Chương 49: Ăn cơm
Vô Hà Bất Hoan
18/05/2023
Ở trên xe.
“Sư tỷ, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem điện ảnh sao?” Chử Vũ Trạch nhẹ xoay người về phía cô.
“Ngày mai chị cần đi đến công ty một chuyến.” Gần đây Trương Lam khá bận, mà cô cũng không muốn Lam tỷ mệt thêm, cho nên tính toán chính mình tự đi tìm cô.
Ánh sáng trong mắt Chử Vũ Trạch liền tối đi vài phần., giọng nói hơi mang chút ủy khuất. “Ngày mai là bộ điện ảnh đầu tay do em đóng công chiếu.”
Tần Duyệt Hàn sửng sốt, biểu tình này của Chử Vũ Trạch giống như một đứa nhỏ khi đạt được điểm cao sau bài kiểm tra cuối kỳ. Sau khi bị cô từ chối, trong mặt lộ rõ sự mất mát.
“Để chị xem xét một chút.” Cũng không phải nhất thiết ngày mai đi tìm Lam tỷ, chỉ là….
“Vậy buổi sáng ngày mai em liền đến tìm chị.” Lần công chiếu đầu tiên là giữa trưa, hai người còn có thể tranh thủ đi ăn bữa cơm.
Mới vừa nãy Chử Vũ Trạch còn không vui vậy mà bây giờ…, biểu tình trên mặt Tần Duyệt Hàn có chút mù mịt, cũng không biết chính mình rốt cuộc là khi nào đã đồng ý.
Ở góc độ cô không nhìn thấy, Chử Vũ Trạch âm thầm lộ ra một tia mừng thầm tươi cười.
Chiếc xe màu đen Bentley dừng trước một nhà hàng tư nhân xa hoa, Chử Vũ Trạch ngựa quen đường cũ liền cứ thế dẫn Tần Duyệt Hàn đi vào.
Ngày thường Tần Duyệt Hàn rất ít khi đến những nơi như này, nhìn xuyên qua hành lang, những cảnh tượng như này cô cũng đã thấy ở trên ti vi.
Trừ bỏ lúc đầu bước vào lộ ra vài phần kinh ngạc, lúc sau cô liền bình tĩnh mà đi theo phía sau Chử Vũ Trạch.
“Sư tỷ!” Chử Vũ Trạch vô cùng ga lăng giúp cô cánh cửa ra, thấy cô đang ngẩn người, liền gọi cô một tiếng.
Tạm thời đại lão Tần Duyệt Hàn tạm dừng vài giây,không để hành đồng của Chử Vũ Trạch.
Trong đầu không ngừng vang lên một thanh âm, hình như vừa rồi cô vừa nghe thấy thanh âm của Giang lão sư.
“Sư tỷ?” Chử Vũ Trạch lại ở bên cạnh gọi tiếp một tiếng.
Tần Duyệt Hàn nghĩ thầm có thể là bản thân đã nghe lầm, cho nên đành bước chân đi vào bên trong, đúng lúc Giang Thịnh Hoài cùng triệu Vân vừa đi qua khúc qua đang đi về phía bọn họ.
Chỉ thấy bọn họ hai người cười cười nói nói, Tần Duyệt Hàn còn không có phản ứng lại, Chử Vũ Trạch liếc mắt nhìn cô một cái sau đó lại hào phòng hướng về phía hai người bọn họ lên tiếng chào hỏi: Giang lão sư, Triệu Vân tỷ.
Triệu Vân cười cười, “Hai người cũng ở chỗ này ăn cơm sao, thật trùng hợp nha.”
Tròng lòng Tần Duyệt Hàn có chút chua xót, thanh âm nói ra cũng không có mấy vui vẻ: Thật trùng hợp.
“Giang lão sư, Triệu Vân tỷ, chúng tôi đi vào trước.” Tần Duyệt Hàn miễn cưỡng mà cười tươi một cái, thậm chí cũng không liếc mặt nhìn Giang Thịnh Hoài một cái, mà cô lại gấp đến chờ không nổi mà chạy trốn đi vào.
Chử Vũ Trạch hướng về phía hai người bọn họ cong người một cái, sau đó liền đem cánh cửa phòng ăn đóng lại.
“Chậc, cậu đừng có bày ra bộ dáng thâm cừu đại hận như vậy, người ngoài nhìn vô không biết lại tưởng rằng tôi thiếu nợ cậu đấy.” Triệu Vân khó có được lúc nhìn thấy bộ dáng thất bại của Giang Thịnh Hoài, hận không thể mỗi câu nói đều hung hăng mà trào phúng một phen.
Trong đầu Giang Thịnh Hoài lúc này chỉ nhớ đến biểu tình cùng ngữ khí của Tần Duyệt Hàn, mà anh lại cảm giác sao bản thân lại bị cô nhanh nhạt là như thế nào.
“Được rồi đừng nghĩ nữa, xem ra cô ấy cũng sẽ không ra gặp cậu đâu. hôm nay Nghê Kiều mời tôi đến ăn cơm, nhanh đi vào đi, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.”
