Chương 45
Phượng Khuynh Thành
19/08/2021
Trong một buổi tối, các ấu long thay phiên nhau phổ cập các loại kiến thức về hiện đại cho Tĩnh Kỳ cùng Cửu Minh.
Tiện thể cả đám cũng tranh thủ bung lụa thần thức của mình ra dò xét xung quanh một hồi.
Nếu nói thứ gì làm các ấu long vấn vương nhất ở hiện đại thì đó chính là đồ ăn vật cùng thức ăn nhanh nha.
Chỉ cần nhớ tới, bọn họ đều nhanh thèm tới chảy nước dãi tèm lem rồi.
Đối với một đám cật hóa như bọn họ thì chuyện này cho dù chờ một giây cũng không thể chờ được, huống gì bây giờ là mạt thế trong truyền thuyết kia kìa chứ không phải là bình thường nha.
Lấy đồ không cần trả tiền ngu gì mà không đi lấy cơ chứ, mà mới tận thế hơn một tháng chắc đồ ăn đóng gói còn chưa sao đâu nhỉ?!
Vì thế, vào lúc mà mấy tên phàm nhân môi cá nhám kia đang đau khổ mà thay phiên nhau trực đêm thì bọn họ đều lặng lẽ bay khắp nơi mà càn quét sạch sẽ mọi thứ.
Cửa hàng từ nhỏ cho tới lớn, siêu thị từ đại cho tới tiểu đuề không thoát khỏi tay của bọn họ. Ngay cả vòng vàng trang sức gì cũng bị gom luôn một thể.
Quả thật tiết kiệm đến không thể tiết kiệm hơn, sử dụng hết tất cả các tài nguyên có sẵn luôn.
Đến gần sáng, tất cả không hề mệt một chút nào mà còn cực kỳ vui vẻ đến miệng cũng ngoác đến mang tai rồi mà một lần nữa trở lại vị trí lều của mình.
Lần này, tiểu Ngư cũng được Phong Vũ nhớ tới và thả nó ra trong sự chột dạ sâu sắc.
Đến khi mặt trời ló dạng, Vũ Hàn cũng đã tỉnh dậy chuẩn bị mọi thứ để xuất phát thì hắn mới phát hiện ra bảy người quái lạ kia rừ đâu ra mà lòi thêm một đứa biến thành tám người rồi.
Chỉ mới có một đêm, bọn họ liền có thể kiếm ra một đứa nhỏ?! Vô số nghi ngờ hiện ra trong đầu của hắn, nhưng khuôn mặt than kia vẫn cứ như thế mà không đổi sắc mà tiếp tục phân phó xuống.
Tất cả đội viên của Vũ Hàn ngày hôm qua cũng mở rất lớn mắt chó của mình chứng kiến hết thảy lúc bọn họ biểu hiện thực lực của mình.
Nên bọn họ có thể nói là vừa kính vừa sợ bọn Ngự Thiên cực kỳ, cho nên bây giờ dù lòi ra hẳn một đứa nhỏ thì cũng không ai dám nghi ngờ hay hỏi han gì cả.
Vũ Hàn phân phó xong mọi thứ, rồi bỗng có chốc khó xử mà nhìn về phía mấy người Tĩnh Kỳ. Hắn chầm chậm đi về phía mà bọn họ đang đứng.
"Khụ, các ngươi ai biết lái xe!" Giọng Vũ Hàn lạnh băng cứ như khuôn mặt của hắn vậy.
"......" Fuck, mới học đại học liền xuyên thì biết lái bằng niềm tin à.
"......." Cái hộp xấu xí kia?!! Không thèm....
Vừa dứt lời liền nhìn vẻ mặt của năm trong tám người biến hoá đến muôn màu muôn vẻ còn hai người còn lại liền không thèm liếc nhìn lấy một cái cả khuôn mặt đều hiện lên ghét bỏ chi sắc.
Đứa nhỏ cuối cùng thì trực tiếp ngẩn đầu lên ngơ ngác nhìn hắn làm hắn rất muốn lầm tưởng mình cũng là kẻ ngốc như nhóc này vậy.
Vũ Hàn vẫn một bộ mặt ta bị liệt mà nhìn mấy người trước mắt, rất có kiên nhẫn mà đơ người ra chờ bọn họ biến đổi sắc mặt.
Bọn ấu long cũng rất nhanh hồi thần lại, ánh mắt mang theo sự tiếc nuối nhàn nhạt mà nhìn mấy chiếc xe hơi đang đậu đằng kia.
Sau khi tầm mắt dòm trúng chiếc xe có in hình người trên nóc liền rất tự chủ mà đem tầm mắt dời đi không hề có chút chột dạ nào vì làm hỏng xe nàh người ta cả.
"Bọn ta sẽ phi theo các ngươi!!"
"Ừm, không cần quan tâm bọn ta đâu!!!"
Tất cả bọn họ đều tán đồng ý này, nhìn nhau mà gật đầu đến vô cùng ăn ý, còn Vũ Hàn thì khẽ lướt qua một tia kinh ngạc rồi tiếp tục khôi phục lại cái bản mặt lạnh tanh của mình mà rời đi.
Nếu người ta đã nói vậy rồi, hắn cũng không tiện nói nhiều lắm.
Đợi khi tất cả khởi động máy, xe cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển, mặc dù nhìn như họ rất nghiêm túc lái xe và ngồi yên phận nhưng không có ai là thật sự ngồi yên cả, họ đều hiếu kì mà lén lút nhìn ra phía cửa sổ.
Liền thấy thiếu niên một thân áo bào rực lửa kia tiện tay lôi ra một tấm thảm. Đúng, là thảm là một tấm thảm bằng vải bằng chỉ đàng hoàng đó không những thế nó còn bay lơ lửng giữa không trung kia kìa.
Bọn họ là đệ tử của alibaba hả?!!! Cả đám đều kích động đến mức xung huyết, cứ như bầy gà được xài thuốc vậy đấy.
(Biladen: ủa chứ hk phải đệ tử của t hả ta!!!)
Vũ Hàn trông thấy một màn cũng vô cùng kinh dị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì mấy ai tin tưởng được mấy người gọi là tu sĩ kia thật sự tồn tại chứ.
Bọn Ngự Thiên không hề giấu diếm gì hết hoàn toàn thoải mái mà phô trương thanh thế của mình.
Trước bao ánh mắt nóng rực của mấy tên cẩu đần xung quanh, bọn họ chậm rãi phi thân lên tấm thảm và lôi ra nguyên một bộ bài hôm qua vừa chôm chỉa được.
Các ấu long còn lại ngồi theo vòng xoắn tay áo lên bắt đầu đánh bài giết thời gian. Tĩnh Kỳ và Cửu Minh cùng tiểu Ngư vẫn im lặng ngồi một bên theo dõi bọn họ chơi bài còn Mặc Uyên thì làm trọng tài cùng chia bài.
Cho nên, một mỹ cảnh thật sự rất đẹp đã xuất hiện, tám chiếc xe hummer siêu ngầu nối đuôi nhau thành một hàng dài cực kỳ có kỷ luật. Và một tấm thảm bay lơ lửng theo phía sau cái hàng đó.
(Có gì đó sai sai thì phải!!)
Lâu lâu đám người trên thảm kia còn ầm ĩ một phen cực kì náo nhiệt, tới nỗi khiến cho người trong hummer kia đổ ra một thân mồ hôi lạnh mà lo lắng cảnh giác xung quanh mình.
Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ là bạch bạch lo lắng. Suốt một đường đi dài đến vậy mà lại vô cùng im ắng và an toàn đến bất thường.
Một bóng dáng con động vật biến dị hay tang thi cấp thấp thường hay lảng vảng khắp nơi mà nay đều không thấy. Điều này làm bọn họ kinh hãi nhiều hơn là kinh hỉ.
Để có được khung cảnh như vậy chỉ có hai trường hợp là bọn nó được một tang thi cấp cao hơn chỉ đạo, hai là bị người có thực lực mạnh hơn làm cho hoảng sợ mà trốn mất.
Giả thiết có phần nghiên về ý sau nhiều hơn là phía trước. Bỏi vì nếu thật sự tồn tại tang thi cấp cao thì nó ắt hẳn đã nhào ra tấn công họ rồi.
Càng suy nghĩ thì càng cảm thấy kinh hãi không thôi.
Âm thầm đánh giá thực lực của bảy người kia trừ đứa nhỏ kia ra. Ai tin được một đứa nhỏ mới 5-6 tuổi có thể làm gì được chứ.
Vũ Hàn vẫn một bộ dáng lạnh lẽo như xưa, hắn nhắm mắt dưỡng thần nên ai cũng không biết hắn là giả bộ hay thật sự ngủ cả.
Tiểu Di cũng là tên nhóc thướt tha hôm qua nói quá lời với bọn ấu long thì bây giờ sắc mặt hắn lúc trắng lúc đen.
Nếu ngày hôm qua gã không hấp tấp như vậy, thì hôm nay có phải khác rồi không.
Mấy người kia, bây giờ nhìn lại liền biết đều không phải vật trong ao. Chỉ cần tuỳ tiện câu dẫn được một người hắn liền không phải cực khổ như vậy nữa rồi.
Các ấu long cũng không thèm quan tâm ánh mắt phức tạp, ghen tị hay đánh giá gì xung quanh mình cả.
Bọn họ cứ vui vẻ mà đánh bài, thoả sức cãi lộn ầm trời. Đôi khi còn tiện tay lôi vài gói bim bim ra ăn vặt nữa.
Tiểu Ngư cũng ôm một gói bim bim to đùng ăn đến hết sức vui vẻ, ánh mắt của bé đều híp lại thành nguyệt nha rồi.
Tĩnh Kỳ một bên nhìn tiểu tức phụ mình đánh bài một bên lại đút cậu ăn vặt, bên Cửu Minh và Ngữ Ngôn cũng thế.
Làm ba người còn lại hận đến nghiến răng chỉ muốn nhào qua táp một phát cho lây bệnh dại chung cả đám mà thôi.
Tiện thể cả đám cũng tranh thủ bung lụa thần thức của mình ra dò xét xung quanh một hồi.
Nếu nói thứ gì làm các ấu long vấn vương nhất ở hiện đại thì đó chính là đồ ăn vật cùng thức ăn nhanh nha.
Chỉ cần nhớ tới, bọn họ đều nhanh thèm tới chảy nước dãi tèm lem rồi.
Đối với một đám cật hóa như bọn họ thì chuyện này cho dù chờ một giây cũng không thể chờ được, huống gì bây giờ là mạt thế trong truyền thuyết kia kìa chứ không phải là bình thường nha.
Lấy đồ không cần trả tiền ngu gì mà không đi lấy cơ chứ, mà mới tận thế hơn một tháng chắc đồ ăn đóng gói còn chưa sao đâu nhỉ?!
Vì thế, vào lúc mà mấy tên phàm nhân môi cá nhám kia đang đau khổ mà thay phiên nhau trực đêm thì bọn họ đều lặng lẽ bay khắp nơi mà càn quét sạch sẽ mọi thứ.
Cửa hàng từ nhỏ cho tới lớn, siêu thị từ đại cho tới tiểu đuề không thoát khỏi tay của bọn họ. Ngay cả vòng vàng trang sức gì cũng bị gom luôn một thể.
Quả thật tiết kiệm đến không thể tiết kiệm hơn, sử dụng hết tất cả các tài nguyên có sẵn luôn.
Đến gần sáng, tất cả không hề mệt một chút nào mà còn cực kỳ vui vẻ đến miệng cũng ngoác đến mang tai rồi mà một lần nữa trở lại vị trí lều của mình.
Lần này, tiểu Ngư cũng được Phong Vũ nhớ tới và thả nó ra trong sự chột dạ sâu sắc.
