Chương 135: Đan Song Nhã giác ngộ
Kiều Tiểu Tịch
02/05/2022
Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Dương quý phi đạm nhiên cười, “Càng tỷ tỷ nói phải, thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, tin tưởng Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương cũng sẽ không cố tình thiên vị.”
Hoàng Thái Hậu sắc mặt dị thường không tốt, Hoàng Hậu nương nương càng là sắc mặt trắng bệch, phải biết rằng Đan Song Nhã chính là đích nữ duy nhất Đan gia, nếu nữ nhi Đan gia ở chỗ này tổn hại, Đan gia không chừng sẽ làm ra việc gì bất mãn với Mộ Dung gia, Hoàng Hậu vội vàng nhìn về phía Hoàng Thái Hậu, hy vọng Thái Hậu nương nương có thể ra chủ ý.
Thái Hậu nương nương đối diện tầm mắt hoàng hậu, bất mãn nhíu mày, Hoàng Hậu này thật đúng là chuyện tới trên đường không có nửa chủ ý đúng mực, Thái Hậu nhìn về phía Đan Song Nhã, là quân cờ tốt, chỉ tiếc đầu không còn dùng được, mà bên này Mộ Dung Thanh tất nhiên cũng biết là cục diện gì, tay áo nàng(MDT) bị Đan Song Nhã gắt gao bắt lấy, bởi vì toàn thân nàng run rẩy, làm cho tay nàng đều khẽ run.
Mộ Dung Thanh xoay người an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Đan Song Nhã, Đan Song Nhã đối diện tầm mắt Mộ Dung Thanh tâm ổn ổn sau đó buông tay ra, Mộ Dung Thanh hơi hơi tiến lên vài bước đi về phía Mục Thanh Ca nói: “Thụy Dương quận chúa, đều là tỷ muội nhà mình, đặt cược như vậy, ta xem coi như vui đùa chưa chắc cũng không phải một việc xấu, Thụy Dương quận chúa cảm thấy thế nào?”
Hoàng Thái Hậu rất vừa lòng nhìn Mộ Dung Thanh, không hổ là đích nữ Mộ Dung gia nàng, quả thực có ba phần lòng dạ của nàng năm đó, Mục Thanh Ca cười nhìn Mộ Dung Thanh: “Vui đùa? Ta nhưng thật ra không biết khi nào thành một việc vui đùa, chẳng lẽ Thanh Hà quận chúa coi thanh danh Mục Thanh Ca ta là trò vui đùa sao? Đều nói Thanh Hà quận chúa thiện giải nhân ý, ôn nhu thiện lương, hiện giờ lại khinh thường Mục Thanh Ca ta như thế, lại phải làm thế nào đây?”
“Thụy Dương quận chúa, ta cũng không phải ý này, ta chỉ là nói hôm nay là bách hoa yến, nguyên bản là ngày lành, thấy máu nhiều không may mắn a, Song Nhã phạm sai nhất định về sau sẽ quản giáo nghiêm thêm, còn thỉnh Thụy Dương quận chúa xem ở Đan gia, xem ở Mộ Dung gia, buông tha Song Nhã đi ngày sau Mộ Dung thanh tất đương đại tạ.”
“Đều nói rõ Thanh Hà quận chúa cùng Đan gia tiểu thư không phải thân tỷ muội lại giống như thân tỷ muội, hôm nay xem ra quả thực như thế a, nhưng thật ra làm Thanh Ca hâm mộ một phen.” Nghe bên tai bọn nữ tử khe khẽ nói nhỏ, nhìn Đan Song Nhã hai tròng mắt mang nước mắt cảm động nhìn bộ dáng Mộ Dung Thanh, Mục Thanh Ca thực sự rất muốn cười, nhưng nàng hiện tại chỉ có thể nhịn xuống, “Bất quá ta nhưng thật ra có một chuyện muốn hỏi Đan tiểu thư.”
Đan Song Nhã bất mãn nhìn Mục Thanh Ca, không biết vì sao, thấy nàng cười rất không thoải mái, cảm giác hình như là đang cười nhạo mình, “Kinh đô nghe đồn ta không phải không biết, chỉ là ta còn không biết có người cư nhiên dám khẳng định ta đã không trong sạch như thế, Đan tiểu thư chém đinh chặt sắt chắc là có được chứng cứ đi?”
“Không có.” Đan Song Nhã không biết Mục Thanh Ca rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ là chứng cứ vừa nói thật đúng là không có.
Mục Thanh Ca gợi lên khóe miệng, “Vậy Đan tiểu thư sao lại khẳng định như thế?”
