Chương 91
Phương Tưởng
14/03/2016
Đổi hướng trên không trung!
Trong màn ảnh, bóng dáng mơ hồ của tên thổ tu kia xông về phía Tổ Diễm, tiếp đó hắn bay lên trời rồi đột ngột đổi hướng, tạo thành một đường vòng cung lệch, giống như một con dơi lượn dưới tầng trời thấp.
Một cước mang theo lực lượng toàn thân của Tổ Diễm liền đá vào khoảng không.
Tên thổ tu kia vẽ ra một đường vòng cung cực kỳ quỷ dị rồi đột ngột xuất hiện sau lưng Tổ Diễm.
Trong nháy mắt khi hắn rơi xuống, tựa hồ Tổ Diễm cảm nhận được, cơ nhục toàn thân y lập tức căng lên. Hai người đều là kẻ có kinh nghiệm thực chiến phong phú nên vừa thấy động tác của Tổ Diễm đã biết sự hỏng rồi.
Tên thổ tu kia dựng người lên một cách quỷ dị, lưng dán vào lưng Tổ Diễm.
Sau đó bọn họ chỉ kịp nhìn thấy bóng Tổ Diễm giống như một quả bóng cao su bị tấm ván gỗ quất bay, vèo một cái đã không thấy đâu nữa. Tên mộc tu khống chế đậu Huyễn Ảnh chắc đã sợ ngây người, sửng sốt vài giây rồi mới điều khiển đậu Huyễn Ảnh chuyển sang hướng khác.
Trong màn ảnh của đậu Huyễn Ảnh, thân thể Tổ Diễm dính chặt vào lồng ánh sáng giống như một miếng bánh dán lên.
"Chắc chắn rất đau." Chu Tiểu Hi ngây ra nhìn tấm thân dán lên tường kia, khó khăn nuốt nước miếng.
"Yên tâm, không đau đâu." Lý Duy cũng ngây ra lắc đầu: "Hắn hôn mê rồi, không thấy đau nữa đâu."
Bụp, màn ảnh trên miệng cỏ Trư Lung biến mất.
"Này... Hết rồi à?" Vừa mới phục hồi tinh thần, Chu Tiểu Hi lại lần nữa ngây người. Mấy giây sau, một tiếng kêu thảm thiết thê lương cơ hồ lật tung nóc nhà vang lên: "Chưa tới một phút đồng hồ đã hết rồi? Tuyệt học ở đâu? Mặt cũng thấy không rõ! Thổ tu? Sa ngẫu ở đâu? Người khác đâu rồi? Cứ thế đã hết rồi? Ảnh đậu này mà dám bán mười vạn đồng? A a a, ta muốn giết người! Đừng ngăn ta!"
"Mười vạn đồng?" Lý Duy nhìn Chu Tiểu Hi như nhìn đứa ngốc, không quên bỏ đá xuống giếng: "Mặt và thân thể ngươi có đáng tiền hay không thì ta không biết, nhưng mà tiền? Ngươi có! Đầu óc? Chắc chắn không có!"
Phốc, cỏ Trư Lung cũng phun ra một đoàn khói, âm thanh tựa như một tiếng nấc no, như đồng ý với lời Lý Duy nói. Cái tên cỏ Thôn Quang Thổ Ảnh Trư Lung nghe thì rất khí phách, nhưng kỳ thực chỉ là một loại thực vật đơn giản, đặc điểm lớn nhất của nó chính là không kiêng ăn.
Khi mới chế tạo ra đậu Huyễn Ảnh, các mộc tu cũng phát hiện một sự thực khó xử đó là vị của Ảnh đậu gần như bị toàn bộ động-thực vật từ chối.
Lúc đầu, đối tượng thực nghiệm là một loài tắc kè hoa, da nó có thể phun ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, hình thành ảo giác xung quanh mình nhằm bảo vệ bản thân.
Nhưng mà ngay sau đó thực nghiệm lại tuyên bố thất bại bởi vì đám tắc kè này ăn Ảnh đậu xong đã bị nhiễm độc quy mô lớn.
Mãi đến khi các mộc tu tìm được một loại cỏ đặc thù tên là Trư Lung thì hình ảnh chứa đựng trong Ảnh đậu mới được phóng ra thành công, loại cỏ Trư Lung này cũng được đặt cho cái tên khí phách như thế.
Không gian yên tĩnh lại để hai người có cơ hội tiêu hóa số hình ảnh vừa rồi.
