Chương 139: Ly biệt
Kiều Tiểu Tịch
02/05/2022
Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Hôm sau, Mục Thanh Ca liền muốn chuẩn bị xuất phát, xe ngựa ngừng ở cửa Tướng phủ, Mục Thanh Ca sắc mặt tái nhợt, bước chân có chút không xong được Phong Yên đỡ đi ra, Mục Nguyên mang theo Thất di nương cùng Khang nhi, Lý Nguyên đứng ở bên cạnh xe ngựa, hai con mắt Khang nhi hồng toàn bộ, thấy Mục Thanh Ca ra tới liền ném tay Thất di nương nhào về phía Mục Thanh Ca, ôm hai chân Mục Thanh Ca lớn tiếng khóc nháo kêu: “Tỷ tỷ, không được đi, tỷ tỷ không được đi.”
Mục Thanh Ca ngồi xổm xuống lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Khang nhi, “Tỷ tỷ không đi, tỷ tỷ chỉ là đi ra ngoài tu dưỡng một đoạn thời gian, chờ thân thể tỷ tỷ tốt lại trở về bồi Khang nhi được không?”
Khang nhi đều nhất trừu trừu hồng con mắt gật gật đầu kêu lên: “Tỷ tỷ nói lời phải giữ lời, nhất định phải trở về.”
Mục Thanh Ca thương tiếc sờ sờ đầu Khang nhi, Thất di nương dùng khăn tay lau lau nước mắt cho mình sau đó đem Khang nhi kéo lại, nhìn Mục Thanh Ca lung lay sắp đổ, Thất di nương thở dài: “Được rồi, ngươi sao lại thành cái dạng này, ở bên ngoài không thể bằng ở nhà, đợi thân thể tốt chút, nhất định phải nhớ rõ về nhà.”
Bởi vì Mục Thanh Ca trúng độc, nhưng Trạm Đế hạ lệnh muốn giấu giếm việc này cho nên rất nhiều người không biết tình giả đều cho rằng Mục Thanh Ca chỉ là sinh một hồi bệnh nặng, cũng không có suy nghĩ tinh tế, ngay cả người trong Tướng phủ đều rất nhiều không biết tình giả.
Mục Thanh Ca nghe Thất di nương nói gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý Nguyên phía sau Thất di nương nói: “Mấy ngày này ta không ở phủ ngươi phải thay ta nhìn thật tốt, không hiểu liền hỏi quản gia a thúc.” Lý Nguyên nghe nàng dặn dò gật gật đầu, người khác không biết đã xảy ra việc gì nhưng Lý Nguyên thông minh dữ dội đương nhiên biết.
Mục Thanh Ca chậm rãi đi về phía Mục Nguyên, Mục Nguyên cố nén không cho mình toát ra cảm xúc quá mức, Mục Thanh Ca lại vào lúc này duỗi tay nắm lấy tay Mục Nguyên đặt ở trước người nắm chặt lại, rất nhiều lời nói không cần phải nói chỉ dùng một động tác liền đã biểu đạt sáng tỏ, Mục Thanh Ca cười cười, sau đó được Phong Yên nâng chuẩn bị lên xe ngựa.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Mục Chỉ Lan từ trong Tướng phủ chạy ra, thở hổn hển đến bên cạnh xe ngựa, một phen liền bắt lấy tay Mục Thanh Ca, chảy nước mắt nói: “Tỷ tỷ, muội muội biết được ngươi phải đi liền lập tức chạy tới, tỷ tỷ ở bên ngoài nhất định phải chiếu cố chính mình thật tốt, Chỉ Lan sẽ chờ tỷ tỷ trở về.”
Mục Chỉ Lan đem hết thảy cảm xúc đều che dấu ở dưới đáy mắt, thời điểm nàng biết được Mục Thanh Ca cơ hồ gặp phải cảnh chết miễn bàn cao hứng cỡ nào, liền nghĩ đi xem rốt cuộc là thật hay giả nhưng vẫn luôn bị người Lá Rụng cư chắn trở về, hôm nay mới nhìn thấy, nhìn Mục Thanh Ca tái nhợt suy nhược Mục Chỉ Lan liền biết hết thảy đều là sự thật, cơ hồ muốn kìm nén không được tâm tình kích động, hung hăng bóp đùi mình mới làm mình có nước mắt.
Mục Thanh Ca cười mà qua, nhìn Bích Hoàn phía sau Mục Chỉ Lan, Bích Hoàn ở thời điểm tất cả mọi người không chú ý khẽ gật đầu với Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca bất động thần sắc gợi lên một nụ cười, động tác này không có người phát hiện, nhưng Lý Nguyên lại chú ý tới, Lý Nguyên hơi hơi rũ xuống đôi mắt.
