Chương 19
Phức Mai
10/11/2014
"Hành ca ca là thân phận gì, loại người như ngươi đứng bên cạnh, rõ ràng là bôi nhọ Hành ca ca!"
"Tiết Ánh Tuyết, ngươi câm miệng!"
"Ca! Huynh thật sự là sai rồi, Hành ca ca nhất định do nhớ đến Ngọc Tú, cho nên tội nghiệp nàng, không đành lòng phụ nàng; nhưng huynh phải ngăn Hành ca ca lại! Tại sao có thể mặc cho nàng nàng ở lại bên cạnh Hành ca ca, còn vọng tưởng gả cho Hành ca ca, quả là không biết xấu hổ!"
Ngọc Tú? là người thân của Ngọc Hành sao? Thương nhớ gì kia chứ? Đàm Ngu Cơ cảm thấy có chút nghi hoặc.
"Tiết Ánh Tuyết, muội thật khiến ta thất vọng, ta chưa bao giờ biết rằng muội muội mình lại là ….một người phụ nữ độc ác. . . . . .." Tiết Từ Phong lắc đầu.
"Ta chỉ nói thật!" Tiết Ánh Tuyết không chịu thua hắn cằm lên.
Không để ý tới nàng, hắn áy náy nhìn về Đàm Ngu Cơ.
"Vô cùng xin lỗi, Cơ Nhi cô nương, có thể…chuyện hôm nay ——"
"Ta sẽ không nói với tướng quân." Đàm Ngu Cơ rốt cuộc mở miệng, giọng nàng nhẹ nhàng không có chút bực tức nào, không vui, hay đau lòng đều không có chỉ hết sức bình thường.
"Ta không sợ Hành ca ca biết !" Tiết Ánh Tuyết cao ngạo nói: "Bởi vì ta nói đều là sự thật, ta tin tưởng Hành ca ca cũng biết, nếu không vì sao hắn không dám dẫn ngươi về nhà ra mắt Hầu Gia và phu nhân chứ, bởi vì Hành ca ca không có dũng cảm để ngươi gặp người khác!"
"Tiết cô nương, không phải ai cũng chú trọng vẻ hời hợt bên ngoài, lấy sắc định người, sắc đẹp phai tàn thì rời bỏ, ta cùng với Tướng quân là Tâm Linh Tương Thông, yêu thích nhau là do tính tình, Tiết cô nương nếu thật hiểu rõ Tướng quân, nên biết Tướng quân không phải là loại người nông cạn này mới đúng." Đam Ngu Cơ không kiêu ngạo không tự ti nói ra cái nhìn của nàng.
"Đừng nói như thể ngươi hiểu rõ Hành ca ca như vậy, Hành ca ca chỉ thương hại ngươi mà thôi." Nàng càng bình tĩnh vô lo, Tiết Ánh Tuyết càng phiền lòng, nôn nóng.
"Chàng kho6ngpha3i la2loa5i người sẽ không nói rõ như vậy…Nếu thật là vậy hẳn sẽ phải nói vói ta rõ ràng"
"Hunh ấy chưa nói, nhưng huynh ấy hành động, bằng chứng là huynh ấy không giới thiệu cô với cha mẹ huynh ấy"
"Tối nay Tướng quân sẽ dẫn ta cùng về Hầu phủ, cùng dùng bữa với vợ chồng Hầu ia để thảo luận hôn sự." Đàm Ngu Cơ nhẹ nhàng cười nhạt, sau đó nàng nhẹ nhàng cúi xuống nghe xem có phải nước trong ấm đã sôi không.
"Ngươi!" Tiết Ánh Tuyết lại tức giận. Hành ca ca khó lắm mới về nhà, kết quả lại nói hắn muốn thành thân, Khiến phó tướng của hắn cũng phải đến."Ngươi thật là một chút xấu hổ cũng không có, ngươi không biết mình rất kinh khủng sao? không sợ dọa chết người ta à!"
"Tiết Ánh Tuyết, ngươi câm miệng!" Tiết Từ Phong thật sự không thể tin được muội muội đáng yêu sẽ nói ra những lời nói ác độc này.
Đàm Ngu Cơ chỉ là nhè nhẹ cười một tiếng, đứng lên, dịu dàng nhìn nàng.
"Tiết cô nương, Tướng quân sắp về rồi, ta phải pha trà cho Tướng quân, xin thứ cho ta cáo lui trước." Khẽ khom người, nàng liền muốn rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Tiết Ánh Tuyết tức giận hô to.
"Tiết cô nương còn có việc gì sao?"
"Ngươi không nghe thấy lời của ta nói sao? Không cho phép ngươi đổ thừa hành ca ca, ta muốn ngươi lập tức rời đi!" Nàng ta chẳng nổi nóng cũng không sợ hãi khiến nàng phát hỏa.
"Tiết cô nương, dù ta không lấy Tướng quân, Khế Ước Bán Thân của ta cũng ở trong tay Tướng quân."
"Ta cho ngươi bạc, để cho ngươi chuộc Khế Ước Bán Thân về." Tiết Ánh Tuyết lập tức tiếp lời.
"Rất xin lỗi, vô công bất thụ lộc, ta cùng với Tiết cô nương vốn không quen biết, không thể tiếp nhận ý tốt của ngươi." Đàm Ngu Cơ mỉm cười khẽ."Ta thật sự phải đi pha trà cho Tướng quân, cho ta cáo lui." Lần nữa nghiêng mình chào, cất bước chân về phía trước.
"Ngươi đứng lại ——"
"Ngươi náo đủ chưa!" Tiết Từ Phong chỉ một cước bắt được muội muội lôi ra cửa, "Cùng ta về!"
"Ta không về! Buông ta ra! Ta không về, ta. . . . . . Buông ta ra!" Tiết Ánh Tuyết cố gắng giãy giụa, lại không giãy thoát được, giận đỏ mắt, nháy mắt sau đó lại khóc."Ca ca thúi, sao không giúp ta, ca ca khốn kiếp, ta ghét ngươi!"
"Này! Ngươi con bé này!" Hắn tức giận buông nàng ra."Giằng không lại ta thì giở nước mắt ra à!"
"Hừ!" Nàng khẽ lùi lại phí sau rồi lướt qua hắn, đuổi theo.
"Tiết Ánh Tuyết. . . . . . Đáng chết!" Tiết Từ Phong không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Đàm Ngu Cơ cầm đệm vải, cẩn thận nhắc ấm nước nóng trên bếp, sau lưng Tiết Ánh Tuyết chạy tới, bắt lấy tay nàng kéo.
"Ta còn chưa nói xong ai cho ngươi. . . . . ."
"A!" Bị nàng kéo qua, Bình trà trên tay Đàm Ngu Cơ rơi xuống, nước nóng cứ vậy xối ướt hết chân nàng.
"A!" Tiết Ánh Tuyết cũng hét lên một tiếng, nhanh chóng nhảy ra sau, chỉ bị bắn vào vài giọt nước nóng ở trên quần áo.
"Đau quá!" Đàm Ngu Cơ kêu đau, nước nóng ngày một lan rông hơn, đau đến mức khiến nàng ngã xuống đất mất đi ý thức.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Là ngươi mình. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết thấy thế, luống cuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tiết Từ Phong vọt vào, nhìn thấy Đàm Ngu Cơ ngã trên đất, nhìn thấy bình nướng nghiêng ngả nằm trên đất, cùng với nước nóng còn đang bốc h7i trên đất."Ôi trời ơi!!! Xảy ra chuyện gì?"
"Là nàng nàng ta xấu tính có ý dùng nước nóng tổn thương ta, kết quả tự làm tự chịu!" Tiết Ánh Tuyết kêu to, lui vài bước.
"Ngươi. . . . . ." Hắn tuyệt không tin tưởng, nhất là vẻ mặt chột dạ của muội muội.
"Nơi này xảy ra chuyện gì? Ánh Tuyết? Từ Phong? Các ngươi sao lại ở đây. . . . . . Cơ Nhi?" Từ bên ngoài đi đến Hỏa Ngọc Hành, vốn là có chút nghi ngờ thấy sao lại ồn ào, vừa nhìn thấy Đàm Ngu Cơ ngã thảm thương trên đất, hắn lập tức xông lên trước.
"Ngọc hành. . . . . . Thật là đau. . . . . . Ta rất đau. . . . . ." Nàng không cách nào chịu đựng đau như vậy, không nhịn được kêu khóc.
"Cơ Nhi? Xảy ra chuyện gì?" Hắn quay nhìn hỗn loạn chung quanh, một lò lửa lớn đã xảy ra việc gì.
Hắn chợt nhìn về Tiết Từ Phong, thấy hắn vẻ mặt kinh hoảng đầy ấy náy, nhìn vẻ mặt tái nhợt đầy chột dạ của Tiết Ánh Tuyết, hắn liền hiểu mọi việc.
"Cút! Vĩnh viễn đừng để ta nhìn thấy ngươi!" Hỏa Ngọc Hành hung dữ tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng, sau đó thật nhanh ẵm Đàm Ngu Cơ lên, đưa vào phòng.
"Lão đại!" Tiết Từ Phong đi theo đuổi theo, còn Tiết Ánh Tuyết kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ, bị ánh mắt kinh khủng của hắn dọa cho chân mềm nhũn, ngã trên đất, không thể động đậy.
*********
Nghe tiếng người làm chạy đến tụ tập ngày càng nhiều, tụ tập be6nca5nh giếng đợi sai bảo.
Từng thùng nước giếng lạnh bị kéo lên, đổ lên đùi Đàn Ngu Cơ , còn Hỏa Ngọc Hành là ôm chặt nàng, chỉ sợ nàng bị lạnh.
"Ngọc Hành. . . . . ." Nàng khổ sở rên rỉ. Thì ra là bị phỏng lại đau như vậy, nàng không chịu nổi muốn ngất đi, nhưng vết thương lại đau khiến nàng tỉnh lại.
"Ta ở đây." Hỏa Ngọc Hành ôm chặt nàng, cẩn thận không đụng phải chân của nàng.
"Nhanh tay một chút!" Nhìn nàng khổ sở không chịu nổi, hắn một bên hối thúc người múc nước cũng không quên hỏi, "Nguyên tổng quản, phái người đi mời đại phu chưa?"
"Đã phái người đi rồi, Tướng quân." Nguyên tổng quản lập báo cáo.
Hạ liên biết tin, hoảng hốt chạy vào, chen vào đám người, đã nhìn thấy toàn thân nhị tiểu thư ướt đãm, kinh hoảng bổ nhào quỳ gối bên người nàng.
"Tiểu thư, trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Tiểu thư? cho dù tại đây tôi tớ có nghe được nhưng cũng chẳng còn tâm trạng nào mà truy hỏi nữa.
"Hạ liên bình tĩnh đi!" Hỏa Ngọc Hành cầm tay Đàm Ngu Cơ, cất giọng kêu: "Ai đó lấy cho ta một cây kéo"
"Tiết Ánh Tuyết, ngươi câm miệng!"
"Ca! Huynh thật sự là sai rồi, Hành ca ca nhất định do nhớ đến Ngọc Tú, cho nên tội nghiệp nàng, không đành lòng phụ nàng; nhưng huynh phải ngăn Hành ca ca lại! Tại sao có thể mặc cho nàng nàng ở lại bên cạnh Hành ca ca, còn vọng tưởng gả cho Hành ca ca, quả là không biết xấu hổ!"
Ngọc Tú? là người thân của Ngọc Hành sao? Thương nhớ gì kia chứ? Đàm Ngu Cơ cảm thấy có chút nghi hoặc.
"Tiết Ánh Tuyết, muội thật khiến ta thất vọng, ta chưa bao giờ biết rằng muội muội mình lại là ….một người phụ nữ độc ác. . . . . .." Tiết Từ Phong lắc đầu.
"Ta chỉ nói thật!" Tiết Ánh Tuyết không chịu thua hắn cằm lên.
Không để ý tới nàng, hắn áy náy nhìn về Đàm Ngu Cơ.
"Vô cùng xin lỗi, Cơ Nhi cô nương, có thể…chuyện hôm nay ——"
"Ta sẽ không nói với tướng quân." Đàm Ngu Cơ rốt cuộc mở miệng, giọng nàng nhẹ nhàng không có chút bực tức nào, không vui, hay đau lòng đều không có chỉ hết sức bình thường.
"Ta không sợ Hành ca ca biết !" Tiết Ánh Tuyết cao ngạo nói: "Bởi vì ta nói đều là sự thật, ta tin tưởng Hành ca ca cũng biết, nếu không vì sao hắn không dám dẫn ngươi về nhà ra mắt Hầu Gia và phu nhân chứ, bởi vì Hành ca ca không có dũng cảm để ngươi gặp người khác!"
