Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị
Chương 129: Quỷ anh (13)
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
29/08/2023
Duẫn Kỳ không biết người bình thường sẽ phản ứng như thế nào khi phải đối mặt với tượng đất khổng lồ như thế này.
Nhưng ít nhất cậu có thể chắc chắn rằng, sẽ chẳng ai giống như Khấu Đông, bình tĩnh sờ mặt nó rồi nhận xét nói nó bị phai màu.
Đây là lời mà một con người sẽ nói ra ư?!
Sau khi nghe xong mấy lời này, tượng đất có vẻ rất lo lắng, hai mắt to tròn đen láy càng kề sát hơn, cọ vào tay Khấu Đông.
Tư thế này khiến cho Duẫn Kỳ nhớ đến chó.
Giây tiếp theo, tượng đất khổng lồ cúi xuống duỗi tay về phía họ, thô bạo nắm bọn họ trong lòng bàn tay rồi nhét vào trong túi.
Mấy người choáng váng đầu óc ngã thẳng vào bên trong, lúc này họ mới nghe thấy một tiếng kêu đầy kinh ngạc phát ra. Nữ sinh tóc dài cũng ngồi bó gối ở trong này, vừa nhìn thấy họ bước vào thì còn kích động hơn so với bọn họ.
Bộ dáng y hệt gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người, suýt chút nước mắt lưng tròng, gấp gáp hỏi:
"Mấy anh cũng vào đây ư?"
"Những người khác đâu?"
"Sao lại chỉ có mấy người vậy?"
Tống Hoằng chưa kịp trả lời lại thì chợt nghe thấy vài tiếng kêu rên phía trên —— mấy người chơi vốn dĩ đang trốn ở bên trong quan tài cũng đã bị moi ra, tượng đất dễ dàng bắt bọn họ ra chắng khác gì đang đào tổ kiến, moi từng con kiến một ra khỏi tổ. Người chơi cũng từng người một rơi vào trong túi, ai nấy đều run rẩy như nhau, họ vẫn không thể tin được việc mình lại dễ dàng bị rơi vào tay NPC như thế.
Tống Hoằng nhẩm đếm từng người một, phát hiện có người vẫn chưa vào đây.
Người thiếu chính là anh Đào kia.
"Người khác đâu?"
Nữ sinh tóc ngắn cố nén cảm giác buồn nôn khi vừa bị rơi từ trên xuống, trả lời: "Chắc anh ta không bị tóm."
Khuôn mặt chán chường suy yếu của các người chơi đều hiện lên vẻ hâm mộ, một người chơi cao lớn khỏe mạnh nhổ ngụm nước bọt, căm giận nói: "Chắc chắn thằng đó có thủ đoạn khác để giữ mạng! Vừa nãy ầm ĩ nói muốn vào quan tài, kết quả chỉ có mình thằng đó không sao..."
Anh ta nói xong thì lại bắt đầu kháy, đủ loại lời lẽ thô tục không dứt, hiển nhiên anh ta không hề vừa lòng đối với anh Đào chạy trốn một mình kia.
"Mẹ nhà nó, có quỷ mới biết thằng đó có ý gì, có lẽ nó cố ý để chúng ta tự chủ động tìm chết!
Tuy rằng không ai lên tiếng tỏ vẻ đồng ý nhưng trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ sự tán thành, có người nhỏ giọng nói: "Anh ta là người đầu tiên yêu cầu chúng ta báo lại số thứ tự, liệu anh ta có lừa chúng ta hay không?"
Cậu ra nhìn vẻ mặt những người khác, bổ sung nói: "Có thể anh ta chính là số 12..."
Khóe miệng Tống Hoằng không khỏi co giật vài phát, điều này hoàn toàn là đang nói nói nhăng nói cuội. Vị trí quan tài của anh Đào không hề nhúc nhích, làm sao có thể che giấu số thứ tự được? Đến nhìn thử cái là biết ngay được mà?
Một tay già đời như gã ta còn phải dựa vào sự thành thật này để gom thiện cảm, không thể nào nói dối để bị chọc ngoáy kiểu này được.
Nhưng hiện giờ mọi người cần gấp một cái cớ đường hoàng như vậy, không cần kiểm chứng xem là thật hay là giả, cứ thế lập tức lên án công khai luôn. Cho đến khi tượng đất bực mình vỗ một cái vào túi, sức lực lớn khiến cho chỗ ngồi của bọn họ rung động, bấy giờ mới khiến cho đám người chơi im miệng lại.
Ai nấy đều ngã trái ngã phải tại không gian nhỏ hẹp này, người này lề sát người kia, không khí xung quanh hơi có mùi tanh tưởi.
Chấn động đánh sâu vào tạo cảm giác đau buốt.
Người cao to nhìn trái nhìn phải, chợt nhận ra có điều sai sai, anh ta chỉ về phía Tống Hoằng: "Người nữa trong số mấy người đâu?"
Tống Hoằng nhướn mày.
"Đừng có giả ngu!" Lúc này người cao to căm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi đối với tất cả đãi ngộ đặc thù, "Còn thiếu một người nữa —— giờ mới có 4 người thôi!"
Anh ta nhìn từng người một, trợn tròn mắt.
"Cái thằng giống đàn bà kia đi đâu rồi?"
Lời vừa mới nói ra, người cao to lập tức bị đập một cú ở phía sau gáy, cả đầu anh ta đều ong hết cả lên.
"Con mẹ mày..."
Đánh gã chính là Diệp Ngôn Chi, vẻ mặt của hắn bây giờ vô cùng lạnh nhạt, người cao to vậy mà lại sinh ra chút sợ hãi khi đối diện với ánh mắt không có nửa phần ý cười của hắn —— người này gây cho anh ta cảm giác áp bách không hề thua kém hơn so với NPC khổng lồ kia.
Anh ta đâu phải đồ ngốc, không dám cứng rắn nữa, nhưng mà vẫn hung ác nói, "Người còn lại đâu?"
Ngược lại vẫn có người biết nên nhỏ giọng đáp: "Lúc mới bị ném vào đã thấy tượng đất nam kia đang nâng cậu ta."
"Nâng bằng hai tay."
Được nâng chẳng khác gì đồ sứ, vô cùng cẩn thận, nhìn tư thế cứ như sợ bị sứt mẻ chỗ này vậy.
Trong lòng người cao to càng thấy bất bình.
"Mẹ nó, chúng ta thì ở chỗ này, nó thì được nâng..."
Tống Hoằng nói trong lòng là nâng thì nói làm gì, không phải trước đó mấy người còn được thấy cảnh dốc toàn bộ lực lượng đấy còn gì nữa, vô cùng gây ngạc nhiên đó.
Anh không có ý định nói nhảm, dẫn đầu đứng dậy, kiễng chân muốn ra bên ngoài.
Cái túi này rất sâu, với tay cũng không tới được.
Tống Hoằng vỗ cô gái nhỏ một cái, ý bảo cô ngồi lên vai anh. A Tuyết nhẹ nhàng linh hoạt, tay mắt lanh lẹ bám được vào mép rồi nhìn ra bên ngoài.
Đầu tiên cô xác nhận rằng Khấu Đông vẫn bình yên vô sự, sau đó mới nhìn về phía ngôi miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu vẫn im lặng không có chút âm thanh nào. Đám tượng đất không rời đi, đứng tại chỗ như đang chờ đợi điều gì đó.
Chúng nó đang đợi cái gì?
Vấn đề này vụt qua trong suy nghĩ của A Tuyết, cô hơi trầm ngâm suy nghĩ, trong lúc suy tính quên không khống chế sức lực của mình, Tống Hoằng bên dưới bị hai chân của cô siết chặt đến nỗi đau xót, không khỏi rít hai tiếng.
"Đừng có kẹp chết anh trai em chứ ——"
Cô gái nhỏ lạnh lùng nói: "Im lặng chút."
Tuyết lại bắt đầu rơi xuống.
Có người chơi học theo bọn họ, cũng thò đầu ra từ trong túi để thăm dò. Bọn họ cùng nhìn về phía ngôi miếu đổ nát, chờ đợi một hồi lâu.
Biến cố xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Khi nhìn thấy ma trơi bùng lên bên cạnh miếu hoang, A Tuyết suýt cho rằng mình bị màu trắng của tuyết làm cho hoa mắt. Ngọn lửa u ám bốc lên dọc theo vách tường, lốp đốp đốt trụi gỗ xung quanh khiến cho khói đen tỏa ra.
Tầm mắt dần trở nên vặn vẹo, ngôi miếu hoang đổ nát vốn không được bằng phẳng dường như cũng vặn vẹo hơn dưới ánh lửa cháy hừng hực.
Trên có khói, dưới có lửa, vách tường cũng cong xuống.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng này cũng có phần vô lý và quái dị, dựa theo góc nhìn từ trên cao của A Tuyết bây giờ thì nó giống như...
"Biến đổi!"
Sắc mặt của người chơi được cõng lên để nhìn cũng đang thay đổi, trong lòng cảm thấy run rẩy, nghẹn ngào nói, "Nó giống như một cái miệng ——"
Giống như một cái miệng nồi vậy.
Đỉnh miếu là nắp nồi, có tác dụng đậy kín bao bọc nguyên liệu nấu ăn ở bên trong đó.
Răng của người chơi run rẩy va đập vào nhau, nếu ban nãy bọn họ không bị túm ra thì hiện giờ người bị nấu chính là bọn họ.
Anh Đào thì vẫn đang mơ về một giấc mộng Xuân Thu ở trong cái nồi sôi sùng sục đó. Gã cho rằng mình không còn gì phải lo lắng cả, việc ban nãy còn mỗi gã chưa bị túm ra ngoài đã nghiệm chứng cho suy nghĩ trong đầu gã rồi, bây giờ gã chỉ nằm im trong quan tài, bắt đầu tính toán trong lòng xem lần này sẽ chết mất mấy người.
Nhưng cho dù có là ai thì gã vẫn sẽ là người cuối cùng.
Nực cười thay khi cái thằng vóc dáng cao lớn kia vẫn cứ nghĩ giấu diếm tốt lắm, còn chưa biết rằng bản thân đã bị hoán đổi thứ tự cùng với gã.
Ngón tay gã không khỏi gõ vài cái vào quan tài, cả người trầm tĩnh lại, chậm rãi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
"Hì hì..."
Có ai đó đang cười.
Trong lòng anh Đào đột nhiên căng thẳng, tiếp đó cố gắng xoay đầu ở trong quan tài tối tăm này nhưng vẫn không hề nhìn thấy bất cứ điều gì. Tiếng cười kia càng lúc càng rõ ràng hơn, như thể đang dán sát trước mũi gã để nói chuyện. Quan tài vừa tối vừa lạnh, da gà da vịt lập tức nổi lên một mảng lớn ở sau lưng.
"Hì hì."
Giọng nói của trẻ con.
"Là ngươi đó nha... Đến phiên ngươi rồi đó."
"Đi ra ngoài chơi thôi nào?"
Tay của anh Đào trở nên run rẩy, mãi lâu sau gã vẫn không thể nào giơ nổi tay lên, nhưng lại có một đôi bàn tay mạnh mẽ khác nắm chặt lấy chiếc rìu trong tay, bổ thẳng xuống nắp quan tài của gã.
Vụn gỗ vung vãi khắp nơi, gã không nhịn được mà hét lên một tiếng kêu thất thanh.
Người đàn ông cầm rìu ở trong cửa đang cúi đầu nhìn gã, mái tóc dài trơn nhờn như rong biển dính sát vào mặt, bên cạnh gã ta còn có rất nhiều trái cây, chúng đang nằm bò bên cạnh quan tài, nhìn chòng chọc vào gã.
"... Không."
Anh Đào chậm rãi nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn.
Sao lại sai được?
Gã là số 12 mà —— không, gã phải là số 12!"
"Không, không..."
"Đến lượt ngươi đó."
Đám trái cây cười hì hì nói.
"Đến lượt ngươi làm canh rồi."
Người đàn ông nhanh chóng nâng rìu lên, làm tròn bổn phận chặt món chính ra thành từng miếng, trong miếu dần bốc lên mùi hương kỳ dị, có hơi tanh tưởi, người chơi ngửi thấy đều cảm giác cổ họng mình bị kích thích, pantothenic acid trong dạ dày dâng lên, không nén nổi cơn buồn nôn.
Đó chính là mùi canh mà bọn họ ngửi thấy lúc ở bên trong cửa.
Cùng lúc đó nhóm tượng đất đã xem xong cảnh tượng này, chúng sải bước về phía trước —— người chơi vốn đang rướn người nhìn ra ngoài lại ngã thẳng vào trong túi một lần nữa, vẫn còn sợ hãi trong lòng, sau khi ngửi thấy mùi máu thịt của đồng bạn bị nấu chín từng chút một thì không nói nổi một lời nào nữa.
Người trong miếu đã chết, người ngoài miếu lại sống.
Suy đoán hoàn toàn sai lầm.
Diệp Ngôn Chi mặc kệ, hắn nghiêm mặt lại, chuyên hắn quan tâm đến là chuyện khác, "Nó còn định nâng người bao lâu nữa vậy?"
Tống Hoằng: "..."
Không ổn, người này muốn nổi bão.
Đại lão này lên cơn giận thì dễ xảy ra tai nạn lắm đó!
Anh vội càng đụng vào A Tuyết bên cạnh mình, ý bảo cô nói đi, A Tuyết không phụ sự mong đợi của mọi người, bình tĩnh nói: "Ở bên ngoài không cần chen chúc, cũng không cần ngửi mùi tanh hôi ở đây."
Người chơi đái ra quần trước đó lập tức đỏ bừng mặt, nhanh chóng khép hai chân lại.
Diệp Ngôn Chi nghe xong thì vẻ mặt trở nên không ổn định, nhưng quả nhiên hắn không hề nổi bão. Tống Hoằng phục A Tuyết sát đất, mối nguy hại của bọn họ đã tan rã chỉ trong nháy mắt, có thể nói là ánh mắt vô cùng sắc bén.
Có thể ví như bình chữa cháy di động trong Vong Nhân.
Bọn họ không biết tượng đất đi được bao lâu rồi, nhịp độ bước đi quá lớn khiến cho hai người bị thương. Cuối cùng đến khi dừng lại thì họ lại bị đôi bàn tay to lớn của nó túm ra, nhét cả người vào trong hang động.
Vài người bị túm ra rồi thô bạo nhét vào bên trong, họ chật vật ngã dúi một chỗ, nhưng vẫn không dám yêu cầu bảo bọn nó cẩn thận một chút, bởi đối diện bây giờ không phải người, có khi sức lực của nó mạnh mẽ như vậy cũng nên?
Khi nhìn tiếp, họ thấy tượng đất đó chậm rãi duỗi phẳng lòng bàn tay, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đụng vào quần áo thanh niên, phủi mấy bông tuyết dính trên đó xuống dưới, nhìn sức lực như này, đến một con kiến còn không chết nổi.
Người chơi: "..."
Mẹ nhà nó, hóa ra nó cũng biết nhẹ tay nhẹ chân?
Tượng đất vẫn không gấp gáp, chậm rãi từng bước nâng Khấu Đông đi đến chỗ hang động. Hai tượng đất, bốn con mắt nhìn về phía cửa hang động với vẻ trông mong, giống như con người lúc đang quan sát chuột hamster nhà mình bò lên giá.
Cuối cùng chuột hamster cũng bước vào, chúng nó đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó tượng đất lại sờ mó tìm kiếm xung quanh, nó lôi ra được một tấm vải dệt tối màu, dùng hai ngón tay quấn quanh người Khấu Đông, quấn kín từ cổ đến chân.
Xem ra nó sợ y bị cảm lạnh.
Người chơi trơ mắt nhìn hành động này: "..."
Vãi đạn, cái này mà còn không phải bất công nữa thì quỷ nào tin nổi hả!
Khấu Đông bị quấn khăn y hệt con tằm, đến khi đi đến cửa hang rồi ngồi xuống, chợt y nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, chớp mắt một cái, hơi ngờ ngợ đôi chút, "Sao thế?"
Mọi người nói trong lòng, còn có thể sao nữa, muốn nhìn thử xem nhân vật như thế nào mà lại có thể khiến NPC bất công đến mức này...
Rốt cuộc thì làm như nào được vậy hả?
Khấu Đông ngẩng đầu suy nghĩ, vẫn không chút ngập ngừng e dè nào, "Tôi đẹp trai."
Như mọi khi thì đã sớm có người chơi âm thầm nói y bị điên, nhưng lúc này người chơi đều đã sự đối lập rõ nét kia đả kích, trong chốc lát họ còn tự sinh ra chút nghi ngờ, tự hỏi trong lòng xem có đúng hay không? Chẳng lẽ trò chơi này còn có thị hiếu riêng, hết sức thiên vị đối với người có mặt mũi đẹp à?
Vậy chờ bọn họ có thể sống sót ra ngoài, có khi có thể thử đi phẫu thuật thẩm mỹ xem như nào...
Khấu Đông vẫn chưa hề biết rằng bản thân sắp trở thành khuôn mẫu để phẫu thuật thẩm mỹ, y tự nhiên tụ tập lại chỗ đồng đội, thoải mái thở ra một hơi.
"Phù."
Một âm thanh khe khẽ vang lên trong túi: "Phù..."
Khấu Đông: "? ? ?"
Y đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thò tay vào trong túi sờ thử, quả nhiên sờ thấy trái cây. Trái cây im lặng lại ngoan ngoãn, nó áp sát vào lòng bàn tay của y hơn.
Khấu Đông nhanh chóng liếc mắt nhìn thằng con trai lớn của mình, thấy hắn không để ý đến thì lập tức lén lút thò tay vào vuốt ve đầu con trai út chẳng khác gì kẻ trộm.
A... Thích ghê!
Quả nhiên y vẫn muốn được làm ba mà! ! !
Trong hang động không có đồ để châm lửa, một đám người chỉ có thể cố gắng co người lại để sưởi ấm, không phải không có ai đánh chủ ý lên cái chăn bông của Khấu Đông nhưng họ chỉ dám nghĩ mà thôi, chứ không ai dám động cả, vì họ sợ tượng đất sẽ ra tay. Khấu Đông chia một nửa chăn cho Diệp Ngôn Chi, Diệp Ngôn Chi đứng một bên không hề động đậy, tỏ vẻ ghét bỏ với đồ của NPC.
"Nhanh nào," Khấu Đông gọi hắn, "Cẩn thận không chết cóng!"
Diệp Ngôn Chi nhìn bàn tay đang duỗi ra của y.
Trông hơi giống kiểu gọi người lên giường.
Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy tốt hơn chút nên cũng tiến gần đến. Cơ thể hai người dán sát vào nhau, nghe âm thanh tuyết rơi rào rào bên ngoài, nhỏ giọng nói chuyện.
Mấu chốt của phó bản này nằm ở chỗ cởi bỏ khúc mắc của quỷ anh, nhưng tệ nhất là bây giờ họ vẫn chưa chạm đến một chút xíu cốt truyện xưa nào cả, chỉ có thể tìm quanh ở bên ngoài.
Diệp Ngôn Chi: "Dù sao thì cũng sẽ có liên quan đến cậu."
Khấu Đông rối rắm: "Nhưng bản thân ba đâu có sinh con được. Quỷ anh từ đâu chui ra hả?"
Diệp Ngôn Chi cười lạnh: "Cậu vẫn muốn làm ba."
Khấu Đông không thể nào phản bác lại, quả thật y ham thích việc làm ba, nhưng cái game này không thể nào tạo ra quỷ anh để dọa y chỉ vì suy nghĩ đó được, phải không nào?
Chẳng lẽ muốn giáo dục y về vấn đề kế hoạch hóa gia đình?
"Ai biết được?" Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi không đổi, "Nói không chừng là do cậu bỏ chồng vứt con."
Khấu Đông: "...Cưng đừng có nói mò!"
Chồng ở đâu ra, lại còn có, con cái gì chứ!
Y trong sạch thuần khiết, không thể nào là con người như vậy được!
Y phản đối dữ dội, thanh niên cũng không nói gì thêm nữa. Im lặng được một lát, giọng nói hơi khàn khàn: "Cậu đang sờ cái gì?"
Thực ra Khấu Đông đang lén lút sờ thằng con út nhưng y không dám nói cho hắn biết, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Thanh niên mở mắt ra.
Vốn dĩ hắn phải nghỉ ngơi, nhưng Khấu Đông đang ở gần hắn như vậy, đã thế còn không chịu ngoan ngoãn, bên trong chăn dần xuất hiện nhiều đốm lửa nóng rực.
"Ngoan ngoãn chút đi." Hắn thấp giọng dạy dỗ.
Lúc này tay chân Khấu Đông luống cuống, trái cây đang rất vui vẻ vì ban nãy được y sờ vào, nó đang gắng sức muốn chui ra khỏi túi của y, một tay y đang cố gắng dùng sức ấn thằng con út muốn nhảy ra ngoài như một viên đạn này xuống, một bên còn phải đáp lời lại thằng con lớn có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, cố hết sức khống chế biên độ động tác của mình, "Không, ba không hề nhúc nhích."
Tiếng động khe khẽ mỏng manh, vì bọn họ ngồi cách xa những người khác nên không ai chú ý đến. Diệp Ngôn Chi mím môi, cuối cùng hắn cũng sinh ra chút nghi ngờ, duỗi tay sờ qua, "Đang làm cái gì?"
Khấu Đông giống như chim sợ cành cong, suýt chút nhảy dựng lên cùng với đứa con út, giấu đầu hở đuôi nói: "Không!"
Phản ứng của y càng lớn thì Diệp Ngôn Chi càng nghi ngờ, hai chân dài tách ra, cứng rắn giam y vào bên trong.
"Để tôi xem thử xem."
Cha già họ Khấu liều chết giãy giụa, "Không được."
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi trầm xuống, không nói hai lời đã sờ dọc theo cánh tay của y, Khấu Đông vội vàng nới lỏng tay ra, đứa con thứ hai không bị giam cầm đã lập tức nhảy trái nhảy phải ở trong chăn, nhảy thẳng lên đùi của y, đập đến nỗi Khấu Đông suýt chút kêu lên.
Việc chân của y đột ngột run lên đã bị Diệp Ngôn Chi phát hiện ra, thanh niên nghiêm mặt duỗi tay sờ vào vị trí đó, bàn tay hắn vuốt trúng một thứ gì đó bóng loáng mượt mà.
Ở ngay giữa hai chân.
"...?"
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi có hơi cổ quái.
Liên kết cùng với rung động ban nãy...
"Muốn đi tè à?"
Khấu Đông không thể hiểu nổi tại sao mạch não của hắn lại có thể vòng vo đến vấn đề này, cả người nóng bừng lên vì chột dạ, nơm nớp lo sợ, "Hả?"
Diệp Ngôn Chi sờ thấy độ ấm bất thường ở trên người y, rũ mắt suy nghĩ một lúc.
Sau một lúc lâu, hắn bình tĩnh nói: "Tôi có thể giúp đỡ."
Vẻ mặt Khấu Đông tràn đầy mờ mịt, dấu hỏi chấm trong đầu cuộn trào như sóng biển.
... Giúp đỡ?
Giây tiếp theo, y lập tức kinh hãi —— vãi chưởng, muốn làm cái gì đấy, y vội vàng túm lấy tay người đàn ông, không thể tưởng nổi nói: "Chỗ này còn có người khác!"
Y biết bản thân mình rất có sức hấp dẫn, cũng biết Diệp Ngôn Chi thầm mến mình, nhưng, nhưng...
Nhưng như nào đi nữa thì cũng đâu thể chọn chỗ này chứ!
Rốt cuộc Diệp Ngôn Chi đang nghĩ cái gì vậy?
Đến cả hồ lô chiến đấu với xà tinh, thì chúng cũng đâu phải kiểu vừa nhìn thấy hang động là nhào lên không thèm xem xét đâu!
Phản ứng của Diệp Ngôn Chi càng kỳ lạ, "Không phải cậu muốn ư?"
Khấu Dông mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Muốn cái gì cơ?
Ai lại muốn cái này?
Y nhanh chóng túm chặt lấy quần, trong lòng vừa buồn vừa giận, "Mau buông tay!"
Rõ như ban ngày, trời đất sáng sủa, vậy mà còn... còn có chuyện không sạch sẽ như vậy!
Cuối cùng Diệp Ngôn Chi cũng nhận ra phản ứng của y không đúng lắm.
Vật ban nãy hắn đụng tới không phải như những gì hắn nghĩ, đó là...
Trái cây vừa mới ngoan ngoãn được hai giây đã lại bắt đầu nhảy dựng, lần này nó cọ trúng tay Diệp Ngôn Chi. Diệp Ngôn Chi một phát tóm được nó, sau khi xác định được hình dạng của nó, quanh người hắn dần dần tỏa ra luồng khí màu đen.
—— Vẫn là cái đứa thứ hai kia.
Vậy mà Khấu Đông còn cầm nó theo.
Bình dấm chua, vại dấm chua, vò giấm chua, tất cả đều đổ vào lúc này, cả biển dấm đều trào ra hết. Diệp Ngôn Chi đang bị ngâm trong một biển dấm đã tóm lấy thằng em trai danh bất chính ngôn bất thuận, ngay cả tay chân cũng không có của mình ra, lạnh giọng chất vấn người ba vô trách nhiệm của mình, "Sao lại như thế này?"
Khấu Đông: "..."
Ầy, dáng vẻ này của Diệp Ngôn Chi, rất giống cảnh con trai hợp pháp phát hiện ra con riêng của ba mình ở trong phim truyền hình máu chó.
"Cậu còn giữ nó lại," Diệp Ngôn Chi cười lạnh, "Cậu có biết nó là con của ai không?"
Còn có thể là của ai?
Sinh ra từ trên cây lớn đó!
Khấu Đông cho rằng con trai y chỉ hơi chua xót cùng với mơ hồ mà thôi, y nhỏ giọng nói: "Dù sao nó cũng không có ba ——"
Vừa dứt lời, trái cây lập tức biến đổi thành một đứa nhóc béo mầm ở trong ngực y, thân thiết mở miệng rồi khe khẽ kêu với y: "Cha! Cha ơi!"
Sau khi rời khỏi miếu hoang, nó trở nên nhanh nhẹn hơn so với trước nhiều, lời nói cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Huyệt thái dương của Khấu Đông co giật.
Cái đứa nhóc xúi quẩy này cũng biết chọn thời điểm đấy.
Càng đáng chết hơn chính là, tiếp đó đứa này lại thân thiết cầm lấy tay y, há mồm nói: "Cha ơi, chúng ta cùng đi tìm cha lớn đi!"
Khấu Đông: "..."
Khấu Đông: "...???"
Y không dám quay đầu sang nhìn vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi ở bên cạnh khi hắn phát hiện ra bản thân đột nhiên mọc cả đồng cỏ xanh trên đầu, trong đầu còn đang khiếp sợ nghĩ: Vãi cả đái, chắc không phải y đang cầm kịch bản bỏ chồng vứt con đấy chứ......
[05/03/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đây là một câu chuyện cũ về việc đứa con hắc hóa sau khi bị cha mình vứt bỏ.
Câu chuyện này dạy chúng ta một điều rằng, nhất định phải luôn đối xử thật tốt đối với trẻ nhỏ.
Nhưng ít nhất cậu có thể chắc chắn rằng, sẽ chẳng ai giống như Khấu Đông, bình tĩnh sờ mặt nó rồi nhận xét nói nó bị phai màu.
Đây là lời mà một con người sẽ nói ra ư?!
Sau khi nghe xong mấy lời này, tượng đất có vẻ rất lo lắng, hai mắt to tròn đen láy càng kề sát hơn, cọ vào tay Khấu Đông.
Tư thế này khiến cho Duẫn Kỳ nhớ đến chó.
Giây tiếp theo, tượng đất khổng lồ cúi xuống duỗi tay về phía họ, thô bạo nắm bọn họ trong lòng bàn tay rồi nhét vào trong túi.
Mấy người choáng váng đầu óc ngã thẳng vào bên trong, lúc này họ mới nghe thấy một tiếng kêu đầy kinh ngạc phát ra. Nữ sinh tóc dài cũng ngồi bó gối ở trong này, vừa nhìn thấy họ bước vào thì còn kích động hơn so với bọn họ.
Bộ dáng y hệt gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người, suýt chút nước mắt lưng tròng, gấp gáp hỏi:
"Mấy anh cũng vào đây ư?"
"Những người khác đâu?"
"Sao lại chỉ có mấy người vậy?"
Tống Hoằng chưa kịp trả lời lại thì chợt nghe thấy vài tiếng kêu rên phía trên —— mấy người chơi vốn dĩ đang trốn ở bên trong quan tài cũng đã bị moi ra, tượng đất dễ dàng bắt bọn họ ra chắng khác gì đang đào tổ kiến, moi từng con kiến một ra khỏi tổ. Người chơi cũng từng người một rơi vào trong túi, ai nấy đều run rẩy như nhau, họ vẫn không thể tin được việc mình lại dễ dàng bị rơi vào tay NPC như thế.
Tống Hoằng nhẩm đếm từng người một, phát hiện có người vẫn chưa vào đây.
Người thiếu chính là anh Đào kia.
"Người khác đâu?"
Nữ sinh tóc ngắn cố nén cảm giác buồn nôn khi vừa bị rơi từ trên xuống, trả lời: "Chắc anh ta không bị tóm."
Khuôn mặt chán chường suy yếu của các người chơi đều hiện lên vẻ hâm mộ, một người chơi cao lớn khỏe mạnh nhổ ngụm nước bọt, căm giận nói: "Chắc chắn thằng đó có thủ đoạn khác để giữ mạng! Vừa nãy ầm ĩ nói muốn vào quan tài, kết quả chỉ có mình thằng đó không sao..."
Anh ta nói xong thì lại bắt đầu kháy, đủ loại lời lẽ thô tục không dứt, hiển nhiên anh ta không hề vừa lòng đối với anh Đào chạy trốn một mình kia.
"Mẹ nhà nó, có quỷ mới biết thằng đó có ý gì, có lẽ nó cố ý để chúng ta tự chủ động tìm chết!
Tuy rằng không ai lên tiếng tỏ vẻ đồng ý nhưng trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ sự tán thành, có người nhỏ giọng nói: "Anh ta là người đầu tiên yêu cầu chúng ta báo lại số thứ tự, liệu anh ta có lừa chúng ta hay không?"
Cậu ra nhìn vẻ mặt những người khác, bổ sung nói: "Có thể anh ta chính là số 12..."
Khóe miệng Tống Hoằng không khỏi co giật vài phát, điều này hoàn toàn là đang nói nói nhăng nói cuội. Vị trí quan tài của anh Đào không hề nhúc nhích, làm sao có thể che giấu số thứ tự được? Đến nhìn thử cái là biết ngay được mà?
Một tay già đời như gã ta còn phải dựa vào sự thành thật này để gom thiện cảm, không thể nào nói dối để bị chọc ngoáy kiểu này được.
Nhưng hiện giờ mọi người cần gấp một cái cớ đường hoàng như vậy, không cần kiểm chứng xem là thật hay là giả, cứ thế lập tức lên án công khai luôn. Cho đến khi tượng đất bực mình vỗ một cái vào túi, sức lực lớn khiến cho chỗ ngồi của bọn họ rung động, bấy giờ mới khiến cho đám người chơi im miệng lại.
Ai nấy đều ngã trái ngã phải tại không gian nhỏ hẹp này, người này lề sát người kia, không khí xung quanh hơi có mùi tanh tưởi.
Chấn động đánh sâu vào tạo cảm giác đau buốt.
Người cao to nhìn trái nhìn phải, chợt nhận ra có điều sai sai, anh ta chỉ về phía Tống Hoằng: "Người nữa trong số mấy người đâu?"
Tống Hoằng nhướn mày.
"Đừng có giả ngu!" Lúc này người cao to căm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi đối với tất cả đãi ngộ đặc thù, "Còn thiếu một người nữa —— giờ mới có 4 người thôi!"
Anh ta nhìn từng người một, trợn tròn mắt.
"Cái thằng giống đàn bà kia đi đâu rồi?"
Lời vừa mới nói ra, người cao to lập tức bị đập một cú ở phía sau gáy, cả đầu anh ta đều ong hết cả lên.
"Con mẹ mày..."
Đánh gã chính là Diệp Ngôn Chi, vẻ mặt của hắn bây giờ vô cùng lạnh nhạt, người cao to vậy mà lại sinh ra chút sợ hãi khi đối diện với ánh mắt không có nửa phần ý cười của hắn —— người này gây cho anh ta cảm giác áp bách không hề thua kém hơn so với NPC khổng lồ kia.
Anh ta đâu phải đồ ngốc, không dám cứng rắn nữa, nhưng mà vẫn hung ác nói, "Người còn lại đâu?"
Ngược lại vẫn có người biết nên nhỏ giọng đáp: "Lúc mới bị ném vào đã thấy tượng đất nam kia đang nâng cậu ta."
"Nâng bằng hai tay."
Được nâng chẳng khác gì đồ sứ, vô cùng cẩn thận, nhìn tư thế cứ như sợ bị sứt mẻ chỗ này vậy.
Trong lòng người cao to càng thấy bất bình.
"Mẹ nó, chúng ta thì ở chỗ này, nó thì được nâng..."
Tống Hoằng nói trong lòng là nâng thì nói làm gì, không phải trước đó mấy người còn được thấy cảnh dốc toàn bộ lực lượng đấy còn gì nữa, vô cùng gây ngạc nhiên đó.
Anh không có ý định nói nhảm, dẫn đầu đứng dậy, kiễng chân muốn ra bên ngoài.
Cái túi này rất sâu, với tay cũng không tới được.
Tống Hoằng vỗ cô gái nhỏ một cái, ý bảo cô ngồi lên vai anh. A Tuyết nhẹ nhàng linh hoạt, tay mắt lanh lẹ bám được vào mép rồi nhìn ra bên ngoài.