Mục Thanh Ca lên xe ngựa liền dựa vào nơi đó, lúc này đây ra ngoài nàng cũng chỉ mang theo Lăng Phong cùng Phong Yên, nhưng nàng biết người âm thầm bảo vệ nàng rất nhiều, có ám vệ Tướng phủ, cũng có Cửu vương phủ, Mục Thanh Ca suy yếu cười cười, Phong Yên thấy sắc mặt Mục Thanh Ca càng ngày càng tái nhợt vội vàng lấy ra bình dược muốn đưa cho Mục Thanh Ca uống, “Tiểu thư, ngươi không phải nói uống giải độc lập tức liền sẽ tốt sao? Đã hai ngày vì sao vẫn như vậy!?”
Mục Thanh Ca từ trong tay Phong Yên tiếp nhận thuốc viên, sau đó để vào trong miệng tiếp nhận Phong Yên truyền đạt nước uống một ngụm, lúc trước thời điểm nàng tính kế mình trúng độc Hương Mạn cũng không nói rõ ràng, bởi vì lo lắng Lăng Phong cùng Phong Yên quá nhiều quấy nhiễu.
Phong Yên nhìn sắc mặt Mục Thanh Ca vội vàng kêu lên: “Tiểu thư, ngươi có phải lừa chúng ta hay không? Kỳ thật thuốc này căn bản không phải giải độc Hương Mạn phải không?” Phong Yên nói lời này cũng chỉ là suy đoán, nhưng sau đó nói nàng đột nhiên phát hiện mình suy đoán tựa hồ đều là sự thật, sắc mặt đại biến.
“Đoán mò cái gì!?” Mục Thanh Ca nhìn sắc mặt Phong Yên càng ngày càng khó coi, nhìn bộ dáng nàng tự dọa nàng nhưng thật ra rất có ý tứ, “Trên tay ngươi thật là giải dược, chỉ là muốn giải độc Hương Mạn này nào có dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng y thuật của ta thật sự thần kỳ như vậy, uống vài lần giải dược mình nghiên cứu chế tạo ra là có thể giải độc?”
“Vậy tiểu thư, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Ngươi cho rằng ta nói đi tu dưỡng chỉ là ngụy trang sao? Độc tố trong cơ thể ta cũng không có toàn bộ ngăn chặn, tuy rằng có giải dược nhưng thật là yêu cầu điều dưỡng thật tốt, muốn hoàn toàn giải độc tố trong cơ thể còn cần một đoạn thời gian, giải dược này cũng còn cần uống một đoạn thời gian mới có thể hoàn toàn giải độc.”
Phong Yên nhẹ nhàng thở ra, mà bên ngoài Lăng Phong cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra, Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Ta biết nếu ta lúc ấy nói cho các ngươi, các ngươi khẳng định là sẽ không đồng ý, tuy rằng thứ này thực thương thân nhưng ta bảo đảm ta hiện tại đã không có nguy hiểm đến sinh mệnh.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Phong Yên lung tung gật gật đầu.
“Chuyện này Tuyệt Trần còn chưa biết, ngươi không cần nói cho hắn để tránh hắn lo lắng.”
“Dạ.” Phong Yên gật đầu, “Bất quá tiểu thư, nếu yêu cầu tĩnh dưỡng thật tốt chúng ta đây liền đi Duyện Châu đi.”
“Không được, ta thật vất vả mới tìm được cơ hội sao có thể dễ dàng từ bỏ, thân thể của ta ta rất rõ ràng sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Tiểu thư, ta còn không rõ vì sao ngươi nói cho Tướng gia chúng ta đi Duyện Châu mà không phải Tân Châu.” Nói đến Duyện Châu, Phong Yên mới nhớ tới đêm đó Mục Thanh Ca nói với Tướng gia cư nhiên là Duyện Châu, Duyện Châu thật là một nơi lệnh người dưỡng thân thể.
“Đời này, cha vì ta nhọc lòng đã đủ nhiều, hắn rõ ràng rất thương yêu ta, sủng ái ta, lại chỉ có thể ngăn chặn cảm tình cùng biểu tình của mình.” Mục Thanh Ca chua xót cười cười, thở dài: “Làm nữ nhi, ta sao có thể để hắn vẫn luôn vì ta lo lắng đề phòng, lần này làm những chuyện như vậy vẫn có tính nguy hiểm nhất định, ta không thể để hắn lại vì ta lo lắng hãi hùng.”
“Cho nên chờ chúng ta ở mười dặm sườn núi tách ra, ngươi cùng Lăng Phong đi trước đường đến Duyện Châu, mà ta tắc giả dạng thành Bán Hạ xuất phát đến Tân Châu, Duyện Châu cùng Tân Châu có cái giao giới là Vỗ Thành, chúng ta ở nơi đó tập hợp, sau đó các ngươi theo ta đi Tân Châu.”
“Tiểu thư, để ngươi một người đi Vỗ Thành như vậy sao được?”
“Các ngươi đem những người đó đều mang ra hướng một con đường khác, ta bên này sẽ không có nguy hiểm, ngược lại là ngươi cùng Lăng Phong phải cẩn thận một chút.”
Phong Yên gật gật đầu.
Ra cửa thành kinh đô, Lăng Phong thấy bên cạnh cửa thành dừng một chiếc xe ngựa, Mục Thanh Ca nhíu mày một chút liền nghe được Lăng Phong thấp giọng nói: “Là Thất hoàng tử.”
Mục Thanh Ca sửng sốt, sau đó vén rèm lên nhìn Phượng Lan Dực đứng ở bên cạnh xe ngựa, chỉ là lẳng lặng nhìn Mục Thanh Ca, tựa hồ cũng không có tính toán muốn đi lại đây, Mục Thanh Ca khom lưng đi ra xe ngựa, sau đó được Phong Yên đỡ xuống xe ngựa, một mình đi về phía Phượng Lan Dực.
Hai người mặt đối mặt, tựa hồ ai cũng không tính toán mở miệng, Mục Thanh Ca đợi một hồi Phượng Lan Dực vẫn không có tính toán mở miệng, Mục Thanh Ca thở dài: “Thất hoàng tử, ngươi chạy thật xa tới chẳng lẽ chỉ đứng nhìn ta như vậy? Ta đây không có công phu nhàn rỗi bồi ngươi...”
Mục Thanh Ca nói còn chưa hết, Phượng Lan Dực đột nhiên ra tay liền đem Mục Thanh Ca ôm chặt, cúi đầu chôn ở giữa cổ nàng hít hơi thở trên người nàng, tựa hồ như vậy mới có thể làm tâm hắn tán loạn lo lắng hãi hùng an ổn xuống.
Edit: ༄༂Mun༉
Hôm sau, Mục Thanh Ca liền muốn chuẩn bị xuất phát, xe ngựa ngừng ở cửa Tướng phủ, Mục Thanh Ca sắc mặt tái nhợt, bước chân có chút không xong được Phong Yên đỡ đi ra, Mục Nguyên mang theo Thất di nương cùng Khang nhi, Lý Nguyên đứng ở bên cạnh xe ngựa, hai con mắt Khang nhi hồng toàn bộ, thấy Mục Thanh Ca ra tới liền ném tay Thất di nương nhào về phía Mục Thanh Ca, ôm hai chân Mục Thanh Ca lớn tiếng khóc nháo kêu: “Tỷ tỷ, không được đi, tỷ tỷ không được đi.”
Mục Thanh Ca ngồi xổm xuống lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Khang nhi, “Tỷ tỷ không đi, tỷ tỷ chỉ là đi ra ngoài tu dưỡng một đoạn thời gian, chờ thân thể tỷ tỷ tốt lại trở về bồi Khang nhi được không?”
Khang nhi đều nhất trừu trừu hồng con mắt gật gật đầu kêu lên: “Tỷ tỷ nói lời phải giữ lời, nhất định phải trở về.”
Mục Thanh Ca thương tiếc sờ sờ đầu Khang nhi, Thất di nương dùng khăn tay lau lau nước mắt cho mình sau đó đem Khang nhi kéo lại, nhìn Mục Thanh Ca lung lay sắp đổ, Thất di nương thở dài: “Được rồi, ngươi sao lại thành cái dạng này, ở bên ngoài không thể bằng ở nhà, đợi thân thể tốt chút, nhất định phải nhớ rõ về nhà.”
Bởi vì Mục Thanh Ca trúng độc, nhưng Trạm Đế hạ lệnh muốn giấu giếm việc này cho nên rất nhiều người không biết tình giả đều cho rằng Mục Thanh Ca chỉ là sinh một hồi bệnh nặng, cũng không có suy nghĩ tinh tế, ngay cả người trong Tướng phủ đều rất nhiều không biết tình giả.
