Chương 24
Midi chan
07/12/2021
Trời cũng sắp vào thu, quán cà phê đợt này càng thêm đông khách. Dạo gần đây Linh đang tập làm một loại bánh ngọt mới, Dương và Vũ ngày nào cũng bị ép ăn đến phát ngán. Cũng may cái khó ló cái khôn, Dương nghĩ đến Phong thường xuyên thích ăn ngọt ở nhà, mỗi ngày lại lén lút gói lại phần của mình đem cho hắn.
Mùa hè cứ thế trôi qua, cũng sắp đến năm học mới. Mấy ngày hôm nay Dương đang đấu tranh với chuyện nghỉ việc hay làm tiếp. Cậu vừa muốn tự kiếm tiền nhưng cũng vừa muốn chú tâm vào học hành một chút, chỉ sợ học ngu quá lại bị tống đi du học thì toi.
Phong dạo gần đây không còn ra quán cà phê ngồi đợi Dương nữa, hắn ngồi nhà chơi game suốt ngày. Mùa hè này hắn chẳng có việc gì làm suốt ngày ru rú trong phòng như khuê nữ thời xưa, cũng tại thời tiết nơi đây một phần, đã sang tháng tám rồi mà chẳng thấy mát mẻ hơn một chút nào, hắn thà tình nguyện ở trong nhà ngồi máy lạnh còn hơn phải ra lăn lộn ở ngoài kia.
Chẳng biết Dương lấy đâu ra lắm tinh lực vậy, từ sáng đến tối cậu có thể làm biết bao nhiêu là việc. Phong cũng ước ao lắm, hắn cảm giác như vậy mới đúng là thanh xuân, thế nhưng bảo ra ngoài làm quen với người khác hắn lại không làm được, hắn tự biết bản thân không quá hứng thú với một mối quan hệ mới, có thể nói là bài xích.
Dạo gần đây Phong và Dương lại trở về giai đoạn ban đầu, hai người vẫn hằng ngày ăn chung nhưng cũng không nói nhiều với nhau, bản thân Phong rất lầm lì, còn Dương thì e ngại nhiều điều, thành ra mối quan hệ giữa hai người không thân thiết thêm chút nào, vẫn chỉ là hàng xóm bình thường.
Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, hắn quy hết những cảm xúc khi trước dành cho Dương là do bản thân cô đơn quá. Sau khi một thân một mình lên thành phố khác sinh sống, việc dựa dẫm vào người khác cũng có thể hiểu được.
Tuy nhiên đôi khi vẫn có ngoại lệ.
Phong ít khi để ý đến thứ gì đó, thế nhưng những việc nhỏ bé mà Dương làm đôi khi lại tình cờ chọc trúng điểm ngứa ngáy trong lòng hắn, như việc mỗi ngày sang ăn cơm lại có một cái bánh ngọt tráng miệng vậy, điều này tuy không là gì lại có thể làm Phong rất vui vẻ rất lâu.
Mải mê nghĩ linh tinh, lúc tiếng chuông điện thoại reo lên ầm ĩ Phong mới nghe thấy, vừa nhìn xuống, thấy tên bố hiện trên đó, mắt hắn loé lên một thứ cảm xúc không biết tên.
Phong thong thả cầm điện thoại lên, đợi đến khi chuông reo được một lúc mới bấm nút nghe.
"Bố ạ."
Giọng nói đều đều của ông Bách vang lên từ đầu bên kia.
"Mở cửa cho bố, bố đang ở ngoài cửa."
Phong nghe thấy vậy thì giật mình, vô thức nhìn ra ngoài cửa, tiếc là bây giờ hắn đang ngồi trong phòng, không thể xuyên qua tường mà nhìn ra kia.
Giờ nên ra ngoài hay là giả vờ đi vắng? Tại sao bố hắn lại đột ngột lên đây? Cảm xúc bây giờ của Phong vừa hưng phấn vừa rối rắm, cuối cùng ảo não thở dài, gập máy tính xuống rồi đi ra ngoài mở cửa.
Nhưng đến khi nhìn đến bốn người đứng bên ngoài, tâm trạng của Phong lập tức lại ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước.
Ông Bách dường như lúc nào cũng chỉn chu. Ngay cả khi trời nắng như đổ lửa thế này thì trên người ông vẫn là bộ vest nam tối màu nhã nhặn, trên người chẳng những không dính chút mồ hôi nào, thậm chí còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng ông Bách còn rất trẻ, chiều cao còn nhỉnh hơn cả Phong. Thật sự không thể liên hệ đến người đàn ông phong độ và lịch lãm này với một ông bố vô lý không hiểu tâm lý con trai.
Bên cạnh ông Bách là một người phụ nữ khá đẹp, gương mặt trẻ măng, nhìn qua giống sinh viên đại học. Mái tóc được uốn quăn rất cẩn thận, cô đi một đôi giày thể thao màu đỏ rực, mặc một chiếc áo thun trắng giấu quần hở ra đôi chân trắng nõn, nhìn kỹ thì thấy bụng của cô hơi nhô lên.
Hai người còn lại là anh Khoa lái xe và thằng nhóc Huy em họ đang thành thành thật thật mà đứng im ở đằng sau, mắt thì nháy liên hồi với hắn.
"Bố. Anh Khoa."
Phong dùng giọng điệu không tình nguyện mà cất tiếng chào ông Bách và anh lái xe, trực tiếp bỏ qua hai người còn lại. Người phụ nữ nghe thấy thế thì vẫn mỉm cười tươi tắn, chủ động đẩy Phong ra rồi đi vào nhà, vừa quan sát vừa nhận xét.
"Ái chà. Nhà Phong cũng rộng nhỉ?"
Phong không thèm quay đầu lại, hắn lười nói chuyện với cô ta, chỉ là lông mày đã nhíu chặt lại.
Ông Bách không để ý, cùng hai người còn lại đi vào nhà.
Đợi cả bốn ngồi an vị ở ghế sô pha, Phong cũng chẳng buồn lấy nước, kéo lấy cái ghế đơn ngồi đối diện rồi hỏi thẳng:
"Bố lên đây làm gì vậy?"
"Cái thằng này." Ông Bách đập mạnh tay xuống bàn. "Bố còn không được phép đến thăm con nữa hả?"
Ông Bách vừa mở miệng đã lộ rõ nguyên hình. Dường như ông không bao giờ có thể nói chuyện tử tế với con trai, lúc nào ông cũng cảm giác như nó đang chống đối mình vậy.
Nhưng mà hơn hai tháng không gặp nhìn Phong lại còn có vẻ béo lên, ông lại thấy ấm ức, có vẻ nó sống còn tốt hơn cả ông.
"Cẩn thận vỡ bàn nhà con." Phong nhìn chằm chằm vào tay ông Bách, lạnh tanh nói.
"Nhà nào của con?" Ông Bách tức giận, song chợt nhớ ra nhà này mua bằng tiền mẹ Phong để lại cho hắn, ông hít sâu một hơi, sau đó hạ giọng giải thích.
"Bố đưa Lan đi khám thai, tiện thể vào thăm con, xem con ăn ở thế nào."
Tiện thể? Thăm con trai mình mà lại là tiện thể. Phong cười khẩy nhìn sang người phụ nữ tên Lan - vợ mới của bố, chị ta cũng chẳng kiêng nể gì mà nhìn lại, đôi mắt người nào cũng ánh lên sự chán ghét.
Phong cũng không còn hi vọng nhiều như trước đây nữa rồi, hắn nén khó chịu đang dâng lên trong lòng, bâng quơ đáp lại.
"Vâng."
"Con chuẩn bị cho năm học mới chưa?" Ông Bách thấy không khí dịu xuống liền nói. "Bố vừa chuyển thêm cho con ít tiền, thích mua cái gì thì mua, thích đi đâu thì đi, không cần ở ru rú trong nhà, ra ngoài va chạm một chút cũng được."
"Vâng."
Ông Bách thấy Phong hờ hững thì tức khí lắm nhưng mà vẫn nhịn xuống, cố dặn dò:
"Con nhớ là hai mươi sáu tháng tám lên trường tập trung, tiện thể đo đồng phục. Tí nữa bố sẽ cho con số thầy hiệu trưởng."
"Vâng."
Ông Bách cau mày, nhìn Phong một lúc, thở dài thoả hiệp: "Không có chuyện gì thì đi ăn với bố một bữa cơm."
Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài luôn, không đợi cho Phong từ chối. Ba người còn lại lần lượt đứng dậy theo, Huy cố tình chậm rì rì đứng lên rồi kéo Phong lại.
"Anh. Tí anh bảo bác cho em ở đây chơi với anh hai ngày nhé."
Phong không muốn nhiều lời với cậu, chỉ phun ra một câu:
"Cút."
"Đi mà." Huy bám chặt lấy tay Phong, "Đi mà anh trai yêu quý."
