Ngũ Hành Thiên

Chương 257: Chói sáng không ai địch nổi

Phương Tưởng

01/08/2016

Ngải Huy vô cùng cẩn thận, phái người đi xem xét một chút, nhưng không hề phát hiện ra dấu vết của bất cứ kẻ nào. Tuy nhiên, đến lúc này, hắn đã không còn thời gian để ý tới những hạng người chỉ dám âm thầm rình mò nữa.

Thời gian vô cùng gấp gáp.

Vừa quay trở về, Ngải Huy lập tức lấy lại quyền chỉ huy Đội viện giáp Số 1; Lấy nhà kho làm trung tâm, bắt đầu bố trí phòng ngự dày đặc.

Sau khi nghe Ngải Huy kể hết thông tin về Huyết tu, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Nhất là khi nghe nói toàn bộ Thương binh doanh không có người nào còn sống, nhà kho hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.

Chết không đáng sợ, thành Tùng Gian đã chết mất bao nhiêu người? Đến giờ, số người sống sót thậm chí chiếm không tới một phần năm tổng số, có còn ai xa lạ với chết chóc nữa đâu. Nhưng đến khi được nghe sự thật đó, mọi người vẫn khó có thể tiếp thụ nổi.

Thương binh của Thương binh doanh đã từng là đồng bạn của mọi người. Họ bị thương trong chiến đấu, chỉ có thể chờ chết, trong lòng mọi người đã vô cùng áy náy khổ sở. Đến giờ lại còn phải trải qua sự hành hạ tàn khốc đến thế, bị buộc phải tàn sát lẫn nhau.

Sau khi phá hủy thân thể, Điền Khoan lại tiếp tục phá hủy lòng tin của bọn họ.

Toàn bộ thành viên của Đội viện giáp Số 1 đều là đệ tử, không thể nào hình dung ra nổi cảnh tượng tàn khốc như vậy, hai mắt lập tức đỏ hoe. Đến khi nghe nói có năm người thương binh tự nguyện chết, niềm bi thương cuối cùng đã không thể kìm chế được nữa, rất nhiều người nghẹn ngào nức nở.

Vương Trinh bỗng chốc dường như đã già đi rất nhiều, hồn bay phách lạc.

Dù những gì xảy ra với Thương binh doanh là không thể tránh khỏi, nhưng bản thân là người ra lệnh thành lập, cho nên ông gánh chịu sự tra tấn nặng nề về mặt tinh thần. Trên tiền tuyến, không có ai chịu buông bỏ đồng đội của mình. Năm xưa, khi ông bị cụt chân, chính chiến hữu đã cõng ông trở về.

Cho dù xuất phát từ cân nhắc về tổng thể, xuất phát từ chọn hay bỏ, hay là bó tay không có bất cứ biện pháp nào,..

Tất cả đều không thể thuyết phục được chính mình, đều không thể khiến bản thân cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Những biến cố phát sinh ở Thương binh doanh đã giáng cho ông một đòn trí mạng.

Mặt Sư Tuyết Mạn trắng bệch như tờ giấy, thân thể run lên nhè nhẹ, đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi hiếm thấy. Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ từng nghĩ thế gian này lại có sự việc đáng sợ đến thế. Nàng không biết 'sống tạm' mà Liêu Nam nói lại là như thế.

Ngải Huy lặng lẽ đứng im. Hắn không an ủi mọi người, cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào.

Một tháng trước, họ chỉ là những đệ tử bình thường nhất, những thiếu niên ngây thơ không hiểu việc đời.

Nhưng Ngải Huy vẫn cho rằng mình phải nói vài câu. Không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì thời gian đã cấp bách lắm rồi.

Thế giới sẽ luôn tàn khốc như vậy, sẽ không bao giờ cho ngươi thời gian để xóa nhòa đau thương.

"Ta biết rõ mọi người rất đau khổ, nhưng bây giờ không phải là lúc để đau khổ. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

Trong sự tĩnh lặng, giọng Ngải Huy vang lên rõ ràng một cách khác thường. Lần lượt từng khuôn mặt đẫm nước mắt ngẩng lên, nhìn Ngải Huy bằng đôi mắt đầy thẫn thờ.

Biến thành trung tâm của mọi ánh mắt, Ngải Huy vẫn bình tĩnh như thường lệ. Khuôn mặt hốc hác nhưng góc cạnh, giờ phút này không có biểu cảm gì khác lạ.

"Kế hoạch Lấy thành làm vải, toàn bộ thành Tùng Gian đều biết, lũ Điền Khoan nhất định cũng sẽ biết. Vừa rồi, Nguyên lực chấn động quá lớn, muốn giấu cũng không giấu được. Điền Khoan nhất định sẽ tìm cách phá hoại kế hoạch của chúng ta."