Mộ Dung Thanh rốt cuộc cũng biết Mục Thanh Ca biết cái gì, nàng vội vàng bước một bước về phía Đan Song Nhã, tựa hồ muốn ngăn cản Đan Song Nhã nói ra, chỉ tiếc động tác nàng vẫn chậm một bước, “Là Mộ Dung tỷ tỷ nói cho ta.”
Bên cạnh các nữ quyến toàn bộ đều kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thanh, cũng có không ít người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, nguyên lai hết thảy đều là Mộ Dung Thanh làm chủ, hiện giờ lại còn tặc kêu trảo tặc, Mộ Dung Thanh sắc mặt khẽ biến, mà ghế trên hai vị Mộ Dung gia sắc mặt cũng nháy mắt không tốt.
“Thì ra là thế a, nguyên lai Thanh Hà quận chúa nói cho ngươi, vậy xin hỏi trên tay Thanh Hà quận chúa rốt cuộc có chứng cứ gì không?” Mục Thanh Ca nhìn Mộ Dung Thanh nhăn lại mặt mày, khóe miệng mang theo ba phần buồn cười nghiền ngẫm, tiếp tục hỏi: “Thanh Hà quận chúa cứ như vậy nói cho Đan tiểu thư, là cố ý vì cái này hay là không cẩn thận nói lỡ miệng, bất quá ta nghĩ cách nói chém đinh chặt sắt như thế, không giống như là nói lỡ miệng a, hay Thanh Hà quận chúa mượn đao giết người sao?”
Mộ Dung Thanh sắc mặt âm u không rõ, mà Đan Song Nhã đến nay còn chưa hiểu phát sinh việc gì, chỉ là thấy sắc mặt Mộ Dung Thanh không tốt, Đan Song Nhã vội vàng kêu lên: “Thụy Dương quận chúa, là ta mạo phạm ngươi, ngươi không nên trách tội Mộ Dung tỷ tỷ, Mộ Dung tỷ tỷ làm đều là tốt với ta, nàng biết ta chán ghét ngươi, cho nên mới nói cho ta ngươi bị Ninh Thiếu Thông làm bẩn.”
Đan Song Nhã này thật đúng là ngốc đến đáng yêu a, chẳng lẽ nàng không biết mình nói lời này càng thêm khẳng định Mộ Dung Thanh mượn đao giết người sao? Ở trong mắt Mộ Dung Thanh căn bản là không thèm để ý Đan Song Nhã, Đan Song Nhã cũng bất quá chỉ là một quân cờ của nàng thôi, hiện giờ xem ra sớm đã là có thể có có thể không, chỉ tiếc nàng còn không rõ.
Hoàng Hậu vội vàng mở miệng nói: “Được rồi, nháo cái gì, Thanh Ca a, lần này thật là Đan Song Nhã không đúng, nếu ngươi yêu cầu như thế, bổn cung tất nhiên sẽ cho ngươi một công đạo, người tới, đem Đan Song Nhã kéo đi xuống loạn côn đánh chết.”
Đan Song Nhã không dám tin tưởng nhìn ghế trên Hoàng Hậu nương nương, rõ ràng ung dung hoa quý như vậy, nhưng hai tròng mắt mang theo tàn nhẫn lại làm người nhìn thấy ghê người, Đan Song Nhã hiện tại không rõ vì sao Hoàng Hậu nương nương muốn xử tử mình, chẳng lẽ bởi vì đánh cuộc kia sao? Nhưng Mộ Dung tỷ tỷ đáp ứng nàng, nàng sẽ không có việc gì.
“Mộ Dung tỷ tỷ, cứu ta...” Đan Song Nhã nhìn Mộ Dung Thanh, thời điểm thấy Mộ Dung Thanh thanh âm đột nhiên im bặt, là Mộ Dung tỷ tỷ nàng quen biết sao? Khuôn mặt lãnh khốc, ánh mắt thanh lãnh, còn có khóe miệng cười lạnh như ẩn như hiện, Đan Song Nhã ở một khắc này tựa hồ hiểu vì sao Hoàng Hậu gấp không chờ nổi xử tử mình như vậy!”
“Song Nhã, chờ thời điểm chân chính săn thú ngươi có thể thử xem Thụy Dương quận chúa, nhìn xem người có thể được Thất hoàng tử ưu ái rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh thật.”
“Nhưng Mộ Dung tỷ tỷ, như vậy không tốt đi, Mục Thanh Ca hình như là lần đầu tiên săn thú, nếu tiễn pháp ta không tốt, làm bị thương nàng thì sao bây giờ?”
“Tiễn pháp ngươi ta biết, sẽ không bị thương nàng, ngươi yên tâm, xảy ra chuyện gì tỷ tỷ chịu trách nhiệm cho ngươi, tỷ tỷ nói cho ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không có cơ hội lần sau.”
“Được.”
“Song Nhã, tỷ tỷ vừa mới được tin tức nói Thụy Dương quận chúa đã nhiều ngày bị Ninh Thiếu Thông bắt đi, theo tính tình Ninh Thiếu Thông tất nhiên là làm bẩn Thụy Dương quận chúa, ngươi yên tâm ở trong yến hội ngươi liền chọc phá chuyện này, đến lúc đó ngươi liền có thể báo thù chuyện trên săn thú, xảy ra chuyện cũng yên tâm có tỷ tỷ chịu trách nhiệm cho ngươi.”
Xảy ra chuyện tỷ tỷ chịu trách nhiệm cho ngươi!
Một câu tốt cỡ nào a, cũng là vì những lời này nàng hiện tại liền gặp phải cảnh chết, nàng trước nay đều không có nghĩ tới mình cư nhiên có một ngày dại dột bị người mình tín nhiệm nhất hại, nàng từ nhỏ đến lớn ỷ lại nhất không phải cha mẹ mà là Mộ Dung tỷ tỷ, từ nhỏ liền thích đi theo phía sau nàng, mà Mộ Dung tỷ tỷ cũng luôn ôn nhu đối với mình, hiện tại nhớ tới nàng ôn nhu lại là một loại độc dược làm nàng đi về phía diệt vong.
Đan Song Nhã nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt người khác nhìn mình có coi khinh, miệt thị càng nhiều còn lại là cười nhạo, đúng vậy, liền tính là nàng cũng sẽ cười nhạo chính mình, người ngu dốt như thế cư nhiên sống đến mười lăm tuổi mới chân chính hiểu được, ai mới là tốt với ngươi, ai mới là trăm phương ngàn kế xem ngươi chỉ là quân cờ!?
Mục Thanh Ca từ khắc Đan Song Nhã bị người dẫn đi liền vẫn luôn chú ý biểu tình Đan Song Nhã, hiện giờ xem ra nữ tử này chân chính giác ngộ, Mục Thanh Ca đột nhiên mở miệng ngăn cản: “Chậm đã.”
Edit: ༄༂Mun༉
Dương quý phi đạm nhiên cười, “Càng tỷ tỷ nói phải, thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, tin tưởng Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương cũng sẽ không cố tình thiên vị.”
Hoàng Thái Hậu sắc mặt dị thường không tốt, Hoàng Hậu nương nương càng là sắc mặt trắng bệch, phải biết rằng Đan Song Nhã chính là đích nữ duy nhất Đan gia, nếu nữ nhi Đan gia ở chỗ này tổn hại, Đan gia không chừng sẽ làm ra việc gì bất mãn với Mộ Dung gia, Hoàng Hậu vội vàng nhìn về phía Hoàng Thái Hậu, hy vọng Thái Hậu nương nương có thể ra chủ ý.
Thái Hậu nương nương đối diện tầm mắt hoàng hậu, bất mãn nhíu mày, Hoàng Hậu này thật đúng là chuyện tới trên đường không có nửa chủ ý đúng mực, Thái Hậu nhìn về phía Đan Song Nhã, là quân cờ tốt, chỉ tiếc đầu không còn dùng được, mà bên này Mộ Dung Thanh tất nhiên cũng biết là cục diện gì, tay áo nàng(MDT) bị Đan Song Nhã gắt gao bắt lấy, bởi vì toàn thân nàng run rẩy, làm cho tay nàng đều khẽ run.
Mộ Dung Thanh xoay người an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Đan Song Nhã, Đan Song Nhã đối diện tầm mắt Mộ Dung Thanh tâm ổn ổn sau đó buông tay ra, Mộ Dung Thanh hơi hơi tiến lên vài bước đi về phía Mục Thanh Ca nói: “Thụy Dương quận chúa, đều là tỷ muội nhà mình, đặt cược như vậy, ta xem coi như vui đùa chưa chắc cũng không phải một việc xấu, Thụy Dương quận chúa cảm thấy thế nào?”
