Quyển 1 - Chương 10: Trốn
Quan Kỳ
22/04/2013
Vỗ vỗ một thân căn bản không hạt bụi nào bám được, Mộc Vĩnh Diệp lập tức đưa mắt nhìn quanh, trước mắt hắn là một đại điện, trên cửa điện có treo tấm biển : “Huyền Đô điện”.
Huyền Đô có thể bởi vì đi rất vội vã mà còn không đóng cửa, bởi vậy thuận lợi hơn cho Mộc Vĩnh Diệp rất nhiều, nếu không đi xuyên qua cửa lại mất đi “số mệnh” mà “số mệnh” hiện tại là bình phong cuối cùng của hắn, đương nhiên phải tiết kiệm hết mức có thể.
Nhẹ nhàng tiến vào trong đại điện, cảnh vật bên trong khác nhiều so với bên ngoài, bên trong được một đại thần thông giả cải tạo thành một không gian thanh tịnh to lớn, không biết nguồn sáng ở đâu, mà xung quanh là cả khoảng trắng mênh mông.
Chỉ có ở trung ương, có một bồ đoàn, mà ở trên bồ đoàn có đặt mấy vật.
Đương nhiên, Mộc Vĩnh Diệp không biết đây là không gian Thái Thượng chuyên môn đặc chế cho Huyền Đô để hắn có thể thanh tâm quả dục trảm thi. Truyện "Ngự Đạo "
Mộc Vĩnh Diệp sau khi xác định cũng không còn đồ vật gì khác mới đi đến phía trước bồ đoàn.
Vừa nhìn đã phát hiện Thái Cực đồ, khó trách Đế Thính không nói cho mình hình dáng Thái Cực đồ, căn bản nó quá dễ nhận ra, một hình vuông không biết làm từ vật liệu gì, ở trên là hình thái cực âm dương ngư xoay tròn trong không trung, mà chỉ có một thứ hình thái cực, nó không phải Thái Cực đồ thì còn cái nào nữa?
Ở trên bàn còn có hai đồ vật, một là ngọc giản Mộc Vĩnh Diệp từng tiếp xúc, một cái làm tâm tình Mộc Vĩnh Diệp nhộn nhạo không thôi.
Đó là một hồ lô tử kim sắc, miệng hồ lô buộc một sợi dây thừng kim sắc, mặc dù vật này rất nhỏ, nhưng Mộc Vĩnh Diệp không khỏi mắng to Huyền Đô quá mức xa xỉ rồi! Đem Khốn Tiên thằng dùng để buộc miệng hồ lô, cũng chỉ có những người giàu nứt đố đổ vách mới có thể làm ra việc phá sản như này. Tuy Mộc Vĩnh Diệp chỉ là hồn thể, nhưng nhờ hấp thu vô số ác quỷ, trình độ ngưng thực thân thể đã khá cao, dư sức nắm được vật thể.
Nắm lấy tử kim hồ lồ, vừa mở hồ lô ra, kim quang trong nháy mắt tỏa sáng xung quanh, mà Mộc Vĩnh Diệp vừa nhìn xuống, tâm tình từ tiếc hận lúc trước nhanh chóng trở nên kích động, thậm chí nét kích động trên mặt không thể che dấu nổi. Bởi vì, hắn nhìn thấy năm khỏa đan tỏa ánh vàng rực rỡ bên trong hồ lô, đó là cái gì? Không cần đoán cũng biết, dù là ký ức ác quỷ hay là ký ức của vị tu chân đại sư kia, hay là tri thức thu được từ ngọc giản trong đại điện của Địa Tạng Vương, đều có ghi chép về nó, chính là kể cả khi Mộc Vĩnh Diệp còn chưa bước lên con đường tu luyện, mới chỉ là phàm nhân đã nghe đến tên nó.
Cửu chuyển kim đan! Không sai, chính là cửu chuyển kim đan, thành tựu luyện đan tối cao của Thái Thượng, bị Tôn Ngộ Không trộm mất, nhưng tại sao lại ở chỗ này? Cẩn thận suy ngẫm một lát, Mộc Vĩnh Diệp liền hiểu ra.
Thái Thượng Lão Quân tương truyền là thiện thi của Thái Thượng trảm ra, lưu tại Thiên Đình giúp Ngọc Đế trấn áp chúng tiên, mà giờ Huyền Đô bế quan, đương nhiên Thái Thượng Lão Quân sẽ mang ra kim đan giúp hắn trảm thi, hiện chỉ có năm khỏa, có thể thấy nó trân quý dường nào. Truyện "Ngự Đạo "
Tương truyền, phàm nhân ăn một khỏa cửu chuyển kim đan có thể nhục thân phi thăng thành tiên, có thể thấy nó biến thái như nào, hiện tại nếu Mộc Vĩnh Diệp ăn vào một khỏa cửu chuyển kim đan, không nói đến chuyện thành tiên, ít nhất có thể đảm bảo sinh ra nhục thân mới, nhưng là hắn không dám làm vậy, bởi vì, điểm số mệnh ít ỏi này, dùng để thỏa mãn một hồn phách còn dư thừa, chứ dùng để cho một thân thể phàm nhân thì quả không ổn, không thể bảo chứng được hắn có xuyên qua được Thái Thanh trận pháp không, đến lúc đó chính mình không trốn được, bị Huyền Đô bắt lại, vậy thì xong rồi, mà lúc đó Địa Tạng Vương vì che đậy, nhất định sẽ kích hoạt cấm chế làm mình hồn phi phách tán.
Khẽ rùng mình một cái, Mộc Vĩnh Diệp đầy nhớ nhung yêu thương nhìn lại cửu chuyển kim đan một lần rồi đóng nắp hồ lô lại. Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp mới bắt đầu để ý đến ngọc giản. Hồn thể hắn nhanh chóng tiến vào ngọc giản, nhưng trong nháy mắt lại bị bắn trở ra.
Nhìn đến một mà này, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi ngây ngốc, hắn hiểu rõ, trên ngọc giản này chắc chắn có một cấm chế, không phải người đặc biệt là không đọc được, mà trong nháy mắt kích động cấm chế, cũng làm kinh động người hạ cấm chế rồi. Lúc này, nếu bị bắt được, vậy đẹp rồi, hắn lập tức tay trái cầm lấy Thái Cực đồ, tay phải nắm lấy hồ lô, chạy nhanh ra bên ngoài.
Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp vừa xoay người chạy trốn, bỗng nhiên chấp niệm trong hồn thể truyền đến một tin vui, vừa rồi, trong nháy mắt tiến vào ngọc giản, cấm chế Địa Tạng Vương thiết trí trên người hắn va chạm cùng cấm chế trong ngọc giản, bỗng biến mất không thấy đâu nữa. Điều này nói lên cái gì, nói lên người hạ cấm chế chính là thánh nhân, bởi vì chính Địa Tạng Vương từng nói, chỉ có thánh nhân mới có thể giải trừ cấm chế kia, chẳng lẽ cấm chế trên ngọc giản là do Thái Thượng hạ? Mang theo tâm tình sợ hãi, Mộc Vĩnh Diệp chạy thẳng ra bên ngoài.
__________
Lúc này, trong cung điện Địa Tạng Vương, một nam tử bạch y đang ngồi đánh cờ cùng Địa Tạng Vương. Hai người lần lượt hạ xuống từng quân cờ.
Đột nhiên, nam tử kia “gì” một tiếng rồi đứng lên, nhìn Địa Tạng Vương đầy giận dữ nói: “Địa Tạng Vương, ngươi thật tốt đấy?”, nam tử vừa nói xong liền bay ra khỏi đại điện.
Mà Địa Tạng Vương cũng nhíu mày, thầm nghĩ: “Sao lại vậy? Huyền Đô sao lại phát hiện chứ? Liệu bên kia có thành công không?”.
Tiếp theo, Địa Tạng Vương cũng biến mất.
__________
Ở ngoài ba mươi ba tầng trời.
Trong một không gian đặc biệt, trên trời phiêu đãng vô số đám mây tím, phía dưới là một đạo quán rất đỗi bình thường, nhưng trên cửa đạo quán treo biển vô cùng thu hút chú ý, cũng không phải tấm biển có gì đặc biệt mà vì ba chữ trên tấm biển quá sức thu hút: “Tử Tiêu cung”.
Tất cả những người tu đạo đều biết danh từ này ý nghĩ như nào, chỗ ở của đạo tổ không ngờ lại là ở đây.
Lúc này, một nam tử bạch y ở bên ngoài Tử Tiêu cung khẽ lẩm bẩm: “Huyền Đô, ta cho ngươi tĩnh tâm ngọc phù, ngươi sao lại cho người khác cầm chứ?”.
Tiếp theo tròng mắt khẽ trừng lớn nói: “Cái gì? Ngươi đặt nó ở bên cạnh Thái Cực đồ sao ?”
Huyền Đô có thể bởi vì đi rất vội vã mà còn không đóng cửa, bởi vậy thuận lợi hơn cho Mộc Vĩnh Diệp rất nhiều, nếu không đi xuyên qua cửa lại mất đi “số mệnh” mà “số mệnh” hiện tại là bình phong cuối cùng của hắn, đương nhiên phải tiết kiệm hết mức có thể.
Nhẹ nhàng tiến vào trong đại điện, cảnh vật bên trong khác nhiều so với bên ngoài, bên trong được một đại thần thông giả cải tạo thành một không gian thanh tịnh to lớn, không biết nguồn sáng ở đâu, mà xung quanh là cả khoảng trắng mênh mông.
Chỉ có ở trung ương, có một bồ đoàn, mà ở trên bồ đoàn có đặt mấy vật.
Đương nhiên, Mộc Vĩnh Diệp không biết đây là không gian Thái Thượng chuyên môn đặc chế cho Huyền Đô để hắn có thể thanh tâm quả dục trảm thi. Truyện "Ngự Đạo "
Mộc Vĩnh Diệp sau khi xác định cũng không còn đồ vật gì khác mới đi đến phía trước bồ đoàn.
Vừa nhìn đã phát hiện Thái Cực đồ, khó trách Đế Thính không nói cho mình hình dáng Thái Cực đồ, căn bản nó quá dễ nhận ra, một hình vuông không biết làm từ vật liệu gì, ở trên là hình thái cực âm dương ngư xoay tròn trong không trung, mà chỉ có một thứ hình thái cực, nó không phải Thái Cực đồ thì còn cái nào nữa?
Ở trên bàn còn có hai đồ vật, một là ngọc giản Mộc Vĩnh Diệp từng tiếp xúc, một cái làm tâm tình Mộc Vĩnh Diệp nhộn nhạo không thôi.
Đó là một hồ lô tử kim sắc, miệng hồ lô buộc một sợi dây thừng kim sắc, mặc dù vật này rất nhỏ, nhưng Mộc Vĩnh Diệp không khỏi mắng to Huyền Đô quá mức xa xỉ rồi! Đem Khốn Tiên thằng dùng để buộc miệng hồ lô, cũng chỉ có những người giàu nứt đố đổ vách mới có thể làm ra việc phá sản như này. Tuy Mộc Vĩnh Diệp chỉ là hồn thể, nhưng nhờ hấp thu vô số ác quỷ, trình độ ngưng thực thân thể đã khá cao, dư sức nắm được vật thể.
Nắm lấy tử kim hồ lồ, vừa mở hồ lô ra, kim quang trong nháy mắt tỏa sáng xung quanh, mà Mộc Vĩnh Diệp vừa nhìn xuống, tâm tình từ tiếc hận lúc trước nhanh chóng trở nên kích động, thậm chí nét kích động trên mặt không thể che dấu nổi. Bởi vì, hắn nhìn thấy năm khỏa đan tỏa ánh vàng rực rỡ bên trong hồ lô, đó là cái gì? Không cần đoán cũng biết, dù là ký ức ác quỷ hay là ký ức của vị tu chân đại sư kia, hay là tri thức thu được từ ngọc giản trong đại điện của Địa Tạng Vương, đều có ghi chép về nó, chính là kể cả khi Mộc Vĩnh Diệp còn chưa bước lên con đường tu luyện, mới chỉ là phàm nhân đã nghe đến tên nó.
Cửu chuyển kim đan! Không sai, chính là cửu chuyển kim đan, thành tựu luyện đan tối cao của Thái Thượng, bị Tôn Ngộ Không trộm mất, nhưng tại sao lại ở chỗ này? Cẩn thận suy ngẫm một lát, Mộc Vĩnh Diệp liền hiểu ra.
Thái Thượng Lão Quân tương truyền là thiện thi của Thái Thượng trảm ra, lưu tại Thiên Đình giúp Ngọc Đế trấn áp chúng tiên, mà giờ Huyền Đô bế quan, đương nhiên Thái Thượng Lão Quân sẽ mang ra kim đan giúp hắn trảm thi, hiện chỉ có năm khỏa, có thể thấy nó trân quý dường nào. Truyện "Ngự Đạo "
Tương truyền, phàm nhân ăn một khỏa cửu chuyển kim đan có thể nhục thân phi thăng thành tiên, có thể thấy nó biến thái như nào, hiện tại nếu Mộc Vĩnh Diệp ăn vào một khỏa cửu chuyển kim đan, không nói đến chuyện thành tiên, ít nhất có thể đảm bảo sinh ra nhục thân mới, nhưng là hắn không dám làm vậy, bởi vì, điểm số mệnh ít ỏi này, dùng để thỏa mãn một hồn phách còn dư thừa, chứ dùng để cho một thân thể phàm nhân thì quả không ổn, không thể bảo chứng được hắn có xuyên qua được Thái Thanh trận pháp không, đến lúc đó chính mình không trốn được, bị Huyền Đô bắt lại, vậy thì xong rồi, mà lúc đó Địa Tạng Vương vì che đậy, nhất định sẽ kích hoạt cấm chế làm mình hồn phi phách tán.
Khẽ rùng mình một cái, Mộc Vĩnh Diệp đầy nhớ nhung yêu thương nhìn lại cửu chuyển kim đan một lần rồi đóng nắp hồ lô lại. Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp mới bắt đầu để ý đến ngọc giản. Hồn thể hắn nhanh chóng tiến vào ngọc giản, nhưng trong nháy mắt lại bị bắn trở ra.
Nhìn đến một mà này, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi ngây ngốc, hắn hiểu rõ, trên ngọc giản này chắc chắn có một cấm chế, không phải người đặc biệt là không đọc được, mà trong nháy mắt kích động cấm chế, cũng làm kinh động người hạ cấm chế rồi. Lúc này, nếu bị bắt được, vậy đẹp rồi, hắn lập tức tay trái cầm lấy Thái Cực đồ, tay phải nắm lấy hồ lô, chạy nhanh ra bên ngoài.
Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp vừa xoay người chạy trốn, bỗng nhiên chấp niệm trong hồn thể truyền đến một tin vui, vừa rồi, trong nháy mắt tiến vào ngọc giản, cấm chế Địa Tạng Vương thiết trí trên người hắn va chạm cùng cấm chế trong ngọc giản, bỗng biến mất không thấy đâu nữa. Điều này nói lên cái gì, nói lên người hạ cấm chế chính là thánh nhân, bởi vì chính Địa Tạng Vương từng nói, chỉ có thánh nhân mới có thể giải trừ cấm chế kia, chẳng lẽ cấm chế trên ngọc giản là do Thái Thượng hạ? Mang theo tâm tình sợ hãi, Mộc Vĩnh Diệp chạy thẳng ra bên ngoài.
__________
Lúc này, trong cung điện Địa Tạng Vương, một nam tử bạch y đang ngồi đánh cờ cùng Địa Tạng Vương. Hai người lần lượt hạ xuống từng quân cờ.
Đột nhiên, nam tử kia “gì” một tiếng rồi đứng lên, nhìn Địa Tạng Vương đầy giận dữ nói: “Địa Tạng Vương, ngươi thật tốt đấy?”, nam tử vừa nói xong liền bay ra khỏi đại điện.
Mà Địa Tạng Vương cũng nhíu mày, thầm nghĩ: “Sao lại vậy? Huyền Đô sao lại phát hiện chứ? Liệu bên kia có thành công không?”.
Tiếp theo, Địa Tạng Vương cũng biến mất.
__________
Ở ngoài ba mươi ba tầng trời.
Trong một không gian đặc biệt, trên trời phiêu đãng vô số đám mây tím, phía dưới là một đạo quán rất đỗi bình thường, nhưng trên cửa đạo quán treo biển vô cùng thu hút chú ý, cũng không phải tấm biển có gì đặc biệt mà vì ba chữ trên tấm biển quá sức thu hút: “Tử Tiêu cung”.
Tất cả những người tu đạo đều biết danh từ này ý nghĩ như nào, chỗ ở của đạo tổ không ngờ lại là ở đây.
Lúc này, một nam tử bạch y ở bên ngoài Tử Tiêu cung khẽ lẩm bẩm: “Huyền Đô, ta cho ngươi tĩnh tâm ngọc phù, ngươi sao lại cho người khác cầm chứ?”.
Tiếp theo tròng mắt khẽ trừng lớn nói: “Cái gì? Ngươi đặt nó ở bên cạnh Thái Cực đồ sao ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.