Chương 55: Nàng còn có đệ đệ
Kiều Tiểu Tịch
02/05/2022
Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Mục Thanh Ca tùy ý ngồi xuống, “Nếu không phải ta tiếp nhận sổ sách tướng phủ, xem ra Tướng phủ này khi nào sửa thành họ Triệu cũng không biết.”
“Đại tiểu thư, ngươi xem làm sao bây giờ? Có nói cho Tướng gia hay không?” Quản gia là nghĩ như thế này, nhưng nói cho Tướng gia, Tướng gia cũng sẽ không phản ứng những việc này.
Mục Thanh Ca tất nhiên biết cha mình là mặt hàng gì, hắn a, chỉ lo thăng quan phát tài nơi nào lại nghĩ trong phủ này còn có bao nhiêu bạc có thể vận hành, “Ta nhớ rõ Tướng phủ chúng ta còn có vài cửa hàng bị Tam di nương chuyển nhượng cho người Triệu gia?”
“Đúng.”
“Khế đất cửa hàng ở trong tay chúng ta sao?”
Quản gia qua bên kia lục lục, lúc sau tìm được khế đất gật gật đầu nói: “Đại tiểu thư, còn ở đây.” May mắn, Tam di nương còn chưa đem khế đất trực tiếp cho ra ngoài.
“Nếu khế đất còn ở trong tay chúng ta, vậy mấy cửa hàng kia vẫn là của chúng ta, ngươi tìm người trực tiếp đem người Triệu gia đuổi đi, để người chúng ta tiếp nhận cửa hàng, còn có ta hình như không nhớ lầm, nơi ở của đệ đệ Tam di nương hình như cũng là nơi của Tướng phủ ta, ngươi mang theo người đem phòng thu lại.”
“...Đại tiểu thư, nếu là cái dạng này, người Triệu gia chỉ sợ sẽ tới cửa nháo, đến lúc đó chỉ sợ sẽ kinh động Tướng gia.” Việc mất mặt như vậy nếu bị Tướng gia biết...
“Cứ để nháo đến oanh oanh liệt liệt, để Thừa tướng cha biết Tam di nương thân ái mấy năm nay rốt cuộc tiễn đi bạc Tướng phủ chúng ta bao nhiêu, a, đúng rồi, Tam di nương hiện tại không phải điên rồi sao? Nếu là kẻ điên, vậy trong viện cũng không cần nhiều người hầu hạ, miễn cho điên điên khùng khùng thương tổn người khác, ngươi trực tiếp đem người trong viện nàng đuổi ra, giảm hao phí, còn có sân nhị tiểu thư cũng như vậy, đương nhiên cũng phải lưu một hai người ở bên người họ hầu hạ, miễn cho người khác nói ta quản sự liền cắt xén di nương.”
“Được.” Quản gia nghe được trên mặt vẻ mặt vui mừng, ai không biết Tướng phủ này chi tiêu lớn nhất đó là sân Tam di nương cùng nhị tiểu thư, chỉ là người chính đã hơn hai mươi người, nếu đuổi ra, đích xác có thể tiết kiệm không ít ngân lượng, hơn nữa hại các nàng rất là đại khoái nhân tâm a.
Mục Thanh Ca đứng dậy chuẩn bị rời đi liền nghĩ đến một việc, “Ta nhớ rõ trong phủ còn có một vị Thất di nương, hình như bên người nàng còn có một tiểu đệ đệ?”
Quản gia nghe được Mục Thanh Ca đột nhiên nhắc tới Thất di nương gật gật đầu, tuy rằng không biết Mục Thanh Ca vì sao lại hỏi vị Thất di nương này, vẫn là cung kính trả lời: “Đúng vậy, bởi vì mấy năm trước Thất di nương đắc tội Tam di nương liền bị Tam di nương đưa tới trong biệt viện Tướng phủ, mấy năm nay chưa từng trở về, tướng gia hình như cũng đã quên còn có vị di nương này tồn tại.”
Mục Thanh Ca gật gật đầu, nàng khi còn nhỏ đối với vị Thất di nương này hình như còn có vài phần ấn tượng, là nữ nhân rất dịu dàng, cười rộ lên rất ôn nhu làm người cảm giác được ấm áp, thân thế nàng đáng thương, mẫu thân cũng vì khó sinh đệ đệ nàng mà chết, rồi sau đó tới phụ thân cũng đột tử, nàng chỉ có thể ôm đệ đệ bảy tuổi bán mình táng phụ, được Thừa tướng cha nhìn trúng nàng, liền đem nàng mang vào phủ thu làm Thất di nương.
Lúc ấy Thất di nương rất được Thừa tướng cha sủng, trong lúc đó còn có thai nhưng lại sinh non, sau này Tam di nương bất mãn nàng chiếm sủng ái Thừa tướng cha liền tìm biện pháp để nàng mang theo đệ đệ mười tuổi năm ấy đi biệt viện Tướng phủ, biệt viện Tướng phủ cũng chính là nơi không có người cư trú, nhưng mà so với Lá Rụng cư của Mục Thanh Ca còn thảm hơn nhiều, tương đương với hoàn cảnh nông thôn, mà 5 năm này Thất di nương ở nơi đó cũng an phận thủ thường, không có truyền ra cái gì bất mãn.
“Nếu Tam di nương đã điên rồi, mà trong phủ các vị di nương cũng đều chết, mặc kệ đi, vậy vì Thừa tướng cha thân thể an khang, ta tất nhiên phải đi tiếp vị Thất di nương này hồi phủ, a thúc cảm thấy thế nào?” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói.
Mà quản gia tuy rằng không biết nàng đánh chủ ý gì, thời điểm nghe đến hai chữ a thúc toàn thân run lên, hắn dại ra ngẩng đầu nhìn mặt Mục Thanh Ca, “Đại tiểu thư, lão nô chỉ là một hạ nhân, trăm triệu gánh không nổi xưng hô a thúc này, còn thỉnh đại tiểu thư thu hồi chớ có làm người chê cười.” Thế gian này có ai lại kêu một hạ nhân là a thúc chứ?
Mục Thanh Ca hơi hơi mỉm cười nói: “Mấy năm nay nếu không phải có ngươi cùng dì Vân, ta sớm đã chết, ngươi là người dì Vân yêu, mà dì Vân là thân nhân ta, ngươi cùng dì Vân tuy chưa thành thân, nhưng cũng là thân nhân ta, gọi ngươi một tiếng a thúc có gì không thể, người khác muốn cười thì cười, chúng ta hà tất gì để ý nhiều ánh mắt thế tục như vậy.”
“...Đại tiểu thư.” Quản gia trong mắt rưng rưng, đôi tay khẽ run.
“Ta biết nhiều năm như vậy ngươi bởi vì dì Vân vẫn luôn không chịu cưới vợ, bởi vậy không có con nối dõi, nếu a thúc nguyện ý thì xem Thanh Ca như nữ nhi mình đi, cũng cho ta vì a thúc tẫn hiếu.”
“Đại tiểu thư...” Quản gia dùng tay áo sát sát đáy mắt nước mắt, “Có thể được đại tiểu thư gọi một câu này, lão nô chết cũng không tiếc.”
Mục Thanh Ca cười cười, nếu dì Vân ở chỗ này hẳn là cũng sẽ cảm thấy vui mừng đi, ở trong lòng dì Vân nhớ thương nhất thế gian này chỉ sợ cũng là nàng cùng quản gia a thúc đi, dì Vân ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố quản gia a thúc thật tốt, Mục Thanh Ca trong lòng âm thầm nghĩ, “A thúc, ở trong lòng ta ngươi không phải nô tài, về sau không cần ở trước mặt ta xưng lão nô, a thúc yên tâm đi, dì Vân sẽ không tự nhiên chết, ta sẽ để bà ta trả giá lớn.”
Quản gia cảm động gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Đúng rồi, đại tiểu thư, kỳ thật Thất di nương thời điểm bị đưa đến biệt viện Tướng phủ cũng đã có thai hơn ba tháng, sau này sinh hạ một nhi tử.” Vừa rồi hắn vốn dĩ muốn nói, lại bởi vì một câu a thúc thiếu chút nữa đã quên.
Mục Thanh Ca nguyên bản bước chân ra nghe một câu đó đột nhiên dừng lại, “Ngươi nói cái gì? A thúc là nói Thất di nương vì Thừa tướng cha sinh một nhi tử, ta còn có đệ đệ? Sao nhiều năm như vậy đều không có người biết?” Nếu Thừa tướng cha biết hắn còn có đứa con trai, tuyệt đối không có khả năng để Thất di nương ở loại địa phương kia đi.
“Lúc ấy Tam di nương hiển nhiên cũng dùng không ít biện pháp muốn chỉnh chết nàng, nhưng mà Thất di nương lại vẫn sinh một nhi tử khỏe mạnh, nàng cũng từng để người báo tin cho Tướng gia nhưng đều bị Tam di nương chặn lại, sau này Thất di nương cũng biết, nên vẫn luôn an phận ở biệt viện, lão nô...ta thật ra đã đi xem vài lần, đứa trẻ rất khỏe mạnh, Thất di nương lấy tên là Khang nhi.”
Phải biết rằng tướng gia không có nhi tử, nếu đứa nhỏ này có thể trở lại Tướng phủ về sau có thể kế thừa hết thảy Tướng phủ, Thất di nương không có khả năng đến cái này cũng không biết, nàng bị người coi chừng nhưng nếu có tâm không có khả năng tìm không thấy Thừa tướng cha, nói cách khác nàng căn bản là vô tâm không để con mình trở lại Tướng phủ, Mục Thanh Ca hiện tại thật ra rất muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào, “Ngày mai a thúc mang ta đi gặp Thất di nương đi.”
“Được.” Quản gia biết đại tiểu thư thoạt nhìn rất vừa lòng vị Thất di nương này, có lẽ ngày Thất di nương khổ cũng coi như đến cùng.
Edit: ༄༂Mun༉
Mục Thanh Ca tùy ý ngồi xuống, “Nếu không phải ta tiếp nhận sổ sách tướng phủ, xem ra Tướng phủ này khi nào sửa thành họ Triệu cũng không biết.”
“Đại tiểu thư, ngươi xem làm sao bây giờ? Có nói cho Tướng gia hay không?” Quản gia là nghĩ như thế này, nhưng nói cho Tướng gia, Tướng gia cũng sẽ không phản ứng những việc này.
Mục Thanh Ca tất nhiên biết cha mình là mặt hàng gì, hắn a, chỉ lo thăng quan phát tài nơi nào lại nghĩ trong phủ này còn có bao nhiêu bạc có thể vận hành, “Ta nhớ rõ Tướng phủ chúng ta còn có vài cửa hàng bị Tam di nương chuyển nhượng cho người Triệu gia?”
“Đúng.”
“Khế đất cửa hàng ở trong tay chúng ta sao?”
Quản gia qua bên kia lục lục, lúc sau tìm được khế đất gật gật đầu nói: “Đại tiểu thư, còn ở đây.” May mắn, Tam di nương còn chưa đem khế đất trực tiếp cho ra ngoài.
“Nếu khế đất còn ở trong tay chúng ta, vậy mấy cửa hàng kia vẫn là của chúng ta, ngươi tìm người trực tiếp đem người Triệu gia đuổi đi, để người chúng ta tiếp nhận cửa hàng, còn có ta hình như không nhớ lầm, nơi ở của đệ đệ Tam di nương hình như cũng là nơi của Tướng phủ ta, ngươi mang theo người đem phòng thu lại.”
“...Đại tiểu thư, nếu là cái dạng này, người Triệu gia chỉ sợ sẽ tới cửa nháo, đến lúc đó chỉ sợ sẽ kinh động Tướng gia.” Việc mất mặt như vậy nếu bị Tướng gia biết...
“Cứ để nháo đến oanh oanh liệt liệt, để Thừa tướng cha biết Tam di nương thân ái mấy năm nay rốt cuộc tiễn đi bạc Tướng phủ chúng ta bao nhiêu, a, đúng rồi, Tam di nương hiện tại không phải điên rồi sao? Nếu là kẻ điên, vậy trong viện cũng không cần nhiều người hầu hạ, miễn cho điên điên khùng khùng thương tổn người khác, ngươi trực tiếp đem người trong viện nàng đuổi ra, giảm hao phí, còn có sân nhị tiểu thư cũng như vậy, đương nhiên cũng phải lưu một hai người ở bên người họ hầu hạ, miễn cho người khác nói ta quản sự liền cắt xén di nương.”
“Được.” Quản gia nghe được trên mặt vẻ mặt vui mừng, ai không biết Tướng phủ này chi tiêu lớn nhất đó là sân Tam di nương cùng nhị tiểu thư, chỉ là người chính đã hơn hai mươi người, nếu đuổi ra, đích xác có thể tiết kiệm không ít ngân lượng, hơn nữa hại các nàng rất là đại khoái nhân tâm a.
Mục Thanh Ca đứng dậy chuẩn bị rời đi liền nghĩ đến một việc, “Ta nhớ rõ trong phủ còn có một vị Thất di nương, hình như bên người nàng còn có một tiểu đệ đệ?”
Quản gia nghe được Mục Thanh Ca đột nhiên nhắc tới Thất di nương gật gật đầu, tuy rằng không biết Mục Thanh Ca vì sao lại hỏi vị Thất di nương này, vẫn là cung kính trả lời: “Đúng vậy, bởi vì mấy năm trước Thất di nương đắc tội Tam di nương liền bị Tam di nương đưa tới trong biệt viện Tướng phủ, mấy năm nay chưa từng trở về, tướng gia hình như cũng đã quên còn có vị di nương này tồn tại.”
Mục Thanh Ca gật gật đầu, nàng khi còn nhỏ đối với vị Thất di nương này hình như còn có vài phần ấn tượng, là nữ nhân rất dịu dàng, cười rộ lên rất ôn nhu làm người cảm giác được ấm áp, thân thế nàng đáng thương, mẫu thân cũng vì khó sinh đệ đệ nàng mà chết, rồi sau đó tới phụ thân cũng đột tử, nàng chỉ có thể ôm đệ đệ bảy tuổi bán mình táng phụ, được Thừa tướng cha nhìn trúng nàng, liền đem nàng mang vào phủ thu làm Thất di nương.
Lúc ấy Thất di nương rất được Thừa tướng cha sủng, trong lúc đó còn có thai nhưng lại sinh non, sau này Tam di nương bất mãn nàng chiếm sủng ái Thừa tướng cha liền tìm biện pháp để nàng mang theo đệ đệ mười tuổi năm ấy đi biệt viện Tướng phủ, biệt viện Tướng phủ cũng chính là nơi không có người cư trú, nhưng mà so với Lá Rụng cư của Mục Thanh Ca còn thảm hơn nhiều, tương đương với hoàn cảnh nông thôn, mà 5 năm này Thất di nương ở nơi đó cũng an phận thủ thường, không có truyền ra cái gì bất mãn.
“Nếu Tam di nương đã điên rồi, mà trong phủ các vị di nương cũng đều chết, mặc kệ đi, vậy vì Thừa tướng cha thân thể an khang, ta tất nhiên phải đi tiếp vị Thất di nương này hồi phủ, a thúc cảm thấy thế nào?” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói.
Mà quản gia tuy rằng không biết nàng đánh chủ ý gì, thời điểm nghe đến hai chữ a thúc toàn thân run lên, hắn dại ra ngẩng đầu nhìn mặt Mục Thanh Ca, “Đại tiểu thư, lão nô chỉ là một hạ nhân, trăm triệu gánh không nổi xưng hô a thúc này, còn thỉnh đại tiểu thư thu hồi chớ có làm người chê cười.” Thế gian này có ai lại kêu một hạ nhân là a thúc chứ?
Mục Thanh Ca hơi hơi mỉm cười nói: “Mấy năm nay nếu không phải có ngươi cùng dì Vân, ta sớm đã chết, ngươi là người dì Vân yêu, mà dì Vân là thân nhân ta, ngươi cùng dì Vân tuy chưa thành thân, nhưng cũng là thân nhân ta, gọi ngươi một tiếng a thúc có gì không thể, người khác muốn cười thì cười, chúng ta hà tất gì để ý nhiều ánh mắt thế tục như vậy.”
“...Đại tiểu thư.” Quản gia trong mắt rưng rưng, đôi tay khẽ run.
“Ta biết nhiều năm như vậy ngươi bởi vì dì Vân vẫn luôn không chịu cưới vợ, bởi vậy không có con nối dõi, nếu a thúc nguyện ý thì xem Thanh Ca như nữ nhi mình đi, cũng cho ta vì a thúc tẫn hiếu.”
“Đại tiểu thư...” Quản gia dùng tay áo sát sát đáy mắt nước mắt, “Có thể được đại tiểu thư gọi một câu này, lão nô chết cũng không tiếc.”
Mục Thanh Ca cười cười, nếu dì Vân ở chỗ này hẳn là cũng sẽ cảm thấy vui mừng đi, ở trong lòng dì Vân nhớ thương nhất thế gian này chỉ sợ cũng là nàng cùng quản gia a thúc đi, dì Vân ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố quản gia a thúc thật tốt, Mục Thanh Ca trong lòng âm thầm nghĩ, “A thúc, ở trong lòng ta ngươi không phải nô tài, về sau không cần ở trước mặt ta xưng lão nô, a thúc yên tâm đi, dì Vân sẽ không tự nhiên chết, ta sẽ để bà ta trả giá lớn.”
Quản gia cảm động gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Đúng rồi, đại tiểu thư, kỳ thật Thất di nương thời điểm bị đưa đến biệt viện Tướng phủ cũng đã có thai hơn ba tháng, sau này sinh hạ một nhi tử.” Vừa rồi hắn vốn dĩ muốn nói, lại bởi vì một câu a thúc thiếu chút nữa đã quên.
Mục Thanh Ca nguyên bản bước chân ra nghe một câu đó đột nhiên dừng lại, “Ngươi nói cái gì? A thúc là nói Thất di nương vì Thừa tướng cha sinh một nhi tử, ta còn có đệ đệ? Sao nhiều năm như vậy đều không có người biết?” Nếu Thừa tướng cha biết hắn còn có đứa con trai, tuyệt đối không có khả năng để Thất di nương ở loại địa phương kia đi.
“Lúc ấy Tam di nương hiển nhiên cũng dùng không ít biện pháp muốn chỉnh chết nàng, nhưng mà Thất di nương lại vẫn sinh một nhi tử khỏe mạnh, nàng cũng từng để người báo tin cho Tướng gia nhưng đều bị Tam di nương chặn lại, sau này Thất di nương cũng biết, nên vẫn luôn an phận ở biệt viện, lão nô...ta thật ra đã đi xem vài lần, đứa trẻ rất khỏe mạnh, Thất di nương lấy tên là Khang nhi.”
Phải biết rằng tướng gia không có nhi tử, nếu đứa nhỏ này có thể trở lại Tướng phủ về sau có thể kế thừa hết thảy Tướng phủ, Thất di nương không có khả năng đến cái này cũng không biết, nàng bị người coi chừng nhưng nếu có tâm không có khả năng tìm không thấy Thừa tướng cha, nói cách khác nàng căn bản là vô tâm không để con mình trở lại Tướng phủ, Mục Thanh Ca hiện tại thật ra rất muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào, “Ngày mai a thúc mang ta đi gặp Thất di nương đi.”
“Được.” Quản gia biết đại tiểu thư thoạt nhìn rất vừa lòng vị Thất di nương này, có lẽ ngày Thất di nương khổ cũng coi như đến cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.