Thủ Phạm Giết Người
Chiến Tây Dã
26/09/2021
Nhà họ Diệp.
Diệp Từ đi tới phòng của Tô Viện.
"Mẹ, chân mẹ thế nào rồi?"
Tô Viện bởi vì Diệp Thịnh chọc họa mà lo lắng bất an, nghe thấy giọng nói của cô ta liền quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng.
"Là Tiểu Từ à, mẹ không sao, bôi thuốc hai ngày nữa là ổn rồi.”
Diệp Từ đi tới, ngồi bên cạnh bà ta.
"Mẹ còn đang lo lắng cho A Thịnh à?"
Tô Viện đau đầu đỡ trán.
"Đứa nhỏ này thường ngày chưa bao giờ như vậy, lần này nếu không phải là bởi vì Ninh Ly, chỉ sợ cũng không..."
Trong lời nói, đối với Diệp Thịnh cũng không quá nhiều trách cứ, trái lại đều là do Ninh Ly.
Bà ta vốn cảm thấy là do Ninh Ly làm liên lụy, ngày đầu tiên mới vào nhà họ Diệp, đã gây ra chuyện như vậy rồi.
Nói xong, bà ta nhìn thoáng qua ngoài cửa.
"Đúng rồi, bên kia Ninh Ly thế nào? Có gây thêm phiền toái gì cho con không?”
Diệp Từ lắc đầu một cái.
"Sau khi chị bước vào phòng, cũng không thấy đi ra ngoài. Nhưng mà…"
Cô ta dừng một chút:
"Vừa nãy lúc đi qua phòng vẽ tranh, tâm trạng chị ấy hình như không được tốt cho lắm..."
Tô Viện nhíu mày, hồi tưởng lại.
"Phòng vẽ tranh? Mẹ nghe nói trước đó nó có kiếm tiền bằng vẽ tranh phác họa chân dung ở ngoài lề đường..."
Nói đến đây bà ta liền ngậm miệng, vẻ mặt xấu hổ.
Thân thể bà nội Ninh Ly bệnh tật ốm yếu, những năm qua đều dựa vào tiền trợ cấp mà sống qua ngày, Ninh Ly thì rất sớm đã đi ra ngoài làm công, làm thêm kiếm tiền nuôi gia đình.
Những chuyện này, Tô Viện cũng mới biết cách đây không lâu.
Nhưng nói cái này trước mặt Diệp Từ, khiến cho sắc mặt bà ta u ám.
“Coi như có đi theo thầy nào đó học được một ít, cũng không thể nào so sánh với con được.”
Diệp Từ lên tiếng đồng tình:
"Nói như vậy, những năm qua chị Ninh Ly cũng thật vất vả."
Thấy ý của cô ta không có vẻ mỉa mai khinh thường, sắc mặt Tô Viện mới tốt hơn một chút, vỗ vỗ tay cô ta.
"Tiểu Từ, con yên tâm, nó chỉ ở đây một năm thôi."
Năm sau thi đại học kết thúc, bà ta sẽ nộp đơn của Ninh Ly vào trường đại học ở nơi khác.
Trường đại học nào cũng được.
Với thành tích kia, bà ta vốn cũng không có hi vọng gì, quá lắm thì nhà họ Diệp tốn ít tiền sắp xếp.
"Chung kết cúp Hoa Thanh đã bắt đầu rồi, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến tâm trạng của con. Bố của con đang mong chờ con mang giải nhất về đó!"
Nói tới cái này, nụ cười trên mặt Diệp Từ hiện lên rõ ràng.
"Vâng ạ."
...
Buổi trưa, phòng ăn.
Trên bàn ăn bầu không khí có chút cổ quái tĩnh mịch.
Diệp Minh đã mất đi thứ mình yêu thích, mà sắc mặt cũng không phải là quá khó coi, nhưng vẫn lộ ra sự lạnh lùng.
Mắt Diệp Thịnh đỏ, rụt rè ngồi ở một bên, hiển nhiên là sợ bị la mắng.
Chỉ có lúc nhìn về phía Ninh Ly, trong mắt mới mang theo oán khí.
Ninh Ly giống như không biết, chỉ hờ hững ngồi ở đó tự mình ăn.
Đời trước mấy tháng cuối cùng, cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cho nên hiện tại, những thức ăn này cô đều ăn thật ngon.
