Chương 93: Phiên ngoại: Cùng người tay trong tay
Phượng Khuynh Thành
19/08/2021
Ngự Thiên lặng người nhìn thân ảnh màu trắng trước mặt, chẳng biết khi nào mà hốc mắt y đã đỏ lên.
Y rất muốn chạy nhanh về phía người kia nhưng hai chân y lại như bị đóng đinh xuống mặt đất vậy, y một muốn chạy đến một lại sợ chạy đến.
Chỉ sợ hình ảnh phía trước mắt này là ảo ảnh do tâm y tự tạo ra để lừa gạt chính bản thân mình, cơn đau giấu sâu trong tim kia lại lần nữa ùa về, khiến vết nứt nơi trái tim y lại lần nữa đổ huyết.
Còn nam nhân áo bào trắng đang đứng trên đỉnh núi tuyết kia, vừa nhìn thấy Ngự Thiên liền ngây người, sau đó hắn nhìn thấy hai hốc mắt đỏ ửng của y liền cực kỳ đau lòng.
Hắn nhanh chóng bay về phía y như một vệt sao trời, hai cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy y, quen thuộc nhét y vào lòng mình.
Nghe thấy tiếng nấc như có như không khe khẽ vang lên, vạt áo trước ngực hắn dần ẩm ướt nhưng lại không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào, điều này khiến cho trái tim hắn càng thêm nhói đau.
Ôm người vào trong lòng, cảm nhận vòng tay đang siết chặt của y như thể sợ hắn bỗng nhiên tan biến, Tề Quân dịu dàng vuốt nhẹ lưng của y, không tiếng động mà an ủi ái nhân của mình.
Chờ Ngự Thiên rốt cuộc cũng nín khóc, y mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng dù vậy y vẫn làm ổ trong lòng của Tề Quân không chịu rời ra.
Tề Quân yên lặng mỉm cười, xoa xoa khóe mắt hơi sưng kia, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt mà hắn hằng nhớ thương kia.
Bế lên Ngự Thiên, hắn xoay người đem y đưa về động phủ của mình, lúc này Tề Quân ngoài việc an ủi vợ yêu của mình ra còn phải vắt óc để giải thích lai lịch của bản thân mình nữa, thiệt là khổ mà.
Ngự Thiên yên lặng tựa đầu lên lồng ngực rộng lớn, ấm áp quá đỗi quen thuộc kia. Tâm y như được bơm máu, một lần nữa sống lại, bao nhiêu đau khổ cùng uất ức đều bị y trút hết lên người của hắn.
Say một ánh mắt, tưởng niệm hơn trăm năm.
Y lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật vụt nhanh qua hai mắt, lại nhìn động phủ xa lạ nhưng lại tràn ngập khí vị quen thuộc của ái nhân, được khí vị bao lấy toàn thân thể, Ngự Thiên khẽ thở nhẹ một hơi, bị bao vậy như vậy khiến y an tâm hơn.
Tề Quân cũng không đặt Ngự Thiên xuống mà hắn vẫn ôm y trên tay, đi đến bồ đoàn của bản thân rồi ngồi xuống, hai tay vẫn ôm y rất cẩn thận cứ như đang ôm cả thế giới của chính mình vậy.
Nhìn vợ yêu cả người đều co rút vào lòng của chính mình, Tề Quân đau lòng đến mức gần như không thở nổi.
Hắn thầm tức giận bản thân mình, nếu hắn chữa thương nhanh hơn chút nữa, vợ hắn liền không phải chịu oan ức đến mức này.
Hai người cứ thế mà yên lặng ôm nhau, không hề nói với nhau lời gì nhưng lại như thấu hiểu hết tất cả những gì nhau muốn nói.
Bất ngờ thay, Ngự Thiên lại là người lên tiếng đầu tiên.
"Em muốn kể anh nghe thiệt nhiều, thiệt nhiều việc!!"
"Em thực nhớ anh!!"
" . . . . . "
Tề Quân vẫn lẳng lặng nghe Ngự Thiên kể hết về cuộc đời mình, trải qua gian khổ ra sao, sau này tìm kiếm hắn như thế nào. Không nghe còn đỡ, càng nghe càng đau lòng cho bà xã nhà mình.
"Cuối cùng em muốn nói với anh một câu này nữa, mặc dù khá là muộn nhưng . . . . . "
"EM CŨNG YÊU ANH!!!"
Y ngước mắt lên đối diện với đối mắt thâm thẳm của hắn, rồi tự sa chân vào bến tình.
Cả hai lưu luyến nhau không rời, Tề Quân cũng bắt đầu kể về bản thân mình với y.
Hắn được gọi là Nhật Quân thượng tiên, là một trong bảy người chưởng quản tam giới. Không lâu trước hắn bị ám toán nên một hồn phách lạc xuống trần gian gặp gỡ y.
Sau khi hồn phách trở về, vì hắn vẫn còn thương thế trong người nên khi luyện hóa lại hồn phách mất quá nhiều thời gian cũng vì thế mà chậm trễ việc trở về tìm kiếm y.
"Em sẽ tha thứ cho ta vì sự chậm trễ này chứ?!"
Nhìn hai mắt nhuộm đầy buồn phiền hòa lẫn lo lắng của hắn, y làm sau có thể trách cứ được hắn cơ chứ, đáy lòng của Ngự Thiên hóa thành một bãi thủy.
Dòng nước ấm áp cứ quanh quẩn trong lòng y, Ngự Thiên nở một nụ cười nhu hòa với Tề Quân rồi dựa vào lòng hắn ngủ một giấc.
Hơn một trăm năm qua, y đi khắp nơi tìm hắn vẫn chưa hề được ngủ nghê gì. Bây giờ nhất định phải ngủ bù một giấc ra trò.
Tề Quân hai mắt đầy thâm tình nhìn vợ yêu bé nhỏ đang nằm ngủ trong lòng mình, rồi lại nhìn bàn tay nhỏ kia dù là ngủ vẫn níu chặt lấy góc áo của hắn. Trong lòng của hắn liền âm ỉ không biết tư vị.
Hắn ôm y thật chặt, cũng tự mình chìm vào giấc ngủ kia. Cả hai ôm nhau ngủ như bù đắp lại mệt mỏi trong thâm tâm của nhau vậy, ngủ một giấc liền đi tong mấy năm trời.
Sau khi tỉnh lại, Ngự Thiên thần thanh khí sảng mà lắc lư Tề Quân đánh thức hắn.
Y vẫn nhớ hắn từng nói bị người ta ám toán bị thương ra sao, hiện tại y khỏe rồi còn chờ đợi gì nữa. Đi báo thù cho ông xã nhà mình thôi, dám đụng vào nam nhân nhà ông, ông liền THIẾN mày!!
Tề Quân cơ mặt co giật liên tục, hai mắt vô cảm mà nhìn Ngự Thiên gọi huynh đệ tới đem ma giới quậy tới trời long đất lở, chúng ma lầm than, một mảnh trời tràn đầy tiếng gào khóc.
Hắn còn phải trơ mắt nhìn bọn họ thu gom bảo khố của ma cung với biểu cảm hệt như thu gom ve chai kia. Tề Quân có chút vô ngữ, đúng là nhân chi sơ tính cà khịa mà, đúng với mọi trường hợp rồi này.
Thôi, tùy em ấy chơi đùa đi!!!
Sau khi hợp lại quậy phá xong, chúng long tộc lại lần nữa chia lìa. Nhìn mấy đứa đệ đệ vẫy vẫy tay chào tạm biệt, Ngự Thiên cũng tràn đầy tươi cười mà tiễn bước chân của chúng nó.
Bàn tay y bỗng bị một vật ấm áp vây quanh, y khẽ nheo mắt cười nhìn về người nam nhân trầm lặng bên cạnh mình cũng nắm trở lại.
Tiên giới này thật rộng lớn, 3000 thế giới bên ngoài càng rộng lớn, y nguyện nắm tay hắn đi mãi cho đến lúc tất cả tận diệt, sinh mệnh kết thúc.
"Tiểu Thiên, ANH YÊU EM!!"
"Xì, EM CŨNG VẬY!!"
Cả hai tràn đầy nhu tình nhìn nhau, hai bàn tay quắn quít chặt chẽ lấy nhau, cùng chu du khắp tam giới, ngắm nhìn mọi khung cảnh, hưởng thụ hơi ấm từ nhau.
ĐỜI CŨNG CHỈ CÓ THẾ!!!
Y rất muốn chạy nhanh về phía người kia nhưng hai chân y lại như bị đóng đinh xuống mặt đất vậy, y một muốn chạy đến một lại sợ chạy đến.
Chỉ sợ hình ảnh phía trước mắt này là ảo ảnh do tâm y tự tạo ra để lừa gạt chính bản thân mình, cơn đau giấu sâu trong tim kia lại lần nữa ùa về, khiến vết nứt nơi trái tim y lại lần nữa đổ huyết.
Còn nam nhân áo bào trắng đang đứng trên đỉnh núi tuyết kia, vừa nhìn thấy Ngự Thiên liền ngây người, sau đó hắn nhìn thấy hai hốc mắt đỏ ửng của y liền cực kỳ đau lòng.
Hắn nhanh chóng bay về phía y như một vệt sao trời, hai cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy y, quen thuộc nhét y vào lòng mình.
Nghe thấy tiếng nấc như có như không khe khẽ vang lên, vạt áo trước ngực hắn dần ẩm ướt nhưng lại không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào, điều này khiến cho trái tim hắn càng thêm nhói đau.
Ôm người vào trong lòng, cảm nhận vòng tay đang siết chặt của y như thể sợ hắn bỗng nhiên tan biến, Tề Quân dịu dàng vuốt nhẹ lưng của y, không tiếng động mà an ủi ái nhân của mình.
Chờ Ngự Thiên rốt cuộc cũng nín khóc, y mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng dù vậy y vẫn làm ổ trong lòng của Tề Quân không chịu rời ra.
Tề Quân yên lặng mỉm cười, xoa xoa khóe mắt hơi sưng kia, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt mà hắn hằng nhớ thương kia.
Bế lên Ngự Thiên, hắn xoay người đem y đưa về động phủ của mình, lúc này Tề Quân ngoài việc an ủi vợ yêu của mình ra còn phải vắt óc để giải thích lai lịch của bản thân mình nữa, thiệt là khổ mà.
Ngự Thiên yên lặng tựa đầu lên lồng ngực rộng lớn, ấm áp quá đỗi quen thuộc kia. Tâm y như được bơm máu, một lần nữa sống lại, bao nhiêu đau khổ cùng uất ức đều bị y trút hết lên người của hắn.
Say một ánh mắt, tưởng niệm hơn trăm năm.
Y lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật vụt nhanh qua hai mắt, lại nhìn động phủ xa lạ nhưng lại tràn ngập khí vị quen thuộc của ái nhân, được khí vị bao lấy toàn thân thể, Ngự Thiên khẽ thở nhẹ một hơi, bị bao vậy như vậy khiến y an tâm hơn.
Tề Quân cũng không đặt Ngự Thiên xuống mà hắn vẫn ôm y trên tay, đi đến bồ đoàn của bản thân rồi ngồi xuống, hai tay vẫn ôm y rất cẩn thận cứ như đang ôm cả thế giới của chính mình vậy.
Nhìn vợ yêu cả người đều co rút vào lòng của chính mình, Tề Quân đau lòng đến mức gần như không thở nổi.
Hắn thầm tức giận bản thân mình, nếu hắn chữa thương nhanh hơn chút nữa, vợ hắn liền không phải chịu oan ức đến mức này.
Hai người cứ thế mà yên lặng ôm nhau, không hề nói với nhau lời gì nhưng lại như thấu hiểu hết tất cả những gì nhau muốn nói.
Bất ngờ thay, Ngự Thiên lại là người lên tiếng đầu tiên.
"Em muốn kể anh nghe thiệt nhiều, thiệt nhiều việc!!"
"Em thực nhớ anh!!"
" . . . . . "
Tề Quân vẫn lẳng lặng nghe Ngự Thiên kể hết về cuộc đời mình, trải qua gian khổ ra sao, sau này tìm kiếm hắn như thế nào. Không nghe còn đỡ, càng nghe càng đau lòng cho bà xã nhà mình.
"Cuối cùng em muốn nói với anh một câu này nữa, mặc dù khá là muộn nhưng . . . . . "
"EM CŨNG YÊU ANH!!!"
Y ngước mắt lên đối diện với đối mắt thâm thẳm của hắn, rồi tự sa chân vào bến tình.
Cả hai lưu luyến nhau không rời, Tề Quân cũng bắt đầu kể về bản thân mình với y.
Hắn được gọi là Nhật Quân thượng tiên, là một trong bảy người chưởng quản tam giới. Không lâu trước hắn bị ám toán nên một hồn phách lạc xuống trần gian gặp gỡ y.
Sau khi hồn phách trở về, vì hắn vẫn còn thương thế trong người nên khi luyện hóa lại hồn phách mất quá nhiều thời gian cũng vì thế mà chậm trễ việc trở về tìm kiếm y.
"Em sẽ tha thứ cho ta vì sự chậm trễ này chứ?!"
Nhìn hai mắt nhuộm đầy buồn phiền hòa lẫn lo lắng của hắn, y làm sau có thể trách cứ được hắn cơ chứ, đáy lòng của Ngự Thiên hóa thành một bãi thủy.
Dòng nước ấm áp cứ quanh quẩn trong lòng y, Ngự Thiên nở một nụ cười nhu hòa với Tề Quân rồi dựa vào lòng hắn ngủ một giấc.
Hơn một trăm năm qua, y đi khắp nơi tìm hắn vẫn chưa hề được ngủ nghê gì. Bây giờ nhất định phải ngủ bù một giấc ra trò.
Tề Quân hai mắt đầy thâm tình nhìn vợ yêu bé nhỏ đang nằm ngủ trong lòng mình, rồi lại nhìn bàn tay nhỏ kia dù là ngủ vẫn níu chặt lấy góc áo của hắn. Trong lòng của hắn liền âm ỉ không biết tư vị.
Hắn ôm y thật chặt, cũng tự mình chìm vào giấc ngủ kia. Cả hai ôm nhau ngủ như bù đắp lại mệt mỏi trong thâm tâm của nhau vậy, ngủ một giấc liền đi tong mấy năm trời.
Sau khi tỉnh lại, Ngự Thiên thần thanh khí sảng mà lắc lư Tề Quân đánh thức hắn.
Y vẫn nhớ hắn từng nói bị người ta ám toán bị thương ra sao, hiện tại y khỏe rồi còn chờ đợi gì nữa. Đi báo thù cho ông xã nhà mình thôi, dám đụng vào nam nhân nhà ông, ông liền THIẾN mày!!
Tề Quân cơ mặt co giật liên tục, hai mắt vô cảm mà nhìn Ngự Thiên gọi huynh đệ tới đem ma giới quậy tới trời long đất lở, chúng ma lầm than, một mảnh trời tràn đầy tiếng gào khóc.
Hắn còn phải trơ mắt nhìn bọn họ thu gom bảo khố của ma cung với biểu cảm hệt như thu gom ve chai kia. Tề Quân có chút vô ngữ, đúng là nhân chi sơ tính cà khịa mà, đúng với mọi trường hợp rồi này.
Thôi, tùy em ấy chơi đùa đi!!!
Sau khi hợp lại quậy phá xong, chúng long tộc lại lần nữa chia lìa. Nhìn mấy đứa đệ đệ vẫy vẫy tay chào tạm biệt, Ngự Thiên cũng tràn đầy tươi cười mà tiễn bước chân của chúng nó.
Bàn tay y bỗng bị một vật ấm áp vây quanh, y khẽ nheo mắt cười nhìn về người nam nhân trầm lặng bên cạnh mình cũng nắm trở lại.
Tiên giới này thật rộng lớn, 3000 thế giới bên ngoài càng rộng lớn, y nguyện nắm tay hắn đi mãi cho đến lúc tất cả tận diệt, sinh mệnh kết thúc.
"Tiểu Thiên, ANH YÊU EM!!"
"Xì, EM CŨNG VẬY!!"
Cả hai tràn đầy nhu tình nhìn nhau, hai bàn tay quắn quít chặt chẽ lấy nhau, cùng chu du khắp tam giới, ngắm nhìn mọi khung cảnh, hưởng thụ hơi ấm từ nhau.
ĐỜI CŨNG CHỈ CÓ THẾ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.