Chương 75: Nạp tế
Kiều Tiểu Tịch
02/05/2022
Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Mục Thanh Ca chưa từng gặp qua Dịch Thủy Hàn, nhưng cái đại danh này vẫn nghe nói qua, vẫn luôn nghĩ là lưng hùm vai gấu, đại nam nhân chòm râu nút lọ đầy mặt, không nghĩ tới cư nhiên là nam tử tuấn lãng như thế, quả nhiên là thiếu niên lương tướng, Mục Thanh Ca đối với thiếu niên lương tướng này vẫn luôn rất ngưỡng mộ, hôm nay nhìn thấy tất nhiên là thập phần hưng phấn, “Dịch tướng quân.”
“Thụy Dương quận chúa.” Dịch Thủy Hàn tuy từ biên cương về, nhưng đối với việc kinh đô đã phát sinh cũng không xa lạ, cũng biết vị Mục đại tiểu thư trước mặt này sớm đã là Thụy Dương quận chúa Hoàng Thượng khâm điểm.
“Thanh Ca sớm đã nghe nói rất nhiều việc về tướng quân, hôm nay vừa thấy thật là tam sinh hữu hạnh.”
“Không dám nhận.”
Mục Nguyên nhàn nhạt nhìn hai người, không có người chú ý tới đáy mắt hắn mang theo cười, “Thanh Ca, Thủy Hàn vẫn luôn sống ở biên cảnh, ít trở lại kinh đô, hôm nay càng là khó được đến tham gia tiệc mừng thọ của ta, ngươi cần phải chăm sóc thật tốt.”
Mục Thanh Ca ngước mắt nhìn mắt Mục Nguyên, nàng tựa hồ không rõ vì sao Mục Nguyên để nàng chiếu cố Dịch Thủy Hàn, lập tức cũng không hỏi nhiều gật gật đầu làm cái thỉnh thế với Dịch Thủy Hàn: “Dịch tướng quân, thỉnh bên này.”
Dịch Thủy Hàn hơi hơi gật đầu, Mục Thanh Ca liền mang theo Dịch Thủy Hàn ngồi xuống, một bên Thất hoàng tử nhìn thấy Mục Thanh Ca liền vui sướng đi đến bên người Mục Thanh Ca kêu: “Thanh Ca, nhiều ngày không thấy, ngươi vẫn là cảnh xuân tươi đẹp như vậy a.” Sau đó nhìn xem Dịch Thủy Hàn bên cạnh Mục Thanh Ca, gật đầu kêu: “Dịch tướng quân.”
“Thất hoàng tử.” Dịch Thủy Hàn ôm quyền chắp tay thi lễ.
“Hôm nay là tiệc mừng thọ Mục tướng nghi thức xã giao này liền miễn đi.” Thất hoàng tử nói không chút để ý nào, nhìn trên dưới Mục Thanh Ca đánh giá cười nói: “Bổn hoàng tử nghe nói gần nhất tướng phủ đã xảy ra không ít chuyện, bất quá nhìn Thanh Ca ngươi lại rất tốt a, làm hại bổn hoàng tử lo lắng lâu như vậy.”
Mục Thanh Ca cười cười: “Phát sinh việc gì, ta đều là ngủ ngon ăn được, cho nên làm phiền Thất hoàng tử lo lắng.” Nói xong mắt trợn trắng với Thất hoàng tử, sau đó nói với Dịch Thủy Hàn: “Dịch tướng quân, mời ngồi.”
Dịch Thủy Hàn nhìn xem Thất hoàng tử, sau đó gật đầu.
“Nhìn xem ngươi bộ dáng không có lương tâm, ngươi đã quên là ai mang ngươi ăn ngon, là ai mang ngươi đi cưỡi ngựa?”
“Ta tất nhiên quên không được ‘ chuyện tốt ’Thất hoàng tử đã làm, đi Túy Tiên Cư kết quả gặp được lưu manh đùa giỡn, đi cưỡi ngựa kết quả hại ta thiếu chút nữa chết thẳng cẳng, Thất hoàng tử ngươi nói ta hẳn là cảm ơn ngươi sao?” Mục Thanh Ca nhìn không lời nào để nói chỉ có thể sờ sờ cái mũi cợt nhả Thất hoàng tử, sau đó tiêu sái xoay người rời đi, “Ngại quá, ta còn phải chiêu đãi khách khứa khác, Thất hoàng tử tự nhiên.” . Xin ủng hộ chúng tôi tại == TRU Мtruyen.vЛ ==
“Hừ.” Thất hoàng tử tự biết nghẹn lời, tức khắc đầy mặt khó chịu giận dỗi ngồi ở bên cạnh Dịch Thủy Hàn.
