Chương 593: Sự phản kháng của Ngân Sương Huyết bộ
Phương Tưởng
24/09/2017
Không có thăm dò, chiến đấu lập tức tiến vào giai đoạn ác liệt.
Sau khi bị bác bỏ xuất kích, chẳng biết Tống Tiểu Khiểm đã chạy về hàng ngũ Ngân Sương Chiến Bộ từ lúc nào. Mặt như bị phủ bởi một lớp sương lạnh, ả ngồi trên lưng Ngân Sương Lang trắng muốt như tuyết, bên cạnh là người cầm cờ đang giương cao lá cờ chiến Ngân Sương, sau lưng ả là một đội ngũ khoảng hơn ngàn tướng sĩ, hàng lối chỉnh tề. Khắp bốn phía không ngừng có những tiểu đội đổ dồn về như nước thủy triều.
Kẻ địch đến quá nhanh, nhanh đến độ không kịp tập hợp toàn bộ đội ngũ.
Một ngàn người, đã là đủ!
Đôi mắt dễ thương của Tống Tiểu Khiểm biến thành vô cảm, Ngân Sương Lang của ả đột nhiên giơ chân trước lên cao. Sau lưng ả, Ngân Sương Lang của toàn bộ tướng sĩ cũng lặp lại cùng động tác đó.
Ngay khi Hách Liên Thiên Hiểu gầm lên, một ngàn con Ngân Sương Lang đồng thời dẫm vụt cái chân trước trắng muốt lực lưỡng xuống đất.
Chỉ trong phút chốc, khắp mọi nơi đã bị bao trùm trong một làn hơi sương mù mịt lạnh giá.
Một bức tường băng đồ sộ đột ngột mọc từ dưới đất lên, án ngữ ngay phía trước doanh trại, cũng án ngữ ngay trước mặt Phong Xa Kiếm. Sau khi mọc lên, bức tường băng tỏa hơi lạnh mù mịt. Hơi lạnh lượn lờ quanh bức tường đó không hề tiêu tan.
Thần Lang Bộ của Hách Liên Thiên Hiểu đột ngột hành động. Bọn họ chia ra làm mười nhánh quân song song với nhau, chạy chéo lên, vừa vặn lướt sát qua bên cạnh bức tường băng đang mọc lên. Sự phối hợp của cả hai bên liền mạch trơn tru, không hề có dấu hiệu sai lệch dù là nhỏ nhất nào.
Ngải Huy giống như chẳng hề nhìn thấy bức tường băng vừa đột ngột mọc lên, hắn nhẹ nhàng múa chuôi kiếm.
Một kiếm động dẫn tới trăm kiếm động.
Bất Ly Kiếm treo như chuông gió ở đuôi Phong Xa Kiếm, nhẹ nhàng đung đưa, giống như rong rêu trong vòng xoáy nước. Đúng lúc này, kiếm ảnh đột nhiên sáng chói lọi, đồng loạt ngân vang. Giống như một con đập chứa đầy nước bị xả đáy, nước dưới đáy bắt đầu tuôn trào ra như một cơn lũ. Tiếng kiếm ngân đồng điệu đang trầm thấp đột nhiên biến thành réo rắt véo von, giống như tiếng hạc hót vang vọng cả mây xanh!
Kiếm Qua Thiên Âm, được sáng tạo ra từ Kiếm Minh Chung, nhưng uy lực lại có biến đổi về chất.
Tường băng chấn động, tỏa ra hơi lạnh mù mịt, mặt ngoài hiện lên vô vàn những vết kiếm mảnh như sợi tóc, chằng chịt đan xen vào nhau.
Tống Tiểu Khiểm gIật bắn người, không kịp la lên.
Phong Xa Kiếm chẳng hề có ý định né tránh, lao thẳng tới tường băng.
Tường băng nổ ầm thành mảnh vụn, vô số mẩu băng dày đặc như mưa rào, bắn tung tóe ra khắp bốn phía. Đám chiến sĩ Thần Lang đang tiến hành công kích, bỗng đổ rạp như lúa bị gặt cả cụm. Bọn họ giống như bị búa tạ giáng trúng, sắc đỏ tươi bao bọc ngoài cơ thể biến thành thẫm màu. Lực đánh kinh khủng khiến bọn họ không thể giữ được thăng bằng, ngã lộn nhào xuống khỏi lưng sói.
Tống Tiểu Khiểm đột nhiên vươn tay, bắt lấy một mẩu băng bắn tới trong làn hơi lạnh mù mịt. Mẩu băng to cỡ nắm tay, mặt cắt bóng loáng như gương, giống như được một kiếm ảnh vô cùng sắc bén cắt gọt vậy.
Gương mặt ả trở nên trầm trọng.
Sau khi phá tan tường băng, Phong Xa Kiếm chui tọt vào bên trong làn hơi lạnh mù mịt, tốc độ đột nhiên bị kìm hãm. Sương mù lạnh giá xoáy tròn, ma sát với màn sáng bên ngoài Phong Xa Kiếm làm hoa lửa bắn ra tung tóe. Màn sáng của Phong Xa Kiếm mỏng dần đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sương mù lạnh giá có tính chất ăn mòn rất mạnh, dường như là thứ khắc chế của màn sáng.
Ngải Huy vẫn thản nhiên như thường.
Huyết Tu tu luyện Huyết Linh lực. Dù trong hệ thống Linh lực, Huyết Linh lực trong chỉ có được liệt vào hàng sơ đẳng, nhưng là dẫu sao cũng vẫn là Linh lực, cao cấp hơn Nguyên lực rất nhiều.
Thế nhưng, chiến đấu thực tế khác hẳn với lý thuyết.
Phong Xa Kiếm có tốc độ nhanh như tia chớp, sương mù lạnh giá vẫn không thể ngăn cản được. Đột nhiên Phong Xa Kiếm nhẹ bẫng, trước mặt không còn vật cản nào nữa.
Một Chiến bộ trắng như tuyết, đang lạnh lùng đứng đợi sẵn.
Không chần chừ một giây phút nào, kiếm trong tay Ngải Huy lại chuyển động, giống như nhận được ám hiệu, kiếm trong tay toàn bộ đội viên cũng đồng thời chuyển động.
Nếu nhìn từ trên trời xuống, có thể thấy rõ ràng bảy Kiếm Tháp đồng thời sáng chói lên, đó là hào quang phát ra từ kiếm ảnh chiếu xuyên qua tháp ra ngoài. Chúng đan xen vào nhau theo một quy luật nào đó, giống như bảy ngôi trong chòm sao Bắc đẩu vậy.
Tống Tiểu Khiểm ngạt thở. Ả có cảm giác như trái tim đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rùng mình vì chợt cảm thấy thần chết đang ở rất gần.
Trực giác được tôi luyện qua muôn ngàn trận chiến giúp cho ả vô thức phát động toàn bộ Huyết Linh lực trong người, cơ thể ả đột nhiên tỏa ra mù mịt sương mù.
Kiếm ảnh khổng lồ sáng chói lọi, nhanh như chớp giật, chém thẳng vào người ả.
Rầm rầm!
Băng vụn tóe ra, ở đó không còn vật gì nữa.
Cảm giác của Ngải Huy linh mẫn khỏi nói, tinh thần biến ảo khôn lường, gần như ngay vào lúc xuất kiếm xong, hắn đã biết ngay mình chỉ đánh trúng vào một bức tượng băng. Cũng đúng ngay lúc đó, hắn đã nắm bắt được hướng đi của đối phương, trường kiếm lại chém ra.
Lại là một kiếm ảnh đồ sộ.
Tống Tiểu Khiểm vừa mới hiện hình trong màn sương mù thì trong lòng lại bùng cháy lên cảm giác nguy hiểm tột cùng. Ả sợ hết hồn, đối phương nắm bắt được đường đi của ả bằng cách nào? Nhưng lúc này ả không kịp nghĩ nhiều, cắn răng thúc đẩy toàn bộ Huyết Linh lực trong cơ thể, lại một lần nữa hóa thành sương mù.
Rầm rầm!
Lại là băng vụn văng tung tóe, ở chỗ đó vẫn trống không, nhưng lần này băng vụn lại đỏ tươi như máu.
Lúc này Huyết Tu của Ngân Sương Chiến Bộ đã bay lên trời, nhào tới tấn công Phong Xa Kiếm.