Giọng nói đều đều giống như tại đang kể một câu chuyện kiện chẳng có liên quan gì đến mình, nghe có vẻ hơi chói tai, nhưng lại phần nào làm người khác an tâm.

"Nếu muốn phá hoại kế hoạch Lấy thành làm vải, Điền Khoan có hai lựa chọn. Một là phá hoại kim châm, còn một là ra tay với sư mẫu."

"Đúng vậy!"

Người lên tiếng chính là Vương Trinh. Ông quật cường đứng thẳng tắp, gương mặt phong sương đầy nếp nhăn. Mặc dù gương mặt đã tái nhợt vì mệt mỏi, nhưng ông vẫn không quên chức trách của mình.

Giọng ông hơi khàn khàn, nhưng vẫn trầm tĩnh vang dội: "Chỗ dựa của Điền Khoan là thủ hạ của hắn và Huyết Thú. Bọn chúng sẽ lợi dụng Huyết Thú để tiêu hao Nguyên lực và thể lực chúng ta, ý định duy nhất của đám Huyết tu chính là đục nước béo cò. Chúng ta không thể cho bọn chúng cơ hội đục nước béo cò được."

Ngải Huy nhìn chằm chằm vào thành chủ. Hai mắt trợn tròn xoe, thành chủ trầm tĩnh đầy sức mạnh, toàn thân tỏa ra khí thế khó có thể miêu tả bằng lời, dường như đang tỏa ra hào quang. Chẳng hiểu tại sao, Ngải Huy lại liên tưởng đến một cây cổ thụ khô héo, đang rừng rực bốc cháy.

Bốc cháy?

Ngải Huy dường như nghĩ ra điều gì đó.

"Nhà kho không thích hợp cho việc phòng thủ, đổi sang phủ thành phủ. Đợi lát nữa, ta sẽ đi đón Hàn sư và Thủ Xuyên về. Giảm bớt mặt phòng thủ, thu gom người còn sống sót, nhường lại đường phố cho Điền Khoan. Mặc dù đông đảo nhưng Huyết Thú không có tính tổ chức. Số lượng Huyết tu không nhiều lắm, bọn chúng chắc chắn sẽ đích thân công thành. Cơ hội duy nhất của bọn chúng chính là tập kích vào thời điểm chúng ta đóng kim châm."



Vương Trinh nói một hơi rành mạch.

Phủ thành chủ cách nhà kho chỉ 300m, việc vận chuyển không khó khăn lắm. Khả năng phòng ngự của nhà kho kém rất nhiều so với phủ thành chủ. Xét đến việc bọn hắn cần phải chống giữ đến lúc toàn bộ chín cây kim châm đều được đóng xong, Ngải Huy hiểu rõ, chuyển sang phủ thành chủ là tốt nhất.

"Việc đóng kim châm giao cho chúng ta." Sư Tuyết Mạn chủ động đứng ra.

Đội viện giáp Số 1 là tiểu đội có năng lực chiến đấu cao nhất thành Tùng Gian hiện thời, buộc phải đứng ra lãnh trách nhiệm.

Vương Trinh nhìn sang Ngải Huy. Ông thừa hiểu, ý kiến của Ngải Huy mới là quan trọng.

"Được!" Ngải Huy trả lời, khiến cho Vương Trinh rất vui mừng, đồng thời cũng thở phào một hơi.

Ngải Huy là thanh niên rất độc lập, có năng lực rất cao, ngoại trừ tinh thần trách nhiệm hơi kém một chút thì không có khuyết điểm nào khác. Vương Trinh cảm thấy hơi tiếc nuối.

Nếu như Ngải Huy có tinh thần trách nhiệm như Sư Tuyết Mạn thì tốt biết bao!

"Vậy cứ làm như thế!"

Vương Trinh lên tiếng quyết định, mọi người đồng loạt bắt đầu hành động.

Ra ngoài nhà kho, Vương Trinh thoáng liếc nhìn lên bầu trời, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Úc phó thủ có thể cầm cự được lâu hơn.

Trên không trung nổ ầm một tiếng, hào quang màu xanh như cơn lốc quét ngang bầu trời.

Vô số phần chân tay bị cắt cụt, thịt nát như mưa rào rơi xuống, xung quanh Úc Minh Thu chẳng còn lại gì.

Lúc này, gương mặt tràn đầy phấn khích, hai mắt tỏa sáng, Úc Minh Thu không ngừng nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm mục tiêu mới. Thế nhưng, trong phạm vi 300m xung quanh gã đã không còn bất cứ con vật nào.

