Chương 59
Phượng Khuynh Thành
19/08/2021
Mấy lão già của viện nghiên cứu kia rất nhanh bị đám ấu long bắt gọn, còn tên áo đen nào đó thì từ khi nghe được căn cứ bị đột nhập liền tự động chuồn mất.
Mặc Uyên cuối cùng cũng chui ra khỏi lưới khốn long, liền lạch bạch chạy đi kiếm mấy miếng máu thịt của mình đem về.
Còn đám nhân viên nghiên cứu kia liền được các ấu long vui vẻ lôi đi quăng đến chỗ mấy kẻ bị bắt làm thí nghiệm đến mức đã không còn nhìn ra được bọn họ vốn là nhân loại nữa rồi, có một số kẻ đã không còn thần trí gì nữa chỉ còn sót lại mỗi bản năng mà thôi.
Nhưng hận thù của bọn họ lại làm đám Ngự Thiên mở mang tầm mắt, đã không còn thần trí vậy mà vẫn có thể nhắm đúng người mà nhai cắn xé xác, khâm phục, khâm phục a!!
Vũ Hàn đã sớm bị Mặc Uyên tha đi ra ngoài hóng gió rồi, chỉ còn đám Ngự Thiên ở lại chơi mà thôi. Thỉnh thoảng dùng súng nước bắn vài tia axit lên người đám nhân viên chưa chết hẳn kia, tiếng kêu la, gào khóc, chửi rủa, cầu xin vang vọng khắp một vùng trời.
Cuối cùng cả một đám người bị cắn xé tới chết, chết trong không cam lòng cùng hận thù đến tột cùng, nhưng cũng có một số người lại như được giải thoát. Không biết là nên khóc hay nên cười đây!
Cả đám làm xong việc liền không thèm quan tâm tới đám quân đội đang tập kết ngoài kia nữa, mà đem hỏa tiễn vốn đang vác ra, chia nhau chạy ra khắp nơi.
Chơi lớn một trận, bắn nổ cả viện nghiên cứu rồi ẩn thân chuồn mất bóng lần 2. Cả một viện nghiên cứu đã từng huy hoàng nay chỉ còn lại một đống gạch đá, không còn ai còn sống.
Còn về phần tiểu ngư thì bọn họ lại một lần nữa quên béng đứa nhỏ, hoàn toàn quăng đứa nhỏ ra sau đầu. Hãy cứ cầu mong Đông Phương Bất Bại đem đứa nhỏ đáng thương tội nghiệp đi luôn đi, rời khỏi cái đám chủ nhân không tiết tháo này hướng về một tương lai có tiết tháo hơn.
Cả căn cứ lại lâm vào một bầu không khí u ám, không ít người nghi ngờ là đám cao thủ kia làm nhưng chẳng có lấy một người có chứng cớ, toàn bộ đều phải nghẹn trở về hết.
Muốn gây thù chuốc oán ít nhất phải có năng lực bằng không cũng phải có chỗ dựa vững chắc, không thì chết mất xác cũng chẳng ai biết.
Lão gia tử cũng im lìm và chìm luôn, khơi khơi tới lượt lão biến mất rồi sao?! Không nói chứ đâu phải không sợ đâu!!
------------------------------------------------------------------------
Tên áo choàng đen hiện tại đang chạy đến một nơi xa lạ, hắn cũng chỉ theo bản năng mà tìm đến người kia mà thôi.
Khi hắn nhìn tới được cái hình bóng thân quen đã in sâu vào tiềm thức vào linh hồn của hắn thì hắn ngừng lại. Không dám, đúng hắn không dám tiến lên, hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mộng do hắn thêu dệt nên mà thôi.
Nhưng tới khi nhìn tới bên cạnh thiếu niên kia lại có bóng dáng của một tên nam nhân, hắn lại không thể bình tĩnh nữa rồi.
Màu mắt đỏ như máu đó, có chết hắn cũng không nhận lầm, là tên ca ca khốn kiếp kia của hắn, y chưa chết, y vậy mà chưa chết. Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!!
Thiếu niên cả người đều toát ra khí ôn nhu đang an ủi trấn an, xua đuổi bầu không khí đau buồn bi thương của nam nhân kia.
Không khí hài hòa vô cùng nhưng trong mắt tên áo đen kia thì lại chói mắt đến vô cùng. Hắn hận, hắn hận tất cả, chờ đó, các ngươi chờ đó cho ta!!
Ta có thể giết hắn một lần cũng có thể giết hắn thêm một lần nữa!! Ai cũng không thể ngăn cản ta!!!
Tên áo choàng đen cắn môi đến bật máu, móng tay ghim cả vào thịt, rồi quay lưng chạy mất.
Hai người kia như có sở cảm mà quay đầu về phía tên áo đen vừa rời đi kia, nam nhân mắt đỏ nhíu mày lai, hai mắt lại tràn ra sát khí cùng hận thù.
Thiếu niên hai mắt đầy lo lắng chui vào lòng nam nhân an ủi lệ khí của hắn, vẫn chưa tới lúc trả thù tên kia đâu. Bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, y hiện tại đang khôi phục rất tốt, đợi khôi phục hoàn toàn xong liền đi tìm bọn nó vậy.
Không biết khi bọn nó biết được hắn là ai sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?! Nhớ tới mấy cái mặt nhỏ nhỏ dài dài đủ màu ngốc nghếch kia liền cảm thấy buồn cười!!
Y nhịn không được mà cười nhẹ thành tiếng, còn tên nam nhân nào đó bên cạnh lại thâm trầm mà nhìn y. Ở bên cạnh hắn vậy mà dám tơ tưởng người khác sao?! Phải hảo hảo trừng phạt rồi, nam nhân híp mắt lại nguy hiểm nhìn người trước mắt như dã thú đang nhìn con mồi của mình.
Nếu nam nhân kia mà biết người trong lòng hắn không chỉ tơ tưởng nam nhân mà còn tận 5 người thì không biết sẽ thế nào nhỉ?! Sống chết không nhận người luôn chắc!!
Nhưng định mệnh đã định rồi, các ấu long nào đó sẽ nhanh chóng bám người của hắn thôi, chẳng làm ăn được gì nhiều đâu cưng à! (o'▽'o)ノ
--------------------------------------------------------------------
Lão gia tử sau khi đã biết hết sự thật thì vẻ mặt của ông mông lung như một trò đùa thế kỷ. Ông nhẹ nhàng giải tán tất cả, đi tắm rửa, thay quần áo ngủ rồi lên giường đắp chăn nhắm mắt, tất cả đều là mây bay.
Còn các ấu long sau khi trở về liền trầm mặc hẳn, bọn họ tìm không ra cái tên đạo hữu kia để tương ái tương sát rồi.
Nhưng mấy người họ cũng không lo lắng mấy, thay vì lo mấy thứ như vầy không bằng tu luyện khả hảo, năng cao thực lực mới tốt.
Còn về việc điều tra địch thì cứ việc quăng cho chuyên viên chuyên nghiệp của khâu điều tra là Ngữ Ngôn liền tốt rồi, bảo đảm hắn có thể lôi luôn cả một 18 đời tổ tông người ta chôn ở đâu, địa điểm cụ thể chỗ nào luôn. ┐( ̄ヘ ̄;)┌
Quăng vấn đề chính cho Ngữ Ngôn xong liền ai làm việc người nấy, phù lục đan dược vũ khí thì cần liều lượng lớn nên ba tên số khổ nào đó lại phải vùi đầu vào công việc.
Vũ Hàn cũng chẳng rảnh rỗi mấy, hắn phải theo lão gia tử đi đến cuộc họp cấp cao, còn nội dung thì ha ha, không cần nói cũng biết rồi.
Sau một hồi gà sủa chó bay, đĩa bay tan nát, cát đá thành mây thì cuộc hội nghị này mới kết thúc. Cả đám lão nhân gia cãi nhau tới mức mặt mũi đỏ bừng, còn đòi hỏi vô độ làm lão gia tử tức điên lên được.
