Ngũ Hành Thiên

Chương 337: Khách không mời mà tới

Phương Tưởng

25/08/2016

Ngải Huy bị Côn Luân kiếm trận làm cho rung động.

Tòa kiếm trận thứ hai cũng bị hắn phá giải, nói một cách chính xác, là bị hắn phá hủy. Nhưng trong lòng hắn không hề đắc ý chút nào, vì phong cách của nó hoàn toàn khác cái kiếm trận thứ nhất.

Kiếm trận phức tạp hơn, uy lực lớn hơn.

Tuy chỉ là kiếm cỏ, nhưng cảm giác rờn rợn sống lưng, vẫn làm hắn chảy mồ hôi lạnh khắp người tới bây giờ. Hắn biểu hiện rất thong dong, nhưng trong lòng thì không trấn định nổi như thế, dòng suy nghĩ của kiếm trận thứ hai hoàn toàn khác biệt cái thứ nhất, là dùng phong hỏa chi kiếm.

Tòa kiếm trận thứ ba, Ngải Huy bắt đầu cảm nhận được áp lực. Hắn nhớ ban nãy Tần Hiền có nói, có mấy cái kiếm trận là sản phẩm đồ chơi của minh chủ hồi còn nhỏ.

Hồi còn nhỏ. . .

Là đồ chơi. . .

Được rồi, mọi đắc ý của hắn đều đã tan thành mây khói, ừ, điều này càng chứng tỏ mình thật sự không phải loại người đạo đức bại hoại như Mập Mạp.

Tính háo thắng của Ngải Huy bị kích động.

Nhiều phương diện không bằng người khác, đối với Ngải Huy đã là chuyện thường như cơm bữa, chỉ có kiếm thuật là ngoại lệ. Hắn tốn rất nhiều tâm huyết và tinh lực, một mình khổ sở tìm tòi, mới tìm ra được vài thứ dùng được trong cả một đống rác lớn vô biên không có giới hạn. Nếu ngay cả món đồ chơi từ hồi còn bé của người ta mà hắn còn không thắng được, thì hắn không chấp nhận được.

Tiến vào tòa kiếm trận thứ ba, Ngải Huy đã xác định được một chuyện, minh chủ Côn Luân Kiếm Minh, có sở học về kiếm thuật hoàn chỉnh hơn mình nhiều.

Tòa kiếm trận thứ ba là quân trung kiếm thuật.

Quân trung kiếm thuật xuất phát từ thời đầu của thời đại tu chân, sau đó nhanh chóng bị đủ thứ kiếm quyết rắc rối của các môn phái kiếm tu nhấn chìm, mãi tới sau này, khi các chiến bộ bùng nổ, quân trung kiếm thuật mới sống lại theo.

Quân trung kiếm thuật đặc điểm là thẳng thắn, sát phạt ác liệt, không chút biến hóa dư thừa.

Ngải Huy vung kiếm, đỡ một thanh kiếm chém xuống từ trên cao, lực chấn động mạnh làm cổ tay hắn run rẩy. hắn còn chưa kịp thở lấy hơi, một luồng khí thế ác liệt đã khóa chặt, cả người hắn xoay tròn, kiếm trong tay chênh chếch đâm ra.

Kiếm cỏ run rẩy, tỏa ánh sáng mờ mờ.

Đang!

Tiếng va chạm làm màng tai người nghe đau đớn.

Kiếm cỏ run lên, bay vụt ra sau.

Ngải Huy không hề lùi bước, ánh mắt trầm tĩnh, không lùi mà tiến tới, đuổi theo thanh kiếm đang bay lùi, kiếm trong tay lại rung lên. Đâm tới, chỉ đơn giản là đâm nhanh tới, liên tục mười hai lần, đâm trúng cùng vào một điểm trên mũi kiếm của cây kiếm cỏ.

Thanh kiếm căng ra, như bị một bàn tay bóp mạnh, những sợi trúc bung ra khỏi thân.

Đùng!

Kiếm cỏ vỡ tan, hóa thành những ngọn cỏ tung bay.

Ngải Huy hơi rùn người, tránh thoát thanh kiếm vừa đâm tới sau lưng, hắn giở lại trò cũ, lướt tới đuổi theo thanh kiếm vừa đâm hụt. Khẽ rung cổ tay, ánh bạc hiện ra, quấn lên thanh kiếm cỏ phía trước.

Tiếng nổ làm người ta đau răng lại vang lên, những thanh trúc đứt thành từng đoạn nhỏ.

Ngải Huy hoàn toàn không biết những người vây xem đều đã há hốc mồm.

Tần Hiền bỗng quay sang, thẫn thờ hỏi vị hôn thê của mình: "Hắn không định phá hết tất cả kiếm trận đấy chứ?"

Luyện Quân Du mắt nhìn không chớp một cái: "Nhìn kiểu này thì có vẻ hắn thật sự định như vậy."

Hai người cùng giật thót, chớp mắt, quay sang nhìn nhau.

Côn Luân kiếm trận cho người ngoài đã mở ra được một thời gian, tiểu kiếm lệnh tặng ra rất nhiều, được bán ra càng nhiều hơn, đem lại nguồn thu khá lớn cho kiếm minh. Nhưng cho tới bây giờ, có thể phá giải ba tòa kiếm trận, tiến vào chính viện, trở thành Phu tử chính viện chỉ mới có một người.

Chú ý, là phá giải, không phải phá hủy.

Cho tới bây giờ, người phá giải giỏi nhất được ghi lại là phá được bốn tòa, ngay cả minh chủ cũng đã từng thử sức, người nói, ngay cả mình cũng chưa chắc phá giải được tất cả.



Chú ý! Là phá giải! Không phải phá hủy!

Phá giải và phá hủy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, phá giải là tìm được sơ hở của kiếm trận, từ đó thoát khỏi kiếm trận. Phá hủy không chỉ cần phải tìm được sơ hở của kiếm trận, mà còn phải công kích kiếm trận, mới đạt được kết quả phá hủy.

Hầu như tất cả sơ hở của kiếm trận, đều chỉ có thể dùng cho phá giải.

Phá hủy ư. . . chưa có ai từng làm như thế.

Các học viên và Phu tử, hoàn toàn bị kiếm thuật của Ngải Huy làm cho chấn động, đủ loại âm thanh thán phục, kinh ngạc, xuýt xoa vang lên đủ kiểu, và chưa từng dừng lại.

"Trời, hắn làm thế nào vậy?"

"Có ai thấy hắn đâm ra bao nhiêu kiếm không? Chín kiếm hay mười kiếm?"

"Là mười hai kiếm!"

"Quá. . . Quá điên cuồng, trên đời sao có người làm được thế này?"

"Mắt của ta hoa lên rồi!"

Đột ngột, ánh kiếm bạc sáng rực lên, những tiếng bình luận lập tức vọt lên mức cao nhất.

"Ngân luân! Ngân luân!"

"Ngân Luân Kiếm Khách!"

Sở Triều Dương bí danh là Ngân Luân Kiếm Khách, Ngân Luân đương nhiên là chiêu bài của hắn, thấy một vị kiếm khách thành danh dùng tới kiếm chiêu bảng hiệu, ai mà không kích động?

Ngải Huy không biết động tĩnh bên ngoài, hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, trong mắt hắn chỉ có kiếm cỏ.

Ken két ken két!

Thanh kiếm cỏ thứ ba bị cắn nát, cả kiếm trận không còn duy trì vận chuyển được nữa, ầm ầm đổ nát. Những thanh kiếm còn lại đều đột nhiên phừng lửa, trong nháy mắt, tất cả cháy rụi chỉ còn tro tàn.

Tòa kiếm trận thứ ba, bị phá hủy.

Khi mọi việc hoàn thành, toàn trường yên tĩnh tuyệt đối.

Ánh mắt mọi người nhìn Ngải Huy, không còn là kích động, không còn là kinh hãi, mà là kính nể.

Bóng hình Sở Triều Dương xách kiếm bây giờ sao mà cao vời nguy nga như núi, khiến người ta phải nhìn lên kính trọng và ngưỡng mộ.

Ngải Huy đang hừng hực ý chí chiến đấu, chiến ý như lửa, kiếm trận đã tan vỡ, trong lòng chưa hết thòm thèm, lập tức xách kiếm cỏ, tiến về tòa kiếm trận thứ tư.

Phía sau Tần Hiền há mồm định gọi Sở Triều Dương.

Thực lực đã được nghiệm chứng đầy đủ, phá hủy ba tòa kiếm trận, trong Côn Luân trừ minh chủ và hắn, còn ai làm được? Kiếm trận dù chỉ do kiếm cỏ bố trí mà thành, nhưng cũng tiêu tốn không ít.

Trong lòng Tần Hiền, đã đem Sở Triều Dương coi là người Côn Luân mình, lãnh hội kiếm trận gì đó, sau này còn rất nhiều cơ hội. muốn lãnh hội cứ lãnh hội thôi, chúng ta có thể hòa hòa bình bình lãnh hội mà, cần gì phải bạo lực như vậy. . . Đều là tiền cả đó. . .

Luyện Quân Du tay mắt lanh lẹ, vội cản Tần Hiền, nhắc nhở: "Hãy nhìn tình trạng của hắn."

Tần Hiền giật mình, nhìn kỹ, mới nhận ra Sở Triều Dương kỳ lạ. Khí thế của Sở Triều Dương đang không ngừng dâng lên, chiến ý nồng nặc đến mức đứng xa thế mà vẫn cảm nhận được rõ ràng.

Tần Hiền cũng đã từng trải qua trạng thái như vậy.

Nói thông tục, chính là gặp phải kỳ phùng địch thủ, làm mình phấn khởi và sục sôi, cảm giác rất khó miêu tả bằng lời.

Nói dễ hiểu, là giết đến hứng khởi.

Sở Triều Dương đang ở trong trạng thái như thế, chẳng trách chả buồn nhìn mặt ai, vừa ra là xông thẳng tới tòa kiếm trận thứ bốn. trạng thái này còn thường là điềm báo sắp đột phá.



Cho nên, trạng thái này chỉ có thể gặp không thể cầu.

Tần Hiền lập tức câm miệng, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong. Hắn nhìn ra rất rõ, dùng sáu tòa kiếm trận đổi cho Sở Triều Dương một thời cơ đột phá, hỏi vậy có lời không? có lời quá đi chứ! Chí ít, Sở Triều Dương phải thừa nhận phần nhân tình này.

Càng là nhân vật thành danh, thì càng xem trọng nhân tình. Họ hầu như không muốn chịu ơn của người khác, nhưng một khi đã nhận ơn, nhất định sẽ đáp trả phong phú.

Sở Triều Dương hiện giờ đã chứng tỏ lợi hại hơn hắn tưởng, nếu còn đột phá, không biết sẽ đạt tới mức nào?

Hắn không biết, nhưng hắn biết, lần này, bọn họ kiếm bộn rồi.

Một đám khách không mời mà tới, xuất phát tới Tiểu Diệp Trấn.

"Điều tra rõ tình hình Côn Luân chưa?" Đại hán cầm đầu trầm giọng hỏi, hắn có tướng mạo phổ thông, không chút điểm nào bắt mắt, thuộc loại người lẫn vào đám đông là chả ai nhận ra. Nhưng trong ánh mắt đang híp lại của hắn, phát ra một mùi máu tanh nồng nặc không kềm được.

"Không điều tra ra được cái gì cả." Một nam tử vóc người gầy nhỏ lắc đầu.

Bên cạnh có người cười khẽ: "Chui vào một chỗ hẻo lánh, mở một cái đạo trường, thì có nổi lai lịch gì? nếu thật có lai lịch, thì phải ở chủ thành, cần gì tới cái xó nhà quê như thế?"

Những người khác gật gù, nói rất phải.

Phàm mở đạo trường, càng có thực lực, dĩ nhiên sẽ càng chọn những nơi náo nhiệt, như thế, làm ăn mới phát triển.

"Côn Luân minh chủ vắng mặt." Nam tử vóc người gầy nhỏ có chút tiếc nuối: "Nghe nói là một cô gái trẻ, luôn đeo mặt nạ, nhưng dáng vóc rất tuyệt hảo, chỗ nào nên lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, chắc chắn là một đại mỹ nhân, khà khà."

Lập tức có người rục rịch, tiếp lời: "Còn Tiêu Thục Nhân kia nữa, cũng là một đại mỹ nhân, cũng cho huynh đệ chúng ta được hưởng thụ sung sướng một chút."

"Đúng, bỏ qua như thế thực đáng tiếc."

Đại hán cầm đầu giận tím mặt, gầm lên: "Tất cả câm miệng cho lão tử!"

Mọi người đều câm như hến.

Đại hán híp mắt, như con mãnh hổ sẵn sàng nuốt mạng người, lạnh lùng: "Vẫn là lời cảnh cáo trước, quản lý đũng quần của các ngươi, lần này nếu ai làm hỏng, Lão Tử sẽ tự tay vặn đầu hắn xuống, giết sạch cả nhà hắn."

Không ai dám hé răng, ai cũng biết, lão đại nổi giận thật rồi.

Đại hán nhìn quanh một vòng, thấy không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mới lạnh lùng nói thêm: "Đây là Ngân Thành, không phải là chỗ chúng ta có thể gây sự, hiểu chưa? Tự biết vị trí của mình đi. Các ngươi tưởng đám thế gia đó tốt lành lắm à? Nếu xảy ra chuyện, kẻ vứt bỏ chúng ta đầu tiên chính là bọn họ."

Giọng hắn dịu đi một chút: "Lần này chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, cướp lấy Tiêu Thục Nhân, rồi rời đi ngay. Đừng có gây ra chuyện gì cho ta. Nếu minh chủ Côn Luân gì đó vắng mặt, thì chúng ta cũng không cần phải phí thời gian, bây giờ xông thẳng tới cửa."

Nam tử vóc người gầy nhỏ vội hỏi: "Lão đại, không cần chờ tới tối sao?"

"Không cần." Đại hán trầm giọng: "Lần này có thể sẽ có kẻ tới đoạt mối làm ăn, mọi người cảnh giác một chút, ra tay phải nhanh."

Mọi người nghe vậy, đều nghiêm túc hẳn, vươn thẳng sống lưng, lên tinh thần.

Lão đại hài lòng: "Đi, tới Côn Luân Kiếm Minh."

Đoàn người đi tới cửa Côn Luân Kiếm Minh, ai cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Cánh cửa to mở rộng, không có bóng một người.

"Vào xem xem." Lão đại trầm giọng.

Đoàn người đề phòng cẩn thận đi vào, vào tới bên trong, vẫn là trống rỗng, không thấy một bóng người.

Lão đại nhìn hán tử gầy nhỏ, hán tử gầy nhỏ vội thanh minh: "Lão đại, lần trước lúc ta tới có rất nhiều người."

Ngay lúc đó, họ nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc vang lên ở một hướng.

Mắt lão đại lóe lên sát cơ, hất cằm: "Đi, đi xem xem."

Đoàn người liền đi về phía phát ra âm thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngũ Hành Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook