Chương 472: Khách tới
Phương Tưởng
14/12/2016
Ngải Huy chưa xây xong kiếm tháp, Nịnh Mông đã nghênh đón sứ giả của Cung Phủ.
Đó là một vị quản gia tuổi chừng năm mươi, nét mặt hiền hòa, lúc nào cũng tươi cười, làn da được chăm sóc rất đẹp, nhìn như người luôn sống trong nhung lụa, trên người vô thức toát ra mấy phần quý khí.
Quản gia này họ Vương, nói chuyện rất chậm, ngữ điệu hiền lành nhẹ nhàng, rất là dễ chịu.
". . . Lão gia nhà ta nghe được việc này, trong nhà vui mừng không biết bao nhiêu mà kể, lão phu nhân cũng khóc không biết bao nhiêu lần, nghĩ mà sợ vạn phần, nói là may mà có Ngải sư, nếu không lỡ có gì sai sót, có hối hận cũng đã muộn. Ơn của Ngải sư với tệ phủ, cả tệ phủ trên dưới trong tâm không ai không vô cùng cảm kích. Ngải sư ngộ đạo lôi đình, tệ phủ không thể tới chúc mừng, thực là vô vàn thất lễ, nhưng vì chuyện bên kia chưa giải quyết xong nên mới chậm trễ thế. Lão gia và phu nhân canh cánh trong lòng, nhưng không thể tự mình giải thích. Bây giờ chuyện bên kia đã xong, đã có thể cho Ngải sư một câu trả lời, cũng có cơ hội bù đắp một ít tâm ý. . ."
Cả một đội bồn đà thú dài chở lễ vật, số lượng nhiều, phân lượng nặng, khiến cho người ta líu lưỡi.
Chỉ mỗi danh mục quà tặng, đã là cả một quyển dày.
Ngải Huy nhìn lướt qua, trong lòng kinh ngạc, danh sách quà tặng đa số đều là vật tư vật liệu dùng để chiến đấu hoặc để chế tạo. Xem ra Cung Phủ rất là quan tâm tới họ, đồ đưa tới đều là vật tư họ đang cần gấp.
Hắn cất danh mục quà tặng đi, cười đáp: "Quý phủ thực là có tâm! Thay ta vấn an phủ chủ và phu nhân nhé!"
Vương quản gia thấy Ngải Huy sảng khoái nhận lễ vật thì thầm thở phào, nụ cười càng thêm tươi: "Chuyện bên Mục Thủ Hội ngài không cần lo lắng, mọi chuyện đã xử lý xong xuôi."
Ngải Huy mới hiểu được "Chuyện bên đó" thì ra là nói Mục Thủ Hội, hắn ngạc nhiên: "Há, không biết đã xử lý như thế nào?"
Vương quản gia cười dài: "Mục Thủ Hội mất hai mục thủ, một người trọng thương, bị hủy năm phân bộ, họ đành phải tìm người chuyển lời xin hòa giải."
Ngải Huy thầm thất kinh, Cung Phủ thực là cường đại, bèn hỏi thêm: "Là hai mục thủ đó?"
Vương quản gia lắc đầu: "Không phải. Nghe nói hai người lần trước đã bị ngài đánh cho bị thương không nhẹ, lúc đầu phủ chủ đòi phải giao hai người đó ra, nhưng sau đó Mục Thủ Hội muốn dùng những cái khác để bồi thường, phủ chủ thấy họ có đủ thành ý, nên miễn cưỡng bỏ qua."
Nghe thấy không phải hai người kia, Ngải Huy yên tâm. Tuy hắn với Tửu Quỹ biết nhau chỉ mới một lần, nhưng hắn không hề muốn nghe tin Tửu Quỹ mất mạng.
Lúc nhìn thấy Tửu Quỹ, hắn lại nhớ tới Hoa Khôi đã mất.
Ngải Huy không hỏi thành ý của Mục Thủ Hội là gì, nhưng rõ ràng Mục Thủ Hội nhất định đã phải bỏ ra một cái giá xứng đáng, nếu không Cung Phủ đã không đồng ý cho hòa giải.
Điều này khiến Ngải Huy càng thêm ấn tượng về căn cơ thâm hậu của các đại thế gia.
Mục Thủ Hội thực lực thế nào, Ngải Huy đương nhiên đã biết, chắc chắn không phải là nơi hắn chọc vào được. Nếu không phải đối phương muốn có Tuyết Dung Nham, hắn nhất định sẽ không chọc vào Mục Thủ Hội. Nhưng Mục Thủ Hội lại bị Cung Phủ đánh cho tới mức phải xin hòa giải, cho thấy thực lực của Cung Phủ không phải tầm thường.
Ngải Huy mừng rỡ, vì hắn với Cung Phủ không có gì xung đột. Ngược lại, hai bên còn có thể hợp tác với nhau, có thể tin tưởng lẫn nhau.
Có lẽ Cung Phủ cũng nhìn thấy điều này, nên mới cho đưa tới nhiều quà như vậy.
Thái độ của Vương quản gia càng làm Ngải Huy thêm chắc suy đoán của mình, đặc biệt là khi nghe thấy Sư Tuyết Mạn muốn tự thành lập một chiến bộ, họ lập tức đưa vật tư tới. Chỉ từ một điểm này, đủ thấy Vương quản gia ở Cung Phủ hẳn là khá có quyền lên tiếng, có quyền tự quyết một số vấn đề.
Ngải Huy thuận miệng hỏi: "Tình hình Sư gia hiện nay thế nào? Tuyết Mạn đã lâu rồi chưa về nhà."
Hắn thấy hơi ngộ, Cung Phủ nghe tin Sư Tuyết Mạn thành lập chiến bộ thì lập tức cho mang đồ tới hỗ trợ, trong khi đại gia tộc của Thiết Nữu từ hồi Tuyết Mạn gia nhập Tùng Gian Phái lại chẳng hề quan tâm.
Vương quản gia định nói lại thôi.
Ngải Huy hỏi ngay: "Có chuyện?"
Vương quản gia nhìn quanh, nói nhỏ: "Nhờ chuyển lời cho Tuyết Mạn tiểu thư, dù có thế nào, dứt khoát không được về nhà."
Ngải Huy giật thót, xem ra trong nhà Thiết Nữu có chuyện thật rồi, hỏi khẽ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vương quản gia lắc đầu không nói.
Ngải Huy thấy thế, không ép hỏi nữa, nhưng thầm nghĩ nhất định phải để ý tới chuyện này, phải cho người đi hỏi thăm tin tức thêm mới được. Nhưng hắn cũng không lo lắm, Thiết Nữu bây giờ đã là đại sư, dù có đến đâu, cô cũng đều có quyền lên tiếng. Chẳng có mấy người ép được cô làm chuyện cô không muốn làm.
Huống hồ sau lưng Thiết Nữu còn có bọn hắn.
Vương quản gia là người biết điều, nói chuyện hài hước, làm ai cũng vui vẻ, lão lại còn ra tay mạnh bạo, sẵn sàng "Ai nha, chuyện này tệ phủ có cách, mấy ngày nữa sẽ chuyển một ít qua đây." .
Không khuất phục bạo lực, nhưng nhất định phải e sợ tiền tài.
Ngải Huy thích nhất là tám chuyện với cường hào như thế, thời gian là vàng bạc? Thôi đi! Thời gian chỉ là nước trong bọt biển thôi, lúc nào cũng có hết!
Tới đây tới đây, tám chuyện chút đi, tới dùng tiền đập vào ta đi!
Chủ lẫn khách đều vui vẻ, hai người đảo mắt đã xưng huynh gọi đệ.
Lúc đầu Ngải Huy chỉ định thu chút lợi ích từ Vương quản gia, nhưng sau đó phát hiện, Vương quản gia thế mà vô cùng tinh thông tin tức. Hắn nói tới cái gì, Vương quản gia cũng có một số thứ liên quan mà Ngải Huy không biết.