"Mãi mới xuất hiện một tên lợi hại, tiếc rằng y lại là thổ tu." Chu Tiểu Hi hơi thất vọng vì Bắc Hải chỉ tuyển Thủy tu mà thôi.
"Tiếc là không thấy được Sa ngẫu." Lý Duy hiếu kỳ hỏi: "Thổ tu am hiểu cận chiến vậy không biết Sa ngẫu của hắn thuộc loại nào?"
Loại người già dặn như bọn họ nếu muốn tìm một thổ tu thì nhất định phải biết rõ Sa ngẫu của hắn thuộc loại nào, bởi Sa ngẫu mới thực sự là đòn sát thủ của thổ tu.
Khi không trông thấy Sa ngẫu của thổ tu, thì đừng bao giờ đánh giá sức chiến đấu của hắn.
"Vừa rồi là đổi hướng trong không trung phải không?" Chu Tiểu Hi thắc mắc: "Ngươi có nhận ra là chiêu thức nào không?"
Trong hai người tuy rằng Lý Duy hào sảng hơn một chút, nhưng tính cách hai người lại khác hoàn toàn, Chu Tiểu Hi tùy tiện còn tâm tư Lý Duy lại tinh tế hơn.
"Không biết." Lý Duy lắc đầu: "Tuy rằng biến hướng ở không trung không dễ dàng, nhưng mà còn có thể làm được. Đừng quên hắn là thổ tu, hắn có Sa ngẫu."
"Có đạo lý." Chu Tiểu Hi vuốt cằm suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Ngươi có cảm thấy chiêu áp lưng kia hơi giống với "Ngư củng bối" hay không?"
Kỳ thực khi nhìn thấy chiêu dựa lưng kia thì Lý Duy liền nghĩ ngay đến vết lõm ở tháp Huyền Kim. Chẳng lẽ là Ngải Huy? Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu y rồi mau chóng biến mất, hắn lắc lắc đầu. Bởi tuy rằng hình thể hai người tương đối tương tự, nhưng mà Ngải Huy vừa mới mở ra Bản mạng nguyên phủ, chắc chắn không thể có sức chiến đấu như vậy.
Hơn nữa đây còn là một vị thổ tu, Ngải Huy lại là thuộc tính Kim.
"Ta nghĩ là "Lưng dựa núi"." Lý Duy nói.
Chu Tiểu Hi hiểu rõ ý của Lý Duy, tuy rằng vừa rồi động tác của thổ tu giống với "Ngư củng bối", nhưng mà lực lượng nó bùng phát ra lại vượt xa "Ngư củng bối". Hơn nữa, "Ngư củng bối" là kỹ thuật thoát ra chứ không phải là chiêu thức có tính công kích.
"Thời kỳ này loại quái thai gì cũng có. Thổ tu đánh nhau mà không dựa vào Sa ngẫu vẫn gọi là thổ tu ư?" Chu Tiểu Hi lầm bầm.
"Bây giờ người tuổi trẻ thật mạnh!" Lý Duy cũng cảm khái, kỳ thực thực lực mà Tổ Diễm biểu hiện ra là không tệ. Nhưng vị thổ tu kia càng là xuất sắc hơn. Chênh lệch về cảnh giới thì thời gian có thể bù đắp, nhưng mà chênh lệch về thiên phú khó mà bù đắp được.
Không biết tại sao khi nhìn ảnh đậu này, Lý Duy càng thấy muốn mời Ngải Huy.
Bởi trong mắt y, Ngải Huy chính là phôi thai tốt nhất cho Binh Nhân bộ!
Nên làm cái gì bây giờ?
Lý Duy quyết định lần tới gặp Ngải Huy chắc chắn y sẽ nói.
Phường thêu.
Như thường ngày, Minh Tú báo cáo cho lão sư của mình. Hàng ngày, phường thêu tiếp nhận rất nhiều tấm trải giường, tầm quan trọng không giống nhau, có cái cần dùng gấp, có loại lại không cần; có cái cần chính tay lão sư làm, có cái chỉ cần nàng cũng xong. Những chuyện trong phường thêu đều được nàng xử lý ngay ngắn rõ ràng, thế nên Hàn Ngọc Cầm luôn yên tâm với vị đệ tử này.
Nghe Minh Tú báo cáo xong, Hàn Ngọc Cầm hỏi về Ngải Huy: "Ngải Huy sư đệ của ngươi thế nào rồi?"
"Không có tiến triển gì cả." Minh Tú lắc đầu, nàng do dự một chút mới nói tiếp: "Xem ra tằm tơ Mộ Giao quá khó với sư đệ. Ngay cả đệ tử kéo tơ của nó cũng là việc khó khăn, chúng ta có nên đổi một loại khác hay không?"
Hàn Ngọc Cầm cũng do dự bởi Minh Tú không nói ngoa chút nào.
Không như Ngải Huy tưởng, giá cả tơ tằm Mộ Giao tại trên thị trường rất đắt thật nhưng lại không vì kén của nó hiếm có. Trên thực tế, giá cả kén tằm Mộ Giao rất rẻ, nó là loại nước lửa bất xâm, cứng rắn như sắt, không có loại trùng nào hứng thú̀ với nó cả. Kể cả thảo dược xử lý kén tằm cũng không đáng tiền.
Song giá cả nó luôn cao không hạ là bởi vì độ khó lấy ra quá lớn.
Nó cần người kéo tơ có nguyên lực tinh thuần, bởi nguyên lực tinh thuần đến trình độ nhất định mới có thể khiến tơ tằm dạng keo cô đọng lại. Hơn nữa người kéo tơ cần phải khống chế nguyên lực cực kỳ ổn định và chuẩn xác bởi chỉ cần nguyên lực rót vào hơi dao động, tơ tằm sẽ bị đứt.
Tơ tằm bị đứt thì không thể nối lại được, điều này nghĩa là không thể nối nhiều sợi tơ ngắn thành một sợi dài được.
Tiếp đó chính là chậm, toàn bộ quá trình kéo tơ giống như lửa nhỏ chưng hầm, mức sản xuất cực kỳ thấp. Vậy nên ngay cả Hàn Ngọc Cầm cần dùng cũng chỉ cho người đi mua chứ không bao giờ tự mình rút ra.
Hàn Ngọc Cầm nghĩ lại cũng cảm thấy hiện giờ độ khó của tơ tằm Mộ Giao đối với Ngải Huy là quá cao.
Thế nhưng nếu đổi một loại khác?
Nghĩ đến điều này, bà ta không khỏi hỏi: "Tâm tình Ngải Huy thế nào?"
Bà cũng là người từng dẫn dắt đồ đệ nên đương nhiên biết một chuyện quá khó khăn sẽ ảnh hưởng tới tính tích cực của thanh niên như thế nào.
Hàn Ngọc Cầm suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi cứ nói chuyện với hắn xem sao đã."
Trong màn ảnh, bóng dáng mơ hồ của tên thổ tu kia xông về phía Tổ Diễm, tiếp đó hắn bay lên trời rồi đột ngột đổi hướng, tạo thành một đường vòng cung lệch, giống như một con dơi lượn dưới tầng trời thấp.
Một cước mang theo lực lượng toàn thân của Tổ Diễm liền đá vào khoảng không.
Tên thổ tu kia vẽ ra một đường vòng cung cực kỳ quỷ dị rồi đột ngột xuất hiện sau lưng Tổ Diễm.
Trong nháy mắt khi hắn rơi xuống, tựa hồ Tổ Diễm cảm nhận được, cơ nhục toàn thân y lập tức căng lên. Hai người đều là kẻ có kinh nghiệm thực chiến phong phú nên vừa thấy động tác của Tổ Diễm đã biết sự hỏng rồi.
Tên thổ tu kia dựng người lên một cách quỷ dị, lưng dán vào lưng Tổ Diễm.
Sau đó bọn họ chỉ kịp nhìn thấy bóng Tổ Diễm giống như một quả bóng cao su bị tấm ván gỗ quất bay, vèo một cái đã không thấy đâu nữa. Tên mộc tu khống chế đậu Huyễn Ảnh chắc đã sợ ngây người, sửng sốt vài giây rồi mới điều khiển đậu Huyễn Ảnh chuyển sang hướng khác.
Trong màn ảnh của đậu Huyễn Ảnh, thân thể Tổ Diễm dính chặt vào lồng ánh sáng giống như một miếng bánh dán lên.
"Chắc chắn rất đau." Chu Tiểu Hi ngây ra nhìn tấm thân dán lên tường kia, khó khăn nuốt nước miếng.
"Yên tâm, không đau đâu." Lý Duy cũng ngây ra lắc đầu: "Hắn hôn mê rồi, không thấy đau nữa đâu."
Bụp, màn ảnh trên miệng cỏ Trư Lung biến mất.
