Chương 42: Vì xã hội ổn định đoàn kết, tôi liều mạng 2
Ma Lạt Chúc
20/05/2024
Trịnh Hiểu Phong châm ngòi thổi gió: “Cô có biết vì sao tối nay tôi lại tới đây không? Chính là bởi cố vấn Khương gọi điện thoại cho tôi, cô ấy cũng ngầm biểu đạt ý tứ này, bởi thế tôi không yên lòng, lúc này mới chạy tới đây xem thử.”
Amy và Trịnh Hiểu Phong cùng là một loại người, vừa nghe được chuyện như vậy chẳng những không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn có chút hưng phấn mơ hồ, giống như chạm đến quy tắc ẩn hình của thế giới này.
Cô ấy dùng khuỷu tay chọc chọc Nghê Cách: “Gọi điện thoại, mau gọi điện thoại cho cố vấn Khương đi.”
Nghê Cách thấp thỏm gọi điện thoại cho Khương Nhất.
Lúc này Khương Nhất đang nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Trịnh Hiểu Phong thật không đáng tin cậy, đã lâu thế rồi mà chẳng thấy có chút tin tức gì hết, chẳng lẽ là điện thoại di động hỏng rồi sao?
Cô vừa định đi lấy thì điện thoại vang lên, cô vội vàng bắt máy.
“Cố vấn Khương, là tôi, Nghê Cách đây ạ.”
Khương Nhất ra vẻ thâm trầm: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Cố vấn Khương, tôi e rằng tôi đã gặp phải chuyện gì đó, cô có thể giúp tôi được không?”
“Được.”
Nửa tiếng sau, Khương Nhất gặp mọi người ở nhà Amy.Amy hưng phấn xoa xoa tay, ánh mắt sáng ngời quan sát Khương Nhất từ trên xuống dưới.
Là một đại sư bằng xương bằng thịt.
Khương Nhất mới tắm rửa xong, mái tóc hơi ướt xõa xuống vai, cả người mềm mại giống như búp bê. Cô nhìn về phía Nghê Cách, hỏi thẳng: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”
Nghê Cách xoa đầu: “Trong lòng tôi đangrất rối bời, tôi biết rõ rằng Hạ Thịnh Đông không phải là người tốt lành gì nhưng trong đầu tôiluôn có một giọng nói nói nói với tôi rằng tôi yêu anh ta, rằng tôi sẽ sẵn sàng vì anh ta mà hy sinh tất cả, thậm chí tôi còn muốn kết hôn với anh ta nữa…”
Nước mắt Nghê Cách lại rơi xuống: “Có phải tôi quá vô dụng rồi không?”
Khương Nhất đưa tay ra nắm lấy tay Nghê Cách. Ở chỗ Nghê Cách không nhìn thấy, linh lực của Khương Nhất đang chậm rãi rót vào trong cơ thể cô ấy.
“Hiện tại thì sao, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Ánh mắt mê mang của Nghê Cách dần trở lại bình tĩnh: “Không còn giọng nói trong đầu nữa! Hiện tại toàn bộ cảm xúc trong lòng tôi đối với Hạ Thịnh Đông đều là chán ghét, không còn chút tình yêu nào nữa!”
Amy nhìn một màn này, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi cho dù cô ấy khuyên nhủ thế nào, Nghê Cách vẫn ôm đầu không ngừng nói: “Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy thì phải làm sao đây?” Không ngờ Khương Nhất vừa tới thì cô ấy đã thay đổi.
Amy vội vàng hỏi: “Cố vấn Khương, rốt cuộc Nghê Cách bị sao vậy?”
Khương Nhất chậm rãi nói: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà không phải chúng ta cứ dùng lẽ thường là có thể hiểu được. Có một loại phụ nữ từ khi sinh ra đã bị người nhà dạy dỗ, gán cho mình một cái mác rằng cô ta nhất định phải tìm một người đàn ông tốt, sống phụ thuộc vào người đó đến hết cuộc đời. Nếu để cuộc sống của mình phụ thuộc cả vào một người khác thì sẽ có kết cục gì tốt đây? Những người phụ nữ như vậy lúc gần chết, sẽ có một phần hoàn toàn tỉnh ngộ, sẽ cảm thấy như vậy hoàn toàn không đáng. Nhưng cũng có một phần khác vẫn tự tìm nguyên nhân ở trên người mình, cho rằng bởi vì mình không có bản lĩnh nên mới không thể giữ chặt được trái tim người đàn ông đó, những người như vậy sau khi chết sẽ hóa thành si quỷ. Mà nếu si quỷ gặp phải người cũng si tình thì sẽ sống ký sinh ở xung quanh, khống chế tâm trí người đó, khiến cho người bị khống chế tin rằng mình có tình yêu trung trinh không thay đổi với người yêu, sẽ tình nguyện vì người đó mà hy sinh tất cả.”
Nghê Cách càng nghe, trong lòng càng sợ hãi.
“Cố vấn Khương, ý của cô là tôi gặp phải si quỷ à? Cho nên tôi mới yêu Hạ Thịnh Đông đến mức đánh mất cả bản thân mình như vậy?”
Khương Nhất lắc đầu: “Không phải là cô gặp si quỷ.”
Ngay lúc Nghê Cách đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe Khương Nhất nói tiếp: “Là có người dẫn dụ si quỷ tới, dùng máu của mình nuôi dưỡng nó, ép buộc nó bám ở trên người cô.”
