Chương 5: Sư tổ nhà mình tạo nghiệt, quỳ cũng phải dọn 1
Ma Lạt Chúc
15/05/2024
Khương Nhất cũng sắp khóc, cô chỉ muốn làm ăn buôn bán một chút thôi mà, ông ta làm cái gì vậy chứ? Cô với ông ta nào có mối thù đào mộ tổ tiên đâu?
Cả một buổi chiều này, ông già kia và Khương Nhất như chơi đánh du kích, quấy nhiễu đến mức cô đã không bán được gì lại còn bị trượt chân.
Đến khi trời sầm tối, thấy có lẽ ông già kia cũng định về nhà ăn cơm, ông ta bước đến bên cạnh Khương Nhất, nói lời thấm thía: “Sớm muộn gì cũng có một ngày cháu sẽ biết ông làm vậy là vì muốn tốt cho cháu thôi… Người trẻ tuổi nên học thêm chút nghề, nên nghe lời người lớn nói, good good study, day day up!”
Khương Nhất: ...Ông ơi, ông theo trend như vậy người nhà ông có biết không?
Cô bất đắc dĩ đeo túi nhỏ lên lưng, đạp lên ánh chiều tà quay trở lại khách sạn. Vừa đến gần, cô đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Buổi sáng khi cô tới đây, quả thật cô phát hiện bố cục kiến trúc xung quanh rất hỗn loạn. Nhưng ban ngày dương khí dày đặc nên chỉ có thể nói phong thủy nơi này khá xấu, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng bây giờ màn đêm buông xuống, dương khí tản đi, âm khí bắt đầu hoành hành.
Địa thế của khách sạn nhỏ này khá thấp, âm khí như nước ào ào chảy vào. Nhưng điểm bất thường ở đây chính là, địa thế chỗ khách sạn nhỏ này không phải là chỗ thấp nhất, nhưng toàn bộ âm khí lại xoay tròn trên không, giống như một đầm nước đọng.
Chuyện này quá trái với lẽ thường, trừ phi có người động tay động chân!
Nếu như ở đây lâu, nhẹ thì sẽ trở nên điên loạn, nặng thì chết oan chết uổng.
Sắc mặt Khương Nhất nghiêm trọng đi về phía khách sạn, dùng sức đẩy cửa. Két một tiếng, cửa mở ra.
“Pháp lệnh cấp cấp như luật lệnh, thần tiên trên trời xuống hiển linh!” Một tiếng hét thật lớn vang lên khiến Khương Nhất sợ run.
Giọng quá lớn!
Cô theo tiếng nói nhìn lại, thấy trong hành lang tối đen có một người đàn ông mặc đạo bào đang làm phép trước hương án. Xung quanh hương án che kín cờ lệnh, trong hành lang nhỏ hẹp dán lung tung mấy lá bùa lộn xộn chả có tác dụng gì. Trên hương án đặt chuông Tam Thanh, pháp kính, pháp thước, kiếm gỗ đào, kiếm Kim Tiền làm bằng tiền Ngũ Đế. Khí thế nhìn thì rất dọa người, nhưng mấy thứ này màu xám xịt, không hề có chút linh tính nào của pháp khí.
Có vẻ như chủ khách sạn này cũng phát hiện ra vấn đề nên đã thuê người đến phá giải, chỉ là vận khí không tốt, người tìm tới lại là hàng giả!
Nhưng chuyện diễn ra tiếp theo lại vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Khương Nhất.
Người đàn ông kia cầm chiếc chuông Tam Thanh lên, liều mạng rung chuông về phía cửa phòng 103 của Khương Nhất.
Âm thanh trong trẻo mà lại chói tai.
Sau đó ông ta đặt chuông Tam Thanh xuống, cầm thanh kiếm gỗ đào lên, múa kiếm thành hình một bông hoa rồi đâm mạnh vào cửa phòng 103.
“Ma quỷ, để mạng lại!”
Thanh kiếm gỗ dừng lại chính xác ở trước cửa 20cm, mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy một gợn sóng không khí hình bán cầu xuất hiện trước mặt thanh kiếm gỗ đào, đang chặn nó lại. Cho dù đạo sĩ kia có dùng sức đến mức gân xanh trên cổ nổi lên, thanh kiếm cũng khó có thể tiến về phía trước dù chỉ một tấc.
Sắc mặt đạo sĩ kia đại biến, khi nghe người phụ nữ kia nói phòng khách sạn không có điện mà TV vẫn mở được, đèn vẫn nhấp nháy, ông ta cứ tưởng mạch điện có vấn đề nên muốn lừa bà ấy một ít tiền. Không nghĩ tới thực sự đụng phải quỷ, ông ta bị dọa đái trong quần: “Có quỷ! Thật sự có quỷ!”
Ngay cả đồ vật cũng không kịp thu dọn mà đã co chân chạy mất.
Nhìn xuyên qua cửa kính, ông ta há miệng nhe răng chạy còn nhanh hơn cả một chiếc taxi, rẽ vào một góc đã không thấy bóng dáng. Còn chị Trần thì đang ngồi xổm dưới quầy lễ tân, toàn thân run rẩy, dưới người là một vũng chất lỏng màu vàng.
Khương Nhất ôm trán, âm khí nặng thì có nặng thật, nhưng còn chưa tới mức quỷ quái đến như vậy.
Xem ra cả buổi chiều cô không có ở đây, Sư tổ bà bà lại bắt đầu làm yêu, suýt chút nữa đã bị người ta đánh như đánh quỷ.
Chuyện tốt mà lão tổ nhà mình gây ra, cô có quỳ gối cũng phải đi dọn.
Khương Nhất ngồi xổm trước mặt chị Trần và nói một cách thành khẩn: “Bà chủ, không giấu gì cô, tôi chính là thầy phong thủy. Khách sạn của cô không có quỷ đâu, ít nhất lúc này là không có. Chuyện trong phòng 103 là do tôi có để lại mấy thứ đồ có giá trị nên có bố trí trận pháp để người bình thường không thể nào đến gần. Còn đại sư mà cô tìm tới kia chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. Nếu cô không tin thì để tôi phá trận pháp rồi đưa cô vào xem!”
Cả một buổi chiều này, ông già kia và Khương Nhất như chơi đánh du kích, quấy nhiễu đến mức cô đã không bán được gì lại còn bị trượt chân.
Đến khi trời sầm tối, thấy có lẽ ông già kia cũng định về nhà ăn cơm, ông ta bước đến bên cạnh Khương Nhất, nói lời thấm thía: “Sớm muộn gì cũng có một ngày cháu sẽ biết ông làm vậy là vì muốn tốt cho cháu thôi… Người trẻ tuổi nên học thêm chút nghề, nên nghe lời người lớn nói, good good study, day day up!”
Khương Nhất: ...Ông ơi, ông theo trend như vậy người nhà ông có biết không?
Cô bất đắc dĩ đeo túi nhỏ lên lưng, đạp lên ánh chiều tà quay trở lại khách sạn. Vừa đến gần, cô đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Buổi sáng khi cô tới đây, quả thật cô phát hiện bố cục kiến trúc xung quanh rất hỗn loạn. Nhưng ban ngày dương khí dày đặc nên chỉ có thể nói phong thủy nơi này khá xấu, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng bây giờ màn đêm buông xuống, dương khí tản đi, âm khí bắt đầu hoành hành.
Địa thế của khách sạn nhỏ này khá thấp, âm khí như nước ào ào chảy vào. Nhưng điểm bất thường ở đây chính là, địa thế chỗ khách sạn nhỏ này không phải là chỗ thấp nhất, nhưng toàn bộ âm khí lại xoay tròn trên không, giống như một đầm nước đọng.
Chuyện này quá trái với lẽ thường, trừ phi có người động tay động chân!
Nếu như ở đây lâu, nhẹ thì sẽ trở nên điên loạn, nặng thì chết oan chết uổng.
Sắc mặt Khương Nhất nghiêm trọng đi về phía khách sạn, dùng sức đẩy cửa. Két một tiếng, cửa mở ra.
“Pháp lệnh cấp cấp như luật lệnh, thần tiên trên trời xuống hiển linh!” Một tiếng hét thật lớn vang lên khiến Khương Nhất sợ run.
Giọng quá lớn!
Cô theo tiếng nói nhìn lại, thấy trong hành lang tối đen có một người đàn ông mặc đạo bào đang làm phép trước hương án. Xung quanh hương án che kín cờ lệnh, trong hành lang nhỏ hẹp dán lung tung mấy lá bùa lộn xộn chả có tác dụng gì. Trên hương án đặt chuông Tam Thanh, pháp kính, pháp thước, kiếm gỗ đào, kiếm Kim Tiền làm bằng tiền Ngũ Đế. Khí thế nhìn thì rất dọa người, nhưng mấy thứ này màu xám xịt, không hề có chút linh tính nào của pháp khí.
Có vẻ như chủ khách sạn này cũng phát hiện ra vấn đề nên đã thuê người đến phá giải, chỉ là vận khí không tốt, người tìm tới lại là hàng giả!
Nhưng chuyện diễn ra tiếp theo lại vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Khương Nhất.
Người đàn ông kia cầm chiếc chuông Tam Thanh lên, liều mạng rung chuông về phía cửa phòng 103 của Khương Nhất.
Âm thanh trong trẻo mà lại chói tai.
Sau đó ông ta đặt chuông Tam Thanh xuống, cầm thanh kiếm gỗ đào lên, múa kiếm thành hình một bông hoa rồi đâm mạnh vào cửa phòng 103.
“Ma quỷ, để mạng lại!”
Thanh kiếm gỗ dừng lại chính xác ở trước cửa 20cm, mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy một gợn sóng không khí hình bán cầu xuất hiện trước mặt thanh kiếm gỗ đào, đang chặn nó lại. Cho dù đạo sĩ kia có dùng sức đến mức gân xanh trên cổ nổi lên, thanh kiếm cũng khó có thể tiến về phía trước dù chỉ một tấc.
Sắc mặt đạo sĩ kia đại biến, khi nghe người phụ nữ kia nói phòng khách sạn không có điện mà TV vẫn mở được, đèn vẫn nhấp nháy, ông ta cứ tưởng mạch điện có vấn đề nên muốn lừa bà ấy một ít tiền. Không nghĩ tới thực sự đụng phải quỷ, ông ta bị dọa đái trong quần: “Có quỷ! Thật sự có quỷ!”
Ngay cả đồ vật cũng không kịp thu dọn mà đã co chân chạy mất.
Nhìn xuyên qua cửa kính, ông ta há miệng nhe răng chạy còn nhanh hơn cả một chiếc taxi, rẽ vào một góc đã không thấy bóng dáng. Còn chị Trần thì đang ngồi xổm dưới quầy lễ tân, toàn thân run rẩy, dưới người là một vũng chất lỏng màu vàng.
Khương Nhất ôm trán, âm khí nặng thì có nặng thật, nhưng còn chưa tới mức quỷ quái đến như vậy.
Xem ra cả buổi chiều cô không có ở đây, Sư tổ bà bà lại bắt đầu làm yêu, suýt chút nữa đã bị người ta đánh như đánh quỷ.
Chuyện tốt mà lão tổ nhà mình gây ra, cô có quỳ gối cũng phải đi dọn.
Khương Nhất ngồi xổm trước mặt chị Trần và nói một cách thành khẩn: “Bà chủ, không giấu gì cô, tôi chính là thầy phong thủy. Khách sạn của cô không có quỷ đâu, ít nhất lúc này là không có. Chuyện trong phòng 103 là do tôi có để lại mấy thứ đồ có giá trị nên có bố trí trận pháp để người bình thường không thể nào đến gần. Còn đại sư mà cô tìm tới kia chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. Nếu cô không tin thì để tôi phá trận pháp rồi đưa cô vào xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.