Chương 14
Diệp Lạc Vô Tâm
01/06/2013
Tiếng
gào của người đàn ông trong phim lúc hấp hối khiến tôi bừng tỉnh.
Trước mắt tôi hiện lên cảnh van lơn của bố, tiếng với gọi của mẹ, mối hận nhiều năm không thể lãng quên khiến tôi nghẹt thở. Tôi cảm nhận thấy mùi máu tanh nồng. Chính người đàn ông đang ôm ấp tôi, từng lời thốt ra đều nói yêu tôi, khiến tôi đang từ thiên đường tươi đẹp rơi xuống địa ngục sâu thẳm.
Tôi như điên dại cắn vào lưỡi hắn, tôi hận nụ hôn khiến tôi choáng váng, tôi hận cả cái lưỡi nói ra những lời ngon ngọt khiến tôi nao lòng.
Hắn kêu lên, nhanh chóng rụt lưỡi lại, ngỡ ngàng nhìn tôi.
Tôi ôm miệng, trong miệng đầy mùi máu tanh.
“Con chơi kiểu này...” Hắn nhổ một ngụm máu ra sàn, giọng nói nghe không rõ lắm nhưng không hề tức giận. Sẽ chơi chết ta đấy!”
“Con hận chú, con hận chú!” Tôi tát hắn một cái. Trong lúc hắn vẫn chưa kịp kéo giữ tôi lại thì tôi đã vội vàng cài cúc áo, lau nước mắt, lao thẳng ra ngoài.
Vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nhìn thấy tôi trong bộ dạng quần áo xộc xệch thì vội nhìn lên trần nhà, không dám nhìn vào trong. Lúc tôi đi xuống tầng dưới thì nhìn thấy mấy gương mặt đang nhìn lại tôi có chút đồng cảm.
Nếu họ biết được người đàn ông suýt nữa sở hữu tôi chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi thì họ sẽ có thái độ như thế nào?
Bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt khiến thế giới này trở nên tối tăm, lạnh lẽo như địa ngục. Tôi đứng dưới mưa, từng đợt mưa gió vô tình cứ giội xuống người tôi, đánh thức tôi khỏi ảo mộng chìm đắm trong hạnh phúc.
Sao tôi có thể chìm đắm vào tình yêu với kẻ đã giết cả gia đình mình, suýt nữa còn trao thân cho hắn?
Tôi ôm lấy mặt, cảm thấy hối hận, ngồi thụp xuống khóc trong mưa.
“Thiên Thiên!” Hàn Trạc Thần đuổi theo, kéo tôi đứng dậy, ôm tôi vào lòng. “Xin lỗi! Do ta nhất thời kích động, ta cam đoan sau này tuyệt đối không làm như thế nữa!”
“Tại sao chú lại đối với con như vậy? Sao lại đối với con như vậy?...”
Tôi ra sức vùng vẫy, lủi lại sau mấy bước.
Không phải tôi hận hắn mà là hận chính mình.
Hắn cười khổ sở lắc đầu rồi lại nhổ một ngụm máu lớn. Máu nhanh chóng bị nước mưa pha loãng thành màu đỏ nhạt rồi trôi theo dòng nước.
“Trong môi trường như vậy, lại xem phim gợi tình, con lại hỏi ta câu hỏi rất nhạy cảm, nếu ta không có chút phản ứng nào thì ta không phải là đàn ông rồi!”
“Con không hỏi chú điều đó, chỉ là tại sao chú lại đối tốt với con như vậy? Tại sao chú lại yêu con? Con không muốn tình yêu của chú, con không thể đón nhận tình yêu của chú được!”
“Thiên Thiên...”
Giọng hắn sao hiền từ đến vậy, mỗi tiếng gọi của hắn đều khiến tôi chìm đắm vào tình yêu thương khó lòng kháng cự.
Tôi ôm lấy tai, không muốn nghe nữa.
“Chú đừng gọi nữa! Con là người con gái độc ác nhất trên đời này, lại là một kẻ ngu xuẩn đến nực cười. Con không biết mình muốn làm gì nữa!”
“Con đừng nói vậy, con còn nhỏ, khi nào lớn con sẽ hiểu tình yêu là thế nào thôi!”
“Con hiểu, con hiểu hết.”
Tôi ở bên cạnh hắn tám năm, rốt cuộc tôi đã làm được gì?
Một cô gái ngốc như tôi, không chừng lại đợi hắn chết già mà vẫn yêu hắn, nhớ nhung hắn một cách ngốc nghếch.
“Đừng khóc nữa!”
Khi nhìn thấy cánh tay hắn đưa về phía tôi, tôi lùi mấy bước.
“Chú đừng động vào con, con hận chú, con ghét chú.”
“Thật không, có thật là hận ta không?”
“Con hận chú, chỉ muốn chú chết.” Tôi vừa khóc vừa vung tay đánh mạnh vào ngực hắn. Hắn cứ đứng như vậy cho tôi đánh.
Trong mưa, hắn như pho tượng đứng trước mặt tôi, tôi có thể nhìn thấy hắn đau lòng, bất lực và kiên trì.
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại để tôi phải hận hắn đến tận xương tủy nhưng không cách nào không bị tình yêu của hắn làm cho lay động?
“Có lẽ ta đã sai rồi... Ta không định ép con. Nếu năm nay con hai mươi bảy tuổi, con hiểu thế nào là yêu, ta có thể cho con lựa chọn. Nhưng con còn nhỏ, con vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là bị lôi cuốn. Con có thể hiểu Cảnh đến đâu? Cảnh chẳng qua chỉ là ảo mộng của con mà thôi! Tám năm nay ta chung sống với con, con không cần nói ra ta cũng có thể hiểu con cần gì, muốn gì, tình cảm của ta đối với con mới là tình yêu thực sự...”
“Chú đừng nói nữa!”
“Rời bỏ ta, con sẽ hối hận. Sẽ có ngày con phát hiện con không thể rời bỏ ta cũng như ta không thể rời bỏ con vậy!”
“Thật không?”
“Con muốn ta phải nói thế nào con mới hiểu?”
“Con hiểu.”
Lúc đó tôi đã rõ một điều là tôi không thể rời bỏ hắn cũng như hắn không thể bỏ tôi.
Yêu và hận ràng buộc nhau, là nút thắt không thể cởi được của đời tôi. Hắn sống thì tôi đau khổ, hắn chết tôi càng đau khổ; ở bên hắn thì sống không bằng chết, rời khỏi hắn... tôi còn sống làm gì nữa?!
Đầu óc đang mụ mị chợt lóe sáng, tôi đã nghĩ ra một quyết định thông minh nhất và cũng là ngu xuẩn nhất, tôi lủi lại mấy bước, xoay người.
Nếu tôi không giết được hắn, thì cách duy nhất để tôi trả thù là khiến hắn sống trong đau khổ.
Nếu cái chết của tôi là một kiểu đày đọa hắn thì đối với tôi có lẽ là lối thoát tốt nhất.
Nước mưa đã rửa sạch con phố.
Ánh đèn xe khiến tôi lóa mắt.
Tôi lao ra giữa con phố.
Tiếng phanh xe chói tai, tiếng va đập nặng nề.
Tôi không cảm thấy đau đớn chút nào vì tôi hoàn toàn nằm trong lòng hắn, ngơ ngẩn nhìn máu hắn nhuốm đầy người tôi.
Giây phút đó tôi mới biết muốn giết hắn lại dễ dàng đến vậy!
Tôi ngồi dưới mưa, gắng sức giữ chặt dòng máu không ngừng tuôn ra từ đùi hắn. Tôi nhớ lại lúc còn nhỏ, khi tôi bị ngã, đầu gối trầy xước, hắn định dùng cồn sát trùng cho tôi, tôi sợ đau, ôm lấy đầu gối, hắn nói gì cũng không chịu bôi cồn, hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng miệng... Lúc đó, tôi thích dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy một ngón tay của hắn, cười với hắn. Sau này, tôi có thể nắm cả bàn tay của hắn, những ngón tay thậm chí có thể đan vào nhau, tôi và hắn nhìn nhau cười.
Tại sao tôi không thể sống mãi cuộc sống như vậy, không hận hắn cũng không cần yêu hắn, cả đời được đan những ngón tay vào nhau, nhìn nhau cười tôi cũng mãn nguyện rồi.
Nỗi hận này có thể vứt bỏ không?
Tôi không tìm ra câu trả lời, ai có thể cho tôi câu trả lời?
Từ ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện trong đời tôi, tôi nghĩ mình đã chết.
Tôi cứ nghĩ trơ mắt nhìn hắn chết tôi mới có thể thoát khỏi nỗi đau, rời bỏ cái thế giới không đáng để tôi lưu luyến này, thản nhiên đối mặt với bố mẹ nơi chín suối.
Hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy hắn bất tỉnh trong lòng mình, tôi không cảm thấy sung sướng chút nào vì đã báo được thù mà ngược lại phải nếm trải sự mất mát.
Hắn nói đúng, khi hoàn toàn mất hắn, tôi đã hối hận.
Tôi im lặng, ngồi tựa vào tường ngoài phòng cấp cứu.
Chưa đầy hai mươi phút sau, An Dĩ Phong đằng đằng sát khí lao đến, đi theo sau hắn có khoảng mười người, thoáng chốc đứng chật cứng cả hành lang.
Hắn cầm áo khoác trong tay, chiếc áo sơ mi chỉ cài một cúc mà còn cài lệch. Mái tóc thường ngày bồng bềnh, óng mượt giờ ướt đẫm, trông rất hoang dã. Đôi môi mỏng của hắn mím chặt lại trông thật lạnh lùng, tàn khốc, đôi mắt đen lim dim như loài báo hoang đang chực săn mồi, hút máu.
Người lái xe lúc đầu còn đầy vẻ oán giận, khi bị hắn nhìn một cái liền sợ hãi mà lùi lại.
An Dĩ Phong tóm lấy cổ áo người lái xe.
“Ai sai khiến mày?”
“Không, không có ai sai khiến tôi...”
An Dĩ Phong thúc một gối vào dưới bụng người lái xe, giọng chùng xuống: “Đánh cho đến khi nó chịu nói.”
Thuộc hạ của hắn lập tức vây lấy người lái xe.
Ông ta run lẩy bẩy nép vào góc tường, ôm đầu không ngừng kêu cứu, nói liến thoắng: “Không liên quan đến tôi. Tôi đang lái xe bình thường thì con bé kia như điên dại lao đến rồi một người đàn ông cũng vội xông đến ôm lấy nó. Tôi đã phanh lại, không tin thì anh đến xem hiện trường. Tôi phanh xe cách đó năm mét rồi.”
An Dĩ Phong nhìn về phía tôi hỏi: “Có phải không?” Tôi gật đầu.
“Là tôi lao ra đường, không liên quan đến ông ta.”
Hắn không nói gì nhưng vẻ mặt như đang muốn hỏi: “Cô điên đấy à?!”
Đúng vậy, tôi điên rồi. Trong khoảnh khắc ấy tôi lại nảy ra ý nghĩ điên rồ rằng tôi và hắn không thể chung sống, nếu hắn không chết thì tôi chết.
Quả thực hắn đã xông đến, vì tôi mà không cần tính mạng của mình nữa!
Vệ sĩ của Hàn Trạc Thần bước đến gần An Dĩ Phong cứ làm như hiểu rõ tình hình, lên tiếng giải thích: “Đại ca, ông chủ đưa tiểu thư đến phòng riêng trong rạp chiếu phim để xem Bản năng gốc, hình như làm gì đó... quá...”
An Dĩ Phong mím môi mím lợi chằm chằm nhìn tôi như muốn hỏi: “Thời buổi nào rồi mà còn thà chết không chịu theo? Kiêu căng cái gì cơ chứ!”
Nhưng hắn không nói gì, đấm mạnh vào tường, trút cơn tức giận.
Tôi khiến người như An Dĩ Phong tức lộn ruột mà không dám nói, thế mới thấy trong lòng hắn, Hàn Trạc Thần có vị trí quan trọng như thế nào, chẳng lẽ đây gọi là anh em?! Tôi bắt đầu thấy bái phục tình cảm của bọn họ.
Một nữ bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn người lái xe ngồi xổm dưới đất run lẩy bẩy rồi lại nhìn mấy gã đàn ông đứng ở hành lang mặt đằng đằng sát khí, hắng giọng: “Các anh có thể yên lặng chút không?”
“Vết thương của anh ấy thế nào?” Mặc dù tôi không muốn nghe câu trả lời nhưng khi nghe thấy An Dĩ Phong hỏi vậy, lòng tôi thắt lại, nhói đau.
“Không sao! May mà phản ứng kịp thời, sức khỏe tốt, nếu là người khác chắc chắn khó cứu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ thấy cảm kích với ông trời tàn nhẫn như lúc này, chưa bao giờ thấy rõ lòng mình như lúc này.
Hàn Trạc Thần vẫn còn sống, hắn còn sống là điều quan trọng hơn tất cả.
Nữ bác sĩ nói tiếp: “Gãy một chân và ba xương sườn thôi, vả lại mất khá nhiều máu.”
“Mẹ kiếp, thế mà gọi là không sao à?” Rõ ràng An Dĩ Phong đã nổi cáu.
“Đối với loại người như các anh, bị thương như thế có là gì?!”
“Cô...” An Dĩ Phong đang định nói gì đó thì một người vội chạy đến ngăn hắn lại: “Đại ca, anh nguôi giận, cô ta là bác sĩ điều trị chính...”
Đợi bác sĩ đó rời đi, An Dĩ Phong nói nhỏ: “Tìm hiểu lai lịch của con đàn bà đó, tao phải để nó không bao giờ quên được ba chữ An Dĩ Phong.”
Khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật Hàn Trạc Thần vẫn đang trong tình trạng hôn mê, đến nửa đêm mới tỉnh lại, không hề rên rỉ, trán rịn mồ hôi.
“Đau lắm không?”
Tôi nắm lấy tay hắn. Tay hắn rất lạnh, không còn chút hơi ấm như thường ngày. Hắn mở miệng, giọng nói yếu ớt, tuy tôi không nghe rõ nhưng có thể đoán được hắn định nói gì.
Tôi nói: “Con không sao, không hề bị thương.”
Hắn mỉm cười như vừa được an ủi. Bác sĩ đã nói rằng trong thời gian theo dõi hắn không được uống thuốc giảm đau. Tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn, giống như hồi còn nhỏ, nắm lấy ngón tay hắn, cứ nắm chặt như vậy.
Có lẽ hắn quá đau nên suốt đêm chỉ muốn nói chuyện.
Hắn nói: “Tại sao con thà chết chứ không chịu sống với ta?”
Hắn nói: “Nếu con thực sự không quên nổi Cảnh, ta sẽ không ép con nữa!”
Hắn nói: “Vì Cảnh đang đợi bảo vệ xong lấy bằng nên trở về muộn hơn dự định, nhưng nó sẽ trở về...”
Hắn còn nói: “Đời này ta đã trải qua nhiều cuộc chia ly, tất cả những người ta quan tâm đều lần lượt ra đi. Con là người con gái ta yêu nhất, cũng là người ta quan tâm nhất... Kể cả con không yêu ta thì hãy ở bên ta, đừng bỏ đi, hãy cứ như trước đây...”
Tôi không nói gì, ngả đầu lên gối của hắn, nghe hắn nói mập mờ không rõ, nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt ga trải giường.
Tôi cũng yêu hắn, không kém gì hắn yêu tôi.
Hắn có thể nói ra tình cảm đó nhưng tôi phải kìm nén khát vọng trong lòng mình, không thể thổ lộ dù chỉ một từ.
“Con cũng yêu chú”, nói ra thì dễ nhưng sau đó thì sao? Để hắn yêu cuồng nhiệt một trận, để hắn có được tất cả mọi thứ mà hắn muốn ư?
Đợi đến khi tình yêu của tôi sâu lắng đến mức hắn không còn gì để nghi ngờ thì đâm một nhát dao vào ngực hắn?
Vậy thì tàn nhẫn biết bao, cho dù hắn chết hay không, con tim tôi vẫn nhói đau không bao giờ nguôi ngoai.
Cho nên nếu ông trời đã an bài một cuộc tình không có kết quả thì không nên để nó bắt đầu.
Ngày hôm sau, tôi đi lĩnh nhận đồ dùng cá nhân cho Hàn Trạc Thần, lúc trở lại về thấy An Dĩ Phong đang nói chuyện với hắn. Hắn đã uống thuốc giảm đau nên tinh thần khá hơn nhiều.
“Mẹ kiếp! Em thật phục anh đấy!” An Dĩ Phong bất bình nói. “Vì con bé đó mà không thiết đến cả tính mạng! May tên lái xe đó phản ứng nhanh, phanh cách đó năm mét! Nếu phải thằng mới tập lái thì giờ anh đã nằm trong nhà tang lễ rồi!”
“Anh dễ chết như vậy thì còn có thể sống đến bây giờ sao?”
An Dĩ Phong kéo chiếc ghế ngồi gần hắn, nở nụ cười nham hiểm: “Cái phim Bản năng gốc ấy em xem thấy buồn ngủ, vậy mà có thể khiến thú tính của anh phát tác. Rốt cuộc đã bao lâu anh không được chạm vào phụ nữ rồi?”
“Phim đó quay chẳng nghệ thuật tí nào... anh cũng suýt thì ngủ say.” Hàn Trạc Thần nhìn hắn nháy mắt, cười ngất. “Nhưng biểu hiện của cô bé quả là mê hồn, thân hình đẹp hơn anh tưởng rất nhiều...”
“Đến con bé mười bảy tuổi cũng không giữ được, làm đàn ông như thế, em nghĩ anh nên chết đi thì hơn.”
“Anh đã thế này, chú đừng đả thương anh nữa được không?”
“Ố! Trước đây em đã nói với anh rồi, gạ tình anh đâu có rành, để lúc nào rảnh thằng em cao thủ tình trường này dạy anh.”
“Chú ấy hả?” Hàn Trạc Thần nhìn hắn với ánh mắt có vẻ coi thường. “Chú cưa được mấy cô rồi?”
“Một thôi!” An Dĩ Phong im lặng một lúc rồi có vẻ rất tự hào cười nói. “Nhưng chắc chắn vẫn nhiều hơn anh.”
Thực sự tôi không biết phải mô tả họ thế nào nữa, nếu đó là những lời của những sinh viên hai mươi tuổi thì còn có thể hiểu được nhưng đây lại là hai người đàn ông cực phẩm dạn dày sương gió, tôi cũng bái phục.
Tôi đang định đẩy cửa bước vào lại nghe thấy An Dĩ Phong nói: “Đúng rồi, anh có cảm thấy tình nhân nhỏ bé của anh rất giống một người không?”
“Ai thế?”
“Chính là...” An Dĩ Phong ngập ngừng một lúc. “Không có gì, không nhắc tới những việc đó nữa!”
Để tiện chăm sóc hắn, tôi xin nghỉ học, còn xin thêm một giường bên cạnh hắn.
Lúc tôi nhờ người chuyển giường đến, hắn lạnh lùng lướt nhìn chiếc giường, không có ý kiến gì nhưng An Dĩ Phong thì không hiểu sao cười như lăn lộn đến nỗi suýt ngã khỏi ghế.
Thời gian hắn dưỡng bệnh tôi đều ở bên cạnh, bón cho hắn ăn, giúp hắn rửa mặt, đọc báo cho hắn nghe, đôi lúc còn giúp hắn thay quần áo rồi dùng khăn ấm lau mồ hôi trên người hắn.
Thân hình hắn đẹp hơn tôi tưởng. Nước da rám nắng, thân hình rắn chắc, nở nang, đúng là một người đàn ông cường tráng. Trên cơ thể hắn có rất nhiều vết sẹo nhưng trông không khó coi mà rất cuốn hút, nam tính, kiên cường.
Khi tôi lau đến vùng ngực hắn thì nhìn thấy hắn cắn răng, hơi chau mày.
“Con làm chú đau à?” Tôi nghĩ mình đã rất nhẹ nhàng rồi.
Hắn bỗng kéo tôi lại gần, tôi chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã ôm lấy vai tôi, hôn lên môi tôi như muốn cưỡng đoạt. Tôi muốn vùng ra nhưng nghĩ đến vết thương của hắn, sợ làm hắn đau nên tôi cứ để mặc hắn hôn, lưỡi tung hoành ngang ngược, đầy vẻ khiêu khích.
Nụ hôn mãnh liệt ấy lại làm tôi mê muội, dường như bị hắn hút đi mọi suy nghĩ, tôi đáp lại nụ hôn của hắn, càng lúc càng cuồng nhiệt. Không hiểu sao tôi còn đưa tay luồn vào tóc hắn rồi lướt xuống vuốt ve khuôn mặt đẹp đến mê hồn của hắn. Làn da hắn thật mịn màng, dễ chịu. Mùi thuốc sát trùng lại thoang thoảng thấm đượm ruột gan, chỗ nào cũng một màu trắng muốt như thiên đường trong mộng.
Tôi thầm cầu cho nụ hôn này đừng kết thúc để tôi có thể được chìm đắm trong tình yêu của hắn, để trái tim chúng tôi được gần nhau hơn, không bao giờ xa cách.
Hình như hắn đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi nên kéo dài khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy. Tôi dám chắc nếu không có tiếng đồ rơi vỡ thì hắn cũng muốn để cho nụ hôn này kéo dài mãi mãi.
Nhưng đáng tiếc có người vô cớ xông vào cắt ngang.
Tôi vội vàng đứng dậy, nhìn về phía cửa. Cảnh sát Vu đứng như trời trồng, ông ta vừa có vẻ thảng thốt vừa tức giận, và có chút đau lòng.
Thảng thốt thì tôi có thể hiểu được, nếu là tôi, nhìn thấy một người đàn ông ba mươi mấy tuổi cuồng nhiệt hôn đứa con gái mười mấy tuổi của mình như vậy thì chắc còn kinh ngạc hơn ông ta.
Nhưng sự tức giận và đau lòng thì tôi không hiểu nổi.
Hàn Trạc Thần nhìn ông ta, lại là kiểu cười lạnh lùng, khinh khỉnh.
“Cảnh sát Vu, hôm nay rảnh thế sao? Là việc công hay đến thăm người bệnh đấy?”
“Các người... các người...” Cảnh sát Vu lắp bắp, thế mới biết ông ta bàng hoàng đến mức nào!
Hàn Trạc Thần có vẻ hiểu ông ta nên nói tiếp: “Loạn luân phải không?”
“Tại sao đến cả việc như vậy anh cũng làm được?”
“Loạn luân thì đã làm sao? ông muốn phạt tù hay bắn chết?!”
“Anh...”
Cảnh sát Vu tức đến mức không nói nên lời, quay ngoắt người đi mất.
Tôi giúp Hàn Trạc Thần mặc áo, cài từng chiếc cúc rồi đỡ hắn nằm xuống. “Tại sao chú không bảo con không phải là con gái chú?”
“Tại sao ta phải nói cho ông ta biết?”
Tôi mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy hắn như một đứa trẻ bất cần đời.
Tôi nhặt đồ dưới đất lên. “Đều là những thứ bổ dưỡng, hình như ông ta đến thăm chú.”
“Đem vứt đi!”
Tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì hắn gọi tôi lại: “Vứt đi thì lãng phí quá, đưa ta xem là những thức uống bổ dưỡng gì, có bổ máu không?”
Tôi không nhịn được cười: “Có!”
“Con cười cái gì?”
“Không có gì, con thấy thái độ của chú giống như một đứa trẻ đang giận dỗi với cha mình vậy!” Nói xong, tôi nhận thấy những lời ấy không ổn liền chữa lại: “Xin lỗi, con không có ý gì cả!”
“Không sao!” Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Ông ấy là bố ta!”
Trước mắt tôi hiện lên cảnh van lơn của bố, tiếng với gọi của mẹ, mối hận nhiều năm không thể lãng quên khiến tôi nghẹt thở. Tôi cảm nhận thấy mùi máu tanh nồng. Chính người đàn ông đang ôm ấp tôi, từng lời thốt ra đều nói yêu tôi, khiến tôi đang từ thiên đường tươi đẹp rơi xuống địa ngục sâu thẳm.
Tôi như điên dại cắn vào lưỡi hắn, tôi hận nụ hôn khiến tôi choáng váng, tôi hận cả cái lưỡi nói ra những lời ngon ngọt khiến tôi nao lòng.
Hắn kêu lên, nhanh chóng rụt lưỡi lại, ngỡ ngàng nhìn tôi.
Tôi ôm miệng, trong miệng đầy mùi máu tanh.
“Con chơi kiểu này...” Hắn nhổ một ngụm máu ra sàn, giọng nói nghe không rõ lắm nhưng không hề tức giận. Sẽ chơi chết ta đấy!”
“Con hận chú, con hận chú!” Tôi tát hắn một cái. Trong lúc hắn vẫn chưa kịp kéo giữ tôi lại thì tôi đã vội vàng cài cúc áo, lau nước mắt, lao thẳng ra ngoài.
Vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nhìn thấy tôi trong bộ dạng quần áo xộc xệch thì vội nhìn lên trần nhà, không dám nhìn vào trong. Lúc tôi đi xuống tầng dưới thì nhìn thấy mấy gương mặt đang nhìn lại tôi có chút đồng cảm.
Nếu họ biết được người đàn ông suýt nữa sở hữu tôi chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi thì họ sẽ có thái độ như thế nào?
Bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt khiến thế giới này trở nên tối tăm, lạnh lẽo như địa ngục. Tôi đứng dưới mưa, từng đợt mưa gió vô tình cứ giội xuống người tôi, đánh thức tôi khỏi ảo mộng chìm đắm trong hạnh phúc.
Sao tôi có thể chìm đắm vào tình yêu với kẻ đã giết cả gia đình mình, suýt nữa còn trao thân cho hắn?
Tôi ôm lấy mặt, cảm thấy hối hận, ngồi thụp xuống khóc trong mưa.
“Thiên Thiên!” Hàn Trạc Thần đuổi theo, kéo tôi đứng dậy, ôm tôi vào lòng. “Xin lỗi! Do ta nhất thời kích động, ta cam đoan sau này tuyệt đối không làm như thế nữa!”
“Tại sao chú lại đối với con như vậy? Sao lại đối với con như vậy?...”
Tôi ra sức vùng vẫy, lủi lại sau mấy bước.
Không phải tôi hận hắn mà là hận chính mình.
Hắn cười khổ sở lắc đầu rồi lại nhổ một ngụm máu lớn. Máu nhanh chóng bị nước mưa pha loãng thành màu đỏ nhạt rồi trôi theo dòng nước.
“Trong môi trường như vậy, lại xem phim gợi tình, con lại hỏi ta câu hỏi rất nhạy cảm, nếu ta không có chút phản ứng nào thì ta không phải là đàn ông rồi!”
“Con không hỏi chú điều đó, chỉ là tại sao chú lại đối tốt với con như vậy? Tại sao chú lại yêu con? Con không muốn tình yêu của chú, con không thể đón nhận tình yêu của chú được!”
“Thiên Thiên...”
Giọng hắn sao hiền từ đến vậy, mỗi tiếng gọi của hắn đều khiến tôi chìm đắm vào tình yêu thương khó lòng kháng cự.
Tôi ôm lấy tai, không muốn nghe nữa.
“Chú đừng gọi nữa! Con là người con gái độc ác nhất trên đời này, lại là một kẻ ngu xuẩn đến nực cười. Con không biết mình muốn làm gì nữa!”
“Con đừng nói vậy, con còn nhỏ, khi nào lớn con sẽ hiểu tình yêu là thế nào thôi!”
“Con hiểu, con hiểu hết.”
Tôi ở bên cạnh hắn tám năm, rốt cuộc tôi đã làm được gì?
Một cô gái ngốc như tôi, không chừng lại đợi hắn chết già mà vẫn yêu hắn, nhớ nhung hắn một cách ngốc nghếch.
“Đừng khóc nữa!”
Khi nhìn thấy cánh tay hắn đưa về phía tôi, tôi lùi mấy bước.
“Chú đừng động vào con, con hận chú, con ghét chú.”
“Thật không, có thật là hận ta không?”
“Con hận chú, chỉ muốn chú chết.” Tôi vừa khóc vừa vung tay đánh mạnh vào ngực hắn. Hắn cứ đứng như vậy cho tôi đánh.
Trong mưa, hắn như pho tượng đứng trước mặt tôi, tôi có thể nhìn thấy hắn đau lòng, bất lực và kiên trì.
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại để tôi phải hận hắn đến tận xương tủy nhưng không cách nào không bị tình yêu của hắn làm cho lay động?
“Có lẽ ta đã sai rồi... Ta không định ép con. Nếu năm nay con hai mươi bảy tuổi, con hiểu thế nào là yêu, ta có thể cho con lựa chọn. Nhưng con còn nhỏ, con vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là bị lôi cuốn. Con có thể hiểu Cảnh đến đâu? Cảnh chẳng qua chỉ là ảo mộng của con mà thôi! Tám năm nay ta chung sống với con, con không cần nói ra ta cũng có thể hiểu con cần gì, muốn gì, tình cảm của ta đối với con mới là tình yêu thực sự...”
“Chú đừng nói nữa!”
“Rời bỏ ta, con sẽ hối hận. Sẽ có ngày con phát hiện con không thể rời bỏ ta cũng như ta không thể rời bỏ con vậy!”
“Thật không?”
“Con muốn ta phải nói thế nào con mới hiểu?”
“Con hiểu.”
Lúc đó tôi đã rõ một điều là tôi không thể rời bỏ hắn cũng như hắn không thể bỏ tôi.
Yêu và hận ràng buộc nhau, là nút thắt không thể cởi được của đời tôi. Hắn sống thì tôi đau khổ, hắn chết tôi càng đau khổ; ở bên hắn thì sống không bằng chết, rời khỏi hắn... tôi còn sống làm gì nữa?!
Đầu óc đang mụ mị chợt lóe sáng, tôi đã nghĩ ra một quyết định thông minh nhất và cũng là ngu xuẩn nhất, tôi lủi lại mấy bước, xoay người.
Nếu tôi không giết được hắn, thì cách duy nhất để tôi trả thù là khiến hắn sống trong đau khổ.
Nếu cái chết của tôi là một kiểu đày đọa hắn thì đối với tôi có lẽ là lối thoát tốt nhất.
Nước mưa đã rửa sạch con phố.
Ánh đèn xe khiến tôi lóa mắt.
Tôi lao ra giữa con phố.
Tiếng phanh xe chói tai, tiếng va đập nặng nề.
Tôi không cảm thấy đau đớn chút nào vì tôi hoàn toàn nằm trong lòng hắn, ngơ ngẩn nhìn máu hắn nhuốm đầy người tôi.
Giây phút đó tôi mới biết muốn giết hắn lại dễ dàng đến vậy!
Tôi ngồi dưới mưa, gắng sức giữ chặt dòng máu không ngừng tuôn ra từ đùi hắn. Tôi nhớ lại lúc còn nhỏ, khi tôi bị ngã, đầu gối trầy xước, hắn định dùng cồn sát trùng cho tôi, tôi sợ đau, ôm lấy đầu gối, hắn nói gì cũng không chịu bôi cồn, hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng miệng... Lúc đó, tôi thích dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy một ngón tay của hắn, cười với hắn. Sau này, tôi có thể nắm cả bàn tay của hắn, những ngón tay thậm chí có thể đan vào nhau, tôi và hắn nhìn nhau cười.
Tại sao tôi không thể sống mãi cuộc sống như vậy, không hận hắn cũng không cần yêu hắn, cả đời được đan những ngón tay vào nhau, nhìn nhau cười tôi cũng mãn nguyện rồi.
Nỗi hận này có thể vứt bỏ không?
Tôi không tìm ra câu trả lời, ai có thể cho tôi câu trả lời?
Từ ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện trong đời tôi, tôi nghĩ mình đã chết.
Tôi cứ nghĩ trơ mắt nhìn hắn chết tôi mới có thể thoát khỏi nỗi đau, rời bỏ cái thế giới không đáng để tôi lưu luyến này, thản nhiên đối mặt với bố mẹ nơi chín suối.
Hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy hắn bất tỉnh trong lòng mình, tôi không cảm thấy sung sướng chút nào vì đã báo được thù mà ngược lại phải nếm trải sự mất mát.
Hắn nói đúng, khi hoàn toàn mất hắn, tôi đã hối hận.
Tôi im lặng, ngồi tựa vào tường ngoài phòng cấp cứu.
Chưa đầy hai mươi phút sau, An Dĩ Phong đằng đằng sát khí lao đến, đi theo sau hắn có khoảng mười người, thoáng chốc đứng chật cứng cả hành lang.
Hắn cầm áo khoác trong tay, chiếc áo sơ mi chỉ cài một cúc mà còn cài lệch. Mái tóc thường ngày bồng bềnh, óng mượt giờ ướt đẫm, trông rất hoang dã. Đôi môi mỏng của hắn mím chặt lại trông thật lạnh lùng, tàn khốc, đôi mắt đen lim dim như loài báo hoang đang chực săn mồi, hút máu.
Người lái xe lúc đầu còn đầy vẻ oán giận, khi bị hắn nhìn một cái liền sợ hãi mà lùi lại.
An Dĩ Phong tóm lấy cổ áo người lái xe.
“Ai sai khiến mày?”
“Không, không có ai sai khiến tôi...”
An Dĩ Phong thúc một gối vào dưới bụng người lái xe, giọng chùng xuống: “Đánh cho đến khi nó chịu nói.”
Thuộc hạ của hắn lập tức vây lấy người lái xe.
Ông ta run lẩy bẩy nép vào góc tường, ôm đầu không ngừng kêu cứu, nói liến thoắng: “Không liên quan đến tôi. Tôi đang lái xe bình thường thì con bé kia như điên dại lao đến rồi một người đàn ông cũng vội xông đến ôm lấy nó. Tôi đã phanh lại, không tin thì anh đến xem hiện trường. Tôi phanh xe cách đó năm mét rồi.”
An Dĩ Phong nhìn về phía tôi hỏi: “Có phải không?” Tôi gật đầu.
“Là tôi lao ra đường, không liên quan đến ông ta.”
Hắn không nói gì nhưng vẻ mặt như đang muốn hỏi: “Cô điên đấy à?!”
Đúng vậy, tôi điên rồi. Trong khoảnh khắc ấy tôi lại nảy ra ý nghĩ điên rồ rằng tôi và hắn không thể chung sống, nếu hắn không chết thì tôi chết.
Quả thực hắn đã xông đến, vì tôi mà không cần tính mạng của mình nữa!
Vệ sĩ của Hàn Trạc Thần bước đến gần An Dĩ Phong cứ làm như hiểu rõ tình hình, lên tiếng giải thích: “Đại ca, ông chủ đưa tiểu thư đến phòng riêng trong rạp chiếu phim để xem Bản năng gốc, hình như làm gì đó... quá...”
An Dĩ Phong mím môi mím lợi chằm chằm nhìn tôi như muốn hỏi: “Thời buổi nào rồi mà còn thà chết không chịu theo? Kiêu căng cái gì cơ chứ!”
Nhưng hắn không nói gì, đấm mạnh vào tường, trút cơn tức giận.
Tôi khiến người như An Dĩ Phong tức lộn ruột mà không dám nói, thế mới thấy trong lòng hắn, Hàn Trạc Thần có vị trí quan trọng như thế nào, chẳng lẽ đây gọi là anh em?! Tôi bắt đầu thấy bái phục tình cảm của bọn họ.
Một nữ bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn người lái xe ngồi xổm dưới đất run lẩy bẩy rồi lại nhìn mấy gã đàn ông đứng ở hành lang mặt đằng đằng sát khí, hắng giọng: “Các anh có thể yên lặng chút không?”
“Vết thương của anh ấy thế nào?” Mặc dù tôi không muốn nghe câu trả lời nhưng khi nghe thấy An Dĩ Phong hỏi vậy, lòng tôi thắt lại, nhói đau.
“Không sao! May mà phản ứng kịp thời, sức khỏe tốt, nếu là người khác chắc chắn khó cứu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ thấy cảm kích với ông trời tàn nhẫn như lúc này, chưa bao giờ thấy rõ lòng mình như lúc này.
Hàn Trạc Thần vẫn còn sống, hắn còn sống là điều quan trọng hơn tất cả.
Nữ bác sĩ nói tiếp: “Gãy một chân và ba xương sườn thôi, vả lại mất khá nhiều máu.”
“Mẹ kiếp, thế mà gọi là không sao à?” Rõ ràng An Dĩ Phong đã nổi cáu.
“Đối với loại người như các anh, bị thương như thế có là gì?!”
“Cô...” An Dĩ Phong đang định nói gì đó thì một người vội chạy đến ngăn hắn lại: “Đại ca, anh nguôi giận, cô ta là bác sĩ điều trị chính...”
Đợi bác sĩ đó rời đi, An Dĩ Phong nói nhỏ: “Tìm hiểu lai lịch của con đàn bà đó, tao phải để nó không bao giờ quên được ba chữ An Dĩ Phong.”
Khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật Hàn Trạc Thần vẫn đang trong tình trạng hôn mê, đến nửa đêm mới tỉnh lại, không hề rên rỉ, trán rịn mồ hôi.
“Đau lắm không?”
Tôi nắm lấy tay hắn. Tay hắn rất lạnh, không còn chút hơi ấm như thường ngày. Hắn mở miệng, giọng nói yếu ớt, tuy tôi không nghe rõ nhưng có thể đoán được hắn định nói gì.
Tôi nói: “Con không sao, không hề bị thương.”
Hắn mỉm cười như vừa được an ủi. Bác sĩ đã nói rằng trong thời gian theo dõi hắn không được uống thuốc giảm đau. Tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn, giống như hồi còn nhỏ, nắm lấy ngón tay hắn, cứ nắm chặt như vậy.
Có lẽ hắn quá đau nên suốt đêm chỉ muốn nói chuyện.
Hắn nói: “Tại sao con thà chết chứ không chịu sống với ta?”
Hắn nói: “Nếu con thực sự không quên nổi Cảnh, ta sẽ không ép con nữa!”
Hắn nói: “Vì Cảnh đang đợi bảo vệ xong lấy bằng nên trở về muộn hơn dự định, nhưng nó sẽ trở về...”
Hắn còn nói: “Đời này ta đã trải qua nhiều cuộc chia ly, tất cả những người ta quan tâm đều lần lượt ra đi. Con là người con gái ta yêu nhất, cũng là người ta quan tâm nhất... Kể cả con không yêu ta thì hãy ở bên ta, đừng bỏ đi, hãy cứ như trước đây...”
Tôi không nói gì, ngả đầu lên gối của hắn, nghe hắn nói mập mờ không rõ, nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt ga trải giường.
Tôi cũng yêu hắn, không kém gì hắn yêu tôi.
Hắn có thể nói ra tình cảm đó nhưng tôi phải kìm nén khát vọng trong lòng mình, không thể thổ lộ dù chỉ một từ.
“Con cũng yêu chú”, nói ra thì dễ nhưng sau đó thì sao? Để hắn yêu cuồng nhiệt một trận, để hắn có được tất cả mọi thứ mà hắn muốn ư?
Đợi đến khi tình yêu của tôi sâu lắng đến mức hắn không còn gì để nghi ngờ thì đâm một nhát dao vào ngực hắn?
Vậy thì tàn nhẫn biết bao, cho dù hắn chết hay không, con tim tôi vẫn nhói đau không bao giờ nguôi ngoai.
Cho nên nếu ông trời đã an bài một cuộc tình không có kết quả thì không nên để nó bắt đầu.
Ngày hôm sau, tôi đi lĩnh nhận đồ dùng cá nhân cho Hàn Trạc Thần, lúc trở lại về thấy An Dĩ Phong đang nói chuyện với hắn. Hắn đã uống thuốc giảm đau nên tinh thần khá hơn nhiều.
“Mẹ kiếp! Em thật phục anh đấy!” An Dĩ Phong bất bình nói. “Vì con bé đó mà không thiết đến cả tính mạng! May tên lái xe đó phản ứng nhanh, phanh cách đó năm mét! Nếu phải thằng mới tập lái thì giờ anh đã nằm trong nhà tang lễ rồi!”
“Anh dễ chết như vậy thì còn có thể sống đến bây giờ sao?”
An Dĩ Phong kéo chiếc ghế ngồi gần hắn, nở nụ cười nham hiểm: “Cái phim Bản năng gốc ấy em xem thấy buồn ngủ, vậy mà có thể khiến thú tính của anh phát tác. Rốt cuộc đã bao lâu anh không được chạm vào phụ nữ rồi?”
“Phim đó quay chẳng nghệ thuật tí nào... anh cũng suýt thì ngủ say.” Hàn Trạc Thần nhìn hắn nháy mắt, cười ngất. “Nhưng biểu hiện của cô bé quả là mê hồn, thân hình đẹp hơn anh tưởng rất nhiều...”
“Đến con bé mười bảy tuổi cũng không giữ được, làm đàn ông như thế, em nghĩ anh nên chết đi thì hơn.”
“Anh đã thế này, chú đừng đả thương anh nữa được không?”
“Ố! Trước đây em đã nói với anh rồi, gạ tình anh đâu có rành, để lúc nào rảnh thằng em cao thủ tình trường này dạy anh.”
“Chú ấy hả?” Hàn Trạc Thần nhìn hắn với ánh mắt có vẻ coi thường. “Chú cưa được mấy cô rồi?”
“Một thôi!” An Dĩ Phong im lặng một lúc rồi có vẻ rất tự hào cười nói. “Nhưng chắc chắn vẫn nhiều hơn anh.”
Thực sự tôi không biết phải mô tả họ thế nào nữa, nếu đó là những lời của những sinh viên hai mươi tuổi thì còn có thể hiểu được nhưng đây lại là hai người đàn ông cực phẩm dạn dày sương gió, tôi cũng bái phục.
Tôi đang định đẩy cửa bước vào lại nghe thấy An Dĩ Phong nói: “Đúng rồi, anh có cảm thấy tình nhân nhỏ bé của anh rất giống một người không?”
“Ai thế?”
“Chính là...” An Dĩ Phong ngập ngừng một lúc. “Không có gì, không nhắc tới những việc đó nữa!”
Để tiện chăm sóc hắn, tôi xin nghỉ học, còn xin thêm một giường bên cạnh hắn.
Lúc tôi nhờ người chuyển giường đến, hắn lạnh lùng lướt nhìn chiếc giường, không có ý kiến gì nhưng An Dĩ Phong thì không hiểu sao cười như lăn lộn đến nỗi suýt ngã khỏi ghế.
Thời gian hắn dưỡng bệnh tôi đều ở bên cạnh, bón cho hắn ăn, giúp hắn rửa mặt, đọc báo cho hắn nghe, đôi lúc còn giúp hắn thay quần áo rồi dùng khăn ấm lau mồ hôi trên người hắn.
Thân hình hắn đẹp hơn tôi tưởng. Nước da rám nắng, thân hình rắn chắc, nở nang, đúng là một người đàn ông cường tráng. Trên cơ thể hắn có rất nhiều vết sẹo nhưng trông không khó coi mà rất cuốn hút, nam tính, kiên cường.
Khi tôi lau đến vùng ngực hắn thì nhìn thấy hắn cắn răng, hơi chau mày.
“Con làm chú đau à?” Tôi nghĩ mình đã rất nhẹ nhàng rồi.
Hắn bỗng kéo tôi lại gần, tôi chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã ôm lấy vai tôi, hôn lên môi tôi như muốn cưỡng đoạt. Tôi muốn vùng ra nhưng nghĩ đến vết thương của hắn, sợ làm hắn đau nên tôi cứ để mặc hắn hôn, lưỡi tung hoành ngang ngược, đầy vẻ khiêu khích.
Nụ hôn mãnh liệt ấy lại làm tôi mê muội, dường như bị hắn hút đi mọi suy nghĩ, tôi đáp lại nụ hôn của hắn, càng lúc càng cuồng nhiệt. Không hiểu sao tôi còn đưa tay luồn vào tóc hắn rồi lướt xuống vuốt ve khuôn mặt đẹp đến mê hồn của hắn. Làn da hắn thật mịn màng, dễ chịu. Mùi thuốc sát trùng lại thoang thoảng thấm đượm ruột gan, chỗ nào cũng một màu trắng muốt như thiên đường trong mộng.
Tôi thầm cầu cho nụ hôn này đừng kết thúc để tôi có thể được chìm đắm trong tình yêu của hắn, để trái tim chúng tôi được gần nhau hơn, không bao giờ xa cách.
Hình như hắn đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi nên kéo dài khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy. Tôi dám chắc nếu không có tiếng đồ rơi vỡ thì hắn cũng muốn để cho nụ hôn này kéo dài mãi mãi.
Nhưng đáng tiếc có người vô cớ xông vào cắt ngang.
Tôi vội vàng đứng dậy, nhìn về phía cửa. Cảnh sát Vu đứng như trời trồng, ông ta vừa có vẻ thảng thốt vừa tức giận, và có chút đau lòng.
Thảng thốt thì tôi có thể hiểu được, nếu là tôi, nhìn thấy một người đàn ông ba mươi mấy tuổi cuồng nhiệt hôn đứa con gái mười mấy tuổi của mình như vậy thì chắc còn kinh ngạc hơn ông ta.
Nhưng sự tức giận và đau lòng thì tôi không hiểu nổi.
Hàn Trạc Thần nhìn ông ta, lại là kiểu cười lạnh lùng, khinh khỉnh.
“Cảnh sát Vu, hôm nay rảnh thế sao? Là việc công hay đến thăm người bệnh đấy?”
“Các người... các người...” Cảnh sát Vu lắp bắp, thế mới biết ông ta bàng hoàng đến mức nào!
Hàn Trạc Thần có vẻ hiểu ông ta nên nói tiếp: “Loạn luân phải không?”
“Tại sao đến cả việc như vậy anh cũng làm được?”
“Loạn luân thì đã làm sao? ông muốn phạt tù hay bắn chết?!”
“Anh...”
Cảnh sát Vu tức đến mức không nói nên lời, quay ngoắt người đi mất.
Tôi giúp Hàn Trạc Thần mặc áo, cài từng chiếc cúc rồi đỡ hắn nằm xuống. “Tại sao chú không bảo con không phải là con gái chú?”
“Tại sao ta phải nói cho ông ta biết?”
Tôi mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy hắn như một đứa trẻ bất cần đời.
Tôi nhặt đồ dưới đất lên. “Đều là những thứ bổ dưỡng, hình như ông ta đến thăm chú.”
“Đem vứt đi!”
Tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì hắn gọi tôi lại: “Vứt đi thì lãng phí quá, đưa ta xem là những thức uống bổ dưỡng gì, có bổ máu không?”
Tôi không nhịn được cười: “Có!”
“Con cười cái gì?”
“Không có gì, con thấy thái độ của chú giống như một đứa trẻ đang giận dỗi với cha mình vậy!” Nói xong, tôi nhận thấy những lời ấy không ổn liền chữa lại: “Xin lỗi, con không có ý gì cả!”
“Không sao!” Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Ông ấy là bố ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.