Ngũ Đại Gia Tộc: Ông Trùm Hắc Đạo Cưng Sủng Bảo Bối Tinh Nghịch
Chương 15: Đi chơi cùng Christina
Miêu Miêu
27/09/2021
"Giám đốc Jayson, công ty con bên đó xảy ra vấn đề nguồn vốn đã xử lí đến đâu rồi?"
"Bây giờ là hơn ba giờ chiều, người đại diện cho nhãn hàng lần này sao chưa thấy đâu. Mau liên lạc thử xem."
"Báo cáo quý này viết sơ sài như vậy! Đem về làm lại đi, để chủ tịch thấy là lĩnh cơm hộp cả đám bây giờ."
Hiên Viên Tiểu Điệp vừa đeo tai nghe bluetooth bàn bạc công việc với giám đốc chi nhánh ở Đức, vừa phân phó người bên dưới nhiệm vụ cần làm.
"Stacy, ngày kia tôi muốn thấy bản kế hoạch chi tiết của hạng mục này. Cô hãy hoàn thành nó giúp tôi." Cô đặt một phần văn kiện lên bàn của trưởng phòng kế hoạch Stacy.
[...]
Ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Hiên Viên Tiểu Điệp cầm lấy tách cà phê trên bàn nhấp một ngụm.
Tính đến thời điểm hiện tại, cô chính thức vào làm ở Tư Đồ tập đoàn được ba tháng. Cũng may, vì thuộc tuýp người thích nghi tốt, cho nên trong thời gian ngắn cô đã hoà hợp được với môi trường và biên độ làm việc nhanh đến chóng mặt ở nơi này.
Còn về phần anh hai yêu quý, hình như là từ mặt cô luôn rồi. Bình thường ngày nào hai anh em cũng facetime trò chuyện. Còn hiện tại, ba tháng trôi qua, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có. Mặc dù chị dâu chấn an rằng mọi chuyện vẫn ổn, nhưng Hiên Viên Tiểu Điệp vẫn cảm thấy, chỉ cần gặp lại cô là anh hai sẽ cho cô một trận.
Đã thế, tiến độ theo đuổi crush lại chẳng đâu vào đâu. Tâm tư của Tư Đồ Dạ Vũ quá kín kẽ, không hề dễ đoán giống như chị dâu nói. Hoặc có thể cô đọc vị hắn rất kém.
Tuy rằng bọn họ sống chung một nhà nhưng trừ bỏ thời gian ăn uống ngủ nghỉ thì Tư Đồ Dạ Vũ đều nhốt mình trong phòng xử lí công việc. Hơn nữa, vì mới nhậm chức nên hắn đi công tác liên tục. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Điện thoại để trên bàn bất chợt rung lên từng hồi. Hiên Viên Tiểu Điệp liếc nhìn cái tên hiện thị trong màn hình.
Là Christy.
Ấn nút nghe, giọng nói ngọt ngào của Christina Lauren từ đầu bên kia vọng tới: "Hi, Kelly!"
"Christy, gọi mình có chuyện gì không?" Hiên Viên Tiểu Điệp day day mi tâm, vừa hỏi. Được rồi, cô đang có chút nhức đầu.
"Ừm, cũng không có gì. Chính là từ hôm gặp cậu tới giờ vẫn chưa hẹn cậu đi chơi riêng được buổi nào cả. Tại cậu nói công việc bận rộn mà. Nhưng hôm nay là cuối tuần, hẳn phải có chút thời gian rảnh rỗi chứ?" Christina Lauren nói một hồi dài.
Hiện tại cuộc sống của cô ấy rất nhàm chán. Bởi vì đính hôn, cho nên cô ấy phải rời Anh đến Mỹ để sống thử với Kelvin Lewis theo ý kiến của phụ huynh. Không có gì để làm, hầu hết thời gian của Christina Lauren đều rảnh rỗi.
"Mình tưởng cậu đang ở New York cơ mà. Sao lại đến Washington rồi?" Hiên Viên Tiểu Điệp hơi hiếu kì.
"Aiya, hôm nay mình đến thăm ông nội với ba mẹ của Kelvin." Christina Lauren không muốn giải thích nhiều như vậy. Cô ấy hiện tại chỉ muốn gặp cô bạn yêu quý mà thôi.
"Ok. Để mình xem lại lịch đã." Hiên Viên Tiểu Điệp một tay cầm điện thoại, một tay kiểm tra lại công việc: "Chà, quý cô Lauren, cô rất may mắn vì hôm nay tôi hầu như không còn nhiều việc nữa. Từ bốn giờ đến tối thì tôi có thể dành thời gian cho cô."
"Vậy tốt quá rồi." Christina Lauren cao giọng kích động: "Thế thì tí nữa mình sẽ qua đón cậu. Sau đó chúng ta đi mua sắm, rồi ăn tối luôn nha."
"Được."
[...]
"Sao cậu cùng Kelvin không chuyển hẳn về Washington mà ở? Cứ mỗi khi đi thăm trưởng bối là phải bay tới bay lui, không thấy bất tiện à?" Hiên Viên Tiểu Điệp hỏi Christina Lauren câu này khi hai người đang đi mua sắm trong Chevy Chase Pavilion.
Christina Lauren lắc đầu, cười khổ: "Anh ấy nói, New York là trụ sở chính của tập đoàn Lewis. Hơn nữa, cô bồ đó cũng ở đây."
Hiên Viên Tiểu Điệp lúc này mới vỡ lẽ. Phải rồi, tập đoàn của nhà họ Nguyễn cũng ở New York. Bởi vì ngài Tổng Thống đang ở Washington nên mọi việc của tập đoàn đều vào tay Selena Phuong Nguyen.
Đúng là cái cớ thuận lợi để ngoại tình vụng trộm mà!
Không nghĩ tới hai kẻ kia nữa cho mệt mỏi, Hiên Viên Tiểu Điệp bây giờ mới để ý tới đứa bé trai bốn tuổi Christina Lauren đang dắt trong tay. Cô cảm thán nói: "Chà, anh bạn nhỏ này trông có vẻ ngoan phết nhỉ! Không chạy nháo như những đứa trẻ khác. Nhưng mình thấy trông bé có vẻ già dặn trước tuổi hay sao ấy, rất ít nói."
Christina Lauren đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nấm của bé, khẽ cười: "Kelvin nói nó từ khi biết nói đã vậy. Rất ít nói, hỏi thì mới đáp."
Jimmy Lewis, con trai nuôi của Kelvin Lewis, năm nay bốn tuổi. Thằng bé lai hai dòng máu. Lúc đầu, Hiên Viên Tiểu Điệp còn nghĩ đây là con rơi con rớt của Kelvin Lewis giấu dưới vỏ bọc con nuôi. Nhưng rồi cô lại thấy, lúc hắn nhận nuôi là lúc vẫn qua lại với Selena. Selena mà biết thì sao có thể để yên như vậy.
Christina Lauren và Hiên Viên Tiểu Điệp rẽ vào một cửa hàng thời trang. Những mẫu trang phục ở đây rất hợp gu của bọn họ. Trong khi người này thử đồ thì người kia lựa chọn những món đồ mình thấy vừa mắt, vừa trông Jimmy.
Có lẽ Hiên Viên Tiểu Điệp đã đánh giá sai về Jimmy Lewis. Không phải thằng bé ít nói, mà là cô với Christy không phải đối tượng nó muốn nói cùng thôi.
Bởi vì vừa đi ra khỏi cửa hàng, thằng bé như nhìn thấy người quen. Nó đột ngột rút tay ra khỏi tay Christina, chạy về phía cầu thang cuốn.
Thấy thế, hai người họ lại phải chạy theo Jimmy. Thằng bé vừa chạy trước vừa gọi: "Mẹ! Mẹ ơi!"
"Bây giờ là hơn ba giờ chiều, người đại diện cho nhãn hàng lần này sao chưa thấy đâu. Mau liên lạc thử xem."
"Báo cáo quý này viết sơ sài như vậy! Đem về làm lại đi, để chủ tịch thấy là lĩnh cơm hộp cả đám bây giờ."
Hiên Viên Tiểu Điệp vừa đeo tai nghe bluetooth bàn bạc công việc với giám đốc chi nhánh ở Đức, vừa phân phó người bên dưới nhiệm vụ cần làm.
"Stacy, ngày kia tôi muốn thấy bản kế hoạch chi tiết của hạng mục này. Cô hãy hoàn thành nó giúp tôi." Cô đặt một phần văn kiện lên bàn của trưởng phòng kế hoạch Stacy.
[...]
Ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Hiên Viên Tiểu Điệp cầm lấy tách cà phê trên bàn nhấp một ngụm.
Tính đến thời điểm hiện tại, cô chính thức vào làm ở Tư Đồ tập đoàn được ba tháng. Cũng may, vì thuộc tuýp người thích nghi tốt, cho nên trong thời gian ngắn cô đã hoà hợp được với môi trường và biên độ làm việc nhanh đến chóng mặt ở nơi này.
Còn về phần anh hai yêu quý, hình như là từ mặt cô luôn rồi. Bình thường ngày nào hai anh em cũng facetime trò chuyện. Còn hiện tại, ba tháng trôi qua, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có. Mặc dù chị dâu chấn an rằng mọi chuyện vẫn ổn, nhưng Hiên Viên Tiểu Điệp vẫn cảm thấy, chỉ cần gặp lại cô là anh hai sẽ cho cô một trận.
Đã thế, tiến độ theo đuổi crush lại chẳng đâu vào đâu. Tâm tư của Tư Đồ Dạ Vũ quá kín kẽ, không hề dễ đoán giống như chị dâu nói. Hoặc có thể cô đọc vị hắn rất kém.
Tuy rằng bọn họ sống chung một nhà nhưng trừ bỏ thời gian ăn uống ngủ nghỉ thì Tư Đồ Dạ Vũ đều nhốt mình trong phòng xử lí công việc. Hơn nữa, vì mới nhậm chức nên hắn đi công tác liên tục. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Điện thoại để trên bàn bất chợt rung lên từng hồi. Hiên Viên Tiểu Điệp liếc nhìn cái tên hiện thị trong màn hình.
Là Christy.
Ấn nút nghe, giọng nói ngọt ngào của Christina Lauren từ đầu bên kia vọng tới: "Hi, Kelly!"
"Christy, gọi mình có chuyện gì không?" Hiên Viên Tiểu Điệp day day mi tâm, vừa hỏi. Được rồi, cô đang có chút nhức đầu.
"Ừm, cũng không có gì. Chính là từ hôm gặp cậu tới giờ vẫn chưa hẹn cậu đi chơi riêng được buổi nào cả. Tại cậu nói công việc bận rộn mà. Nhưng hôm nay là cuối tuần, hẳn phải có chút thời gian rảnh rỗi chứ?" Christina Lauren nói một hồi dài.
Hiện tại cuộc sống của cô ấy rất nhàm chán. Bởi vì đính hôn, cho nên cô ấy phải rời Anh đến Mỹ để sống thử với Kelvin Lewis theo ý kiến của phụ huynh. Không có gì để làm, hầu hết thời gian của Christina Lauren đều rảnh rỗi.
"Mình tưởng cậu đang ở New York cơ mà. Sao lại đến Washington rồi?" Hiên Viên Tiểu Điệp hơi hiếu kì.
"Aiya, hôm nay mình đến thăm ông nội với ba mẹ của Kelvin." Christina Lauren không muốn giải thích nhiều như vậy. Cô ấy hiện tại chỉ muốn gặp cô bạn yêu quý mà thôi.
"Ok. Để mình xem lại lịch đã." Hiên Viên Tiểu Điệp một tay cầm điện thoại, một tay kiểm tra lại công việc: "Chà, quý cô Lauren, cô rất may mắn vì hôm nay tôi hầu như không còn nhiều việc nữa. Từ bốn giờ đến tối thì tôi có thể dành thời gian cho cô."
"Vậy tốt quá rồi." Christina Lauren cao giọng kích động: "Thế thì tí nữa mình sẽ qua đón cậu. Sau đó chúng ta đi mua sắm, rồi ăn tối luôn nha."
"Được."
[...]
"Sao cậu cùng Kelvin không chuyển hẳn về Washington mà ở? Cứ mỗi khi đi thăm trưởng bối là phải bay tới bay lui, không thấy bất tiện à?" Hiên Viên Tiểu Điệp hỏi Christina Lauren câu này khi hai người đang đi mua sắm trong Chevy Chase Pavilion.
Christina Lauren lắc đầu, cười khổ: "Anh ấy nói, New York là trụ sở chính của tập đoàn Lewis. Hơn nữa, cô bồ đó cũng ở đây."
Hiên Viên Tiểu Điệp lúc này mới vỡ lẽ. Phải rồi, tập đoàn của nhà họ Nguyễn cũng ở New York. Bởi vì ngài Tổng Thống đang ở Washington nên mọi việc của tập đoàn đều vào tay Selena Phuong Nguyen.
Đúng là cái cớ thuận lợi để ngoại tình vụng trộm mà!
Không nghĩ tới hai kẻ kia nữa cho mệt mỏi, Hiên Viên Tiểu Điệp bây giờ mới để ý tới đứa bé trai bốn tuổi Christina Lauren đang dắt trong tay. Cô cảm thán nói: "Chà, anh bạn nhỏ này trông có vẻ ngoan phết nhỉ! Không chạy nháo như những đứa trẻ khác. Nhưng mình thấy trông bé có vẻ già dặn trước tuổi hay sao ấy, rất ít nói."
Christina Lauren đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nấm của bé, khẽ cười: "Kelvin nói nó từ khi biết nói đã vậy. Rất ít nói, hỏi thì mới đáp."
Jimmy Lewis, con trai nuôi của Kelvin Lewis, năm nay bốn tuổi. Thằng bé lai hai dòng máu. Lúc đầu, Hiên Viên Tiểu Điệp còn nghĩ đây là con rơi con rớt của Kelvin Lewis giấu dưới vỏ bọc con nuôi. Nhưng rồi cô lại thấy, lúc hắn nhận nuôi là lúc vẫn qua lại với Selena. Selena mà biết thì sao có thể để yên như vậy.
Christina Lauren và Hiên Viên Tiểu Điệp rẽ vào một cửa hàng thời trang. Những mẫu trang phục ở đây rất hợp gu của bọn họ. Trong khi người này thử đồ thì người kia lựa chọn những món đồ mình thấy vừa mắt, vừa trông Jimmy.
Có lẽ Hiên Viên Tiểu Điệp đã đánh giá sai về Jimmy Lewis. Không phải thằng bé ít nói, mà là cô với Christy không phải đối tượng nó muốn nói cùng thôi.
Bởi vì vừa đi ra khỏi cửa hàng, thằng bé như nhìn thấy người quen. Nó đột ngột rút tay ra khỏi tay Christina, chạy về phía cầu thang cuốn.
Thấy thế, hai người họ lại phải chạy theo Jimmy. Thằng bé vừa chạy trước vừa gọi: "Mẹ! Mẹ ơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.