Đến khi mặt trời ló dạng, Vũ Hàn cũng đã tỉnh dậy chuẩn bị mọi thứ để xuất phát thì hắn mới phát hiện ra bảy người quái lạ kia rừ đâu ra mà lòi thêm một đứa biến thành tám người rồi.
Chỉ mới có một đêm, bọn họ liền có thể kiếm ra một đứa nhỏ?! Vô số nghi ngờ hiện ra trong đầu của hắn, nhưng khuôn mặt than kia vẫn cứ như thế mà không đổi sắc mà tiếp tục phân phó xuống.
Tất cả đội viên của Vũ Hàn ngày hôm qua cũng mở rất lớn mắt chó của mình chứng kiến hết thảy lúc bọn họ biểu hiện thực lực của mình.
Nên bọn họ có thể nói là vừa kính vừa sợ bọn Ngự Thiên cực kỳ, cho nên bây giờ dù lòi ra hẳn một đứa nhỏ thì cũng không ai dám nghi ngờ hay hỏi han gì cả.
Vũ Hàn phân phó xong mọi thứ, rồi bỗng có chốc khó xử mà nhìn về phía mấy người Tĩnh Kỳ. Hắn chầm chậm đi về phía mà bọn họ đang đứng.
"Khụ, các ngươi ai biết lái xe!" Giọng Vũ Hàn lạnh băng cứ như khuôn mặt của hắn vậy.
"......" Fuck, mới học đại học liền xuyên thì biết lái bằng niềm tin à.
"......." Cái hộp xấu xí kia?!! Không thèm....
Vừa dứt lời liền nhìn vẻ mặt của năm trong tám người biến hoá đến muôn màu muôn vẻ còn hai người còn lại liền không thèm liếc nhìn lấy một cái cả khuôn mặt đều hiện lên ghét bỏ chi sắc.
Đứa nhỏ cuối cùng thì trực tiếp ngẩn đầu lên ngơ ngác nhìn hắn làm hắn rất muốn lầm tưởng mình cũng là kẻ ngốc như nhóc này vậy.
Vũ Hàn vẫn một bộ mặt ta bị liệt mà nhìn mấy người trước mắt, rất có kiên nhẫn mà đơ người ra chờ bọn họ biến đổi sắc mặt.
Bọn ấu long cũng rất nhanh hồi thần lại, ánh mắt mang theo sự tiếc nuối nhàn nhạt mà nhìn mấy chiếc xe hơi đang đậu đằng kia.
Sau khi tầm mắt dòm trúng chiếc xe có in hình người trên nóc liền rất tự chủ mà đem tầm mắt dời đi không hề có chút chột dạ nào vì làm hỏng xe nàh người ta cả.
"Bọn ta sẽ phi theo các ngươi!!"
"Ừm, không cần quan tâm bọn ta đâu!!!"
Tất cả bọn họ đều tán đồng ý này, nhìn nhau mà gật đầu đến vô cùng ăn ý, còn Vũ Hàn thì khẽ lướt qua một tia kinh ngạc rồi tiếp tục khôi phục lại cái bản mặt lạnh tanh của mình mà rời đi.
Nếu người ta đã nói vậy rồi, hắn cũng không tiện nói nhiều lắm.
Đợi khi tất cả khởi động máy, xe cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển, mặc dù nhìn như họ rất nghiêm túc lái xe và ngồi yên phận nhưng không có ai là thật sự ngồi yên cả, họ đều hiếu kì mà lén lút nhìn ra phía cửa sổ.
Liền thấy thiếu niên một thân áo bào rực lửa kia tiện tay lôi ra một tấm thảm. Đúng, là thảm là một tấm thảm bằng vải bằng chỉ đàng hoàng đó không những thế nó còn bay lơ lửng giữa không trung kia kìa.
Bọn họ là đệ tử của alibaba hả?!!! Cả đám đều kích động đến mức xung huyết, cứ như bầy gà được xài thuốc vậy đấy.
(Biladen: ủa chứ hk phải đệ tử của t hả ta!!!)
Vũ Hàn trông thấy một màn cũng vô cùng kinh dị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì mấy ai tin tưởng được mấy người gọi là tu sĩ kia thật sự tồn tại chứ.
Bọn Ngự Thiên không hề giấu diếm gì hết hoàn toàn thoải mái mà phô trương thanh thế của mình.
Trước bao ánh mắt nóng rực của mấy tên cẩu đần xung quanh, bọn họ chậm rãi phi thân lên tấm thảm và lôi ra nguyên một bộ bài hôm qua vừa chôm chỉa được.
Các ấu long còn lại ngồi theo vòng xoắn tay áo lên bắt đầu đánh bài giết thời gian. Tĩnh Kỳ và Cửu Minh cùng tiểu Ngư vẫn im lặng ngồi một bên theo dõi bọn họ chơi bài còn Mặc Uyên thì làm trọng tài cùng chia bài.
Cho nên, một mỹ cảnh thật sự rất đẹp đã xuất hiện, tám chiếc xe hummer siêu ngầu nối đuôi nhau thành một hàng dài cực kỳ có kỷ luật. Và một tấm thảm bay lơ lửng theo phía sau cái hàng đó.
(Có gì đó sai sai thì phải!!)
Lâu lâu đám người trên thảm kia còn ầm ĩ một phen cực kì náo nhiệt, tới nỗi khiến cho người trong hummer kia đổ ra một thân mồ hôi lạnh mà lo lắng cảnh giác xung quanh mình.
Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ là bạch bạch lo lắng. Suốt một đường đi dài đến vậy mà lại vô cùng im ắng và an toàn đến bất thường.
Một bóng dáng con động vật biến dị hay tang thi cấp thấp thường hay lảng vảng khắp nơi mà nay đều không thấy. Điều này làm bọn họ kinh hãi nhiều hơn là kinh hỉ.
Để có được khung cảnh như vậy chỉ có hai trường hợp là bọn nó được một tang thi cấp cao hơn chỉ đạo, hai là bị người có thực lực mạnh hơn làm cho hoảng sợ mà trốn mất.
Giả thiết có phần nghiên về ý sau nhiều hơn là phía trước. Bỏi vì nếu thật sự tồn tại tang thi cấp cao thì nó ắt hẳn đã nhào ra tấn công họ rồi.
Càng suy nghĩ thì càng cảm thấy kinh hãi không thôi.
Âm thầm đánh giá thực lực của bảy người kia trừ đứa nhỏ kia ra. Ai tin được một đứa nhỏ mới 5-6 tuổi có thể làm gì được chứ.
Vũ Hàn vẫn một bộ dáng lạnh lẽo như xưa, hắn nhắm mắt dưỡng thần nên ai cũng không biết hắn là giả bộ hay thật sự ngủ cả.
Tiểu Di cũng là tên nhóc thướt tha hôm qua nói quá lời với bọn ấu long thì bây giờ sắc mặt hắn lúc trắng lúc đen.
Nếu ngày hôm qua gã không hấp tấp như vậy, thì hôm nay có phải khác rồi không.
Mấy người kia, bây giờ nhìn lại liền biết đều không phải vật trong ao. Chỉ cần tuỳ tiện câu dẫn được một người hắn liền không phải cực khổ như vậy nữa rồi.
Các ấu long cũng không thèm quan tâm ánh mắt phức tạp, ghen tị hay đánh giá gì xung quanh mình cả.
Bọn họ cứ vui vẻ mà đánh bài, thoả sức cãi lộn ầm trời. Đôi khi còn tiện tay lôi vài gói bim bim ra ăn vặt nữa.
Tiểu Ngư cũng ôm một gói bim bim to đùng ăn đến hết sức vui vẻ, ánh mắt của bé đều híp lại thành nguyệt nha rồi.
Tĩnh Kỳ một bên nhìn tiểu tức phụ mình đánh bài một bên lại đút cậu ăn vặt, bên Cửu Minh và Ngữ Ngôn cũng thế.
Làm ba người còn lại hận đến nghiến răng chỉ muốn nhào qua táp một phát cho lây bệnh dại chung cả đám mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.