Chương 47
Midi chan
07/12/2021
Hôm nay Minh đi tụ tập với bạn bè nên không có nhà, Dương tay xách nách mang quá nhiều thứ nên quyết định đi taxi về chung cư. Lúc cậu ra ngoài là chiều muộn, đến khi xe dừng lại cũng vừa lúc thành phố lên đèn.
Con đường đối diện là quán ăn, mùi hương bốc lên thơm ngát làm dậy lên cảm giác thèm ăn của Dương, cậu nhìn túi đồ trên tay lại ngước lên hai căn phòng đang tối đen, quyết định tí nữa sẽ ăn tối ở bên ngoài.
Thế nhưng trước tiên phải lên nhà cất đồ đã, mẹ cậu nhét cho vô số đồ, cậu không muốn nhưng vẫn phải cầm theo.
Thang máy nhanh chóng nhảy số, Dương đi ra ngoài, cậu đứng im trên hành lang, nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng chặt bên căn hộ của Phong, nhận ra rằng mối liên hệ giữa bọn họ rất mỏng manh.
Trường học có thể đổi, tài khoản có thể xóa, số điện thoại có thể thay, ngay cả nơi này, nếu Phong hoặc cậu không còn ở đây nữa, có lẽ bọn họ sẽ chẳng thể tìm được nhau trong biển trời mênh mông này.
Ôm một nỗi phiền muộn như vậy nên Dương chẳng còn vui nổi, cậu mở cửa vào nhà, lấy hết quần áo còn ẩm mang ra ngoài phơi, lúc này mới phát hiện trên móc còn treo nguyên bộ đồng phục bữa nọ quên chưa thu, áo sơ mi và quần tây đã khô giòn vì ánh nắng chiếu vào.
Dương phơi quần áo xong lại tiện tay tưới mấy chậu cây ngoài đó, làm xong rồi cậu dựa vào tường, chăm chú nhìn sang ban công nhà Phong.
Bên đó vẫn đóng cửa im ỉm, Dương phát hiện nhà hắn chẳng có một vật gì thừa thãi, cả ban công chỉ có độc một cái thùng rác.
Lôi điện thoại từ trong túi quần ra và mở Messenger, Dương kéo lên, thấy đoạn hội thoại giữa hai người vẫn dừng lại ở tin nhắn cậu đã gửi, lần truy cập cuối cùng của Phong là 31 tháng 8 năm 2016.
[Yang]: Cậu về nhà có gì vui không? Nhớ mang quà cho tôi.
[Yang]: Bận rồi hay sao không nhắn lại, bữa nay tôi phải làm cu li cho bố, mệt quá, [hình ảnh]
Phía dưới là ảnh vườn cây và một góc ngôi nhà gỗ, còn có đôi tay đầy tro bụi của Dương. Tin nhắn hiển thị chưa xem, đã vài ngày trôi qua rồi, giờ đây cậu muốn rút lại cũng không được nữa, bàn tay lướt qua lướt lại, không ngờ lại ấn nhầm vào nút gọi.
Dương vốn định thu hồi cuộc gọi, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình. Tiếng chuông dài vang lên không có người hồi đáp, cậu còn mong chờ gì đây?
Khoan đã, tiếng chuông? Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, tiếng chuông thật sự kêu lên từ căn hộ bên cạnh, cậu không kịp suy nghĩ, vội vàng lao thẳng vào nhà, xuyên qua phòng khách, chạy như bay sang nhà Phong, sau đó đập mạnh lên ván cửa.
"Phong, cậu có trong đó không?"
"Mở cửa đi mà, tôi biết cậu bên trong."
Dương vừa đập cửa vừa nhấn chuông, trái tim quặn lại, chẳng rõ Phong có ở bên trong không, nhưng cậu cần một lời xác nhận ngay bây giờ.
Cửa kêu lên cành cạch, sau đó mở ra, Dương còn chưa kịp mở miệng, lúc nhìn thấy bộ dạng của Phong lúc này, trong lòng như có thứ gì cắt qua, cậu sững sờ.
Bình thường Phong rất chú ý đến cách ăn mặc, dù ở nhà hay ngoài đường hay đến trường, quần áo lúc nào cũng thẳng thớm và sạch sẽ, thế nhưng giờ đây trên người hắn là bộ quần áo nhăn nhúm, đôi mắt đỏ rực vì tơ máu, râu lởm chởm chưa cạo, trên gương mặt là vẻ mỏi mệt không thể che giấu nổi.
Phong thấy Dương thực sự đứng trước mặt, không hiểu sao thấy tủi thân vô cùng, hắn muốn trút hết những khó chịu và bực dọc trong người ra, nhưng mà hành động thì ngược với suy nghĩ, bàn tay dịu dàng kéo Dương lại, đầu gục xuống lên vai cậu.
"Cậu cho tôi dựa nhờ một chút, mệt quá."
Dương nghe thấy vậy, tim bỗng mềm mại hẳn, con người ta khi mệt mỏi sẽ có xu hướng dựa dẫm vào người khác, đây có phải là Phong cũng muốn dựa vào cậu đúng không?
Dương không hỏi Phong có chuyện gì, chỉ yên lặng để hắn dựa, một tay đưa ra đằng sau vỗ lưng cho hắn.
Hai người cứ đứng đó, không biết trải qua bao lâu, Phong mới ngẩng đầu lên, dương mở to mắt ra nhìn, thấy trong mắt của hắn có quá nhiều điều muốn nói, tim cậu như ngừng đập, cảm giác muốn lùi lại một bước.
Hình... hình như hắn định hôn cậu hay sao ấy.
Cảm giác cả người căng thẳng như bị mất khống chế, Dương trơ mắt ra nhìn gương mặt Phong ngày càng gần mình.
Tinh!
Âm báo từ thang máy vang lên, Dương sợ hết cả hồn, vội vàng đẩy thật mạnh, Phong không hề phòng bị, cả người lảo đảo ngã ra sau đập thẳng vào bức tường bên cạnh.
Dương liếc mắt thấy bên ngoài là hai vợ chồng nhà hàng xóm đối diện vừa ra khỏi thang máy, cậu lập tức kéo Phong đi vào sau đó đóng sầm cửa lại. Hình như do bị đập mạnh, hắn hơi khom người, tay ôm chặt lấy vai, mặt nhăn nhó.
Cơn hối hận lan tràn, Dương vội vàng tiến tới đỡ hắn dậy. "Cậu có làm sao không?"
"Tôi không sao, vai hơi đau chút thôi." Phong dường như nhận thấy ánh mắt ân hận của Dương, hắn xoa vai tủi thân, "Sao tự dưng cậu đẩy mạnh vậy?"
"Cậu còn nói à, lúc nãy cậu định..." Dương nói không lên lời, "Cậu..."
Phong tiến tới, thản nhiên gỡ một bông hoa sữa trắng tinh trên đầu Dương.
"Vừa nãy tôi định lấy thứ này xuống hộ cậu, cậu tưởng tôi đánh cậu à?"
Dương: "..."
Dương ngượng đến đỏ mặt, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt tỉnh bơ của Phong, không nói được một lời nào. Tranh thủ lúc này, Phong tiến tới thản nhiên cầm tay cậu kéo vào trong nhà.
Nhà Phong trang trí theo phong cách lạnh lẽo, trong nhà vẫn còn mùi thuốc lá thoang thoảng, thế nhưng Dương chỉ hơi cau mày chứ không nói câu nào. Phong ấn cậu ngồi xuống ghế sôpha, lấy điều khiển bật điều hòa và ti vi lên cho cậu xem rồi định đi tắm.
Dương ngồi im trên ghế, nhìn bóng lưng mệt mỏi của Phong sắp đi vào trong phòng, bỗng nhiên cậu lại tò mò ba ngày hôm nay hắn gặp chuyện gì, cậu buột miệng hỏi.
"Cậu có chuyện gì buồn à?"
Phong hơi khựng lại, định thản nhiên bước tiếp nhưng mà chân giống như có đống chì đổ vào, hắn mấp máy môi, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Hôm qua là giỗ mẹ tôi, vậy mà chỉ mình tôi nhớ được."