"Tiết cô nương, không phải ai cũng chú trọng vẻ hời hợt bên ngoài, lấy sắc định người, sắc đẹp phai tàn thì rời bỏ, ta cùng với Tướng quân là Tâm Linh Tương Thông, yêu thích nhau là do tính tình, Tiết cô nương nếu thật hiểu rõ Tướng quân, nên biết Tướng quân không phải là loại người nông cạn này mới đúng." Đam Ngu Cơ không kiêu ngạo không tự ti nói ra cái nhìn của nàng.
"Đừng nói như thể ngươi hiểu rõ Hành ca ca như vậy, Hành ca ca chỉ thương hại ngươi mà thôi." Nàng càng bình tĩnh vô lo, Tiết Ánh Tuyết càng phiền lòng, nôn nóng.
"Chàng kho6ngpha3i la2loa5i người sẽ không nói rõ như vậy…Nếu thật là vậy hẳn sẽ phải nói vói ta rõ ràng"
"Hunh ấy chưa nói, nhưng huynh ấy hành động, bằng chứng là huynh ấy không giới thiệu cô với cha mẹ huynh ấy"
"Tối nay Tướng quân sẽ dẫn ta cùng về Hầu phủ, cùng dùng bữa với vợ chồng Hầu ia để thảo luận hôn sự." Đàm Ngu Cơ nhẹ nhàng cười nhạt, sau đó nàng nhẹ nhàng cúi xuống nghe xem có phải nước trong ấm đã sôi không.
"Ngươi!" Tiết Ánh Tuyết lại tức giận. Hành ca ca khó lắm mới về nhà, kết quả lại nói hắn muốn thành thân, Khiến phó tướng của hắn cũng phải đến."Ngươi thật là một chút xấu hổ cũng không có, ngươi không biết mình rất kinh khủng sao? không sợ dọa chết người ta à!"
"Tiết Ánh Tuyết, ngươi câm miệng!" Tiết Từ Phong thật sự không thể tin được muội muội đáng yêu sẽ nói ra những lời nói ác độc này.
Đàm Ngu Cơ chỉ là nhè nhẹ cười một tiếng, đứng lên, dịu dàng nhìn nàng.
"Tiết cô nương, Tướng quân sắp về rồi, ta phải pha trà cho Tướng quân, xin thứ cho ta cáo lui trước." Khẽ khom người, nàng liền muốn rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Tiết Ánh Tuyết tức giận hô to.
"Tiết cô nương còn có việc gì sao?"
"Ngươi không nghe thấy lời của ta nói sao? Không cho phép ngươi đổ thừa hành ca ca, ta muốn ngươi lập tức rời đi!" Nàng ta chẳng nổi nóng cũng không sợ hãi khiến nàng phát hỏa.
"Tiết cô nương, dù ta không lấy Tướng quân, Khế Ước Bán Thân của ta cũng ở trong tay Tướng quân."
"Ta cho ngươi bạc, để cho ngươi chuộc Khế Ước Bán Thân về." Tiết Ánh Tuyết lập tức tiếp lời.
"Rất xin lỗi, vô công bất thụ lộc, ta cùng với Tiết cô nương vốn không quen biết, không thể tiếp nhận ý tốt của ngươi." Đàm Ngu Cơ mỉm cười khẽ."Ta thật sự phải đi pha trà cho Tướng quân, cho ta cáo lui." Lần nữa nghiêng mình chào, cất bước chân về phía trước.
"Ngươi đứng lại ——"
"Ngươi náo đủ chưa!" Tiết Từ Phong chỉ một cước bắt được muội muội lôi ra cửa, "Cùng ta về!"
"Ta không về! Buông ta ra! Ta không về, ta. . . . . . Buông ta ra!" Tiết Ánh Tuyết cố gắng giãy giụa, lại không giãy thoát được, giận đỏ mắt, nháy mắt sau đó lại khóc."Ca ca thúi, sao không giúp ta, ca ca khốn kiếp, ta ghét ngươi!"
"Này! Ngươi con bé này!" Hắn tức giận buông nàng ra."Giằng không lại ta thì giở nước mắt ra à!"
"Hừ!" Nàng khẽ lùi lại phí sau rồi lướt qua hắn, đuổi theo.
"Tiết Ánh Tuyết. . . . . . Đáng chết!" Tiết Từ Phong không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Đàm Ngu Cơ cầm đệm vải, cẩn thận nhắc ấm nước nóng trên bếp, sau lưng Tiết Ánh Tuyết chạy tới, bắt lấy tay nàng kéo.
"Ta còn chưa nói xong ai cho ngươi. . . . . ."