"Ồ, không có? Cũng không có?" Úc Minh Thu tự lầm bầm một mình.

Nhưng gã lại chẳng thèm hạ thấp giọng, chỉ cần không bị điếc là ai cũng có thể nghe được hai năm rõ mười.

Gương mặt lộ rõ vẻ chưa thỏa mãn, Úc Minh Thu cầm đại cung, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi. Cung trên tay gã mang phong cách từ thời nguyên thủy. Cánh cung được làm bằng ba nhánh cây màu xanh lục to cỡ ngón tay cái, xoắn vặn lại với nhau. Dây cung bằng dây mây màu xanh lục, vẫn còn vài chiếc lá cây xanh mướt.

Cây cung gỗ không có vẻ gì bắt mắt này, thực ra có một cái tên nổi như cồn.

Trời Xanh!

Ba nhánh cây lẫn sợi mây màu xanh lục này đều xuất phát từ những cây đâm chồi sinh trưởng lúc Đại Cương đốn ngộ thành Tông Sư. Thời điểm đột phá thành Tông Sư, Đại Cương đã cảm ngộ quá trình vận chuyển của Nguyên lực tự nhiên. Ba nhánh cây và sợi mây đều ẩn chứa cảm ngộ đối với Nguyên lực khi ấy của lão, vô cùng siêu phàm.

Trời Xanh vừa xuất thế, đã là Thiên Binh nổi tiếng khắp thiên hạ.

Lũ Huyết Cầm ở gần giống như bị rắn cắn sợ dây thừng, chỉ cần vừa nhìn thấy gã tới gần, lập tức vỗ cánh loạn xạ bay ra xa.

Vân Dực sau lưng đã bị hư hao ít nhiều, nhưng Úc Minh Thu phớt lờ không thèm để ý. Những nơi gã lướt qua, vậy mà không có một con Huyết Cầm nào dám đối chiến.

Gã ngẩn người ra một lúc. Một lát sau, tiếng cười sằng sặc đầy phóng đãng vang vọng khắp bầu trời thành Tùng Gian.

"Chói sáng không ai có thể thể địch!"

"Chân lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu!"

"Một người đã đủ giữ quan ải, vạn chim không thể thông qua!"

Sự khinh miệt và kiêu căng trong giọng nói, giống như cơn lốc bùng lên giữa bầu trời của thành Tùng Gian.

Những Nguyên tu vẫn còn đang cắn răng chèo chống, sĩ khí chợt bùng nổ.



Gương mặt Viện trưởng đang canh giữ ở phường thêu, tràn đầy vẻ thán phục. Ông ta sững sờ trước sự hung hãn đến đỉnh điểm của Úc Minh Thu.

Quả nhiên không hổ là phó Bộ thủ trẻ tuổi nhất của mười ba bộ, năng lực thật sự sâu khôn lường.

Nhưng vừa mới nghe thấy Úc Minh Thu phóng túng nói như vậy, vị Viện trưởng học thức uyên bác thoáng sửng sốt. Ông ta tỏ vẻ khó hiểu, hỏi Minh Tú: "Chói sáng không ai có thể địch, nói rất hay. . . Vừa rồi hắn muốn nói chói sáng về mặt tài năng phải không?"

Gương mặt tái nhợt chợt hiện ra nét tươi cười, Minh Tú đáp bằng giọng khẳng định: "Là chói sáng về mặt hình thức."

Viện trưởng: ". . ."

Minh Tú ngước nhìn Úc Minh Thu giống như thần chiến tranh trên bầu trời bằng ánh mắt đầy ấm áp. Lúc nhỏ, ca ca học tập vô cùng khắc khổ, bình thường không có thời gian chơi đùa với nàng. Lúc nào cũng là tiểu Thu ca chơi đùa với nàng, đưa nàng lên núi bắt chim, xuống sông mò cá.

Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng tiểu Thu ca vẫn không hề thay đổi. Thật tốt biết bao!

Nàng thoáng thấy mê mang.

Chẳng biết tại sao, nàng lại chợt nhớ tới Lý Duy, đôi mắt ảm đạm xuống.

Cùng lúc này, dưới mặt đất còn có một cô gái khác trốn trong góc nhìn chăm chú Úc Minh Thu trên bầu trời.

Mấy lần thiếu nữ áo đỏ chỉ chực ra tay, nhưng lần nào cũng hơi do dự. Nhìn bề ngoài, Úc Minh Thu có vẻ rất thảm hại. Chiến đấu với cường độ như thế, tốn rất nhiều tinh thần và sức lực, gã có thể duy trì trong một thời gian dài như vậy, thiếu nữ áo đỏ thực sự cảm thấy khó mà tin nổi.

Theo lý thuyết, Úc Minh Thu chắc chắn đã là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng thiếu nữ áo đỏ vẫn có phần kiêng dè. Không giống với những người khác, Úc Minh Thu có sư phụ là một trong những vị Tông sư hệ Mộc mạnh nhất thiên hạ. Nàng hiểu rõ Nguyên Tu như lòng bàn tay, thừa biết Tông Sư là một nhân vật đáng sợ tới cỡ nào.

Úc Minh Thu chắc chắn có vài tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng. Hơn nữa, biểu hiện như vậy đã chứng tỏ Úc Minh Thu đã đánh đánh giết giết đến mất cả lý trí rồi. Kẻ đánh nhau đến mất cả lý trí thì không thể xét đoán bằng lẽ thường, nếu như hắn ôm ý định ngọc đá cùng vỡ thì chính mình sẽ phải chôn cùng.

Thương tích trên người nàng cũng không nhẹ.

Hơn nữa, giờ nàng đã có mục tiêu mới, đó chính là Ngải Huy.

Bị buộc phải sử dụng Mộc Linh chi huyết trong hang ngầm, nàng đã hết sức đau lòng. Nhưng đến khi nhìn thấy Sư Tuyết Mạn, nàng đã phải chấn động. Tại sao Sư Tuyết Mạn vẫn còn sống?

Khi Mộc Linh chi huyết xâm thực cơ thể, con người sẽ nhanh chóng biến thành cây cối, điên cuồng sinh trưởng.

Nàng thật sự không ngờ Mộc Linh chi huyết lại thất bại. Đến khi nàng nhìn thấy Ngải Huy, tinh thần chấn động không gì sánh bằng. Bởi vì nàng cảm nhận được khí tức Mộc Linh chi huyết trên người Ngải Huy.

Nàng lập tức ý thức được, Ngải Huy mới chính là nhân tố mấu chốt.

Phát hiện này khiến cho tâm trạng của nàng phấn khích, hứng thú đối với Ngải Huy trở nên lớn hơn nhiều so với Sư Tuyết Mạn. Đây đâu còn là Ngải Huy lần đầu tiên hóa giải Huyết Độc lúc trước. Dường như Ngải Huy vô cùng quen thuộc Huyết Linh lực, mang trên mình rất nhiều bí mật.

Khả năng lớn nhất chính là trên người Ngải Huy có bảo vật Huyết Luyện nào đó. Suy đoán này khiến cho thiếu nữ áo đỏ cực kỳ động tâm.

Đến giờ, những pháp bảo rơi rớt lại từ thế giới Tu Chân còn được bảo tồn tốt nhất, chính là pháp bảo Huyết luyện. Thế nhưng, Huyết linh lực của mình và Linh lực nguyên bản không hoàn toàn giống nhau, cho nên có rất nhiều pháp bảo Huyết Luyện, bọn nàng không thể nào sử dụng được. Hơn nữa, Huyết Luyện thời kỳ trước thâm sâu kỳ diệu hơn nhiều so với Huyết linh lực của phe thiếu nữ áo đỏ, có rất nhiều thứ nàng hoàn toàn không hiểu.

Để tìm được một pháp bảo mình có thể sử dụng, là một việc vô cùng không dễ dàng.

Thế nhưng, Ngải Huy quá cảnh giác, dường như đã phát hiện ra nàng đang dòm ngó. Thiếu nữ áo đỏ tương đối kinh ngạc, người này luôn có thể mang đến cho mình niềm vui ngoài sức tưởng tượng.

Để tránh làm cho Ngải Huy chú ý, nàng rút khỏi chỗ đang ẩn nấp.

Nàng quyết định trước tiên đi xem Ngải Huy vừa làm cái trò gì, vụ chấn động của mặt đất và Nguyên lực lực vừa rồi hết sức quái lạ. Nàng còn nhìn thấy vài tên Huyết tu, toàn bộ đều là những kẻ vừa thức tỉnh không bao lâu, còn chưa được học pháp quyết, chỉ có thể chiến đấu dựa vào bản năng.

Trong thành Tùng Gian có một đối thủ cạnh tranh của nàng đang náu mình.

Nàng không định gặp mặt đối phương, mà trái lại còn ẩn náu kỹ hơn, đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn nguy hiểm không kém một chút nào so với Nguyên Tu. Đặc biệt là đối thủ cạnh tranh này của mình còn chiếm thượng phong về mặt thời gian, như vậy càng nguy hiểm hơn.

Nàng suy nghĩ một chút, quyết định đi tới nơi vừa sinh ra chấn động Nguyên lực, xem những kẻ này rốt cục muốn làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngũ Hành Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook