Chương 23:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Cô không hề phòng bị mở cửa đi vào phòng, nhưng không có khóa trái.
Bối Duyệt còn đắm chìm trong bầu không khí hồng phấn, bước nhanh đến bên cửa sổ, Lăng Thanh Thầm nhìn thấy cô vẫy tay về phía cô, hai người liếc mắt đưa tình một lúc, rồi anh mới tăng tốc lái xe phía trước.
Bối Duyệt che gương mặt đang nóng lên, ở trên xe to gan như vậy đã là giới hạn của cô, cô cũng không biết bản thân đang phát điên cái gì… làm bậy làm bạ.
Cô xoay người lại, cửa phòng hé ra một khe nhỏ, một đôi mắt xuyên thấu qua khe cửa nhìn chằm chằm cô. Bối Duyệt bị khiếp sợ, cả người lạnh lẽo rùng mình.
Thần kinh căng chặt, cảm thấy có gì đó không đúng, gã sao dám ngang nhiên tiến vào phòng cô? Còn nữa… Trên người chỉ mang mỗi áo ngủ, phía dưới thế nhưng chỉ mặc một cái quần lót.
Trên mặt bày ra vẻ không tốt lành, Vương Vĩ đẩy cửa ra.
“Ông vào đây làm cái gì, đi ra ngoài!” Bối Duyệt hét lên, cố ý gọi Lý Vĩnh Mai tới.
Vương Vĩ làm như nhìn thấu mưu tính của cô, ngậm thuốc lá cười nhạo, “Đừng hét nữa, mẹ mày không ở nhà.” Dùng ánh mắt ướt át dơ bẩn quen thuộc nhìn từ trên xuống dưới người cô.
“Chiếc xe dưới lầu thật có mùi tiền?” Gã phả khói khói thuốc mù mịt.
Bối Duyệt nhíu mày, “Ông muốn cái gì?”
“Không có gì.” Ném điếu thuốc lên mặt đất, Vương Vĩ nở nụ cười, “Nếu đã bám đùi kẻ có tiền, thì cần ngôi nhà rách nát này làm gì?”
Thì ra gã dám đánh chủ ý lên nhà cô, Bối Duyệt lạnh lùng nói, “Đừng hòng đụng đến nhà tôi, ông có tư cách gì cùng tôi nói chuyện này?”
Anh mắt miệt thị đâm thủng Vương Vĩ hèn mọn không chút tự tôn, “Đồ gái điếm, giả bộ cái gì?” Tàn thuốc rơi đầy đất, chân vân vê vài cái, tới gần cô.
Bối Duyệt có chút hối hận vì đã chọc giận gã, “Ông nhanh ra ngoài đi, mẹ tôi sắp về rồi.”
Cô nhắc tới Lý Vĩnh Mai, muốn gã có chút kiêng kị không được làm bậy.
Ai ngờ Vương Vĩ cười to hơn cơ thể đứng im, “Không cho bán nhà? Vậy thì ngủ với tao.” Gã nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn lộ bên ngoài, “Cơ thể đã bị thằng cha già đó chơi nát, nhưng mà không sao, tao không chê.”
Bối Duyệt không ngờ gã cũng dám có tâm tư này, tay nắm lấy cái ghế bên cạnh trong lòng hoảng loạn, “mẹ tôi một lát sẽ về, mà nếu ông dám làm bậy ngày mai tôi sẽ tống ông vào nhà giam.”
“Hahahaaa!” Gã như nghe được chuyện hài cười khẩy, “Mày dám sao? Bị người tình của mẹ cưỡng hiếp, mày dám đi ra ngoài nói sao? Bên ngoài người ta chỉ cảm thấy mày là cái loại gái điếm dâm đãng, quyến rũ đàn ông của mẹ mày. Thôi ngoan ngoãn mở chân cho ông đây làm. Dâm huyệt rót đầy tinh dịch của ông đây, mày dám đi ra ngoài sao, không sợ bị người đàn ông giàu có kia ruồng bỏ sao? Mẹ mày cũng chỉ nắm đầu tóc mày mắng mày là đồ gái điếm, ngủ với người yêu của mẹ mày. “
Dĩ nhiên gã không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô, trước mặt cô liền khoe ra đồ vật của gã.
Bối Duyệt không kịp phòng ngừa lỡ nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa nôn ra ngoài, “Súc vật, mau cút đi!”
“Sao vậy, dương vật ông đây kém hơn ông già kia sao? dương vật hắn làm mày không đứng dậy được, ngủ với tao vài lần mày sẽ biết nó lợi hại chừng nào, khuyên mày không nên ồn ào.”
Gã cởi cái áo duy nhất trên người gã, “Làm to chuyện, người bị chết đuối trong nước miếng của thiên hạ chính là mày.”
Nói xong gã tiến về phía cô, lúc này Bối Duyệt mới chân chính rơi vào tuyệt vọng, loại súc sinh này là đồ điên, biến thái.
Gã cảm thấy phụ nữ đều có một mặt yếu đuối, thế nhưng khi gã muốn xâm hại cô thì cô lại trầm mặc.
Bối Duyệt còn đắm chìm trong bầu không khí hồng phấn, bước nhanh đến bên cửa sổ, Lăng Thanh Thầm nhìn thấy cô vẫy tay về phía cô, hai người liếc mắt đưa tình một lúc, rồi anh mới tăng tốc lái xe phía trước.
Bối Duyệt che gương mặt đang nóng lên, ở trên xe to gan như vậy đã là giới hạn của cô, cô cũng không biết bản thân đang phát điên cái gì… làm bậy làm bạ.
Cô xoay người lại, cửa phòng hé ra một khe nhỏ, một đôi mắt xuyên thấu qua khe cửa nhìn chằm chằm cô. Bối Duyệt bị khiếp sợ, cả người lạnh lẽo rùng mình.
Thần kinh căng chặt, cảm thấy có gì đó không đúng, gã sao dám ngang nhiên tiến vào phòng cô? Còn nữa… Trên người chỉ mang mỗi áo ngủ, phía dưới thế nhưng chỉ mặc một cái quần lót.
Trên mặt bày ra vẻ không tốt lành, Vương Vĩ đẩy cửa ra.
“Ông vào đây làm cái gì, đi ra ngoài!” Bối Duyệt hét lên, cố ý gọi Lý Vĩnh Mai tới.
Vương Vĩ làm như nhìn thấu mưu tính của cô, ngậm thuốc lá cười nhạo, “Đừng hét nữa, mẹ mày không ở nhà.” Dùng ánh mắt ướt át dơ bẩn quen thuộc nhìn từ trên xuống dưới người cô.
“Chiếc xe dưới lầu thật có mùi tiền?” Gã phả khói khói thuốc mù mịt.
Bối Duyệt nhíu mày, “Ông muốn cái gì?”
“Không có gì.” Ném điếu thuốc lên mặt đất, Vương Vĩ nở nụ cười, “Nếu đã bám đùi kẻ có tiền, thì cần ngôi nhà rách nát này làm gì?”
Thì ra gã dám đánh chủ ý lên nhà cô, Bối Duyệt lạnh lùng nói, “Đừng hòng đụng đến nhà tôi, ông có tư cách gì cùng tôi nói chuyện này?”
Anh mắt miệt thị đâm thủng Vương Vĩ hèn mọn không chút tự tôn, “Đồ gái điếm, giả bộ cái gì?” Tàn thuốc rơi đầy đất, chân vân vê vài cái, tới gần cô.
Bối Duyệt có chút hối hận vì đã chọc giận gã, “Ông nhanh ra ngoài đi, mẹ tôi sắp về rồi.”
Cô nhắc tới Lý Vĩnh Mai, muốn gã có chút kiêng kị không được làm bậy.
Ai ngờ Vương Vĩ cười to hơn cơ thể đứng im, “Không cho bán nhà? Vậy thì ngủ với tao.” Gã nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn lộ bên ngoài, “Cơ thể đã bị thằng cha già đó chơi nát, nhưng mà không sao, tao không chê.”
Bối Duyệt không ngờ gã cũng dám có tâm tư này, tay nắm lấy cái ghế bên cạnh trong lòng hoảng loạn, “mẹ tôi một lát sẽ về, mà nếu ông dám làm bậy ngày mai tôi sẽ tống ông vào nhà giam.”
“Hahahaaa!” Gã như nghe được chuyện hài cười khẩy, “Mày dám sao? Bị người tình của mẹ cưỡng hiếp, mày dám đi ra ngoài nói sao? Bên ngoài người ta chỉ cảm thấy mày là cái loại gái điếm dâm đãng, quyến rũ đàn ông của mẹ mày. Thôi ngoan ngoãn mở chân cho ông đây làm. Dâm huyệt rót đầy tinh dịch của ông đây, mày dám đi ra ngoài sao, không sợ bị người đàn ông giàu có kia ruồng bỏ sao? Mẹ mày cũng chỉ nắm đầu tóc mày mắng mày là đồ gái điếm, ngủ với người yêu của mẹ mày. “
Dĩ nhiên gã không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô, trước mặt cô liền khoe ra đồ vật của gã.
Bối Duyệt không kịp phòng ngừa lỡ nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa nôn ra ngoài, “Súc vật, mau cút đi!”
“Sao vậy, dương vật ông đây kém hơn ông già kia sao? dương vật hắn làm mày không đứng dậy được, ngủ với tao vài lần mày sẽ biết nó lợi hại chừng nào, khuyên mày không nên ồn ào.”
Gã cởi cái áo duy nhất trên người gã, “Làm to chuyện, người bị chết đuối trong nước miếng của thiên hạ chính là mày.”
Nói xong gã tiến về phía cô, lúc này Bối Duyệt mới chân chính rơi vào tuyệt vọng, loại súc sinh này là đồ điên, biến thái.
Gã cảm thấy phụ nữ đều có một mặt yếu đuối, thế nhưng khi gã muốn xâm hại cô thì cô lại trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.