Phong không chịu nổi mấy câu lèo nhèo của Huy, đành trả lời lấp lửng. "Xem thế nào đã."
"Nhớ nhé, em không thích đi với dì Lan kia tí nào, trời ơi giọng nói õng ẹo nghe mà khó chịu, với lại hôm nọ anh có nói cũng phải về một chuyến để lấy đồ mà."
"Ừm."
Cuối cùng Phong cũng gật đầu, Huy nghe thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn anh trai yêu quý."
Phong khoá cửa xong rồi lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Dương, hít vào một hơi thật sâu rồi mới đi theo mọi người.
***
Quán cà phê lúc này thường vắng khách, đến gần bảy giờ, Dương lau bàn xong lập tức mang mấy cái chén đi rửa. Sau khi làm xong xuôi mọi việc Dương chào mọi người rồi nhanh chóng ra về, cậu vội vàng vậy vì hôm nay đã hứa làm món cánh gà sốt cam cho Phong ăn.
Vũ cũng dọn dẹp rồi chuẩn bị đổi ca, đến khi lau đến quầy bar thì phát hiện Dương để quên điện thoại ở quán.
Cậu không có thói quen đụng đồ người khác. Vừa nhặt lên tính bỏ điện thoại vào ngăn kéo giúp Dương thì đúng lúc màn hình sáng lên, có tin nhắn tới:
[Ông chủ]: Nay không ăn cơm nhà đâu, ăn một mình đi nhé.
[Ông chủ]: Có việc phải ra ngoài.
Vũ nhìn thấy hai chữ ông chủ thì mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đến lúc điện thoại tối lại vẫn chưa có phản ứng, hình như cậu đã phát hiện một bí mật kinh khủng khiếp.
Vũ vội vội vàng vàng vứt cái điện thoại vào ngăn kéo, trong đầu tưởng tượng ra muôn vàn cảnh đặc sắc giữa đại gia và callboy, càng nghĩ càng xoắn xuýt.
Mà từ từ đã, Vũ càng nghĩ càng thấy vô lý, nhìn mặt mũi vóc dáng của Dương, nói cậu là người mẫu cũng có thể, làm callboy thì uổng phí quá.
Không được, Vũ quyết định hôm nào đó phải tìm cơ hội nói chuyện với cậu nhóc, dù có thiếu tiền cũng không thể bán rẻ thân thể như thế được.
"Anh Vũ."
"Anh Vũ!"
"Anh Vũ!"
Suy nghĩ của Vũ đang bay đến tận đẩu tận đâu, bỗng bên cạnh có người lên tiếng làm cậu nhảy dựng lên.
"Anh làm gì mà em gọi mấy câu không nghe vậy?"
Vũ quay sang nhìn thấy Dương, cả người lùi hẳn về phía sau, cậu hơi chột dạ, lắp bắp:
"Không... không có gì."
Dương không nghi ngờ gì, mắt nhìn quanh quẩn trên quầy bar rồi hỏi:
"Anh đứng đây từ nãy có thấy điện thoại của em để quên không?"
"À, có thấy, đây này." Vũ lấy điện thoại trong ngăn kéo đưa cho Dương rồi liếm môi, nói nhỏ. "Nãy cậu để quên điện thoại anh cất hộ."
"Cảm ơn anh nhé." Dương vừa nói vừa mở khoá điện thoại, thấy Phong nhắn tin đến, mày cậu hơi nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra.
Vũ nhìn Dương với ánh mắt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có can đảm mở miệng. Đến lúc Dương về rồi cậu vẫn thẫn thờ ngồi ở quầy bar, miệng lầm bầm:
"Thật là đáng tiếc, trông ngon giai vậy mà lại là..."
"Tiếc gì cơ?"
Đúng lúc này anh Linh chủ quán vừa lúc đi đến, thấy cậu lầm bầm thì tiện thể hỏi thăm làm Vũ giật nảy mình. Trong vài phút mà bị giật mình hai lần liền, cậu cảm thấy mình sắp tổn thọ rồi, cậu mím môi, lắc đầu.
"Không... không tiếc gì. Anh đi đâu vậy ạ?"
"Anh đi đón người một tí," Linh vắt áo lên vai, chỉ ra phía xe, sau đó dặn. "Mày trông quán nhé, bao giờ bọn thằng Nam đến thì hẵng về."
"Vâng, anh cứ đi đi." Vũ ngoan ngoãn trả lời, cậu làm ở đây cả năm trời rồi nhưng mỗi lần nhìn mấy vết sẹo và hình xăm trổ trên tay Linh vẫn cực kỳ tò mò.
Rất tiếc chỉ là tò mò mà thôi, Vũ cũng không lớn gan đến mức đi hỏi thăm chuyện của ông chủ.
Mùa hè cứ thế trôi qua, cũng sắp đến năm học mới. Mấy ngày hôm nay Dương đang đấu tranh với chuyện nghỉ việc hay làm tiếp. Cậu vừa muốn tự kiếm tiền nhưng cũng vừa muốn chú tâm vào học hành một chút, chỉ sợ học ngu quá lại bị tống đi du học thì toi.
Phong dạo gần đây không còn ra quán cà phê ngồi đợi Dương nữa, hắn ngồi nhà chơi game suốt ngày. Mùa hè này hắn chẳng có việc gì làm suốt ngày ru rú trong phòng như khuê nữ thời xưa, cũng tại thời tiết nơi đây một phần, đã sang tháng tám rồi mà chẳng thấy mát mẻ hơn một chút nào, hắn thà tình nguyện ở trong nhà ngồi máy lạnh còn hơn phải ra lăn lộn ở ngoài kia.
Chẳng biết Dương lấy đâu ra lắm tinh lực vậy, từ sáng đến tối cậu có thể làm biết bao nhiêu là việc. Phong cũng ước ao lắm, hắn cảm giác như vậy mới đúng là thanh xuân, thế nhưng bảo ra ngoài làm quen với người khác hắn lại không làm được, hắn tự biết bản thân không quá hứng thú với một mối quan hệ mới, có thể nói là bài xích.
Dạo gần đây Phong và Dương lại trở về giai đoạn ban đầu, hai người vẫn hằng ngày ăn chung nhưng cũng không nói nhiều với nhau, bản thân Phong rất lầm lì, còn Dương thì e ngại nhiều điều, thành ra mối quan hệ giữa hai người không thân thiết thêm chút nào, vẫn chỉ là hàng xóm bình thường.
Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, hắn quy hết những cảm xúc khi trước dành cho Dương là do bản thân cô đơn quá. Sau khi một thân một mình lên thành phố khác sinh sống, việc dựa dẫm vào người khác cũng có thể hiểu được.
Tuy nhiên đôi khi vẫn có ngoại lệ.
Phong ít khi để ý đến thứ gì đó, thế nhưng những việc nhỏ bé mà Dương làm đôi khi lại tình cờ chọc trúng điểm ngứa ngáy trong lòng hắn, như việc mỗi ngày sang ăn cơm lại có một cái bánh ngọt tráng miệng vậy, điều này tuy không là gì lại có thể làm Phong rất vui vẻ rất lâu.
Mải mê nghĩ linh tinh, lúc tiếng chuông điện thoại reo lên ầm ĩ Phong mới nghe thấy, vừa nhìn xuống, thấy tên bố hiện trên đó, mắt hắn loé lên một thứ cảm xúc không biết tên.
Phong thong thả cầm điện thoại lên, đợi đến khi chuông reo được một lúc mới bấm nút nghe.
"Bố ạ."
Giọng nói đều đều của ông Bách vang lên từ đầu bên kia.
"Mở cửa cho bố, bố đang ở ngoài cửa."
Phong nghe thấy vậy thì giật mình, vô thức nhìn ra ngoài cửa, tiếc là bây giờ hắn đang ngồi trong phòng, không thể xuyên qua tường mà nhìn ra kia.
Giờ nên ra ngoài hay là giả vờ đi vắng? Tại sao bố hắn lại đột ngột lên đây? Cảm xúc bây giờ của Phong vừa hưng phấn vừa rối rắm, cuối cùng ảo não thở dài, gập máy tính xuống rồi đi ra ngoài mở cửa.
Nhưng đến khi nhìn đến bốn người đứng bên ngoài, tâm trạng của Phong lập tức lại ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước.
Ông Bách dường như lúc nào cũng chỉn chu. Ngay cả khi trời nắng như đổ lửa thế này thì trên người ông vẫn là bộ vest nam tối màu nhã nhặn, trên người chẳng những không dính chút mồ hôi nào, thậm chí còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng ông Bách còn rất trẻ, chiều cao còn nhỉnh hơn cả Phong. Thật sự không thể liên hệ đến người đàn ông phong độ và lịch lãm này với một ông bố vô lý không hiểu tâm lý con trai.
Bên cạnh ông Bách là một người phụ nữ khá đẹp, gương mặt trẻ măng, nhìn qua giống sinh viên đại học. Mái tóc được uốn quăn rất cẩn thận, cô đi một đôi giày thể thao màu đỏ rực, mặc một chiếc áo thun trắng giấu quần hở ra đôi chân trắng nõn, nhìn kỹ thì thấy bụng của cô hơi nhô lên.
Hai người còn lại là anh Khoa lái xe và thằng nhóc Huy em họ đang thành thành thật thật mà đứng im ở đằng sau, mắt thì nháy liên hồi với hắn.
"Bố. Anh Khoa."
Phong dùng giọng điệu không tình nguyện mà cất tiếng chào ông Bách và anh lái xe, trực tiếp bỏ qua hai người còn lại. Người phụ nữ nghe thấy thế thì vẫn mỉm cười tươi tắn, chủ động đẩy Phong ra rồi đi vào nhà, vừa quan sát vừa nhận xét.
"Ái chà. Nhà Phong cũng rộng nhỉ?"
Phong không thèm quay đầu lại, hắn lười nói chuyện với cô ta, chỉ là lông mày đã nhíu chặt lại.
Ông Bách không để ý, cùng hai người còn lại đi vào nhà.
Đợi cả bốn ngồi an vị ở ghế sô pha, Phong cũng chẳng buồn lấy nước, kéo lấy cái ghế đơn ngồi đối diện rồi hỏi thẳng:
"Bố lên đây làm gì vậy?"
"Cái thằng này." Ông Bách đập mạnh tay xuống bàn. "Bố còn không được phép đến thăm con nữa hả?"
Ông Bách vừa mở miệng đã lộ rõ nguyên hình. Dường như ông không bao giờ có thể nói chuyện tử tế với con trai, lúc nào ông cũng cảm giác như nó đang chống đối mình vậy.
Nhưng mà hơn hai tháng không gặp nhìn Phong lại còn có vẻ béo lên, ông lại thấy ấm ức, có vẻ nó sống còn tốt hơn cả ông.
"Cẩn thận vỡ bàn nhà con." Phong nhìn chằm chằm vào tay ông Bách, lạnh tanh nói.
"Nhà nào của con?" Ông Bách tức giận, song chợt nhớ ra nhà này mua bằng tiền mẹ Phong để lại cho hắn, ông hít sâu một hơi, sau đó hạ giọng giải thích.
"Bố đưa Lan đi khám thai, tiện thể vào thăm con, xem con ăn ở thế nào."
Tiện thể? Thăm con trai mình mà lại là tiện thể. Phong cười khẩy nhìn sang người phụ nữ tên Lan - vợ mới của bố, chị ta cũng chẳng kiêng nể gì mà nhìn lại, đôi mắt người nào cũng ánh lên sự chán ghét.
Phong cũng không còn hi vọng nhiều như trước đây nữa rồi, hắn nén khó chịu đang dâng lên trong lòng, bâng quơ đáp lại.
"Vâng."
"Con chuẩn bị cho năm học mới chưa?" Ông Bách thấy không khí dịu xuống liền nói. "Bố vừa chuyển thêm cho con ít tiền, thích mua cái gì thì mua, thích đi đâu thì đi, không cần ở ru rú trong nhà, ra ngoài va chạm một chút cũng được."
"Vâng."
Ông Bách thấy Phong hờ hững thì tức khí lắm nhưng mà vẫn nhịn xuống, cố dặn dò:
"Con nhớ là hai mươi sáu tháng tám lên trường tập trung, tiện thể đo đồng phục. Tí nữa bố sẽ cho con số thầy hiệu trưởng."
"Vâng."
Ông Bách cau mày, nhìn Phong một lúc, thở dài thoả hiệp: "Không có chuyện gì thì đi ăn với bố một bữa cơm."
Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài luôn, không đợi cho Phong từ chối. Ba người còn lại lần lượt đứng dậy theo, Huy cố tình chậm rì rì đứng lên rồi kéo Phong lại.
"Anh. Tí anh bảo bác cho em ở đây chơi với anh hai ngày nhé."
Phong không muốn nhiều lời với cậu, chỉ phun ra một câu:
"Cút."
"Đi mà." Huy bám chặt lấy tay Phong, "Đi mà anh trai yêu quý."
Phong không chịu nổi mấy câu lèo nhèo của Huy, đành trả lời lấp lửng. "Xem thế nào đã."
"Nhớ nhé, em không thích đi với dì Lan kia tí nào, trời ơi giọng nói õng ẹo nghe mà khó chịu, với lại hôm nọ anh có nói cũng phải về một chuyến để lấy đồ mà."
"Ừm."
Cuối cùng Phong cũng gật đầu, Huy nghe thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn anh trai yêu quý."
Phong khoá cửa xong rồi lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Dương, hít vào một hơi thật sâu rồi mới đi theo mọi người.
***
Quán cà phê lúc này thường vắng khách, đến gần bảy giờ, Dương lau bàn xong lập tức mang mấy cái chén đi rửa. Sau khi làm xong xuôi mọi việc Dương chào mọi người rồi nhanh chóng ra về, cậu vội vàng vậy vì hôm nay đã hứa làm món cánh gà sốt cam cho Phong ăn.
Vũ cũng dọn dẹp rồi chuẩn bị đổi ca, đến khi lau đến quầy bar thì phát hiện Dương để quên điện thoại ở quán.
Cậu không có thói quen đụng đồ người khác. Vừa nhặt lên tính bỏ điện thoại vào ngăn kéo giúp Dương thì đúng lúc màn hình sáng lên, có tin nhắn tới:
[Ông chủ]: Nay không ăn cơm nhà đâu, ăn một mình đi nhé.
[Ông chủ]: Có việc phải ra ngoài.
Vũ nhìn thấy hai chữ ông chủ thì mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đến lúc điện thoại tối lại vẫn chưa có phản ứng, hình như cậu đã phát hiện một bí mật kinh khủng khiếp.
Vũ vội vội vàng vàng vứt cái điện thoại vào ngăn kéo, trong đầu tưởng tượng ra muôn vàn cảnh đặc sắc giữa đại gia và callboy, càng nghĩ càng xoắn xuýt.
Mà từ từ đã, Vũ càng nghĩ càng thấy vô lý, nhìn mặt mũi vóc dáng của Dương, nói cậu là người mẫu cũng có thể, làm callboy thì uổng phí quá.
Không được, Vũ quyết định hôm nào đó phải tìm cơ hội nói chuyện với cậu nhóc, dù có thiếu tiền cũng không thể bán rẻ thân thể như thế được.
"Anh Vũ."
"Anh Vũ!"
"Anh Vũ!"
Suy nghĩ của Vũ đang bay đến tận đẩu tận đâu, bỗng bên cạnh có người lên tiếng làm cậu nhảy dựng lên.
"Anh làm gì mà em gọi mấy câu không nghe vậy?"
Vũ quay sang nhìn thấy Dương, cả người lùi hẳn về phía sau, cậu hơi chột dạ, lắp bắp:
"Không... không có gì."
Dương không nghi ngờ gì, mắt nhìn quanh quẩn trên quầy bar rồi hỏi:
"Anh đứng đây từ nãy có thấy điện thoại của em để quên không?"
"À, có thấy, đây này." Vũ lấy điện thoại trong ngăn kéo đưa cho Dương rồi liếm môi, nói nhỏ. "Nãy cậu để quên điện thoại anh cất hộ."
"Cảm ơn anh nhé." Dương vừa nói vừa mở khoá điện thoại, thấy Phong nhắn tin đến, mày cậu hơi nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra.
Vũ nhìn Dương với ánh mắt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có can đảm mở miệng. Đến lúc Dương về rồi cậu vẫn thẫn thờ ngồi ở quầy bar, miệng lầm bầm:
"Thật là đáng tiếc, trông ngon giai vậy mà lại là..."
"Tiếc gì cơ?"
Đúng lúc này anh Linh chủ quán vừa lúc đi đến, thấy cậu lầm bầm thì tiện thể hỏi thăm làm Vũ giật nảy mình. Trong vài phút mà bị giật mình hai lần liền, cậu cảm thấy mình sắp tổn thọ rồi, cậu mím môi, lắc đầu.
"Không... không tiếc gì. Anh đi đâu vậy ạ?"
"Anh đi đón người một tí," Linh vắt áo lên vai, chỉ ra phía xe, sau đó dặn. "Mày trông quán nhé, bao giờ bọn thằng Nam đến thì hẵng về."
"Vâng, anh cứ đi đi." Vũ ngoan ngoãn trả lời, cậu làm ở đây cả năm trời rồi nhưng mỗi lần nhìn mấy vết sẹo và hình xăm trổ trên tay Linh vẫn cực kỳ tò mò.
Rất tiếc chỉ là tò mò mà thôi, Vũ cũng không lớn gan đến mức đi hỏi thăm chuyện của ông chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.