Chương 1: Trở Về
Chiến Tây Dã
24/09/2021
Lâm Thành.
Cuối thu, mây đen tụ tập, không khí ẩm ướt, oi bức.
Trong quán cà phê ế ẩm, vô cùng quạnh quẽ.
Một bóng người nhỏ nhắn lạnh lùng đứng ở sau quầy bar.
Ngọn đèn vàng mờ nhạt như trăng nhẹ nhàng chiếu xuống và bao phủ lên người cô.
Cô hơi cúi đầu, một cọng tóc mái bay theo gió, mơ hồ lộ ra cái mũi cao thẳng cùng với hàng lông mi dài, rậm như lông quạ.
Làn da trắng nõn có chút tái nhợt, nhưng vẫn sạch sẽ nhẵn nhụi đến mức không thể tin được, cả người đều giống như phát ra ánh sáng vậy.
Một người có khuôn mặt trẻ con vừa dọn dẹp xong các món ăn, bước tới:
"Tiểu Ly, nghe nói ngày mai cậu phải đi rồi à?"
Ninh Ly nhẹ nhàng gật đầu:
"Ừm."
"Vậy sau này chúng ta muốn gặp nhau cũng khó. . ."
Người mặt trẻ con thở dài, muốn nói lại thôi.
Bọn họ đều biết, từ nhỏ Ninh Ly đã theo chân bà nội lớn lên.
Nhưng nửa tháng trước, bà nội Ninh Ly bị bệnh tim và qua đời.
Vì thế, quyền giám hộ Ninh Ly chuyển sang cho mẹ cô ở nơi kia.
Không một ai biết mẹ của cô còn sống, thậm chí là gả vào nhà siêu giàu. Với lại, khoảng cách từ Lâm Thành đến Vân Châu chỉ mất một tiếng đồng hồ đi xe.
"Mấy năm không gặp, mẹ cậu chắc là đang rất nhớ cậu đấy." Người mặt trẻ con có chút mong đợi ngóng trông nói.
Động tác của Ninh Ly chợt ngừng một lát, mi mắt khẽ nâng.
Đó là một đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp, bên ngoài khuếch ra bên trong vểnh lên, sạch sẽ lại trong sáng, con ngươi thì đen tuyền bí ẩn như bóng đêm mờ ảo, còn thêm mấy phần lạnh nhạt.
Khóe môi cô nhếch lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía ánh sáng nhỏ vụn đang lay động, lãnh đạm nói:
"Cũng có thể."
Nếu mà có chút nhớ nhung, thì cũng sẽ không đến nỗi nhiều năm như vậy mà chưa ra mặt.
Cha của cô là Ninh Hải Châu, có xuất thân bình thường, lúc còn trẻ nhờ vào gương mặt tuấn tú mà dụ được Tô Viện gả cho ông.
Nhưng tiệc vui cũng chóng tàn, sau khi kết hôn, Ninh Hải Châu không có việc gì làm, không có chí cầu tiến, Tô Viện kiêu ngạo không chịu được cuộc sống khổ nghèo khổ này, trong cơn tức giận, lúc Ninh Ly sáu tuổi đã li dị và rời đi.
Sau khi bà ta đi được một tháng, Ninh Hải Châu bởi vì say rượu gây chuyện mà đánh người đến tử vong và bị phán tù chung thân.
Từ đó Ninh Ly theo bà nội sống nương tựa lẫn nhau.
Nếu không phải lần này bà nội bất ngờ bị bệnh và qua đời thì Ninh Ly cảm thấy có thể cả đời này mình cũng không gặp được Tô Viện.
Là con của chồng trước, dù là ai cũng đều sẽ không thích.
Đạo lý này, là người đều hiểu. Đời trước cô một lòng khát cầu tình thân, ngây thơ đến ngu xuẩn, bị hủy dung, bị bôi nhọ, mất đi tất cả, mất hết tên tuổi, cuối cùng bị giam lỏng ở viện dưỡng lão một năm, chết oan chết uổng.
Lần nữa tỉnh lại, cô phát hiện mình trở về lúc mười bảy tuổi.
Tốt lắm, tất cả… vừa mới bắt đầu thôi.
. . .
Người mặt trẻ con cảm thấy hơi bất ngờ.
Lúc trước khi Ninh Ly nói tới chuyện này, trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng, tại sao hôm nay. . .
Không biết vì sao, sau ba ngày Ninh Ly bị sốt cao, giống như trở nên có gì đó khác khác.
Điện thoại di động trong túi Ninh Ly rung lên.
Cô lấy ra nhìn thoáng qua, trên màn hình là một chuỗi số điện thoại đến từ Vân Châu.
Ánh mắt của cô ngưng lại, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại và bật chế độ im lặng.
Người mặt trẻ con hiếu kỳ hỏi:
"Ai vậy?"
Ninh Ly không để ý lắm:
"Không quen biết, chắc là điện thoại làm phiền."
Người mặt trẻ con hiểu rõ gật đầu rồi xoay người đi tới phòng riêng thay quần áo.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy đến trễ vì trong nhà có chuyện, Ninh Ly cũng chủ động đổi ca với cô ấy, trong lòng cô ấy rất cảm kích.
"Ninh Ly, mình đi đây! Lát nữa cậu về cẩn thận nha."
Ninh Ly cười vẫy tay tạm biệt với cô ấy.
. . .
Sắc trời càng u ám.
Một tiếng sấm vang rầm rầm, hạt mưa to như hạt đậu ầm ầm rơi xuống
Ninh Ly ở lại tiệm trông coi khoảng hai giờ, kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ.
Cô ngồi ở trên ghế cao, xé một tờ giấy ghi chép, tùy ý viết gì đó.
Bỗng nhiên, tiếng bấm còi chói tai của ô tô từ ngoài cửa truyền đến.
Cô ngước mắt nhìn lại, là một chiếc Cayenne màu đen đang dừng ở ngoài cửa.
Cô từ từ ngồi thẳng người.
Tài xế bước xuống, bung dù, đi tới cửa sau.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng từ trong xe đi ra, sau đó vào quán cà phê.
Ánh sáng đan xen, chiếu vào người phụ nữ được chăm sóc vô cùng tốt.
Chỉ là lúc này, biểu tình trên mặt có vẻ khó chịu.
Bà ta nhíu mày nhìn Ninh Ly chằm chằm, lúc trước bà ta đã xem qua ảnh chụp Ninh Ly, đây là lần gặp lại đầu tiên sau mười một năm.
Trước mặt là cô gái trẻ mặc áo T-shirt đen đơn giản, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, quần bút chì màu khói xám, phác hoạ ra hai chân thon dài thẳng tắp.
Dung mạo xinh đẹp trong sáng, giữa hai hàng lông mày mang theo nét gì đó khó tả.
Tài xế Trâu Hoa đứng ở bên cạnh, nhìn vào ánh mắt Ninh Ly, có chút khinh bỉ.
Có người tới, theo ý tứ Ninh Ly phải đứng dậy cũng không có, cả người đều là vẻ xa cách lạnh lùng.
Đây là thái độ đối với mẹ của mình sao?
Đúng là vô giáo dục!
Tô Viện cũng cảm nhận được điểm này, trên mặt càng u ám.
Nhưng nhiều năm sống trong nhà giàu, bà ta đã quen duy trì phong thái ở mọi lúc.
Bà ta dừng một chút, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ hoà nhã:
"Ninh Ly, vừa rồi mẹ đến trường học, chủ nhiệm Trương nói con mấy ngày gần đây đều không tới trường học. Sao con không đi học mà lại ở đây?"
Nhiều lần dò hỏi, bà ta mới tìm được chỗ này, thực sự là đi đi về về vòng vèo rất lâu.
Ninh Ly đóng nắp bút lại, lạnh nhạt nói:
"Tôi bị sốt ba ngày liền, hôm nay mới khỏe lại. Mặt khác, vì làm lễ tang cho bà nội nên thiếu nợ, tôi tới đây làm công mới trả được nợ."
Tô Viện nghẹn lại.
"Vừa nãy gọi điện thoại cho con nhiều lần như vậy mà con không nghe… ."
Ninh Ly nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, quả nhiên thấy phía bên trên có mười cuộc gọi nhỡ, chợt nói:
"Thì ra là như vậy, tôi cứ tưởng điện thoại làm phiền."
Đương nhiên bên trong điện thoại di động của cô không có số của Tô Viện.
Tô Viện từ từ nhắm mắt.
Năm đó bà ta quay đầu rời khỏi Lâm Thành, cũng không nghĩ sẽ trở về.
Hôn nhân đã qua, còn có đứa con gái này, đều là thứ bà ta không muốn nhắc tới.
Nhà họ Diệp ở Vân Châu rất có máu mặt, bà ta vì có chỗ đứng mà đã tốn không ít công sức.
Thật vất vả mới khiến con gái Diệp Minh là Diệp Từ tiếp nhận bà ta, sau đó thì sinh ra một đứa con trai Diệp Thịnh. Bà ta vốn tưởng rằng bản thân mình có thể yên tâm sống qua ngày, ai ngờ lại bị Ninh Ly thò ngang một chân vào.
Bà ta vốn không muốn đến, nhưng không còn cách nào khác.
Hơn nữa, vừa nhìn thấy Ninh Ly, bà ta không nhịn được lại nhớ về sự xấu hổ năm xưa, điều này khiến bà ta không thể bước tới và gần gũi với Ninh Ly.
"Những chuyện này con không cần quan tâm, trở về sắp xếp đồ đi, tối nay cùng mẹ trở về Vân Châu."
Giọng điệu Tô Viện chính là như ra lệnh, nói xong liền xoay người định đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Ninh Ly nói:
"Đồ của tôi chưa sắp xếp xong, buổi tối không đi được."
Tô Viện quay đầu lại, có chút không kiên nhẫn:
"Bên trong căn nhà kia của con có cái gì tốt mà sắp xếp? Ở Vân Châu đều đã chuẩn bị hết cho con rồi, con…"
"Không quen dùng đồ của người khác."
Ninh Ly cắt ngang lời nói của bà ta.
Trong lòng Tô Viện hơi khó chịu.
Trước khi đi, bà ta đã nói với Diệp Minh buổi tối nhất định sẽ về, nếu không phải do Ninh Ly thì cũng đã không kéo dài đến vào lúc này.
Rầm!
Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt.
Trâu Hoa nhìn thoáng qua điện thoại di động, hơi thay đổi sắc mặt:
"Bà chủ, bởi vì mưa to nên đường cao tốc về Vân Châu đã bị chặn lại rồi."
“Cái gì?” Tô Viện kinh ngạc.
Lần này sợ là không về được rồi.
Một tay Ninh Ly chống cằm.
Thật sự là đồ của cô không có gì để dọn, chỉ là cô không muốn đi tối hôm nay.
Ngày này đời trước, Vân Châu trời mưa to, mười mấy chiếc xe trên đường cao tốc liên hoàn đâm vào nhau, ba chết bảy bị thương.
Mà Ninh Ly, chính là một trong những người bị thương đó.
Lần sự cố đó, Trâu Hoa và Tô Viện đều may mắn chỉ bị trầy da, Ninh Ly thì lại gãy xương tay phải, phải dưỡng thương tầm ba tháng.
Mấu chốt là, kể từ đó, tay phải của cô không còn hoạt động được nữa.
Khi đó cô đã cảm thấy xe có vấn đề, vốn dĩ muốn điều tra thêm, lại được báo là xe đã hỏng, nên cũng không điều tra được gì.
Cô sẽ không mạo hiểm như vậy một lần nữa.
Mắt thấy tình hình có biến, Tô Viện đành phải nói:
"Vậy để tôi gọi về nhà, tối hôm nay ngủ lại nơi này trước. Trâu Hoa, ông đi đặt khách sạn đi."
"Vâng."
Ninh Ly nói:
"Tôi về nhà ở."
Tô Viện đang gọi điện thoại, nghe thấy câu này thì cau mày nhìn cô một cái.
Nếu Ninh Ly đã kiên trì, vậy bà ta cũng không còn gì để nói, bà ta tuyệt đối không bước vào chỗ rách nát đó một bước.
Bà ta kéo áo choàng.
"Trâu Hoa, đưa nó đi cùng."
. . .
Nửa giờ sau, Cayenne màu đen lái vào một khu cũ.
Những năm này, bởi vi thành phố phía đông Lâm Thành sát bên Vân Châu nên phát triển rất nhanh.
So ra thì thành phố phía tây có vẻ nhỏ hẹp cũ nát hơn nhiều.
Cuối cùng, xe dừng lại trước ngõ.
Lúc này, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, dưới ánh đèn đường lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được trên đường chật hẹp có một cái hố, bên cạnh là ống đồng loang lổ cũ nát.
Tô Viện chỉ nhìn thoáng qua, liền chán ghét thu hồi tầm mắt.
Bà ta không nhúc nhích ngồi ở đó:
"Sáng sớm ngày mai tám giờ tới đón con."
Ninh Ly đeo balo màu đen của mình lên, nhanh chóng xuống xe, xoay người rời đi.
Dưới bóng đêm dày đặc, cô một tay bung dù, bóng lưng nhỏ nhắn đơn bạc, thẳng tắp kiêu ngạo.
. . .
Một chiếc xe màu trắng lái tới bên cạnh.
Trình Tây Việt lái xe, lười biếng hỏi:
"Thật không biết Lâm Thành nhỏ bé này có cái gì tốt mà đáng giá để cậu mỗi tháng tới một lần. Sau khi tới rồi cũng không làm gì khác mà chỉ đi dạo trên đường này. Cũng đã gần một năm, thật sự coi tôi là tài xế chuyên trách à?"
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Làn da anh rất trắng, tóc đen rủ xuống, đường nét độ cong từ đường lông mày đến sống mũi như pho tượng hoàn mỹ, quai hàm sạch sẽ sắc bén.
Anh mặc áo sơ mi đen, nút cổ áo cởi bỏ hai nút, lộ ra yết hầu gợi cảm.
Trắng cùng đen hai loại màu sắc cực hạn phân biệt rõ ràng, chợt dung hợp như mười phân vẹn mười.
Rõ ràng là tư thái vô cùng tùy tiện lười biếng, gương mặt thanh quý lạnh lẽo, lộ ra cảm giác cấm dục.
Anh mở miệng, bởi vì tối hôm qua lại ngủ không ngon, nên giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.
"Ừm."
Trình Tây Việt: ". . ."
Người thì thật sự hoàn hảo, nhưng tính tình tổ tông này, không biết ai có thể hầu hạ được.
Anh ta nhớ tới trước khi đi, ông cụ nhà họ Lục có nhắc nhở, ho khan một tiếng, nói:
"Tôi nói này, cậu cứ như vậy cũng không phải là cách. Chuyện đó cũng đã qua một năm, hay là cậu đi khám tâm lý…."
Nói còn chưa dứt lời, anh ta liền phát hiện người kia thoáng ngồi thẳng người, mắt ngưng lại nhìn hướng ra bên ngoài.
Anh ta cũng nhìn theo lại, là một biển số xe quen thuộc.
"Hả? Đây không phải là xe của nhà họ Diệp sao? Xem ra là tới đưa cô gái nhỏ kia đi."
Lục Hoài Dư nhìn bóng lưng biến mất trong ngõ nhỏ, một hồi lâu mới hoàn hồn.
"Nhà họ Diệp?"
Trình Tây Việt nhún vai:
"Vị kia là vợ hiện tại của Diệp Minh, bà ta có một cô con gái với chồng trước, bây giờ còn chưa trưởng thành, cũng không ai nuôi. Nhà họ Diệp định đưa cô con gái đó về, gần đây cũng không thấy có ồn ào ầm ĩ gì. Mà đoán chừng cuộc sống sau này của cô gái nhỏ sẽ không dễ chịu."
Lục Hoài Dư suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi:
"Mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông cụ Trình, có mời nhà họ Diệp không?"
Trình Tây Việt lắc đầu: "Chưa mời."
"Sáng ngày mai tôi cùng cậu đi mời."
Đột nhiên Trình Tây Việt đánh tay lái, không tin nhìn anh:
"Chỉ là nhà họ Diệp mà thôi … Đến lúc đó, chắc không phải cậu lại hướng về phía cô gái nhỏ kia chứ?"
Đèn đuốc chiếu rọi, mặt của anh hiện nửa sáng nửa tối, ánh sáng có chút mập mờ, con ngươi như hai hạt nhãn sâu xa đảo qua.
Anh cười nhẹ nói:
"Không phải cậu nói cô gái nhỏ không có ai nuôi dưỡng sao?"
Cuối thu, mây đen tụ tập, không khí ẩm ướt, oi bức.
Trong quán cà phê ế ẩm, vô cùng quạnh quẽ.
Một bóng người nhỏ nhắn lạnh lùng đứng ở sau quầy bar.
Ngọn đèn vàng mờ nhạt như trăng nhẹ nhàng chiếu xuống và bao phủ lên người cô.
Cô hơi cúi đầu, một cọng tóc mái bay theo gió, mơ hồ lộ ra cái mũi cao thẳng cùng với hàng lông mi dài, rậm như lông quạ.
Làn da trắng nõn có chút tái nhợt, nhưng vẫn sạch sẽ nhẵn nhụi đến mức không thể tin được, cả người đều giống như phát ra ánh sáng vậy.
Một người có khuôn mặt trẻ con vừa dọn dẹp xong các món ăn, bước tới:
"Tiểu Ly, nghe nói ngày mai cậu phải đi rồi à?"
Ninh Ly nhẹ nhàng gật đầu:
"Ừm."
"Vậy sau này chúng ta muốn gặp nhau cũng khó. . ."
Người mặt trẻ con thở dài, muốn nói lại thôi.
Bọn họ đều biết, từ nhỏ Ninh Ly đã theo chân bà nội lớn lên.
Nhưng nửa tháng trước, bà nội Ninh Ly bị bệnh tim và qua đời.
Vì thế, quyền giám hộ Ninh Ly chuyển sang cho mẹ cô ở nơi kia.
Không một ai biết mẹ của cô còn sống, thậm chí là gả vào nhà siêu giàu. Với lại, khoảng cách từ Lâm Thành đến Vân Châu chỉ mất một tiếng đồng hồ đi xe.
"Mấy năm không gặp, mẹ cậu chắc là đang rất nhớ cậu đấy." Người mặt trẻ con có chút mong đợi ngóng trông nói.
Động tác của Ninh Ly chợt ngừng một lát, mi mắt khẽ nâng.
Đó là một đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp, bên ngoài khuếch ra bên trong vểnh lên, sạch sẽ lại trong sáng, con ngươi thì đen tuyền bí ẩn như bóng đêm mờ ảo, còn thêm mấy phần lạnh nhạt.
Khóe môi cô nhếch lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía ánh sáng nhỏ vụn đang lay động, lãnh đạm nói:
"Cũng có thể."
Nếu mà có chút nhớ nhung, thì cũng sẽ không đến nỗi nhiều năm như vậy mà chưa ra mặt.
Cha của cô là Ninh Hải Châu, có xuất thân bình thường, lúc còn trẻ nhờ vào gương mặt tuấn tú mà dụ được Tô Viện gả cho ông.
Nhưng tiệc vui cũng chóng tàn, sau khi kết hôn, Ninh Hải Châu không có việc gì làm, không có chí cầu tiến, Tô Viện kiêu ngạo không chịu được cuộc sống khổ nghèo khổ này, trong cơn tức giận, lúc Ninh Ly sáu tuổi đã li dị và rời đi.
Sau khi bà ta đi được một tháng, Ninh Hải Châu bởi vì say rượu gây chuyện mà đánh người đến tử vong và bị phán tù chung thân.
Từ đó Ninh Ly theo bà nội sống nương tựa lẫn nhau.
Nếu không phải lần này bà nội bất ngờ bị bệnh và qua đời thì Ninh Ly cảm thấy có thể cả đời này mình cũng không gặp được Tô Viện.
Là con của chồng trước, dù là ai cũng đều sẽ không thích.
Đạo lý này, là người đều hiểu. Đời trước cô một lòng khát cầu tình thân, ngây thơ đến ngu xuẩn, bị hủy dung, bị bôi nhọ, mất đi tất cả, mất hết tên tuổi, cuối cùng bị giam lỏng ở viện dưỡng lão một năm, chết oan chết uổng.
Lần nữa tỉnh lại, cô phát hiện mình trở về lúc mười bảy tuổi.
Tốt lắm, tất cả… vừa mới bắt đầu thôi.
. . .
Người mặt trẻ con cảm thấy hơi bất ngờ.
Lúc trước khi Ninh Ly nói tới chuyện này, trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng, tại sao hôm nay. . .
Không biết vì sao, sau ba ngày Ninh Ly bị sốt cao, giống như trở nên có gì đó khác khác.
Điện thoại di động trong túi Ninh Ly rung lên.
Cô lấy ra nhìn thoáng qua, trên màn hình là một chuỗi số điện thoại đến từ Vân Châu.
Ánh mắt của cô ngưng lại, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại và bật chế độ im lặng.
Người mặt trẻ con hiếu kỳ hỏi:
"Ai vậy?"
Ninh Ly không để ý lắm:
"Không quen biết, chắc là điện thoại làm phiền."
Người mặt trẻ con hiểu rõ gật đầu rồi xoay người đi tới phòng riêng thay quần áo.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy đến trễ vì trong nhà có chuyện, Ninh Ly cũng chủ động đổi ca với cô ấy, trong lòng cô ấy rất cảm kích.
"Ninh Ly, mình đi đây! Lát nữa cậu về cẩn thận nha."
Ninh Ly cười vẫy tay tạm biệt với cô ấy.
. . .
Sắc trời càng u ám.
Một tiếng sấm vang rầm rầm, hạt mưa to như hạt đậu ầm ầm rơi xuống
Ninh Ly ở lại tiệm trông coi khoảng hai giờ, kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ.
Cô ngồi ở trên ghế cao, xé một tờ giấy ghi chép, tùy ý viết gì đó.
Bỗng nhiên, tiếng bấm còi chói tai của ô tô từ ngoài cửa truyền đến.
Cô ngước mắt nhìn lại, là một chiếc Cayenne màu đen đang dừng ở ngoài cửa.
Cô từ từ ngồi thẳng người.
Tài xế bước xuống, bung dù, đi tới cửa sau.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng từ trong xe đi ra, sau đó vào quán cà phê.
Ánh sáng đan xen, chiếu vào người phụ nữ được chăm sóc vô cùng tốt.
Chỉ là lúc này, biểu tình trên mặt có vẻ khó chịu.
Bà ta nhíu mày nhìn Ninh Ly chằm chằm, lúc trước bà ta đã xem qua ảnh chụp Ninh Ly, đây là lần gặp lại đầu tiên sau mười một năm.
Trước mặt là cô gái trẻ mặc áo T-shirt đen đơn giản, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, quần bút chì màu khói xám, phác hoạ ra hai chân thon dài thẳng tắp.
Dung mạo xinh đẹp trong sáng, giữa hai hàng lông mày mang theo nét gì đó khó tả.
Tài xế Trâu Hoa đứng ở bên cạnh, nhìn vào ánh mắt Ninh Ly, có chút khinh bỉ.
Có người tới, theo ý tứ Ninh Ly phải đứng dậy cũng không có, cả người đều là vẻ xa cách lạnh lùng.
Đây là thái độ đối với mẹ của mình sao?
Đúng là vô giáo dục!
Tô Viện cũng cảm nhận được điểm này, trên mặt càng u ám.
Nhưng nhiều năm sống trong nhà giàu, bà ta đã quen duy trì phong thái ở mọi lúc.
Bà ta dừng một chút, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ hoà nhã:
"Ninh Ly, vừa rồi mẹ đến trường học, chủ nhiệm Trương nói con mấy ngày gần đây đều không tới trường học. Sao con không đi học mà lại ở đây?"
Nhiều lần dò hỏi, bà ta mới tìm được chỗ này, thực sự là đi đi về về vòng vèo rất lâu.
Ninh Ly đóng nắp bút lại, lạnh nhạt nói:
"Tôi bị sốt ba ngày liền, hôm nay mới khỏe lại. Mặt khác, vì làm lễ tang cho bà nội nên thiếu nợ, tôi tới đây làm công mới trả được nợ."
Tô Viện nghẹn lại.
"Vừa nãy gọi điện thoại cho con nhiều lần như vậy mà con không nghe… ."
Ninh Ly nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, quả nhiên thấy phía bên trên có mười cuộc gọi nhỡ, chợt nói:
"Thì ra là như vậy, tôi cứ tưởng điện thoại làm phiền."
Đương nhiên bên trong điện thoại di động của cô không có số của Tô Viện.
Tô Viện từ từ nhắm mắt.
Năm đó bà ta quay đầu rời khỏi Lâm Thành, cũng không nghĩ sẽ trở về.
Hôn nhân đã qua, còn có đứa con gái này, đều là thứ bà ta không muốn nhắc tới.
Nhà họ Diệp ở Vân Châu rất có máu mặt, bà ta vì có chỗ đứng mà đã tốn không ít công sức.
Thật vất vả mới khiến con gái Diệp Minh là Diệp Từ tiếp nhận bà ta, sau đó thì sinh ra một đứa con trai Diệp Thịnh. Bà ta vốn tưởng rằng bản thân mình có thể yên tâm sống qua ngày, ai ngờ lại bị Ninh Ly thò ngang một chân vào.
Bà ta vốn không muốn đến, nhưng không còn cách nào khác.
Hơn nữa, vừa nhìn thấy Ninh Ly, bà ta không nhịn được lại nhớ về sự xấu hổ năm xưa, điều này khiến bà ta không thể bước tới và gần gũi với Ninh Ly.
"Những chuyện này con không cần quan tâm, trở về sắp xếp đồ đi, tối nay cùng mẹ trở về Vân Châu."
Giọng điệu Tô Viện chính là như ra lệnh, nói xong liền xoay người định đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Ninh Ly nói:
"Đồ của tôi chưa sắp xếp xong, buổi tối không đi được."
Tô Viện quay đầu lại, có chút không kiên nhẫn:
"Bên trong căn nhà kia của con có cái gì tốt mà sắp xếp? Ở Vân Châu đều đã chuẩn bị hết cho con rồi, con…"
"Không quen dùng đồ của người khác."
Ninh Ly cắt ngang lời nói của bà ta.
Trong lòng Tô Viện hơi khó chịu.
Trước khi đi, bà ta đã nói với Diệp Minh buổi tối nhất định sẽ về, nếu không phải do Ninh Ly thì cũng đã không kéo dài đến vào lúc này.
Rầm!
Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt.
Trâu Hoa nhìn thoáng qua điện thoại di động, hơi thay đổi sắc mặt:
"Bà chủ, bởi vì mưa to nên đường cao tốc về Vân Châu đã bị chặn lại rồi."
“Cái gì?” Tô Viện kinh ngạc.
Lần này sợ là không về được rồi.
Một tay Ninh Ly chống cằm.
Thật sự là đồ của cô không có gì để dọn, chỉ là cô không muốn đi tối hôm nay.
Ngày này đời trước, Vân Châu trời mưa to, mười mấy chiếc xe trên đường cao tốc liên hoàn đâm vào nhau, ba chết bảy bị thương.
Mà Ninh Ly, chính là một trong những người bị thương đó.
Lần sự cố đó, Trâu Hoa và Tô Viện đều may mắn chỉ bị trầy da, Ninh Ly thì lại gãy xương tay phải, phải dưỡng thương tầm ba tháng.
Mấu chốt là, kể từ đó, tay phải của cô không còn hoạt động được nữa.
Khi đó cô đã cảm thấy xe có vấn đề, vốn dĩ muốn điều tra thêm, lại được báo là xe đã hỏng, nên cũng không điều tra được gì.
Cô sẽ không mạo hiểm như vậy một lần nữa.
Mắt thấy tình hình có biến, Tô Viện đành phải nói:
"Vậy để tôi gọi về nhà, tối hôm nay ngủ lại nơi này trước. Trâu Hoa, ông đi đặt khách sạn đi."
"Vâng."
Ninh Ly nói:
"Tôi về nhà ở."
Tô Viện đang gọi điện thoại, nghe thấy câu này thì cau mày nhìn cô một cái.
Nếu Ninh Ly đã kiên trì, vậy bà ta cũng không còn gì để nói, bà ta tuyệt đối không bước vào chỗ rách nát đó một bước.
Bà ta kéo áo choàng.
"Trâu Hoa, đưa nó đi cùng."
. . .
Nửa giờ sau, Cayenne màu đen lái vào một khu cũ.
Những năm này, bởi vi thành phố phía đông Lâm Thành sát bên Vân Châu nên phát triển rất nhanh.
So ra thì thành phố phía tây có vẻ nhỏ hẹp cũ nát hơn nhiều.