Không sai biệt lắm mọi khách khứa đều tới, lại nghe tới cửa truyền đến thanh âm quỳ nghênh: “Cửu vương gia.”
Mục Thanh Ca xoay người nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần một bộ quần áo cao quý màu tím thêu Cửu Long đi tới, nàng thật là nhớ rõ Thừa tướng cha có phát thiệp mời cho Phượng Tuyệt Trần, nhưng lúc ấy cũng không có người ôm hy vọng bởi vì Phượng Tuyệt Trần luôn luôn đều không tham gia loại yến hội này, ngay cả cung yến trong cung đều khó thỉnh huống chi là một cái sinh nhật.
Mục Nguyên sửng sốt vội vàng tiến lên nghênh đón: “Thần không biết Cửu vương gia giá lâm...”
“Miễn.” Phượng Tuyệt Trần tự mình đỡ lấy Mục Nguyên nói: “Hôm nay ngày sinh Mục tướng, một chút lễ mọn còn thỉnh vui lòng nhận cho.”
Phong Ngâm phía sau mở ra hộp gấm trong tay, chỉ nhìn thấy một mảnh hoàng quang, người bên cạnh đều hít vào một hơi, “Cư nhiên là nhân sâm ngàn năm.” Phải biết rằng nhân sâm trăm năm cũng rất khó có được, quý nhân trong cung đều rất khó có nhân sâm trăm năm chữa bệnh, huống chi là nhân sâm ngàn năm.
Mục Nguyên kinh ngạc, lập tức phản ứng lại: “Cửu vương gia, món quà này quá quý giá...”
“Nếu bổn vương tặng cho ngươi, ngươi liền cứ việc nhận đi.”
“Được...” Mục Nguyên để quản gia nhận.
“Vương gia thỉnh.”
Phượng Tuyệt Trần một đường đi qua, nhìn thấy Mục Thanh Ca đứng ở nơi đó bất động thần sắc gợi lên một tia cười, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Dịch Thủy Hàn ngồi bên kia, “Ngày sinh Mục tướng lần này chính là không đơn giản a, ngay cả Dịch tướng quân đều thỉnh tới.”
“Được hãnh diện Dịch tướng quân, thần vinh hạnh.” Mục Nguyên nhàn nhạt nói.
Phượng Tuyệt Trần ngồi ở phía trên chủ vị, mà bên cạnh tất nhiên chính là thọ tinh Mục Nguyên, bên trái Phượng Tuyệt Trần là một nam nhân lớn tuổi, theo thứ tự đó là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử Thất hoàng tử và các hoàng tử, mà dưới Mục Nguyên là Dịch Thủy Hàn, Mục Thanh Ca đi đến bên người Mục Nguyên nói qua lỗ tai: “Thừa tướng cha có thể bắt đầu rồi.”
Mục Nguyên gật gật đầu, Mục Thanh Ca đứng lên sau đó đôi tay phất một cái liền nhìn thấy vũ nữ trên đài bắt đầu khiêu vũ.
Yến hội Mục Nguyên tới không ít thanh niên tài tuấn, không ít đại quan quý nhân đều cố ý mang theo nhi tử xuất sắc của mình đến, trong đó càng có một người nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Ca, cái loại ánh mắt ác độc rồi lại không thể nề hà làm Mục Thanh Ca không tự giác nhíu mày, nàng nhìn qua, chỉ nhìn thấy một nam nhân tướng mạo hơi anh tuấn, Mục Thanh Ca cảm thấy nam nhân này tựa hồ thật quen mặt, hình như đã gặp qua.
Mà ngồi nam tử trung niên ngồi ở bên cạnh nam nhân này theo ánh mắt nhi tử nhìn Mục Thanh Ca, sau đó cười nói: “Mục tướng a, ta nhưng thật ra nghe nói yến hội hôm nay đều là đại nữ nhi ngươi tự mình làm, quả nhiên là có hiếu tâm a.”