Hoàng Thái Hậu rất vừa lòng nhìn Mộ Dung Thanh, không hổ là đích nữ Mộ Dung gia nàng, quả thực có ba phần lòng dạ của nàng năm đó, Mục Thanh Ca cười nhìn Mộ Dung Thanh: “Vui đùa? Ta nhưng thật ra không biết khi nào thành một việc vui đùa, chẳng lẽ Thanh Hà quận chúa coi thanh danh Mục Thanh Ca ta là trò vui đùa sao? Đều nói Thanh Hà quận chúa thiện giải nhân ý, ôn nhu thiện lương, hiện giờ lại khinh thường Mục Thanh Ca ta như thế, lại phải làm thế nào đây?”
“Thụy Dương quận chúa, ta cũng không phải ý này, ta chỉ là nói hôm nay là bách hoa yến, nguyên bản là ngày lành, thấy máu nhiều không may mắn a, Song Nhã phạm sai nhất định về sau sẽ quản giáo nghiêm thêm, còn thỉnh Thụy Dương quận chúa xem ở Đan gia, xem ở Mộ Dung gia, buông tha Song Nhã đi ngày sau Mộ Dung thanh tất đương đại tạ.”
“Đều nói rõ Thanh Hà quận chúa cùng Đan gia tiểu thư không phải thân tỷ muội lại giống như thân tỷ muội, hôm nay xem ra quả thực như thế a, nhưng thật ra làm Thanh Ca hâm mộ một phen.” Nghe bên tai bọn nữ tử khe khẽ nói nhỏ, nhìn Đan Song Nhã hai tròng mắt mang nước mắt cảm động nhìn bộ dáng Mộ Dung Thanh, Mục Thanh Ca thực sự rất muốn cười, nhưng nàng hiện tại chỉ có thể nhịn xuống, “Bất quá ta nhưng thật ra có một chuyện muốn hỏi Đan tiểu thư.”
Đan Song Nhã bất mãn nhìn Mục Thanh Ca, không biết vì sao, thấy nàng cười rất không thoải mái, cảm giác hình như là đang cười nhạo mình, “Kinh đô nghe đồn ta không phải không biết, chỉ là ta còn không biết có người cư nhiên dám khẳng định ta đã không trong sạch như thế, Đan tiểu thư chém đinh chặt sắt chắc là có được chứng cứ đi?”
“Không có.” Đan Song Nhã không biết Mục Thanh Ca rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ là chứng cứ vừa nói thật đúng là không có.
Mục Thanh Ca gợi lên khóe miệng, “Vậy Đan tiểu thư sao lại khẳng định như thế?”
Mộ Dung Thanh rốt cuộc cũng biết Mục Thanh Ca biết cái gì, nàng vội vàng bước một bước về phía Đan Song Nhã, tựa hồ muốn ngăn cản Đan Song Nhã nói ra, chỉ tiếc động tác nàng vẫn chậm một bước, “Là Mộ Dung tỷ tỷ nói cho ta.”
Bên cạnh các nữ quyến toàn bộ đều kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thanh, cũng có không ít người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, nguyên lai hết thảy đều là Mộ Dung Thanh làm chủ, hiện giờ lại còn tặc kêu trảo tặc, Mộ Dung Thanh sắc mặt khẽ biến, mà ghế trên hai vị Mộ Dung gia sắc mặt cũng nháy mắt không tốt.
“Thì ra là thế a, nguyên lai Thanh Hà quận chúa nói cho ngươi, vậy xin hỏi trên tay Thanh Hà quận chúa rốt cuộc có chứng cứ gì không?” Mục Thanh Ca nhìn Mộ Dung Thanh nhăn lại mặt mày, khóe miệng mang theo ba phần buồn cười nghiền ngẫm, tiếp tục hỏi: “Thanh Hà quận chúa cứ như vậy nói cho Đan tiểu thư, là cố ý vì cái này hay là không cẩn thận nói lỡ miệng, bất quá ta nghĩ cách nói chém đinh chặt sắt như thế, không giống như là nói lỡ miệng a, hay Thanh Hà quận chúa mượn đao giết người sao?”
Mộ Dung Thanh sắc mặt âm u không rõ, mà Đan Song Nhã đến nay còn chưa hiểu phát sinh việc gì, chỉ là thấy sắc mặt Mộ Dung Thanh không tốt, Đan Song Nhã vội vàng kêu lên: “Thụy Dương quận chúa, là ta mạo phạm ngươi, ngươi không nên trách tội Mộ Dung tỷ tỷ, Mộ Dung tỷ tỷ làm đều là tốt với ta, nàng biết ta chán ghét ngươi, cho nên mới nói cho ta ngươi bị Ninh Thiếu Thông làm bẩn.”
Đan Song Nhã này thật đúng là ngốc đến đáng yêu a, chẳng lẽ nàng không biết mình nói lời này càng thêm khẳng định Mộ Dung Thanh mượn đao giết người sao? Ở trong mắt Mộ Dung Thanh căn bản là không thèm để ý Đan Song Nhã, Đan Song Nhã cũng bất quá chỉ là một quân cờ của nàng thôi, hiện giờ xem ra sớm đã là có thể có có thể không, chỉ tiếc nàng còn không rõ.
Hoàng Hậu vội vàng mở miệng nói: “Được rồi, nháo cái gì, Thanh Ca a, lần này thật là Đan Song Nhã không đúng, nếu ngươi yêu cầu như thế, bổn cung tất nhiên sẽ cho ngươi một công đạo, người tới, đem Đan Song Nhã kéo đi xuống loạn côn đánh chết.”
Đan Song Nhã không dám tin tưởng nhìn ghế trên Hoàng Hậu nương nương, rõ ràng ung dung hoa quý như vậy, nhưng hai tròng mắt mang theo tàn nhẫn lại làm người nhìn thấy ghê người, Đan Song Nhã hiện tại không rõ vì sao Hoàng Hậu nương nương muốn xử tử mình, chẳng lẽ bởi vì đánh cuộc kia sao? Nhưng Mộ Dung tỷ tỷ đáp ứng nàng, nàng sẽ không có việc gì.
“Mộ Dung tỷ tỷ, cứu ta...” Đan Song Nhã nhìn Mộ Dung Thanh, thời điểm thấy Mộ Dung Thanh thanh âm đột nhiên im bặt, là Mộ Dung tỷ tỷ nàng quen biết sao? Khuôn mặt lãnh khốc, ánh mắt thanh lãnh, còn có khóe miệng cười lạnh như ẩn như hiện, Đan Song Nhã ở một khắc này tựa hồ hiểu vì sao Hoàng Hậu gấp không chờ nổi xử tử mình như vậy!”
“Song Nhã, chờ thời điểm chân chính săn thú ngươi có thể thử xem Thụy Dương quận chúa, nhìn xem người có thể được Thất hoàng tử ưu ái rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh thật.”
“Nhưng Mộ Dung tỷ tỷ, như vậy không tốt đi, Mục Thanh Ca hình như là lần đầu tiên săn thú, nếu tiễn pháp ta không tốt, làm bị thương nàng thì sao bây giờ?”
“Tiễn pháp ngươi ta biết, sẽ không bị thương nàng, ngươi yên tâm, xảy ra chuyện gì tỷ tỷ chịu trách nhiệm cho ngươi, tỷ tỷ nói cho ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không có cơ hội lần sau.”
“Được.”
“Song Nhã, tỷ tỷ vừa mới được tin tức nói Thụy Dương quận chúa đã nhiều ngày bị Ninh Thiếu Thông bắt đi, theo tính tình Ninh Thiếu Thông tất nhiên là làm bẩn Thụy Dương quận chúa, ngươi yên tâm ở trong yến hội ngươi liền chọc phá chuyện này, đến lúc đó ngươi liền có thể báo thù chuyện trên săn thú, xảy ra chuyện cũng yên tâm có tỷ tỷ chịu trách nhiệm cho ngươi.”
Xảy ra chuyện tỷ tỷ chịu trách nhiệm cho ngươi!
Một câu tốt cỡ nào a, cũng là vì những lời này nàng hiện tại liền gặp phải cảnh chết, nàng trước nay đều không có nghĩ tới mình cư nhiên có một ngày dại dột bị người mình tín nhiệm nhất hại, nàng từ nhỏ đến lớn ỷ lại nhất không phải cha mẹ mà là Mộ Dung tỷ tỷ, từ nhỏ liền thích đi theo phía sau nàng, mà Mộ Dung tỷ tỷ cũng luôn ôn nhu đối với mình, hiện tại nhớ tới nàng ôn nhu lại là một loại độc dược làm nàng đi về phía diệt vong.
Đan Song Nhã nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt người khác nhìn mình có coi khinh, miệt thị càng nhiều còn lại là cười nhạo, đúng vậy, liền tính là nàng cũng sẽ cười nhạo chính mình, người ngu dốt như thế cư nhiên sống đến mười lăm tuổi mới chân chính hiểu được, ai mới là tốt với ngươi, ai mới là trăm phương ngàn kế xem ngươi chỉ là quân cờ!?
Mục Thanh Ca từ khắc Đan Song Nhã bị người dẫn đi liền vẫn luôn chú ý biểu tình Đan Song Nhã, hiện giờ xem ra nữ tử này chân chính giác ngộ, Mục Thanh Ca đột nhiên mở miệng ngăn cản: “Chậm đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.