Dương ngỡ ngàng, cảm thấy hơi hối hận vì cái miệng tọc mạch của mình, cậu định an ủi nhưng chẳng nói gì trong trường hợp này, mãi mới ấp úng được một câu.
"Cậu đừng buồn, năm sau tôi nhất định sẽ nhớ cùng cậu."
Phong quay ngoắt lại, nhìn Dương chăm chú, hắn cố gắng kiềm chế lại tâm tình của mình, chỉ gật đầu thật khẽ sau đó quay đi.
Dương nghe thấy giọng nói từ trong phòng vẳng lại.
"Cảm ơn cậu."
Lúc Phong đi ra, ngoài đôi mắt còn đỏ ra thì tất cả đã trở lại bình thường, mái tóc ướt nước rũ xuống mắt, hơi nước từ trên người bốc lên, mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng trong không gian.
Dương ngồi một lát đã bình tĩnh lại, cậu còn có thời gian tắt điều hòa, mở tung cửa hành lang và mấy cái cửa sổ ra để mùi thuốc lá bay hết, sau đó bật con robot lau nhà lên, dọn dẹp hết mấy thứ bừa bộn trên bàn, nhìn thấy tóc Phong còn ướt, cậu giục.
"Cậu đi sấy tóc đi, hoặc lau khô chứ đừng để ướt như vậy."
"Tôi quen rồi!" Phong lắc đầu, vài hạt nước bắn ra rơi xuống áo phông bên dưới. "Để đấy tí là khô."
"Nhà cậu có máy sấy không?" Dương nhìn thấy ngứa mắt, quyết tâm phải ép được Phong đi sấy tóc.
"Tôi không biết," Phong ngồi xuống ngay cạnh Dương, ngửa đầu ra đằng sau, hời hợt nói tiếp. "Tôi chưa dùng bao giờ."
Dương cảm thấy người này sống quá bừa bãi, bèn đứng lên tìm ở vài cái ngăn kéo gần buồng tắm bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy một cái máy sấy, cậu đem tới chỗ ghế, cắm điện rồi vẫy Phong.
"Lại đây đại ca sấy tóc cho."
Phong nghe cái xưng hô mà bật cười, dịch người lại, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Con đường đối diện là quán ăn, mùi hương bốc lên thơm ngát làm dậy lên cảm giác thèm ăn của Dương, cậu nhìn túi đồ trên tay lại ngước lên hai căn phòng đang tối đen, quyết định tí nữa sẽ ăn tối ở bên ngoài.
Thế nhưng trước tiên phải lên nhà cất đồ đã, mẹ cậu nhét cho vô số đồ, cậu không muốn nhưng vẫn phải cầm theo.
Thang máy nhanh chóng nhảy số, Dương đi ra ngoài, cậu đứng im trên hành lang, nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng chặt bên căn hộ của Phong, nhận ra rằng mối liên hệ giữa bọn họ rất mỏng manh.
Trường học có thể đổi, tài khoản có thể xóa, số điện thoại có thể thay, ngay cả nơi này, nếu Phong hoặc cậu không còn ở đây nữa, có lẽ bọn họ sẽ chẳng thể tìm được nhau trong biển trời mênh mông này.
Ôm một nỗi phiền muộn như vậy nên Dương chẳng còn vui nổi, cậu mở cửa vào nhà, lấy hết quần áo còn ẩm mang ra ngoài phơi, lúc này mới phát hiện trên móc còn treo nguyên bộ đồng phục bữa nọ quên chưa thu, áo sơ mi và quần tây đã khô giòn vì ánh nắng chiếu vào.
Dương phơi quần áo xong lại tiện tay tưới mấy chậu cây ngoài đó, làm xong rồi cậu dựa vào tường, chăm chú nhìn sang ban công nhà Phong.
Bên đó vẫn đóng cửa im ỉm, Dương phát hiện nhà hắn chẳng có một vật gì thừa thãi, cả ban công chỉ có độc một cái thùng rác.