Mục Thanh Ca nghe Thất di nương nói gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý Nguyên phía sau Thất di nương nói: “Mấy ngày này ta không ở phủ ngươi phải thay ta nhìn thật tốt, không hiểu liền hỏi quản gia a thúc.” Lý Nguyên nghe nàng dặn dò gật gật đầu, người khác không biết đã xảy ra việc gì nhưng Lý Nguyên thông minh dữ dội đương nhiên biết.
Mục Thanh Ca chậm rãi đi về phía Mục Nguyên, Mục Nguyên cố nén không cho mình toát ra cảm xúc quá mức, Mục Thanh Ca lại vào lúc này duỗi tay nắm lấy tay Mục Nguyên đặt ở trước người nắm chặt lại, rất nhiều lời nói không cần phải nói chỉ dùng một động tác liền đã biểu đạt sáng tỏ, Mục Thanh Ca cười cười, sau đó được Phong Yên nâng chuẩn bị lên xe ngựa.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Mục Chỉ Lan từ trong Tướng phủ chạy ra, thở hổn hển đến bên cạnh xe ngựa, một phen liền bắt lấy tay Mục Thanh Ca, chảy nước mắt nói: “Tỷ tỷ, muội muội biết được ngươi phải đi liền lập tức chạy tới, tỷ tỷ ở bên ngoài nhất định phải chiếu cố chính mình thật tốt, Chỉ Lan sẽ chờ tỷ tỷ trở về.”
Mục Chỉ Lan đem hết thảy cảm xúc đều che dấu ở dưới đáy mắt, thời điểm nàng biết được Mục Thanh Ca cơ hồ gặp phải cảnh chết miễn bàn cao hứng cỡ nào, liền nghĩ đi xem rốt cuộc là thật hay giả nhưng vẫn luôn bị người Lá Rụng cư chắn trở về, hôm nay mới nhìn thấy, nhìn Mục Thanh Ca tái nhợt suy nhược Mục Chỉ Lan liền biết hết thảy đều là sự thật, cơ hồ muốn kìm nén không được tâm tình kích động, hung hăng bóp đùi mình mới làm mình có nước mắt.
Mục Thanh Ca cười mà qua, nhìn Bích Hoàn phía sau Mục Chỉ Lan, Bích Hoàn ở thời điểm tất cả mọi người không chú ý khẽ gật đầu với Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca bất động thần sắc gợi lên một nụ cười, động tác này không có người phát hiện, nhưng Lý Nguyên lại chú ý tới, Lý Nguyên hơi hơi rũ xuống đôi mắt.
Mục Thanh Ca lên xe ngựa liền dựa vào nơi đó, lúc này đây ra ngoài nàng cũng chỉ mang theo Lăng Phong cùng Phong Yên, nhưng nàng biết người âm thầm bảo vệ nàng rất nhiều, có ám vệ Tướng phủ, cũng có Cửu vương phủ, Mục Thanh Ca suy yếu cười cười, Phong Yên thấy sắc mặt Mục Thanh Ca càng ngày càng tái nhợt vội vàng lấy ra bình dược muốn đưa cho Mục Thanh Ca uống, “Tiểu thư, ngươi không phải nói uống giải độc lập tức liền sẽ tốt sao? Đã hai ngày vì sao vẫn như vậy!?”
Mục Thanh Ca từ trong tay Phong Yên tiếp nhận thuốc viên, sau đó để vào trong miệng tiếp nhận Phong Yên truyền đạt nước uống một ngụm, lúc trước thời điểm nàng tính kế mình trúng độc Hương Mạn cũng không nói rõ ràng, bởi vì lo lắng Lăng Phong cùng Phong Yên quá nhiều quấy nhiễu.
Phong Yên nhìn sắc mặt Mục Thanh Ca vội vàng kêu lên: “Tiểu thư, ngươi có phải lừa chúng ta hay không? Kỳ thật thuốc này căn bản không phải giải độc Hương Mạn phải không?” Phong Yên nói lời này cũng chỉ là suy đoán, nhưng sau đó nói nàng đột nhiên phát hiện mình suy đoán tựa hồ đều là sự thật, sắc mặt đại biến.
“Đoán mò cái gì!?” Mục Thanh Ca nhìn sắc mặt Phong Yên càng ngày càng khó coi, nhìn bộ dáng nàng tự dọa nàng nhưng thật ra rất có ý tứ, “Trên tay ngươi thật là giải dược, chỉ là muốn giải độc Hương Mạn này nào có dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng y thuật của ta thật sự thần kỳ như vậy, uống vài lần giải dược mình nghiên cứu chế tạo ra là có thể giải độc?”
“Vậy tiểu thư, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Ngươi cho rằng ta nói đi tu dưỡng chỉ là ngụy trang sao? Độc tố trong cơ thể ta cũng không có toàn bộ ngăn chặn, tuy rằng có giải dược nhưng thật là yêu cầu điều dưỡng thật tốt, muốn hoàn toàn giải độc tố trong cơ thể còn cần một đoạn thời gian, giải dược này cũng còn cần uống một đoạn thời gian mới có thể hoàn toàn giải độc.”
Phong Yên nhẹ nhàng thở ra, mà bên ngoài Lăng Phong cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra, Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Ta biết nếu ta lúc ấy nói cho các ngươi, các ngươi khẳng định là sẽ không đồng ý, tuy rằng thứ này thực thương thân nhưng ta bảo đảm ta hiện tại đã không có nguy hiểm đến sinh mệnh.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Phong Yên lung tung gật gật đầu.
“Chuyện này Tuyệt Trần còn chưa biết, ngươi không cần nói cho hắn để tránh hắn lo lắng.”
“Dạ.” Phong Yên gật đầu, “Bất quá tiểu thư, nếu yêu cầu tĩnh dưỡng thật tốt chúng ta đây liền đi Duyện Châu đi.”
“Không được, ta thật vất vả mới tìm được cơ hội sao có thể dễ dàng từ bỏ, thân thể của ta ta rất rõ ràng sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Tiểu thư, ta còn không rõ vì sao ngươi nói cho Tướng gia chúng ta đi Duyện Châu mà không phải Tân Châu.” Nói đến Duyện Châu, Phong Yên mới nhớ tới đêm đó Mục Thanh Ca nói với Tướng gia cư nhiên là Duyện Châu, Duyện Châu thật là một nơi lệnh người dưỡng thân thể.
“Đời này, cha vì ta nhọc lòng đã đủ nhiều, hắn rõ ràng rất thương yêu ta, sủng ái ta, lại chỉ có thể ngăn chặn cảm tình cùng biểu tình của mình.” Mục Thanh Ca chua xót cười cười, thở dài: “Làm nữ nhi, ta sao có thể để hắn vẫn luôn vì ta lo lắng đề phòng, lần này làm những chuyện như vậy vẫn có tính nguy hiểm nhất định, ta không thể để hắn lại vì ta lo lắng hãi hùng.”
“Cho nên chờ chúng ta ở mười dặm sườn núi tách ra, ngươi cùng Lăng Phong đi trước đường đến Duyện Châu, mà ta tắc giả dạng thành Bán Hạ xuất phát đến Tân Châu, Duyện Châu cùng Tân Châu có cái giao giới là Vỗ Thành, chúng ta ở nơi đó tập hợp, sau đó các ngươi theo ta đi Tân Châu.”
“Tiểu thư, để ngươi một người đi Vỗ Thành như vậy sao được?”
“Các ngươi đem những người đó đều mang ra hướng một con đường khác, ta bên này sẽ không có nguy hiểm, ngược lại là ngươi cùng Lăng Phong phải cẩn thận một chút.”
Phong Yên gật gật đầu.
Ra cửa thành kinh đô, Lăng Phong thấy bên cạnh cửa thành dừng một chiếc xe ngựa, Mục Thanh Ca nhíu mày một chút liền nghe được Lăng Phong thấp giọng nói: “Là Thất hoàng tử.”
Mục Thanh Ca sửng sốt, sau đó vén rèm lên nhìn Phượng Lan Dực đứng ở bên cạnh xe ngựa, chỉ là lẳng lặng nhìn Mục Thanh Ca, tựa hồ cũng không có tính toán muốn đi lại đây, Mục Thanh Ca khom lưng đi ra xe ngựa, sau đó được Phong Yên đỡ xuống xe ngựa, một mình đi về phía Phượng Lan Dực.
Hai người mặt đối mặt, tựa hồ ai cũng không tính toán mở miệng, Mục Thanh Ca đợi một hồi Phượng Lan Dực vẫn không có tính toán mở miệng, Mục Thanh Ca thở dài: “Thất hoàng tử, ngươi chạy thật xa tới chẳng lẽ chỉ đứng nhìn ta như vậy? Ta đây không có công phu nhàn rỗi bồi ngươi...”
Mục Thanh Ca nói còn chưa hết, Phượng Lan Dực đột nhiên ra tay liền đem Mục Thanh Ca ôm chặt, cúi đầu chôn ở giữa cổ nàng hít hơi thở trên người nàng, tựa hồ như vậy mới có thể làm tâm hắn tán loạn lo lắng hãi hùng an ổn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.