"Này... Hết rồi à?" Vừa mới phục hồi tinh thần, Chu Tiểu Hi lại lần nữa ngây người. Mấy giây sau, một tiếng kêu thảm thiết thê lương cơ hồ lật tung nóc nhà vang lên: "Chưa tới một phút đồng hồ đã hết rồi? Tuyệt học ở đâu? Mặt cũng thấy không rõ! Thổ tu? Sa ngẫu ở đâu? Người khác đâu rồi? Cứ thế đã hết rồi? Ảnh đậu này mà dám bán mười vạn đồng? A a a, ta muốn giết người! Đừng ngăn ta!"
"Mười vạn đồng?" Lý Duy nhìn Chu Tiểu Hi như nhìn đứa ngốc, không quên bỏ đá xuống giếng: "Mặt và thân thể ngươi có đáng tiền hay không thì ta không biết, nhưng mà tiền? Ngươi có! Đầu óc? Chắc chắn không có!"
Phốc, cỏ Trư Lung cũng phun ra một đoàn khói, âm thanh tựa như một tiếng nấc no, như đồng ý với lời Lý Duy nói. Cái tên cỏ Thôn Quang Thổ Ảnh Trư Lung nghe thì rất khí phách, nhưng kỳ thực chỉ là một loại thực vật đơn giản, đặc điểm lớn nhất của nó chính là không kiêng ăn.
Khi mới chế tạo ra đậu Huyễn Ảnh, các mộc tu cũng phát hiện một sự thực khó xử đó là vị của Ảnh đậu gần như bị toàn bộ động-thực vật từ chối.
Lúc đầu, đối tượng thực nghiệm là một loài tắc kè hoa, da nó có thể phun ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, hình thành ảo giác xung quanh mình nhằm bảo vệ bản thân.
Nhưng mà ngay sau đó thực nghiệm lại tuyên bố thất bại bởi vì đám tắc kè này ăn Ảnh đậu xong đã bị nhiễm độc quy mô lớn.
Mãi đến khi các mộc tu tìm được một loại cỏ đặc thù tên là Trư Lung thì hình ảnh chứa đựng trong Ảnh đậu mới được phóng ra thành công, loại cỏ Trư Lung này cũng được đặt cho cái tên khí phách như thế.
Không gian yên tĩnh lại để hai người có cơ hội tiêu hóa số hình ảnh vừa rồi.
"Mãi mới xuất hiện một tên lợi hại, tiếc rằng y lại là thổ tu." Chu Tiểu Hi hơi thất vọng vì Bắc Hải chỉ tuyển Thủy tu mà thôi.
"Tiếc là không thấy được Sa ngẫu." Lý Duy hiếu kỳ hỏi: "Thổ tu am hiểu cận chiến vậy không biết Sa ngẫu của hắn thuộc loại nào?"
Loại người già dặn như bọn họ nếu muốn tìm một thổ tu thì nhất định phải biết rõ Sa ngẫu của hắn thuộc loại nào, bởi Sa ngẫu mới thực sự là đòn sát thủ của thổ tu.
Khi không trông thấy Sa ngẫu của thổ tu, thì đừng bao giờ đánh giá sức chiến đấu của hắn.
"Vừa rồi là đổi hướng trong không trung phải không?" Chu Tiểu Hi thắc mắc: "Ngươi có nhận ra là chiêu thức nào không?"
Trong hai người tuy rằng Lý Duy hào sảng hơn một chút, nhưng tính cách hai người lại khác hoàn toàn, Chu Tiểu Hi tùy tiện còn tâm tư Lý Duy lại tinh tế hơn.
"Không biết." Lý Duy lắc đầu: "Tuy rằng biến hướng ở không trung không dễ dàng, nhưng mà còn có thể làm được. Đừng quên hắn là thổ tu, hắn có Sa ngẫu."
"Có đạo lý." Chu Tiểu Hi vuốt cằm suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Ngươi có cảm thấy chiêu áp lưng kia hơi giống với "Ngư củng bối" hay không?"
Kỳ thực khi nhìn thấy chiêu dựa lưng kia thì Lý Duy liền nghĩ ngay đến vết lõm ở tháp Huyền Kim. Chẳng lẽ là Ngải Huy? Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu y rồi mau chóng biến mất, hắn lắc lắc đầu. Bởi tuy rằng hình thể hai người tương đối tương tự, nhưng mà Ngải Huy vừa mới mở ra Bản mạng nguyên phủ, chắc chắn không thể có sức chiến đấu như vậy.
Hơn nữa đây còn là một vị thổ tu, Ngải Huy lại là thuộc tính Kim.
"Ta nghĩ là "Lưng dựa núi"." Lý Duy nói.
Chu Tiểu Hi hiểu rõ ý của Lý Duy, tuy rằng vừa rồi động tác của thổ tu giống với "Ngư củng bối", nhưng mà lực lượng nó bùng phát ra lại vượt xa "Ngư củng bối". Hơn nữa, "Ngư củng bối" là kỹ thuật thoát ra chứ không phải là chiêu thức có tính công kích.
"Thời kỳ này loại quái thai gì cũng có. Thổ tu đánh nhau mà không dựa vào Sa ngẫu vẫn gọi là thổ tu ư?" Chu Tiểu Hi lầm bầm.
"Bây giờ người tuổi trẻ thật mạnh!" Lý Duy cũng cảm khái, kỳ thực thực lực mà Tổ Diễm biểu hiện ra là không tệ. Nhưng vị thổ tu kia càng là xuất sắc hơn. Chênh lệch về cảnh giới thì thời gian có thể bù đắp, nhưng mà chênh lệch về thiên phú khó mà bù đắp được.
Không biết tại sao khi nhìn ảnh đậu này, Lý Duy càng thấy muốn mời Ngải Huy.
Bởi trong mắt y, Ngải Huy chính là phôi thai tốt nhất cho Binh Nhân bộ!
Nên làm cái gì bây giờ?
Lý Duy quyết định lần tới gặp Ngải Huy chắc chắn y sẽ nói.
Phường thêu.
Như thường ngày, Minh Tú báo cáo cho lão sư của mình. Hàng ngày, phường thêu tiếp nhận rất nhiều tấm trải giường, tầm quan trọng không giống nhau, có cái cần dùng gấp, có loại lại không cần; có cái cần chính tay lão sư làm, có cái chỉ cần nàng cũng xong. Những chuyện trong phường thêu đều được nàng xử lý ngay ngắn rõ ràng, thế nên Hàn Ngọc Cầm luôn yên tâm với vị đệ tử này.
Nghe Minh Tú báo cáo xong, Hàn Ngọc Cầm hỏi về Ngải Huy: "Ngải Huy sư đệ của ngươi thế nào rồi?"
"Không có tiến triển gì cả." Minh Tú lắc đầu, nàng do dự một chút mới nói tiếp: "Xem ra tằm tơ Mộ Giao quá khó với sư đệ. Ngay cả đệ tử kéo tơ của nó cũng là việc khó khăn, chúng ta có nên đổi một loại khác hay không?"
Hàn Ngọc Cầm cũng do dự bởi Minh Tú không nói ngoa chút nào.
Không như Ngải Huy tưởng, giá cả tơ tằm Mộ Giao tại trên thị trường rất đắt thật nhưng lại không vì kén của nó hiếm có. Trên thực tế, giá cả kén tằm Mộ Giao rất rẻ, nó là loại nước lửa bất xâm, cứng rắn như sắt, không có loại trùng nào hứng thú̀ với nó cả. Kể cả thảo dược xử lý kén tằm cũng không đáng tiền.
Song giá cả nó luôn cao không hạ là bởi vì độ khó lấy ra quá lớn.
Nó cần người kéo tơ có nguyên lực tinh thuần, bởi nguyên lực tinh thuần đến trình độ nhất định mới có thể khiến tơ tằm dạng keo cô đọng lại. Hơn nữa người kéo tơ cần phải khống chế nguyên lực cực kỳ ổn định và chuẩn xác bởi chỉ cần nguyên lực rót vào hơi dao động, tơ tằm sẽ bị đứt.
Tơ tằm bị đứt thì không thể nối lại được, điều này nghĩa là không thể nối nhiều sợi tơ ngắn thành một sợi dài được.
Tiếp đó chính là chậm, toàn bộ quá trình kéo tơ giống như lửa nhỏ chưng hầm, mức sản xuất cực kỳ thấp. Vậy nên ngay cả Hàn Ngọc Cầm cần dùng cũng chỉ cho người đi mua chứ không bao giờ tự mình rút ra.
Hàn Ngọc Cầm nghĩ lại cũng cảm thấy hiện giờ độ khó của tơ tằm Mộ Giao đối với Ngải Huy là quá cao.
Thế nhưng nếu đổi một loại khác?
Nghĩ đến điều này, bà ta không khỏi hỏi: "Tâm tình Ngải Huy thế nào?"
Bà cũng là người từng dẫn dắt đồ đệ nên đương nhiên biết một chuyện quá khó khăn sẽ ảnh hưởng tới tính tích cực của thanh niên như thế nào.
Hàn Ngọc Cầm suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi cứ nói chuyện với hắn xem sao đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.