Chương 17
yukichan
11/02/2017
Hôm sau, khi vừa đến
trường La San đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Đừng nói là sinh viên,
ngay cả bác bảo vệ, cô lao công cho đến các thầy cô giáo khoa khác cũng
đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao tự nhiên
chỉ qua một đêm cô bỗng nhiên thành nhân vật đình đám của trường vậy. Có khi nào tên Tưởng Tử Vụ kia đã đi khắp nơi rêu rao chuyện cô có chồng
rồi mà còn tham dự mấy buổi xem mắt tập thể. Nghĩ đến đây La San lại
thấy nhức đầu, đến đâu hay đến đó vậy.
“La San, La San, sao bây giờ cậu mới đến, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả”.
Vừa trông thấy cô, Tiểu Lộ ngay lập tức kéo cô vào phòng họp. La San thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, cô vừa nhìn đồng hồ, mới có 8 giờ, không còn sớm, nhưng cũng đâu phải trễ, sao Tiểu Lộ lại làm như có chuyện động trời vậy.
Khi bước chân vào phòng họp, ngay lập tức La San đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người đứng bên cạnh thầy hiệu trưởng đang phát biểu kia không phải là người của bộ giáo dục hay sao, cô thường nhìn thấy ông ta trên ti vi, hình như là Phó Chính thì phải. Chắc tại vì ông ta đến thăm trường nên hôm nay buổi họp toàn trường mới được đẩy lên sớm như vậy.
Vừa nhìn thấy La San bước vào, Thôi mặt sắt ngay lập tức dừng mọi lời phát biểu, hành động của ông ta khiến cô nơm nớp lo sợ, chẳng lẽ mình lại sắp mất mặt trước toàn bộ giáo viên của trường chỉ vì một lần họp trễ giờ hay sao.
Cô còn chưa kịp lên tinh thần cho bản thân thì nghe Thôi mặt sắt nói bằng cái giọng khàn khàn của ông ta.
“Cô La, sao bây giờ cô mới đến, chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy”.
La San ngu luôn, có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được hay không, đợi cô, sao phải đợi chứ, đây cũng chỉ là một cuộc họp tổng kết bình thường thôi mà, cô bỗng trở nên quan trọng từ khi nào vậy. Không để La San phải thắc mắc lâu, Thôi mặt sắt lại tiếp tục bài phát biểu của mình:
“Mọi người, chúng ta hãy cùng dành một tràng pháo tay, nhiệt liệt chúc mừng cô giáo La San của trường chúng ta đã xuất sắc giành giải nhất cuộc thi “Người sáng lập tri thức” do bộ giáo dục tổ chức”.
Một tràng vỗ tay vang dội ngay sau câu nói của Thẩm mặt sắt, chỉ riêng nhân vật chính vẫn đứng đơ ra đó. Phải đến lúc Tiểu Lộ nhắc thì cô mới hoàn hồn. Có nằm mơ cô cũng không ngờ bản thân mình lại chiến thắng trong cuộc thi năm nay. Đây vốn là cuộc thi thường niên do bộ giáo dục tổ chức, nhằm khuyến khích giáo viên trong cả nước đóng góp những kinh nghiệm hay trong quá trình giảng dạy, mục đích chính là lấy đó làm tài liệu cho mọi người học hỏi.
Để chuẩn bị cho cuộc thi này, ngay từ đầu La San đã lên kế hoạch chuẩn bị cụ thể, học cách thuyết trình trước đám đông, rồi còn không ngại nhờ Đường Vũ góp ý về cách thức trình bày quan điểm sao cho rõ ràng và dễ hiểu, cô chỉ nghĩ là muốn làm một đề tài về những kinh nghiệm của bản thân, thật không ngờ lại có thể đoạt giải.
