Chương 591: Kiếm khí
Phương Tưởng
23/09/2017
Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp
Phong Xa Kiếm là vũ khí hoàn toàn mới, tất cả mọi người chưa từng được nhìn thấy.
Chiến đấu ra sao, phương thức tấn công như thế nào, sức chiến đấu là bao nhiêu, không một ai biết.
Côn Lôn Thiên Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp để quan sát sự vận chuyển của nó. Bởi vì bản thân là Kiếm Tu cho nên nàng ta vô cùng tò mò đối với Phong Xa Kiếm. Lúc trước Ngải Huy đã nói rằng, Kiếm Tu của Phong Xa Kiếm không giống với Kiếm Tu bình thường, câu nói này đã làm bùng lên lòng hiếu kỳ của nàng ta.
Sư Tuyết Mạn cũng hết sức hiếu kỳ. Thời điểm nàng đi, Phong Xa Kiếm vẫn chỉ là một cái khung sắt xấu xí.
Còn Tiểu Sơn và Thiết Binh Nhân thì mở to mắt, chờ đợi màn biểu diễn của Phong Xa Kiếm.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Cố Hiên chợt cảm thấy sống lưng mình như oằn xuống bởi vì áp lực đột ngột tăng lên. Thạch Chí Quang đang ở đuôi kiếm, cũng như gặp phải cường địch, tập trung tinh thần tối đa.
Cố Hiên điều chỉnh lại tâm trạng. Thấy kẻ địch xông lên từ nhiều phương hướng khác nhau, gã không nóng vội xuất kiếm, mà chỉ thét lớn: "Xông thẳng tới! Thất Tinh, chuẩn bị!"
Thạch Chí Quang trợn trừng hai mắt, bàn tay đang đặt ở chuôi kiếm chuyển động, vẽ ra muôn vàn ảo ảnh khiến người khác hoa mắt. Hoắc Đạt cách đó không xa, nhìn thấy thế hai mắt sáng bừng lên. Riêng chiêu này, ông ta vẫn không thể nào hoàn thành được tự nhiên đẹp mắt như Thạch Chí Quang. Độ khó của chiêu này không nằm ở tốc độ, mà ở độ biến ảo của đôi tay. Mỗi khi đưa Nguyên lực vào, phải duy duy trì đều đặn ở một mức độ rất nhỏ, chính xác đến tuyệt đối.
Dưới tốc độ chuyển động tối đa, lại phải đưa Nguyên Lực vào ở mức độ chính xác tuyệt đối, đây mới là điểm khó khăn nhất.
Đôi khi, không thể không thừa nhận, thiên phú là một thứ vô cùng đáng sợ. Cảnh giới của Thạch Chí Quang kém xa Hoắc Đạt, tầm hiểu biết về Nguyên lực kém một trời một vực, thế nhưng trên phương diện Chưởng Kiếm Sử, Thạch Chí Quang lại có thành tựu xuất sắc hơn nhiều.
Đội trưởng do thám Thần Lang bỗng thấy Phong Xa Kiếm trước mặt đột nhiên trở nên mờ ảo, rồi biến thành một vệt sáng bay tới trước mặt gã.
Quá nhanh!
Đám do thám Huyết Tu chỉ thấy mắt hoa lên một cái, Phong Xa Kiếm được bao bọc trong vầng hào quang đã tới trước mặt bọn họ.
Không kịp né tránh, một tiếng động nặng nề vang lên, ba tên Huyết Tu lập tức bị đánh bay đi như quả bóng.
Những người trên Phong Xa Kiếm đếu có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, chỉ cần nghe tiếng động là đã có thể biết được, ba gã Huyết Tu đó e rằng đã bị nát vụn xương cốt toàn bộ cơ thể, không còn khả năng sống sót.
Thật sự bạo lực!
Riêng người tôn thờ đấu pháp cứng đối cứng là Thiết Binh Nhân, trong đầu đã bắt đầu hiện lên hình ảnh Phong Xa Kiếm đâm chém ngang dọc trong đám đông, những nơi nó đi qua, máu thịt bị nghiền nát, văng tứ tung.
Một vũ khí nguy hiểm! Còn nguy hiểm hơn cả Trấn Thần Phong!
Trấn Thần Phong có thể tích lớn hơn nhiều, cách thức tấn công cũng đa dạng hơn, nhưng nếu chỉ xét riêng về lực tấn công thì lại kém xa Phong Xa Kiếm.
Thiết Binh Nhân đột nhiên nảy sinh ham muốn loại vũ khí đáng sợ này, ngẫm nghĩ lát nữa có nên hỏi Ngải Huy mua một hai cái không.
Phong Xa Kiếm dễ dàng xuyên qua vòng vây của đám Huyết Tu. Vừa xuyên qua, Cố Hiên đã lập tức hét lớn: "Kiếm lên!"
Một tiếng oành như sấm rền vang lên.
Giống như có vô số âm thoa đồng thời vang lên, tất cả mọi người trên thân kiếm chợt cảm thấy đầu bỗng dưng ong lên. Mặc dù cảm giác đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng mọi người không còn giữ bình tĩnh được nữa, tỏ vẻ kinh ngạc lẫn rung động ra mặt.
Roẹt!
Sau một tiếng kêu như sét đánh, một kiếm ảnh to lớn khác thường, bắn từ đuôi kiếm ra.
Đây là...
Mọi người trợn tròn mắt, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Kiếm ảnh chợt nổ tung trong tiếng rền vang như sấm sét, biến thành bảy điểm sáng chói lọi, bung ra khắp mọi nơi. Bụp, điểm sáng nổ tung, vô số kiếm ảnh bắn vụt ra giống như những cái cánh tách ra từ một bông hoa. Trên không trung xuất hiện tổng cộng bảy cái lưới kiếm lớn nhỏ khác nhau, đan xen chằng chịt.
Trước mặt tên đội trưởng do thám đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, tầm mắt trở nên trắng xóa, gã biết ngay là gặp nguy hiểm.
Nhưng gã không kịp có bất cứ phản ứng nào, làn sóng kiếm ảnh nhanh như tên bắn đã đổ ập tới.
Thân thể vạm vỡ của gã lập tức bị vô số kiếm ảnh cắt nát.
Đến khi ánh sáng chói lọi tắt ngấm, bầu trời đã biến thành trống không, toàn bộ Huyết Tu đã bị tiêu diệt.
Cố Hiên thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch kẻ địch, không làm hỏng việc. Dù Thất Tinh bao trùm một phạm vi rất lớn, nhưng vẫn có góc chết, nếu như không gặp may thì sẽ có cá lọt lưới.
Rất may là hôm nay ông trời đứng về phía mình!
Y lau mồ hôi, kín đáo liếc nhìn lão Đại. Thấy lão Đại không có phản ứng gì, y mới nhè nhẹ thở phào một hơi.
Về phần những người còn lại trên Phong Xa Kiếm, lúc này đều im như thóc. Họ vẫn đang chìm trong kích động, cần có thời gian để tiêu hóa.
Ngải Huy lại không có cảm giác gì khác lạ, kỹ thuật của Cố Hiên chỉ có thể nói là trung bình khá. Tuy nhiên, hắn thừa hiểu không thể gấp được, đánh thêm vài trận nữa là gã sẽ thành thạo hơn. Hắn hồn nhiên quên mất, mình thật ra cũng đâu có phải là chiến binh dày dạn sa trường.
Thần thái mọi người dần trở lại bình thường, bởi họ đâu phải là loại người bình thường, duy chỉ có Côn Lôn Thiên Phong là vẫn khó có thể bình tĩnh nổi. Đến giờ nàng ta mới hiểu tại sao lúc trước Ngải Huy lại nói hai loại Kiếm Tu khác nhau. Nàng ta là người bị chấn động mạnh tinh thần mạnh nhất, nhóm Cố Hiên đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức về Kiếm Tu của nàng ta.
Thế này mà cũng có thể gọi là Kiếm Tu hay sao?
Không theo đuổi kiếm thức biến hóa, mà theo đuổi đồng điệu. Kiếm Tu như vậy, nàng ta mới nghe thấy lần đầu tiên.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy uy lực đáng sợ của kiếm ảnh do Lôi Đình Chi Kiếm chém ra, nàng ta nhất định sẽ cho rằng họ đã lầm đường lạc lối. Từ xưa đến nay không có kiếm thuật như vậy! Từ xưa đến nay không có Kiếm Tu như vậy!
Hỏa Sơn Tôn Giả than thở: "Chỉ là một tiểu đội do thám mà cũng dám tấn công chúng ta, qua đó có thể thấy được khí thế của bên địch quá mạnh."
Thiết Binh Nhân nói: "Bởi chiến thắng như chẻ tre, cho nên Huyết Tu mới cho rằng chúng ta không chịu nổi một đòn. Chỉ có vài người đã phá tan một Chiến bộ, đúng là chuyện lạ gì cũng có!"
Trong lòng mọi người ngổn ngang trăm mối. Lúc mới bắt đầu, năng lực của hai phe cân bằng, nhưng chỉ một thời gian ngắn Nguyên Tu đã rơi vào thế yếu, sa sút hoàn toàn. Nguyên Tu thật sự không có gì nhiều để kiêu ngạo, cho dù là Trọng Vân Chi Thương lập nên kỳ tích cũng chỉ để minh chứng hiện giờ Nguyên Tu đang yếu thế rõ rệt hơn.Mọi người đã gần như trở lại bình thường, sự rung động do Phong Xa Kiếm mang lại đã giảm đến mức tối thiểu, nhưng tâm trạng lại biến thành nặng nề. Phong Xa Kiếm xác thực là sắc bén, nhưng rất khó bồi dưỡng ra một Chưởng Kiếm Sử, điều đó đã định trước nó chỉ có ảnh hưởng rất hạn chế đối với toàn bộ cuộc chiến. Có thêm một hai Phong Xa Kiếm nữa là có thể thay đổi chiều hướng của toàn bộn cuộc chiến hay sao?
Ngải Huy cảm nhận được tâm trạng mọi người đang sa sút, nhưng không có cách nào vực dậy. Không phải một hai câu là có thể thay đổi được điều đó, sự thăng trầm tâm trạng của hai phe được đúc thành từ mỗi trận chiến thắng hoặc thất bại.
Phương pháp duy nhất giúp sĩ khí tăng lên chỉ có thể là thắng lợi, ngoài ra không còn cách nào khác.
Ngải Huy cũng ý thức được, trận chiến này sợ rằng sẽ gian khổ hơn nhiều so với hắn đã nghĩ. Những vị tướng lãnh nắm thực quyền, những đại sư tung hoành ngang dọc đang đứng bên cạnh mình, cũng còn bi quan như vậy, tâm trạng của binh sĩ ra sao thì đâu có khó đoán.
Ngải Huy vẫn ghi nhớ hướng đến của đám do thám vừa rồi, hạ lệnh tiếp tục tiến tới.
Nếu gặp phải quân do thám của kẻ địch thì có nghĩa là quân chủ lực của kẻ địch còn cách không xa.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau họ đã gặp phải đội do thám thứ hai. Ngải Huy vẫn không nhúng tay vào, tiếp tục nhường cho Cố Hiên chỉ huy.
Lần này, kỹ thuật của Cố Hiên tốt hơn lần trước rất nhiều, không để cho một tên do thám nào chạy thoát.
Nhưng nơi này chỉ còn cách đại quân kẻ địch một quãng rất ngắn, tiếng chiến đấu đã làm kinh động đến những tiểu đội do thám khác. Tiểu đội do thám thứ ba tới rất nhanh, không hề cho họ một chút thời gian ngắn ngủi nào để nghỉ ngơi.
Lần này, Cố Hiên chỉ huy Lôi Đình Chi Kiếm không thể diệt sạch kẻ địch.
Đương nhiên, ngoài việc trình độ của Cố Hiên cần hạn chế ra, nguyên nhân còn xuất phát từ việc đám do thám Huyết Tu chủ động rút lui để chạy về báo động. Khi thấy Phong Xa Kiếm đã xông tới tận đây, đám do thám này đã hiểu rằng những tiểu đội do thám phía trước tám chín phần mười là đã gặp bất trắc. Bọn chúng không chọn tử chiến, mà là xé lẻ ra chạy trốn. Thởi điểm này, báo động cho đại quân mới là việc quan trọng nhất.
Rất nhiều tín hiệu đỏ tươi màu máu, nở bùng trên không trung như những đóa hoa tươi đẹp.
Qua việc này cũng có thể thấy được Huyết Tu tinh nhuệ ra sao. So với Chiến bộ Nguyên Tu, bọn chúng điềm tĩnh lão luyện hơn nhiều, kinh nghiệm chiến đấu dày dạn hơn nhiều.
Vẻ mặt của mọi người vô cùng nặng nề.
Với những người lần đầu lên tiền tuyến là Tiểu Sơn, Hỏa Sơn Tôn Giả và hai người Đồng Quỷ Ngư Kim, đây mới là lần đầu tiên họ va chạm với Chiến bộ Huyết Tu. Huyết Tu tinh nhuệ hơn họ đã nghĩ.
Thiết Binh Nhân nhắc nhở Ngải Huy: "Đại quân của kẻ địch sắp tới rồi."
Ngải Huy thản nhiên nói: "Đã tới rồi!"
Hắn vừa dứt lời, đường chân trời đột nhiên bồng bềnh như sóng gợn, tiếng động ầm ầm văng vẳng vọng về. Dù còn cách xa như vậy, mọi người vẫn có thể cảm nhận được khí thế đánh đâu thắng đó của kẻ địch xộc thẳng vào mặt.
Ngải Huy quay người lại, đi tới Kiếm Tháp.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, giống như một xác ướp cổ quấn băng kín mít đang nhàn nhã dạo chơi. Lúc ban đầu, mọi người dù nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt với hình hài xác ướp mắt đỏ của hắn, nhưng đến giờ thì đã thấy rất bình thường.
Ngải Huy định làm gì?
Mọi người sinh lòng ngạc nhiên khó hiểu.
Ngải Huy dùng kiếm thay gậy chống để leo lên, thân hình ốm yếu tỏa ra một loại khí thế khó tả bằng lời.
Toàn bộ đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đột nhiên trở nên kích động, lão Đại rõ ràng đang định đích thân ra tay! Kể từ cuộc chiến trên đỉnh Hắc Ngư Chủy Sơn trở đi, các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đã coi Ngải Huy là thần tượng. Sau này, trong quá tình tu luyện hàng ngày, phần lớn là Cố Hiên chỉ huy họ, lão Đại rất ít khi ra tay.
Khí thế của Ngải Huy càng lúc càng mạnh, hình tượng của hắn trong lòng mọi người cũng càng lúc càng trở nên cao lớn khôn lường.
Cố Hiên thực sự rất kích động. Y là phó bộ thủ của Lôi Đình Chi Kiếm, cũng là cao thủ chỉ đứng sau mỗi Ngải Huy trong Chiến bộ. Nhưng chỉ có một mình y mới biết được, khoảng cách giữa mình và lão Đại lớn đến chừng nào.
Mỗi một lần lão Đại ra tay, là một lần được quan sát học hỏi hiếm có đối với y.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Ngải Huy. Trong đôi mắt rất nhiều người thể hiện rõ tâm trạng ngạc nhiên lẫn khó hiểu của họ.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đến thế.
Trên người không hề có dấu hiệu Nguyên lực dao động, nhưng chẳng hiểu tại sao, Ngải Huy lại dường như đã biến thành trong suốt một cách thần kỳ, giống như là... thủy tinh. Quanh cơ thể hắn dập dờn một loại khí tức vô hình khó có thể miêu tả bằng lời.
Đôi mắt dễ thương của Côn Lôn Thiên Phong sáng lên, nàng ta hầu như không dám tin vào mắt mình.
Đối với người khác, khí tức vô hình kia rất lạ lẫm, nhưng riêng bản thân nàng ta thì lại có cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ.
Đó là Kiếm Khí! Kiếm khí vô cùng thuần khiết!
Đó là cảnh giới mà nàng ta hằng ao ước. Chỉ trong những điển tịch về thời đại Tu Chân thì mới có thể nhìn thấy những lời miêu tả về nó.
Trời, hắn làm được bằng cách nào?
Từ nhỏ Côn Lôn Thiên Phong đã si mê kiếm, chấp bút viết một bản Kiếm Điển là một trong những nguyện vọng cháy bỏng nhất của nàng ta. Nàng ta vẫn cứ nghĩ rằng mình là Kiếm Tu mạnh nhất đương thời, nhưng đến giờ mới phát hiện ra, hóa ra có người đã vượt lên trước mình.
Không có Nguyên lực, chỉ có mỗi kiếm.
Ngải Huy không biết được trong lòng mọi người lúc này đang rối loạn. Khi hắn đứng vạo vị trí Kiếm Tháp, cầm lấy chuôi kiếm, trong đầu không còn suy nghĩ nào khác, chỉ chú tâm vào kiếm, giống như đã biến thành một người khác.
Cảm giác đang hòa mình vào trời đất, Kim Phong rít lên mang theo mây trôi cùng ánh mặt trời lướt vèo qua bề mặt màn sáng của Phong Xa Kiếm. Những dãy núi xa xa dường như đang dõi mắt nhìn hắn, bầu trời xanh trên đỉnh đầu dường như cũng đang dõi mắt nhìn hắn.
Mặt đất bao la bát ngát, khí phách vút cao.
Xoảng, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ.
Loảng xoảng, muôn kiếm đồng thời ngân lên cộng hưởng, vang vọng khắp đất trời.
Chấn động nhẹ nhàng truyền tới từ thanh kiếm trong tay hắn, giống như những dòng điện dày đặc, lan truyền tới thân thể các đội viên, làm đầu óc bọn họ tê dại, lông tóc toàn thân dựng đứng. Dòng máu đào đang lặng lẽ tuần hoàn trong cơ thể bỗng sôi trào, cuồn cuộn chảy như một dòng dung nham nóng bỏng.
Một giọng nói đanh thép chợt át cả tiếng gió đang gào rú vang vọng cả đất trời.
"Mục tiêu, quân địch, xung phong với tốc độ cao nhất!"
Biên: Đậu bắp
Phong Xa Kiếm là vũ khí hoàn toàn mới, tất cả mọi người chưa từng được nhìn thấy.
Chiến đấu ra sao, phương thức tấn công như thế nào, sức chiến đấu là bao nhiêu, không một ai biết.
Côn Lôn Thiên Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp để quan sát sự vận chuyển của nó. Bởi vì bản thân là Kiếm Tu cho nên nàng ta vô cùng tò mò đối với Phong Xa Kiếm. Lúc trước Ngải Huy đã nói rằng, Kiếm Tu của Phong Xa Kiếm không giống với Kiếm Tu bình thường, câu nói này đã làm bùng lên lòng hiếu kỳ của nàng ta.
Sư Tuyết Mạn cũng hết sức hiếu kỳ. Thời điểm nàng đi, Phong Xa Kiếm vẫn chỉ là một cái khung sắt xấu xí.
Còn Tiểu Sơn và Thiết Binh Nhân thì mở to mắt, chờ đợi màn biểu diễn của Phong Xa Kiếm.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Cố Hiên chợt cảm thấy sống lưng mình như oằn xuống bởi vì áp lực đột ngột tăng lên. Thạch Chí Quang đang ở đuôi kiếm, cũng như gặp phải cường địch, tập trung tinh thần tối đa.
Cố Hiên điều chỉnh lại tâm trạng. Thấy kẻ địch xông lên từ nhiều phương hướng khác nhau, gã không nóng vội xuất kiếm, mà chỉ thét lớn: "Xông thẳng tới! Thất Tinh, chuẩn bị!"
Thạch Chí Quang trợn trừng hai mắt, bàn tay đang đặt ở chuôi kiếm chuyển động, vẽ ra muôn vàn ảo ảnh khiến người khác hoa mắt. Hoắc Đạt cách đó không xa, nhìn thấy thế hai mắt sáng bừng lên. Riêng chiêu này, ông ta vẫn không thể nào hoàn thành được tự nhiên đẹp mắt như Thạch Chí Quang. Độ khó của chiêu này không nằm ở tốc độ, mà ở độ biến ảo của đôi tay. Mỗi khi đưa Nguyên lực vào, phải duy duy trì đều đặn ở một mức độ rất nhỏ, chính xác đến tuyệt đối.
Dưới tốc độ chuyển động tối đa, lại phải đưa Nguyên Lực vào ở mức độ chính xác tuyệt đối, đây mới là điểm khó khăn nhất.
Đôi khi, không thể không thừa nhận, thiên phú là một thứ vô cùng đáng sợ. Cảnh giới của Thạch Chí Quang kém xa Hoắc Đạt, tầm hiểu biết về Nguyên lực kém một trời một vực, thế nhưng trên phương diện Chưởng Kiếm Sử, Thạch Chí Quang lại có thành tựu xuất sắc hơn nhiều.
Đội trưởng do thám Thần Lang bỗng thấy Phong Xa Kiếm trước mặt đột nhiên trở nên mờ ảo, rồi biến thành một vệt sáng bay tới trước mặt gã.
Quá nhanh!
Đám do thám Huyết Tu chỉ thấy mắt hoa lên một cái, Phong Xa Kiếm được bao bọc trong vầng hào quang đã tới trước mặt bọn họ.
Không kịp né tránh, một tiếng động nặng nề vang lên, ba tên Huyết Tu lập tức bị đánh bay đi như quả bóng.
Những người trên Phong Xa Kiếm đếu có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, chỉ cần nghe tiếng động là đã có thể biết được, ba gã Huyết Tu đó e rằng đã bị nát vụn xương cốt toàn bộ cơ thể, không còn khả năng sống sót.
Thật sự bạo lực!
Riêng người tôn thờ đấu pháp cứng đối cứng là Thiết Binh Nhân, trong đầu đã bắt đầu hiện lên hình ảnh Phong Xa Kiếm đâm chém ngang dọc trong đám đông, những nơi nó đi qua, máu thịt bị nghiền nát, văng tứ tung.
Một vũ khí nguy hiểm! Còn nguy hiểm hơn cả Trấn Thần Phong!
Trấn Thần Phong có thể tích lớn hơn nhiều, cách thức tấn công cũng đa dạng hơn, nhưng nếu chỉ xét riêng về lực tấn công thì lại kém xa Phong Xa Kiếm.
Thiết Binh Nhân đột nhiên nảy sinh ham muốn loại vũ khí đáng sợ này, ngẫm nghĩ lát nữa có nên hỏi Ngải Huy mua một hai cái không.
Phong Xa Kiếm dễ dàng xuyên qua vòng vây của đám Huyết Tu. Vừa xuyên qua, Cố Hiên đã lập tức hét lớn: "Kiếm lên!"
Một tiếng oành như sấm rền vang lên.
Giống như có vô số âm thoa đồng thời vang lên, tất cả mọi người trên thân kiếm chợt cảm thấy đầu bỗng dưng ong lên. Mặc dù cảm giác đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng mọi người không còn giữ bình tĩnh được nữa, tỏ vẻ kinh ngạc lẫn rung động ra mặt.
Roẹt!
Sau một tiếng kêu như sét đánh, một kiếm ảnh to lớn khác thường, bắn từ đuôi kiếm ra.
Đây là...
Mọi người trợn tròn mắt, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Kiếm ảnh chợt nổ tung trong tiếng rền vang như sấm sét, biến thành bảy điểm sáng chói lọi, bung ra khắp mọi nơi. Bụp, điểm sáng nổ tung, vô số kiếm ảnh bắn vụt ra giống như những cái cánh tách ra từ một bông hoa. Trên không trung xuất hiện tổng cộng bảy cái lưới kiếm lớn nhỏ khác nhau, đan xen chằng chịt.
Trước mặt tên đội trưởng do thám đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, tầm mắt trở nên trắng xóa, gã biết ngay là gặp nguy hiểm.
Nhưng gã không kịp có bất cứ phản ứng nào, làn sóng kiếm ảnh nhanh như tên bắn đã đổ ập tới.
Thân thể vạm vỡ của gã lập tức bị vô số kiếm ảnh cắt nát.
Đến khi ánh sáng chói lọi tắt ngấm, bầu trời đã biến thành trống không, toàn bộ Huyết Tu đã bị tiêu diệt.
Cố Hiên thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch kẻ địch, không làm hỏng việc. Dù Thất Tinh bao trùm một phạm vi rất lớn, nhưng vẫn có góc chết, nếu như không gặp may thì sẽ có cá lọt lưới.
Rất may là hôm nay ông trời đứng về phía mình!
Y lau mồ hôi, kín đáo liếc nhìn lão Đại. Thấy lão Đại không có phản ứng gì, y mới nhè nhẹ thở phào một hơi.
Về phần những người còn lại trên Phong Xa Kiếm, lúc này đều im như thóc. Họ vẫn đang chìm trong kích động, cần có thời gian để tiêu hóa.
Ngải Huy lại không có cảm giác gì khác lạ, kỹ thuật của Cố Hiên chỉ có thể nói là trung bình khá. Tuy nhiên, hắn thừa hiểu không thể gấp được, đánh thêm vài trận nữa là gã sẽ thành thạo hơn. Hắn hồn nhiên quên mất, mình thật ra cũng đâu có phải là chiến binh dày dạn sa trường.
Thần thái mọi người dần trở lại bình thường, bởi họ đâu phải là loại người bình thường, duy chỉ có Côn Lôn Thiên Phong là vẫn khó có thể bình tĩnh nổi. Đến giờ nàng ta mới hiểu tại sao lúc trước Ngải Huy lại nói hai loại Kiếm Tu khác nhau. Nàng ta là người bị chấn động mạnh tinh thần mạnh nhất, nhóm Cố Hiên đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức về Kiếm Tu của nàng ta.
Thế này mà cũng có thể gọi là Kiếm Tu hay sao?
Không theo đuổi kiếm thức biến hóa, mà theo đuổi đồng điệu. Kiếm Tu như vậy, nàng ta mới nghe thấy lần đầu tiên.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy uy lực đáng sợ của kiếm ảnh do Lôi Đình Chi Kiếm chém ra, nàng ta nhất định sẽ cho rằng họ đã lầm đường lạc lối. Từ xưa đến nay không có kiếm thuật như vậy! Từ xưa đến nay không có Kiếm Tu như vậy!
Hỏa Sơn Tôn Giả than thở: "Chỉ là một tiểu đội do thám mà cũng dám tấn công chúng ta, qua đó có thể thấy được khí thế của bên địch quá mạnh."
Thiết Binh Nhân nói: "Bởi chiến thắng như chẻ tre, cho nên Huyết Tu mới cho rằng chúng ta không chịu nổi một đòn. Chỉ có vài người đã phá tan một Chiến bộ, đúng là chuyện lạ gì cũng có!"
Trong lòng mọi người ngổn ngang trăm mối. Lúc mới bắt đầu, năng lực của hai phe cân bằng, nhưng chỉ một thời gian ngắn Nguyên Tu đã rơi vào thế yếu, sa sút hoàn toàn. Nguyên Tu thật sự không có gì nhiều để kiêu ngạo, cho dù là Trọng Vân Chi Thương lập nên kỳ tích cũng chỉ để minh chứng hiện giờ Nguyên Tu đang yếu thế rõ rệt hơn.Mọi người đã gần như trở lại bình thường, sự rung động do Phong Xa Kiếm mang lại đã giảm đến mức tối thiểu, nhưng tâm trạng lại biến thành nặng nề. Phong Xa Kiếm xác thực là sắc bén, nhưng rất khó bồi dưỡng ra một Chưởng Kiếm Sử, điều đó đã định trước nó chỉ có ảnh hưởng rất hạn chế đối với toàn bộ cuộc chiến. Có thêm một hai Phong Xa Kiếm nữa là có thể thay đổi chiều hướng của toàn bộn cuộc chiến hay sao?
Ngải Huy cảm nhận được tâm trạng mọi người đang sa sút, nhưng không có cách nào vực dậy. Không phải một hai câu là có thể thay đổi được điều đó, sự thăng trầm tâm trạng của hai phe được đúc thành từ mỗi trận chiến thắng hoặc thất bại.
Phương pháp duy nhất giúp sĩ khí tăng lên chỉ có thể là thắng lợi, ngoài ra không còn cách nào khác.
Ngải Huy cũng ý thức được, trận chiến này sợ rằng sẽ gian khổ hơn nhiều so với hắn đã nghĩ. Những vị tướng lãnh nắm thực quyền, những đại sư tung hoành ngang dọc đang đứng bên cạnh mình, cũng còn bi quan như vậy, tâm trạng của binh sĩ ra sao thì đâu có khó đoán.
Ngải Huy vẫn ghi nhớ hướng đến của đám do thám vừa rồi, hạ lệnh tiếp tục tiến tới.
Nếu gặp phải quân do thám của kẻ địch thì có nghĩa là quân chủ lực của kẻ địch còn cách không xa.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau họ đã gặp phải đội do thám thứ hai. Ngải Huy vẫn không nhúng tay vào, tiếp tục nhường cho Cố Hiên chỉ huy.
Lần này, kỹ thuật của Cố Hiên tốt hơn lần trước rất nhiều, không để cho một tên do thám nào chạy thoát.
Nhưng nơi này chỉ còn cách đại quân kẻ địch một quãng rất ngắn, tiếng chiến đấu đã làm kinh động đến những tiểu đội do thám khác. Tiểu đội do thám thứ ba tới rất nhanh, không hề cho họ một chút thời gian ngắn ngủi nào để nghỉ ngơi.
Lần này, Cố Hiên chỉ huy Lôi Đình Chi Kiếm không thể diệt sạch kẻ địch.
Đương nhiên, ngoài việc trình độ của Cố Hiên cần hạn chế ra, nguyên nhân còn xuất phát từ việc đám do thám Huyết Tu chủ động rút lui để chạy về báo động. Khi thấy Phong Xa Kiếm đã xông tới tận đây, đám do thám này đã hiểu rằng những tiểu đội do thám phía trước tám chín phần mười là đã gặp bất trắc. Bọn chúng không chọn tử chiến, mà là xé lẻ ra chạy trốn. Thởi điểm này, báo động cho đại quân mới là việc quan trọng nhất.
Rất nhiều tín hiệu đỏ tươi màu máu, nở bùng trên không trung như những đóa hoa tươi đẹp.
Qua việc này cũng có thể thấy được Huyết Tu tinh nhuệ ra sao. So với Chiến bộ Nguyên Tu, bọn chúng điềm tĩnh lão luyện hơn nhiều, kinh nghiệm chiến đấu dày dạn hơn nhiều.
Vẻ mặt của mọi người vô cùng nặng nề.
Với những người lần đầu lên tiền tuyến là Tiểu Sơn, Hỏa Sơn Tôn Giả và hai người Đồng Quỷ Ngư Kim, đây mới là lần đầu tiên họ va chạm với Chiến bộ Huyết Tu. Huyết Tu tinh nhuệ hơn họ đã nghĩ.
Thiết Binh Nhân nhắc nhở Ngải Huy: "Đại quân của kẻ địch sắp tới rồi."
Ngải Huy thản nhiên nói: "Đã tới rồi!"
Hắn vừa dứt lời, đường chân trời đột nhiên bồng bềnh như sóng gợn, tiếng động ầm ầm văng vẳng vọng về. Dù còn cách xa như vậy, mọi người vẫn có thể cảm nhận được khí thế đánh đâu thắng đó của kẻ địch xộc thẳng vào mặt.
Ngải Huy quay người lại, đi tới Kiếm Tháp.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, giống như một xác ướp cổ quấn băng kín mít đang nhàn nhã dạo chơi. Lúc ban đầu, mọi người dù nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt với hình hài xác ướp mắt đỏ của hắn, nhưng đến giờ thì đã thấy rất bình thường.
Ngải Huy định làm gì?
Mọi người sinh lòng ngạc nhiên khó hiểu.
Ngải Huy dùng kiếm thay gậy chống để leo lên, thân hình ốm yếu tỏa ra một loại khí thế khó tả bằng lời.
Toàn bộ đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đột nhiên trở nên kích động, lão Đại rõ ràng đang định đích thân ra tay! Kể từ cuộc chiến trên đỉnh Hắc Ngư Chủy Sơn trở đi, các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đã coi Ngải Huy là thần tượng. Sau này, trong quá tình tu luyện hàng ngày, phần lớn là Cố Hiên chỉ huy họ, lão Đại rất ít khi ra tay.
Khí thế của Ngải Huy càng lúc càng mạnh, hình tượng của hắn trong lòng mọi người cũng càng lúc càng trở nên cao lớn khôn lường.
Cố Hiên thực sự rất kích động. Y là phó bộ thủ của Lôi Đình Chi Kiếm, cũng là cao thủ chỉ đứng sau mỗi Ngải Huy trong Chiến bộ. Nhưng chỉ có một mình y mới biết được, khoảng cách giữa mình và lão Đại lớn đến chừng nào.
Mỗi một lần lão Đại ra tay, là một lần được quan sát học hỏi hiếm có đối với y.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Ngải Huy. Trong đôi mắt rất nhiều người thể hiện rõ tâm trạng ngạc nhiên lẫn khó hiểu của họ.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đến thế.
Trên người không hề có dấu hiệu Nguyên lực dao động, nhưng chẳng hiểu tại sao, Ngải Huy lại dường như đã biến thành trong suốt một cách thần kỳ, giống như là... thủy tinh. Quanh cơ thể hắn dập dờn một loại khí tức vô hình khó có thể miêu tả bằng lời.
Đôi mắt dễ thương của Côn Lôn Thiên Phong sáng lên, nàng ta hầu như không dám tin vào mắt mình.
Đối với người khác, khí tức vô hình kia rất lạ lẫm, nhưng riêng bản thân nàng ta thì lại có cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ.
Đó là Kiếm Khí! Kiếm khí vô cùng thuần khiết!
Đó là cảnh giới mà nàng ta hằng ao ước. Chỉ trong những điển tịch về thời đại Tu Chân thì mới có thể nhìn thấy những lời miêu tả về nó.
Trời, hắn làm được bằng cách nào?
Từ nhỏ Côn Lôn Thiên Phong đã si mê kiếm, chấp bút viết một bản Kiếm Điển là một trong những nguyện vọng cháy bỏng nhất của nàng ta. Nàng ta vẫn cứ nghĩ rằng mình là Kiếm Tu mạnh nhất đương thời, nhưng đến giờ mới phát hiện ra, hóa ra có người đã vượt lên trước mình.
Không có Nguyên lực, chỉ có mỗi kiếm.
Ngải Huy không biết được trong lòng mọi người lúc này đang rối loạn. Khi hắn đứng vạo vị trí Kiếm Tháp, cầm lấy chuôi kiếm, trong đầu không còn suy nghĩ nào khác, chỉ chú tâm vào kiếm, giống như đã biến thành một người khác.
Cảm giác đang hòa mình vào trời đất, Kim Phong rít lên mang theo mây trôi cùng ánh mặt trời lướt vèo qua bề mặt màn sáng của Phong Xa Kiếm. Những dãy núi xa xa dường như đang dõi mắt nhìn hắn, bầu trời xanh trên đỉnh đầu dường như cũng đang dõi mắt nhìn hắn.
Mặt đất bao la bát ngát, khí phách vút cao.
Xoảng, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ.
Loảng xoảng, muôn kiếm đồng thời ngân lên cộng hưởng, vang vọng khắp đất trời.
Chấn động nhẹ nhàng truyền tới từ thanh kiếm trong tay hắn, giống như những dòng điện dày đặc, lan truyền tới thân thể các đội viên, làm đầu óc bọn họ tê dại, lông tóc toàn thân dựng đứng. Dòng máu đào đang lặng lẽ tuần hoàn trong cơ thể bỗng sôi trào, cuồn cuộn chảy như một dòng dung nham nóng bỏng.
Một giọng nói đanh thép chợt át cả tiếng gió đang gào rú vang vọng cả đất trời.
"Mục tiêu, quân địch, xung phong với tốc độ cao nhất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.