Chương 636: Đường xuống Địa Ngục
Phương Tưởng
10/03/2019
Hách Liên Thiên Hiểu có chút lo lắng, Ngân Sương bộ còn chưa tiến vào vị trí tấn công sao?
Hắn nhạy cảm phát hiện được, trên chiến trường đang lạng lẽ phát sinh biến hóa. Hách Liên Thiên Hiểu đi lên từ tâng thấp nhất, cảm giác đối với chiến trường vô cùng nhạy cảm. Thần Lang bắt đầu quen thuộc với việc Phong Sào Trọng Pháo cùng bắn, nhưng mà địch nhân cũng dần dần quen thuộc chiến thuật của bọn hắn. Phong Sào Trọng Pháo cùng bắn đã phát sinh biến hóa, kết quả rõ nhất là thương vong bắt đầu gia tăng. Cho dù biên độ tăng trưởng không lớn, nhưng trong mắt Hách Liên Thiên Hiểu, đây là một tín hiệu vô cùng xấu.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cùng Lôi Đình Chi Kiếm xuất quỷ nhập thần, đáng ghét như những con ruồi. Mấy con bọ chó này càng ngày càng xảo trá, làm cho cao thấp Thần Lang càng ngày càng cảm thấy phiền toái. Ghê tởm hơn chính là, dường như Đoan Mộc Hoàng Hôn bắt đầu phối hợp với Lôi Đình Chi Kiếm. Nếu không phải Hách Liên Thiên Hiểu luôn bảo trì cảnh giác, không thì suýt chút nữa bị hai người liên thủ tách ra một chi đội ngũ.
Địch nhân khó chơi hơn với dự đoán của hắn.
Án theo thời gian, có lẽ Ngân Sương bộ đã đến bên cánh của Tháp Pháo liên minh.
Thế nhưng bên cánh của địch lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn? Hay là địch nhân có bố trí khác?
Hách Liên Thiên Hiểu bắt buộc bản thân phải tỉnh táo. Hại vị Đại tướng dưới trướng hắn, Bộ thủ Liệt Hoa Huyết Bộ Hình Sơn cùng với Bộ thủ Ngân Sương bộ Tống Tiểu Khiểm, tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Hình Sơn tính nóng như lửa, có tính xâm lược cực cao. Tống Tiểu Khiểm thì tỉnh táo như băng, xử sự không loạn. Hai người đều có đặc sắc riêng, nhưng mà bàn về sự tín nhiệm, Hách Liên Thiên Hiểu càng tin Tống Tiểu Khiểm hơn.
Từ ngày đầu tiên biết Tống Tiểu Khiểm, Hách Liên Thiên Hiểu chưa bao giờ thấy Tống Tiểu Khiểm làm chuyện gì không hợp thói thường. Những lúc Hách Liên Thiên Hiểu nóng đầu đều là Tống Tiểu Khiểm giúp hắn bình tĩnh lại.
Tống Tiểu Khiểm có thể hiểu được thế cục nguy cấp như nào, nếu phát động công kích chậm nhất định là gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Hách Liên Thiên Hiểu nghĩ mãi không rõ đối phương còn có chuẩn bị gì ở sau, chỉ có điều, lúc này cũng là lúc lên suy xét.
Trước mắt hắn có hai lựa chọn, hoắc là tiếp tục chờ Ngân Sương bộ phát động công kích bên cánh đại doanh địch, hoặc là lập tức khởi xướng xung phong đối với đại doanh địch.
Hai phương án tất có lợi và hại.
Phương án thứ nhât thì tất cả thắng lợi đều đặt lên Ngân Sương bộ, nhưng vạn nhất Ngân Sương bộ không đến bên cánh đại doanh thì làm sao bây giờ?
Phương án thứ hai thì hắn không có mười phần nắm chắc, coi như là có thể thắng, tử thương cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Hách Liên Thiên Hiểu đoán rằng, số người sống sót còn một phần ba đã coi như là may mắn.
Đối mặt với hai lựa chọn khó khăn, Hách Liên Thiên Hiểu quyết định đợi hai mươi hơi thở, nếu như Ngân Sương bộ còn chưa phát động công kích vào bên cánh địch nhân, hắn sẽ suất lĩnh đội ngũ quyết tử tấn công.
Trong lòng đã có quyết định, Hách Liên Thiên Hiểu không còn do dự, hắn khôi phục tỉnh táo, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian.
Đại doanh Tháp Pháo liên minh, khí thế hừng hực.
Thực chiến là điều mà không phải huấn luyện thường ngày có thể so sánh. Sau khi trải qua bối rối ban đầu, hôm nay Tháp Pháo thủ Tháp Pháo liên minh đã không còn chút sợ hãi bối rối, bọn hắn như những tên điên giết đến đỏ cả mắt. Thân Phong Sào Trọng Pháo thô to tản ra sóng nhiệt kinh người, khiến cho không khí xung quanh phải vặn vẹo, độ nóng của nó thậm chí vượt qua dung nham.
Xì xì xì, thỉnh thoảng có người bị bỏng, nhưng mà Tháp Pháo thủ như mất đi chi giác.
Phong Sào Trọng Pháo nổ vang, trở thành âm thanh tuyệt vời nhất trong tai bọn họ, ngay cả lúc bị lực oanh kích cường đại phản chấn lại, bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ. Mỗi người đều toàn tâm, cho nên nhìn mặt mũi của bọn họ đều vặn vẹo dữ tợn.
Thành viên của Tháp Pháo liên minh chủ yếu là người của tiền tuyến, họ không muốn ly khai, hy vọng có thể tái chiến. Bọn họ chưa bao giờ thiếu ý chí chiến đấu, bọn họ khát vọng được chiến đấu, rất nhiều người đều có ý chí phải chết.
Các tiền bối Thính Phong Hữu Tín Tiểu Sơn, là sự kích lệ đối với bọn họ mà người bên ngoài khó có thể tưởng tượng.
Có người thì lầm bẩm, chờ Tổ Diễm chỉ huy, có người không nói một lời, gương mặt dính vào thân pháo nóng hổi, rồi lại giống như một tòa băng sơn, không chút nhúc nhích.
Bản Tử híp đôi mắt nhỏ như hạt đậu, lập lòe hung quang, hắn giống như một con dã thú giảo hoạt, đang không ngừng tìm kiếm kẽ hở của địch nhân.
Hắn chìm đắm vào trong trạng thái chiến đấu.
Hắn hôm nay đã không phải kẻ nhu nhược nhát gan chỉ biết chạy trốn năm đó, sau khi trở thành Đại Sư, hắn thoát thai hoán cốt như biến thành một người khác. Không thể không nói, vận mệnh đúng là kỳ diệu. Ngay cả chính hắn, cũng không thể tưởng tượng bản thân có một ngày có thể trấn định chỉ huy nhiều thuộc hạ chiến đấu như vậy.
Trong ấn tượng của tất cả mọi người, Bàn Tử rất lười. Nhưng chỉ có Ngải Huy hiểu rõ hắn, biết đúng là hắn rất lười, nhưng mà lại không lười động não. Chẳng qua ở thời điểm trước kia, Bàn Tử động não thường thường dùng vào việc làm thế nào có thể lười.
Đứng từ trên Tháp Pháo liên minh nhìn xuống, sự di chuyển của Ngân Sương bộ được Bàn Tử thu hết vào mắt, ý đồ của Hách Liên Thiên Hiểu, hắn đoán được tám chín phần.
Chỉ có điều cái hướng kia...
Hắc hắc, Bàn Tử cười lạnh trong lòng.
Sự tín nhiệm của Bàn Tử đối với Ngải Huy là hoàn toàn mù quáng. Vô luận là Ngải Huy bị thương hay là trúng độc, Bàn Tử cũng không tin có người có thể tiêu diệt Ngải Huy. Nếu có một ngày Ngải Huy chết, Bàn Tử cảm thấy nơi chôn quan tài của Ngải Huy nhất định có thể trấn quỷ.
Đối phương không đợi được, nhất định sẽ liều chết phản công.
Đó chính là thời điểm cá chết rách lưới.
Phì phì phì, Bàn gia còn chưa sống đủ đấy.
Bàn Tử phát hiện địch nhân ngày càng trơn trượt, hiển nhiên là định kéo dài thời gian. Linh cơ khẽ động, hắn an bài một phần Phong Sòa Trọng Pháo bắn một lượt, một phần Tháp Pháo thủ Phong Sào Trọng Pháo thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Bàn Tử an bài rất cẩn thận, ngay cả Hách Liên Thiên Hiểu cũng không chú ý tới, số lượng bắn của Phong Sào Trọng Pháo trong cùng một lượt đã lặng lẽ giảm đi rất nhiều.
Bàn Tử híp đôi mắt hạt đậu, đợi thời cơ quyết chiến đến.
Bên trong sơn cốc kiếm trận, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Kiếm trận rậm rạp chằng chịt bây giờ đã là một mảnh hỗn độn, kiếm gẫy nhiều như que củi. Vô số kiếm quang bay trên không trung với tốc độ kinh người giống như những tia chớp. Tốc độ của bọn nó cực nhanh, khiến cho không trung xuất hiện những vệt lôi quang thật dài, chúng như là những đoàn quang mang đang nhảy mua. Nhưng số lượng quang mang quá nhiều, chúng quấn quanh Ngân Sương bộ, thỉnh thoảng lại xuyên qua.
Phốc phốc phốc.
Âm thanh máu bắn tung tóe, giống như khúc nhạc tới từ Địa Ngục. Mỗi lần tấu vang đều có người ngã xuống đất.
Ngân Sương bộ lâm vào hỗn loạn, bọn hắn không còn sức để ý đồng bạn của mình, chỉ còn biết kinh hãi phòng bị kiếm quang không biết sẽ chui ra từ đâu. Hào quang phòng ngự có thể ngăn cản một lượt bắn của Phong Sào Trọng Pháo, nhưng ở trước mặt kiếm quang, nó lại yếu ớt như một tờ giấy.
Bắt kỳ chiêu thức phòng ngự nào cũng không thể ngăn cản kiếm quang. Kiếm quang giống như lưỡi hái tử thần, vô tình thu gặt tính mạng bọn hắn, chưa bao giờ bọn hắn lại thấy bất lực như thế.
Vì sao lại như vậy?
Một vài tướng sĩ cơ trí, bỗng nhiên nghĩ đến việc vừa rồi bọn hắn phát hiện được khí tức của kiếm trận có chút tương tự huyết linh lực, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bọn hắn đã mơ hồ đoán được một ít, sợ hãi trong lòng ngày càng tăng.
Bỗng nhiên tiếng hét của Tống Tiểu Khiểm vang lên chói tai:
- Băng Sương Hỏa!
Tướng sĩ Ngân Sương bộ nghe thấy mệnh lệnh, đồng loạt sững sờ, Băng Sương Hỏa...
Bọn hắn biết mệnh lệnh này có ý gì, nhất là những cường giả thần thông kia, bọn hắn là lực lượng được bảo tồn hoàn hảo nhất. Khi phòng ngự tổng thể thì không thể triển khai tác dụng, nhưng thực lực cá nhân khiến bọn hắn dễ sống hơn.
Băng Sương Hỏa...
Một gã cường giả thần thông gầm lên một tiếng, bỗng nhiên toàn thân bốc lên hỏa diễm trong suốt. Theo hỏa diễm ẩn hiện, một luồng hàn ý kinh người ầm ầm bộc phát.
Ngân Sương Lang dưới thân hắn ngửa đầu tru lên, bộ lông trắng như tuyết dấy lên hỏa diễm lạnh giá.
Trong thời điểm này, nguy hiểm ngày càng đến gần, một thanh kiếm quang xuất hiện không một tiếng động, mục tiêu là dưới bụng Ngân Sương Lang. Một công kích từ xa lao đến, mục tiêu là sau gáy hắn. Còn một thanh khác lấy gốc độ cực kỳ xảo trá, sát thân thể một gã chiến sĩ khác gào thét lao tới.
Trên mặt tên cường giả thần thông lại hiện lên vẻ khinh miệt, nhe răng cười.
Hô, lãnh diễm ẩn hiện, hàn ý khuếch tán.
Kiếm quang phi hành sát mặt đất bị nhiễm lên một tầng sương lạnh, khi rơi loảng xoảng trên mặt đất nó giãy dụa như cá ra khỏi mặt nước, sau khi nhúc nhích hai cái liền lặng im bất động. Còn hai thanh kiếm quang khác cũng như thế, thân kiếm bị băng sương che kín, mất đi linh tính, rơi xuống mặt đất.
Các cường giả thần thông khác cũng thi nhau gào thét, thi triển Băng Sương Hỏa.
Băng Sương Hỏa là sát chiêu thiêu đốt tính mạng của Ngân Sương bộ, chỉ có cường giả thần thông mới có thể thi triển. Hỏa diễm sinh ra cực kỳ lạnh giá, có thể đông cứng vạn vật, thế nhưng một khi thi triển, cường giả thần thông cũng trở thành nhiên liệu của nó.
Tại thời điểm thiêu đốt sinh mệnh, bọn hắn cường đại chưa từng có!
Một gã cường giả thần thông toàn thân bao trùm Băng Sương Hỏa bỗng nhiên gào thét, bay lên trời, thoát khỏi lưới ánh sáng do vô số kiếm quang tạo thành!
Sau lưng hắn, bốn tên cường giả thần thông khác cũng lao ra lưới kiếm quang!
Ánh mắt của năm người tập trung vào thân ảnh ở giữa kiếm trận. Bỗng chốc bọn hắn bọn hắn nổ tung trên không trung, kéo thành năm đường vòng cung, giống như một đóa hoa nở rộ, đánh về thân ảnh ở giữa kiếm trận theo những hướng khác nhau.
Kiếm minh vang lên ầm ầm!
Kiếm quang rậm rạp chằng chịt, phút chốc chia thành năm dòng kiếm quang, đuổi theo năm người trên không trung!
Những Ngân Sương tướng sĩ khác bỗng nhiên cảm thấy áp lực giảm đi, tầm mắt xung quanh khôi phục lại bình thường, rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tốc độ kiếm quang nhanh như thiểm điện, rất nhanh liền đuổi theo năm vị cường giả thần thông. Nó cuốn lấy năm người, quang ngân chói mắt vờn quanh, bao phủ toàn thân bọn họ, giống như năm quả cầu ánh sáng.
Đùng đùng, kiếm quang không ngừng rơi xuống như mưa. Nhưng kiếm quang từ bốn phương tám hướng kiếm trận không ngừng bay đến năm quả cầu ánh sáng.
Vì sao kiếm quang lại càng ngày càng nhiều?
Tống Tiểu Khiểm nghi hoặc khó hiểu, khóe mắt nàng liếc qua mặt đất, không khỏi ngẩn ngơ. Tình cảnh xác nằm khắp nơi mà nàng nghĩ lại không xuất hiện, tuy rằng vẫn là một mảng hỗn độn, nhưng khắp nơi đều là kiếm gãy, không có một vết máu, những thi thể tướng sĩ chết trận đâu?
Phút chốc sắc mặt nàng trở lên trắng bệch.
Rốt cuộc trong kiếm trận sinh ra quái vật gì?
Không, là ma quỷ! Ma quỷ thôn phệ huyết nhục!
Nỗi sợ chưa từng có bao phủ cả người nàng, giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim nàng, khiến nàng không thở nổi.
Thân ảnh loáng thoáng trong trung tâm kiếm trận kia tựa hồ rất trẻ.
Trước mặt đã là một con đường bằng phẳng, là đường đi xuống Địa Ngục sao?
Hắn nhạy cảm phát hiện được, trên chiến trường đang lạng lẽ phát sinh biến hóa. Hách Liên Thiên Hiểu đi lên từ tâng thấp nhất, cảm giác đối với chiến trường vô cùng nhạy cảm. Thần Lang bắt đầu quen thuộc với việc Phong Sào Trọng Pháo cùng bắn, nhưng mà địch nhân cũng dần dần quen thuộc chiến thuật của bọn hắn. Phong Sào Trọng Pháo cùng bắn đã phát sinh biến hóa, kết quả rõ nhất là thương vong bắt đầu gia tăng. Cho dù biên độ tăng trưởng không lớn, nhưng trong mắt Hách Liên Thiên Hiểu, đây là một tín hiệu vô cùng xấu.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cùng Lôi Đình Chi Kiếm xuất quỷ nhập thần, đáng ghét như những con ruồi. Mấy con bọ chó này càng ngày càng xảo trá, làm cho cao thấp Thần Lang càng ngày càng cảm thấy phiền toái. Ghê tởm hơn chính là, dường như Đoan Mộc Hoàng Hôn bắt đầu phối hợp với Lôi Đình Chi Kiếm. Nếu không phải Hách Liên Thiên Hiểu luôn bảo trì cảnh giác, không thì suýt chút nữa bị hai người liên thủ tách ra một chi đội ngũ.
Địch nhân khó chơi hơn với dự đoán của hắn.
Án theo thời gian, có lẽ Ngân Sương bộ đã đến bên cánh của Tháp Pháo liên minh.
Thế nhưng bên cánh của địch lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn? Hay là địch nhân có bố trí khác?
Hách Liên Thiên Hiểu bắt buộc bản thân phải tỉnh táo. Hại vị Đại tướng dưới trướng hắn, Bộ thủ Liệt Hoa Huyết Bộ Hình Sơn cùng với Bộ thủ Ngân Sương bộ Tống Tiểu Khiểm, tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Hình Sơn tính nóng như lửa, có tính xâm lược cực cao. Tống Tiểu Khiểm thì tỉnh táo như băng, xử sự không loạn. Hai người đều có đặc sắc riêng, nhưng mà bàn về sự tín nhiệm, Hách Liên Thiên Hiểu càng tin Tống Tiểu Khiểm hơn.
Từ ngày đầu tiên biết Tống Tiểu Khiểm, Hách Liên Thiên Hiểu chưa bao giờ thấy Tống Tiểu Khiểm làm chuyện gì không hợp thói thường. Những lúc Hách Liên Thiên Hiểu nóng đầu đều là Tống Tiểu Khiểm giúp hắn bình tĩnh lại.
Tống Tiểu Khiểm có thể hiểu được thế cục nguy cấp như nào, nếu phát động công kích chậm nhất định là gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Hách Liên Thiên Hiểu nghĩ mãi không rõ đối phương còn có chuẩn bị gì ở sau, chỉ có điều, lúc này cũng là lúc lên suy xét.
Trước mắt hắn có hai lựa chọn, hoắc là tiếp tục chờ Ngân Sương bộ phát động công kích bên cánh đại doanh địch, hoặc là lập tức khởi xướng xung phong đối với đại doanh địch.
Hai phương án tất có lợi và hại.
Phương án thứ nhât thì tất cả thắng lợi đều đặt lên Ngân Sương bộ, nhưng vạn nhất Ngân Sương bộ không đến bên cánh đại doanh thì làm sao bây giờ?
Phương án thứ hai thì hắn không có mười phần nắm chắc, coi như là có thể thắng, tử thương cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Hách Liên Thiên Hiểu đoán rằng, số người sống sót còn một phần ba đã coi như là may mắn.
Đối mặt với hai lựa chọn khó khăn, Hách Liên Thiên Hiểu quyết định đợi hai mươi hơi thở, nếu như Ngân Sương bộ còn chưa phát động công kích vào bên cánh địch nhân, hắn sẽ suất lĩnh đội ngũ quyết tử tấn công.
Trong lòng đã có quyết định, Hách Liên Thiên Hiểu không còn do dự, hắn khôi phục tỉnh táo, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian.
Đại doanh Tháp Pháo liên minh, khí thế hừng hực.
Thực chiến là điều mà không phải huấn luyện thường ngày có thể so sánh. Sau khi trải qua bối rối ban đầu, hôm nay Tháp Pháo thủ Tháp Pháo liên minh đã không còn chút sợ hãi bối rối, bọn hắn như những tên điên giết đến đỏ cả mắt. Thân Phong Sào Trọng Pháo thô to tản ra sóng nhiệt kinh người, khiến cho không khí xung quanh phải vặn vẹo, độ nóng của nó thậm chí vượt qua dung nham.
Xì xì xì, thỉnh thoảng có người bị bỏng, nhưng mà Tháp Pháo thủ như mất đi chi giác.
Phong Sào Trọng Pháo nổ vang, trở thành âm thanh tuyệt vời nhất trong tai bọn họ, ngay cả lúc bị lực oanh kích cường đại phản chấn lại, bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ. Mỗi người đều toàn tâm, cho nên nhìn mặt mũi của bọn họ đều vặn vẹo dữ tợn.
Thành viên của Tháp Pháo liên minh chủ yếu là người của tiền tuyến, họ không muốn ly khai, hy vọng có thể tái chiến. Bọn họ chưa bao giờ thiếu ý chí chiến đấu, bọn họ khát vọng được chiến đấu, rất nhiều người đều có ý chí phải chết.
Các tiền bối Thính Phong Hữu Tín Tiểu Sơn, là sự kích lệ đối với bọn họ mà người bên ngoài khó có thể tưởng tượng.
Có người thì lầm bẩm, chờ Tổ Diễm chỉ huy, có người không nói một lời, gương mặt dính vào thân pháo nóng hổi, rồi lại giống như một tòa băng sơn, không chút nhúc nhích.
Bản Tử híp đôi mắt nhỏ như hạt đậu, lập lòe hung quang, hắn giống như một con dã thú giảo hoạt, đang không ngừng tìm kiếm kẽ hở của địch nhân.
Hắn chìm đắm vào trong trạng thái chiến đấu.
Hắn hôm nay đã không phải kẻ nhu nhược nhát gan chỉ biết chạy trốn năm đó, sau khi trở thành Đại Sư, hắn thoát thai hoán cốt như biến thành một người khác. Không thể không nói, vận mệnh đúng là kỳ diệu. Ngay cả chính hắn, cũng không thể tưởng tượng bản thân có một ngày có thể trấn định chỉ huy nhiều thuộc hạ chiến đấu như vậy.
Trong ấn tượng của tất cả mọi người, Bàn Tử rất lười. Nhưng chỉ có Ngải Huy hiểu rõ hắn, biết đúng là hắn rất lười, nhưng mà lại không lười động não. Chẳng qua ở thời điểm trước kia, Bàn Tử động não thường thường dùng vào việc làm thế nào có thể lười.
Đứng từ trên Tháp Pháo liên minh nhìn xuống, sự di chuyển của Ngân Sương bộ được Bàn Tử thu hết vào mắt, ý đồ của Hách Liên Thiên Hiểu, hắn đoán được tám chín phần.
Chỉ có điều cái hướng kia...
Hắc hắc, Bàn Tử cười lạnh trong lòng.
Sự tín nhiệm của Bàn Tử đối với Ngải Huy là hoàn toàn mù quáng. Vô luận là Ngải Huy bị thương hay là trúng độc, Bàn Tử cũng không tin có người có thể tiêu diệt Ngải Huy. Nếu có một ngày Ngải Huy chết, Bàn Tử cảm thấy nơi chôn quan tài của Ngải Huy nhất định có thể trấn quỷ.