Phó Chính trao bằng khen và phần thưởng cho cô, nói vài câu động viên đơn vị nhà trường tiếp tục cố gắng, sau đó lại vội vã rời đi. Người ta là lãnh đạo, bận trăm công nghìn việc nên mọi người cũng không để ý làm gì. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía La San, mọi năm trường cô đều có người đoạt giải, nhưng được giải nhất thì chỉ có mình La San mà thôi. Bình thường nhân duyên của La San khá tốt, mọi người thi nhau chúc mừng cô đem lại vinh dự cho trường.
“Cô La, thật là khiến mọi người bất ngờ đấy, không tham gia thì thôi, đã tham gia là lấy luôn giải nhất”. Người đầu tiên chúc mừng cô là một thầy giáo cùng khoa Lịch Sử, người đã dẫn dắt cô rất nhiều kể từ khi cô bắt đầu đi dạy.
“Đương nhiên rồi, La San mà lại”.
“Lần này trường ta được dịp nở mặt nở mày rồi”.
“Có khi nào trường ta lại được nổi tiếng cũng nên, kiểu như “ngôi trường của những giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp” chẳng hạn”.
“Cám ơn tất cả mọi người, nhờ có sự giúp đỡ của mọi người tôi mới có thể tham gia cuộc thi năm nay”. La San vui vẻ nói, cô vẫn còn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, để hoàn thành đề án dự thi, cô đã phải cố gắng mười phần sức lực, không ngờ kết quả lại hoàn mỹ như vậy.
Mọi người mỗi người một câu, bầu không khí đang vô cũng náo nhiệt thì Lý Vu bước vào. Cô ta nổi tiếng khắp trường, không phải vì xinh đẹp, cũng chẳng phải tài năng nổi trội, mà chính vì cô ta có một ông chồng vô cùng giàu có. Còn tại sao mọi người biết chồng cô ta giàu có, còn không phải là do biệt tài khoe chồng nổi danh khắp bốn phương của cô ta hay sao.
Tính cách Lý Vu thích nổi trội, lúc nào cũng muốn bản thân mình là nhất nên không ít lần gây hiềm khích với mọi người. Lần này cô ta cũng tham gia cuộc thi, ngay từ đầu đã đầu tư rất nhiều công sức và tiền bạc, người khác làm gì cô ta nhất định phải làm hơn như vậy nhiều lần. Ai cũng biết gia đình cô ta có điều kiện, lấy tiền đè người như vậy cũng không phải lần đầu tiên.
Thậm chí ngày hôm qua cô ta còn đặt hẳn một bàn tiệc tại một trong những nhà hàng nổi tiếng của thành phố, mục đích chính là để chiêu đãi mọi người sau khi đoạt giải. Không ngờ kết quả lại như vậy, có lẽ cô ta cũng bị shock không nhẹ.
Bầu không khí từ khi Lý Vu bước vào bỗng chốc trở nên cứng ngắc. Đối diện với tình huống này, La San cũng cảm thấy hơi ngại, cô định lên tiếng chào hỏi Lý Vu nhưng lại thấy làm thế thì hơi giả tạo. Cuối cùng Lý Vu cũng mở lời.
“Chúc mừng cô giáo La, cô thật khiến người khác bất ngờ đấy. Lần sau có kinh nghiệm gì thì nhớ chia sẻ với đồng nghiệp nhé”.
Nụ cười cứng ngắc trên mặt Lý Vu khiến La San không biết phải ứng đối thế nào.
“La San làm việc cực khổ mãi cuối cùng cũng đoạt được giải thưởng xứng đáng, chúng ta có nên tổ chức tiệc ăn mừng không nào”.
Lời của một đồng nghiệp vừa nói ra ngay lập tức được mọi người hưởng ứng. Thái độ không hài lòng của Lý Vu cũng nhanh chóng bị xem như không thấy.
Mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng cũng quyết định địa điểm là một nhà hàng phía nam thành phố, nổi tiếng ngon bổ rẻ, thích hợp cho các buổi tụ họp bạn bè.
Khó khăn lắm La San mới thoát khỏi vòng vây ồn ào đó, mọi người nhiệt tình thảo luận, có ai để ý đến người trả tiền là cô đâu, chi bằng cô trốn ra ngoài một lúc cho khỏe, lát nữa cứ theo ý kiến của mọi người là được rồi. Haiz, không biết tiền thưởng có đủ dùng không nữa.
“La San, La San, sao bây giờ cậu mới đến, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả”.
Vừa trông thấy cô, Tiểu Lộ ngay lập tức kéo cô vào phòng họp. La San thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, cô vừa nhìn đồng hồ, mới có 8 giờ, không còn sớm, nhưng cũng đâu phải trễ, sao Tiểu Lộ lại làm như có chuyện động trời vậy.
Khi bước chân vào phòng họp, ngay lập tức La San đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người đứng bên cạnh thầy hiệu trưởng đang phát biểu kia không phải là người của bộ giáo dục hay sao, cô thường nhìn thấy ông ta trên ti vi, hình như là Phó Chính thì phải. Chắc tại vì ông ta đến thăm trường nên hôm nay buổi họp toàn trường mới được đẩy lên sớm như vậy.
Vừa nhìn thấy La San bước vào, Thôi mặt sắt ngay lập tức dừng mọi lời phát biểu, hành động của ông ta khiến cô nơm nớp lo sợ, chẳng lẽ mình lại sắp mất mặt trước toàn bộ giáo viên của trường chỉ vì một lần họp trễ giờ hay sao.
Cô còn chưa kịp lên tinh thần cho bản thân thì nghe Thôi mặt sắt nói bằng cái giọng khàn khàn của ông ta.
“Cô La, sao bây giờ cô mới đến, chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy”.
La San ngu luôn, có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được hay không, đợi cô, sao phải đợi chứ, đây cũng chỉ là một cuộc họp tổng kết bình thường thôi mà, cô bỗng trở nên quan trọng từ khi nào vậy. Không để La San phải thắc mắc lâu, Thôi mặt sắt lại tiếp tục bài phát biểu của mình:
“Mọi người, chúng ta hãy cùng dành một tràng pháo tay, nhiệt liệt chúc mừng cô giáo La San của trường chúng ta đã xuất sắc giành giải nhất cuộc thi “Người sáng lập tri thức” do bộ giáo dục tổ chức”.
Một tràng vỗ tay vang dội ngay sau câu nói của Thẩm mặt sắt, chỉ riêng nhân vật chính vẫn đứng đơ ra đó. Phải đến lúc Tiểu Lộ nhắc thì cô mới hoàn hồn. Có nằm mơ cô cũng không ngờ bản thân mình lại chiến thắng trong cuộc thi năm nay. Đây vốn là cuộc thi thường niên do bộ giáo dục tổ chức, nhằm khuyến khích giáo viên trong cả nước đóng góp những kinh nghiệm hay trong quá trình giảng dạy, mục đích chính là lấy đó làm tài liệu cho mọi người học hỏi.
Để chuẩn bị cho cuộc thi này, ngay từ đầu La San đã lên kế hoạch chuẩn bị cụ thể, học cách thuyết trình trước đám đông, rồi còn không ngại nhờ Đường Vũ góp ý về cách thức trình bày quan điểm sao cho rõ ràng và dễ hiểu, cô chỉ nghĩ là muốn làm một đề tài về những kinh nghiệm của bản thân, thật không ngờ lại có thể đoạt giải.
Phó Chính trao bằng khen và phần thưởng cho cô, nói vài câu động viên đơn vị nhà trường tiếp tục cố gắng, sau đó lại vội vã rời đi. Người ta là lãnh đạo, bận trăm công nghìn việc nên mọi người cũng không để ý làm gì. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía La San, mọi năm trường cô đều có người đoạt giải, nhưng được giải nhất thì chỉ có mình La San mà thôi. Bình thường nhân duyên của La San khá tốt, mọi người thi nhau chúc mừng cô đem lại vinh dự cho trường.
