Quyển 5 - Chương 31: Thiên Tinh Tông
Quan Kỳ
22/04/2013
“Ngươi ăn một cái?”Bản tôn vừa đón lấy tinh thạch tiểu tinh linh đưa vừa kinh ngạc hỏi.
Một phương diện, hắn kinh ngạc tiểu tinh linh này một khắc cũng không quên ăn, mặt khác hắn kinh ngạc nàng sau khi ăn xong không có ngủ mất. Nhưng nghĩ lại cũng minh bạch, tiểu tinh linh nàng nuốt qua vô số thiên tài địa bảo, như sinh mạng chi tuyền, huyết nguyên lực mà vẫn không thăng cấp, nhưng là năng lượng đấy vẫn ẩn sâu trong thân thể nàng, cho đến khi nàng ăn tinh thể kia, đột phá bình cảnh, mới từ lượng biến đạt đến chất biến, sản sinh tiến hóa.
Hiện tại, nàng vừa thăng cấp xong, năng lượng để tiếp tục thăng cấp hẳn phải lớn hơn rất nhiều, bởi thế ăn một viên tinh thể cũng không thể khiến nàng lập tức thăng cấp.
Nháy mắt đã suy nghĩ xong, bản tôn quay về quan sát lam sắc tinh thể trong lòng bàn tay. Tinh thể này hình bát diện, màu lam nhạt, óng ánh trong sáng, cầm trong tay, từng tia khí lạnh tiến vào thân thể hắn, làm cho hắn có cảm giác phi thường tĩnh tâm.
Nhìn rõ tinh thạch trong lòng bàn tay, bản tôn lại mở to mắt đầy kinh ngạc, bởi vì trong ký ức của hắn, đây là linh thạch, một đồ vật trân quý kể cả ở tiền thế.
Linh thạch hoàn toàn do linh lực ngưng tụ thành, mà trong tay hắn, linh thạch này rõ ràng là thủy hệ linh thạch, ngưng tụ vô số thủy hệ năng lượng mà thành, mà người tu đạo có thể trực tiếp hấp thu linh lực từ linh thạch tăng thực lực, mà đây cũng là vật tất yếu trong một số trận pháp, thậm chí còn dùng để luyện đan.
“Vĩnh Diệp, đó là thứ gì vây?”Thủy Như Trọng ở một bên nghi hoặc nhìn linh thạch trong lòng bàn tay bản tôn.
“Huynh tự xem đi”Bản tôn đưa tinh thạch sang cho Thủy Như Trọng.
Thủy Như Trọng lập tức thận trọng nhận lấy, cẩn thận quan sát tinh thạch trong lòng bàn tay.
“Địch Nhi, năm khối tinh thạch này đừng ăn, nó rất trọng yếu với ta, sau này ta sẽ tìm cho thứ ăn ngon hơn”Bản tôn lập tức nói.
“Lại cướp đồ ăn của người ta, lão gia thật xấu, Địch Nhi còn mất công mang lễ vật về cho lão gia nữa chứ”Tiểu tinh linh lập tức mân mê miệng nhỏ, đầy không nguyện ý nói.
Nhìn đến biểu tình ủy khuất của tiểu tinh linh, bản tôn chỉ đành chịu lắc đầu nói: “Được rồi, nhiều nhất là ăn hai cái thôi, còn lại lão gia rất cần, không thể ăn được”. Truyện "Ngự Đạo "
“Ân, đa tạ lão gia”Tiểu tinh linh lập tức hớn hở nói.
Tiếp theo, nàng rất không tình nguyện lấy ra hai khối thủy hệ linh thạch đưa cho bản tôn.
Thu lại ba khối linh thạch, bản tôn cười nói với tiểu tinh linh: “Lễ vật cho ta đâu rồi? Là thứ gì vậy? Mau lấy ra cho lão gia xem xem?”.
“Là thứ này, nó ở bên cạnh mấy khối linh thạch”Tiểu linh linh vừa nói vừa lấy ra một sợi dây nhỏ trắng từ trong không gian của mình.
“Thiên tằm ti”Thủy Như Trọng vừa nhìn một cái đã nhận ra vật trong tay Địch Nhi.
“A?”Bản tôn cũng kinh ngạc đón lấy thiên tằm ti, nắm ở trong tay có chút cảm giác mát lạnh.
Trong lòng vừa động, bản tôn cũng không tiếp tục kiểm tra, mà trực tiếp thu lấy, cười nói: “Thật tốt nha, lão gia rất thích lễ vật của Địch Nhi”. Truyện "Ngự Đạo "
“Biết chắc là lão gia sẽ thích mà”Tiểu tinh linh đầy vui vẻ đáp.
“Ân, chúng ta đi nhanh đi, xem bộ dáng bên kia, hẳn bọn họ còn chưa lấy được thuế phàm băng tinh”Bản tôn cười nói với Thủy Như Trọng.
“Hảo”Thủy Như Trọng cũng đầy tán thành thốt lên, vừa rồi nếu không phải tò mò muốn xem tiểu tinh linh thu được gì, thì hắn đã sớm chạy đi rồi.
“Đi”Bản tôn lập tức nói với tiểu tinh linh. Tiểu tinh linh nhân được chỉ thị, vội vàng chui vào cổ tay áo của bản tôn. Bản tôn khẽ thúc động chân nguyên, pháp thuật súc địa thành thốn nháy mắt được triển khai, thân ảnh hắn trong nháy mắt tan biến hiện ra ở trên một đỉnh núi phía xa.
“Không gian ma pháp?”Thủy Như Trọng đầy ngạc nhiên nhìn theo.
Rất nhanh, bản tôn mang theo tiểu tinh linh đi tới băng tinh cung điện, lúc này những cường giả vây kín băng tinh cung điện.
Thủy Như Trọng sau khi sửng sốt cũng vội vàng bay về hướng băng tinh cung điện. Băng tinh cung điện dài rộng đều hơn hai trăm thước, cao hơn trăm thước, hoàn toàn ẩn hình, không có một đồ đạc nào, băng tinh bốn phía là hơi nước ngưng tụ thành, mà kỳ lạ là cả băng tinh cung điện trôi nổi trên không, không có một điểm tựa nào.
Đương nhiên, đối với việc này, bản tôn không có chút ngạc nhiên nào, trước kia hắn đã nhìn thấy xe ngựa trôi nổi không cần bánh xe nhờ khắc ma pháp trận, đương nhiên bản tôn tin, trận pháp khắc cho tòa cung điện này phải huyền áo gấp cả nghìn lần trận pháp khắc trên xe ngựa. Truyện "Ngự Đạo "
Đến chuyện vì sao cung điện lại vô hình, bản tôn cũng không dễ đoán ra vì sao, vì trong trí óc của hắn, ít cũng có hơn chục loại pháp thuật có tác dụng như vậy.
Lúc này, bốn phía quanh đại điện có hơn mười thánh cấp cường giả không ngừng bay múa quanh băng tinh cung điện.
Mà ánh mắt bản tôn tập trung đến cửa chính của cung điện. Phía trên cửa là một biển bài đóng băng, “Thiên Tinh tông”.
Cánh cửa chính đã sớm bị chúng nhan oanh mở, càng lúc càng nhiều cường giả bay vào trong cung điện, mà lai cũng rất nhanh có thêm vài thánh cấp cường giả bay ra ngoài, bay xung quanh cung điện như đang tìm kiếm gì đó.
Những thánh cấp cường giả không ngừng ra ra vào vào làm cho bản tôn kỳ quái không thôi.
“Chẳng lẽ bọn họ còn chưa tìm được thuế phàm băng tinh sao?”Bản tôn kỳ quái nghĩ.
Lúc này, Thủy Như Trọng cũng đã bay đến, dừng bên cạnh bản tôn hỏi: “Vĩnh Diệp, có chuyện gì vậy?”.
“Ta hiện tại cũng không biết, vào xem đi”Bản tôn cùng Thủy Như Trọng cùng bay vào trong tòa cung điện.
Tại nơi cửa chính, có một mặt ban công bằng băng, hai người nhè nhẹ đặt chân xuống, đứng vững ở trên đấy.
Ngay khi hai người hạ chân, tiểu tinh linh lập tức bay khỏi cổ áo bản tôn, bay vòng xung quanh hai người, rồi nàng dẫn đầu bay vào trong.
Thủy Như Trọng cùng bản tôn nhìn lẫn nhau một cái rồi cùng lúc bay vào.
Trong đại điện có gần trăm thánh cấp cường giả, có nhân loại, có dực nhân, ải nhân, câu lũ tộc, thằn lăn nhân, lang nhân, còn có một đầu ngưu đầu nhân. Tên ngưu đầu nhân này thân hình vạm vỡ, cao đến ba thước, làn da phiếm hồng, gắn ở trên là một cái đầu ngưu đầy nhân tính hóa, nhìn qua rất giống Ngưu Ma vương trong truyền thuyết.
Nhìn thấy tiểu tinh linh bay vào địa điện, có mấy thánh cấp cường giả nhãn thần ngưng trọng, để lộ một tia không nguyện ý.
Đại điện kiến tạo rất phổ thông, chỉ có mấy băng trụ khổng lồ chống đỡ, mà những gian nhà xung quanh cũng không được chúng nhân để ý, hiển nhiên trong đấy chẳng có gì đáng giá cả.
Những thánh cấp cường giả, lúc này vây thành hình tròng, thỉnh thoảng từ giữa bắn ra một chút đấu khí, mọi người cũng không để tâm đến bản tôn cùng Thủy Như Trọng mới tiến vào.
“Lão gia, mau đến xem a”Tiểu tinh linh bay ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nói.
Tiếng kêu này trong nháy mắt thu hút sự chú ý của chúng nhân, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người tiểu tinh linh, liền cả những thánh cấp cường giả quây thành vòng tròn cũng quay lại nhìn nàng.
Hứng lấy ánh mắt của tất cả mọi người, làm cho tiểu tinh linh không khỏi ngượng ngùng không thôi.
“Vút”Nàng nhanh chóng bay lên trên bả vai của bản tôn, một dẫn dời này quá tuyệt, bản tôn nhanh chóng trở thành tiêu điểm của chúng nhân.
Nhìn thấy bản tôn, rất nhiều người lộ ra thần sắc phức tạp, chuyện bản tôn dùng kết giới vây chặt ba mươi thánh cấp thú nhân đã được truyền rộng khắp.
Mười lăm thú nhân tại trường nhìn về phía bản tôn không khỏi tràn đầy phẫn hận. Nhưng những thú nhân này cũng không xông lên, có lẽ cảm giác được hiện tại số lượng thú nhân quá ít, thêm vào còn có sự tình trọng yếu trước mặt.
Dưới ánh mắt phức tạp cùng phẫn hận của mọi người, bản tôn cùng Thủy Như Trọng cùng đi tới bên cạnh vòng tròn thánh cấp cường giả, xem những người này vây lấy thứ gì.
Thuế phàm băng tinh, chính là thuế phàm băng tinh, bản tôn vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Căn cứ ghi chép trong điển tịch Thủy gia, thuế phàm băng tinh là hình băng hoa, có ba cánh hoa màu lam, phi thường dễ nhận. Hiện tại, trước mắt chúng nhân chính là thuế phàm băng tinh, mà còn không phải chỉ có một cái, mà là mười hai cái!
Chuyện gì thế này? Làm sao sẽ có mười hai thuế phàm băng tinh đây? Bản tôn kinh ngạc nhìn vào số thuế phàm băng tinh trước mắt, không phải vị ma pháp sư kia chỉ luyện chế ba viên thôi sao? Bị nuốt mất hai thì hiện tại phải còn một mới đúng chứ?
Còn có, càng thêm kỳ quái là, thuế phàm băng tinh cũng trôi nổi giữa không trùng, mà chúng nhân chỉ trơ mắt nhìn vào, vì sao không ai động thủ? Chẳng lẽ những người này không cần sao?
Bản tôn cùng Thủy Như Trọng cùng kỳ quái nhìn nhau.
“Sao vậy? Các người đều không muốn lấy sao?”Thủy Như Trọng đột nhiên hỏi.
Mà những thánh cấp cường giả này, đều quay lại nhìn nhìn Thủy Như Trọng một chút rồi không nói gì, chỉ có duy nhất một thánh cấp cường giả tiện tay đánh ra một đạo kiếm khí hắc sắc bổ về phía mười hai mai thuế phàm băng tinh.
Nhìn thấy màn này, Thủy Như Trọng kinh ngạc không thôi, luồng kiếm khí này tốc độ quá nhanh, hắn không thể ra tay ngăn lại kịp, trong lòng thầm trách kẻ này lỗ mãng, không lấy thì thôi, việc gì phải hủy nó, lúc đấy không còn thuế phàm băng tinh, lửa giận của chúng nhân sẽ đổ hết lên ngươi.
Nhưng là, chúng nhân không một ai đứng ra ngăn cản, như là tập mãi thành thói quen, làm cho Thủy Như Trọng không thể lý giải được.
“Phốc”Đạo kiếm khí này xuyên qua một thuế phàm băng tinh trực tiếp đánh xuống nền đại điện, làm cho Thủy Như Trọng kinh ngạc chính là đấu khí kia đi xuyên qua thuế phàm băng tinh, mà thuế phàm băng tinh không có một chút thương tổn nào.
Chuyện gì chứ? Thủy Như Trọng kinh ngạc nhìn mãi không thôi, sau khi một thánh cấp cường giả đánh ra một đạo kiếm khí nữa, hắn mới xác định được, không phải bọn họ không muốn lấy, mà là lấy không được!
Những thuế phàm băng tinh này như là hư ảnh, trôi nổi giữa không trung, tuy nhiên nhìn qua ở bên kia, nhưng là chúng nhân lại sờ không đến, vươn tay ra bắt lại như bắt vào không khí.
Tuy mười hai mai thuế phàm băng tinh này như là ảnh tượng, nhưng chúng nhân đều nhất trí tin rằng, những băng tinh này là chân thực, chính xác có mười hai mai thuế phàm băng tinh.
Lúc này, tiểu tinh linh lại một lần nữa bay khỏi bả vai bản tôn, bay về phía thuế phàm băng tinh, nhìn thấy tiểu tinh linh đi đến, tất cả cùng dừng hành động lại, chăm chú nhìn vào nàng, hy vọng nàng có thể lấy xuống.
Tiểu tinh linh bay đến gần, dùng động tác ôm, ôm lấy một mai thuế phàm băng tinh. Xuyên qua!
Ôm một cái không được gì, tiểu tinh linh lại lúng túng làm động tác ôm lại lần nữa. Xuyên qua! Kết quả đồng dạng, nàng không ôm được gì, làm cho nàng đầy tức giận nhìn thuế phàm băng tinh rồi lập tức bay trở về bản vai bản tôn.
“Lão gia, thứ kia không sao lấy được a”Tiểu tinh linh tức giận nói
“Đây là một không gian ma pháp phi thường huyền ảo”Một giọng nam đột nhiên vang lên, thuận theo phương hướng thanh âm, bản tôn phát hiện người vừa nói chính là Hồng Tứ cùng quan sắc cảnh tượng thiên tàm hóa điệp.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hồng Tứ, hy vọng hắn lấy ra thuế phàm băng tinh, mà Hồng Tứ đang nhíu mày không thôi, như đang suy nghĩ đến gì.
Mà đám người rất giống đột nhiên cảm thấy một tia hy vọng, tĩnh lặng chờ đợi
Một phương diện, hắn kinh ngạc tiểu tinh linh này một khắc cũng không quên ăn, mặt khác hắn kinh ngạc nàng sau khi ăn xong không có ngủ mất. Nhưng nghĩ lại cũng minh bạch, tiểu tinh linh nàng nuốt qua vô số thiên tài địa bảo, như sinh mạng chi tuyền, huyết nguyên lực mà vẫn không thăng cấp, nhưng là năng lượng đấy vẫn ẩn sâu trong thân thể nàng, cho đến khi nàng ăn tinh thể kia, đột phá bình cảnh, mới từ lượng biến đạt đến chất biến, sản sinh tiến hóa.
Hiện tại, nàng vừa thăng cấp xong, năng lượng để tiếp tục thăng cấp hẳn phải lớn hơn rất nhiều, bởi thế ăn một viên tinh thể cũng không thể khiến nàng lập tức thăng cấp.
Nháy mắt đã suy nghĩ xong, bản tôn quay về quan sát lam sắc tinh thể trong lòng bàn tay. Tinh thể này hình bát diện, màu lam nhạt, óng ánh trong sáng, cầm trong tay, từng tia khí lạnh tiến vào thân thể hắn, làm cho hắn có cảm giác phi thường tĩnh tâm.
Nhìn rõ tinh thạch trong lòng bàn tay, bản tôn lại mở to mắt đầy kinh ngạc, bởi vì trong ký ức của hắn, đây là linh thạch, một đồ vật trân quý kể cả ở tiền thế.
Linh thạch hoàn toàn do linh lực ngưng tụ thành, mà trong tay hắn, linh thạch này rõ ràng là thủy hệ linh thạch, ngưng tụ vô số thủy hệ năng lượng mà thành, mà người tu đạo có thể trực tiếp hấp thu linh lực từ linh thạch tăng thực lực, mà đây cũng là vật tất yếu trong một số trận pháp, thậm chí còn dùng để luyện đan.
“Vĩnh Diệp, đó là thứ gì vây?”Thủy Như Trọng ở một bên nghi hoặc nhìn linh thạch trong lòng bàn tay bản tôn.
“Huynh tự xem đi”Bản tôn đưa tinh thạch sang cho Thủy Như Trọng.
Thủy Như Trọng lập tức thận trọng nhận lấy, cẩn thận quan sát tinh thạch trong lòng bàn tay.
“Địch Nhi, năm khối tinh thạch này đừng ăn, nó rất trọng yếu với ta, sau này ta sẽ tìm cho thứ ăn ngon hơn”Bản tôn lập tức nói.
“Lại cướp đồ ăn của người ta, lão gia thật xấu, Địch Nhi còn mất công mang lễ vật về cho lão gia nữa chứ”Tiểu tinh linh lập tức mân mê miệng nhỏ, đầy không nguyện ý nói.
Nhìn đến biểu tình ủy khuất của tiểu tinh linh, bản tôn chỉ đành chịu lắc đầu nói: “Được rồi, nhiều nhất là ăn hai cái thôi, còn lại lão gia rất cần, không thể ăn được”. Truyện "Ngự Đạo "
“Ân, đa tạ lão gia”Tiểu tinh linh lập tức hớn hở nói.
Tiếp theo, nàng rất không tình nguyện lấy ra hai khối thủy hệ linh thạch đưa cho bản tôn.
Thu lại ba khối linh thạch, bản tôn cười nói với tiểu tinh linh: “Lễ vật cho ta đâu rồi? Là thứ gì vậy? Mau lấy ra cho lão gia xem xem?”.
“Là thứ này, nó ở bên cạnh mấy khối linh thạch”Tiểu linh linh vừa nói vừa lấy ra một sợi dây nhỏ trắng từ trong không gian của mình.
“Thiên tằm ti”Thủy Như Trọng vừa nhìn một cái đã nhận ra vật trong tay Địch Nhi.
“A?”Bản tôn cũng kinh ngạc đón lấy thiên tằm ti, nắm ở trong tay có chút cảm giác mát lạnh.
Trong lòng vừa động, bản tôn cũng không tiếp tục kiểm tra, mà trực tiếp thu lấy, cười nói: “Thật tốt nha, lão gia rất thích lễ vật của Địch Nhi”. Truyện "Ngự Đạo "
“Biết chắc là lão gia sẽ thích mà”Tiểu tinh linh đầy vui vẻ đáp.
“Ân, chúng ta đi nhanh đi, xem bộ dáng bên kia, hẳn bọn họ còn chưa lấy được thuế phàm băng tinh”Bản tôn cười nói với Thủy Như Trọng.
“Hảo”Thủy Như Trọng cũng đầy tán thành thốt lên, vừa rồi nếu không phải tò mò muốn xem tiểu tinh linh thu được gì, thì hắn đã sớm chạy đi rồi.
“Đi”Bản tôn lập tức nói với tiểu tinh linh. Tiểu tinh linh nhân được chỉ thị, vội vàng chui vào cổ tay áo của bản tôn. Bản tôn khẽ thúc động chân nguyên, pháp thuật súc địa thành thốn nháy mắt được triển khai, thân ảnh hắn trong nháy mắt tan biến hiện ra ở trên một đỉnh núi phía xa.
“Không gian ma pháp?”Thủy Như Trọng đầy ngạc nhiên nhìn theo.
Rất nhanh, bản tôn mang theo tiểu tinh linh đi tới băng tinh cung điện, lúc này những cường giả vây kín băng tinh cung điện.
Thủy Như Trọng sau khi sửng sốt cũng vội vàng bay về hướng băng tinh cung điện. Băng tinh cung điện dài rộng đều hơn hai trăm thước, cao hơn trăm thước, hoàn toàn ẩn hình, không có một đồ đạc nào, băng tinh bốn phía là hơi nước ngưng tụ thành, mà kỳ lạ là cả băng tinh cung điện trôi nổi trên không, không có một điểm tựa nào.
Đương nhiên, đối với việc này, bản tôn không có chút ngạc nhiên nào, trước kia hắn đã nhìn thấy xe ngựa trôi nổi không cần bánh xe nhờ khắc ma pháp trận, đương nhiên bản tôn tin, trận pháp khắc cho tòa cung điện này phải huyền áo gấp cả nghìn lần trận pháp khắc trên xe ngựa. Truyện "Ngự Đạo "
Đến chuyện vì sao cung điện lại vô hình, bản tôn cũng không dễ đoán ra vì sao, vì trong trí óc của hắn, ít cũng có hơn chục loại pháp thuật có tác dụng như vậy.
Lúc này, bốn phía quanh đại điện có hơn mười thánh cấp cường giả không ngừng bay múa quanh băng tinh cung điện.
Mà ánh mắt bản tôn tập trung đến cửa chính của cung điện. Phía trên cửa là một biển bài đóng băng, “Thiên Tinh tông”.
Cánh cửa chính đã sớm bị chúng nhan oanh mở, càng lúc càng nhiều cường giả bay vào trong cung điện, mà lai cũng rất nhanh có thêm vài thánh cấp cường giả bay ra ngoài, bay xung quanh cung điện như đang tìm kiếm gì đó.
Những thánh cấp cường giả không ngừng ra ra vào vào làm cho bản tôn kỳ quái không thôi.
“Chẳng lẽ bọn họ còn chưa tìm được thuế phàm băng tinh sao?”Bản tôn kỳ quái nghĩ.
Lúc này, Thủy Như Trọng cũng đã bay đến, dừng bên cạnh bản tôn hỏi: “Vĩnh Diệp, có chuyện gì vậy?”.
“Ta hiện tại cũng không biết, vào xem đi”Bản tôn cùng Thủy Như Trọng cùng bay vào trong tòa cung điện.
Tại nơi cửa chính, có một mặt ban công bằng băng, hai người nhè nhẹ đặt chân xuống, đứng vững ở trên đấy.
Ngay khi hai người hạ chân, tiểu tinh linh lập tức bay khỏi cổ áo bản tôn, bay vòng xung quanh hai người, rồi nàng dẫn đầu bay vào trong.
Thủy Như Trọng cùng bản tôn nhìn lẫn nhau một cái rồi cùng lúc bay vào.
Trong đại điện có gần trăm thánh cấp cường giả, có nhân loại, có dực nhân, ải nhân, câu lũ tộc, thằn lăn nhân, lang nhân, còn có một đầu ngưu đầu nhân. Tên ngưu đầu nhân này thân hình vạm vỡ, cao đến ba thước, làn da phiếm hồng, gắn ở trên là một cái đầu ngưu đầy nhân tính hóa, nhìn qua rất giống Ngưu Ma vương trong truyền thuyết.
Nhìn thấy tiểu tinh linh bay vào địa điện, có mấy thánh cấp cường giả nhãn thần ngưng trọng, để lộ một tia không nguyện ý.
Đại điện kiến tạo rất phổ thông, chỉ có mấy băng trụ khổng lồ chống đỡ, mà những gian nhà xung quanh cũng không được chúng nhân để ý, hiển nhiên trong đấy chẳng có gì đáng giá cả.
Những thánh cấp cường giả, lúc này vây thành hình tròng, thỉnh thoảng từ giữa bắn ra một chút đấu khí, mọi người cũng không để tâm đến bản tôn cùng Thủy Như Trọng mới tiến vào.
“Lão gia, mau đến xem a”Tiểu tinh linh bay ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nói.
Tiếng kêu này trong nháy mắt thu hút sự chú ý của chúng nhân, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người tiểu tinh linh, liền cả những thánh cấp cường giả quây thành vòng tròn cũng quay lại nhìn nàng.
Hứng lấy ánh mắt của tất cả mọi người, làm cho tiểu tinh linh không khỏi ngượng ngùng không thôi.
“Vút”Nàng nhanh chóng bay lên trên bả vai của bản tôn, một dẫn dời này quá tuyệt, bản tôn nhanh chóng trở thành tiêu điểm của chúng nhân.
Nhìn thấy bản tôn, rất nhiều người lộ ra thần sắc phức tạp, chuyện bản tôn dùng kết giới vây chặt ba mươi thánh cấp thú nhân đã được truyền rộng khắp.
Mười lăm thú nhân tại trường nhìn về phía bản tôn không khỏi tràn đầy phẫn hận. Nhưng những thú nhân này cũng không xông lên, có lẽ cảm giác được hiện tại số lượng thú nhân quá ít, thêm vào còn có sự tình trọng yếu trước mặt.
Dưới ánh mắt phức tạp cùng phẫn hận của mọi người, bản tôn cùng Thủy Như Trọng cùng đi tới bên cạnh vòng tròn thánh cấp cường giả, xem những người này vây lấy thứ gì.
Thuế phàm băng tinh, chính là thuế phàm băng tinh, bản tôn vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Căn cứ ghi chép trong điển tịch Thủy gia, thuế phàm băng tinh là hình băng hoa, có ba cánh hoa màu lam, phi thường dễ nhận. Hiện tại, trước mắt chúng nhân chính là thuế phàm băng tinh, mà còn không phải chỉ có một cái, mà là mười hai cái!
Chuyện gì thế này? Làm sao sẽ có mười hai thuế phàm băng tinh đây? Bản tôn kinh ngạc nhìn vào số thuế phàm băng tinh trước mắt, không phải vị ma pháp sư kia chỉ luyện chế ba viên thôi sao? Bị nuốt mất hai thì hiện tại phải còn một mới đúng chứ?
Còn có, càng thêm kỳ quái là, thuế phàm băng tinh cũng trôi nổi giữa không trùng, mà chúng nhân chỉ trơ mắt nhìn vào, vì sao không ai động thủ? Chẳng lẽ những người này không cần sao?
Bản tôn cùng Thủy Như Trọng cùng kỳ quái nhìn nhau.
“Sao vậy? Các người đều không muốn lấy sao?”Thủy Như Trọng đột nhiên hỏi.
Mà những thánh cấp cường giả này, đều quay lại nhìn nhìn Thủy Như Trọng một chút rồi không nói gì, chỉ có duy nhất một thánh cấp cường giả tiện tay đánh ra một đạo kiếm khí hắc sắc bổ về phía mười hai mai thuế phàm băng tinh.
Nhìn thấy màn này, Thủy Như Trọng kinh ngạc không thôi, luồng kiếm khí này tốc độ quá nhanh, hắn không thể ra tay ngăn lại kịp, trong lòng thầm trách kẻ này lỗ mãng, không lấy thì thôi, việc gì phải hủy nó, lúc đấy không còn thuế phàm băng tinh, lửa giận của chúng nhân sẽ đổ hết lên ngươi.
Nhưng là, chúng nhân không một ai đứng ra ngăn cản, như là tập mãi thành thói quen, làm cho Thủy Như Trọng không thể lý giải được.
“Phốc”Đạo kiếm khí này xuyên qua một thuế phàm băng tinh trực tiếp đánh xuống nền đại điện, làm cho Thủy Như Trọng kinh ngạc chính là đấu khí kia đi xuyên qua thuế phàm băng tinh, mà thuế phàm băng tinh không có một chút thương tổn nào.
Chuyện gì chứ? Thủy Như Trọng kinh ngạc nhìn mãi không thôi, sau khi một thánh cấp cường giả đánh ra một đạo kiếm khí nữa, hắn mới xác định được, không phải bọn họ không muốn lấy, mà là lấy không được!
Những thuế phàm băng tinh này như là hư ảnh, trôi nổi giữa không trung, tuy nhiên nhìn qua ở bên kia, nhưng là chúng nhân lại sờ không đến, vươn tay ra bắt lại như bắt vào không khí.
Tuy mười hai mai thuế phàm băng tinh này như là ảnh tượng, nhưng chúng nhân đều nhất trí tin rằng, những băng tinh này là chân thực, chính xác có mười hai mai thuế phàm băng tinh.
Lúc này, tiểu tinh linh lại một lần nữa bay khỏi bả vai bản tôn, bay về phía thuế phàm băng tinh, nhìn thấy tiểu tinh linh đi đến, tất cả cùng dừng hành động lại, chăm chú nhìn vào nàng, hy vọng nàng có thể lấy xuống.
Tiểu tinh linh bay đến gần, dùng động tác ôm, ôm lấy một mai thuế phàm băng tinh. Xuyên qua!
Ôm một cái không được gì, tiểu tinh linh lại lúng túng làm động tác ôm lại lần nữa. Xuyên qua! Kết quả đồng dạng, nàng không ôm được gì, làm cho nàng đầy tức giận nhìn thuế phàm băng tinh rồi lập tức bay trở về bản vai bản tôn.
“Lão gia, thứ kia không sao lấy được a”Tiểu tinh linh tức giận nói
“Đây là một không gian ma pháp phi thường huyền ảo”Một giọng nam đột nhiên vang lên, thuận theo phương hướng thanh âm, bản tôn phát hiện người vừa nói chính là Hồng Tứ cùng quan sắc cảnh tượng thiên tàm hóa điệp.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hồng Tứ, hy vọng hắn lấy ra thuế phàm băng tinh, mà Hồng Tứ đang nhíu mày không thôi, như đang suy nghĩ đến gì.
Mà đám người rất giống đột nhiên cảm thấy một tia hy vọng, tĩnh lặng chờ đợi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.