Ví dụ như chuyện đánh nhau ngoài tiền tuyến, Thiên Phong và Binh Nhân hai bộ đều đã chỉnh quân chờ phân phó, họ phải ra tiền tuyến hỗ trợ Bắc Hải Bộ. Hay ví dụ như giá vật tư khắp nơi đã tăng thêm bảy phần, hay ví dụ như ba bộ trung ương hình như mỗi bộ lại có ý riêng, vân vân.
Ngải Huy nghe vô cùng say sưa, những tin tức loại này hắn chẳng bao giờ rớ tới được.
Thình lình Vương quản gia hỏi: "Lão đệ, ngươi bảo đại chiến chừng nào sẽ bắt đầu?"
Ngải Huy giật mình, không cười nữa, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo hẳn, bật thốt: "Lúc An Mộc Đạt tông sư ngã xuống."
Nói xong, hắn mới biết mình mới nói cái gì.
Vương quản gia cũng giật mình, dù đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không giấu được sự rung động trong lòng ngay giây phút đó.
Mục Thủ Hội.
Thu Thủy nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh. Mặt thị tái nhợt không thấy chút máu, da khô khốc nứt nẻ, không còn chút nét quyến rũ ngày trước.
"Vẫn chưa tỉnh?"
Nam tử lên tiếng tuổi chừng hai lăm hai sáu, dung mạo tuyệt mỹ, giữa trán có một chấm đỏ. Da mặt hắn trắng muốt mịn màng, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy, cặp chân mày thanh tú, thỉnh thoảng lại hơi cau vào, lơ đãng lộ ra vẻ ưu thương.
Hắn ta có một cái tên rất kỳ quái, Hồng Dung Nhan.
Ngay ở trong Mục Thủ Hội, rất ít người nghe thấy cái tên này. Hắn ta rất ít lộ mặt, nhưng Tửu Quỹ lại không dám bất kính với hắn ta chút nào.
Vì hắn ta là đệ nhị mục thủ của Mục Thủ Hội, Hồng Dung Nhan.
Tửu Quỹ lo âu: "Chưa, sinh cơ trong người cô ấy đã sắp chấm dứt. Ta đã cho cô ấy uống hỗn độn đan, mới miễn cưỡng giữ lại chút sinh cơ tới bây giờ."
Hỗn độn đan là bảo mệnh nguyên đan của Mục Thủ Hội, luyện chế vô cùng khó khăn, nên rất quý giá, chỉ có mục thủ mới được bào chế. Hỗn độn đan phải dùng năm loại nguyên lực nguyên đan, quá trình luyện chế rất phức tạp.
Hỗn độn đan chứa Hỗn Độn Nguyên Lực cực kỳ tinh khiết, chỉ cần người Mục Thủ Hội còn một hơi là còn cứu được.
Nếu không phải Thu Thủy đã quá nguy hiểm, Tửu Quỹ cũng không nỡ dùng hỗn độn đan của hắn.
Hồng Dung Nhan lo lắng, giọng nói của hắn ta rất êm tai, như có ma lực, xen chút ưu thương: "Uy lực lôi đình thực là bá đạo, đây cũng là kiếp số của Thu Thủy. Tâm thần ký thác vào vật ngoài thân là chuyện quá sức nguy hiểm, bất cẩn là bị phản phệ ngay."
"Đúng vậy." Tửu Quỹ than thở: "Nhưng đó lại là đạo của cô ấy."
Đại sư chi đạo của các đại sư đều không giống nhau, có người đi theo đường chính, có người lại đi đường tà.
Người với người vốn không giống nhau, đạo với đạo đương nhiên cũng không giống nhau.
Phương pháp Thần Du của Tửu Quỹ cũng cực kỳ hung hiểm, vì lỡ không khống chế được, thú tính trong rượu sẽ đổi khách làm chủ, làm hắn mất đi bản thân và lý trí, biến thành con hoang thú hình người.
Hồng Dung Nhan thở dài, chuyện này khó giải quyết, hắn ta đổi đề tài: "Thiệu Tiên Sinh đồng ý chưa?"
"Chưa!" Khuôn mặt Tửu Quỹ vì giận hơi tái đi: "Lão già đó rất khó chơi, dứt khoát không chịu nhận lời. Nếu không vì cơ thể lão yếu ớt, nhất định sẽ cho lão biết tay!"
Đương nhiên Tửu Quỹ tức giận, tình hình hiện giờ của Thu Thủy đòi hỏi phải luyện chế ra một con rối mới. Người ta nói Thiệu Tiên Sinh là một thổ tu xuất sắc, khá am hiểu luyện chế sa ngẫu, thế nên Tửu Quỹ mới nhờ lão, ai ngờ lại bị lão từ chối.
Gã nghe nói Thiệu Tiên Sinh từ hồi nhập hội tới giờ chưa từng thấy luyện ra con sa ngẫu nào, thường ngày không đọc sách thì ngồi chơi, chưa từng cống hiến gì cho hội.
Rất kì lạ là một người không phận sự như thế mà chẳng có ai trông coi, chẳng có ai quản lý lão.
Tửu Quỹ biết ở trong hội mà không cống hiến sẽ bị đối xử thế nào. Nếu không chứng minh được bản thân có giá trị, thì ngày tháng sống trong hội sẽ vô cùng u ám . Mấy chuyện như chiêu hiền đãi sĩ gì đó chẳng bao giờ có khả năng xuất hiện được bên trong hội.
Trước đây không phải không có những người ngạo khí nhưng đều nhanh chóng được dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, tận lực cống hiến tất cả khả năng của mình.
Nhưng ông lão này, không ngờ lại sống rất nhàn nhã thảnh thơi, thực là kỳ quái.
Hồng Dung Nhan lắc đầu: "Không được vô lễ với Thiệu Tiên Sinh."
Dù hắn ta nói rất nhẹ nhàng nhưng Tửu Quỹ lại giật thót: "Thiệu Tiên Sinh có lai lịch?"
Hồng Dung Nhan lắc đầu không trả lời, chỉ nói: "Ngươi biết thế là được rồi."
Tửu Quỹ thầm thở phào, may mà gã thấy lão kia yếu ớt nên chưa làm gì, quả là đằng sau người này có vấn đề, gã vội đáp: "Vâng."
"Ta đến gặp ông ấy."
Hồng Dung Nhan quay người bỏ đi. (~^~)
Đó là một vị quản gia tuổi chừng năm mươi, nét mặt hiền hòa, lúc nào cũng tươi cười, làn da được chăm sóc rất đẹp, nhìn như người luôn sống trong nhung lụa, trên người vô thức toát ra mấy phần quý khí.
Quản gia này họ Vương, nói chuyện rất chậm, ngữ điệu hiền lành nhẹ nhàng, rất là dễ chịu.
". . . Lão gia nhà ta nghe được việc này, trong nhà vui mừng không biết bao nhiêu mà kể, lão phu nhân cũng khóc không biết bao nhiêu lần, nghĩ mà sợ vạn phần, nói là may mà có Ngải sư, nếu không lỡ có gì sai sót, có hối hận cũng đã muộn. Ơn của Ngải sư với tệ phủ, cả tệ phủ trên dưới trong tâm không ai không vô cùng cảm kích. Ngải sư ngộ đạo lôi đình, tệ phủ không thể tới chúc mừng, thực là vô vàn thất lễ, nhưng vì chuyện bên kia chưa giải quyết xong nên mới chậm trễ thế. Lão gia và phu nhân canh cánh trong lòng, nhưng không thể tự mình giải thích. Bây giờ chuyện bên kia đã xong, đã có thể cho Ngải sư một câu trả lời, cũng có cơ hội bù đắp một ít tâm ý. . ."
Cả một đội bồn đà thú dài chở lễ vật, số lượng nhiều, phân lượng nặng, khiến cho người ta líu lưỡi.
Chỉ mỗi danh mục quà tặng, đã là cả một quyển dày.
Ngải Huy nhìn lướt qua, trong lòng kinh ngạc, danh sách quà tặng đa số đều là vật tư vật liệu dùng để chiến đấu hoặc để chế tạo. Xem ra Cung Phủ rất là quan tâm tới họ, đồ đưa tới đều là vật tư họ đang cần gấp.
Hắn cất danh mục quà tặng đi, cười đáp: "Quý phủ thực là có tâm! Thay ta vấn an phủ chủ và phu nhân nhé!"
Vương quản gia thấy Ngải Huy sảng khoái nhận lễ vật thì thầm thở phào, nụ cười càng thêm tươi: "Chuyện bên Mục Thủ Hội ngài không cần lo lắng, mọi chuyện đã xử lý xong xuôi."
Ngải Huy mới hiểu được "Chuyện bên đó" thì ra là nói Mục Thủ Hội, hắn ngạc nhiên: "Há, không biết đã xử lý như thế nào?"
Vương quản gia cười dài: "Mục Thủ Hội mất hai mục thủ, một người trọng thương, bị hủy năm phân bộ, họ đành phải tìm người chuyển lời xin hòa giải."
Ngải Huy thầm thất kinh, Cung Phủ thực là cường đại, bèn hỏi thêm: "Là hai mục thủ đó?"
Vương quản gia lắc đầu: "Không phải. Nghe nói hai người lần trước đã bị ngài đánh cho bị thương không nhẹ, lúc đầu phủ chủ đòi phải giao hai người đó ra, nhưng sau đó Mục Thủ Hội muốn dùng những cái khác để bồi thường, phủ chủ thấy họ có đủ thành ý, nên miễn cưỡng bỏ qua."
Nghe thấy không phải hai người kia, Ngải Huy yên tâm. Tuy hắn với Tửu Quỹ biết nhau chỉ mới một lần, nhưng hắn không hề muốn nghe tin Tửu Quỹ mất mạng.
Lúc nhìn thấy Tửu Quỹ, hắn lại nhớ tới Hoa Khôi đã mất.
Ngải Huy không hỏi thành ý của Mục Thủ Hội là gì, nhưng rõ ràng Mục Thủ Hội nhất định đã phải bỏ ra một cái giá xứng đáng, nếu không Cung Phủ đã không đồng ý cho hòa giải.
Điều này khiến Ngải Huy càng thêm ấn tượng về căn cơ thâm hậu của các đại thế gia.
Mục Thủ Hội thực lực thế nào, Ngải Huy đương nhiên đã biết, chắc chắn không phải là nơi hắn chọc vào được. Nếu không phải đối phương muốn có Tuyết Dung Nham, hắn nhất định sẽ không chọc vào Mục Thủ Hội. Nhưng Mục Thủ Hội lại bị Cung Phủ đánh cho tới mức phải xin hòa giải, cho thấy thực lực của Cung Phủ không phải tầm thường.
Ngải Huy mừng rỡ, vì hắn với Cung Phủ không có gì xung đột. Ngược lại, hai bên còn có thể hợp tác với nhau, có thể tin tưởng lẫn nhau.
Có lẽ Cung Phủ cũng nhìn thấy điều này, nên mới cho đưa tới nhiều quà như vậy.
Thái độ của Vương quản gia càng làm Ngải Huy thêm chắc suy đoán của mình, đặc biệt là khi nghe thấy Sư Tuyết Mạn muốn tự thành lập một chiến bộ, họ lập tức đưa vật tư tới. Chỉ từ một điểm này, đủ thấy Vương quản gia ở Cung Phủ hẳn là khá có quyền lên tiếng, có quyền tự quyết một số vấn đề.
Ngải Huy thuận miệng hỏi: "Tình hình Sư gia hiện nay thế nào? Tuyết Mạn đã lâu rồi chưa về nhà."
Hắn thấy hơi ngộ, Cung Phủ nghe tin Sư Tuyết Mạn thành lập chiến bộ thì lập tức cho mang đồ tới hỗ trợ, trong khi đại gia tộc của Thiết Nữu từ hồi Tuyết Mạn gia nhập Tùng Gian Phái lại chẳng hề quan tâm.
Vương quản gia định nói lại thôi.
Ngải Huy hỏi ngay: "Có chuyện?"
Vương quản gia nhìn quanh, nói nhỏ: "Nhờ chuyển lời cho Tuyết Mạn tiểu thư, dù có thế nào, dứt khoát không được về nhà."
Ngải Huy giật thót, xem ra trong nhà Thiết Nữu có chuyện thật rồi, hỏi khẽ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vương quản gia lắc đầu không nói.
Ngải Huy thấy thế, không ép hỏi nữa, nhưng thầm nghĩ nhất định phải để ý tới chuyện này, phải cho người đi hỏi thăm tin tức thêm mới được. Nhưng hắn cũng không lo lắm, Thiết Nữu bây giờ đã là đại sư, dù có đến đâu, cô cũng đều có quyền lên tiếng. Chẳng có mấy người ép được cô làm chuyện cô không muốn làm.
Huống hồ sau lưng Thiết Nữu còn có bọn hắn.
Vương quản gia là người biết điều, nói chuyện hài hước, làm ai cũng vui vẻ, lão lại còn ra tay mạnh bạo, sẵn sàng "Ai nha, chuyện này tệ phủ có cách, mấy ngày nữa sẽ chuyển một ít qua đây." .
Không khuất phục bạo lực, nhưng nhất định phải e sợ tiền tài.
Ngải Huy thích nhất là tám chuyện với cường hào như thế, thời gian là vàng bạc? Thôi đi! Thời gian chỉ là nước trong bọt biển thôi, lúc nào cũng có hết!
Tới đây tới đây, tám chuyện chút đi, tới dùng tiền đập vào ta đi!
Chủ lẫn khách đều vui vẻ, hai người đảo mắt đã xưng huynh gọi đệ.
Lúc đầu Ngải Huy chỉ định thu chút lợi ích từ Vương quản gia, nhưng sau đó phát hiện, Vương quản gia thế mà vô cùng tinh thông tin tức. Hắn nói tới cái gì, Vương quản gia cũng có một số thứ liên quan mà Ngải Huy không biết.
Ví dụ như chuyện đánh nhau ngoài tiền tuyến, Thiên Phong và Binh Nhân hai bộ đều đã chỉnh quân chờ phân phó, họ phải ra tiền tuyến hỗ trợ Bắc Hải Bộ. Hay ví dụ như giá vật tư khắp nơi đã tăng thêm bảy phần, hay ví dụ như ba bộ trung ương hình như mỗi bộ lại có ý riêng, vân vân.
Ngải Huy nghe vô cùng say sưa, những tin tức loại này hắn chẳng bao giờ rớ tới được.
Thình lình Vương quản gia hỏi: "Lão đệ, ngươi bảo đại chiến chừng nào sẽ bắt đầu?"
Ngải Huy giật mình, không cười nữa, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo hẳn, bật thốt: "Lúc An Mộc Đạt tông sư ngã xuống."
Nói xong, hắn mới biết mình mới nói cái gì.
Vương quản gia cũng giật mình, dù đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không giấu được sự rung động trong lòng ngay giây phút đó.
Mục Thủ Hội.
Thu Thủy nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh. Mặt thị tái nhợt không thấy chút máu, da khô khốc nứt nẻ, không còn chút nét quyến rũ ngày trước.
"Vẫn chưa tỉnh?"
Nam tử lên tiếng tuổi chừng hai lăm hai sáu, dung mạo tuyệt mỹ, giữa trán có một chấm đỏ. Da mặt hắn trắng muốt mịn màng, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy, cặp chân mày thanh tú, thỉnh thoảng lại hơi cau vào, lơ đãng lộ ra vẻ ưu thương.
Hắn ta có một cái tên rất kỳ quái, Hồng Dung Nhan.
Ngay ở trong Mục Thủ Hội, rất ít người nghe thấy cái tên này. Hắn ta rất ít lộ mặt, nhưng Tửu Quỹ lại không dám bất kính với hắn ta chút nào.
Vì hắn ta là đệ nhị mục thủ của Mục Thủ Hội, Hồng Dung Nhan.
Tửu Quỹ lo âu: "Chưa, sinh cơ trong người cô ấy đã sắp chấm dứt. Ta đã cho cô ấy uống hỗn độn đan, mới miễn cưỡng giữ lại chút sinh cơ tới bây giờ."