"Bọn họ hiện tại cũng xem như cao thủ của căn cứ đi, hẳn cũng nên vì căn cứ làm chút sự chứ!!"
"Đúng, ngươi không thể một mình độc chiếm hết người như thế chứ!!"
"Bọn hắn cũng không phải chỉ có ngươi sở dụng được đi?! Đem người gọi đến đây hỏi ý bọn họ một chút chắc cũng không quá đáng chứ?!!"
"Quá đáng là thế nào, bọn họ là nhân loại a, là nhân loại thì phải vì lợi ích cộng đồng chứ!!"
"Bọn họ chắc không ích kỷ đến mức chỉ lo cho bản thân mình chứ!!!"
"Hiện nay, nhân loại còn sống sót phải đồng tâm hiệp lực tiêu diệt tang thi chứ!!!"
"Ngươi....ngươi.....các ngươi......đê tiện, một lũ vô sỉ!!!!"
"Hảo, các ngươi muốn làm gì làm, nếu bọn hắn đồng ý ta liền không quản!!!!"
"Ai muốn kiếm thì tự đi kiếm, ta không ngăn cản nhưng có chuyện gì liền không liên quan tới ta!!"
Lão gia tử một câu nói liền ruồng bỏ trách nhiệm sạch sẽ, phủi mông chống mắt chờ coi kịch hay. Xé, để ta xem các ngươi chết như thế nào?!
Vũ Hàn đứng một bên nở nụ cười châm chọc, hiện tại kêu la vì nhân loại để ép buộc người khác, không thấy quá trễ rồi sao?!
Với lại mấy người kia bộ nhìn giống dễ dàng bị chi phối lắm à, đúng là một lũ ngu không có mắt!!
Cả đám mỗi người một suy nghĩ mà cười tặc hề hề rời đi. Không ai hay biết rằng, đại lượng tang thi cao cấp đang dần dần biến mất, chỉ còn lại mấy tên tang thi cùng thực vật, động vật biến dị là còn tại thôi.
Mặc Uyên cuối cùng cũng chui ra khỏi lưới khốn long, liền lạch bạch chạy đi kiếm mấy miếng máu thịt của mình đem về.
Còn đám nhân viên nghiên cứu kia liền được các ấu long vui vẻ lôi đi quăng đến chỗ mấy kẻ bị bắt làm thí nghiệm đến mức đã không còn nhìn ra được bọn họ vốn là nhân loại nữa rồi, có một số kẻ đã không còn thần trí gì nữa chỉ còn sót lại mỗi bản năng mà thôi.
Nhưng hận thù của bọn họ lại làm đám Ngự Thiên mở mang tầm mắt, đã không còn thần trí vậy mà vẫn có thể nhắm đúng người mà nhai cắn xé xác, khâm phục, khâm phục a!!
Vũ Hàn đã sớm bị Mặc Uyên tha đi ra ngoài hóng gió rồi, chỉ còn đám Ngự Thiên ở lại chơi mà thôi. Thỉnh thoảng dùng súng nước bắn vài tia axit lên người đám nhân viên chưa chết hẳn kia, tiếng kêu la, gào khóc, chửi rủa, cầu xin vang vọng khắp một vùng trời.
Cuối cùng cả một đám người bị cắn xé tới chết, chết trong không cam lòng cùng hận thù đến tột cùng, nhưng cũng có một số người lại như được giải thoát. Không biết là nên khóc hay nên cười đây!
Cả đám làm xong việc liền không thèm quan tâm tới đám quân đội đang tập kết ngoài kia nữa, mà đem hỏa tiễn vốn đang vác ra, chia nhau chạy ra khắp nơi.
Chơi lớn một trận, bắn nổ cả viện nghiên cứu rồi ẩn thân chuồn mất bóng lần 2. Cả một viện nghiên cứu đã từng huy hoàng nay chỉ còn lại một đống gạch đá, không còn ai còn sống.
Còn về phần tiểu ngư thì bọn họ lại một lần nữa quên béng đứa nhỏ, hoàn toàn quăng đứa nhỏ ra sau đầu. Hãy cứ cầu mong Đông Phương Bất Bại đem đứa nhỏ đáng thương tội nghiệp đi luôn đi, rời khỏi cái đám chủ nhân không tiết tháo này hướng về một tương lai có tiết tháo hơn.
Cả căn cứ lại lâm vào một bầu không khí u ám, không ít người nghi ngờ là đám cao thủ kia làm nhưng chẳng có lấy một người có chứng cớ, toàn bộ đều phải nghẹn trở về hết.
Muốn gây thù chuốc oán ít nhất phải có năng lực bằng không cũng phải có chỗ dựa vững chắc, không thì chết mất xác cũng chẳng ai biết.
Lão gia tử cũng im lìm và chìm luôn, khơi khơi tới lượt lão biến mất rồi sao?! Không nói chứ đâu phải không sợ đâu!!
------------------------------------------------------------------------
Tên áo choàng đen hiện tại đang chạy đến một nơi xa lạ, hắn cũng chỉ theo bản năng mà tìm đến người kia mà thôi.
Khi hắn nhìn tới được cái hình bóng thân quen đã in sâu vào tiềm thức vào linh hồn của hắn thì hắn ngừng lại. Không dám, đúng hắn không dám tiến lên, hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mộng do hắn thêu dệt nên mà thôi.
Nhưng tới khi nhìn tới bên cạnh thiếu niên kia lại có bóng dáng của một tên nam nhân, hắn lại không thể bình tĩnh nữa rồi.
Màu mắt đỏ như máu đó, có chết hắn cũng không nhận lầm, là tên ca ca khốn kiếp kia của hắn, y chưa chết, y vậy mà chưa chết. Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!!
Thiếu niên cả người đều toát ra khí ôn nhu đang an ủi trấn an, xua đuổi bầu không khí đau buồn bi thương của nam nhân kia.
Không khí hài hòa vô cùng nhưng trong mắt tên áo đen kia thì lại chói mắt đến vô cùng. Hắn hận, hắn hận tất cả, chờ đó, các ngươi chờ đó cho ta!!
Ta có thể giết hắn một lần cũng có thể giết hắn thêm một lần nữa!! Ai cũng không thể ngăn cản ta!!!
Tên áo choàng đen cắn môi đến bật máu, móng tay ghim cả vào thịt, rồi quay lưng chạy mất.
Hai người kia như có sở cảm mà quay đầu về phía tên áo đen vừa rời đi kia, nam nhân mắt đỏ nhíu mày lai, hai mắt lại tràn ra sát khí cùng hận thù.
Thiếu niên hai mắt đầy lo lắng chui vào lòng nam nhân an ủi lệ khí của hắn, vẫn chưa tới lúc trả thù tên kia đâu. Bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, y hiện tại đang khôi phục rất tốt, đợi khôi phục hoàn toàn xong liền đi tìm bọn nó vậy.
Không biết khi bọn nó biết được hắn là ai sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?! Nhớ tới mấy cái mặt nhỏ nhỏ dài dài đủ màu ngốc nghếch kia liền cảm thấy buồn cười!!
Y nhịn không được mà cười nhẹ thành tiếng, còn tên nam nhân nào đó bên cạnh lại thâm trầm mà nhìn y. Ở bên cạnh hắn vậy mà dám tơ tưởng người khác sao?! Phải hảo hảo trừng phạt rồi, nam nhân híp mắt lại nguy hiểm nhìn người trước mắt như dã thú đang nhìn con mồi của mình.
Nếu nam nhân kia mà biết người trong lòng hắn không chỉ tơ tưởng nam nhân mà còn tận 5 người thì không biết sẽ thế nào nhỉ?! Sống chết không nhận người luôn chắc!!
Nhưng định mệnh đã định rồi, các ấu long nào đó sẽ nhanh chóng bám người của hắn thôi, chẳng làm ăn được gì nhiều đâu cưng à! (o'▽'o)ノ
--------------------------------------------------------------------
Lão gia tử sau khi đã biết hết sự thật thì vẻ mặt của ông mông lung như một trò đùa thế kỷ. Ông nhẹ nhàng giải tán tất cả, đi tắm rửa, thay quần áo ngủ rồi lên giường đắp chăn nhắm mắt, tất cả đều là mây bay.
Còn các ấu long sau khi trở về liền trầm mặc hẳn, bọn họ tìm không ra cái tên đạo hữu kia để tương ái tương sát rồi.
Nhưng mấy người họ cũng không lo lắng mấy, thay vì lo mấy thứ như vầy không bằng tu luyện khả hảo, năng cao thực lực mới tốt.
Còn về việc điều tra địch thì cứ việc quăng cho chuyên viên chuyên nghiệp của khâu điều tra là Ngữ Ngôn liền tốt rồi, bảo đảm hắn có thể lôi luôn cả một 18 đời tổ tông người ta chôn ở đâu, địa điểm cụ thể chỗ nào luôn. ┐( ̄ヘ ̄;)┌
Quăng vấn đề chính cho Ngữ Ngôn xong liền ai làm việc người nấy, phù lục đan dược vũ khí thì cần liều lượng lớn nên ba tên số khổ nào đó lại phải vùi đầu vào công việc.
Vũ Hàn cũng chẳng rảnh rỗi mấy, hắn phải theo lão gia tử đi đến cuộc họp cấp cao, còn nội dung thì ha ha, không cần nói cũng biết rồi.
Sau một hồi gà sủa chó bay, đĩa bay tan nát, cát đá thành mây thì cuộc hội nghị này mới kết thúc. Cả đám lão nhân gia cãi nhau tới mức mặt mũi đỏ bừng, còn đòi hỏi vô độ làm lão gia tử tức điên lên được.
"Bọn họ hiện tại cũng xem như cao thủ của căn cứ đi, hẳn cũng nên vì căn cứ làm chút sự chứ!!"
"Đúng, ngươi không thể một mình độc chiếm hết người như thế chứ!!"
"Bọn hắn cũng không phải chỉ có ngươi sở dụng được đi?! Đem người gọi đến đây hỏi ý bọn họ một chút chắc cũng không quá đáng chứ?!!"
"Quá đáng là thế nào, bọn họ là nhân loại a, là nhân loại thì phải vì lợi ích cộng đồng chứ!!"
"Bọn họ chắc không ích kỷ đến mức chỉ lo cho bản thân mình chứ!!!"
"Hiện nay, nhân loại còn sống sót phải đồng tâm hiệp lực tiêu diệt tang thi chứ!!!"
"Ngươi....ngươi.....các ngươi......đê tiện, một lũ vô sỉ!!!!"
"Hảo, các ngươi muốn làm gì làm, nếu bọn hắn đồng ý ta liền không quản!!!!"
"Ai muốn kiếm thì tự đi kiếm, ta không ngăn cản nhưng có chuyện gì liền không liên quan tới ta!!"
Lão gia tử một câu nói liền ruồng bỏ trách nhiệm sạch sẽ, phủi mông chống mắt chờ coi kịch hay. Xé, để ta xem các ngươi chết như thế nào?!
Vũ Hàn đứng một bên nở nụ cười châm chọc, hiện tại kêu la vì nhân loại để ép buộc người khác, không thấy quá trễ rồi sao?!
Với lại mấy người kia bộ nhìn giống dễ dàng bị chi phối lắm à, đúng là một lũ ngu không có mắt!!
Cả đám mỗi người một suy nghĩ mà cười tặc hề hề rời đi. Không ai hay biết rằng, đại lượng tang thi cao cấp đang dần dần biến mất, chỉ còn lại mấy tên tang thi cùng thực vật, động vật biến dị là còn tại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.