Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 57: Nháo sự

Kiều Tiểu Tịch

02/05/2022

Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

Minh quản gia tiến lên nói với Thất di nương: “Thất di nương, lần này đại tiểu thư chính là vì các ngươi mà đến, còn việc ở Tướng phủ ngươi căn bản là không cần lo lắng.”

Hai ma ma tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến Mục Thanh Ca tuy rằng là đại tiểu thư Tướng phủ, nói đến cùng cũng bất quá chỉ là một nữ oa không được sủng ái, vì thế lập tức đứng lên kêu lên: “Thì ra là đại tiểu thư, nhưng đại tiểu thư chớ có quên hiện tại trong phủ là do Tam di nương chúng ta làm chủ, các ngươi căn bản là không có tư cách mang những người này đi, nếu bị Tam di nương biết các ngươi liền chết như thế nào cũng không biết.”

“Hả? Phải không? Ta tuy không biết mình chết như thế nào, bất quá các ngươi chết như thế nào ta vẫn là biết.” Tiếng nói âm lãnh làm hai ma ma liên tục lui về phía sau, Mục Thanh Ca nhìn về phía Thất di nương nói: “Di nương cho rằng nên xử lý các nàng như thế nào?”

Thất di nương nhân từ nương tay, không biết làm sao nhìn Mục Thanh Ca, mà thiếu niên kia lạnh lùng nói: “Giết.”

“Nguyên nhi.” Thất di nương cau mày nhìn thiếu niên vẻ mặt sát ý, dù cho các nàng có sai quá nhiều, cũng không thể dễ dàng muốn mạng người khác.

Mục Thanh Ca nhìn thiếu niên thẳng tắp nhìn mình, khóe miệng bất động thần sắc gợi lên một tia cười, không làm nàng thất vọng, nàng nghiêng đầu nhìn mắt Lăng Phong, Lăng Phong nháy mắt rút ra trường kiếm hai ma ma còn chưa mở miệng xin tha cũng đã nhất kiếm phong hầu, thiếu niên tay mắt lanh lẹ che lại hai tròng mắt cậu bé không cho hắn thấy trường hợp máu tươi như thế, Thất di nương kinh hô che miệng lại.

“Nhân từ với địch nhân, là tàn nhẫn với bản thân.” Mục Thanh Ca nhìn Thất di nương nhàn nhạt nói ra, “Thất di nương vì Mục gia ta sinh ra nam tự duy nhất nguyên bản chính là đại công thần, chẳng lẽ Thất di nương còn muốn để nam tự duy nhất Mục gia ta vẫn luôn sinh hoạt ở chỗ này sao?”

Thất di nương nhíu nhíu mày, thiếu nữ này căn bản là không giống như thiếu nữ bình thường, nàng cao quý, giết người đôi mắt cũng không nháy mắt một chút, căn bản là không thể đem thiếu nữ này cùng nữ hài ngu dại 5 năm trước kia so sánh, nếu trở lại Tướng phủ còn không biết sẽ là tình huống như thế nào, nhưng nếu để nhi tử mình vẫn luôn sinh hoạt ở chỗ này, không đi ra tiếp xúc...

Mục Thanh Ca nhìn cậu bé tránh ở phía sau thiếu niên, sắc mặt tuy rằng là cảnh giác nhưng hai tròng mắt lại thủy nhuận rất là đáng yêu, hơn nữa Mục Thanh Ca còn phát hiện cậu bé này cùng dung mạo nàng phía dưới mặt nạ có vài phần tương tự, bọn họ là tỷ đệ cùng cha khác mẹ a, thời điểm Mục Thanh Ca cô độc trước kia đã muốn có em trai hoặc em gái, nàng nhất định sẽ chiếu cố em mình thật tốt, đáng tiếc vẫn không như nguyện.



Hiện giờ có một đệ đệ tặng không đưa đến trước mặt mình sao có thể làm nàng không vui, Mục Thanh Ca vẫy tay với cậu bé ôn nhu nói: “Khang nhi, ngươi tên Khang nhi phải không? Lại đây, để tỷ tỷ nhìn xem.”

Cậu bé ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân gật gật đầu, cậu bé không băn khoăn trực tiếp đi tới Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca ngồi xổm xuống nhìn mặt cậu bé trắng nõn sạch sẽ, “Khang nhi có nguyện ý cùng tỷ tỷ về nhà hay không a?”

“Khang nhi muốn cùng nương và cữu cữu.”

“Được, vậy tỷ tỷ mang các ngươi cùng nhau về nhà được không a? Nhà của chúng ta rất lớn, còn có rất nhiều người có thể chiếu cố Khang nhi, có tỷ tỷ bảo hộ Khang nhi, Khang nhi về sau muốn thế nào liền thế đó được không?” . Truyện Đông Phương

Khang nhi hiển nhiên bị Mục Thanh Ca thuyết phục, lại khăng khăng ngẩng đầu nhìn mẫu thân cùng cữu cữu, Mục Thanh Ca sờ sờ đầu Khang nhi đứng dậy nói với Thất di nương: “Ta biết di nương đang lo lắng cái gì, nhưng di nương tự mình ngẫm lại, tình nguyện cả đời ở chỗ này bình bình an an hay là nguyện ý vì tiền đồ Khang nhi liều một lần?”

Thất di nương nắm chặt tay mình, mà thiếu niên Lý Nguyên đi đến bên cạnh tỷ tỷ: “Tỷ, ta tình nguyện oanh oanh liệt liệt mà không phải làm rùa đen rút đầu.” Hắn đã chịu đủ loại sinh hoạt này, hắn cũng có khát vọng rộng lớn, hắn không hy vọng cả đời sinh hoạt ở chỗ này.

Thất di nương trong mắt phiếm nước mắt, nghiêm túc nhìn đệ đệ mình, đệ đệ có bao nhiêu nỗ lực, có bao nhiêu dụng công nàng đều biết, ở nơi không ai nhìn thấy hắn luôn khăng khăng viết chữ, đọc sách, nhà bọn họ ban đầu cũng là thư hương dòng dõi, phụ thân là dạy học, Thất di nương từ nhỏ tinh thông tứ thư ngũ kinh, ở chỗ này 5 năm nàng cũng có thời gian nhàn rỗi dạy đệ đệ cùng nhi tử mình, nhưng thời gian vĩnh viễn đều ngắn ngủi.

“Được.” Thất di nương cuối cùng vẫn là gật đầu.

Lúc sau ở nơi không có người, Thất di nương đơn độc cùng Mục Thanh Ca nói: “Đại tiểu thư, ta tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng ta hy vọng việc ngươi muốn làm không liên lụy đến đệ đệ cùng nhi tử ta, ta hy vọng bọn họ bình bình an an.”

Mục Thanh Ca cười nói: “Di nương có thể yên tâm, đệ đệ ngươi xa xa so với trong tưởng tượng của ngươi cường đại hơn, còn Khang nhi ngươi càng không cần lo lắng, hắn là nam tử duy nhất Tướng phủ ta, cũng là đệ đệ ta.”



Mục Thanh Ca muốn tiếp Thất di nương trở về, đơn giản Thất di nương là cái cây trong lòng Tam di nương, nếu để Tam di nương biết Thất di nương mang theo nhi tử Thừa tướng cha trở về chỉ sợ sẽ tức hộc máu, mà Mục Thanh Ca tắc sẽ không từ bỏ mọi cơ hội chèn ép Tam di nương.

Cửa lớn Tướng phủ.

Thất di nương xuống xe ngựa nhìn cửa lớn quen thuộc rồi lại xa lạ, đã 5 năm nay nàng chưa từng bước vào, nam nhân kia trong vòng 5 năm này nàng không ngừng một lần nhớ tới, nhưng mỗi lần đều ức chế không được đau lòng, dần dà, trái tim này sớm đã vỡ nát, sẽ không bao giờ ham ấm áp không thuộc về mình, nàng hiện tại chỉ cần chăm sóc tốt nhi tử cùng đệ đệ là được rồi.

Mục Thanh Ca sắc mặt hơi hơi tái nhợt, mà dọc theo đường đi ấu đệ Khang nhi quả thực chính là không thể rời đi Mục Thanh Ca, hiện tại còn muốn ôm Mục Thanh Ca, nhưng Mục Thanh Ca ngồi xe ngựa lâu như vậy đã ôm không được, Lăng Phong ngồi xổm xuống đem người nho nhỏ trên mặt đất trực tiếp bế lên, Thất di nương kinh ngạc nhìn Lăng Phong cùng nhi tử mình, nhi tử tuy rằng hiểu chuyện nhưng luôn luôn không để người không thân ôm mình, mà hiện giờ lại...

Khang nhi hiển nhiên rất thích Lăng Phong, ôm cổ hắn cười ngọt ngào, Lăng Phong hai tròng mắt lạnh băng dần dần hòa tan.

Mà Cửa Tướng phủ không chỉ có bọn họ, còn có một đám người, Minh thúc cau mày nói với Mục Thanh Ca: “Là người Triệu gia.”

Mục Thanh Ca lạnh lùng cười nói: “Tới thật đúng là nhanh a.”

Chỉ nghe được đệ đệ Triệu Mẫn Thanh Triệu Mẫn Kính đứng trước Tướng phủ kêu lên: “Kêu Thừa tướng các ngươi đi ra cho ta, không cần làm rùa đen rút đầu, Mục Nguyên, ngươi lăn ra đây cho ta, ngươi rốt cuộc là có ý gì.” Triệu Mẫn Kính ỷ vào muội muội mình được Mục Nguyên sủng ái, liền kiêu ngạo không có vương pháp.

“Lớn mật.” Minh thúc cả giận nói, hắn đi qua kêu lên: “Tên Tướng gia chúng ta là những người như các ngươi có thể gọi thẳng sao?”

“A, ta biết ngươi, ngươi là quản gia đi, nói xem các ngươi rốt cuộc là có ý gì, vì sao lại đem phòng ở, cửa hàng chúng tôi thu hồi?” Triệu Mẫn Kính kiêu ngạo như cũ.

“Có ý gì?” Mục Thanh Ca hừ lạnh một tiếng, “Kia chính là đồ Mục gia chúng ta, Triệu gia các ngươi tính là thứ gì, cũng xứng có được phòng ở cửa hàng Mục gia chúng ta.” Những người vừa rồi tất nhiên thấy được Mục Thanh Ca, bất quá không có đem nàng coi thành chuyện, hiện giờ nhìn thấy Mục Thanh Ca nói chuyện sôi nổi đều kinh ngạc, Mục Thanh Ca nói với Thất di nương: “Phong Yên mang theo Thất di nương cùng Lý công tử, tiểu thiếu gia đi vào trước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook