Chương 12:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Thậm chí còn có mấy con dòi vẫn đang bò lúc nhúc.
Cửa buồng vệ sinh không đóng, mùi hôi thối từ trong bay ra, không biết miêu tả bằng từ gì. Thêm một sọt đồ dơ, bên trong chất đầy quần áo, một cái quần lót của đàn ông tùy tiện vắt phía trên.
Bối Duyệt nén xuống cơn buồn nôn đi vào phòng cô cất cặp sách, khi nào ra khỏi nhà cô cũng sẽ khóa trái cửa phòng.
Bởi vì, từ lúc cô học cấp 2 mẹ cô đã bắt đầu đưa đàn ông về nhà.
Không biết đã đưa về bao nhiêu người, cô không nhớ rõ.
Cất hết sách vở, cô bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Trước vứt sạch đống rác trên bàn dưới đất, sau đó bắt đầu xịt nước sát trùng. Chén đũa ngâm vào nước ấm, xịt đầy chất tẩy rửa.
Quét nhà, lại pha thêm nước lau sàn, may mắn căn nhà này nhỏ. Nên cô không cảm thấy quá mệt.
Ném quần áo vào máy giặt, cho thật nhiều bột giặt vào.
Quần lót đàn ông bị ngón tay cô khều vứt sang một bên, cô giặt sạch đồ lót của mẹ rồi sấy thêm một lần mới mang đi phơi.
Thời điểm Lý Vĩnh Mai trở về đầy vẻ tức giận, hôm nay bà lại thua bài. Mở cửa hùng hổ xông vào.
Vừa tới cửa đã cởi giày đá lung tung, đóng cửa cái rầm.
Thấy trong nhà đã gọn gàng sạch sẽ, sắc mặt mới đẹp hơn một chút. Cất giọng kêu, “Về rồi sao? Nấu cơm chưa?”
Vừa thấy nước canh rau luộc một vụn thịt cũng không có, Lý Vĩnh Mai cau mày, “Có chừng này sao mà ăn?”
Bối Duyệt đặt đĩa dưa muối thịt xuống,“Trong nhà chỉ còn mấy thứ này.”
Lý Vĩnh Mai nghe xong càng bực bội hơn, nhớ tới lúc nãy chơi mạt chược thua rỗng túi lại mắng thầm vài tiếng. “Hai ngày nay mày không về nhà, đi làm thêm sao? Có tiền không?”
“Con tới nhà bạn học ở hai ngày.” Bối Duyệt cũng bực bội, “Bây giờ con đang học cấp 3, không có thời gian đi làm thêm.”
Lý Vĩnh Mai chửi một tiếng mới nhớ tới con gái đã khai giảng.
“Đã nói rồi, tốt nghiệp thì tìm việc gì để làm, biết sớm thì tốt nghiệp cấp 2 xong nên đi kỹ giáo*, kiếm tiền cho mẹ dưỡng già. Trong nhà đã không còn tiền, còn suy nghĩ gì nữa.”
*kỹ giáo: học làm gái =)))
Loại giọng điệu không hiểu biết này cô đã nghe phát chán, hôm nay dọn nhà tích cóp một bụng lửa giận, Bối Duyệt cũng bùng nổ, “Sau đó thì sao, giống mẹ mơ màng hồ đồ sống cả đời? Còn phải kiếm tiền giúp mẹ nuôi đàn ông?”
Lý Vĩnh Mai cầm cái chén ném về phía cô, “Mày nói cái gì đó?”
Bối Duyệt nhăn mặt căm tức nhìn bà, “Chẳng lẽ con nói sai sao? Mẹ đưa đàn ông về, ăn uống tiêu xài mẹ đều cho không, có bao giờ bọn họ đưa mẹ một cắc nào chưa? Con làm thêm kiếm tiền không phải bị mẹ trộm đi đánh bạc cũng là cho đàn ông, các người tiêu xài không thấy mất mặt sao.”
Lời vừa thốt ra, quả nhiên Lý Vĩnh Mai càng thêm nổi trận lôi đình, cầm chổi tiến tới. Bối Duyệt sớm đã đoán nhanh chóng lắc người né tránh, ngày trước bị cán chổi đánh trúng cái ót đau nhức mấy ngày liền.
Cô sẽ không giống khi nhỏ ngây ngốc mà chờ bị đánh.
Bối Duyệt chạy nhanh vào phòng, khóa cửa phòng lại.
“Mở cửa, mày là cái đồ mất nết, nuôi lớn dám quay ngược lại cắn tao, dám cùng mẹ mày nói chuyện như vậy à!”. Cửa bị đập ”rầm rầm rầm…”.
Ván cửa đã được cô thay đổi, nếu không chừng bà đấm vài cái là có thể xông vô.
“Ai uiii, lại ồn ào cái gì vậy.” Gã đàn ông kia không biết về khi nào.
Ngoài miệng khuyên ngăn, không chừng đang cười khinh bỉ trong lòng.
“Mai Mai, so đo với con bé làm cái gì.” Dẫn Lý Vĩnh Mai đang lẩm bẩm rời đi.
Bối Duyệt cảm nhận ánh mắt gã kia dán chặt qua ván cửa, nham hiểm nhìn cô, như rắn độc có thể xông lên cắn cô mọi lúc.
Cửa buồng vệ sinh không đóng, mùi hôi thối từ trong bay ra, không biết miêu tả bằng từ gì. Thêm một sọt đồ dơ, bên trong chất đầy quần áo, một cái quần lót của đàn ông tùy tiện vắt phía trên.
Bối Duyệt nén xuống cơn buồn nôn đi vào phòng cô cất cặp sách, khi nào ra khỏi nhà cô cũng sẽ khóa trái cửa phòng.
Bởi vì, từ lúc cô học cấp 2 mẹ cô đã bắt đầu đưa đàn ông về nhà.
Không biết đã đưa về bao nhiêu người, cô không nhớ rõ.
Cất hết sách vở, cô bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Trước vứt sạch đống rác trên bàn dưới đất, sau đó bắt đầu xịt nước sát trùng. Chén đũa ngâm vào nước ấm, xịt đầy chất tẩy rửa.
Quét nhà, lại pha thêm nước lau sàn, may mắn căn nhà này nhỏ. Nên cô không cảm thấy quá mệt.
Ném quần áo vào máy giặt, cho thật nhiều bột giặt vào.
Quần lót đàn ông bị ngón tay cô khều vứt sang một bên, cô giặt sạch đồ lót của mẹ rồi sấy thêm một lần mới mang đi phơi.
Thời điểm Lý Vĩnh Mai trở về đầy vẻ tức giận, hôm nay bà lại thua bài. Mở cửa hùng hổ xông vào.
Vừa tới cửa đã cởi giày đá lung tung, đóng cửa cái rầm.
Thấy trong nhà đã gọn gàng sạch sẽ, sắc mặt mới đẹp hơn một chút. Cất giọng kêu, “Về rồi sao? Nấu cơm chưa?”
Vừa thấy nước canh rau luộc một vụn thịt cũng không có, Lý Vĩnh Mai cau mày, “Có chừng này sao mà ăn?”
Bối Duyệt đặt đĩa dưa muối thịt xuống,“Trong nhà chỉ còn mấy thứ này.”
Lý Vĩnh Mai nghe xong càng bực bội hơn, nhớ tới lúc nãy chơi mạt chược thua rỗng túi lại mắng thầm vài tiếng. “Hai ngày nay mày không về nhà, đi làm thêm sao? Có tiền không?”
“Con tới nhà bạn học ở hai ngày.” Bối Duyệt cũng bực bội, “Bây giờ con đang học cấp 3, không có thời gian đi làm thêm.”
Lý Vĩnh Mai chửi một tiếng mới nhớ tới con gái đã khai giảng.
“Đã nói rồi, tốt nghiệp thì tìm việc gì để làm, biết sớm thì tốt nghiệp cấp 2 xong nên đi kỹ giáo*, kiếm tiền cho mẹ dưỡng già. Trong nhà đã không còn tiền, còn suy nghĩ gì nữa.”
*kỹ giáo: học làm gái =)))
Loại giọng điệu không hiểu biết này cô đã nghe phát chán, hôm nay dọn nhà tích cóp một bụng lửa giận, Bối Duyệt cũng bùng nổ, “Sau đó thì sao, giống mẹ mơ màng hồ đồ sống cả đời? Còn phải kiếm tiền giúp mẹ nuôi đàn ông?”
Lý Vĩnh Mai cầm cái chén ném về phía cô, “Mày nói cái gì đó?”
Bối Duyệt nhăn mặt căm tức nhìn bà, “Chẳng lẽ con nói sai sao? Mẹ đưa đàn ông về, ăn uống tiêu xài mẹ đều cho không, có bao giờ bọn họ đưa mẹ một cắc nào chưa? Con làm thêm kiếm tiền không phải bị mẹ trộm đi đánh bạc cũng là cho đàn ông, các người tiêu xài không thấy mất mặt sao.”
Lời vừa thốt ra, quả nhiên Lý Vĩnh Mai càng thêm nổi trận lôi đình, cầm chổi tiến tới. Bối Duyệt sớm đã đoán nhanh chóng lắc người né tránh, ngày trước bị cán chổi đánh trúng cái ót đau nhức mấy ngày liền.
Cô sẽ không giống khi nhỏ ngây ngốc mà chờ bị đánh.
Bối Duyệt chạy nhanh vào phòng, khóa cửa phòng lại.
“Mở cửa, mày là cái đồ mất nết, nuôi lớn dám quay ngược lại cắn tao, dám cùng mẹ mày nói chuyện như vậy à!”. Cửa bị đập ”rầm rầm rầm…”.
Ván cửa đã được cô thay đổi, nếu không chừng bà đấm vài cái là có thể xông vô.
“Ai uiii, lại ồn ào cái gì vậy.” Gã đàn ông kia không biết về khi nào.
Ngoài miệng khuyên ngăn, không chừng đang cười khinh bỉ trong lòng.
“Mai Mai, so đo với con bé làm cái gì.” Dẫn Lý Vĩnh Mai đang lẩm bẩm rời đi.
Bối Duyệt cảm nhận ánh mắt gã kia dán chặt qua ván cửa, nham hiểm nhìn cô, như rắn độc có thể xông lên cắn cô mọi lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.