Chương 228: Điền Khoan hành động
Phương Tưởng
14/07/2016
Trong bóng đêm, Điền Khoan giống như một bóng ma, men theo bóng tối của đống đổ nát trườn đi như rắn.
Vụ đối chiến thất bại với Ngải Huy lần trước, khiến y ý thức được mình quá khinh địch. Tên thiếu niên đó, ờ, tên là Ngải Huy, mạnh hơn nhiều so với mình đã nghĩ. Dùng phương thức đơn giản thô bạo sẽ rất khó chiến thắng kẻ địch hùng mạnh như vậy.
Điền Khoan chưa bao giờ ngại phạm phải sai lầm, tổng kết sai lầm của mình thực sự không phải việc gì đáng xấu hổ, mà phải đáng chúc mừng. Người chết không có cơ hội như vậy.
Là người sống sót qua những cuộc chém giết và cạnh tranh bi thảm khốc liệt như vậy, y làm sao có thể là hạng người ngốc nghếch cho được?
Từ xưa đến nay, chém giết luôn là cuộc chiến đấu về can đảm, năng lực và trí tuệ. Khi số lượng cuộc chiến tăng lên nhiều, những điểm đặc thù này sẽ càng trở nên rõ rệt.
Tự kiểm điểm và suy nghĩ, hai ngày nay Điền Khoan không hề ngừng nghỉ một giây phút nào.
Thông qua Nghiêm Hải, bản thân lại nắm rõ thông tin tình báo về thành Tùng Gian như lòng bàn tay, y càng coi trọng Ngải Huy hơn.
Hào quang chói sáng của những đứa con cưng của trời như Sư Tuyết Mạn hay Đoan Mộc Hoàng Hôn, đều bị Ngải Huy che mờ. Bọn họ thậm chí còn phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Ngải Huy. Khi biết điều này, Điền Khoan vô cùng khiếp sợ, nhất là còn biết Ngải Huy chỉ là kẻ xuất thân từ bốc vác, học sinh năm thứ nhất của Cảm Ứng Ttràng,...
Là kẻ địch không đội trời chung của Ngũ Hành Thiên, Thần huyết đã chuyên sâu nghiên cứu về Ngũ Hành Thiên.
Từ lâu lắm rồi, mâu thuẫn giữa tầng lớp dân nhập cư và thế gia đã thâm nhập vào tận ngõ ngách của Ngũ Hành Thiên, ngay cả mười ba bộ cũng không thể tránh khỏi. Có chiến bộ tuân theo truyền thống, không phải con cháu thế gia thì không thể đảm nhiệm Bộ thủ, trong khi một vài chiến bộ khác lại trái ngược, người đảm nhiệm bộ thủ đều là dân nhập cư.
Dù không có bối cảnh, nhưng một dân nhập cư vẫn có thể lãnh đạo những đứa con cưng của trời như Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn, đã là điều hoàn toàn vượt quá lẽ thường. Sự kiêu ngạo của thế gia khiến họ chỉ có thể tiếp nhận những dân nhập cư có bản lĩnh trở thành phụ tá đắc lực của mình, nhưng không tài nào tiếp nhận được đối phương trở thành thủ trưởng của mình.
Đối với Ngải Huy, Điền Khoan hết mức coi trọng, điều đó đã càng chứng tỏ rõ ràng hơn sự mạnh mẽ của Ngải Huy. Ngải Huy là một thiếu niên thiên tài chân chính.
Tỉnh táo lại, Điền Khoan nhanh chóng tìm ra biện pháp. Y hoàn toàn không cần phải đối kháng trực diện với Ngải Huy, như vậy sẽ khiến mình rơi vào thế nguy hiểm. Thiên tài là đối thủ khó mà dự đoán, bọn họ thường có thể bùng phát vào thời điểm mà đối với người khác đã là đường cùng, cuối cùng xoay chuyển chiều hướng chiến trận.
Chiến đấu với thiên tài tầm cỡ Ngải Huy, chém giết trực diện là hạ sách.
Điền Khoan cũng có lợi thế đáng kể.
Trong mắt y, việc bố trí phòng thủ của thành Tùng Gian có trăm ngàn chỗ hở. Khác với nhân viên vòng ngoài như Nghiêm Hải, thân là hạt mầm do Thần huyết hết lòng bồi dưỡng lên, bọn y có rất nhiều trường lão ủng hộ phía sau. Những trưởng lão này phân tích tổng kết về các phương diện của Ngũ Hành Thiên. So với số trưởng lão nghiên cứu các loại như mâu thuẫn giữa dân nhập cư và thế gia,... số lượng trưởng lão nghiên cứu về hệ thống tu luyện năm phủ tám cung, nghiên cứu về cách bố trí phòng ngự thành thị nhiều hơn rất nhiều, bởi dù sao mấy vấn đề này cũng sẽ có quan hệ trực tiếp với chiến đấu.
Tất cả thành quả nghiên cứu của các trưởng lão đều được truyền thụ hết cho bọn y, mỗi một người trong số bọn y đều chuyên sâu về một phương diện nào đó.
Chế độ trưởng lão là truyền thống của Ngũ Hành Thiên, lại bị Thần huyết mô phỏng, dùng để đối phó Ngũ Hành Thiên, không thể không nói tạo hóa trêu ngươi.
Điền Khoan tinh thông cách bố trí phòng ngự thành thị. Cửa thành mà theo cách nhìn nhận của đám người Vương Trinh là không thể phá vỡ, thì trong mắt y lại chẳng khác gì bã đậu. Nếu như muốn phá vỡ hệ thống phòng thủ thành, y sẽ làm được dễ như trở bàn tay, Nhưng với bản tính cẩn thận, Điền Khoan không làm như vậy. Lần phá cửa thành trước đó, có nhiều khả năng đã làm kẻ địch cảnh giác. Nếu như bên trong thành lại xuất hiện dấu vết phá hoại, Vương Trinh nhất định sẽ ý thức được trong thành có kẻ địch ẩn núp.
Đối mặt với cựu binh may mắn còn sống sót qua trận chiến Bình minh đẫm máu, Điền Khoan không dám coi thường một chút nào.
Lực lượng trong thành đã được nâng cao hơn nhiều so với trước đây. Cùng với việc Huyết thú vào thành không ngừng bị săn lùng giết chết, một lượng lớn tinh thể máu đã rơi vào tay Nguyên tu. Bởi vậy, năng lực một nhóm Nguyên tu tinh nhuệ nhất của thành Tùng Gian đã tăng vọt.
Điền Khoan không tài nào ngờ, tinh thể máu lại có thể giúp cho Nguyên tu nâng cao năng lực, hơn nữa, hiệu quả lại còn rõ rệt đến thế. Nghe nói, công hiệu này của tinh thể máu do chính đội Viện Giáp số 1 cống hiến lên. Không biết với địa vị là đội trưởng của đội Viện Giáp số 1, Ngải Huy đóng vai trò gì ở trong đó.
Trong quá trình nghiên cứu không ngừng, Điền Khoan kinh ngạc phát hiện ra, thành Tùng Gian có thể giữ vững được như hiện nay, có quan hệ gián tiếp hoặc trực tiếp với Ngải Huy.
Điền Khoan càng cẩn thận hơn.
Cũng còn may là thành Tùng Gian thực sự có quá nhiều sơ hở. Chẳng bao lâu sau, Điền Khoan đã tìm được hướng đi mới, đó chính là dưới lòng đất. Lòng đất thành Tùng Gian đã chằng chịt lỗ hổng. Đầu tiên là Huyết Mã Nghĩ tấn công, ngay tiếp đó là đến lượt Huyết Văn Khâu đã gần như phá hỏng hoàn toàn lớp đá lót dưới lòng đất thành Tùng Gian thành, hơn nữa còn để lại rất nhiều lỗ hổng.
Mục tiêu của Điền Khoan chính là những lỗ thủng thông ra bên ngoài thành này.
Y đi tới một nơi đổ nát vắng lặng không một bóng người. Một cái lỗ lớn âm u sâu không nhìn thấy đáy, đó là cái lỗ sâu hoắm còn lại sau khi mấy người Ngải Huy chiến thắng con giun chín Huyết văn.
Điền Khoan lập tức chú ý tới cây Phục Địa Ô chuông bên rìa cái lỗ.
Phục Địa Ô chuông là một loại thực vật thường dùng để báo động. Cây thấp bé, giống như một cái ô xòe ra rồi cắm xuống mặt đất. Vị trí mũi ô có một đóa hoa chuông không thu hút, để báo động. Màu vàng xám tương tự như màu của đất đá, khiến Phục Địa Ô chuông hòa lẫn hoàn toàn vào trong đống đổ nát, nhưng Điền Khoan vẫn chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra.
Phục Địa Ô chuông có thể phóng ra một loại sóng dao động vô hình tương tự sóng siêu âm của dơi, bước sóng vô cùng ngắn, những sinh vật khác rất khó phát hiện ra. Khi có sinh vật tiến vào phạm vi sóng dao động của mình, nó sẽ phát ra báo động, hoa chuông báo động trên mũi ô sẽ tức khắc phát ra tiếng chuông dồn dập.
Điền Khoan ẩn giấu khí tức cơ thể, gương mặt trở nên tái nhợt như xác chết, duy chỉ chính giữa con ngươi có một vệt đỏ tươi. Cơ thể y lập tức trở nên lạnh giá như băng, nhịp tim gần như bằng không, sức sống trên cơ thể y biến mất không còn.
Y hạ xuống bên cạnh Phục Địa Ô chuông, nhưng nó không có bất cứ phản ứng nào. Đây là nhược điểm của Phục Địa Ô chuông, dao động vô hình của nó chỉ có tác dụng đối với sinh vật có sự sống, còn đối với vật thể không có sự sống thì không có bất cứ tác dụng gì.
Y cẩn thận nhìn ngó xung quanh, không phát hiện ra một bóng người.
Hiện giờ, trong thành đã không có ai trông giữ đường ngầm nữa, bởi vì số lượng của chúng thực sự quá nhiều, đa số nơi sử dụng Phục Địa Ô chuông để báo động, hoặc là Sa ngẫu đã được cải tạo nâng cấp đặc thù, ngày đêm trông coi. Sa ngẫu không biết mệt mỏi, tuyệt đối thích hợp với việc chấp hành một nhiệm vụ như vậy.
Liên tục diễn ra chiến đấu, thành Tùng Gian thành đang không ngừng gia tăng số người thương vong, nhưng may mắn là các Nguyên tu còn sống sót cũng đang không ngừng tiến bộ.
Không bài học kinh nghiệm nào trực quan hơn cảnh tượng từng mạng người lần lượt mất đi.
Tiếng chiến đấu ở đâu đây vọng về. Huyết thú bên trong thành vẫn còn chưa được quét sạch hoàn toàn, chiến đấu vẫn còn đang tiếp diễn.
Điền Khoan lấy ra một bao mồi nhử đã được chuẩn bị sẵn, do chính tay mình dày công pha chế. Y lấy từ trong ngực áo ra một viên tinh thể máu. Dù đôi mắt thoáng tỏ ra đau lòng, nhưng y vẫn nhét viên tinh thể máu vào trong bao mồi, sau đó ném cả vào cái lỗ sâu hoắm không thấy đáy.
Y liếc nhìn Hướng Nhật Tiểu Quỳ đeo ở cổ tay. Mười hai cánh hoa, chỉ có hai cánh là màu vàng, mười cánh hoa còn lại đều là màu lục.
Hai giờ sáng.
Điền Khoan không hề tẩy chay sử dụng vật phẩm của Ngũ Hành Thiên. Ngũ Hành Thiên đã phổ biến hệ thống Nguyên lực của họ thâm nhập sâu vào tất cả các ngõ ngách của cuộc sống, chế tạo ra rất nhiều vật phẩm có tính thực dụng, chỉ riêng vật phẩm dùng để tính toán thời gian đã có quá nhiều. Hướng Nhật Tiểu Quỳ của Phỉ Thúy Sâm rẻ nhẹ nhàng đẹp mắt; Vi Trần Sa Lậu của Hoàng Sa Giác vô cùng chính xác; Hỏa Sơn Thì Tôn của Hỏa Liệu Nguyên thì mỗi khi đến giờ sẽ tỏa ra các loại ảo ảnh kỳ diệu mỹ lệ tùy theo; Ngân Vụ Chung Tháp của Ngân Vụ Hải được tuyên bố là sẽ không sai lệch bất cứ một chút nào dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt đến thế nào đi nữa; Quá Nhãn Vân Tiên của Thải Vân Hương không những có thể đeo tại bất cứ vị trí nào trên thân thể, mà còn có thể biểu thị thời gian, ghi chép lại tâm đắc,...
Kể cả các trưởng lão trong tổ chức cũng quen dùng các loại vật phẩm của Ngũ Hành Thiên.
Điền Khoan cảm thấy hành vi này của Ngũ Hành Thiên thực sự tương đối tốn công vô ích. Mấy thứ này có tinh xảo đến mấy thì cũng chỉ là vật dụng sinh hoạt hằng ngày. Chỉ cần lực lượng đủ hùng mạnh, là có thể đoạt lấy tất cả những thứ như thế này.
Tổ chức đầu tư hầu hết mọi nguồn lực cho việc nâng cao năng lực Huyết tu, thực lực hùng mạnh mới là gốc rễ.
Chờ đến hừng đông, là thành Tùng Gian có lẽ sẽ được hưởng thụ một bữa tiệc hoành tráng.
Điền Khoan không chần chừ một giây phút nào, lập tức biến mất trong bóng đêm.
Đạo tràng Binh Phong.
Tròn mười hai giờ đồng hồ trôi qua, Ngải Huy vẫn không hề ngừng lại. Giống như một Sa ngẫu, hắn không biết mệt mỏi kiệt sức là gì.
Các học viên đã nghỉ ngơi xong, túm năm tụm ba đứng cách Ngải Huy khá xa quan sát hắn tu luyện. Đôi mắt mọi người tràn đầy hiếu kỳ và kính nể, tròn mười hai giờ đồng hồ, Ngải Huy không hề nghỉ ngơi một phút nào.
Biệt danh Lôi Đình Kiếm Huy và Ngải Bạch Y luôn là đề tài thảo luận nóng hổi nhất trong đội. Khi nhắc đến hai biệt danh đó, mỗi người bọn họ đều đắm mình trong cảm giác quang vinh.
Năng lực nâng cao và kinh nghiệm chiến đấu dạn dày hơn, đến giờ những học viên non nớt này đã có vẻ chín chắn hơn rất nhiều. Bọn họ vừa quan sát vừa khe khẽ thảo luận, giao lưu những điều tâm đắc trong chiến đấu với nhau.
"Hắn đang tiến bộ, tốc độ rất nhanh!"
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở phía sau Sư Tuyết Mạn, là giọng Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Sư Tuyết Mạn chẳng buồn quay đầu lại, đáp: "Ngươi tiến bộ cũng đâu có ít."
Hiện giờ, nàng đã không còn coi Đoan Mộc Hoàng Hôn là cậu em Hoàng Hôn bé nhỏ cần phải chăm nom nữa rồi. Hoàn thành Tiểu viên mãn, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã vượt quá dự đoán của mọi người. Ngoại trừ Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn tiến bộ lớn nhất, thậm chí đã khiến cho Sư Tuyết Mạn phải cảm thấy áp lực.
Bây giờ, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã là cao thủ đứng thứ ba trong đội ngũ, sau Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn.
Tiểu viên mãn là ranh giới để trở thành Nguyên tu, không phải là không có nguyên nhân. Một khi hình thành tám cung Tiểu viên mãn, ngăn cách giữa thân thể và Nguyên lực trong tự nhiên sẽ lập tức bị phá vỡ, một lượng lớn Nguyên lực thiên nhiên sẽ thâm nhập vào bên trong rồi rèn luyện thân thể. Chính bởi vậy, thân thể Nguyên tu sẽ được nâng cao toàn diện với biên độ lớn.
Nhưng biến đổi lớn nhất không phải là thân thể, mà là hiệu suất tu luyện Nguyên lực sẽ bước lên một tầm cao mới.
Mức độ hòa đồng giữa Nguyên tu và Nguyên lực thiên nhiên sẽ tăng vọt, hiệu suất thu nạp Nguyên lực tăng lên nhiều.
Kể từ đó, Nguyên tu bước vào giai đoạn Nội nguyên, thường được gọi là Dưỡng bát cung. Trong giai đoạn này, nhiệm vụ của Nguyên tu là phải nhờ vào số lượng Nguyên lực dư dả để không ngừng mở rộng tám cung của mình, làm cho chúng chứa đựng được nhiều Nguyên lực hơn.
Cùng lúc tám cung không ngừng lớn mạnh, dần dần hợp lại thành một, thân thể Nguyên tu căn bản đã được Nguyên lực hóa toàn bộ. Thời điểm này chính là lúc luyện cung hóa phủ, qua đó bước vào cảnh giới Ngoại nguyên.
Tám cung của Đoan Mộc Hoàng Hôn lớn mạnh với tốc độ đáng kinh ngạc. Mức độ mẫn cảm với Nguyên lực tăng lên rất nhiều, tạo ra sự trợ giúp cực lớn đối với Thanh Hoa của Đoan Mộc Hoàng Hôn, hầu như ngày nào gã cũng tiến bộ.
So với Đoan Mộc Hoàng Hôn, Sư Tuyết Mạn không tiến bộ nhanh như vậy. Nhưng bởi đã biết rõ nguyên nhân, nên nàng chẳng hề nôn nóng.
Trong số mọi người, nàng là người đầu tiên khôi phục lại bình thường. Ngay từ đầu, nàng đã quan tâm tới tình trạng của Ngải Huy. Đối với đội ngũ bọn họ, tầm quan trọng của Ngải Huy xứng đáng được quan tâm như vậy.
Ánh mắt Sư Tuyết Mạn đột nhiên trở nên chăm chú, Đoan Mộc Hoàng Hôn ở bên cạnh chợt đứng thẳng tắp người, người khác cũng phát hiện ra tình hình bên phía này.
Liên tục múa may mười hai giờ đồng hồ, cuối cùng Ngải Huy cũng bắt đầu phát sinh biến đổi.
Vụ đối chiến thất bại với Ngải Huy lần trước, khiến y ý thức được mình quá khinh địch. Tên thiếu niên đó, ờ, tên là Ngải Huy, mạnh hơn nhiều so với mình đã nghĩ. Dùng phương thức đơn giản thô bạo sẽ rất khó chiến thắng kẻ địch hùng mạnh như vậy.
Điền Khoan chưa bao giờ ngại phạm phải sai lầm, tổng kết sai lầm của mình thực sự không phải việc gì đáng xấu hổ, mà phải đáng chúc mừng. Người chết không có cơ hội như vậy.
Là người sống sót qua những cuộc chém giết và cạnh tranh bi thảm khốc liệt như vậy, y làm sao có thể là hạng người ngốc nghếch cho được?
Từ xưa đến nay, chém giết luôn là cuộc chiến đấu về can đảm, năng lực và trí tuệ. Khi số lượng cuộc chiến tăng lên nhiều, những điểm đặc thù này sẽ càng trở nên rõ rệt.
Tự kiểm điểm và suy nghĩ, hai ngày nay Điền Khoan không hề ngừng nghỉ một giây phút nào.
Thông qua Nghiêm Hải, bản thân lại nắm rõ thông tin tình báo về thành Tùng Gian như lòng bàn tay, y càng coi trọng Ngải Huy hơn.
Hào quang chói sáng của những đứa con cưng của trời như Sư Tuyết Mạn hay Đoan Mộc Hoàng Hôn, đều bị Ngải Huy che mờ. Bọn họ thậm chí còn phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Ngải Huy. Khi biết điều này, Điền Khoan vô cùng khiếp sợ, nhất là còn biết Ngải Huy chỉ là kẻ xuất thân từ bốc vác, học sinh năm thứ nhất của Cảm Ứng Ttràng,...
Là kẻ địch không đội trời chung của Ngũ Hành Thiên, Thần huyết đã chuyên sâu nghiên cứu về Ngũ Hành Thiên.
Từ lâu lắm rồi, mâu thuẫn giữa tầng lớp dân nhập cư và thế gia đã thâm nhập vào tận ngõ ngách của Ngũ Hành Thiên, ngay cả mười ba bộ cũng không thể tránh khỏi. Có chiến bộ tuân theo truyền thống, không phải con cháu thế gia thì không thể đảm nhiệm Bộ thủ, trong khi một vài chiến bộ khác lại trái ngược, người đảm nhiệm bộ thủ đều là dân nhập cư.
Dù không có bối cảnh, nhưng một dân nhập cư vẫn có thể lãnh đạo những đứa con cưng của trời như Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn, đã là điều hoàn toàn vượt quá lẽ thường. Sự kiêu ngạo của thế gia khiến họ chỉ có thể tiếp nhận những dân nhập cư có bản lĩnh trở thành phụ tá đắc lực của mình, nhưng không tài nào tiếp nhận được đối phương trở thành thủ trưởng của mình.
Đối với Ngải Huy, Điền Khoan hết mức coi trọng, điều đó đã càng chứng tỏ rõ ràng hơn sự mạnh mẽ của Ngải Huy. Ngải Huy là một thiếu niên thiên tài chân chính.
Tỉnh táo lại, Điền Khoan nhanh chóng tìm ra biện pháp. Y hoàn toàn không cần phải đối kháng trực diện với Ngải Huy, như vậy sẽ khiến mình rơi vào thế nguy hiểm. Thiên tài là đối thủ khó mà dự đoán, bọn họ thường có thể bùng phát vào thời điểm mà đối với người khác đã là đường cùng, cuối cùng xoay chuyển chiều hướng chiến trận.
Chiến đấu với thiên tài tầm cỡ Ngải Huy, chém giết trực diện là hạ sách.
Điền Khoan cũng có lợi thế đáng kể.
Trong mắt y, việc bố trí phòng thủ của thành Tùng Gian có trăm ngàn chỗ hở. Khác với nhân viên vòng ngoài như Nghiêm Hải, thân là hạt mầm do Thần huyết hết lòng bồi dưỡng lên, bọn y có rất nhiều trường lão ủng hộ phía sau. Những trưởng lão này phân tích tổng kết về các phương diện của Ngũ Hành Thiên. So với số trưởng lão nghiên cứu các loại như mâu thuẫn giữa dân nhập cư và thế gia,... số lượng trưởng lão nghiên cứu về hệ thống tu luyện năm phủ tám cung, nghiên cứu về cách bố trí phòng ngự thành thị nhiều hơn rất nhiều, bởi dù sao mấy vấn đề này cũng sẽ có quan hệ trực tiếp với chiến đấu.
Tất cả thành quả nghiên cứu của các trưởng lão đều được truyền thụ hết cho bọn y, mỗi một người trong số bọn y đều chuyên sâu về một phương diện nào đó.
Chế độ trưởng lão là truyền thống của Ngũ Hành Thiên, lại bị Thần huyết mô phỏng, dùng để đối phó Ngũ Hành Thiên, không thể không nói tạo hóa trêu ngươi.
Điền Khoan tinh thông cách bố trí phòng ngự thành thị. Cửa thành mà theo cách nhìn nhận của đám người Vương Trinh là không thể phá vỡ, thì trong mắt y lại chẳng khác gì bã đậu. Nếu như muốn phá vỡ hệ thống phòng thủ thành, y sẽ làm được dễ như trở bàn tay, Nhưng với bản tính cẩn thận, Điền Khoan không làm như vậy. Lần phá cửa thành trước đó, có nhiều khả năng đã làm kẻ địch cảnh giác. Nếu như bên trong thành lại xuất hiện dấu vết phá hoại, Vương Trinh nhất định sẽ ý thức được trong thành có kẻ địch ẩn núp.
Đối mặt với cựu binh may mắn còn sống sót qua trận chiến Bình minh đẫm máu, Điền Khoan không dám coi thường một chút nào.
Lực lượng trong thành đã được nâng cao hơn nhiều so với trước đây. Cùng với việc Huyết thú vào thành không ngừng bị săn lùng giết chết, một lượng lớn tinh thể máu đã rơi vào tay Nguyên tu. Bởi vậy, năng lực một nhóm Nguyên tu tinh nhuệ nhất của thành Tùng Gian đã tăng vọt.
Điền Khoan không tài nào ngờ, tinh thể máu lại có thể giúp cho Nguyên tu nâng cao năng lực, hơn nữa, hiệu quả lại còn rõ rệt đến thế. Nghe nói, công hiệu này của tinh thể máu do chính đội Viện Giáp số 1 cống hiến lên. Không biết với địa vị là đội trưởng của đội Viện Giáp số 1, Ngải Huy đóng vai trò gì ở trong đó.
Trong quá trình nghiên cứu không ngừng, Điền Khoan kinh ngạc phát hiện ra, thành Tùng Gian có thể giữ vững được như hiện nay, có quan hệ gián tiếp hoặc trực tiếp với Ngải Huy.
Điền Khoan càng cẩn thận hơn.
Cũng còn may là thành Tùng Gian thực sự có quá nhiều sơ hở. Chẳng bao lâu sau, Điền Khoan đã tìm được hướng đi mới, đó chính là dưới lòng đất. Lòng đất thành Tùng Gian đã chằng chịt lỗ hổng. Đầu tiên là Huyết Mã Nghĩ tấn công, ngay tiếp đó là đến lượt Huyết Văn Khâu đã gần như phá hỏng hoàn toàn lớp đá lót dưới lòng đất thành Tùng Gian thành, hơn nữa còn để lại rất nhiều lỗ hổng.
Mục tiêu của Điền Khoan chính là những lỗ thủng thông ra bên ngoài thành này.
Y đi tới một nơi đổ nát vắng lặng không một bóng người. Một cái lỗ lớn âm u sâu không nhìn thấy đáy, đó là cái lỗ sâu hoắm còn lại sau khi mấy người Ngải Huy chiến thắng con giun chín Huyết văn.
Điền Khoan lập tức chú ý tới cây Phục Địa Ô chuông bên rìa cái lỗ.
Phục Địa Ô chuông là một loại thực vật thường dùng để báo động. Cây thấp bé, giống như một cái ô xòe ra rồi cắm xuống mặt đất. Vị trí mũi ô có một đóa hoa chuông không thu hút, để báo động. Màu vàng xám tương tự như màu của đất đá, khiến Phục Địa Ô chuông hòa lẫn hoàn toàn vào trong đống đổ nát, nhưng Điền Khoan vẫn chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra.
Phục Địa Ô chuông có thể phóng ra một loại sóng dao động vô hình tương tự sóng siêu âm của dơi, bước sóng vô cùng ngắn, những sinh vật khác rất khó phát hiện ra. Khi có sinh vật tiến vào phạm vi sóng dao động của mình, nó sẽ phát ra báo động, hoa chuông báo động trên mũi ô sẽ tức khắc phát ra tiếng chuông dồn dập.
Điền Khoan ẩn giấu khí tức cơ thể, gương mặt trở nên tái nhợt như xác chết, duy chỉ chính giữa con ngươi có một vệt đỏ tươi. Cơ thể y lập tức trở nên lạnh giá như băng, nhịp tim gần như bằng không, sức sống trên cơ thể y biến mất không còn.
Y hạ xuống bên cạnh Phục Địa Ô chuông, nhưng nó không có bất cứ phản ứng nào. Đây là nhược điểm của Phục Địa Ô chuông, dao động vô hình của nó chỉ có tác dụng đối với sinh vật có sự sống, còn đối với vật thể không có sự sống thì không có bất cứ tác dụng gì.
Y cẩn thận nhìn ngó xung quanh, không phát hiện ra một bóng người.
Hiện giờ, trong thành đã không có ai trông giữ đường ngầm nữa, bởi vì số lượng của chúng thực sự quá nhiều, đa số nơi sử dụng Phục Địa Ô chuông để báo động, hoặc là Sa ngẫu đã được cải tạo nâng cấp đặc thù, ngày đêm trông coi. Sa ngẫu không biết mệt mỏi, tuyệt đối thích hợp với việc chấp hành một nhiệm vụ như vậy.
Liên tục diễn ra chiến đấu, thành Tùng Gian thành đang không ngừng gia tăng số người thương vong, nhưng may mắn là các Nguyên tu còn sống sót cũng đang không ngừng tiến bộ.
Không bài học kinh nghiệm nào trực quan hơn cảnh tượng từng mạng người lần lượt mất đi.
Tiếng chiến đấu ở đâu đây vọng về. Huyết thú bên trong thành vẫn còn chưa được quét sạch hoàn toàn, chiến đấu vẫn còn đang tiếp diễn.
Điền Khoan lấy ra một bao mồi nhử đã được chuẩn bị sẵn, do chính tay mình dày công pha chế. Y lấy từ trong ngực áo ra một viên tinh thể máu. Dù đôi mắt thoáng tỏ ra đau lòng, nhưng y vẫn nhét viên tinh thể máu vào trong bao mồi, sau đó ném cả vào cái lỗ sâu hoắm không thấy đáy.
Y liếc nhìn Hướng Nhật Tiểu Quỳ đeo ở cổ tay. Mười hai cánh hoa, chỉ có hai cánh là màu vàng, mười cánh hoa còn lại đều là màu lục.
Hai giờ sáng.
Điền Khoan không hề tẩy chay sử dụng vật phẩm của Ngũ Hành Thiên. Ngũ Hành Thiên đã phổ biến hệ thống Nguyên lực của họ thâm nhập sâu vào tất cả các ngõ ngách của cuộc sống, chế tạo ra rất nhiều vật phẩm có tính thực dụng, chỉ riêng vật phẩm dùng để tính toán thời gian đã có quá nhiều. Hướng Nhật Tiểu Quỳ của Phỉ Thúy Sâm rẻ nhẹ nhàng đẹp mắt; Vi Trần Sa Lậu của Hoàng Sa Giác vô cùng chính xác; Hỏa Sơn Thì Tôn của Hỏa Liệu Nguyên thì mỗi khi đến giờ sẽ tỏa ra các loại ảo ảnh kỳ diệu mỹ lệ tùy theo; Ngân Vụ Chung Tháp của Ngân Vụ Hải được tuyên bố là sẽ không sai lệch bất cứ một chút nào dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt đến thế nào đi nữa; Quá Nhãn Vân Tiên của Thải Vân Hương không những có thể đeo tại bất cứ vị trí nào trên thân thể, mà còn có thể biểu thị thời gian, ghi chép lại tâm đắc,...
Kể cả các trưởng lão trong tổ chức cũng quen dùng các loại vật phẩm của Ngũ Hành Thiên.
Điền Khoan cảm thấy hành vi này của Ngũ Hành Thiên thực sự tương đối tốn công vô ích. Mấy thứ này có tinh xảo đến mấy thì cũng chỉ là vật dụng sinh hoạt hằng ngày. Chỉ cần lực lượng đủ hùng mạnh, là có thể đoạt lấy tất cả những thứ như thế này.
Tổ chức đầu tư hầu hết mọi nguồn lực cho việc nâng cao năng lực Huyết tu, thực lực hùng mạnh mới là gốc rễ.
Chờ đến hừng đông, là thành Tùng Gian có lẽ sẽ được hưởng thụ một bữa tiệc hoành tráng.
Điền Khoan không chần chừ một giây phút nào, lập tức biến mất trong bóng đêm.
Đạo tràng Binh Phong.
Tròn mười hai giờ đồng hồ trôi qua, Ngải Huy vẫn không hề ngừng lại. Giống như một Sa ngẫu, hắn không biết mệt mỏi kiệt sức là gì.
Các học viên đã nghỉ ngơi xong, túm năm tụm ba đứng cách Ngải Huy khá xa quan sát hắn tu luyện. Đôi mắt mọi người tràn đầy hiếu kỳ và kính nể, tròn mười hai giờ đồng hồ, Ngải Huy không hề nghỉ ngơi một phút nào.
Biệt danh Lôi Đình Kiếm Huy và Ngải Bạch Y luôn là đề tài thảo luận nóng hổi nhất trong đội. Khi nhắc đến hai biệt danh đó, mỗi người bọn họ đều đắm mình trong cảm giác quang vinh.
Năng lực nâng cao và kinh nghiệm chiến đấu dạn dày hơn, đến giờ những học viên non nớt này đã có vẻ chín chắn hơn rất nhiều. Bọn họ vừa quan sát vừa khe khẽ thảo luận, giao lưu những điều tâm đắc trong chiến đấu với nhau.
"Hắn đang tiến bộ, tốc độ rất nhanh!"
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở phía sau Sư Tuyết Mạn, là giọng Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Sư Tuyết Mạn chẳng buồn quay đầu lại, đáp: "Ngươi tiến bộ cũng đâu có ít."
Hiện giờ, nàng đã không còn coi Đoan Mộc Hoàng Hôn là cậu em Hoàng Hôn bé nhỏ cần phải chăm nom nữa rồi. Hoàn thành Tiểu viên mãn, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã vượt quá dự đoán của mọi người. Ngoại trừ Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn tiến bộ lớn nhất, thậm chí đã khiến cho Sư Tuyết Mạn phải cảm thấy áp lực.
Bây giờ, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã là cao thủ đứng thứ ba trong đội ngũ, sau Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn.
Tiểu viên mãn là ranh giới để trở thành Nguyên tu, không phải là không có nguyên nhân. Một khi hình thành tám cung Tiểu viên mãn, ngăn cách giữa thân thể và Nguyên lực trong tự nhiên sẽ lập tức bị phá vỡ, một lượng lớn Nguyên lực thiên nhiên sẽ thâm nhập vào bên trong rồi rèn luyện thân thể. Chính bởi vậy, thân thể Nguyên tu sẽ được nâng cao toàn diện với biên độ lớn.
Nhưng biến đổi lớn nhất không phải là thân thể, mà là hiệu suất tu luyện Nguyên lực sẽ bước lên một tầm cao mới.
Mức độ hòa đồng giữa Nguyên tu và Nguyên lực thiên nhiên sẽ tăng vọt, hiệu suất thu nạp Nguyên lực tăng lên nhiều.
Kể từ đó, Nguyên tu bước vào giai đoạn Nội nguyên, thường được gọi là Dưỡng bát cung. Trong giai đoạn này, nhiệm vụ của Nguyên tu là phải nhờ vào số lượng Nguyên lực dư dả để không ngừng mở rộng tám cung của mình, làm cho chúng chứa đựng được nhiều Nguyên lực hơn.
Cùng lúc tám cung không ngừng lớn mạnh, dần dần hợp lại thành một, thân thể Nguyên tu căn bản đã được Nguyên lực hóa toàn bộ. Thời điểm này chính là lúc luyện cung hóa phủ, qua đó bước vào cảnh giới Ngoại nguyên.
Tám cung của Đoan Mộc Hoàng Hôn lớn mạnh với tốc độ đáng kinh ngạc. Mức độ mẫn cảm với Nguyên lực tăng lên rất nhiều, tạo ra sự trợ giúp cực lớn đối với Thanh Hoa của Đoan Mộc Hoàng Hôn, hầu như ngày nào gã cũng tiến bộ.
So với Đoan Mộc Hoàng Hôn, Sư Tuyết Mạn không tiến bộ nhanh như vậy. Nhưng bởi đã biết rõ nguyên nhân, nên nàng chẳng hề nôn nóng.
Trong số mọi người, nàng là người đầu tiên khôi phục lại bình thường. Ngay từ đầu, nàng đã quan tâm tới tình trạng của Ngải Huy. Đối với đội ngũ bọn họ, tầm quan trọng của Ngải Huy xứng đáng được quan tâm như vậy.
Ánh mắt Sư Tuyết Mạn đột nhiên trở nên chăm chú, Đoan Mộc Hoàng Hôn ở bên cạnh chợt đứng thẳng tắp người, người khác cũng phát hiện ra tình hình bên phía này.
Liên tục múa may mười hai giờ đồng hồ, cuối cùng Ngải Huy cũng bắt đầu phát sinh biến đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.