Cuối cùng, xe dừng lại trước ngõ.
Lúc này, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, dưới ánh đèn đường lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được trên đường chật hẹp có một cái hố, bên cạnh là ống đồng loang lổ cũ nát.
Tô Viện chỉ nhìn thoáng qua, liền chán ghét thu hồi tầm mắt.
Bà ta không nhúc nhích ngồi ở đó:
"Sáng sớm ngày mai tám giờ tới đón con."
Ninh Ly đeo balo màu đen của mình lên, nhanh chóng xuống xe, xoay người rời đi.
Dưới bóng đêm dày đặc, cô một tay bung dù, bóng lưng nhỏ nhắn đơn bạc, thẳng tắp kiêu ngạo.
. . .
Một chiếc xe màu trắng lái tới bên cạnh.
Trình Tây Việt lái xe, lười biếng hỏi:
"Thật không biết Lâm Thành nhỏ bé này có cái gì tốt mà đáng giá để cậu mỗi tháng tới một lần. Sau khi tới rồi cũng không làm gì khác mà chỉ đi dạo trên đường này. Cũng đã gần một năm, thật sự coi tôi là tài xế chuyên trách à?"
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Làn da anh rất trắng, tóc đen rủ xuống, đường nét độ cong từ đường lông mày đến sống mũi như pho tượng hoàn mỹ, quai hàm sạch sẽ sắc bén.
Anh mặc áo sơ mi đen, nút cổ áo cởi bỏ hai nút, lộ ra yết hầu gợi cảm.
Trắng cùng đen hai loại màu sắc cực hạn phân biệt rõ ràng, chợt dung hợp như mười phân vẹn mười.
Rõ ràng là tư thái vô cùng tùy tiện lười biếng, gương mặt thanh quý lạnh lẽo, lộ ra cảm giác cấm dục.
Anh mở miệng, bởi vì tối hôm qua lại ngủ không ngon, nên giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.
"Ừm."
Trình Tây Việt: ". . ."
Người thì thật sự hoàn hảo, nhưng tính tình tổ tông này, không biết ai có thể hầu hạ được.
Anh ta nhớ tới trước khi đi, ông cụ nhà họ Lục có nhắc nhở, ho khan một tiếng, nói:
"Tôi nói này, cậu cứ như vậy cũng không phải là cách. Chuyện đó cũng đã qua một năm, hay là cậu đi khám tâm lý…."
Nói còn chưa dứt lời, anh ta liền phát hiện người kia thoáng ngồi thẳng người, mắt ngưng lại nhìn hướng ra bên ngoài.
Anh ta cũng nhìn theo lại, là một biển số xe quen thuộc.
"Hả? Đây không phải là xe của nhà họ Diệp sao? Xem ra là tới đưa cô gái nhỏ kia đi."
Lục Hoài Dư nhìn bóng lưng biến mất trong ngõ nhỏ, một hồi lâu mới hoàn hồn.
"Nhà họ Diệp?"
Trình Tây Việt nhún vai:
"Vị kia là vợ hiện tại của Diệp Minh, bà ta có một cô con gái với chồng trước, bây giờ còn chưa trưởng thành, cũng không ai nuôi. Nhà họ Diệp định đưa cô con gái đó về, gần đây cũng không thấy có ồn ào ầm ĩ gì. Mà đoán chừng cuộc sống sau này của cô gái nhỏ sẽ không dễ chịu."
Lục Hoài Dư suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi:
"Mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông cụ Trình, có mời nhà họ Diệp không?"
Trình Tây Việt lắc đầu: "Chưa mời."
"Sáng ngày mai tôi cùng cậu đi mời."
Đột nhiên Trình Tây Việt đánh tay lái, không tin nhìn anh:
"Chỉ là nhà họ Diệp mà thôi … Đến lúc đó, chắc không phải cậu lại hướng về phía cô gái nhỏ kia chứ?"
Đèn đuốc chiếu rọi, mặt của anh hiện nửa sáng nửa tối, ánh sáng có chút mập mờ, con ngươi như hai hạt nhãn sâu xa đảo qua.
Anh cười nhẹ nói:
"Không phải cậu nói cô gái nhỏ không có ai nuôi dưỡng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.