Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền

Chương 30: Nữ quỷ chết rồi vẫn muốn đẹp 2

Ma Lạt Chúc

18/05/2024

“Được rồi, cô ở lại đây, ngày mai tôi sẽ giúp cô đi điều tra hung thủ.”

Nữ quỷ đáng thương kia tỏ vẻ vui vẻ.

Có một nữ quỷ thích sạch sẽ cũng là chuyện tốt, ít nhất là Khương Nhất chưa kịp thu dọn thì nữ quỷ đã không chịu nổi tro bụi phủ đầy ở xung quanh. Một tay cô ấy điều khiển cái khăn lau, một tay điều khiển cây chổi lắc qua lắc lại trong phòng.

Nếu lúc này có người bước vào, thể nào cũng sợ đái ra quần.

Khương Nhất vui vẻ xem TV, lại phát hiện hai người khiến người ta phải phiền lòng kia không thấy đâu nữa cả, mà trong phòng ngủ ở bên cạnh lại truyền ra âm thanh ríu rít, cô đi qua đó xem thử. Khách thuê nhà trước đó để lại rất nhiều quần áo, lúc này một bài vị cộng thêm một nữ quỷ đang ở trong đó thử đồ.

Xin hỏi một cái bài vị đang nằm trên giường, phía trên còn khoác một cái váy liền áo kia là cái quỷ gì hả?

Thế mà cái miệng của nữ quỷ kia lại còn ngọt xớt.

“A…bà mặc bộ này hợp với màu da của bà lắm, rất đẹp nha ~”

Khương Nhất cũng muốn hỏi cô ấy một chút, sao cô có thể nhìn ra được màu da của bài vị hả?

Cái rắm cầu vồng này của cô có đến mức thổi phồng cho có lệ vậy không?!

Mà mặc kệ nữ quỷ này có qua loa hay không qua loa thì tóm lại, Sư tổ bà bà vẫn rất vui vẻ. Mà đã vui vẻ rồi thì tất nhiên muốn tiêu tiền.



Dưới sự uy hiếp của Sư tổ bà bà ở trong mộng, Khương Nhất phải xuống lầu mua một đống lớn đồ ăn ngon, ngoài ra còn có xiên que nướng ở ven đường nữa.

Một mồi lửa đốt xuống! Ăn đi, cho hai người no bể bụng luôn!

Ngày hôm sau trời vừa sáng, tiểu nữ quỷ đã trốn vào một góc âm u trong phòng vệ sinh, không chịu đi ra. Cho dù cô ấy có tu vi nhưng vẫn sợ ánh mặt trời.

Vì có thể chính xác tìm ra được hung thủ giết người, Khương Nhất nhất định phải mang cô ấy ra ngoài để phân biệt, thế là Khương Nhất dùng lại chiêu cũ, xé một người giấy nhỏ cho cô ấy nhập vào

Là phụ nữ thì người nào người nấy đều giống nhau, nữ quỷ cũng cảm thấy mình đang cởi truồng mà chạy, nhất quyết bắt Khương Nhất hóa cho mình một bộ quần áo.

Khương Nhất hung tợn tìm một cây bút, vẽ quần áo cho cô ấy, còn vẽ một con mắt lớn một con mắt nhỏ nữa, xấu đến vô cùng, khiến cho nữ quỷ tức giận đến mức không chịu nhập vào đó.

Khương Nhất căn bản không để ý đến cô ấy, ấn hồn phách của cô ấy lên người giấy rồi kẹp vào trong sách.

Người trong tiểu khu nghe nói Khương Nhất tìm thợ sửa điện nước liền nhiệt tình đề cử.

Khương Nhất cười nói: “Chú ơi, cháu có một người anh họ xa làm nhân viên sửa ống nước ở chỗ chúng ta hai năm trước, mà cháu mất số điện thoại anh ấy rồi, chú có biết số điện thoại không? Anh ấy họ Bàng.”

Người quản lý điện nước bỗng nhiên nhớ ra: “Ý cháu là Tiểu Bàng à, thằng nhóc kia là anh họ của cháu à? Thằng nhóc đó cũng chăm chỉ chịu khó, dáng dấp cũng không tồi, chỉ là tính cách có hơi hướng nội một chút. Năm ngoái cậu ta xin nghỉ việc không còn làm đây nữa, để chú giúp cháu tìm số điện thoại cậu ta.”

Khương Nhất mỉm cười ngọt ngào, lại lễ phép, lúc đến đây còn mang theo đồ uống nữa, cho nên người ta rất sẵn lòng giúp đỡ cô.

Tìm kiếm trên máy tính một lúc, người kia nói: “Cô bé cháu nhớ số điện thoại này, 1868449…Cô bé, cháu không lấy điện thoại ra ghi lại à?”



Khương Nhất: “Cháu có trí nhớ tốt, chú cứ nói đi, cháu có thể nhớ mà.”

“Ôi, tuổi trẻ thật tốt, trước kia chú cũng có thể nhớ được, nhưng bây giờ già rồi không nhớ được gì nữa hết.”

Khương Nhất nhét nữ quỷ bám vào trên người giấy nhỏ nên sinh ra ràng buộc với cô, giọng nói của nữ quỷ người bên ngoài không nghe được nhưng có thể truyền vào trong tai Khương Nhất rõ ràng.

“Rõ ràng là cô không có điện thoại! Ha ha ha!”

Khương Nhất nghiến răng nghiến lợi: “Cô có tin tôi xé nát cô ra không?”

“Không nói, tôi không nói nữa ~” Nữ quỷ không hề cứng rắn chút nào, lập tức cầu xin tha thứ.

Bị nữ quỷ vũ nhục một phen, Khương Nhất quyết định đi rửa nhục bằng cách mua một cái điện thoại di động và thẻ sim.

Nữ quỷ: “Màu này không hợp với một cô gái trẻ như cô đâu…Mẫu này thì như cục gạch ấy, trông không đẹp chút nào ~”

Khương Nhất hạ bùa cấm ngôn tạm thời lên cuốn sách, rốt cuộc lỗ tai cũng được yên tĩnh.

Cô mua một cái điện thoại di động giá hơn 2.000 tệ, bỏ sim vào rồi gọi đến số điện thoại mà người quản lý vừa cung cấp.

Sau mấy tiếng tút tút, điện thoại được kết nối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook