Chương 173
Queen Hoang
05/04/2023
Tề Quân nói xong cởi quần áo trên người ra ném lên người Mậu Mậu, Mậu Mậu tức giận ném về cho nó:
" Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, chờ mẹ làm xong việc, chúng ta đưa em đi Thái Lan, phong cảnh bên kia đẹp hơn nơi này trăm ngàn lần đó. "
" Thái Lan ở đâu? "
Mậu Ngoan không muốn nói chuyện với nó nữa, dứt khoát quay đầu lại và ngủ, tôi nhìn hai đứa trẻ từ gương chiếu hậu, trái tim tràn ngập ấm áp, nếu Thiên Ngạo ở đây thì tốt rồi, không biết bây giờ anh ta ở thủ đô thế nào rồi, đi lâu như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại nào.
Vừa mới vào Lâm Hải đã thấy Nhiếp Tranh lái xe ra lối cao tốc chờ tôi, thấy xe của tôi đến, anh ta hạ cửa xe xuống chào hỏi tôi.
" Sao anh lại ở đây? "
Nhiếp Tranh mỉm cười, cái nụ gian gian ngàn năm không đổi:
" Chúng ta tâm hữu linh tê, cho nên tôi biết em đang ở đây. "
" Đừng có không đứng đắn nữa, lần này tôi đến tìm anh là có chuyện quan trọng! "
Tôi tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
" Em không đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ đến tìm em, lâu như vậy mới đến, cho dù không đến thăm tôi cũng nên đến thăm cha mẹ em chứ. "
Nhiếp Tranh lái xe song song với tôi, vừa nghe anh ta nhắc đến cha mẹ tôi, nụ cười trên khuôn mặt của tôi ngay lập tức đông cứng lại, thay vào đó là đầy sự áy náy:
" Bọn họ vẫn khoẻ chứ? "
" Ha ha, chọc em thôi, cha mẹ vợ được anh chiếu cố, đương nhiên là rất tốt rồi. "
" Anh đừng như thế nữa! "
Tôi vội vàng đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ đằng sau tôi:
" Mấy đứa nhỏ đều ở đây, anh làm chủ thì nghiêm túc chút đi. "
" Thật không có cách nào với em, chờ đến khi bọn nhỏ vắng mặt, chúng ta lại thân thiết nhỉ! "
Anh ta nói xong đạp ga và lái xe đi, tôi lắc đầu bất lực, người đàn ông này thực sự là luôn luôn làm cho tôi cảm thấy áp lực như núi đè.
" Mẹ ơi, người này thích mẹ a? "
Tề Quân mở to hai mắt.
" Đương nhiên rồi, người thích mẹ mình có rất nhiều, chỉ là trong lòng mẹ chỉ có một mình cha!"
Mậu Ngoan vốn là đang ngủ, bị Nhiếp Tranh làm tỉnh. Nghe vậy, Tề Quân mặt mày hớn hở:
" Con cũng thích cha, mẹ đừng thích người đàn ông khác, ở cùng cha là tốt rồi. "
" Cái gì mà cùng với không cùng, hai nhóc con, mau ngồi vững, sắp tới rồi! "
Có một đứa còn tốt, hai đứa thực sự là hao phí tinh thần.
Ngay cả khi đến bệnh viện, hai đứa trẻ vẫn không ngừng đấu võ mồm, đùa giỡn, trước đây rất nhiều người ở đây đã từng gặp qua tôi, nghe hai đứa gọi tôi là mẹ thì đều nhịn không được ngó qua, đặc biệt là Nhiếp Tranh, người không sợ lớn chuyện, lại chờ chúng tôi ở cổng, vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình đi lên ôm lấy vai tôi, còn xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Mà đứa nhỏ Tề Quân này có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, lập tức dùng một chưởng đánh lên người Nhiếp Tranh, nếu như Nhiếp Tranh không phải là thi quỷ, thù khẳng định đã bị một chưởng này của nó đánh bay.
" Tề Quân! Không được động tay! "
" Mẹ ơi, mẹ là của cha, không cho phép ở bên người đàn ông này! "
Trời ơi, ở bên nhau ở chỗ nào...