Cuối cùng, Diệp Minh phá vỡ im lặng.
"Ninh Ly, ngày mai là thứ hai, cháu và Tiểu Từ cùng nhau đi học. Nhị Trung[1] có nhiều giáo viên giỏi, yêu cầu thành tích rất nghiêm ngặt, cho nên sáng mai sẽ cho cháu làm một bài thi nhỏ. Cháu nhớ làm cho cẩn thận."
Tô Viện nói bổ sung:
"Lớp 12 không dễ xếp lớp đâu, đặc biệt là ở Nhị Trung. Lần này Chú Diệp vì con mà tốn rất nhiều công sức đấy."
Diệp Từ nói:
"Chị Ninh Ly, có cái gì chị không biết cứ hỏi em."
Tô Viện không đồng ý:
“Gần đây con bận chuyện cuộc thi, nào còn thời gian chứ?"
"Không sao, chuyện chị nhập học cũng tương đối quan trọng mà."
Diệp Từ định đi theo con đường học sinh được đặc cách, nhưng thành tích môn văn hóa luôn rất tốt, thậm chí là đứng đầu trong top 20 của lớp.
Ninh Ly ăn xong muỗng canh cuối cùng, lúc này mới đặt muỗng xuống, ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Khóe môi cô cong cong.
"Cảm ơn chú Diệp, tôi sẽ cố gắng thi thật tốt."
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Viện đưa Ninh Ly và Diệp Từ đi tới Nhị Trung.
Diệp Từ thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.
Ngày hôm qua gần như cả ngày Ninh Ly đều ở trong phòng, cũng không biết có phải là nhất thời muốn tạo bất ngờ hay không.
Nhưng Nhị Trung ra bài thi thường thiên về độ khó, chị ấy có làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Đoán chừng là cảm thấy có nhà họ Diệp nên nhất định có thể được vào.
Đến gần cổng trường học, Trâu Hoa dừng xe.
Tô Viện dặn dò Diệp Từ vài câu, rồi dẫn Ninh Ly đi tới phòng giáo dục.
Diệp Từ xoay người đi hướng khối lớp 12.
Xuất thân của cô ta tốt, thành tích tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn là một tay vẽ tranh đẹp, từ lúc mới nhập học đã là hoa khôi của trường, nhân khí[2] rất cao.
[2]Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng người yêu thích và người ủng hộ
Một cô gái trẻ có gương mặt trái xoan đi về phía cô ta chào hỏi.
"Tiểu Từ!"
Cô gái đó đi tới trước mặt Diệp Từ, nhấc cằm chỉ về phía sau cô ta.
"Kia chính là đứa con ghẻ mới tới nhà cậu hả?"
Diệp Từ kéo tay cô gái.
"Đừng nói như vậy, chị Ninh Ly cũng là con gái mẹ mình đấy."
Trình Tương Tương trợn trắng mắt, chợt nhớ ra cái gì đó liền trở lại vẻ mặt hưng phấn bình thường:
"Được rồi, không nói tới cô ta nữa. Mình nghe nói ngày hôm qua anh họ mình có dẫn theo cậu hai Lục đến nhà cậu? Cậu có gặp chứ?"
Diệp Từ nhớ tới bóng người cao lớn lạnh lùng, gương mặt hơi nóng lên.
"Ừm."
"Thế nào? Có giống như mình nói không?! Lần này sinh nhật ông nội, hình như anh ấy cũng có tới đấy!"
Diệp Từ hơi động lòng.
"Vậy sao?"
...
Ninh Ly theo sau Tô Viện đi tới phòng giáo dục.
Trong phòng làm việc chỉ có một người.
Tô Viện có chút bất ngờ, gõ cửa một cái.
"Chủ nhiệm Tôn có ở đây không?"
Người kia ngẩng đầu lên từ sau máy vi tính, là một gương mặt người đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng khoảng chừng hai mươi, trông rất thanh tú tuấn lãng.
Nhìn giống như là sinh viên đại học, không giống như thầy giáo.
Anh ta tắt game trong điện thoại, tháo headphone, đánh giá hai người cửa ra vào, rồi mỉm cười.
"Bà Diệp đúng không? Xin chào! Tôi là Chu Phỉ. Chủ nhiệm Tôn đã đi họp rồi, nên để tôi phụ trách..."