Nghe đến đó, Amy vọt thẳng vào trong phòng bếp, mở ngăn kéo lục lọi gì đó làm phát ra mấy tiếng vang loảng xoảng.
Amy và Trịnh Hiểu Phong cùng là một loại người, vừa nghe được chuyện như vậy chẳng những không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn có chút hưng phấn mơ hồ, giống như chạm đến quy tắc ẩn hình của thế giới này.
Cô ấy dùng khuỷu tay chọc chọc Nghê Cách: “Gọi điện thoại, mau gọi điện thoại cho cố vấn Khương đi.”
Nghê Cách thấp thỏm gọi điện thoại cho Khương Nhất.
Lúc này Khương Nhất đang nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Trịnh Hiểu Phong thật không đáng tin cậy, đã lâu thế rồi mà chẳng thấy có chút tin tức gì hết, chẳng lẽ là điện thoại di động hỏng rồi sao?
Cô vừa định đi lấy thì điện thoại vang lên, cô vội vàng bắt máy.
“Cố vấn Khương, là tôi, Nghê Cách đây ạ.”
Khương Nhất ra vẻ thâm trầm: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Cố vấn Khương, tôi e rằng tôi đã gặp phải chuyện gì đó, cô có thể giúp tôi được không?”
“Được.”
Nửa tiếng sau, Khương Nhất gặp mọi người ở nhà Amy.Amy hưng phấn xoa xoa tay, ánh mắt sáng ngời quan sát Khương Nhất từ trên xuống dưới.
Là một đại sư bằng xương bằng thịt.
Khương Nhất mới tắm rửa xong, mái tóc hơi ướt xõa xuống vai, cả người mềm mại giống như búp bê. Cô nhìn về phía Nghê Cách, hỏi thẳng: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”
Nghê Cách xoa đầu: “Trong lòng tôi đangrất rối bời, tôi biết rõ rằng Hạ Thịnh Đông không phải là người tốt lành gì nhưng trong đầu tôiluôn có một giọng nói nói nói với tôi rằng tôi yêu anh ta, rằng tôi sẽ sẵn sàng vì anh ta mà hy sinh tất cả, thậm chí tôi còn muốn kết hôn với anh ta nữa…”
Nước mắt Nghê Cách lại rơi xuống: “Có phải tôi quá vô dụng rồi không?”
Khương Nhất đưa tay ra nắm lấy tay Nghê Cách. Ở chỗ Nghê Cách không nhìn thấy, linh lực của Khương Nhất đang chậm rãi rót vào trong cơ thể cô ấy.
“Hiện tại thì sao, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Ánh mắt mê mang của Nghê Cách dần trở lại bình tĩnh: “Không còn giọng nói trong đầu nữa! Hiện tại toàn bộ cảm xúc trong lòng tôi đối với Hạ Thịnh Đông đều là chán ghét, không còn chút tình yêu nào nữa!”
Amy nhìn một màn này, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi cho dù cô ấy khuyên nhủ thế nào, Nghê Cách vẫn ôm đầu không ngừng nói: “Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy thì phải làm sao đây?” Không ngờ Khương Nhất vừa tới thì cô ấy đã thay đổi.
Amy vội vàng hỏi: “Cố vấn Khương, rốt cuộc Nghê Cách bị sao vậy?”
Khương Nhất chậm rãi nói: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà không phải chúng ta cứ dùng lẽ thường là có thể hiểu được. Có một loại phụ nữ từ khi sinh ra đã bị người nhà dạy dỗ, gán cho mình một cái mác rằng cô ta nhất định phải tìm một người đàn ông tốt, sống phụ thuộc vào người đó đến hết cuộc đời. Nếu để cuộc sống của mình phụ thuộc cả vào một người khác thì sẽ có kết cục gì tốt đây? Những người phụ nữ như vậy lúc gần chết, sẽ có một phần hoàn toàn tỉnh ngộ, sẽ cảm thấy như vậy hoàn toàn không đáng. Nhưng cũng có một phần khác vẫn tự tìm nguyên nhân ở trên người mình, cho rằng bởi vì mình không có bản lĩnh nên mới không thể giữ chặt được trái tim người đàn ông đó, những người như vậy sau khi chết sẽ hóa thành si quỷ. Mà nếu si quỷ gặp phải người cũng si tình thì sẽ sống ký sinh ở xung quanh, khống chế tâm trí người đó, khiến cho người bị khống chế tin rằng mình có tình yêu trung trinh không thay đổi với người yêu, sẽ tình nguyện vì người đó mà hy sinh tất cả.”
Nghê Cách càng nghe, trong lòng càng sợ hãi.
“Cố vấn Khương, ý của cô là tôi gặp phải si quỷ à? Cho nên tôi mới yêu Hạ Thịnh Đông đến mức đánh mất cả bản thân mình như vậy?”
Khương Nhất lắc đầu: “Không phải là cô gặp si quỷ.”
Ngay lúc Nghê Cách đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe Khương Nhất nói tiếp: “Là có người dẫn dụ si quỷ tới, dùng máu của mình nuôi dưỡng nó, ép buộc nó bám ở trên người cô.”
Nghe đến đó, Amy vọt thẳng vào trong phòng bếp, mở ngăn kéo lục lọi gì đó làm phát ra mấy tiếng vang loảng xoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.