Đối phương không đợi được, nhất định sẽ liều chết phản công.
Đó chính là thời điểm cá chết rách lưới.
Phì phì phì, Bàn gia còn chưa sống đủ đấy.
Bàn Tử phát hiện địch nhân ngày càng trơn trượt, hiển nhiên là định kéo dài thời gian. Linh cơ khẽ động, hắn an bài một phần Phong Sòa Trọng Pháo bắn một lượt, một phần Tháp Pháo thủ Phong Sào Trọng Pháo thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Bàn Tử an bài rất cẩn thận, ngay cả Hách Liên Thiên Hiểu cũng không chú ý tới, số lượng bắn của Phong Sào Trọng Pháo trong cùng một lượt đã lặng lẽ giảm đi rất nhiều.
Bàn Tử híp đôi mắt hạt đậu, đợi thời cơ quyết chiến đến.
Bên trong sơn cốc kiếm trận, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Kiếm trận rậm rạp chằng chịt bây giờ đã là một mảnh hỗn độn, kiếm gẫy nhiều như que củi. Vô số kiếm quang bay trên không trung với tốc độ kinh người giống như những tia chớp. Tốc độ của bọn nó cực nhanh, khiến cho không trung xuất hiện những vệt lôi quang thật dài, chúng như là những đoàn quang mang đang nhảy mua. Nhưng số lượng quang mang quá nhiều, chúng quấn quanh Ngân Sương bộ, thỉnh thoảng lại xuyên qua.
Phốc phốc phốc.
Âm thanh máu bắn tung tóe, giống như khúc nhạc tới từ Địa Ngục. Mỗi lần tấu vang đều có người ngã xuống đất.
Ngân Sương bộ lâm vào hỗn loạn, bọn hắn không còn sức để ý đồng bạn của mình, chỉ còn biết kinh hãi phòng bị kiếm quang không biết sẽ chui ra từ đâu. Hào quang phòng ngự có thể ngăn cản một lượt bắn của Phong Sào Trọng Pháo, nhưng ở trước mặt kiếm quang, nó lại yếu ớt như một tờ giấy.
Bắt kỳ chiêu thức phòng ngự nào cũng không thể ngăn cản kiếm quang. Kiếm quang giống như lưỡi hái tử thần, vô tình thu gặt tính mạng bọn hắn, chưa bao giờ bọn hắn lại thấy bất lực như thế.
Vì sao lại như vậy?
Một vài tướng sĩ cơ trí, bỗng nhiên nghĩ đến việc vừa rồi bọn hắn phát hiện được khí tức của kiếm trận có chút tương tự huyết linh lực, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bọn hắn đã mơ hồ đoán được một ít, sợ hãi trong lòng ngày càng tăng.
Bỗng nhiên tiếng hét của Tống Tiểu Khiểm vang lên chói tai:
- Băng Sương Hỏa!
Tướng sĩ Ngân Sương bộ nghe thấy mệnh lệnh, đồng loạt sững sờ, Băng Sương Hỏa...
Bọn hắn biết mệnh lệnh này có ý gì, nhất là những cường giả thần thông kia, bọn hắn là lực lượng được bảo tồn hoàn hảo nhất. Khi phòng ngự tổng thể thì không thể triển khai tác dụng, nhưng thực lực cá nhân khiến bọn hắn dễ sống hơn.
Băng Sương Hỏa...
Một gã cường giả thần thông gầm lên một tiếng, bỗng nhiên toàn thân bốc lên hỏa diễm trong suốt. Theo hỏa diễm ẩn hiện, một luồng hàn ý kinh người ầm ầm bộc phát.
Ngân Sương Lang dưới thân hắn ngửa đầu tru lên, bộ lông trắng như tuyết dấy lên hỏa diễm lạnh giá.
Trong thời điểm này, nguy hiểm ngày càng đến gần, một thanh kiếm quang xuất hiện không một tiếng động, mục tiêu là dưới bụng Ngân Sương Lang. Một công kích từ xa lao đến, mục tiêu là sau gáy hắn. Còn một thanh khác lấy gốc độ cực kỳ xảo trá, sát thân thể một gã chiến sĩ khác gào thét lao tới.
Trên mặt tên cường giả thần thông lại hiện lên vẻ khinh miệt, nhe răng cười.
Hô, lãnh diễm ẩn hiện, hàn ý khuếch tán.
Kiếm quang phi hành sát mặt đất bị nhiễm lên một tầng sương lạnh, khi rơi loảng xoảng trên mặt đất nó giãy dụa như cá ra khỏi mặt nước, sau khi nhúc nhích hai cái liền lặng im bất động. Còn hai thanh kiếm quang khác cũng như thế, thân kiếm bị băng sương che kín, mất đi linh tính, rơi xuống mặt đất.
Các cường giả thần thông khác cũng thi nhau gào thét, thi triển Băng Sương Hỏa.
Băng Sương Hỏa là sát chiêu thiêu đốt tính mạng của Ngân Sương bộ, chỉ có cường giả thần thông mới có thể thi triển. Hỏa diễm sinh ra cực kỳ lạnh giá, có thể đông cứng vạn vật, thế nhưng một khi thi triển, cường giả thần thông cũng trở thành nhiên liệu của nó.
Tại thời điểm thiêu đốt sinh mệnh, bọn hắn cường đại chưa từng có!
Một gã cường giả thần thông toàn thân bao trùm Băng Sương Hỏa bỗng nhiên gào thét, bay lên trời, thoát khỏi lưới ánh sáng do vô số kiếm quang tạo thành!
Sau lưng hắn, bốn tên cường giả thần thông khác cũng lao ra lưới kiếm quang!
Ánh mắt của năm người tập trung vào thân ảnh ở giữa kiếm trận. Bỗng chốc bọn hắn bọn hắn nổ tung trên không trung, kéo thành năm đường vòng cung, giống như một đóa hoa nở rộ, đánh về thân ảnh ở giữa kiếm trận theo những hướng khác nhau.
Kiếm minh vang lên ầm ầm!
Kiếm quang rậm rạp chằng chịt, phút chốc chia thành năm dòng kiếm quang, đuổi theo năm người trên không trung!
Những Ngân Sương tướng sĩ khác bỗng nhiên cảm thấy áp lực giảm đi, tầm mắt xung quanh khôi phục lại bình thường, rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tốc độ kiếm quang nhanh như thiểm điện, rất nhanh liền đuổi theo năm vị cường giả thần thông. Nó cuốn lấy năm người, quang ngân chói mắt vờn quanh, bao phủ toàn thân bọn họ, giống như năm quả cầu ánh sáng.
Đùng đùng, kiếm quang không ngừng rơi xuống như mưa. Nhưng kiếm quang từ bốn phương tám hướng kiếm trận không ngừng bay đến năm quả cầu ánh sáng.
Vì sao kiếm quang lại càng ngày càng nhiều?
Tống Tiểu Khiểm nghi hoặc khó hiểu, khóe mắt nàng liếc qua mặt đất, không khỏi ngẩn ngơ. Tình cảnh xác nằm khắp nơi mà nàng nghĩ lại không xuất hiện, tuy rằng vẫn là một mảng hỗn độn, nhưng khắp nơi đều là kiếm gãy, không có một vết máu, những thi thể tướng sĩ chết trận đâu?
Phút chốc sắc mặt nàng trở lên trắng bệch.
Rốt cuộc trong kiếm trận sinh ra quái vật gì?
Không, là ma quỷ! Ma quỷ thôn phệ huyết nhục!
Nỗi sợ chưa từng có bao phủ cả người nàng, giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim nàng, khiến nàng không thở nổi.
Thân ảnh loáng thoáng trong trung tâm kiếm trận kia tựa hồ rất trẻ.
Trước mặt đã là một con đường bằng phẳng, là đường đi xuống Địa Ngục sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.