Chương 32
Queen Hoang
23/03/2023
" Gì? Anh có chắc là đang nói về tôi không?" Nếu là tôi có sức mạnh gì đó thì thứ tôi muốn thu phục đầu tiên chính là anh đó.
" Hiện tại, tôi không thể nói cho em biết, chờ tôi bám vào thành người, khi đó tôi sẽ nói cho em.."
" Tôi có thể hiểu là anh đang kiêng kỵ tôi không?"
Tôi vừa nói dứt lời, bàn tay vốn đang vuốt ve chững lại rồi đột nhiên siết chặt, túm lấy đầu tóc của tôi làm tôi đau điếng, gò má lạnh lẽo đẹp của anh ta dán lên mặt tôi
" Đừng tưởng rằng tôi không dám giết cô, giữ cô lại, chẳng qua là khuôn mặt này của cô giống cô ấy mà thôi!"
Tôi vốn định xin tha, nhưng nghe lời này của anh ta thì càng phải nén tức giận vào trong lòng, nhất thời cũng không lựa lời mà nói.
" Anh giết tôi đi!!! Tôi cầu mong anh nhanh nhanh giết tôi đi, một đám các người không phải coi tôi như quả hồng mềm à? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ô ô...."
Khi tôi còn nhỏ, tận mắt nhìn thấy người ta câu hồn phách của cha mẹ đi, vất vả lắm tôi mới sống được đến bây giờ lại bị bắt biến thành nô lệ cho quỷ, đời này tôi đã tạo nghiệt gì chứ? Tại sao vận mệnh không công bằng với tôi?
Tôi nói xong lời cuối cùng thì cũng ứa ra nước mắt, chỉ biết khóc lớn, không ngờ là tiếng khóc của tôi đã làm kinh động đến Noãn Tâm, nên cậu ta liền đánh mạnh vào cánh cửa.
" Hiểu Hiểu, cậu đừng đau khổ mà, không phải vẫn còn tớ sao, dù cho có chuyện gì xảy ra với cậu tớ vẫn sẽ ở bên cạnh cậu."
Noãn Tâm cho rằng tôi bị đuổi việc mà đau lòng.
Cũng không có gì lạ, vì tiền viện phí của cha mẹ đều phụ thuộc vào tiền lương ít ỏi này.
Lãnh Thiên Ngạo nghe thấy âm thanh ở bên ngoài thì buông lỏng tóc của tôi ra, đưa tay xuống giữ cằm của tôi bắt ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
" Nếu cô không làm việc cho tôi, vậy tôi liền giết cô tại đây, sau đó liền bắt bạn của cô tới làm việc cho tôi."
Ma quỷ!
Người đàn ông này quả thật là ma quỷ!
" Hiểu Hiểu, cậu cũng biết nhà tớ có kinh doanh khách sạn mà, tớ nhờ mẹ tớ sắp xếp cho cậu một công việc nha, hoặc là để tớ thanh toán tiền thuốc men cho chú dì, cậu mau mở cửa ra đi, đừng làm tớ sợ mà!"
Nghe thấy tiếng gọi đầy quan tâm của Noãn Tâm, bất luận thế nào thì tôi cũng không thể nói ra là để cho tên ác quỷ này tìm đến Noãn Tâm.
Tôi nắm chặt hai tay, ngay cả khi móng tay cắm vào da thịt tôi cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ có trong lòng là đau đớn, đau đớn đến nỗi làm người ta không thể thở.
"Đã vậy, phiền cô hãy nhớ kỹ thân phận của bản thân đi, sau này còn nói ra những điều như thế, tôi thật sự sẽ giết chết cô."
" Không...tôi sẽ không bao giờ..."
Tôi ngồi phịch xuống đất, sau khi nghe tiếng bước chân của anh ta rời đi, mới vặn mở vòi hoa sen, để nước lạnh băng xối rửa sạch cơ thể. Dường như chỉ có cơn đau mới làm tôi cảm nhận được là mình vẫn còn sống.
Noãn Tâm sốt ruột vẫn ở bên ngoài đập cửa, tôi vội lau nước mắt:
" Noãn Tâm, tớ không sao, cậu để tớ yên tĩnh một mình chút đi."
" Không sao là tốt, cậu đừng làm chuyện dại khờ gì nha, trời có sập xuống vẫn còn tớ chống cho cậu, tớ ở ngoài chờ cậu."
Để Noãn Tâm không lo lắng, tắm sạch người xong tôi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, rất may mắn là vết thương ở trên cổ và mặt đã lành, không thì cậu ấy lại lo lắng.
Noãn Tâm thấy tôi đi ra, liền đưa ly mì cho tôi:
"Này, tớ nấu cho cậu rồi đó, cậu mau ăn đi cho ấm người."
Cậu ấy không biết nấu ăn, còn tôi lại vì tiết kiệm tiền cho nên hai chúng tôi ở trong phòng nhỏ này thích nhất là ăn mì.
Tôi bưng ly mì mím chặt môi, qua rất lâu không nhịn được nữa mới tủi thân rơi nước mắt nói:
" Noãn Tâm, cảm ơn cậu."
" Giữa chúng ta còn cần phải nói cảm ơn à? Vừa rồi tớ có gọi điện cho mẹ tớ rồi, mẹ đã giúp cậu sắp xếp một chức vụ ở khách sạn, ngày mai là có thể đi làm."
" Cậu không phải bất hoà với gia đình hả? Sao bọn họ lại đồng ý với lời cầu xin của cậu, chắc không phải đã áp đặt điều gì chứ?"
Tôi biết tình trạng nhà Noãn Tâm, cậu ấy giúp tôi nhiều rồi, tôi không muốn để cậu ấy gặp rắc rối.
Noãn Tâm cười gượng hai tiếng ha ha, sau đó xoè hai tay ra:
"Là chuyện tớ ra ngoài ở hơi rách nát, dù sao nhà tớ cũng chỉ có đứa con duy nhất là tớ, sớm hay muộn gì khách sạn này cũng do tớ tiếp quản, mặc dù tớ vẫn chưa chơi đủ, nhưng có cậu ở bên cạnh, tớ có trở về cũng không nhàm chán."
" Vậy chúng ta có thể ở bên cạnh nhau hả?"
" Đó là đương nhiên, chúng ta là chị em tốt mà, phải vĩnh viễn ở cạnh nhau, cậu mau ăn đi, rồi dọn dẹp lại một chút, nếu cậu đi làm ở khách sạn rồi, tớ cần gì sống ở nơi tồi tàn này."
Noãn Tâm nói chính là hô mưa gọi gió, đã bắt đầu thu dọn đồ của bản thân.
Nhìn căn phòng nhỏ xập xệ, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy lưu luyến, nhưng rất nhanh đã bị tôi đè ép xuống, tôi của hiện tại, đã không còn tư cách cầu mong viễn vông gì nữa.
Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng một lần, chợt nhìn thấy con rối nhỏ mà Noãn Tâm rước từ Thái Lan về, đã bị cậu ấy ném bừa bãi ở bên cạnh máy tính, tôi lại nhớ chuyện xảy ra trên máy bay không biết Mậu Ngoan đã đi đâu sau khi cứu chúng tôi?
" Đó không phải là tiểu quỷ mà cậu đòi sống đòi chết muốn có được hả? Sao lại tùy tiện ném nó ở chỗ này vậy?"
" Đừng nhắc tới, Long Bà kia nhất định là bà lão gạt người, lúc đầu nó còn động đậy nhưng sau khi về nước thì thằng nhóc này không động đậy nữa."
Tôi cẩn thận bỏ con rối nhỏ vào lòng bàn tay, cảm giác này quả nhiên là đã rỗng tuếch, Mậu Ngoan không có ở trong con rối gỗ nhỏ này, không biết nó đi đâu rồi nhỉ?
" Mẹ ơi, con ở trong bụng mẹ!"
Đột nhiên có âm thanh truyền đến, khiến tôi sợ hãi suýt nữa làm nghiêng ly mì.
Âm thanh vừa rồi rõ ràng là của Mậu Ngoan, tôi không nhịn được che tay phủ lên bụng nhỏ, chẳng lẽ Mậu Ngoan đang ở trong bụng của tôi?
" Đúng rồi mẹ ơi, bây giờ con đã là con của mẹ!"
Tôi dường như có thể nghe thấy giọng nói bên trong tôi, Mậu Ngoan lại lên tiếng.
Người phụ nữ biết mình đang mang thai chắc đều sẽ kinh hoảng và vui mừng nhỉ, nhưng tôi bây giờ chỉ có kinh hoàng chứ không có vui, mặc dù lúc trước Long Bà nói là cảm hoá được Mậu Ngoan thì nó sẽ thành con của tôi. Nhưng bây giờ tôi đang trúng hàng đầu, thế là Mậu Ngoan sẽ chết yểu sao?
Quan trọng là nó có biết chuyện hạ hàng đầu không?
Nếu mà nó không biết, đến lúc tôi sinh non nó thì chẳng phải oán khí của nó càng nặng hơn và chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ.
Nhưng bây giờ tôi cũng không dám nói cho nó biết, vì sợ nó sẽ phát điên rồi xé bụng tôi mà chui ra, đến mức đó thì đại la thần tiên cũng không cứu nổi tôi.
Mậu Ngoan? Sao cháu lại ở trong bụng cô?
Noãn Tâm đang ở bên người tôi nên tôi dùng âm thanh của nội tâm để giao tiếp với Mậu Ngoan.
" Lúc đó, Mậu Ngoan tiêu hao quá nhiều pháp lực, để sống sót chỉ có thể mượn sức lực từ cơ thể của mẹ, hơn nữa lúc trước mẹ đã cố gắng quên mình để cứu con, cho nên Mậu Ngoan rất cảm kích, rất muốn mẹ bảo vệ con, nên con liền chui vào bụng của mẹ, sau này Mậu Ngoan sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa."
Bây giờ giọng nói của Mậu Ngoan không khác gì một đứa trẻ bình thường, ngoan ngoãn giống như làm nũng.
Nhưng sắc mặt của tôi đã bị tái nhợt đi vì bị hù doạ, thử hỏi người phụ nữ nào mang thai quỷ mà có thể bình tĩnh chứ?
Để tên nhóc này bị sảy là một vấn đề nan giải, nếu mà sau khi sinh ra nó còn ký ức của kiếp trước hoặc là còn pháp lực thì sẽ là một vấn đề lớn hơn nữa!!!
" Hiện tại, tôi không thể nói cho em biết, chờ tôi bám vào thành người, khi đó tôi sẽ nói cho em.."
" Tôi có thể hiểu là anh đang kiêng kỵ tôi không?"
Tôi vừa nói dứt lời, bàn tay vốn đang vuốt ve chững lại rồi đột nhiên siết chặt, túm lấy đầu tóc của tôi làm tôi đau điếng, gò má lạnh lẽo đẹp của anh ta dán lên mặt tôi
" Đừng tưởng rằng tôi không dám giết cô, giữ cô lại, chẳng qua là khuôn mặt này của cô giống cô ấy mà thôi!"
Tôi vốn định xin tha, nhưng nghe lời này của anh ta thì càng phải nén tức giận vào trong lòng, nhất thời cũng không lựa lời mà nói.
" Anh giết tôi đi!!! Tôi cầu mong anh nhanh nhanh giết tôi đi, một đám các người không phải coi tôi như quả hồng mềm à? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ô ô...."
Khi tôi còn nhỏ, tận mắt nhìn thấy người ta câu hồn phách của cha mẹ đi, vất vả lắm tôi mới sống được đến bây giờ lại bị bắt biến thành nô lệ cho quỷ, đời này tôi đã tạo nghiệt gì chứ? Tại sao vận mệnh không công bằng với tôi?
Tôi nói xong lời cuối cùng thì cũng ứa ra nước mắt, chỉ biết khóc lớn, không ngờ là tiếng khóc của tôi đã làm kinh động đến Noãn Tâm, nên cậu ta liền đánh mạnh vào cánh cửa.
" Hiểu Hiểu, cậu đừng đau khổ mà, không phải vẫn còn tớ sao, dù cho có chuyện gì xảy ra với cậu tớ vẫn sẽ ở bên cạnh cậu."
Noãn Tâm cho rằng tôi bị đuổi việc mà đau lòng.
Cũng không có gì lạ, vì tiền viện phí của cha mẹ đều phụ thuộc vào tiền lương ít ỏi này.
Lãnh Thiên Ngạo nghe thấy âm thanh ở bên ngoài thì buông lỏng tóc của tôi ra, đưa tay xuống giữ cằm của tôi bắt ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
" Nếu cô không làm việc cho tôi, vậy tôi liền giết cô tại đây, sau đó liền bắt bạn của cô tới làm việc cho tôi."
Ma quỷ!
Người đàn ông này quả thật là ma quỷ!
" Hiểu Hiểu, cậu cũng biết nhà tớ có kinh doanh khách sạn mà, tớ nhờ mẹ tớ sắp xếp cho cậu một công việc nha, hoặc là để tớ thanh toán tiền thuốc men cho chú dì, cậu mau mở cửa ra đi, đừng làm tớ sợ mà!"
Nghe thấy tiếng gọi đầy quan tâm của Noãn Tâm, bất luận thế nào thì tôi cũng không thể nói ra là để cho tên ác quỷ này tìm đến Noãn Tâm.
Tôi nắm chặt hai tay, ngay cả khi móng tay cắm vào da thịt tôi cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ có trong lòng là đau đớn, đau đớn đến nỗi làm người ta không thể thở.
"Đã vậy, phiền cô hãy nhớ kỹ thân phận của bản thân đi, sau này còn nói ra những điều như thế, tôi thật sự sẽ giết chết cô."
" Không...tôi sẽ không bao giờ..."
Tôi ngồi phịch xuống đất, sau khi nghe tiếng bước chân của anh ta rời đi, mới vặn mở vòi hoa sen, để nước lạnh băng xối rửa sạch cơ thể. Dường như chỉ có cơn đau mới làm tôi cảm nhận được là mình vẫn còn sống.
Noãn Tâm sốt ruột vẫn ở bên ngoài đập cửa, tôi vội lau nước mắt:
" Noãn Tâm, tớ không sao, cậu để tớ yên tĩnh một mình chút đi."
" Không sao là tốt, cậu đừng làm chuyện dại khờ gì nha, trời có sập xuống vẫn còn tớ chống cho cậu, tớ ở ngoài chờ cậu."
Để Noãn Tâm không lo lắng, tắm sạch người xong tôi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, rất may mắn là vết thương ở trên cổ và mặt đã lành, không thì cậu ấy lại lo lắng.
Noãn Tâm thấy tôi đi ra, liền đưa ly mì cho tôi:
"Này, tớ nấu cho cậu rồi đó, cậu mau ăn đi cho ấm người."
Cậu ấy không biết nấu ăn, còn tôi lại vì tiết kiệm tiền cho nên hai chúng tôi ở trong phòng nhỏ này thích nhất là ăn mì.
Tôi bưng ly mì mím chặt môi, qua rất lâu không nhịn được nữa mới tủi thân rơi nước mắt nói:
" Noãn Tâm, cảm ơn cậu."
" Giữa chúng ta còn cần phải nói cảm ơn à? Vừa rồi tớ có gọi điện cho mẹ tớ rồi, mẹ đã giúp cậu sắp xếp một chức vụ ở khách sạn, ngày mai là có thể đi làm."
" Cậu không phải bất hoà với gia đình hả? Sao bọn họ lại đồng ý với lời cầu xin của cậu, chắc không phải đã áp đặt điều gì chứ?"
Tôi biết tình trạng nhà Noãn Tâm, cậu ấy giúp tôi nhiều rồi, tôi không muốn để cậu ấy gặp rắc rối.
Noãn Tâm cười gượng hai tiếng ha ha, sau đó xoè hai tay ra:
"Là chuyện tớ ra ngoài ở hơi rách nát, dù sao nhà tớ cũng chỉ có đứa con duy nhất là tớ, sớm hay muộn gì khách sạn này cũng do tớ tiếp quản, mặc dù tớ vẫn chưa chơi đủ, nhưng có cậu ở bên cạnh, tớ có trở về cũng không nhàm chán."
" Vậy chúng ta có thể ở bên cạnh nhau hả?"
" Đó là đương nhiên, chúng ta là chị em tốt mà, phải vĩnh viễn ở cạnh nhau, cậu mau ăn đi, rồi dọn dẹp lại một chút, nếu cậu đi làm ở khách sạn rồi, tớ cần gì sống ở nơi tồi tàn này."
Noãn Tâm nói chính là hô mưa gọi gió, đã bắt đầu thu dọn đồ của bản thân.
Nhìn căn phòng nhỏ xập xệ, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy lưu luyến, nhưng rất nhanh đã bị tôi đè ép xuống, tôi của hiện tại, đã không còn tư cách cầu mong viễn vông gì nữa.
Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng một lần, chợt nhìn thấy con rối nhỏ mà Noãn Tâm rước từ Thái Lan về, đã bị cậu ấy ném bừa bãi ở bên cạnh máy tính, tôi lại nhớ chuyện xảy ra trên máy bay không biết Mậu Ngoan đã đi đâu sau khi cứu chúng tôi?
" Đó không phải là tiểu quỷ mà cậu đòi sống đòi chết muốn có được hả? Sao lại tùy tiện ném nó ở chỗ này vậy?"
" Đừng nhắc tới, Long Bà kia nhất định là bà lão gạt người, lúc đầu nó còn động đậy nhưng sau khi về nước thì thằng nhóc này không động đậy nữa."
Tôi cẩn thận bỏ con rối nhỏ vào lòng bàn tay, cảm giác này quả nhiên là đã rỗng tuếch, Mậu Ngoan không có ở trong con rối gỗ nhỏ này, không biết nó đi đâu rồi nhỉ?
" Mẹ ơi, con ở trong bụng mẹ!"
Đột nhiên có âm thanh truyền đến, khiến tôi sợ hãi suýt nữa làm nghiêng ly mì.
Âm thanh vừa rồi rõ ràng là của Mậu Ngoan, tôi không nhịn được che tay phủ lên bụng nhỏ, chẳng lẽ Mậu Ngoan đang ở trong bụng của tôi?
" Đúng rồi mẹ ơi, bây giờ con đã là con của mẹ!"
Tôi dường như có thể nghe thấy giọng nói bên trong tôi, Mậu Ngoan lại lên tiếng.
Người phụ nữ biết mình đang mang thai chắc đều sẽ kinh hoảng và vui mừng nhỉ, nhưng tôi bây giờ chỉ có kinh hoàng chứ không có vui, mặc dù lúc trước Long Bà nói là cảm hoá được Mậu Ngoan thì nó sẽ thành con của tôi. Nhưng bây giờ tôi đang trúng hàng đầu, thế là Mậu Ngoan sẽ chết yểu sao?
Quan trọng là nó có biết chuyện hạ hàng đầu không?
Nếu mà nó không biết, đến lúc tôi sinh non nó thì chẳng phải oán khí của nó càng nặng hơn và chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ.
Nhưng bây giờ tôi cũng không dám nói cho nó biết, vì sợ nó sẽ phát điên rồi xé bụng tôi mà chui ra, đến mức đó thì đại la thần tiên cũng không cứu nổi tôi.
Mậu Ngoan? Sao cháu lại ở trong bụng cô?
Noãn Tâm đang ở bên người tôi nên tôi dùng âm thanh của nội tâm để giao tiếp với Mậu Ngoan.
" Lúc đó, Mậu Ngoan tiêu hao quá nhiều pháp lực, để sống sót chỉ có thể mượn sức lực từ cơ thể của mẹ, hơn nữa lúc trước mẹ đã cố gắng quên mình để cứu con, cho nên Mậu Ngoan rất cảm kích, rất muốn mẹ bảo vệ con, nên con liền chui vào bụng của mẹ, sau này Mậu Ngoan sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa."
Bây giờ giọng nói của Mậu Ngoan không khác gì một đứa trẻ bình thường, ngoan ngoãn giống như làm nũng.
Nhưng sắc mặt của tôi đã bị tái nhợt đi vì bị hù doạ, thử hỏi người phụ nữ nào mang thai quỷ mà có thể bình tĩnh chứ?
Để tên nhóc này bị sảy là một vấn đề nan giải, nếu mà sau khi sinh ra nó còn ký ức của kiếp trước hoặc là còn pháp lực thì sẽ là một vấn đề lớn hơn nữa!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.