Mục Nguyên kiêu ngạo cười, người bên cạnh đều phụ họa nói lời hay về Mục Thanh Ca, bọn họ hiện tại chính là không giống nhau, cũng không phải ngưới trước kia khinh nhục đứa ngốc tướng phủ, mà là đại danh đỉnh đỉnh Thụy Dương quận chúa, “Ta cái nữ nhi này thật là lợi hại, Thanh Ca, còn không mau lại đây gặp người.”
Mục Thanh Ca nguyên bản nghe những lời nịnh hót đó chỉ muốn rời đi, không nghĩ tới Mục Nguyên một câu liền đem mình đẩy lên đỉnh núi, làm nàng không thể không đi ra ôn ôn nhã nhã thi lễ: “Thanh Ca bái kiến các vị đại nhân.”
“Không dám nhận không dám nhận, Thanh Ca tiểu thư hiện giờ chính là Thụy Dương quận chúa a, nào có hành lễ với chúng ta.”
“Ở trước mặt các vị đại nhân Thanh Ca tuy là quận chúa lại chỉ là tiểu bối, tiểu bối hành lễ trưởng bối theo lý thường hẳn là.” Mục Thanh Ca nói một phen làm không ít người đều rất vừa lòng.
Cái này làm cho Mục Nguyên càng thêm kiêu ngạo, hắn liền biết cái nữ nhi này sữ có một ngày mang đến kiêu ngạo cho mình, loại kiêu ngạo này không giống trước kia Mục Chỉ Lan mang cho hắn, Mục Nguyên kiêu ngạo nhìn một vòng chung quanh, các ngươi nhìn xem, đây chính là nữ nhi của ta cùng Dung Tuyết, Mục Nguyên ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Phượng Tuyệt Trần nhìn hành động Mục Thanh Ca bất động thần sắc gợi lên một tia buồn cười, rõ ràng rất không muốn nhưng lại làm bộ làm tịch, cái dạng này thật đúng là thú vị a.
Mà người ngồi ở bên trái Phượng Tuyệt Trần ánh mắt đặc biệt sắc bén, đó là Mộ Dung thế gia chưởng gia Mộ Dung Phục, cũng là ca ca Hoàng Hậu, phụ thân Mộ Dung Thanh, hắn nửa nheo lại đôi mắt đánh giá Mục Thanh Ca, tướng mạo tuy chỉ là thanh tú, nhưng một thân khí chất chỉ sợ cũng kém nữ nhi hắn kiêu ngạo nhất.
“Thụy Dương quận chúa đã qua cập kê, không biết có đính hôn với nhà nào hay chưa a?” Ninh thượng thư hỏi, hiển nhiên đã có thể lau sạch việc Tứ hoàng tử từ hôn, mà chuyện này hiện tại gác ở chỗ này cũng đều không dám mở miệng.
Phượng Nguyệt Minh sắc mặt hơi trầm xuống.
Mục Nguyên cười nói: “Ta cái nữ nhi này tâm linh thủ xảo, ta nhưng thật ra còn muốn lưu nàng lâu một chút, bất quá nếu thích hợp, ta liền tính giữ cũng không giữ được a.”
Mọi người đều nở nụ cười, xem ra Mục tướng lợi dụng cơ hội này phải tìm cho mình một con rể tốt a, đôi mắt Phượng Tuyệt Trần nháy mắt trở nên âm u không rõ quét mắt Mục Nguyên, Mục Nguyên cũng dần dần nhìn mắt Phượng Tuyệt Trần, ánh mắt hai người tương đối nhưng ai cũng không chịu thoái nhượng, Mục Thanh Ca hiện giờ chỉ cảm thấy mình giống như là ván sắt trên có thịt ba chỉ, bị mọi người có ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm.
Bên kia tam di nương tức khắc sắc mặt không tốt, thì ra lão gia sở dĩ cử hành tiệc mừng thọ của mình long trọng như vậy còn có một tầng tính toán này, hắn cư nhiên là vì chọn tướng công cho Mục Thanh Ca mới như vậy, tam di nương hận đến cắn răng, tiệc mừng thọ lúc trước đều là nàng bồi ở bên người lão gia, hiện giờ lại chỉ có thể ngồi ở chỗ này...
