Chương 24
yukichan
21/02/2017
Vất vả lắm La San mới qua được ngày hôm nay, mọi người ở trường cứ xem cô như động vật quý
hiếm, ai ai cũng đến nhìn mặt cô một lần mới thỏa lòng. Không biết cô có nên thu phí mỗi lần nói chuyện không đây, chắc làm giàu được cũng nên.
Đường Vũ vẫn chưa về, La San bỏ túi xách rồi ngồi xuống sofa nghỉ ngơi một lát. Cả căn nhà chỉ có một mình cô, trống trải đến lạ kỳ. Những lần anh đi công dài ngày, La San luôn cảm thấy xung quanh mình thiếu vắng một thứ gì đó. Không có Đường Vũ, cô thoải mái bày biện lung tung mọi thứ, cũng chẳng có ai nhắc nhở cô chú ý này kia, nhưng khi không có anh ở đây, cô lại thấy nhớ giọng nói đó.
Mới hơn 5 giờ chiều, phải một lúc nữa Đường Vũ mới về, La San cố gắng lên tinh thần cho bản thân, cô không muốn anh nhìn thấy cô ủ rũ như vậy. Cô không muốn chuyện ở trường ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của vợ chồng mình. Nhìn ngoài cửa sổ phòng khách, những khóm hoa đang đung đưa trong gió, đột nhiên La San nảy ra một ý định nho nhỏ.
Đường Vũ mở cửa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh hoảng không thôi. La San đang lau chùi cửa sổ, anh đưa mắt nhìn xung quanh, đừng nói là sàn nhà, bàn ghế, cho dù là kệ bếp cũng sạch sẽ khác thường. Có vẻ như cô đã tốn không ít công sức.
Đang chăm chú dọn dẹp, La San không hề phát hiện ra Đường Vũ đã về, cô vẫn vui vẻ lau chùi mọi thứ, miệng còn ngân nga vài câu hát đang thịnh hành. Lâu lắm rồi cô mới có thời gian làm việc nhà như vậy, thường ngày đều có người giúp việc theo giờ giúp đỡ mọi chuyện khiến La San quên mất rằng mình mới chính là chủ nhân của căn nhà. Nhân cơ hội này cô phải trang trí lại nó một chút mới được.
Đang suy nghĩ thất thần, một vòng tay ôm trọn lấy cô, mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về một người khiến La San mỉm cười không thôi. Cô xoay người lại, ôm chầm lấy Đường Vũ:
“Sao anh về mà không lên tiếng gì hết vậy?”.
“Em cũng đâu bất ngờ khi thấy anh?”.
Câu nói của La San khiến Đường Vũ hơi bất ngờ, từ khi nào thì bọn họ lại có thể cảm nhận được sự xuất hiện của nhau như vậy, không cần lên tiếng, cũng chẳng cần hành động, cả cô và anh đều có thể dễ dàng nhận biết sự có mặt của người còn lại. Giống như mọi sự trên cuộc đời này, sinh ra là dành cho nhau, vì nhau mà tồn tại.
“Anh, em muốn mua rèm cửa mới”. La San lay lay cánh tay Đường Vũ, nũng nịu nói.
“Tùy em, em thích màu gì”.
“Anh lúc nào cũng vậy, lúc trước trang trí nhà cũng là em, bây giờ anh cũng không quan tâm xem em muốn đổi rèm cửa màu gì”.
Thái độ của anh khiến La San hơi giận, sao anh không có ý kiến đóng góp gì hết vậy.
Biết đã làm cô tức giận, Đường Vũ cũng chỉ biết cười khổ, cho dù anh có đưa ra ý kiến gì cũng bị cô bác bỏ mà thôi. Phong cách của anh và La San hoàn toàn trái ngược nhau, nếu để anh chọn, thì căn nhà này chỉ cần hai màu đen trắng là được rồi. Nhưng La San thì khác, cô luôn mong muốn một sự tươi trẻ, tràn đầy sức sống cho căn nhà. Cứ để cô tự quyết thì sẽ hơn, anh thì như thế nào cũng được.
“Em cứ chọn đi, dù sao thì anh cũng không biết màu nào là xu hướng của năm nay, em thích là được rồi”.
“Nhưng em muốn anh cùng đi chọn với em”.
La San mở to mắt nhìn Đường Vũ, anh dám từ chối xem nào. Em sẽ giận anh cả tuần luôn.
Biết cô lại nổi tính trẻ con, Đường Vũ cũng không đôi co làm gì, anh khẽ vuốt hai lọn tóc lòa xòa trên gương mặt ửng hồn của cô, nhẹ nhàng nói:
“Lát nữa anh sẽ đi với em, em đi tắm một chút đi, dọn dẹp cả buổi rồi còn gì”.
La San cười toe toét, nghe lời anh chạy nhanh đi tắm, trong đầu vẫn mải mê suy nghĩ, mua rèm màu nào cho hợp với căn nhà đây.
Tranh thủ lúc La San đi tắm, Đường Vũ giúp cô làm nốt những việc còn lại. Cửa sổ đã được mở tung, gió đưa không khí trong lành tràn vào nhà. Rất hiếm khi Đường Vũ có thời gian nhìn ngắm kỹ từng góc nhỏ trong ngôi nhà mà anh sống bấy lâu. Công việc của anh rất bận, La San lại là người tùy hứng, nội việc lo lắng cho cô cũng chiếm khá nhiều thời gian và công sức của anh rồi. Mọi việc dọn dẹp này nọ đều có người giúp việc lo, dường như cả anh và La San đều không phải mẫu người phù hợp với công việc nhà. Thế nhưng từ khi dọn đến ở đây, La San đã cất công tìm hiểu mọi thứ, tự tay trang trí căn phòng này theo phong cách ấm áp mà cô yêu thích. Dần dần, ngay cả Đường Vũ cũng yêu thích cách bài trí này, nhẹ nhàng mà ấp cúng, nó khiến anh có cảm giác của một gia đình mỗi khi bước vào đây.
Mấy khóm hoa được La San treo trên ban công, đây là món quà cô nhất định bắt anh tặng bằng được trong mỗi dịp valentine. Người ta thường mua hoa hồng, hay socola, còn La San lại muốn anh tặng những chậu hoa nhỏ như vậy. Anh không nghĩ cô thích hợp với mấy khóm hoa đó. Anh biết cô yêu cây cỏ, nhưng cô lại không đủ tỉ mỉ và cẩn thận để chăm sóc chúng, thế nhưng anh vẫn mua, vì cô thích như vậy.
Thế nhưng bây giờ mấy khóm hoa đó đã trổ bông li ti, không có mùi hương gì đặc biệt, nhưng lại xanh tươi đầy sức sống. Nhìn từng giọt nước nhỏ còn đọng trên tán lá, Đường Vũ biết cô gái của anh đã dần dần lớn lên rồi.
***
La San vừa đi ra thì đã thấy Đường Vũ cầm ly sữa nóng trên tay.
“Em uống sữa đi, uống xong chúng ta sẽ đi mua đồ”.
La San nhìn chằm chằm ly sữa trước mặt, cô chẳng muốn uống một tí nào.
Nhìn thái độ của cô, Đường Vũ biết cô lại dở trò trẻ con, không muốn uống sữa. Sức khỏe của cô không tốt, bây giờ cũng là giờ cơm tối rồi, nếu đi mua đồ xong thì chắc chắn sẽ muộn.
“Em mau uống đi, mua đồ xong anh dẫn em đi ăn món em thích”.
“Em có phải trẻ con đâu chứ, suốt ngày uống sữa làm gì”.
La San chu chu miệng lên, điệu bộ chán nản. Cô tính ngó lơ Đường Vũ, cứ thế bước vào phòng ngủ, thay đồ để ra ngoài.
Thế nhưng khi đi ra, Đường Vũ vẫn ở đó, ly sữa đặt ngay ngắn ở trên bàn. Thấy anh không nói gì, La San tự giác đi qua. Cô uống một hơi hết ly sữa, uống xong còn nhìn Đường Vũ, bộ dạng giận dỗi.
Đường Vũ đưa tay lau vệt sữa còn đọng bên khóe môi cô, miệng mỉm cười thân thiết.
“Em ngoan ngoãn uống ngay từ đầu có phải tốt không”.
La San ai oán nhìn anh, còn không phải anh ép em uống sao, bây giờ còn giả bộ từ bi như vậy.
Đường Vũ vẫn chưa về, La San bỏ túi xách rồi ngồi xuống sofa nghỉ ngơi một lát. Cả căn nhà chỉ có một mình cô, trống trải đến lạ kỳ. Những lần anh đi công dài ngày, La San luôn cảm thấy xung quanh mình thiếu vắng một thứ gì đó. Không có Đường Vũ, cô thoải mái bày biện lung tung mọi thứ, cũng chẳng có ai nhắc nhở cô chú ý này kia, nhưng khi không có anh ở đây, cô lại thấy nhớ giọng nói đó.
Mới hơn 5 giờ chiều, phải một lúc nữa Đường Vũ mới về, La San cố gắng lên tinh thần cho bản thân, cô không muốn anh nhìn thấy cô ủ rũ như vậy. Cô không muốn chuyện ở trường ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của vợ chồng mình. Nhìn ngoài cửa sổ phòng khách, những khóm hoa đang đung đưa trong gió, đột nhiên La San nảy ra một ý định nho nhỏ.
Đường Vũ mở cửa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh hoảng không thôi. La San đang lau chùi cửa sổ, anh đưa mắt nhìn xung quanh, đừng nói là sàn nhà, bàn ghế, cho dù là kệ bếp cũng sạch sẽ khác thường. Có vẻ như cô đã tốn không ít công sức.
Đang chăm chú dọn dẹp, La San không hề phát hiện ra Đường Vũ đã về, cô vẫn vui vẻ lau chùi mọi thứ, miệng còn ngân nga vài câu hát đang thịnh hành. Lâu lắm rồi cô mới có thời gian làm việc nhà như vậy, thường ngày đều có người giúp việc theo giờ giúp đỡ mọi chuyện khiến La San quên mất rằng mình mới chính là chủ nhân của căn nhà. Nhân cơ hội này cô phải trang trí lại nó một chút mới được.
Đang suy nghĩ thất thần, một vòng tay ôm trọn lấy cô, mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về một người khiến La San mỉm cười không thôi. Cô xoay người lại, ôm chầm lấy Đường Vũ:
“Sao anh về mà không lên tiếng gì hết vậy?”.
“Em cũng đâu bất ngờ khi thấy anh?”.
Câu nói của La San khiến Đường Vũ hơi bất ngờ, từ khi nào thì bọn họ lại có thể cảm nhận được sự xuất hiện của nhau như vậy, không cần lên tiếng, cũng chẳng cần hành động, cả cô và anh đều có thể dễ dàng nhận biết sự có mặt của người còn lại. Giống như mọi sự trên cuộc đời này, sinh ra là dành cho nhau, vì nhau mà tồn tại.
“Anh, em muốn mua rèm cửa mới”. La San lay lay cánh tay Đường Vũ, nũng nịu nói.
“Tùy em, em thích màu gì”.
“Anh lúc nào cũng vậy, lúc trước trang trí nhà cũng là em, bây giờ anh cũng không quan tâm xem em muốn đổi rèm cửa màu gì”.
Thái độ của anh khiến La San hơi giận, sao anh không có ý kiến đóng góp gì hết vậy.
Biết đã làm cô tức giận, Đường Vũ cũng chỉ biết cười khổ, cho dù anh có đưa ra ý kiến gì cũng bị cô bác bỏ mà thôi. Phong cách của anh và La San hoàn toàn trái ngược nhau, nếu để anh chọn, thì căn nhà này chỉ cần hai màu đen trắng là được rồi. Nhưng La San thì khác, cô luôn mong muốn một sự tươi trẻ, tràn đầy sức sống cho căn nhà. Cứ để cô tự quyết thì sẽ hơn, anh thì như thế nào cũng được.
“Em cứ chọn đi, dù sao thì anh cũng không biết màu nào là xu hướng của năm nay, em thích là được rồi”.
“Nhưng em muốn anh cùng đi chọn với em”.
La San mở to mắt nhìn Đường Vũ, anh dám từ chối xem nào. Em sẽ giận anh cả tuần luôn.
Biết cô lại nổi tính trẻ con, Đường Vũ cũng không đôi co làm gì, anh khẽ vuốt hai lọn tóc lòa xòa trên gương mặt ửng hồn của cô, nhẹ nhàng nói:
“Lát nữa anh sẽ đi với em, em đi tắm một chút đi, dọn dẹp cả buổi rồi còn gì”.
La San cười toe toét, nghe lời anh chạy nhanh đi tắm, trong đầu vẫn mải mê suy nghĩ, mua rèm màu nào cho hợp với căn nhà đây.
Tranh thủ lúc La San đi tắm, Đường Vũ giúp cô làm nốt những việc còn lại. Cửa sổ đã được mở tung, gió đưa không khí trong lành tràn vào nhà. Rất hiếm khi Đường Vũ có thời gian nhìn ngắm kỹ từng góc nhỏ trong ngôi nhà mà anh sống bấy lâu. Công việc của anh rất bận, La San lại là người tùy hứng, nội việc lo lắng cho cô cũng chiếm khá nhiều thời gian và công sức của anh rồi. Mọi việc dọn dẹp này nọ đều có người giúp việc lo, dường như cả anh và La San đều không phải mẫu người phù hợp với công việc nhà. Thế nhưng từ khi dọn đến ở đây, La San đã cất công tìm hiểu mọi thứ, tự tay trang trí căn phòng này theo phong cách ấm áp mà cô yêu thích. Dần dần, ngay cả Đường Vũ cũng yêu thích cách bài trí này, nhẹ nhàng mà ấp cúng, nó khiến anh có cảm giác của một gia đình mỗi khi bước vào đây.
Mấy khóm hoa được La San treo trên ban công, đây là món quà cô nhất định bắt anh tặng bằng được trong mỗi dịp valentine. Người ta thường mua hoa hồng, hay socola, còn La San lại muốn anh tặng những chậu hoa nhỏ như vậy. Anh không nghĩ cô thích hợp với mấy khóm hoa đó. Anh biết cô yêu cây cỏ, nhưng cô lại không đủ tỉ mỉ và cẩn thận để chăm sóc chúng, thế nhưng anh vẫn mua, vì cô thích như vậy.
Thế nhưng bây giờ mấy khóm hoa đó đã trổ bông li ti, không có mùi hương gì đặc biệt, nhưng lại xanh tươi đầy sức sống. Nhìn từng giọt nước nhỏ còn đọng trên tán lá, Đường Vũ biết cô gái của anh đã dần dần lớn lên rồi.
***
La San vừa đi ra thì đã thấy Đường Vũ cầm ly sữa nóng trên tay.
“Em uống sữa đi, uống xong chúng ta sẽ đi mua đồ”.
La San nhìn chằm chằm ly sữa trước mặt, cô chẳng muốn uống một tí nào.
Nhìn thái độ của cô, Đường Vũ biết cô lại dở trò trẻ con, không muốn uống sữa. Sức khỏe của cô không tốt, bây giờ cũng là giờ cơm tối rồi, nếu đi mua đồ xong thì chắc chắn sẽ muộn.
“Em mau uống đi, mua đồ xong anh dẫn em đi ăn món em thích”.
“Em có phải trẻ con đâu chứ, suốt ngày uống sữa làm gì”.
La San chu chu miệng lên, điệu bộ chán nản. Cô tính ngó lơ Đường Vũ, cứ thế bước vào phòng ngủ, thay đồ để ra ngoài.
Thế nhưng khi đi ra, Đường Vũ vẫn ở đó, ly sữa đặt ngay ngắn ở trên bàn. Thấy anh không nói gì, La San tự giác đi qua. Cô uống một hơi hết ly sữa, uống xong còn nhìn Đường Vũ, bộ dạng giận dỗi.
Đường Vũ đưa tay lau vệt sữa còn đọng bên khóe môi cô, miệng mỉm cười thân thiết.
“Em ngoan ngoãn uống ngay từ đầu có phải tốt không”.
La San ai oán nhìn anh, còn không phải anh ép em uống sao, bây giờ còn giả bộ từ bi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.