Ngự Đạo

Quyển 2 - Chương 5

Quan Kỳ

22/04/2013

Mộc Vĩnh Diệp tuy hiện tại còn chưa tu hành, cũng không có pháp lực nào, mà càng không có ma pháp cùng đấu khí của thế giới này, nhưng là hồn phách của hắn vô cùng mạnh. Tuy lực lượng hồn phách còn chưa thể cải biến đồ vật bên ngoài, nhưng cũng có tác dụng nhất định đối với những vật bên trong cơ thể. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "

Hồn lực của hắn có thể cảm thụ được một giọt máu dung hợp bên trong sinh mệnh chi tuyền, mặc dù có chút cố hết sức, nhưng sau nhiều lần liều mạng vẫn đẩy được nó ra, tùy ý để nó chảy vào thân thể mình, cũng không nên lãng phí, dù sao nó cũng là máu của mình.

Lúc này, bản tôn hồn thể của Mộc Vĩnh Diệp tiến vào sinh mệnh chi tuyền, bên trong hồn thể bản tôn có mang theo một giọt máu ở tiền thế.

“Dùng nó ngưng tụ thân thể hẳn không có vấn đề gì đi”Mộc Vĩnh Diệp không ngừng cầu khẩn.

Quả nhiên, giọt máu tiếp thu năng lượng liên hoa cùng sinh mệnh chi tuyền thúc giục, mau chóng nảy nở, y như hạt giống nảy mầm vậy. Như vậy, quá trình tạo gene từ giọt máu này bắt đầu.

Theo giọt máu chầm chậm sinh trưởng, biến hình, biến sắc, Mộc Vĩnh Diệp bắt đầu cảm thấy năng lượng sinh mệnh chi tuyền không đủ, cũng không phải năng lượng của sinh mệnh chi tuyền ít mà là hắn cảm thấy sinh mệnh chi tuyền còn thiếu một loại năng lượng nào đó để tạo thân thể.

Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp đương nhiên sẽ không cho phép rủi ro phát sinh, hồn lực khổng lồ nhanh chóng thúc giục giọt máu, làm tốc độ hấp thu năng lượng ngoại giới của nó cao hơn. Sau khi gắng sức, cuối cùng năng lượng cần thiết ở trong sinh mệnh chi tuyền đã bị rút ra sạch sẽ, dù vậy, sinh mệnh chi tuyền vẫn còn lại rất nhiều, nhưng Mộc Vĩnh Diệp không cần thứ này.

Nhìn vào huyết đoàn dần biến lớn, tâm tình hắn nôn nóng không ngừng thúc giục, hiển nhiên vẫn còn cách hình thành thân thể khá xa. Hồn lực không ngừng thúc giục, tiếp tục rót vào hồn lực, cuối cùng, sau một nén nhang kiên trì, năng lượng ngoại giới một lần nữa bị hấp thu qua đài sen. Đã chạm đến cánh cửa đột phá, dù cho Mộc Vĩnh Diệp cảm thấy mệt mỏi vì liên tục rót hồn lực, nhưng có dấu hiệu tốt đẹp nên hắn càng ra sức hơn.

Vô số năng lượng từ đài sen rót vào thân thể Mộc Vĩnh Diệp, chỉ một ít là có tác dụng với thân thể hắn, còn lại những năng lượng cổ quái không rõ thì chuyển một vòng quanh thân thể Mộc Vĩnh Diệp, cũng lưu lại một ít rồi nhanh chóng bị đào thải, mà những năng lượng này khi bị đào thải chỉ có một ít là dính vào cánh liên hoa, còn lại đều tản ra ngoài.



Mà ba người ở ngoài lúc đầu nhìn không chút động tĩnh, không khỏi trở nên lo lắng, nhưng sau nhìn thấy có phản ứng, lại càng lo lắng hơn.

Bởi vì, trước kia chưa từng phát sinh hiện tượng như vậy, liên hoa vốn chỉ có tác dụng trong quá trinh dung hợp vật dẫn, sợ năng lượng vậy dẫn khuếch tán quá nhiều, thân thể không hấp thu được đủ nên liên hoa dùng để thân thể hấp thu hoàn toàn năng lượng của vật dẫn. Nhưng là, cảnh tượng lúc này, làm mọi người không thể hiểu nổi, đây là chuyện gì? Phía dưới đài sen, các loại năng lượng chầm chầm tiến vào, không ngờ tự động hấp thu, phụ thân hắn đã thôi thúc giục từ lâu, theo lý làm sao còn có năng lượng tiến vào nữa, mà càng kỳ quái hơn là từ cánh hoa còn tản ra năng lượng nữa.

Lúc này ba người thật muốn lập tức mở tung cánh hoa nhìn xem tình huống hiện tại của Mộc Vĩnh Diệp, nhưng là cả ba còn cố nhẫn nại, bởi vì trong lúc linh hồn tách ra, sợ nhất là bị quấy nhiễu, huống hồ đứa bé mới có năm tháng tuổi.

Mộc Vĩnh Diệp một chút cũng không biết ba người bên ngoài lo lắng cho hắn, hiện tại hắn cảm giác phi thường tốt, đương nhiên ngoại trừ hồn phách bản tôn có chút yếu đi. Tâm lý hắn tràn ngập kích động, bởi vì, hiện nay thân thể mới đã hình thành, hồn phách bản tôn cũng tiến vào trong đó, theo thân thể mới dần hoàn thiện, hai nam hài nhìn nhau cười.

Cả hai chỉ khẽ cười mà Mộc Vĩnh Diệp cũng đình chỉ hấp thu năng lượng bên ngoài.

Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp cảm nhận được, Thái Cực đồ, Khốn Tiên thằng cùng tử kim hồ lô theo bản tôn tiến vào thân thể mới. Thái Cực đồ vẫn như vậy, căn bản không thể lay động, mà tử kim hồ lô cùng Khốn Tiên thằng cũng không thể điều động được, bởi vì thân thể này không có chút pháp lực nào. Chẳng qua, Mộc Vĩnh Diệp tin tưởng không qua bao lâu, hắn có thể sử dụng tử kim hồ lô cùng Khốn Tiên thằng, đương nhiên, Mộc Vĩnh Diệp cũng không phải loại người thích khoe khoang, những thứ này sẽ tuyệt không xuất hiện trước mắt người nào trừ khi khẩn cấp.

Lúc này, thân thể bản tôn dù cười cũng chỉ nhếch miệng lên, không chút nào mở ra, bởi hắn biết, thân thể mới tạo này có một ngụm khí tiên thiên. Khí tiên thiên đối với Mộc Vĩnh Diệp mà nói là vô cùng trân quý, bởi hắn bế quan ở Ba Thục cũng chỉ để phản hậu thiên thành tiên thiên mà thôi. Bởi thế, quá trình tu luyện một ngụm khí tiên thiên này vô cùng trân quý, khí tiên thiên sau khi Trúc Cơ tốt hơn nhiều khí hậu thiên dùng để đả thông kinh mạch. Bản tôn mân mê miệng suy nghĩ, mà chấp niệm phụ trách thông tri cho mọi người ở bên ngoài.

“Oa!”Một tiếng khóc vang lên, vỗ an tâm tình lo lắng của ba người, phụ thân hắn nhanh chóng thúc giục trận pháp, đóa liên hoa cũng từ từ mở ra

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook