Chương 101
Queen Hoang
24/03/2023
" Sư phụ, thầy không thể cứng rắn chống đỡ nữa, cho dù người đó có sống lại thì không biết sẽ là bạn hay là địch cho nên không đáng để thầy làm như vậy."
" Dù sao thầy cũng không còn có ích gì, không bằng buông tay đánh một trận! "
Sư phụ nói xong lại muốn đứng dậy, Nhiếp Tranh dứt khoát trước một bước nhảy đến trước cái xác:
" Bây giờ con sẽ hủy đi cái xác này, không cần thầy phải phí sức đâu! "
Nhiếp Tranh nói được làm được, lúc này một thanh kiếm mềm đã phóng ra từ cổ tay, mũi nhọn của kiếm rất sắc nhọn, giống như là một thanh dao găm ngắn, nó nhắm vào cái đầu của cái xác nằm trên mặt đất. Tôi thấy Nhiếp Tranh làm vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không ngờ được là cái đầu kia động đậy, rất nhạy bén đã tránh khỏi đòn tấn công của Nhiếp Tranh, một giây sau đó, cái xác kia mở to mắt màu đỏ lên.
" Mày muốn giết tao? "
" Mày đoán đúng rồi! "
Sắc mặt của Nhiếp Tranh tối sầm xuống, anh ta làm bộ lại muốn công kích, thi quỷ trên mặt đất rất linh hoạt liền nhảy dựng lên, trực tiếp chạy hướng ra bên ngoài tường, cũng may cơ thể của Lãnh Thiên Ngạo nhoáng lên đã chặn ở tường bên ngoài.
" Ngại quá, nhưng mày không thể rời khỏi nơi này."
" Mày là ai, mẹ nó mau tránh ra! "
Người nọ nói xong giơ tay ra, ở trên cánh tay của gã ta đâm ra một hàng gai xương sắc bén, không chỉ như thế, ngay sau lưng của gã ta cũng nứt ra, sau đó vươn ra một đôi cánh giống như cánh dơi, cánh đập cánh từng cái từng cái đem gã ta bay lên không trung.
Tôi kinh hãi, thi quỷ này không phải là huyễn hóa chứ? Huyễn Hóa đủ sánh ngang với kỹ năng của Lãnh Thiên Ngạo, ngoại trừ Lãnh Thiên Ngạo và Hàng Thi thì đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cánh trên người người khác.
Lãnh Thiên Ngạo mỉa mai nhếch khóe miệng lên, giống như là đang đối đãi với động vật cấp thấp vậy, cánh ở phía sau anh ta cũng được bung ra, bột lân liền bay đầy trời, pha lê óng ánh bao phủ lấy bóng đêm đen tuyền trông hết sức chói sáng. Nhiếp Tranh vừa thấy Lãnh Thiên Ngạo ra tay, dứt khoát thu hồi đồ vật sắc bén kia lại rồi ôm sư phụ đã kiệt sức lên:
" Sư phụ, lúc sau sẽ có máu tanh nên thầy nên về phòng nghỉ ngơi trước đi, con đi nấu cho thầy một ít nước bùa."
Nói xong, anh ta trực tiếp ôm sư phụ rời đi. Tôi kéo người tựa vào góc tường, trong lòng nhịn không được mà cảm thán, có hai người đàn ông này ở bên người, cũng đáng tin cậy. Người đàn ông kia vừa nhìn thấy biến hóa ở trên người mình thì lập tức mừng khôn xiết, ngạo nghễ cười ra tiếng:
" Cả người của tao bây giờ tràn trề năng lượng, mặc kệ mày là thần hay là phật, người cản đường tao đều phải chết!"
Nói xong, gã ta lấy một cái gai xương từ trên cánh tay xuống, cái gai đó ở trong tay gã ta biến thành một thanh kiếm xương rất dài, có chút giống với đao samurai của Nhật Bản. Nhìn ánh mắt đó của gã ta, tôi e là tên đó định chém Lãnh Thiên Ngạo thành tám khối.
" Thiên Ngạo, cẩn thận!"
Thi quỷ kia cầm kiếm xương trong tay không ngừng múa may, nhưng lệ khí của Lãnh Thiên Ngạo là dạng thể khí nên gã ta chém không nổi, vả lại kiếm của gã ta lại quá ngắn nên không có cách nào chạm được vào người Lãnh Thiên Ngạo. Bột lân của Lãnh Thiên Ngạo rơi vào trên người thi quỷ kia, làm gã ta liên tục kêu la thảm thiết.
Tôi cho rằng anh ta cứ như thế thu phục nhưng không ngờ là tên đó còn học từ Lãnh Thiên Ngạo cách dùng cánh chặn đòn tấn công, còn dẫn dắt dòng khí làm cho bột lân không rơi vào người anh ta.
Dòng khí lớn mạnh kia phá đi lệ khí của Lãnh Thiên Ngạo tạo ra một con đường đến gần Lãnh Thiên Ngạo, tim tim tôi tức thì đập nhanh muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy, Lãnh Thiên Ngạo chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ:
" Không biết tự lượng sức mình! ”
Một giây sau, bàn tay Lãnh Thiên Ngạo mở ra, lệ khí màu đen ở trong tay anh ta dần dần hội tụ thành một thanh Cửu Hoàn Đại Đao, thân đạo rất lớn, nhưng lại hết sức linh hoạt, theo bóng người nhấp nháy của Lãnh Thiên Ngạo, trên bầu trời truyền đến thanh âm rách nát và mưa máu lả tả rơi xuống. Mưa máu kèm khối thịt ở trên bầu trời rơi xuống, khiến tất cả chúng tôi đều bị sốc nặng.
Đợi đến khi lệ khí quanh thân của Lãnh Thiên Ngạo tản đi hết, ở giữa không trung nào còn thấy bóng dáng của thi quỷ kia đâu, tất cả đều biến thành một bãi thịt nát vụn, dần dần hóa thành máu loãng."
" Con trai duy nhất của lão đại xã hội đen Đan Bỉnh của thành phố L, cứ thế bị mấy người giết."
Tần thiếu gia lạnh lùng mở miệng. Lãnh Thiên Ngạo đi thẳng đến và dừng ở trước mặt Tần thiếu gia:
" Gã vốn là một cái xác, nếu không sống lại cũng không có hữu dụng gì, vậy cứ cho gã ngủ mãi mãi. "
" Nói như vậy là tôi còn có chút hữu dụng? "
" Hiện tại không phải thời điểm nói đến chuyện này, dọn dẹp xong rồi về nhà nói sau."
Lãnh Thiên Ngạo nói xong đi về hướng tôi, trực tiếp ôm tôi vào trong xe:
" Ở chỗ này chờ tôi, tôi sắp xếp xong liền đưa em về nhà."
Không biết anh ta sắp xếp cái gì nữa, mà Nhiếp Tranh chắc chắn phải ở lại đây chăm sóc cho sư phụ, chờ ba người còn lại tỉnh dậy sẽ do Trần Kha lái xe của Nhiếp Tranh chở bọn họ về biệt thự nhà họ Lãnh.
Từ sáng sớm hôm nay lúc Lãnh Thiên Dực rời đi thì Lãnh Thiên Ngạo cũng đã sa thải tất cả người giúp việc ở nơi này, hiện tại biệt thự nhà họ Lãnh lớn như vậy cũng chỉ có mấy người chúng tôi, bốn thi quỷ được cứu tỉnh lại đang ngồi trước mặt chúng tôi.
Con trai của Cục trưởng Cục Công An thành phố L - Tần Hách, Bí thư Tài Chính Khâu Hải Đình, con trai út của thị trưởng thành phố L - Trịnh Viễn Phàm, còn có Đặng Khải - quản ngục nhà tù Bắc Hải vừa nhậm chức.Chưa tính tên thái tử gia của nhà xã hội đen vừa bị giết kia, người ở chỗ này đều là nhân vật dậm một chân là khiến người cả thành phố L phải run so.
Đời này tôi chưa từng nghĩ sẽ liên quan đến mấy người có quyền có thế như thế này, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, giờ tôi cảm thấy rất may mắn khi họ không rơi vào tay bọn thi quỷ.
" Sự tình đại khái chính là như vậy, mặc kệ các người hiện tại cảm thấy may mắn hay là bi ai, trong tương lai tôi hy vọng các người có thể hợp tác cùng chúng tôi, nếu không, kết quả sẽ giống như thi quỷ hôm nay."
Tần Hách tận mắt nhìn thấy thi quỷ kia chết như thế nào, nên vẫn im lặng không nói lời nào. Bí thư Tài Chính có vẻ đã suy xét rất nhiều và vẫn suy nghĩ nghiêm túc.Quản ngục lại có ý chí chính nghĩa rất mạnh nên tức thì tỏ vẻ sẽ hợp tác với chúng tôi.
" Đặng Khải tôi không từ chối làm việc chính nghĩa, sau này cần gì cứ thẳng thắng phân phó cho tôi."
. Chỉ có con trai út của Thị trưởng nắm chặt hai rất bất an.
" Theo như lời các người nói, đối thủ của chúng ta quả thực rất lớn mạnh đến biến thái, mà hợp tác cùng các người thì e rằng sẽ chết càng mau hơn. "
" Không khác gì, cậu lựa chọn bên kia thì cũng chết rất mau, thôi thì cũng nói cho các người biết vậy, là trên người các người đã trúng thuật ngự quỷ và đang bị chúng tôi khống chế, nên dù các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý."
Trần Kha híp mắt lại, giọng điệu rất tàn nhẫn. Tôi không khỏi hâm mộ nhìn sang cô ta, vì tôi không bao giờ ngoan độc được như cô ta.
" Ở bên chúng tôi là hợp tác, về bên kia là nghe mệnh lệnh, có lẽ các người sẽ lại bị dùng làm thí nghiệm, cũng trở thành công cụ sát phạt, nếu là con người có mắt nhìn chắc hẳn nên biết chọn bên nào, đúng không? "
Lãnh Thiên Ngạo tự đốt một điếu xì gà cho bản thân, hút và nhả khói, trông vô cùng bình tĩnh. Chuyện Tổng Tài Cậu con út của Thị trưởng còn muốn nói cái gì đó, lại bị Tần Hách dùng tay ấn bả vai xuống, nhìn thế này chắc là hai người này từng quen biết.
" Dù sao thầy cũng không còn có ích gì, không bằng buông tay đánh một trận! "
Sư phụ nói xong lại muốn đứng dậy, Nhiếp Tranh dứt khoát trước một bước nhảy đến trước cái xác:
" Bây giờ con sẽ hủy đi cái xác này, không cần thầy phải phí sức đâu! "
Nhiếp Tranh nói được làm được, lúc này một thanh kiếm mềm đã phóng ra từ cổ tay, mũi nhọn của kiếm rất sắc nhọn, giống như là một thanh dao găm ngắn, nó nhắm vào cái đầu của cái xác nằm trên mặt đất. Tôi thấy Nhiếp Tranh làm vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không ngờ được là cái đầu kia động đậy, rất nhạy bén đã tránh khỏi đòn tấn công của Nhiếp Tranh, một giây sau đó, cái xác kia mở to mắt màu đỏ lên.
" Mày muốn giết tao? "
" Mày đoán đúng rồi! "
Sắc mặt của Nhiếp Tranh tối sầm xuống, anh ta làm bộ lại muốn công kích, thi quỷ trên mặt đất rất linh hoạt liền nhảy dựng lên, trực tiếp chạy hướng ra bên ngoài tường, cũng may cơ thể của Lãnh Thiên Ngạo nhoáng lên đã chặn ở tường bên ngoài.
" Ngại quá, nhưng mày không thể rời khỏi nơi này."
" Mày là ai, mẹ nó mau tránh ra! "
Người nọ nói xong giơ tay ra, ở trên cánh tay của gã ta đâm ra một hàng gai xương sắc bén, không chỉ như thế, ngay sau lưng của gã ta cũng nứt ra, sau đó vươn ra một đôi cánh giống như cánh dơi, cánh đập cánh từng cái từng cái đem gã ta bay lên không trung.
Tôi kinh hãi, thi quỷ này không phải là huyễn hóa chứ? Huyễn Hóa đủ sánh ngang với kỹ năng của Lãnh Thiên Ngạo, ngoại trừ Lãnh Thiên Ngạo và Hàng Thi thì đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cánh trên người người khác.
Lãnh Thiên Ngạo mỉa mai nhếch khóe miệng lên, giống như là đang đối đãi với động vật cấp thấp vậy, cánh ở phía sau anh ta cũng được bung ra, bột lân liền bay đầy trời, pha lê óng ánh bao phủ lấy bóng đêm đen tuyền trông hết sức chói sáng. Nhiếp Tranh vừa thấy Lãnh Thiên Ngạo ra tay, dứt khoát thu hồi đồ vật sắc bén kia lại rồi ôm sư phụ đã kiệt sức lên:
" Sư phụ, lúc sau sẽ có máu tanh nên thầy nên về phòng nghỉ ngơi trước đi, con đi nấu cho thầy một ít nước bùa."
Nói xong, anh ta trực tiếp ôm sư phụ rời đi. Tôi kéo người tựa vào góc tường, trong lòng nhịn không được mà cảm thán, có hai người đàn ông này ở bên người, cũng đáng tin cậy. Người đàn ông kia vừa nhìn thấy biến hóa ở trên người mình thì lập tức mừng khôn xiết, ngạo nghễ cười ra tiếng:
" Cả người của tao bây giờ tràn trề năng lượng, mặc kệ mày là thần hay là phật, người cản đường tao đều phải chết!"
Nói xong, gã ta lấy một cái gai xương từ trên cánh tay xuống, cái gai đó ở trong tay gã ta biến thành một thanh kiếm xương rất dài, có chút giống với đao samurai của Nhật Bản. Nhìn ánh mắt đó của gã ta, tôi e là tên đó định chém Lãnh Thiên Ngạo thành tám khối.
" Thiên Ngạo, cẩn thận!"
Thi quỷ kia cầm kiếm xương trong tay không ngừng múa may, nhưng lệ khí của Lãnh Thiên Ngạo là dạng thể khí nên gã ta chém không nổi, vả lại kiếm của gã ta lại quá ngắn nên không có cách nào chạm được vào người Lãnh Thiên Ngạo. Bột lân của Lãnh Thiên Ngạo rơi vào trên người thi quỷ kia, làm gã ta liên tục kêu la thảm thiết.
Tôi cho rằng anh ta cứ như thế thu phục nhưng không ngờ là tên đó còn học từ Lãnh Thiên Ngạo cách dùng cánh chặn đòn tấn công, còn dẫn dắt dòng khí làm cho bột lân không rơi vào người anh ta.
Dòng khí lớn mạnh kia phá đi lệ khí của Lãnh Thiên Ngạo tạo ra một con đường đến gần Lãnh Thiên Ngạo, tim tim tôi tức thì đập nhanh muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy, Lãnh Thiên Ngạo chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ:
" Không biết tự lượng sức mình! ”
Một giây sau, bàn tay Lãnh Thiên Ngạo mở ra, lệ khí màu đen ở trong tay anh ta dần dần hội tụ thành một thanh Cửu Hoàn Đại Đao, thân đạo rất lớn, nhưng lại hết sức linh hoạt, theo bóng người nhấp nháy của Lãnh Thiên Ngạo, trên bầu trời truyền đến thanh âm rách nát và mưa máu lả tả rơi xuống. Mưa máu kèm khối thịt ở trên bầu trời rơi xuống, khiến tất cả chúng tôi đều bị sốc nặng.
Đợi đến khi lệ khí quanh thân của Lãnh Thiên Ngạo tản đi hết, ở giữa không trung nào còn thấy bóng dáng của thi quỷ kia đâu, tất cả đều biến thành một bãi thịt nát vụn, dần dần hóa thành máu loãng."
" Con trai duy nhất của lão đại xã hội đen Đan Bỉnh của thành phố L, cứ thế bị mấy người giết."
Tần thiếu gia lạnh lùng mở miệng. Lãnh Thiên Ngạo đi thẳng đến và dừng ở trước mặt Tần thiếu gia:
" Gã vốn là một cái xác, nếu không sống lại cũng không có hữu dụng gì, vậy cứ cho gã ngủ mãi mãi. "
" Nói như vậy là tôi còn có chút hữu dụng? "
" Hiện tại không phải thời điểm nói đến chuyện này, dọn dẹp xong rồi về nhà nói sau."
Lãnh Thiên Ngạo nói xong đi về hướng tôi, trực tiếp ôm tôi vào trong xe:
" Ở chỗ này chờ tôi, tôi sắp xếp xong liền đưa em về nhà."
Không biết anh ta sắp xếp cái gì nữa, mà Nhiếp Tranh chắc chắn phải ở lại đây chăm sóc cho sư phụ, chờ ba người còn lại tỉnh dậy sẽ do Trần Kha lái xe của Nhiếp Tranh chở bọn họ về biệt thự nhà họ Lãnh.
Từ sáng sớm hôm nay lúc Lãnh Thiên Dực rời đi thì Lãnh Thiên Ngạo cũng đã sa thải tất cả người giúp việc ở nơi này, hiện tại biệt thự nhà họ Lãnh lớn như vậy cũng chỉ có mấy người chúng tôi, bốn thi quỷ được cứu tỉnh lại đang ngồi trước mặt chúng tôi.
Con trai của Cục trưởng Cục Công An thành phố L - Tần Hách, Bí thư Tài Chính Khâu Hải Đình, con trai út của thị trưởng thành phố L - Trịnh Viễn Phàm, còn có Đặng Khải - quản ngục nhà tù Bắc Hải vừa nhậm chức.Chưa tính tên thái tử gia của nhà xã hội đen vừa bị giết kia, người ở chỗ này đều là nhân vật dậm một chân là khiến người cả thành phố L phải run so.
Đời này tôi chưa từng nghĩ sẽ liên quan đến mấy người có quyền có thế như thế này, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, giờ tôi cảm thấy rất may mắn khi họ không rơi vào tay bọn thi quỷ.
" Sự tình đại khái chính là như vậy, mặc kệ các người hiện tại cảm thấy may mắn hay là bi ai, trong tương lai tôi hy vọng các người có thể hợp tác cùng chúng tôi, nếu không, kết quả sẽ giống như thi quỷ hôm nay."
Tần Hách tận mắt nhìn thấy thi quỷ kia chết như thế nào, nên vẫn im lặng không nói lời nào. Bí thư Tài Chính có vẻ đã suy xét rất nhiều và vẫn suy nghĩ nghiêm túc.Quản ngục lại có ý chí chính nghĩa rất mạnh nên tức thì tỏ vẻ sẽ hợp tác với chúng tôi.
" Đặng Khải tôi không từ chối làm việc chính nghĩa, sau này cần gì cứ thẳng thắng phân phó cho tôi."
. Chỉ có con trai út của Thị trưởng nắm chặt hai rất bất an.
" Theo như lời các người nói, đối thủ của chúng ta quả thực rất lớn mạnh đến biến thái, mà hợp tác cùng các người thì e rằng sẽ chết càng mau hơn. "
" Không khác gì, cậu lựa chọn bên kia thì cũng chết rất mau, thôi thì cũng nói cho các người biết vậy, là trên người các người đã trúng thuật ngự quỷ và đang bị chúng tôi khống chế, nên dù các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý."
Trần Kha híp mắt lại, giọng điệu rất tàn nhẫn. Tôi không khỏi hâm mộ nhìn sang cô ta, vì tôi không bao giờ ngoan độc được như cô ta.
" Ở bên chúng tôi là hợp tác, về bên kia là nghe mệnh lệnh, có lẽ các người sẽ lại bị dùng làm thí nghiệm, cũng trở thành công cụ sát phạt, nếu là con người có mắt nhìn chắc hẳn nên biết chọn bên nào, đúng không? "
Lãnh Thiên Ngạo tự đốt một điếu xì gà cho bản thân, hút và nhả khói, trông vô cùng bình tĩnh. Chuyện Tổng Tài Cậu con út của Thị trưởng còn muốn nói cái gì đó, lại bị Tần Hách dùng tay ấn bả vai xuống, nhìn thế này chắc là hai người này từng quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.