Hỗn độn đan là bảo mệnh nguyên đan của Mục Thủ Hội, luyện chế vô cùng khó khăn, nên rất quý giá, chỉ có mục thủ mới được bào chế. Hỗn độn đan phải dùng năm loại nguyên lực nguyên đan, quá trình luyện chế rất phức tạp.
Hỗn độn đan chứa Hỗn Độn Nguyên Lực cực kỳ tinh khiết, chỉ cần người Mục Thủ Hội còn một hơi là còn cứu được.
Nếu không phải Thu Thủy đã quá nguy hiểm, Tửu Quỹ cũng không nỡ dùng hỗn độn đan của hắn.
Hồng Dung Nhan lo lắng, giọng nói của hắn ta rất êm tai, như có ma lực, xen chút ưu thương: "Uy lực lôi đình thực là bá đạo, đây cũng là kiếp số của Thu Thủy. Tâm thần ký thác vào vật ngoài thân là chuyện quá sức nguy hiểm, bất cẩn là bị phản phệ ngay."
"Đúng vậy." Tửu Quỹ than thở: "Nhưng đó lại là đạo của cô ấy."
Đại sư chi đạo của các đại sư đều không giống nhau, có người đi theo đường chính, có người lại đi đường tà.
Người với người vốn không giống nhau, đạo với đạo đương nhiên cũng không giống nhau.
Phương pháp Thần Du của Tửu Quỹ cũng cực kỳ hung hiểm, vì lỡ không khống chế được, thú tính trong rượu sẽ đổi khách làm chủ, làm hắn mất đi bản thân và lý trí, biến thành con hoang thú hình người.
Hồng Dung Nhan thở dài, chuyện này khó giải quyết, hắn ta đổi đề tài: "Thiệu Tiên Sinh đồng ý chưa?"
"Chưa!" Khuôn mặt Tửu Quỹ vì giận hơi tái đi: "Lão già đó rất khó chơi, dứt khoát không chịu nhận lời. Nếu không vì cơ thể lão yếu ớt, nhất định sẽ cho lão biết tay!"
Đương nhiên Tửu Quỹ tức giận, tình hình hiện giờ của Thu Thủy đòi hỏi phải luyện chế ra một con rối mới. Người ta nói Thiệu Tiên Sinh là một thổ tu xuất sắc, khá am hiểu luyện chế sa ngẫu, thế nên Tửu Quỹ mới nhờ lão, ai ngờ lại bị lão từ chối.
Gã nghe nói Thiệu Tiên Sinh từ hồi nhập hội tới giờ chưa từng thấy luyện ra con sa ngẫu nào, thường ngày không đọc sách thì ngồi chơi, chưa từng cống hiến gì cho hội.
Rất kì lạ là một người không phận sự như thế mà chẳng có ai trông coi, chẳng có ai quản lý lão.
Tửu Quỹ biết ở trong hội mà không cống hiến sẽ bị đối xử thế nào. Nếu không chứng minh được bản thân có giá trị, thì ngày tháng sống trong hội sẽ vô cùng u ám . Mấy chuyện như chiêu hiền đãi sĩ gì đó chẳng bao giờ có khả năng xuất hiện được bên trong hội.
Trước đây không phải không có những người ngạo khí nhưng đều nhanh chóng được dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, tận lực cống hiến tất cả khả năng của mình.
Nhưng ông lão này, không ngờ lại sống rất nhàn nhã thảnh thơi, thực là kỳ quái.
Hồng Dung Nhan lắc đầu: "Không được vô lễ với Thiệu Tiên Sinh."
Dù hắn ta nói rất nhẹ nhàng nhưng Tửu Quỹ lại giật thót: "Thiệu Tiên Sinh có lai lịch?"
Hồng Dung Nhan lắc đầu không trả lời, chỉ nói: "Ngươi biết thế là được rồi."
Tửu Quỹ thầm thở phào, may mà gã thấy lão kia yếu ớt nên chưa làm gì, quả là đằng sau người này có vấn đề, gã vội đáp: "Vâng."
"Ta đến gặp ông ấy."
Hồng Dung Nhan quay người bỏ đi. (~^~)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.