Edit: ༄༂Mun༉
Mục Thanh Ca chưa từng gặp qua Dịch Thủy Hàn, nhưng cái đại danh này vẫn nghe nói qua, vẫn luôn nghĩ là lưng hùm vai gấu, đại nam nhân chòm râu nút lọ đầy mặt, không nghĩ tới cư nhiên là nam tử tuấn lãng như thế, quả nhiên là thiếu niên lương tướng, Mục Thanh Ca đối với thiếu niên lương tướng này vẫn luôn rất ngưỡng mộ, hôm nay nhìn thấy tất nhiên là thập phần hưng phấn, “Dịch tướng quân.”
“Thụy Dương quận chúa.” Dịch Thủy Hàn tuy từ biên cương về, nhưng đối với việc kinh đô đã phát sinh cũng không xa lạ, cũng biết vị Mục đại tiểu thư trước mặt này sớm đã là Thụy Dương quận chúa Hoàng Thượng khâm điểm.
“Thanh Ca sớm đã nghe nói rất nhiều việc về tướng quân, hôm nay vừa thấy thật là tam sinh hữu hạnh.”
“Không dám nhận.”
Mục Nguyên nhàn nhạt nhìn hai người, không có người chú ý tới đáy mắt hắn mang theo cười, “Thanh Ca, Thủy Hàn vẫn luôn sống ở biên cảnh, ít trở lại kinh đô, hôm nay càng là khó được đến tham gia tiệc mừng thọ của ta, ngươi cần phải chăm sóc thật tốt.”
Mục Thanh Ca ngước mắt nhìn mắt Mục Nguyên, nàng tựa hồ không rõ vì sao Mục Nguyên để nàng chiếu cố Dịch Thủy Hàn, lập tức cũng không hỏi nhiều gật gật đầu làm cái thỉnh thế với Dịch Thủy Hàn: “Dịch tướng quân, thỉnh bên này.”
Dịch Thủy Hàn hơi hơi gật đầu, Mục Thanh Ca liền mang theo Dịch Thủy Hàn ngồi xuống, một bên Thất hoàng tử nhìn thấy Mục Thanh Ca liền vui sướng đi đến bên người Mục Thanh Ca kêu: “Thanh Ca, nhiều ngày không thấy, ngươi vẫn là cảnh xuân tươi đẹp như vậy a.” Sau đó nhìn xem Dịch Thủy Hàn bên cạnh Mục Thanh Ca, gật đầu kêu: “Dịch tướng quân.”
“Thất hoàng tử.” Dịch Thủy Hàn ôm quyền chắp tay thi lễ.
“Hôm nay là tiệc mừng thọ Mục tướng nghi thức xã giao này liền miễn đi.” Thất hoàng tử nói không chút để ý nào, nhìn trên dưới Mục Thanh Ca đánh giá cười nói: “Bổn hoàng tử nghe nói gần nhất tướng phủ đã xảy ra không ít chuyện, bất quá nhìn Thanh Ca ngươi lại rất tốt a, làm hại bổn hoàng tử lo lắng lâu như vậy.”
Mục Thanh Ca cười cười: “Phát sinh việc gì, ta đều là ngủ ngon ăn được, cho nên làm phiền Thất hoàng tử lo lắng.” Nói xong mắt trợn trắng với Thất hoàng tử, sau đó nói với Dịch Thủy Hàn: “Dịch tướng quân, mời ngồi.”
Dịch Thủy Hàn nhìn xem Thất hoàng tử, sau đó gật đầu.
“Nhìn xem ngươi bộ dáng không có lương tâm, ngươi đã quên là ai mang ngươi ăn ngon, là ai mang ngươi đi cưỡi ngựa?”
“Ta tất nhiên quên không được ‘ chuyện tốt ’Thất hoàng tử đã làm, đi Túy Tiên Cư kết quả gặp được lưu manh đùa giỡn, đi cưỡi ngựa kết quả hại ta thiếu chút nữa chết thẳng cẳng, Thất hoàng tử ngươi nói ta hẳn là cảm ơn ngươi sao?” Mục Thanh Ca nhìn không lời nào để nói chỉ có thể sờ sờ cái mũi cợt nhả Thất hoàng tử, sau đó tiêu sái xoay người rời đi, “Ngại quá, ta còn phải chiêu đãi khách khứa khác, Thất hoàng tử tự nhiên.” . Xin ủng hộ chúng tôi tại == TRU Мtruyen.vЛ ==
“Hừ.” Thất hoàng tử tự biết nghẹn lời, tức khắc đầy mặt khó chịu giận dỗi ngồi ở bên cạnh Dịch Thủy Hàn.
Không sai biệt lắm mọi khách khứa đều tới, lại nghe tới cửa truyền đến thanh âm quỳ nghênh: “Cửu vương gia.”
Mục Thanh Ca xoay người nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần một bộ quần áo cao quý màu tím thêu Cửu Long đi tới, nàng thật là nhớ rõ Thừa tướng cha có phát thiệp mời cho Phượng Tuyệt Trần, nhưng lúc ấy cũng không có người ôm hy vọng bởi vì Phượng Tuyệt Trần luôn luôn đều không tham gia loại yến hội này, ngay cả cung yến trong cung đều khó thỉnh huống chi là một cái sinh nhật.
Mục Nguyên sửng sốt vội vàng tiến lên nghênh đón: “Thần không biết Cửu vương gia giá lâm...”
“Miễn.” Phượng Tuyệt Trần tự mình đỡ lấy Mục Nguyên nói: “Hôm nay ngày sinh Mục tướng, một chút lễ mọn còn thỉnh vui lòng nhận cho.”
Phong Ngâm phía sau mở ra hộp gấm trong tay, chỉ nhìn thấy một mảnh hoàng quang, người bên cạnh đều hít vào một hơi, “Cư nhiên là nhân sâm ngàn năm.” Phải biết rằng nhân sâm trăm năm cũng rất khó có được, quý nhân trong cung đều rất khó có nhân sâm trăm năm chữa bệnh, huống chi là nhân sâm ngàn năm.
Mục Nguyên kinh ngạc, lập tức phản ứng lại: “Cửu vương gia, món quà này quá quý giá...”
“Nếu bổn vương tặng cho ngươi, ngươi liền cứ việc nhận đi.”
“Được...” Mục Nguyên để quản gia nhận.
“Vương gia thỉnh.”
Phượng Tuyệt Trần một đường đi qua, nhìn thấy Mục Thanh Ca đứng ở nơi đó bất động thần sắc gợi lên một tia cười, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Dịch Thủy Hàn ngồi bên kia, “Ngày sinh Mục tướng lần này chính là không đơn giản a, ngay cả Dịch tướng quân đều thỉnh tới.”
“Được hãnh diện Dịch tướng quân, thần vinh hạnh.” Mục Nguyên nhàn nhạt nói.
Phượng Tuyệt Trần ngồi ở phía trên chủ vị, mà bên cạnh tất nhiên chính là thọ tinh Mục Nguyên, bên trái Phượng Tuyệt Trần là một nam nhân lớn tuổi, theo thứ tự đó là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử Thất hoàng tử và các hoàng tử, mà dưới Mục Nguyên là Dịch Thủy Hàn, Mục Thanh Ca đi đến bên người Mục Nguyên nói qua lỗ tai: “Thừa tướng cha có thể bắt đầu rồi.”
Mục Nguyên gật gật đầu, Mục Thanh Ca đứng lên sau đó đôi tay phất một cái liền nhìn thấy vũ nữ trên đài bắt đầu khiêu vũ.
Yến hội Mục Nguyên tới không ít thanh niên tài tuấn, không ít đại quan quý nhân đều cố ý mang theo nhi tử xuất sắc của mình đến, trong đó càng có một người nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Ca, cái loại ánh mắt ác độc rồi lại không thể nề hà làm Mục Thanh Ca không tự giác nhíu mày, nàng nhìn qua, chỉ nhìn thấy một nam nhân tướng mạo hơi anh tuấn, Mục Thanh Ca cảm thấy nam nhân này tựa hồ thật quen mặt, hình như đã gặp qua.
Mà ngồi nam tử trung niên ngồi ở bên cạnh nam nhân này theo ánh mắt nhi tử nhìn Mục Thanh Ca, sau đó cười nói: “Mục tướng a, ta nhưng thật ra nghe nói yến hội hôm nay đều là đại nữ nhi ngươi tự mình làm, quả nhiên là có hiếu tâm a.”
Mục Nguyên kiêu ngạo cười, người bên cạnh đều phụ họa nói lời hay về Mục Thanh Ca, bọn họ hiện tại chính là không giống nhau, cũng không phải ngưới trước kia khinh nhục đứa ngốc tướng phủ, mà là đại danh đỉnh đỉnh Thụy Dương quận chúa, “Ta cái nữ nhi này thật là lợi hại, Thanh Ca, còn không mau lại đây gặp người.”
Mục Thanh Ca nguyên bản nghe những lời nịnh hót đó chỉ muốn rời đi, không nghĩ tới Mục Nguyên một câu liền đem mình đẩy lên đỉnh núi, làm nàng không thể không đi ra ôn ôn nhã nhã thi lễ: “Thanh Ca bái kiến các vị đại nhân.”
“Không dám nhận không dám nhận, Thanh Ca tiểu thư hiện giờ chính là Thụy Dương quận chúa a, nào có hành lễ với chúng ta.”
“Ở trước mặt các vị đại nhân Thanh Ca tuy là quận chúa lại chỉ là tiểu bối, tiểu bối hành lễ trưởng bối theo lý thường hẳn là.” Mục Thanh Ca nói một phen làm không ít người đều rất vừa lòng.
Cái này làm cho Mục Nguyên càng thêm kiêu ngạo, hắn liền biết cái nữ nhi này sữ có một ngày mang đến kiêu ngạo cho mình, loại kiêu ngạo này không giống trước kia Mục Chỉ Lan mang cho hắn, Mục Nguyên kiêu ngạo nhìn một vòng chung quanh, các ngươi nhìn xem, đây chính là nữ nhi của ta cùng Dung Tuyết, Mục Nguyên ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Phượng Tuyệt Trần nhìn hành động Mục Thanh Ca bất động thần sắc gợi lên một tia buồn cười, rõ ràng rất không muốn nhưng lại làm bộ làm tịch, cái dạng này thật đúng là thú vị a.
Mà người ngồi ở bên trái Phượng Tuyệt Trần ánh mắt đặc biệt sắc bén, đó là Mộ Dung thế gia chưởng gia Mộ Dung Phục, cũng là ca ca Hoàng Hậu, phụ thân Mộ Dung Thanh, hắn nửa nheo lại đôi mắt đánh giá Mục Thanh Ca, tướng mạo tuy chỉ là thanh tú, nhưng một thân khí chất chỉ sợ cũng kém nữ nhi hắn kiêu ngạo nhất.
“Thụy Dương quận chúa đã qua cập kê, không biết có đính hôn với nhà nào hay chưa a?” Ninh thượng thư hỏi, hiển nhiên đã có thể lau sạch việc Tứ hoàng tử từ hôn, mà chuyện này hiện tại gác ở chỗ này cũng đều không dám mở miệng.
Phượng Nguyệt Minh sắc mặt hơi trầm xuống.
Mục Nguyên cười nói: “Ta cái nữ nhi này tâm linh thủ xảo, ta nhưng thật ra còn muốn lưu nàng lâu một chút, bất quá nếu thích hợp, ta liền tính giữ cũng không giữ được a.”
Mọi người đều nở nụ cười, xem ra Mục tướng lợi dụng cơ hội này phải tìm cho mình một con rể tốt a, đôi mắt Phượng Tuyệt Trần nháy mắt trở nên âm u không rõ quét mắt Mục Nguyên, Mục Nguyên cũng dần dần nhìn mắt Phượng Tuyệt Trần, ánh mắt hai người tương đối nhưng ai cũng không chịu thoái nhượng, Mục Thanh Ca hiện giờ chỉ cảm thấy mình giống như là ván sắt trên có thịt ba chỉ, bị mọi người có ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm.
Bên kia tam di nương tức khắc sắc mặt không tốt, thì ra lão gia sở dĩ cử hành tiệc mừng thọ của mình long trọng như vậy còn có một tầng tính toán này, hắn cư nhiên là vì chọn tướng công cho Mục Thanh Ca mới như vậy, tam di nương hận đến cắn răng, tiệc mừng thọ lúc trước đều là nàng bồi ở bên người lão gia, hiện giờ lại chỉ có thể ngồi ở chỗ này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.