Anh ta ngừng một lát rồi nhìn về phía Ninh Ly.
Ninh Ly nói:
"Ninh Ly."
"Đúng đúng! Tôi sẽ phụ trách kiểm tra đầu vào của Ninh Ly!"
Từ trong ngăn kéo anh ta lấy ra một tờ bài thi đưa cho Ninh Ly.
"Đến đây, ngồi làm đi! Tất cả môn học đều tụ họp đủ trên đề bài, kiểm tra tổng hợp, điểm tối đa ba trăm, điểm đạt đủ tiêu chuẩn là được!"
Ninh Ly tiếp nhận bài thi, nhíu mày.
Đời trước bởi vì nằm viện, cô nhập học muộn một tháng.
Khi đó tiếp đón không phải là người này, mà bài thi... cũng không phải là bài này.
Nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.
Cô yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu làm.
Chu Phỉ ngồi ở phía đối diện đối diện bàn cô, cầm điện thoại lên chơi game.
Ban đầu Tô Viện còn ngồi theo dõi, nhưng giữa chừng nhận một cuộc điện thoại thì liền rời đi.
Sau nửa giờ, Ninh Ly đóng nắp bút lại.
Đề trung học phổ thông này rất lâu trước kia đã làm rồi, lúc đầu có chút không được như ý nhưng sau đó thích ứng thì đã tốt hơn.
Cô đưa bài thi.
"Thầy Chu, tôi làm xong rồi."
Chu Phỉ ngẩng đầu kinh ngạc.
"Nhanh vậy sao?"
Anh ta gật đầu, động tác tay nhanh chóng:
"Để đó đi, tôi đánh xong ván này sẽ chấm điểm cho em."
Ninh Ly: "..."
Thật đúng là tùy tính.
Cô cầm một quyển sách đè lại bài thi, định ra ngoài đi phòng vệ sinh.
Chu Phỉ cũng không ngẩng đầu lên đồng ý.
Mới vừa đi tới đầu cầu thang, liền nghe thấy những lời mỉa ác ý chói tai từ phía sau.
"Thấy người kia không, nghe nói bố cậu ta mang tội giết người đó!"
---
[1]Nhị Trung: là tên trường, không phải trường Trung học
Diệp Từ đi tới phòng của Tô Viện.
"Mẹ, chân mẹ thế nào rồi?"
Tô Viện bởi vì Diệp Thịnh chọc họa mà lo lắng bất an, nghe thấy giọng nói của cô ta liền quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng.
"Là Tiểu Từ à, mẹ không sao, bôi thuốc hai ngày nữa là ổn rồi.”
Diệp Từ đi tới, ngồi bên cạnh bà ta.
"Mẹ còn đang lo lắng cho A Thịnh à?"
Tô Viện đau đầu đỡ trán.
"Đứa nhỏ này thường ngày chưa bao giờ như vậy, lần này nếu không phải là bởi vì Ninh Ly, chỉ sợ cũng không..."
Trong lời nói, đối với Diệp Thịnh cũng không quá nhiều trách cứ, trái lại đều là do Ninh Ly.
Bà ta vốn cảm thấy là do Ninh Ly làm liên lụy, ngày đầu tiên mới vào nhà họ Diệp, đã gây ra chuyện như vậy rồi.
Nói xong, bà ta nhìn thoáng qua ngoài cửa.
"Đúng rồi, bên kia Ninh Ly thế nào? Có gây thêm phiền toái gì cho con không?”
Diệp Từ lắc đầu một cái.
"Sau khi chị bước vào phòng, cũng không thấy đi ra ngoài. Nhưng mà…"
Cô ta dừng một chút:
"Vừa nãy lúc đi qua phòng vẽ tranh, tâm trạng chị ấy hình như không được tốt cho lắm..."
Tô Viện nhíu mày, hồi tưởng lại.
"Phòng vẽ tranh? Mẹ nghe nói trước đó nó có kiếm tiền bằng vẽ tranh phác họa chân dung ở ngoài lề đường..."
Nói đến đây bà ta liền ngậm miệng, vẻ mặt xấu hổ.
Thân thể bà nội Ninh Ly bệnh tật ốm yếu, những năm qua đều dựa vào tiền trợ cấp mà sống qua ngày, Ninh Ly thì rất sớm đã đi ra ngoài làm công, làm thêm kiếm tiền nuôi gia đình.