Tôi vội vàng gỡ tay Nhiếp Tranh ra:
" Thấy chưa, sau này anh ở bên tôi đừng làm thế, con tôi không cho phép đó. "
Nhiếp Tranh bị ăn một chưởng thì sắc mặt đã có chút khó coi, lại nghe thấy Tề Quân gọi tôi là mẹ, thì nghi hoặc cau mày hỏi:
" Đứa nhỏ này không phải là con của Trần Kha à, sao lại gọi em là mẹ? "
" Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, chúng ta hãy đi vào rồi hẳn nói sau vậy, rất nhiều người ở đây đang nhìn chúng ta đó! "
Tôi xấu hổ cúi thấp đầu.
Bây giờ đang ở sảnh bệnh viện, tầng trên và tầng dưới có đầy những y tá nhỏ si mê Nhiếp Tranh. Nhưng Nhiếp Tranh chỉ liếc nhìn những y tá nhỏ kia mà chẳng hề để ý.
" Mọi người ở đây đều biết anh thích em, chỉ là không biết em đã kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa con trai lớn như vậy, cho dù xấu hổ cũng là anh xấu hổ, anh vậy mà lại yêu người đã có chồng, truyền ra ngoài dọa chết người ấy. "
Anh ta nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt của của anh không hề có vẻ xấu hổ nào cả, nếu đây không phải là một lời nói đùa thì có lẽ da mặt dày này của anh ta đã được luyện đến cảnh giới của tường đồng vách sắt rồi.
Nhưng tôi lại ngóc đầu không nổi trước đám đông đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, nên tôi liền đi thẳng lên lầu đi về phía phòng bệnh của cha mẹ.
Ngay sau khi mở cửa, tôi thấy có hai người lạ ở bên trong, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cho nên hai y tá trang điểm đẹp kia vội vã đứng dậy, đến lúc nhìn thấy Nhiếp Tranh đi theo phía sau tôi thì mới thả lỏng cảnh giác.
" Hai người này là y tá mới mà anh đã mời cho cha mẹ em. Là người mà anh tín nhiệm. "
Nói xong anh ta lại nói với hai y tá:
" Đây là Chu Hiểu Hiểu, sau này gặp cô ấy thì chẳng khác gì gặp tôi, hai người già này chính là cha mẹ của cô ấy!!"
Hai người kia ngay lập tức mỉm cười khi họ nghe tên tôi. Vui vẻ chạy đến trước mặt tôi:
" Chị là chị Hiểu Hiểu ha, Nhiếp tổng hay nhắc về chị lắm. "
" Anh ta đã nói gì về tôi? "
Tôi nhướng mày nhìn Nhiếp Tranh, chắc chắn không phải là lời hay gì rồi. Hai y tá kia cười rộ lên, sắc mặt của Nhiếp Tranh lập tức tái xanh:
" Đi ra ngoài, nơi này không có việc gì của hai người rồi, để Hiểu Hiểu ở lại với cha mẹ cô ấy một lát "
" Em thấy là anh muốn ở cùng một chỗ với chị Hiểu Hiểu á! "
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Nhiếp Tranh đỏ mặt. Ngay cả tôi cũng không nhịn được trêu chọc anh ta:
" Cuộc sống của anh ở đây thật sự rất thoải mái ha, tôi đến đây có quấy rầy anh không? "
" Đừng nói những lời thừa thãi, anh cũng vừa từ Mỹ trở về. "
Nhiếp Tranh cắm hai tay vào túi quần, lắc lư thân thể có chút không kiên nhẫn. Xem ra anh ta thật sự bị kích thích, đến mức cả tôi cũng không muốn tiếp tục đảo quanh đề tài mập mờ này, tôi vội vàng nói lãng sang đề tài khác:
" Y tá cũ của tôi đâu, em ấy đi đâu rồi. "
" Đã cho cô ấy một số tiền để cô ấy rời đi. Ở chỗ anh vẫn là dùng người của mình mới tốt hơn. "
" Đa nghi! "
Mà như vậy cũng tốt, em ấy đã giúp tôi trong nhiều năm, ngay cả cha mẹ của em ấy mà em ấy cũng không chăm sóc được gì, đây coi như là bồi thường một chút cho em ấy.
" Mẹ ơi, đây chính là ông ngoại ạ? "
Tề Quân đã đứng bên mép giường của cha tôi, đưa tay chỉ vào mái tóc bạc trắng của cha tôi. Tôi gật gật đầu, đẩy Mậu Mậu đi đến bên giường cha tôi:
" Mậu Ngoan cũng nhìn ông ngoại đi, các con học cách từ mẹ này, mát xa cho ông ngoại, có được không? "
Sau khi hai đứa nhỏ gật đầu, tôi quay lại bên giường của mẹ tôi, cầm lấy tay bà ấy và xoa bóp nó.
Mặc dù có y tá mát xa cơ bắp như thế này mỗi ngày, nhưng tôi sẽ làm điều đó cho họ mỗi khi tôi đến, mà bây giờ tôi bị mắc kẹt bởi những điều bề bộn, cho nên thời gian duy nhất tôi dành cho họ chỉ có lúc này.
Tề Quân và Ngoan Mậu vô cùng hiểu chuyện, mỗi đứa cầm một cánh tay của cha tôi và xoa bóp, Nhiếp Tranh thấy tình cảnh này, thì xoay người lặng lẽ rời đi, còn chu đáo đóng cửa phòng lại cho chúng tôi. Sau khi hoàn thành các bài tập mát xa, tôi để cho hai đứa nhỏ chơi ở trọng phòng, còn tôi đi một mình đến văn phòng của Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh hiển nhiên đã chờ tôi rất lâu, vừa thấy tôi đi vào vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay.
" Anh cũng hút thuốc à? "
" Ha ha, một người đàn ông trong một thời gian dài ở một mình mà không hút thuốc thì làm thế nào để đánh bại thời gian. "
Nhiếp Tranh mỉm cười, đứng dậy pha cà phê cho tôi.
" Nói như thể anh tịch mịch lắm vậy đó. "
" Anh vốn rất tịch mịch, cơ thể lạnh lẽo này, cho dù có người đẹp trong ngực cũng sẽ dọa người ta chạy mất. "
Thật vậy, tất cả những thi quỷ ngoại trừ tôi ra thì đều có cơ thể lạnh như băng, đó là do sau khi họ chết mới biến thành thi quỷ.
" Sẽ đến lúc gặp được một người không chê anh là động vật máu lạnh, có lẽ ai đó được sinh ra nóng bỏng và cần một khối băng lạnh là anh. "
" Được rồi, không nói những điều này nữa, đến đây, anh cho em thấy những gì anh đã lấy được từ chuyến đi Mỹ lần này!"
" Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, chờ mẹ làm xong việc, chúng ta đưa em đi Thái Lan, phong cảnh bên kia đẹp hơn nơi này trăm ngàn lần đó. "
" Thái Lan ở đâu? "
Mậu Ngoan không muốn nói chuyện với nó nữa, dứt khoát quay đầu lại và ngủ, tôi nhìn hai đứa trẻ từ gương chiếu hậu, trái tim tràn ngập ấm áp, nếu Thiên Ngạo ở đây thì tốt rồi, không biết bây giờ anh ta ở thủ đô thế nào rồi, đi lâu như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại nào.
Vừa mới vào Lâm Hải đã thấy Nhiếp Tranh lái xe ra lối cao tốc chờ tôi, thấy xe của tôi đến, anh ta hạ cửa xe xuống chào hỏi tôi.
" Sao anh lại ở đây? "
Nhiếp Tranh mỉm cười, cái nụ gian gian ngàn năm không đổi:
" Chúng ta tâm hữu linh tê, cho nên tôi biết em đang ở đây. "
" Đừng có không đứng đắn nữa, lần này tôi đến tìm anh là có chuyện quan trọng! "
Tôi tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
" Em không đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ đến tìm em, lâu như vậy mới đến, cho dù không đến thăm tôi cũng nên đến thăm cha mẹ em chứ. "
Nhiếp Tranh lái xe song song với tôi, vừa nghe anh ta nhắc đến cha mẹ tôi, nụ cười trên khuôn mặt của tôi ngay lập tức đông cứng lại, thay vào đó là đầy sự áy náy:
" Bọn họ vẫn khoẻ chứ? "
" Ha ha, chọc em thôi, cha mẹ vợ được anh chiếu cố, đương nhiên là rất tốt rồi. "
" Anh đừng như thế nữa! "
Tôi vội vàng đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ đằng sau tôi:
" Mấy đứa nhỏ đều ở đây, anh làm chủ thì nghiêm túc chút đi. "
" Thật không có cách nào với em, chờ đến khi bọn nhỏ vắng mặt, chúng ta lại thân thiết nhỉ! "
Anh ta nói xong đạp ga và lái xe đi, tôi lắc đầu bất lực, người đàn ông này thực sự là luôn luôn làm cho tôi cảm thấy áp lực như núi đè.
" Mẹ ơi, người này thích mẹ a? "
Tề Quân mở to hai mắt.
" Đương nhiên rồi, người thích mẹ mình có rất nhiều, chỉ là trong lòng mẹ chỉ có một mình cha!"
Mậu Ngoan vốn là đang ngủ, bị Nhiếp Tranh làm tỉnh. Nghe vậy, Tề Quân mặt mày hớn hở:
" Con cũng thích cha, mẹ đừng thích người đàn ông khác, ở cùng cha là tốt rồi. "
" Cái gì mà cùng với không cùng, hai nhóc con, mau ngồi vững, sắp tới rồi! "
Có một đứa còn tốt, hai đứa thực sự là hao phí tinh thần.
Ngay cả khi đến bệnh viện, hai đứa trẻ vẫn không ngừng đấu võ mồm, đùa giỡn, trước đây rất nhiều người ở đây đã từng gặp qua tôi, nghe hai đứa gọi tôi là mẹ thì đều nhịn không được ngó qua, đặc biệt là Nhiếp Tranh, người không sợ lớn chuyện, lại chờ chúng tôi ở cổng, vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình đi lên ôm lấy vai tôi, còn xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Mà đứa nhỏ Tề Quân này có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, lập tức dùng một chưởng đánh lên người Nhiếp Tranh, nếu như Nhiếp Tranh không phải là thi quỷ, thù khẳng định đã bị một chưởng này của nó đánh bay.
" Tề Quân! Không được động tay! "
" Mẹ ơi, mẹ là của cha, không cho phép ở bên người đàn ông này! "
Trời ơi, ở bên nhau ở chỗ nào...
Tôi vội vàng gỡ tay Nhiếp Tranh ra:
" Thấy chưa, sau này anh ở bên tôi đừng làm thế, con tôi không cho phép đó. "
Nhiếp Tranh bị ăn một chưởng thì sắc mặt đã có chút khó coi, lại nghe thấy Tề Quân gọi tôi là mẹ, thì nghi hoặc cau mày hỏi:
" Đứa nhỏ này không phải là con của Trần Kha à, sao lại gọi em là mẹ? "
" Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, chúng ta hãy đi vào rồi hẳn nói sau vậy, rất nhiều người ở đây đang nhìn chúng ta đó! "
Tôi xấu hổ cúi thấp đầu.
Bây giờ đang ở sảnh bệnh viện, tầng trên và tầng dưới có đầy những y tá nhỏ si mê Nhiếp Tranh. Nhưng Nhiếp Tranh chỉ liếc nhìn những y tá nhỏ kia mà chẳng hề để ý.
" Mọi người ở đây đều biết anh thích em, chỉ là không biết em đã kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa con trai lớn như vậy, cho dù xấu hổ cũng là anh xấu hổ, anh vậy mà lại yêu người đã có chồng, truyền ra ngoài dọa chết người ấy. "
Anh ta nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt của của anh không hề có vẻ xấu hổ nào cả, nếu đây không phải là một lời nói đùa thì có lẽ da mặt dày này của anh ta đã được luyện đến cảnh giới của tường đồng vách sắt rồi.
Nhưng tôi lại ngóc đầu không nổi trước đám đông đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, nên tôi liền đi thẳng lên lầu đi về phía phòng bệnh của cha mẹ.
Ngay sau khi mở cửa, tôi thấy có hai người lạ ở bên trong, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cho nên hai y tá trang điểm đẹp kia vội vã đứng dậy, đến lúc nhìn thấy Nhiếp Tranh đi theo phía sau tôi thì mới thả lỏng cảnh giác.
" Hai người này là y tá mới mà anh đã mời cho cha mẹ em. Là người mà anh tín nhiệm. "
Nói xong anh ta lại nói với hai y tá:
" Đây là Chu Hiểu Hiểu, sau này gặp cô ấy thì chẳng khác gì gặp tôi, hai người già này chính là cha mẹ của cô ấy!!"
