Chương 64: Bạn trai
Midi chan
07/12/2021
Tuy vậy, mùi thịt nướng rất nhanh đã thu hút Dương, cậu cũng bắt tay giúp Phong nướng đồ, cẩn thận rải một lớp đậu bắp lên giá nướng, lại xếp thêm hai ba miếng khoai nữa, ánh lửa bùng lên làm không gian xung quanh ấm áp hơn hẳn.
Phong cuộn một miếng thịt vào giữa lá rau xà lách, chấm nước sốt cay rồi đưa lên miệng Dương.
"Há miệng ra nào."
Dương ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng, nước sốt cay xộc lên làm mũi cậu đỏ ửng, nhưng mà ăn ngon quá, cậu vừa nhai vừa xuýt xoa, cay quá đi mất.
"Lâu lắm rồi không được đi ăn đồ nướng vỉa hè, ngon quá!"
Phong nhìn cậu ăn ngon lành, nước miếng trong miệng cũng tứa ra, hắn nhanh nhẹn cuốn miếng khác bỏ vào miệng mình.
Hôm nay trời se lạnh, ăn đồ nướng đúng là rất thích hợp.
Dương cũng học theo cuốn một miếng đút cho Phong, cậu miếng tôi miếng, hai người dính lấy nhau cười ngớ ngẩn, xà nẹo xà nẹo đến hơn mười giờ mới về đến nhà.
Lúc về đến nơi, hai người toàn là mùi thức ăn, cuối cùng quyết định ai về nhà nấy để tắm.
Trước khi Dương vào nhà Phong kéo áo cậu lại.
"Tí nữa gặp nhau chứ?"
Dương gật đầu, "Gặp."
Dương tắm và giặt quần áo xong cũng vừa đúng mười một giờ, ngày mai còn phải đi học, bây giờ cậu lại xoắn xuýt, nửa muốn Phong kể lại chuyện hôm say rượu, nửa muốn để hắn đi ngủ sớm.
Có lẽ nên nhắn tin cho hắn bảo không cần sang nữa.
Đúng lúc này cửa bên ngoài lại mở ra, Dương vội vàng chạy ra khỏi phòng, quả nhiên là Phong. Xác định quan hệ rồi có khác, tự tiện vào nhà khỏi cần bấm chuông.
Phong nhìn thấy Dương mặc một cái áo thu đông, bên dưới là quần cộc, mái tóc vừa sấy xong xù lên, mắt hắn hơi tối lại, kéo Dương về phía phòng ngủ.
Sau khi hai người ngồi lên giường, Dương cứ như bị ngứa mông, cảm giác như ngồi trên đống lửa, cậu ngại ngùng hỏi: "Cậu chưa ngủ à? Mai còn đi học nữa."
"Tôi sợ tôi không sang có người lại mất ngủ." Phong nắm tay Dương, đưa lên tỉ mỉ ngắm, trên đó có vài vết bầm tím, hắn đau lòng xoa xoa.
"Có cần bôi thuốc nữa không nhỉ?"
Dương lắc đầu, "Ngày bôi một lần thôi, trưa vừa bôi mà."
Phong cầm tay Dương đặt lên miệng hôn một cái đúng vết tím.
"Sau này đừng đánh nhau nữa, tôi đau lòng..."
Ai biết hành động đó làm lòng Dương càng ngứa ngáy, nhưng cậu vẫn muốn biết chuyện hôm đó rốt cuộc là thế nào, cuối cùng không nhịn được nữa bèn hỏi thẳng:
"Thế cậu kể đi, hôm đó xảy ra chuyện gì?"
Phong ngước lên, khẽ mỉm cười. "Thật muốn biết?"
Dương nhìn vào ánh mắt dịu dàng kia, ngơ ngác gật đầu, sau đó thấy Phong sờ đến vết thương trên khóe miệng của cậu, trong lúc cậu chưa hiểu gì, hắn luồn tay qua tóc mềm, giữ ót cậu lại, rồi bất ngờ hôn tới.
Dương mở to mắt, nín thở không dám cựa quậy, đôi môi mềm mơn trớn bên ngoài, rồi khẽ liếm đến chỗ vết thương.
Dương vừa nhột vừa xót, vừa định lùi lại đột nhiên Phong lại tiến quân thần tốc, bàn tay vững vàng giữ gáy cậu, khẽ cạy mở sau đó luồn lưỡi vào.
Mới đầu còn bỡ ngỡ, về sau Dương mới tỉnh táo lại, nhanh chóng thuận theo, đón hùa với hắn.
Hai người hôn lung tung chẳng có kinh nghiệm gì, đôi lúc răng còn va vào nhau đau đớn, nhưng mà chẳng ai thèm để ý, chỉ mải mê tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào này.
Nhiệt độ đôi môi nóng hầm hập, hô hấp hòa lẫn nhau, Dương cảm thấy không chống đỡ nổi, một tay chống lên giường, một tay ấn lên ngực Phong hòng bắt hắn ngừng lại. Nhưng thanh niên lần đầu tiên nếm thử ngọt ngào làm sao nỡ buông ra, hắn túm tay cậu lại rồi càng làm càn hơn, đầu lưỡi muốn nếm hết ngọt ngào trong miệng người yêu.
Lần hôn nhau này cả hai người đều tỉnh táo, Phong càng sáng tỏ lòng mình, hắn đã không thể rời xa cậu trai này nữa rồi.
Đến lúc Phong buông ra, Dương đã thở hổn hển, đương lúc cậu còn ngơ ngác đã nghe thấy hắn nói.
"Hôm đó cậu cũng làm thế này với tôi, còn cắn tôi nữa, sau đó sáng hôm sau cậu không thèm chịu trách nhiệm."
Giọng nói mang theo u oán nồng đậm, Phong làm Dương bị đả kích rất lớn, đơ ra hồi lâu không nhúc nhích.
Đùa nhau à?
Phản ứng đầu tiên của Dương là không tin, cậu làm gì có cái tính xấu đấy, có phải đây là lần đầu cậu say bia đâu, những lần trước đi cùng đám bạn cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Phong chẳng có lý do để lừa cậu. Dương hoang mang nhớ lại thế nhưng ký ức quả thật trống rỗng, không có một ấn tượng gì về ngày hôm đó.
Im lặng một lúc lâu, Dương thắc mắc.
"Thực sự bữa đó tôi đã làm vậy thật à?"
"Thật." Phong rầu rĩ nói. "Tôi lừa cậu tôi là con cún."
Dương gãi đầu, "Hơ, xin lỗi." Nhưng mà cậu say, theo lý thuyết thì Phong có thể đẩy cậu ra mà, nghĩ vậy cậu lại nói tiếp: "Nhưng sao cậu không đẩy tôi ra, nếu là tôi bị một thằng cưỡng hôn thì tôi sẽ cho thằng đấy vài cú đấm cho tỉnh luôn."
Không khí đang mập mờ bị câu nói này của Dương đánh tan, Phong bật cười kéo cậu lại để má cậu áp lên vai mình.
"Đó là vì người hôn tôi là cậu, nếu là người khác chắc chắn tôi sẽ không cho vào nhà, làm sao có thể leo lên giường ngủ của tôi cưỡng hôn tôi chứ?"
Như vậy có nghĩa là Phong thích cậu từ lúc đó đúng không? Thế nên mới để mặc cậu làm càn.
Dương vui sướng không chịu nổi, cười toe toét, nhưng nhớ đến hành động vô liêm sỉ của mình ngày đó lại thấy xấu hổ, bèn vùi vào ngực Phong giả chết.
Sao cậu say lại có thể bạo dạn như vậy chứ?
"Vô lý, từ trước đến nay tôi uống say, cùng lắm là quấn lấy chúng nó lải nhải, chắc chắn không có vụ cưỡng hôn bao giờ, tôi không tin."
Phong kéo con đà điểu là cậu ra, dùng ngón tay nâng cằm bắt cậu đối diện với mình, sau đó mỉm cười xấu xa.
"Chắc vì người đó là tôi chăng?"
Dương ngại ngùng, sau đó trợn mắt lên hung dữ nhìn hắn.
"Khai mau, cậu thích tôi từ bao lâu rồi?"
"Từ lúc đó." Phong thành thật trả lời, "Mà cũng có thể là trước nữa, chỉ biết là lúc cậu hôn, lúc đầu tôi thấy kinh ngạc, sau đó lại rất vui vẻ, sau đó nữa thì muốn đáp lại cậu vô cùng... lúc đó tôi đã biết mình thích cậu rồi."
Phong ôm chặt lấy Dương. "Thế mà có người ngày hôm sau quên sạch, lại còn trốn về nhà, cậu không biết lúc tôi tỉnh dậy không nhìn thấy cậu cảm thấy thất vọng thế nào đâu?"
"Tôi xin lỗi, lúc đó tôi cuống quá, mới đầu tôi còn tưởng tôi say rượu loạn tính với một người xa lạ cơ, may sao là cậu."
Phong nhíu mày. "Nếu không phải là tôi thì sao? Cậu có hôn người đó không?"
Dương làm sao có thể trả lời được, cậu cắn môi, lắc đầu. "Tôi cũng không biết nữa."
Phong nhìn Dương, thấy đôi mắt bên dưới ướt ướt, trong cơ thể lại bốc lên một ngọn lửa, hắn giơ tay ra che mắt cậu, môi khẽ hôn từ chóp mũi, xuống viền môi.
"Tôi đoán sẽ không đâu, người đưa cậu về nói cậu ngồi trên xe rất ngoan, nhìn thấy tôi mới bắt đầu hư."
Phong không cho Dương cơ hội đáp lời, tiếp tục hôn.
Nụ hôn lần này thuần thục hơn khá nhiều, hai người chẳng biết lăn ra giường từ khi nào, bàn tay của Phong khẽ mơn trớn xoa nắn bụng mềm của Dương nhưng tuyệt nhiên không dám tiến đến chỗ khác.
Thật ra Phong sợ mình không kiềm chế được, bọn họ vừa mới xác định, hắn lo lắng dọa đến Dương.
Hai người hôn đến quên trời quên đất, lúc buông ra Dương thấy hơi choáng, mà nhất là bên dưới, cứng lên rồi.
Phong cũng vậy, hắn ôm chặt cậu, không dám nghĩ lung tung nữa.
Lúc này cũng đã muộn lắm rồi, tiếng xe cộ ngoài đường cũng đã thưa thớt dần, thi thoảng chỉ còn tiếng rao của mấy cô bán xôi và bánh khúc.
Dù muốn ôm Dương ngủ đến đâu đi chăng nữa nhưng Phong vẫn cảm thấy mình nên đi về thì hơn. Buông cơ thể mềm mại của người trong lòng ra, hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi ngồi dậy.
"Cậu ngủ đi, nếu mai mệt thì nghỉ thêm một hôm, tôi sẽ mua cơm về cho cậu."
Dương chớp chớp mắt gật đầu. Phong luyến tiếc lại hôn thêm một cái nữa, sau đó kiên quyết đứng lên.
"Thế tôi đi về nhé."
Dương vội vàng bật dậy, "Để tôi tiễn cậu..."
Hai người bịn ra bịn rịn, Dương mở cửa sau đó tiễn Phong đi ra. Lúc cậu định đóng cửa lại, cả hai người ngẩng mặt nhìn nhau, tự dưng đều có cảm giác như không thể chia xa. Phong kéo Dương vào huyền quan, đè cậu lên tường rồi tiếp tục hôn.
Chẳng biết qua bao lâu, một cơn gió lạnh từ cuối hành lang xông vào thổi tỉnh hai thiếu niên u mê, Phong buông Dương ra, nhìn thấy đôi môi cậu còn ướt nước, hắn dùng tay quệt nhẹ, dịu dàng cụng vào đầu cậu, sau đó khẽ hỏi:
"Bây giờ chúng ta là gì của nhau?"