Những chuyện này, Tô Viện cũng mới biết cách đây không lâu.
Nhưng nói cái này trước mặt Diệp Từ, khiến cho sắc mặt bà ta u ám.
“Coi như có đi theo thầy nào đó học được một ít, cũng không thể nào so sánh với con được.”
Diệp Từ lên tiếng đồng tình:
"Nói như vậy, những năm qua chị Ninh Ly cũng thật vất vả."
Thấy ý của cô ta không có vẻ mỉa mai khinh thường, sắc mặt Tô Viện mới tốt hơn một chút, vỗ vỗ tay cô ta.
"Tiểu Từ, con yên tâm, nó chỉ ở đây một năm thôi."
Năm sau thi đại học kết thúc, bà ta sẽ nộp đơn của Ninh Ly vào trường đại học ở nơi khác.
Trường đại học nào cũng được.
Với thành tích kia, bà ta vốn cũng không có hi vọng gì, quá lắm thì nhà họ Diệp tốn ít tiền sắp xếp.
"Chung kết cúp Hoa Thanh đã bắt đầu rồi, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến tâm trạng của con. Bố của con đang mong chờ con mang giải nhất về đó!"
Nói tới cái này, nụ cười trên mặt Diệp Từ hiện lên rõ ràng.
"Vâng ạ."
...
Buổi trưa, phòng ăn.
Trên bàn ăn bầu không khí có chút cổ quái tĩnh mịch.
Diệp Minh đã mất đi thứ mình yêu thích, mà sắc mặt cũng không phải là quá khó coi, nhưng vẫn lộ ra sự lạnh lùng.
Mắt Diệp Thịnh đỏ, rụt rè ngồi ở một bên, hiển nhiên là sợ bị la mắng.
Chỉ có lúc nhìn về phía Ninh Ly, trong mắt mới mang theo oán khí.
Ninh Ly giống như không biết, chỉ hờ hững ngồi ở đó tự mình ăn.
Đời trước mấy tháng cuối cùng, cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cho nên hiện tại, những thức ăn này cô đều ăn thật ngon.
Cuối cùng, Diệp Minh phá vỡ im lặng.
"Ninh Ly, ngày mai là thứ hai, cháu và Tiểu Từ cùng nhau đi học. Nhị Trung[1] có nhiều giáo viên giỏi, yêu cầu thành tích rất nghiêm ngặt, cho nên sáng mai sẽ cho cháu làm một bài thi nhỏ. Cháu nhớ làm cho cẩn thận."
Tô Viện nói bổ sung:
"Lớp 12 không dễ xếp lớp đâu, đặc biệt là ở Nhị Trung. Lần này Chú Diệp vì con mà tốn rất nhiều công sức đấy."
Diệp Từ nói:
"Chị Ninh Ly, có cái gì chị không biết cứ hỏi em."
Tô Viện không đồng ý:
“Gần đây con bận chuyện cuộc thi, nào còn thời gian chứ?"
"Không sao, chuyện chị nhập học cũng tương đối quan trọng mà."
Diệp Từ định đi theo con đường học sinh được đặc cách, nhưng thành tích môn văn hóa luôn rất tốt, thậm chí là đứng đầu trong top 20 của lớp.
Ninh Ly ăn xong muỗng canh cuối cùng, lúc này mới đặt muỗng xuống, ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Khóe môi cô cong cong.
"Cảm ơn chú Diệp, tôi sẽ cố gắng thi thật tốt."
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Viện đưa Ninh Ly và Diệp Từ đi tới Nhị Trung.
Diệp Từ thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.
Ngày hôm qua gần như cả ngày Ninh Ly đều ở trong phòng, cũng không biết có phải là nhất thời muốn tạo bất ngờ hay không.
Nhưng Nhị Trung ra bài thi thường thiên về độ khó, chị ấy có làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Đoán chừng là cảm thấy có nhà họ Diệp nên nhất định có thể được vào.
Đến gần cổng trường học, Trâu Hoa dừng xe.
Tô Viện dặn dò Diệp Từ vài câu, rồi dẫn Ninh Ly đi tới phòng giáo dục.
Diệp Từ xoay người đi hướng khối lớp 12.
Xuất thân của cô ta tốt, thành tích tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn là một tay vẽ tranh đẹp, từ lúc mới nhập học đã là hoa khôi của trường, nhân khí[2] rất cao.
[2]Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng người yêu thích và người ủng hộ
Một cô gái trẻ có gương mặt trái xoan đi về phía cô ta chào hỏi.
"Tiểu Từ!"
Cô gái đó đi tới trước mặt Diệp Từ, nhấc cằm chỉ về phía sau cô ta.
"Kia chính là đứa con ghẻ mới tới nhà cậu hả?"
Diệp Từ kéo tay cô gái.
"Đừng nói như vậy, chị Ninh Ly cũng là con gái mẹ mình đấy."
Trình Tương Tương trợn trắng mắt, chợt nhớ ra cái gì đó liền trở lại vẻ mặt hưng phấn bình thường:
"Được rồi, không nói tới cô ta nữa. Mình nghe nói ngày hôm qua anh họ mình có dẫn theo cậu hai Lục đến nhà cậu? Cậu có gặp chứ?"
Diệp Từ nhớ tới bóng người cao lớn lạnh lùng, gương mặt hơi nóng lên.
"Ừm."
"Thế nào? Có giống như mình nói không?! Lần này sinh nhật ông nội, hình như anh ấy cũng có tới đấy!"
Diệp Từ hơi động lòng.
"Vậy sao?"
...
Ninh Ly theo sau Tô Viện đi tới phòng giáo dục.
Trong phòng làm việc chỉ có một người.
Tô Viện có chút bất ngờ, gõ cửa một cái.
"Chủ nhiệm Tôn có ở đây không?"
Người kia ngẩng đầu lên từ sau máy vi tính, là một gương mặt người đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng khoảng chừng hai mươi, trông rất thanh tú tuấn lãng.
Nhìn giống như là sinh viên đại học, không giống như thầy giáo.
Anh ta tắt game trong điện thoại, tháo headphone, đánh giá hai người cửa ra vào, rồi mỉm cười.
"Bà Diệp đúng không? Xin chào! Tôi là Chu Phỉ. Chủ nhiệm Tôn đã đi họp rồi, nên để tôi phụ trách..."
Anh ta ngừng một lát rồi nhìn về phía Ninh Ly.
Ninh Ly nói:
"Ninh Ly."
"Đúng đúng! Tôi sẽ phụ trách kiểm tra đầu vào của Ninh Ly!"
Từ trong ngăn kéo anh ta lấy ra một tờ bài thi đưa cho Ninh Ly.
"Đến đây, ngồi làm đi! Tất cả môn học đều tụ họp đủ trên đề bài, kiểm tra tổng hợp, điểm tối đa ba trăm, điểm đạt đủ tiêu chuẩn là được!"
Ninh Ly tiếp nhận bài thi, nhíu mày.
Đời trước bởi vì nằm viện, cô nhập học muộn một tháng.
Khi đó tiếp đón không phải là người này, mà bài thi... cũng không phải là bài này.
Nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.
Cô yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu làm.
Chu Phỉ ngồi ở phía đối diện đối diện bàn cô, cầm điện thoại lên chơi game.
Ban đầu Tô Viện còn ngồi theo dõi, nhưng giữa chừng nhận một cuộc điện thoại thì liền rời đi.
Sau nửa giờ, Ninh Ly đóng nắp bút lại.
Đề trung học phổ thông này rất lâu trước kia đã làm rồi, lúc đầu có chút không được như ý nhưng sau đó thích ứng thì đã tốt hơn.
Cô đưa bài thi.
"Thầy Chu, tôi làm xong rồi."
Chu Phỉ ngẩng đầu kinh ngạc.
"Nhanh vậy sao?"
Anh ta gật đầu, động tác tay nhanh chóng:
"Để đó đi, tôi đánh xong ván này sẽ chấm điểm cho em."
Ninh Ly: "..."
Thật đúng là tùy tính.
Cô cầm một quyển sách đè lại bài thi, định ra ngoài đi phòng vệ sinh.
Chu Phỉ cũng không ngẩng đầu lên đồng ý.
Mới vừa đi tới đầu cầu thang, liền nghe thấy những lời mỉa ác ý chói tai từ phía sau.
"Thấy người kia không, nghe nói bố cậu ta mang tội giết người đó!"
---
[1]Nhị Trung: là tên trường, không phải trường Trung học
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.