Hai người kia ngay lập tức mỉm cười khi họ nghe tên tôi. Vui vẻ chạy đến trước mặt tôi:
" Chị là chị Hiểu Hiểu ha, Nhiếp tổng hay nhắc về chị lắm. "
" Anh ta đã nói gì về tôi? "
Tôi nhướng mày nhìn Nhiếp Tranh, chắc chắn không phải là lời hay gì rồi. Hai y tá kia cười rộ lên, sắc mặt của Nhiếp Tranh lập tức tái xanh:
" Đi ra ngoài, nơi này không có việc gì của hai người rồi, để Hiểu Hiểu ở lại với cha mẹ cô ấy một lát "
" Em thấy là anh muốn ở cùng một chỗ với chị Hiểu Hiểu á! "
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Nhiếp Tranh đỏ mặt. Ngay cả tôi cũng không nhịn được trêu chọc anh ta:
" Cuộc sống của anh ở đây thật sự rất thoải mái ha, tôi đến đây có quấy rầy anh không? "
" Đừng nói những lời thừa thãi, anh cũng vừa từ Mỹ trở về. "
Nhiếp Tranh cắm hai tay vào túi quần, lắc lư thân thể có chút không kiên nhẫn. Xem ra anh ta thật sự bị kích thích, đến mức cả tôi cũng không muốn tiếp tục đảo quanh đề tài mập mờ này, tôi vội vàng nói lãng sang đề tài khác:
" Y tá cũ của tôi đâu, em ấy đi đâu rồi. "
" Đã cho cô ấy một số tiền để cô ấy rời đi. Ở chỗ anh vẫn là dùng người của mình mới tốt hơn. "
" Đa nghi! "
Mà như vậy cũng tốt, em ấy đã giúp tôi trong nhiều năm, ngay cả cha mẹ của em ấy mà em ấy cũng không chăm sóc được gì, đây coi như là bồi thường một chút cho em ấy.
" Mẹ ơi, đây chính là ông ngoại ạ? "
Tề Quân đã đứng bên mép giường của cha tôi, đưa tay chỉ vào mái tóc bạc trắng của cha tôi. Tôi gật gật đầu, đẩy Mậu Mậu đi đến bên giường cha tôi:
" Mậu Ngoan cũng nhìn ông ngoại đi, các con học cách từ mẹ này, mát xa cho ông ngoại, có được không? "
Sau khi hai đứa nhỏ gật đầu, tôi quay lại bên giường của mẹ tôi, cầm lấy tay bà ấy và xoa bóp nó.
Mặc dù có y tá mát xa cơ bắp như thế này mỗi ngày, nhưng tôi sẽ làm điều đó cho họ mỗi khi tôi đến, mà bây giờ tôi bị mắc kẹt bởi những điều bề bộn, cho nên thời gian duy nhất tôi dành cho họ chỉ có lúc này.
Tề Quân và Ngoan Mậu vô cùng hiểu chuyện, mỗi đứa cầm một cánh tay của cha tôi và xoa bóp, Nhiếp Tranh thấy tình cảnh này, thì xoay người lặng lẽ rời đi, còn chu đáo đóng cửa phòng lại cho chúng tôi. Sau khi hoàn thành các bài tập mát xa, tôi để cho hai đứa nhỏ chơi ở trọng phòng, còn tôi đi một mình đến văn phòng của Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh hiển nhiên đã chờ tôi rất lâu, vừa thấy tôi đi vào vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay.
" Anh cũng hút thuốc à? "
" Ha ha, một người đàn ông trong một thời gian dài ở một mình mà không hút thuốc thì làm thế nào để đánh bại thời gian. "
Nhiếp Tranh mỉm cười, đứng dậy pha cà phê cho tôi.
" Nói như thể anh tịch mịch lắm vậy đó. "
" Anh vốn rất tịch mịch, cơ thể lạnh lẽo này, cho dù có người đẹp trong ngực cũng sẽ dọa người ta chạy mất. "
Thật vậy, tất cả những thi quỷ ngoại trừ tôi ra thì đều có cơ thể lạnh như băng, đó là do sau khi họ chết mới biến thành thi quỷ.
" Sẽ đến lúc gặp được một người không chê anh là động vật máu lạnh, có lẽ ai đó được sinh ra nóng bỏng và cần một khối băng lạnh là anh. "
" Được rồi, không nói những điều này nữa, đến đây, anh cho em thấy những gì anh đã lấy được từ chuyến đi Mỹ lần này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.