Dương nở một nụ cười thật tươi, cậu đoán hôm nay không cho Phong câu trả lời chắc hắn sẽ đứng lì ở đây mất, bèn đáp: "Về ngủ đi, bạn trai."
Phong cuộn một miếng thịt vào giữa lá rau xà lách, chấm nước sốt cay rồi đưa lên miệng Dương.
"Há miệng ra nào."
Dương ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng, nước sốt cay xộc lên làm mũi cậu đỏ ửng, nhưng mà ăn ngon quá, cậu vừa nhai vừa xuýt xoa, cay quá đi mất.
"Lâu lắm rồi không được đi ăn đồ nướng vỉa hè, ngon quá!"
Phong nhìn cậu ăn ngon lành, nước miếng trong miệng cũng tứa ra, hắn nhanh nhẹn cuốn miếng khác bỏ vào miệng mình.
Hôm nay trời se lạnh, ăn đồ nướng đúng là rất thích hợp.
Dương cũng học theo cuốn một miếng đút cho Phong, cậu miếng tôi miếng, hai người dính lấy nhau cười ngớ ngẩn, xà nẹo xà nẹo đến hơn mười giờ mới về đến nhà.
Lúc về đến nơi, hai người toàn là mùi thức ăn, cuối cùng quyết định ai về nhà nấy để tắm.
Trước khi Dương vào nhà Phong kéo áo cậu lại.
"Tí nữa gặp nhau chứ?"
Dương gật đầu, "Gặp."
Dương tắm và giặt quần áo xong cũng vừa đúng mười một giờ, ngày mai còn phải đi học, bây giờ cậu lại xoắn xuýt, nửa muốn Phong kể lại chuyện hôm say rượu, nửa muốn để hắn đi ngủ sớm.
Có lẽ nên nhắn tin cho hắn bảo không cần sang nữa.
Đúng lúc này cửa bên ngoài lại mở ra, Dương vội vàng chạy ra khỏi phòng, quả nhiên là Phong. Xác định quan hệ rồi có khác, tự tiện vào nhà khỏi cần bấm chuông.
Phong nhìn thấy Dương mặc một cái áo thu đông, bên dưới là quần cộc, mái tóc vừa sấy xong xù lên, mắt hắn hơi tối lại, kéo Dương về phía phòng ngủ.
Sau khi hai người ngồi lên giường, Dương cứ như bị ngứa mông, cảm giác như ngồi trên đống lửa, cậu ngại ngùng hỏi: "Cậu chưa ngủ à? Mai còn đi học nữa."
"Tôi sợ tôi không sang có người lại mất ngủ." Phong nắm tay Dương, đưa lên tỉ mỉ ngắm, trên đó có vài vết bầm tím, hắn đau lòng xoa xoa.
"Có cần bôi thuốc nữa không nhỉ?"
Dương lắc đầu, "Ngày bôi một lần thôi, trưa vừa bôi mà."
Phong cầm tay Dương đặt lên miệng hôn một cái đúng vết tím.
"Sau này đừng đánh nhau nữa, tôi đau lòng..."
Ai biết hành động đó làm lòng Dương càng ngứa ngáy, nhưng cậu vẫn muốn biết chuyện hôm đó rốt cuộc là thế nào, cuối cùng không nhịn được nữa bèn hỏi thẳng:
"Thế cậu kể đi, hôm đó xảy ra chuyện gì?"
Phong ngước lên, khẽ mỉm cười. "Thật muốn biết?"
Dương nhìn vào ánh mắt dịu dàng kia, ngơ ngác gật đầu, sau đó thấy Phong sờ đến vết thương trên khóe miệng của cậu, trong lúc cậu chưa hiểu gì, hắn luồn tay qua tóc mềm, giữ ót cậu lại, rồi bất ngờ hôn tới.
Dương mở to mắt, nín thở không dám cựa quậy, đôi môi mềm mơn trớn bên ngoài, rồi khẽ liếm đến chỗ vết thương.
Dương vừa nhột vừa xót, vừa định lùi lại đột nhiên Phong lại tiến quân thần tốc, bàn tay vững vàng giữ gáy cậu, khẽ cạy mở sau đó luồn lưỡi vào.
Mới đầu còn bỡ ngỡ, về sau Dương mới tỉnh táo lại, nhanh chóng thuận theo, đón hùa với hắn.
Hai người hôn lung tung chẳng có kinh nghiệm gì, đôi lúc răng còn va vào nhau đau đớn, nhưng mà chẳng ai thèm để ý, chỉ mải mê tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào này.
Nhiệt độ đôi môi nóng hầm hập, hô hấp hòa lẫn nhau, Dương cảm thấy không chống đỡ nổi, một tay chống lên giường, một tay ấn lên ngực Phong hòng bắt hắn ngừng lại. Nhưng thanh niên lần đầu tiên nếm thử ngọt ngào làm sao nỡ buông ra, hắn túm tay cậu lại rồi càng làm càn hơn, đầu lưỡi muốn nếm hết ngọt ngào trong miệng người yêu.
Lần hôn nhau này cả hai người đều tỉnh táo, Phong càng sáng tỏ lòng mình, hắn đã không thể rời xa cậu trai này nữa rồi.
Đến lúc Phong buông ra, Dương đã thở hổn hển, đương lúc cậu còn ngơ ngác đã nghe thấy hắn nói.
"Hôm đó cậu cũng làm thế này với tôi, còn cắn tôi nữa, sau đó sáng hôm sau cậu không thèm chịu trách nhiệm."
Giọng nói mang theo u oán nồng đậm, Phong làm Dương bị đả kích rất lớn, đơ ra hồi lâu không nhúc nhích.
Đùa nhau à?
Phản ứng đầu tiên của Dương là không tin, cậu làm gì có cái tính xấu đấy, có phải đây là lần đầu cậu say bia đâu, những lần trước đi cùng đám bạn cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Phong chẳng có lý do để lừa cậu. Dương hoang mang nhớ lại thế nhưng ký ức quả thật trống rỗng, không có một ấn tượng gì về ngày hôm đó.
Im lặng một lúc lâu, Dương thắc mắc.
"Thực sự bữa đó tôi đã làm vậy thật à?"
"Thật." Phong rầu rĩ nói. "Tôi lừa cậu tôi là con cún."
Dương gãi đầu, "Hơ, xin lỗi." Nhưng mà cậu say, theo lý thuyết thì Phong có thể đẩy cậu ra mà, nghĩ vậy cậu lại nói tiếp: "Nhưng sao cậu không đẩy tôi ra, nếu là tôi bị một thằng cưỡng hôn thì tôi sẽ cho thằng đấy vài cú đấm cho tỉnh luôn."
Không khí đang mập mờ bị câu nói này của Dương đánh tan, Phong bật cười kéo cậu lại để má cậu áp lên vai mình.
"Đó là vì người hôn tôi là cậu, nếu là người khác chắc chắn tôi sẽ không cho vào nhà, làm sao có thể leo lên giường ngủ của tôi cưỡng hôn tôi chứ?"
Như vậy có nghĩa là Phong thích cậu từ lúc đó đúng không? Thế nên mới để mặc cậu làm càn.
Dương vui sướng không chịu nổi, cười toe toét, nhưng nhớ đến hành động vô liêm sỉ của mình ngày đó lại thấy xấu hổ, bèn vùi vào ngực Phong giả chết.
Sao cậu say lại có thể bạo dạn như vậy chứ?
"Vô lý, từ trước đến nay tôi uống say, cùng lắm là quấn lấy chúng nó lải nhải, chắc chắn không có vụ cưỡng hôn bao giờ, tôi không tin."
Phong kéo con đà điểu là cậu ra, dùng ngón tay nâng cằm bắt cậu đối diện với mình, sau đó mỉm cười xấu xa.
"Chắc vì người đó là tôi chăng?"
Dương ngại ngùng, sau đó trợn mắt lên hung dữ nhìn hắn.
"Khai mau, cậu thích tôi từ bao lâu rồi?"
"Từ lúc đó." Phong thành thật trả lời, "Mà cũng có thể là trước nữa, chỉ biết là lúc cậu hôn, lúc đầu tôi thấy kinh ngạc, sau đó lại rất vui vẻ, sau đó nữa thì muốn đáp lại cậu vô cùng... lúc đó tôi đã biết mình thích cậu rồi."
Phong ôm chặt lấy Dương. "Thế mà có người ngày hôm sau quên sạch, lại còn trốn về nhà, cậu không biết lúc tôi tỉnh dậy không nhìn thấy cậu cảm thấy thất vọng thế nào đâu?"
"Tôi xin lỗi, lúc đó tôi cuống quá, mới đầu tôi còn tưởng tôi say rượu loạn tính với một người xa lạ cơ, may sao là cậu."
Phong nhíu mày. "Nếu không phải là tôi thì sao? Cậu có hôn người đó không?"
Dương làm sao có thể trả lời được, cậu cắn môi, lắc đầu. "Tôi cũng không biết nữa."
Phong nhìn Dương, thấy đôi mắt bên dưới ướt ướt, trong cơ thể lại bốc lên một ngọn lửa, hắn giơ tay ra che mắt cậu, môi khẽ hôn từ chóp mũi, xuống viền môi.
"Tôi đoán sẽ không đâu, người đưa cậu về nói cậu ngồi trên xe rất ngoan, nhìn thấy tôi mới bắt đầu hư."
Phong không cho Dương cơ hội đáp lời, tiếp tục hôn.
Nụ hôn lần này thuần thục hơn khá nhiều, hai người chẳng biết lăn ra giường từ khi nào, bàn tay của Phong khẽ mơn trớn xoa nắn bụng mềm của Dương nhưng tuyệt nhiên không dám tiến đến chỗ khác.
Thật ra Phong sợ mình không kiềm chế được, bọn họ vừa mới xác định, hắn lo lắng dọa đến Dương.
Hai người hôn đến quên trời quên đất, lúc buông ra Dương thấy hơi choáng, mà nhất là bên dưới, cứng lên rồi.
Phong cũng vậy, hắn ôm chặt cậu, không dám nghĩ lung tung nữa.
Lúc này cũng đã muộn lắm rồi, tiếng xe cộ ngoài đường cũng đã thưa thớt dần, thi thoảng chỉ còn tiếng rao của mấy cô bán xôi và bánh khúc.
Dù muốn ôm Dương ngủ đến đâu đi chăng nữa nhưng Phong vẫn cảm thấy mình nên đi về thì hơn. Buông cơ thể mềm mại của người trong lòng ra, hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi ngồi dậy.
"Cậu ngủ đi, nếu mai mệt thì nghỉ thêm một hôm, tôi sẽ mua cơm về cho cậu."
Dương chớp chớp mắt gật đầu. Phong luyến tiếc lại hôn thêm một cái nữa, sau đó kiên quyết đứng lên.
"Thế tôi đi về nhé."
Dương vội vàng bật dậy, "Để tôi tiễn cậu..."
Hai người bịn ra bịn rịn, Dương mở cửa sau đó tiễn Phong đi ra. Lúc cậu định đóng cửa lại, cả hai người ngẩng mặt nhìn nhau, tự dưng đều có cảm giác như không thể chia xa. Phong kéo Dương vào huyền quan, đè cậu lên tường rồi tiếp tục hôn.
Chẳng biết qua bao lâu, một cơn gió lạnh từ cuối hành lang xông vào thổi tỉnh hai thiếu niên u mê, Phong buông Dương ra, nhìn thấy đôi môi cậu còn ướt nước, hắn dùng tay quệt nhẹ, dịu dàng cụng vào đầu cậu, sau đó khẽ hỏi:
"Bây giờ chúng ta là gì của nhau?"
Dương nở một nụ cười thật tươi, cậu đoán hôm nay không cho Phong câu trả lời chắc hắn sẽ đứng lì ở đây mất, bèn đáp: "Về ngủ đi, bạn trai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.