Đầu tiên cô xác nhận rằng Khấu Đông vẫn bình yên vô sự, sau đó mới nhìn về phía ngôi miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu vẫn im lặng không có chút âm thanh nào. Đám tượng đất không rời đi, đứng tại chỗ như đang chờ đợi điều gì đó.
Chúng nó đang đợi cái gì?
Vấn đề này vụt qua trong suy nghĩ của A Tuyết, cô hơi trầm ngâm suy nghĩ, trong lúc suy tính quên không khống chế sức lực của mình, Tống Hoằng bên dưới bị hai chân của cô siết chặt đến nỗi đau xót, không khỏi rít hai tiếng.
"Đừng có kẹp chết anh trai em chứ ——"
Cô gái nhỏ lạnh lùng nói: "Im lặng chút."
Tuyết lại bắt đầu rơi xuống.
Có người chơi học theo bọn họ, cũng thò đầu ra từ trong túi để thăm dò. Bọn họ cùng nhìn về phía ngôi miếu đổ nát, chờ đợi một hồi lâu.
Biến cố xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Khi nhìn thấy ma trơi bùng lên bên cạnh miếu hoang, A Tuyết suýt cho rằng mình bị màu trắng của tuyết làm cho hoa mắt. Ngọn lửa u ám bốc lên dọc theo vách tường, lốp đốp đốt trụi gỗ xung quanh khiến cho khói đen tỏa ra.
Tầm mắt dần trở nên vặn vẹo, ngôi miếu hoang đổ nát vốn không được bằng phẳng dường như cũng vặn vẹo hơn dưới ánh lửa cháy hừng hực.
Trên có khói, dưới có lửa, vách tường cũng cong xuống.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng này cũng có phần vô lý và quái dị, dựa theo góc nhìn từ trên cao của A Tuyết bây giờ thì nó giống như...
"Biến đổi!"
Sắc mặt của người chơi được cõng lên để nhìn cũng đang thay đổi, trong lòng cảm thấy run rẩy, nghẹn ngào nói, "Nó giống như một cái miệng ——"
Giống như một cái miệng nồi vậy.
Đỉnh miếu là nắp nồi, có tác dụng đậy kín bao bọc nguyên liệu nấu ăn ở bên trong đó.
Răng của người chơi run rẩy va đập vào nhau, nếu ban nãy bọn họ không bị túm ra thì hiện giờ người bị nấu chính là bọn họ.
Anh Đào thì vẫn đang mơ về một giấc mộng Xuân Thu ở trong cái nồi sôi sùng sục đó. Gã cho rằng mình không còn gì phải lo lắng cả, việc ban nãy còn mỗi gã chưa bị túm ra ngoài đã nghiệm chứng cho suy nghĩ trong đầu gã rồi, bây giờ gã chỉ nằm im trong quan tài, bắt đầu tính toán trong lòng xem lần này sẽ chết mất mấy người.
Nhưng cho dù có là ai thì gã vẫn sẽ là người cuối cùng.
Nực cười thay khi cái thằng vóc dáng cao lớn kia vẫn cứ nghĩ giấu diếm tốt lắm, còn chưa biết rằng bản thân đã bị hoán đổi thứ tự cùng với gã.
Ngón tay gã không khỏi gõ vài cái vào quan tài, cả người trầm tĩnh lại, chậm rãi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
"Hì hì..."
Có ai đó đang cười.
Trong lòng anh Đào đột nhiên căng thẳng, tiếp đó cố gắng xoay đầu ở trong quan tài tối tăm này nhưng vẫn không hề nhìn thấy bất cứ điều gì. Tiếng cười kia càng lúc càng rõ ràng hơn, như thể đang dán sát trước mũi gã để nói chuyện. Quan tài vừa tối vừa lạnh, da gà da vịt lập tức nổi lên một mảng lớn ở sau lưng.
"Hì hì."
Giọng nói của trẻ con.
"Là ngươi đó nha... Đến phiên ngươi rồi đó."
"Đi ra ngoài chơi thôi nào?"
Tay của anh Đào trở nên run rẩy, mãi lâu sau gã vẫn không thể nào giơ nổi tay lên, nhưng lại có một đôi bàn tay mạnh mẽ khác nắm chặt lấy chiếc rìu trong tay, bổ thẳng xuống nắp quan tài của gã.
Vụn gỗ vung vãi khắp nơi, gã không nhịn được mà hét lên một tiếng kêu thất thanh.
Người đàn ông cầm rìu ở trong cửa đang cúi đầu nhìn gã, mái tóc dài trơn nhờn như rong biển dính sát vào mặt, bên cạnh gã ta còn có rất nhiều trái cây, chúng đang nằm bò bên cạnh quan tài, nhìn chòng chọc vào gã.
"... Không."
Anh Đào chậm rãi nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn.
Sao lại sai được?
Gã là số 12 mà —— không, gã phải là số 12!"
"Không, không..."
"Đến lượt ngươi đó."
Đám trái cây cười hì hì nói.
"Đến lượt ngươi làm canh rồi."
Người đàn ông nhanh chóng nâng rìu lên, làm tròn bổn phận chặt món chính ra thành từng miếng, trong miếu dần bốc lên mùi hương kỳ dị, có hơi tanh tưởi, người chơi ngửi thấy đều cảm giác cổ họng mình bị kích thích, pantothenic acid trong dạ dày dâng lên, không nén nổi cơn buồn nôn.
Đó chính là mùi canh mà bọn họ ngửi thấy lúc ở bên trong cửa.
Cùng lúc đó nhóm tượng đất đã xem xong cảnh tượng này, chúng sải bước về phía trước —— người chơi vốn đang rướn người nhìn ra ngoài lại ngã thẳng vào trong túi một lần nữa, vẫn còn sợ hãi trong lòng, sau khi ngửi thấy mùi máu thịt của đồng bạn bị nấu chín từng chút một thì không nói nổi một lời nào nữa.
Người trong miếu đã chết, người ngoài miếu lại sống.
Suy đoán hoàn toàn sai lầm.
Diệp Ngôn Chi mặc kệ, hắn nghiêm mặt lại, chuyên hắn quan tâm đến là chuyện khác, "Nó còn định nâng người bao lâu nữa vậy?"
Tống Hoằng: "..."
Không ổn, người này muốn nổi bão.
Đại lão này lên cơn giận thì dễ xảy ra tai nạn lắm đó!
Anh vội càng đụng vào A Tuyết bên cạnh mình, ý bảo cô nói đi, A Tuyết không phụ sự mong đợi của mọi người, bình tĩnh nói: "Ở bên ngoài không cần chen chúc, cũng không cần ngửi mùi tanh hôi ở đây."
Người chơi đái ra quần trước đó lập tức đỏ bừng mặt, nhanh chóng khép hai chân lại.
Diệp Ngôn Chi nghe xong thì vẻ mặt trở nên không ổn định, nhưng quả nhiên hắn không hề nổi bão. Tống Hoằng phục A Tuyết sát đất, mối nguy hại của bọn họ đã tan rã chỉ trong nháy mắt, có thể nói là ánh mắt vô cùng sắc bén.
Có thể ví như bình chữa cháy di động trong Vong Nhân.
Bọn họ không biết tượng đất đi được bao lâu rồi, nhịp độ bước đi quá lớn khiến cho hai người bị thương. Cuối cùng đến khi dừng lại thì họ lại bị đôi bàn tay to lớn của nó túm ra, nhét cả người vào trong hang động.
Vài người bị túm ra rồi thô bạo nhét vào bên trong, họ chật vật ngã dúi một chỗ, nhưng vẫn không dám yêu cầu bảo bọn nó cẩn thận một chút, bởi đối diện bây giờ không phải người, có khi sức lực của nó mạnh mẽ như vậy cũng nên?
Khi nhìn tiếp, họ thấy tượng đất đó chậm rãi duỗi phẳng lòng bàn tay, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đụng vào quần áo thanh niên, phủi mấy bông tuyết dính trên đó xuống dưới, nhìn sức lực như này, đến một con kiến còn không chết nổi.
Người chơi: "..."
Mẹ nhà nó, hóa ra nó cũng biết nhẹ tay nhẹ chân?
Tượng đất vẫn không gấp gáp, chậm rãi từng bước nâng Khấu Đông đi đến chỗ hang động. Hai tượng đất, bốn con mắt nhìn về phía cửa hang động với vẻ trông mong, giống như con người lúc đang quan sát chuột hamster nhà mình bò lên giá.
Cuối cùng chuột hamster cũng bước vào, chúng nó đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó tượng đất lại sờ mó tìm kiếm xung quanh, nó lôi ra được một tấm vải dệt tối màu, dùng hai ngón tay quấn quanh người Khấu Đông, quấn kín từ cổ đến chân.
Xem ra nó sợ y bị cảm lạnh.
Người chơi trơ mắt nhìn hành động này: "..."
Vãi đạn, cái này mà còn không phải bất công nữa thì quỷ nào tin nổi hả!
Khấu Đông bị quấn khăn y hệt con tằm, đến khi đi đến cửa hang rồi ngồi xuống, chợt y nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, chớp mắt một cái, hơi ngờ ngợ đôi chút, "Sao thế?"
Mọi người nói trong lòng, còn có thể sao nữa, muốn nhìn thử xem nhân vật như thế nào mà lại có thể khiến NPC bất công đến mức này...
Rốt cuộc thì làm như nào được vậy hả?
Khấu Đông ngẩng đầu suy nghĩ, vẫn không chút ngập ngừng e dè nào, "Tôi đẹp trai."
Như mọi khi thì đã sớm có người chơi âm thầm nói y bị điên, nhưng lúc này người chơi đều đã sự đối lập rõ nét kia đả kích, trong chốc lát họ còn tự sinh ra chút nghi ngờ, tự hỏi trong lòng xem có đúng hay không? Chẳng lẽ trò chơi này còn có thị hiếu riêng, hết sức thiên vị đối với người có mặt mũi đẹp à?
Vậy chờ bọn họ có thể sống sót ra ngoài, có khi có thể thử đi phẫu thuật thẩm mỹ xem như nào...
Khấu Đông vẫn chưa hề biết rằng bản thân sắp trở thành khuôn mẫu để phẫu thuật thẩm mỹ, y tự nhiên tụ tập lại chỗ đồng đội, thoải mái thở ra một hơi.
"Phù."
Một âm thanh khe khẽ vang lên trong túi: "Phù..."
Khấu Đông: "? ? ?"
Y đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thò tay vào trong túi sờ thử, quả nhiên sờ thấy trái cây. Trái cây im lặng lại ngoan ngoãn, nó áp sát vào lòng bàn tay của y hơn.
Khấu Đông nhanh chóng liếc mắt nhìn thằng con trai lớn của mình, thấy hắn không để ý đến thì lập tức lén lút thò tay vào vuốt ve đầu con trai út chẳng khác gì kẻ trộm.
A... Thích ghê!
Quả nhiên y vẫn muốn được làm ba mà! ! !
Trong hang động không có đồ để châm lửa, một đám người chỉ có thể cố gắng co người lại để sưởi ấm, không phải không có ai đánh chủ ý lên cái chăn bông của Khấu Đông nhưng họ chỉ dám nghĩ mà thôi, chứ không ai dám động cả, vì họ sợ tượng đất sẽ ra tay. Khấu Đông chia một nửa chăn cho Diệp Ngôn Chi, Diệp Ngôn Chi đứng một bên không hề động đậy, tỏ vẻ ghét bỏ với đồ của NPC.
"Nhanh nào," Khấu Đông gọi hắn, "Cẩn thận không chết cóng!"
Diệp Ngôn Chi nhìn bàn tay đang duỗi ra của y.
Trông hơi giống kiểu gọi người lên giường.
Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy tốt hơn chút nên cũng tiến gần đến. Cơ thể hai người dán sát vào nhau, nghe âm thanh tuyết rơi rào rào bên ngoài, nhỏ giọng nói chuyện.
Mấu chốt của phó bản này nằm ở chỗ cởi bỏ khúc mắc của quỷ anh, nhưng tệ nhất là bây giờ họ vẫn chưa chạm đến một chút xíu cốt truyện xưa nào cả, chỉ có thể tìm quanh ở bên ngoài.
Diệp Ngôn Chi: "Dù sao thì cũng sẽ có liên quan đến cậu."
Khấu Đông rối rắm: "Nhưng bản thân ba đâu có sinh con được. Quỷ anh từ đâu chui ra hả?"
Diệp Ngôn Chi cười lạnh: "Cậu vẫn muốn làm ba."
Khấu Đông không thể nào phản bác lại, quả thật y ham thích việc làm ba, nhưng cái game này không thể nào tạo ra quỷ anh để dọa y chỉ vì suy nghĩ đó được, phải không nào?
Chẳng lẽ muốn giáo dục y về vấn đề kế hoạch hóa gia đình?
"Ai biết được?" Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi không đổi, "Nói không chừng là do cậu bỏ chồng vứt con."
Khấu Đông: "...Cưng đừng có nói mò!"
Chồng ở đâu ra, lại còn có, con cái gì chứ!
Y trong sạch thuần khiết, không thể nào là con người như vậy được!
Y phản đối dữ dội, thanh niên cũng không nói gì thêm nữa. Im lặng được một lát, giọng nói hơi khàn khàn: "Cậu đang sờ cái gì?"
Thực ra Khấu Đông đang lén lút sờ thằng con út nhưng y không dám nói cho hắn biết, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Thanh niên mở mắt ra.
Vốn dĩ hắn phải nghỉ ngơi, nhưng Khấu Đông đang ở gần hắn như vậy, đã thế còn không chịu ngoan ngoãn, bên trong chăn dần xuất hiện nhiều đốm lửa nóng rực.
"Ngoan ngoãn chút đi." Hắn thấp giọng dạy dỗ.
Lúc này tay chân Khấu Đông luống cuống, trái cây đang rất vui vẻ vì ban nãy được y sờ vào, nó đang gắng sức muốn chui ra khỏi túi của y, một tay y đang cố gắng dùng sức ấn thằng con út muốn nhảy ra ngoài như một viên đạn này xuống, một bên còn phải đáp lời lại thằng con lớn có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, cố hết sức khống chế biên độ động tác của mình, "Không, ba không hề nhúc nhích."
Tiếng động khe khẽ mỏng manh, vì bọn họ ngồi cách xa những người khác nên không ai chú ý đến. Diệp Ngôn Chi mím môi, cuối cùng hắn cũng sinh ra chút nghi ngờ, duỗi tay sờ qua, "Đang làm cái gì?"
Khấu Đông giống như chim sợ cành cong, suýt chút nhảy dựng lên cùng với đứa con út, giấu đầu hở đuôi nói: "Không!"
Phản ứng của y càng lớn thì Diệp Ngôn Chi càng nghi ngờ, hai chân dài tách ra, cứng rắn giam y vào bên trong.
"Để tôi xem thử xem."
Cha già họ Khấu liều chết giãy giụa, "Không được."
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi trầm xuống, không nói hai lời đã sờ dọc theo cánh tay của y, Khấu Đông vội vàng nới lỏng tay ra, đứa con thứ hai không bị giam cầm đã lập tức nhảy trái nhảy phải ở trong chăn, nhảy thẳng lên đùi của y, đập đến nỗi Khấu Đông suýt chút kêu lên.
Việc chân của y đột ngột run lên đã bị Diệp Ngôn Chi phát hiện ra, thanh niên nghiêm mặt duỗi tay sờ vào vị trí đó, bàn tay hắn vuốt trúng một thứ gì đó bóng loáng mượt mà.
Ở ngay giữa hai chân.
"...?"
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi có hơi cổ quái.
Liên kết cùng với rung động ban nãy...
"Muốn đi tè à?"
Khấu Đông không thể hiểu nổi tại sao mạch não của hắn lại có thể vòng vo đến vấn đề này, cả người nóng bừng lên vì chột dạ, nơm nớp lo sợ, "Hả?"
Diệp Ngôn Chi sờ thấy độ ấm bất thường ở trên người y, rũ mắt suy nghĩ một lúc.
Sau một lúc lâu, hắn bình tĩnh nói: "Tôi có thể giúp đỡ."
Vẻ mặt Khấu Đông tràn đầy mờ mịt, dấu hỏi chấm trong đầu cuộn trào như sóng biển.
... Giúp đỡ?
Giây tiếp theo, y lập tức kinh hãi —— vãi chưởng, muốn làm cái gì đấy, y vội vàng túm lấy tay người đàn ông, không thể tưởng nổi nói: "Chỗ này còn có người khác!"
Y biết bản thân mình rất có sức hấp dẫn, cũng biết Diệp Ngôn Chi thầm mến mình, nhưng, nhưng...
Nhưng như nào đi nữa thì cũng đâu thể chọn chỗ này chứ!
Rốt cuộc Diệp Ngôn Chi đang nghĩ cái gì vậy?
Đến cả hồ lô chiến đấu với xà tinh, thì chúng cũng đâu phải kiểu vừa nhìn thấy hang động là nhào lên không thèm xem xét đâu!
Phản ứng của Diệp Ngôn Chi càng kỳ lạ, "Không phải cậu muốn ư?"
Khấu Dông mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Muốn cái gì cơ?
Ai lại muốn cái này?
Y nhanh chóng túm chặt lấy quần, trong lòng vừa buồn vừa giận, "Mau buông tay!"
Rõ như ban ngày, trời đất sáng sủa, vậy mà còn... còn có chuyện không sạch sẽ như vậy!
Cuối cùng Diệp Ngôn Chi cũng nhận ra phản ứng của y không đúng lắm.
Vật ban nãy hắn đụng tới không phải như những gì hắn nghĩ, đó là...
Trái cây vừa mới ngoan ngoãn được hai giây đã lại bắt đầu nhảy dựng, lần này nó cọ trúng tay Diệp Ngôn Chi. Diệp Ngôn Chi một phát tóm được nó, sau khi xác định được hình dạng của nó, quanh người hắn dần dần tỏa ra luồng khí màu đen.
—— Vẫn là cái đứa thứ hai kia.
Vậy mà Khấu Đông còn cầm nó theo.
Bình dấm chua, vại dấm chua, vò giấm chua, tất cả đều đổ vào lúc này, cả biển dấm đều trào ra hết. Diệp Ngôn Chi đang bị ngâm trong một biển dấm đã tóm lấy thằng em trai danh bất chính ngôn bất thuận, ngay cả tay chân cũng không có của mình ra, lạnh giọng chất vấn người ba vô trách nhiệm của mình, "Sao lại như thế này?"
Khấu Đông: "..."
Ầy, dáng vẻ này của Diệp Ngôn Chi, rất giống cảnh con trai hợp pháp phát hiện ra con riêng của ba mình ở trong phim truyền hình máu chó.
"Cậu còn giữ nó lại," Diệp Ngôn Chi cười lạnh, "Cậu có biết nó là con của ai không?"
Còn có thể là của ai?
Sinh ra từ trên cây lớn đó!
Khấu Đông cho rằng con trai y chỉ hơi chua xót cùng với mơ hồ mà thôi, y nhỏ giọng nói: "Dù sao nó cũng không có ba ——"
Vừa dứt lời, trái cây lập tức biến đổi thành một đứa nhóc béo mầm ở trong ngực y, thân thiết mở miệng rồi khe khẽ kêu với y: "Cha! Cha ơi!"
Sau khi rời khỏi miếu hoang, nó trở nên nhanh nhẹn hơn so với trước nhiều, lời nói cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Huyệt thái dương của Khấu Đông co giật.
Cái đứa nhóc xúi quẩy này cũng biết chọn thời điểm đấy.
Càng đáng chết hơn chính là, tiếp đó đứa này lại thân thiết cầm lấy tay y, há mồm nói: "Cha ơi, chúng ta cùng đi tìm cha lớn đi!"
Khấu Đông: "..."
Khấu Đông: "...???"
Y không dám quay đầu sang nhìn vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi ở bên cạnh khi hắn phát hiện ra bản thân đột nhiên mọc cả đồng cỏ xanh trên đầu, trong đầu còn đang khiếp sợ nghĩ: Vãi cả đái, chắc không phải y đang cầm kịch bản bỏ chồng vứt con đấy chứ......
[05/03/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đây là một câu chuyện cũ về việc đứa con hắc hóa sau khi bị cha mình vứt bỏ.
Câu chuyện này dạy chúng ta một điều rằng, nhất định phải luôn đối xử thật tốt đối với trẻ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.