"A!" Bị nàng kéo qua, Bình trà trên tay Đàm Ngu Cơ rơi xuống, nước nóng cứ vậy xối ướt hết chân nàng.
"A!" Tiết Ánh Tuyết cũng hét lên một tiếng, nhanh chóng nhảy ra sau, chỉ bị bắn vào vài giọt nước nóng ở trên quần áo.
"Đau quá!" Đàm Ngu Cơ kêu đau, nước nóng ngày một lan rông hơn, đau đến mức khiến nàng ngã xuống đất mất đi ý thức.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Là ngươi mình. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết thấy thế, luống cuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tiết Từ Phong vọt vào, nhìn thấy Đàm Ngu Cơ ngã trên đất, nhìn thấy bình nướng nghiêng ngả nằm trên đất, cùng với nước nóng còn đang bốc h7i trên đất."Ôi trời ơi!!! Xảy ra chuyện gì?"
"Là nàng nàng ta xấu tính có ý dùng nước nóng tổn thương ta, kết quả tự làm tự chịu!" Tiết Ánh Tuyết kêu to, lui vài bước.
"Ngươi. . . . . ." Hắn tuyệt không tin tưởng, nhất là vẻ mặt chột dạ của muội muội.
"Nơi này xảy ra chuyện gì? Ánh Tuyết? Từ Phong? Các ngươi sao lại ở đây. . . . . . Cơ Nhi?" Từ bên ngoài đi đến Hỏa Ngọc Hành, vốn là có chút nghi ngờ thấy sao lại ồn ào, vừa nhìn thấy Đàm Ngu Cơ ngã thảm thương trên đất, hắn lập tức xông lên trước.
"Ngọc hành. . . . . . Thật là đau. . . . . . Ta rất đau. . . . . ." Nàng không cách nào chịu đựng đau như vậy, không nhịn được kêu khóc.
"Cơ Nhi? Xảy ra chuyện gì?" Hắn quay nhìn hỗn loạn chung quanh, một lò lửa lớn đã xảy ra việc gì.
Hắn chợt nhìn về Tiết Từ Phong, thấy hắn vẻ mặt kinh hoảng đầy ấy náy, nhìn vẻ mặt tái nhợt đầy chột dạ của Tiết Ánh Tuyết, hắn liền hiểu mọi việc.
"Cút! Vĩnh viễn đừng để ta nhìn thấy ngươi!" Hỏa Ngọc Hành hung dữ tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng, sau đó thật nhanh ẵm Đàm Ngu Cơ lên, đưa vào phòng.
"Lão đại!" Tiết Từ Phong đi theo đuổi theo, còn Tiết Ánh Tuyết kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ, bị ánh mắt kinh khủng của hắn dọa cho chân mềm nhũn, ngã trên đất, không thể động đậy.
*********
Nghe tiếng người làm chạy đến tụ tập ngày càng nhiều, tụ tập be6nca5nh giếng đợi sai bảo.
Từng thùng nước giếng lạnh bị kéo lên, đổ lên đùi Đàn Ngu Cơ , còn Hỏa Ngọc Hành là ôm chặt nàng, chỉ sợ nàng bị lạnh.
"Ngọc Hành. . . . . ." Nàng khổ sở rên rỉ. Thì ra là bị phỏng lại đau như vậy, nàng không chịu nổi muốn ngất đi, nhưng vết thương lại đau khiến nàng tỉnh lại.
"Ta ở đây." Hỏa Ngọc Hành ôm chặt nàng, cẩn thận không đụng phải chân của nàng.
"Nhanh tay một chút!" Nhìn nàng khổ sở không chịu nổi, hắn một bên hối thúc người múc nước cũng không quên hỏi, "Nguyên tổng quản, phái người đi mời đại phu chưa?"
"Đã phái người đi rồi, Tướng quân." Nguyên tổng quản lập báo cáo.
Hạ liên biết tin, hoảng hốt chạy vào, chen vào đám người, đã nhìn thấy toàn thân nhị tiểu thư ướt đãm, kinh hoảng bổ nhào quỳ gối bên người nàng.
"Tiểu thư, trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Tiểu thư? cho dù tại đây tôi tớ có nghe được nhưng cũng chẳng còn tâm trạng nào mà truy hỏi nữa.
"Hạ liên bình tĩnh đi!" Hỏa Ngọc Hành cầm tay Đàm Ngu Cơ, cất giọng kêu: "Ai đó lấy cho ta một cây kéo"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.