Triệu Vân cũng không mong đợi Giang Thịnh Hoài có thể giống như Chử Vũ Trạch thân sĩ phong độ mà mở cửa cho cô, cho nên cô là trực tiếp chính mình mở cửa đi vào, mới bước vào cô liền bắt đầu cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món.
Tuy rằng toàn bộ quá trình Giang Thịnh Hoài không có cho cô một cái sắc mặt tốt nào nhưng là Triệu Vân ăn vẫn vô cùng vui vẻ bởi vì người nào đó đang không vui thì cô ăn càng thấy ngon.
“Giang Thịnh Hoài cậu nói xem tôi với cậu có phải là oan gia ngõ hẹp hay không a?”
Rõ ràng là cô cùng Giang Thịnh Hoài cùng nhau diễn bộ phim đầu tiên đã không hợp, chắc chắn là bát tự không hợp, mà hai người mấy năm trước hai người hợp tác đóng phim với nhau cũng không ít, mà Triệu Vân lần đầu tiên tham gia chương trình giải trí cũng là bị Giang Thịnh Hoài lôi kéo.
Mà càng khó hơn là, cô vất vất vả mấy năm mới chọn được một kịch bản tốt, nửa đường lại bị Giang Thịnh Hoài kéo vào con đường đi diễn vai phụ, hơn nữa là hai người ảnh đế rủ nhau đi đóng vai phụ, có chút….
Cô cũng thật là xui xẻo đủ đường, từ tận đáy lòng Triệu Vân từ chối cùng Giang Thịnh Hoài ghép CP nha.
“Giang Thịnh Hoài, cậu cũng đã 30 tuổi rồi, chỉ là cùng tôi ăn một bữa cơm mà thôi, còn phải lo lắng bạn gái nhỏ sẽ tức giận sao?”
Lúc này Giang ảnh đế rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần: “Cô ấy không phải là bạn gái tôi”
Triệu Vân bĩu môi nói: “Giang ảnh đế đây là chơi trò yêu thầm? Cũng được nha, cũng đã 30 tuổi rồi, cũng chưa có một mối tình nào vắt vai chậc.”
Từ trước đến này sở thích của Triệu Vân chính là khiến người khác tức chết nha, có điều chuyện này cô cũng chỉ làm với Giang Thịnh Hoài mà thôi.
Trừ bỏ trước mặt Giang Thịnh Hoài cùng lão công nhà mình, Triệu Vân ở trước mặt ai cũng là bộ dáng thiếu nữ ôn nhu, nữ thần dịu dàng nha.
“Sư tỷ, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem điện ảnh sao?” Chử Vũ Trạch nhẹ xoay người về phía cô.
“Ngày mai chị cần đi đến công ty một chuyến.” Gần đây Trương Lam khá bận, mà cô cũng không muốn Lam tỷ mệt thêm, cho nên tính toán chính mình tự đi tìm cô.
Ánh sáng trong mắt Chử Vũ Trạch liền tối đi vài phần., giọng nói hơi mang chút ủy khuất. “Ngày mai là bộ điện ảnh đầu tay do em đóng công chiếu.”
Tần Duyệt Hàn sửng sốt, biểu tình này của Chử Vũ Trạch giống như một đứa nhỏ khi đạt được điểm cao sau bài kiểm tra cuối kỳ. Sau khi bị cô từ chối, trong mặt lộ rõ sự mất mát.
“Để chị xem xét một chút.” Cũng không phải nhất thiết ngày mai đi tìm Lam tỷ, chỉ là….
“Vậy buổi sáng ngày mai em liền đến tìm chị.” Lần công chiếu đầu tiên là giữa trưa, hai người còn có thể tranh thủ đi ăn bữa cơm.
Mới vừa nãy Chử Vũ Trạch còn không vui vậy mà bây giờ…, biểu tình trên mặt Tần Duyệt Hàn có chút mù mịt, cũng không biết chính mình rốt cuộc là khi nào đã đồng ý.
Ở góc độ cô không nhìn thấy, Chử Vũ Trạch âm thầm lộ ra một tia mừng thầm tươi cười.
Chiếc xe màu đen Bentley dừng trước một nhà hàng tư nhân xa hoa, Chử Vũ Trạch ngựa quen đường cũ liền cứ thế dẫn Tần Duyệt Hàn đi vào.
Ngày thường Tần Duyệt Hàn rất ít khi đến những nơi như này, nhìn xuyên qua hành lang, những cảnh tượng như này cô cũng đã thấy ở trên ti vi.
Trừ bỏ lúc đầu bước vào lộ ra vài phần kinh ngạc, lúc sau cô liền bình tĩnh mà đi theo phía sau Chử Vũ Trạch.
“Sư tỷ!” Chử Vũ Trạch vô cùng ga lăng giúp cô cánh cửa ra, thấy cô đang ngẩn người, liền gọi cô một tiếng.
Tạm thời đại lão Tần Duyệt Hàn tạm dừng vài giây,không để hành đồng của Chử Vũ Trạch.
Trong đầu không ngừng vang lên một thanh âm, hình như vừa rồi cô vừa nghe thấy thanh âm của Giang lão sư.
“Sư tỷ?” Chử Vũ Trạch lại ở bên cạnh gọi tiếp một tiếng.
Tần Duyệt Hàn nghĩ thầm có thể là bản thân đã nghe lầm, cho nên đành bước chân đi vào bên trong, đúng lúc Giang Thịnh Hoài cùng triệu Vân vừa đi qua khúc qua đang đi về phía bọn họ.
Chỉ thấy bọn họ hai người cười cười nói nói, Tần Duyệt Hàn còn không có phản ứng lại, Chử Vũ Trạch liếc mắt nhìn cô một cái sau đó lại hào phòng hướng về phía hai người bọn họ lên tiếng chào hỏi: Giang lão sư, Triệu Vân tỷ.
Triệu Vân cười cười, “Hai người cũng ở chỗ này ăn cơm sao, thật trùng hợp nha.”
Tròng lòng Tần Duyệt Hàn có chút chua xót, thanh âm nói ra cũng không có mấy vui vẻ: Thật trùng hợp.
“Giang lão sư, Triệu Vân tỷ, chúng tôi đi vào trước.” Tần Duyệt Hàn miễn cưỡng mà cười tươi một cái, thậm chí cũng không liếc mặt nhìn Giang Thịnh Hoài một cái, mà cô lại gấp đến chờ không nổi mà chạy trốn đi vào.
Chử Vũ Trạch hướng về phía hai người bọn họ cong người một cái, sau đó liền đem cánh cửa phòng ăn đóng lại.
“Chậc, cậu đừng có bày ra bộ dáng thâm cừu đại hận như vậy, người ngoài nhìn vô không biết lại tưởng rằng tôi thiếu nợ cậu đấy.” Triệu Vân khó có được lúc nhìn thấy bộ dáng thất bại của Giang Thịnh Hoài, hận không thể mỗi câu nói đều hung hăng mà trào phúng một phen.
Trong đầu Giang Thịnh Hoài lúc này chỉ nhớ đến biểu tình cùng ngữ khí của Tần Duyệt Hàn, mà anh lại cảm giác sao bản thân lại bị cô nhanh nhạt là như thế nào.
“Được rồi đừng nghĩ nữa, xem ra cô ấy cũng sẽ không ra gặp cậu đâu. hôm nay Nghê Kiều mời tôi đến ăn cơm, nhanh đi vào đi, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.”
Triệu Vân cũng không mong đợi Giang Thịnh Hoài có thể giống như Chử Vũ Trạch thân sĩ phong độ mà mở cửa cho cô, cho nên cô là trực tiếp chính mình mở cửa đi vào, mới bước vào cô liền bắt đầu cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món.
Tuy rằng toàn bộ quá trình Giang Thịnh Hoài không có cho cô một cái sắc mặt tốt nào nhưng là Triệu Vân ăn vẫn vô cùng vui vẻ bởi vì người nào đó đang không vui thì cô ăn càng thấy ngon.
“Giang Thịnh Hoài cậu nói xem tôi với cậu có phải là oan gia ngõ hẹp hay không a?”
Rõ ràng là cô cùng Giang Thịnh Hoài cùng nhau diễn bộ phim đầu tiên đã không hợp, chắc chắn là bát tự không hợp, mà hai người mấy năm trước hai người hợp tác đóng phim với nhau cũng không ít, mà Triệu Vân lần đầu tiên tham gia chương trình giải trí cũng là bị Giang Thịnh Hoài lôi kéo.
Mà càng khó hơn là, cô vất vất vả mấy năm mới chọn được một kịch bản tốt, nửa đường lại bị Giang Thịnh Hoài kéo vào con đường đi diễn vai phụ, hơn nữa là hai người ảnh đế rủ nhau đi đóng vai phụ, có chút….
Cô cũng thật là xui xẻo đủ đường, từ tận đáy lòng Triệu Vân từ chối cùng Giang Thịnh Hoài ghép CP nha.
“Giang Thịnh Hoài, cậu cũng đã 30 tuổi rồi, chỉ là cùng tôi ăn một bữa cơm mà thôi, còn phải lo lắng bạn gái nhỏ sẽ tức giận sao?”
Lúc này Giang ảnh đế rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần: “Cô ấy không phải là bạn gái tôi”
Triệu Vân bĩu môi nói: “Giang ảnh đế đây là chơi trò yêu thầm? Cũng được nha, cũng đã 30 tuổi rồi, cũng chưa có một mối tình nào vắt vai chậc.”
Từ trước đến này sở thích của Triệu Vân chính là khiến người khác tức chết nha, có điều chuyện này cô cũng chỉ làm với Giang Thịnh Hoài mà thôi.
Trừ bỏ trước mặt Giang Thịnh Hoài cùng lão công nhà mình, Triệu Vân ở trước mặt ai cũng là bộ dáng thiếu nữ ôn nhu, nữ thần dịu dàng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.