Lôi điện thoại từ trong túi quần ra và mở Messenger, Dương kéo lên, thấy đoạn hội thoại giữa hai người vẫn dừng lại ở tin nhắn cậu đã gửi, lần truy cập cuối cùng của Phong là 31 tháng 8 năm 2016.
[Yang]: Cậu về nhà có gì vui không? Nhớ mang quà cho tôi.
[Yang]: Bận rồi hay sao không nhắn lại, bữa nay tôi phải làm cu li cho bố, mệt quá, [hình ảnh]
Phía dưới là ảnh vườn cây và một góc ngôi nhà gỗ, còn có đôi tay đầy tro bụi của Dương. Tin nhắn hiển thị chưa xem, đã vài ngày trôi qua rồi, giờ đây cậu muốn rút lại cũng không được nữa, bàn tay lướt qua lướt lại, không ngờ lại ấn nhầm vào nút gọi.
Dương vốn định thu hồi cuộc gọi, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình. Tiếng chuông dài vang lên không có người hồi đáp, cậu còn mong chờ gì đây?
Khoan đã, tiếng chuông? Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, tiếng chuông thật sự kêu lên từ căn hộ bên cạnh, cậu không kịp suy nghĩ, vội vàng lao thẳng vào nhà, xuyên qua phòng khách, chạy như bay sang nhà Phong, sau đó đập mạnh lên ván cửa.
"Phong, cậu có trong đó không?"
"Mở cửa đi mà, tôi biết cậu bên trong."
Dương vừa đập cửa vừa nhấn chuông, trái tim quặn lại, chẳng rõ Phong có ở bên trong không, nhưng cậu cần một lời xác nhận ngay bây giờ.
Cửa kêu lên cành cạch, sau đó mở ra, Dương còn chưa kịp mở miệng, lúc nhìn thấy bộ dạng của Phong lúc này, trong lòng như có thứ gì cắt qua, cậu sững sờ.
Bình thường Phong rất chú ý đến cách ăn mặc, dù ở nhà hay ngoài đường hay đến trường, quần áo lúc nào cũng thẳng thớm và sạch sẽ, thế nhưng giờ đây trên người hắn là bộ quần áo nhăn nhúm, đôi mắt đỏ rực vì tơ máu, râu lởm chởm chưa cạo, trên gương mặt là vẻ mỏi mệt không thể che giấu nổi.
Phong thấy Dương thực sự đứng trước mặt, không hiểu sao thấy tủi thân vô cùng, hắn muốn trút hết những khó chịu và bực dọc trong người ra, nhưng mà hành động thì ngược với suy nghĩ, bàn tay dịu dàng kéo Dương lại, đầu gục xuống lên vai cậu.
"Cậu cho tôi dựa nhờ một chút, mệt quá."
Dương nghe thấy vậy, tim bỗng mềm mại hẳn, con người ta khi mệt mỏi sẽ có xu hướng dựa dẫm vào người khác, đây có phải là Phong cũng muốn dựa vào cậu đúng không?
Dương không hỏi Phong có chuyện gì, chỉ yên lặng để hắn dựa, một tay đưa ra đằng sau vỗ lưng cho hắn.
Hai người cứ đứng đó, không biết trải qua bao lâu, Phong mới ngẩng đầu lên, dương mở to mắt ra nhìn, thấy trong mắt của hắn có quá nhiều điều muốn nói, tim cậu như ngừng đập, cảm giác muốn lùi lại một bước.
Hình... hình như hắn định hôn cậu hay sao ấy.
Cảm giác cả người căng thẳng như bị mất khống chế, Dương trơ mắt ra nhìn gương mặt Phong ngày càng gần mình.
Tinh!
Âm báo từ thang máy vang lên, Dương sợ hết cả hồn, vội vàng đẩy thật mạnh, Phong không hề phòng bị, cả người lảo đảo ngã ra sau đập thẳng vào bức tường bên cạnh.
Dương liếc mắt thấy bên ngoài là hai vợ chồng nhà hàng xóm đối diện vừa ra khỏi thang máy, cậu lập tức kéo Phong đi vào sau đó đóng sầm cửa lại. Hình như do bị đập mạnh, hắn hơi khom người, tay ôm chặt lấy vai, mặt nhăn nhó.
Cơn hối hận lan tràn, Dương vội vàng tiến tới đỡ hắn dậy. "Cậu có làm sao không?"
"Tôi không sao, vai hơi đau chút thôi." Phong dường như nhận thấy ánh mắt ân hận của Dương, hắn xoa vai tủi thân, "Sao tự dưng cậu đẩy mạnh vậy?"
"Cậu còn nói à, lúc nãy cậu định..." Dương nói không lên lời, "Cậu..."
Phong tiến tới, thản nhiên gỡ một bông hoa sữa trắng tinh trên đầu Dương.
"Vừa nãy tôi định lấy thứ này xuống hộ cậu, cậu tưởng tôi đánh cậu à?"
Dương: "..."
Dương ngượng đến đỏ mặt, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt tỉnh bơ của Phong, không nói được một lời nào. Tranh thủ lúc này, Phong tiến tới thản nhiên cầm tay cậu kéo vào trong nhà.
Nhà Phong trang trí theo phong cách lạnh lẽo, trong nhà vẫn còn mùi thuốc lá thoang thoảng, thế nhưng Dương chỉ hơi cau mày chứ không nói câu nào. Phong ấn cậu ngồi xuống ghế sôpha, lấy điều khiển bật điều hòa và ti vi lên cho cậu xem rồi định đi tắm.
Dương ngồi im trên ghế, nhìn bóng lưng mệt mỏi của Phong sắp đi vào trong phòng, bỗng nhiên cậu lại tò mò ba ngày hôm nay hắn gặp chuyện gì, cậu buột miệng hỏi.
"Cậu có chuyện gì buồn à?"
Phong hơi khựng lại, định thản nhiên bước tiếp nhưng mà chân giống như có đống chì đổ vào, hắn mấp máy môi, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Hôm qua là giỗ mẹ tôi, vậy mà chỉ mình tôi nhớ được."
Dương ngỡ ngàng, cảm thấy hơi hối hận vì cái miệng tọc mạch của mình, cậu định an ủi nhưng chẳng nói gì trong trường hợp này, mãi mới ấp úng được một câu.
"Cậu đừng buồn, năm sau tôi nhất định sẽ nhớ cùng cậu."
Phong quay ngoắt lại, nhìn Dương chăm chú, hắn cố gắng kiềm chế lại tâm tình của mình, chỉ gật đầu thật khẽ sau đó quay đi.
Dương nghe thấy giọng nói từ trong phòng vẳng lại.
"Cảm ơn cậu."
Lúc Phong đi ra, ngoài đôi mắt còn đỏ ra thì tất cả đã trở lại bình thường, mái tóc ướt nước rũ xuống mắt, hơi nước từ trên người bốc lên, mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng trong không gian.
Dương ngồi một lát đã bình tĩnh lại, cậu còn có thời gian tắt điều hòa, mở tung cửa hành lang và mấy cái cửa sổ ra để mùi thuốc lá bay hết, sau đó bật con robot lau nhà lên, dọn dẹp hết mấy thứ bừa bộn trên bàn, nhìn thấy tóc Phong còn ướt, cậu giục.
"Cậu đi sấy tóc đi, hoặc lau khô chứ đừng để ướt như vậy."
"Tôi quen rồi!" Phong lắc đầu, vài hạt nước bắn ra rơi xuống áo phông bên dưới. "Để đấy tí là khô."
"Nhà cậu có máy sấy không?" Dương nhìn thấy ngứa mắt, quyết tâm phải ép được Phong đi sấy tóc.
"Tôi không biết," Phong ngồi xuống ngay cạnh Dương, ngửa đầu ra đằng sau, hời hợt nói tiếp. "Tôi chưa dùng bao giờ."
Dương cảm thấy người này sống quá bừa bãi, bèn đứng lên tìm ở vài cái ngăn kéo gần buồng tắm bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy một cái máy sấy, cậu đem tới chỗ ghế, cắm điện rồi vẫy Phong.
"Lại đây đại ca sấy tóc cho."
Phong nghe cái xưng hô mà bật cười, dịch người lại, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.