“Cô La, thật là khiến mọi người bất ngờ đấy, không tham gia thì thôi, đã tham gia là lấy luôn giải nhất”. Người đầu tiên chúc mừng cô là một thầy giáo cùng khoa Lịch Sử, người đã dẫn dắt cô rất nhiều kể từ khi cô bắt đầu đi dạy.
“Đương nhiên rồi, La San mà lại”.
“Lần này trường ta được dịp nở mặt nở mày rồi”.
“Có khi nào trường ta lại được nổi tiếng cũng nên, kiểu như “ngôi trường của những giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp” chẳng hạn”.
“Cám ơn tất cả mọi người, nhờ có sự giúp đỡ của mọi người tôi mới có thể tham gia cuộc thi năm nay”. La San vui vẻ nói, cô vẫn còn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, để hoàn thành đề án dự thi, cô đã phải cố gắng mười phần sức lực, không ngờ kết quả lại hoàn mỹ như vậy.
Mọi người mỗi người một câu, bầu không khí đang vô cũng náo nhiệt thì Lý Vu bước vào. Cô ta nổi tiếng khắp trường, không phải vì xinh đẹp, cũng chẳng phải tài năng nổi trội, mà chính vì cô ta có một ông chồng vô cùng giàu có. Còn tại sao mọi người biết chồng cô ta giàu có, còn không phải là do biệt tài khoe chồng nổi danh khắp bốn phương của cô ta hay sao.
Tính cách Lý Vu thích nổi trội, lúc nào cũng muốn bản thân mình là nhất nên không ít lần gây hiềm khích với mọi người. Lần này cô ta cũng tham gia cuộc thi, ngay từ đầu đã đầu tư rất nhiều công sức và tiền bạc, người khác làm gì cô ta nhất định phải làm hơn như vậy nhiều lần. Ai cũng biết gia đình cô ta có điều kiện, lấy tiền đè người như vậy cũng không phải lần đầu tiên.
Thậm chí ngày hôm qua cô ta còn đặt hẳn một bàn tiệc tại một trong những nhà hàng nổi tiếng của thành phố, mục đích chính là để chiêu đãi mọi người sau khi đoạt giải. Không ngờ kết quả lại như vậy, có lẽ cô ta cũng bị shock không nhẹ.
Bầu không khí từ khi Lý Vu bước vào bỗng chốc trở nên cứng ngắc. Đối diện với tình huống này, La San cũng cảm thấy hơi ngại, cô định lên tiếng chào hỏi Lý Vu nhưng lại thấy làm thế thì hơi giả tạo. Cuối cùng Lý Vu cũng mở lời.
“Chúc mừng cô giáo La, cô thật khiến người khác bất ngờ đấy. Lần sau có kinh nghiệm gì thì nhớ chia sẻ với đồng nghiệp nhé”.
Nụ cười cứng ngắc trên mặt Lý Vu khiến La San không biết phải ứng đối thế nào.
“La San làm việc cực khổ mãi cuối cùng cũng đoạt được giải thưởng xứng đáng, chúng ta có nên tổ chức tiệc ăn mừng không nào”.
Lời của một đồng nghiệp vừa nói ra ngay lập tức được mọi người hưởng ứng. Thái độ không hài lòng của Lý Vu cũng nhanh chóng bị xem như không thấy.
Mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng cũng quyết định địa điểm là một nhà hàng phía nam thành phố, nổi tiếng ngon bổ rẻ, thích hợp cho các buổi tụ họp bạn bè.
Khó khăn lắm La San mới thoát khỏi vòng vây ồn ào đó, mọi người nhiệt tình thảo luận, có ai để ý đến người trả tiền là cô đâu, chi bằng cô trốn ra ngoài một lúc cho khỏe, lát nữa cứ theo ý kiến của mọi người là được rồi. Haiz, không biết tiền thưởng có đủ dùng không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.