Chẳng biết từ bao giờ, mỗi người trong số bọn họ đã cầm một cây mâu bằng băng ở trong tay. Khi bay lên hết đà, bọn họ vặn người hét lớn, ném cây mâu bằng băng đi.
Những cây mâu băng xoáy tròn với tốc độ chóng mặt, hóa thành một vệt sáng, xé gió rít lên lao tới Phong Xa Kiếm.
Số lượng mâu băng do mỗi tiểu đội phóng ra nhiều tới cả trăm, chúng giống như là một cơn mưa đá lạnh thấu xương đánh vào bên ngoài màn sáng của Phong Xa Kiếm. Màn sáng rung lên dữ dội, những cây mâu băng này có lực xuyên thấu hết sức đáng sợ.
Đợt mâu băng thứ nhất vừa mới được phóng ra, nhóm tiểu đội thứ hai đã bay lên không, tiếp tục phóng mâu băng.
Những đợt sóng mâu băng nối tiếp nhau kéo tới, giống như mưa sa chớp giật.
Màn sáng của Phong Xa Kiếm có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Dù Ngải Huy lại khóa chặt được thân hình của Tống Tiểu Khiểm, nhưng lúc này màn sáng của Phong Xa Kiếm đã rơi vào tình trạng sắp sửa tan vỡ. Mặc dù một kiếm này có thể chém chết Tống Tiểu Khiểm, nhưng cũng sẽ khiến Phong Xa Kiếm hoàn toàn phơi mình ra bên ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, Ngải Huy đã đưa ra lựa chọn.
Bảy tòa Kiếm Tháp lại một lần nữa bừng sáng lên, kiếm ảnh phát ra hào quang xuyên thấu ra ngoài tháp.
Thất Tinh!
Bảy kiếm ảnh đột nhiên bùng nổ như pháo hoa ở khắp xung quanh Phong Xa Kiếm.
Đám tướng sĩ Ngân Sương không hề đề phòng, vừa mới lao vào trong kiếm ảnh Thất Tinh, lập tức rơi rụng như sung. Nhưng đám sương mù lại giống như có linh tính, biến thành một cái đệm mềm mại, đón đỡ những tướng sĩ rơi rụng xuống.
Bọn họ không bị thương vong quá lớn, ngoài mười người không may bị đánh trúng chỗ hiểm ra, những người còn lại chỉ bị thương nhẹ. Đối với bọn họ, vết thương nhẹ hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là tiếp tục đánh tới Phong Xa Kiếm.
Mặc dù Thất Tinh không có lực sát thương lớn, nhưng ưu điểm là bao phủ một phạm vi rộng, giống như cái chổi khổng lồ quét toàn bộ kẻ địch ở xung quanh Phong Xa Kiếm rơi xuống đất.
Thạch Chí Quang nắm lấy cơ hội, ép chuôi kiếm hạ xuống, nhờ đó Phong Xa Kiếm thoát ra khỏi vòng vây của Ngân Sương Chiến Bộ. Màn sáng vừa rồi sắp tan vỡ, lại trở nên ổn định. Đám tướng sĩ Ngân Sương vừa bị quét rơi, lại điên cuồng tấn công Phong Xa Kiếm, nhưng lại chỉ đánh vào khoảng không.
Thạch Chí Quang thừa hiểu, điểm đáng sợ nhất của Phong Xa Kiếm không phải là kiếm ảnh, mà là tốc độ và tính linh hoạt của nó. Lão Đại không chỉ một lần răn dạy bọn gã, Phong Xa Kiếm không phải vũ khí để đánh trực diện với kẻ địch. Cứng đối cứng là cách đánh của các loại vũ khí như chùy, côn,... còn kiếm coi trọng nhẹ nhàng.
Tránh nặng tìm nhẹ, tìm sơ hở của kẻ địch mà cắt vào, lợi dụng khe hở để xuyên qua.
Thạch Chí Quang không cảm thấy ngạc nhiên một chút nào. Vào giờ phút này, dù gã phấn khích lạ thường, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Ngải Huy không dừng lại một giây phút nào, trường kiếm bay lượn.
Vun vút, hơn hai trăm kiếm ảnh bay múa.
Kiếm ảnh đồ sộ, giống như một cây roi khổng lồ, quất xuống doanh trại quân địch. Những nơi nó đi qua, doanh trướng bị xé nát, máu thịt bay tứ tung, cuối cùng tạo thành một đường rãnh đỏ máu.
Khi Huyết Tu tập hợp lại, bọn họ có nhiều loại phương thức để chống đỡ kiếm ảnh khổng lồ, cho dù không thể ngăn cản thì vẫn có thể giảm bớt thương vong đến mức tối đa. Nhưng nếu một đội quân Huyết Tu trong tình trạng tách rời, khi đối mặt với kiếm ảnh khổng lồ thì sẽ không có lấy một chút sức kháng cự, sẽ giống thịt cá trên thớt, mặc cho người khác băm chặt.
Chiến trường chính là như vậy, Huyết Tu Thần Thông hay đại sư thì cũng chỉ có ảnh hưởng hết sức hạn chế đối với thế trận. Duy trì kỷ luật và chỉ huy Chiến bộ mới là nhiệm vụ thiết yếu của mỗi một vị bộ thủ.
Mặt Tống Tiểu Khiểm trắng bệch, một nửa người ướt sũng bởi máu tươi, kiếm ảnh kinh khủng vừa rồi đã đánh ả trọng thương. Nhưng lúc này, ả lại giống như không biết đau đớn là gì, vẫn chỉ huy các tướng sĩ nhanh chóng tập hợp lại thành đội ngũ.
Phong Xa Kiếm xé gió lướt qua, ba kiếm ảnh khổng lồ để lại ba đường rãnh đỏ máu trong doanh trại.
Hơn ba mươi tên Huyết Tu mất mạng ngay tại chỗ, còn những tên Huyết Tu đang rên la trong vũng máu đã vượt quá con số năm mươi.
Vả mặt Hách Liên Thiên Hiểu vẫn thản nhiên như thường. Hơn trăm người thương vong, đối với Thần Lang Bộ và Huyết bộ Ngân Sương, chẳng có nghĩa lý gì, cho dù đây là thương vong lớn nhất mà bọn họ gặp phải từ lúc bắt đầu khai chiến đến nay.
Hách Liên Thiên Hiểu đã đoán ra được người đến là ai!
Tổng chỉ huy Ngải Huy của Lôi Đình Chi Kiếm!
Hơn nữa, với ánh mắt sắc bén của mình, gã còn thấy được bóng dáng của mấy người Sư Tuyết Mạn, Thiết Binh Nhân, hầu như toàn bộ nòng cốt một phía mặt trận của Nguyên Tu đều có mặt trên Phong Xa Kiếm.
Miệt thị, gã cảm thấy bị miệt thị trắng trợn. Toàn bộ bộ thủ của kẻ địch đều chạy đến doanh trại của Thần Lang, thế không phải miệt thị thì là cái gì?
Nhưng lúc này, Hách Liên Thiên Hiểu không hề bị tức giận lấn át lý trí. Gã chỉ có một ý nghĩ trong đầu, nhất định phải bắt được kẻ địch!
Vũ khí có hình thù quái dị, phương tức chiến đấu nằm ngoài dự đoán của mọi người, cả hai đều khiến mắt gã sáng bừng. Chính bởi vì chưa bao giờ từng thấy phương thức chiến đấu kỳ lạ như thế, cho nên những toan tính của Hách Liên Thiên Hiểu mới bị thất bại hoàn toàn.
Cho tới lúc này, bọn gã vẫn thụ động tuyệt đối. Bên gã có trên trăm người chết và bị thương, nhưng kẻ địch thì vẫn chưa mất một sợi tóc.
Hách Liên Thiên Hiểu vẫn chẳng hề bận tâm.
Toàn bộ nhân vật chủ chốt của đối phương đều có mặt ở trên đó, chỉ cần đánh thắng trận này thì cũng có nghĩa là thắng cả cuộc chiến. Đừng nói một trăm người chết và bị thương, cho dù quân mình trả giá bằng thương vong nhiều hơn nữa, cho dù Thần Lang bị xóa sổ đi nữa thì vẫn là đáng giá.
Phong Xa Kiếm phá vỡ một nửa màn sáng đỏ tươi, bay xuyên qua toàn bộ doanh trại.
"Đừng chạy!"
"Bọn hắn định chạy trốn!"
Đám tướng lĩnh xung quanh chửi ầm lên, Hách Liên Thiên Hiểu đột nhiên nói: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, kẻ địch sắp đến nữa!"
Những kẻ khác ngớ người, rồi gương mặt kẻ nào kẻ nấy đều đỏ bừng lên vì giận dữ.
Hách Liên Thiên Hiểu vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những tên tướng lĩnh khác thì không thể. Kẻ địch giết thẳng đến tận cửa, bọn họ không những không ngăn chặn được, mà toàn bộ doanh trại còn bị kẻ địch phá nát, xác chết và thương binh la liệt trên mặt đất, điều đó có khác gì bị kẻ địch khinh thường dẫm chân thẳng lên mặt.
Thần Lang là một đội quân binh hùng tướng mạnh, bọn họ làm sao có thể nuốt trôi được cơn tức này?
Hách Liên Thiên Hiểu nghiêm khắc ra lệnh: "Các đội phân tán ra, mục đích là kìm hãm, cần phải cuốn lấy kẻ địch, khiến cho tốc độ của đối phương giảm xuống. Chỉ cần tốc độ bị kìm hãm, kẻ địch sẽ biến thành cá trong chậu."
"Vâng!"
Tất cả dạ ran. Thần Lang Bộ chia ra thành nhiều đội ngũ, mỗi đội khoảng hơn trăm người, cùng lúc tuần tra với tốc độ chậm rãi.
Trên Phong Xa Kiếm, mọi người cảm thấy như đang nằm mơ, không thể tin nổi những gì đang diễn ra.
Xuyên. . . xuyên qua doanh trại kẻ địch?
Vậy mà họ lại xuyên qua doanh trại quân địch!
Doanh trại của Thần Lang Bộ và Huyết bộ Ngân Sương đấy!
Ngải Huy vẫn thản nhiên như thường, tâm trạng bình lặng như nước mặt hồ. Hắn thả trường kiếm xuống, giọng nói đanh thép lại vang lên.
"Thạch Chí Quang, chiến thuật lột xác!"
Hai mắt Thạch Chí Quang sáng lên: "Vâng!"
Gã điều khiển chuôi kiếm, Phong Xa Kiếm vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, quay ngược trở lại chém giết.
Sau khi bị bác bỏ xuất kích, chẳng biết Tống Tiểu Khiểm đã chạy về hàng ngũ Ngân Sương Chiến Bộ từ lúc nào. Mặt như bị phủ bởi một lớp sương lạnh, ả ngồi trên lưng Ngân Sương Lang trắng muốt như tuyết, bên cạnh là người cầm cờ đang giương cao lá cờ chiến Ngân Sương, sau lưng ả là một đội ngũ khoảng hơn ngàn tướng sĩ, hàng lối chỉnh tề. Khắp bốn phía không ngừng có những tiểu đội đổ dồn về như nước thủy triều.
Kẻ địch đến quá nhanh, nhanh đến độ không kịp tập hợp toàn bộ đội ngũ.
Một ngàn người, đã là đủ!
Đôi mắt dễ thương của Tống Tiểu Khiểm biến thành vô cảm, Ngân Sương Lang của ả đột nhiên giơ chân trước lên cao. Sau lưng ả, Ngân Sương Lang của toàn bộ tướng sĩ cũng lặp lại cùng động tác đó.
Ngay khi Hách Liên Thiên Hiểu gầm lên, một ngàn con Ngân Sương Lang đồng thời dẫm vụt cái chân trước trắng muốt lực lưỡng xuống đất.
Chỉ trong phút chốc, khắp mọi nơi đã bị bao trùm trong một làn hơi sương mù mịt lạnh giá.
Một bức tường băng đồ sộ đột ngột mọc từ dưới đất lên, án ngữ ngay phía trước doanh trại, cũng án ngữ ngay trước mặt Phong Xa Kiếm. Sau khi mọc lên, bức tường băng tỏa hơi lạnh mù mịt. Hơi lạnh lượn lờ quanh bức tường đó không hề tiêu tan.
Thần Lang Bộ của Hách Liên Thiên Hiểu đột ngột hành động. Bọn họ chia ra làm mười nhánh quân song song với nhau, chạy chéo lên, vừa vặn lướt sát qua bên cạnh bức tường băng đang mọc lên. Sự phối hợp của cả hai bên liền mạch trơn tru, không hề có dấu hiệu sai lệch dù là nhỏ nhất nào.
Ngải Huy giống như chẳng hề nhìn thấy bức tường băng vừa đột ngột mọc lên, hắn nhẹ nhàng múa chuôi kiếm.
Một kiếm động dẫn tới trăm kiếm động.
Bất Ly Kiếm treo như chuông gió ở đuôi Phong Xa Kiếm, nhẹ nhàng đung đưa, giống như rong rêu trong vòng xoáy nước. Đúng lúc này, kiếm ảnh đột nhiên sáng chói lọi, đồng loạt ngân vang. Giống như một con đập chứa đầy nước bị xả đáy, nước dưới đáy bắt đầu tuôn trào ra như một cơn lũ. Tiếng kiếm ngân đồng điệu đang trầm thấp đột nhiên biến thành réo rắt véo von, giống như tiếng hạc hót vang vọng cả mây xanh!
Kiếm Qua Thiên Âm, được sáng tạo ra từ Kiếm Minh Chung, nhưng uy lực lại có biến đổi về chất.
Tường băng chấn động, tỏa ra hơi lạnh mù mịt, mặt ngoài hiện lên vô vàn những vết kiếm mảnh như sợi tóc, chằng chịt đan xen vào nhau.
Tống Tiểu Khiểm gIật bắn người, không kịp la lên.
Phong Xa Kiếm chẳng hề có ý định né tránh, lao thẳng tới tường băng.
Tường băng nổ ầm thành mảnh vụn, vô số mẩu băng dày đặc như mưa rào, bắn tung tóe ra khắp bốn phía. Đám chiến sĩ Thần Lang đang tiến hành công kích, bỗng đổ rạp như lúa bị gặt cả cụm. Bọn họ giống như bị búa tạ giáng trúng, sắc đỏ tươi bao bọc ngoài cơ thể biến thành thẫm màu. Lực đánh kinh khủng khiến bọn họ không thể giữ được thăng bằng, ngã lộn nhào xuống khỏi lưng sói.
Tống Tiểu Khiểm đột nhiên vươn tay, bắt lấy một mẩu băng bắn tới trong làn hơi lạnh mù mịt. Mẩu băng to cỡ nắm tay, mặt cắt bóng loáng như gương, giống như được một kiếm ảnh vô cùng sắc bén cắt gọt vậy.
Gương mặt ả trở nên trầm trọng.
Sau khi phá tan tường băng, Phong Xa Kiếm chui tọt vào bên trong làn hơi lạnh mù mịt, tốc độ đột nhiên bị kìm hãm. Sương mù lạnh giá xoáy tròn, ma sát với màn sáng bên ngoài Phong Xa Kiếm làm hoa lửa bắn ra tung tóe. Màn sáng của Phong Xa Kiếm mỏng dần đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sương mù lạnh giá có tính chất ăn mòn rất mạnh, dường như là thứ khắc chế của màn sáng.
Ngải Huy vẫn thản nhiên như thường.
Huyết Tu tu luyện Huyết Linh lực. Dù trong hệ thống Linh lực, Huyết Linh lực trong chỉ có được liệt vào hàng sơ đẳng, nhưng là dẫu sao cũng vẫn là Linh lực, cao cấp hơn Nguyên lực rất nhiều.
Thế nhưng, chiến đấu thực tế khác hẳn với lý thuyết.
Phong Xa Kiếm có tốc độ nhanh như tia chớp, sương mù lạnh giá vẫn không thể ngăn cản được. Đột nhiên Phong Xa Kiếm nhẹ bẫng, trước mặt không còn vật cản nào nữa.
Một Chiến bộ trắng như tuyết, đang lạnh lùng đứng đợi sẵn.
Không chần chừ một giây phút nào, kiếm trong tay Ngải Huy lại chuyển động, giống như nhận được ám hiệu, kiếm trong tay toàn bộ đội viên cũng đồng thời chuyển động.
Nếu nhìn từ trên trời xuống, có thể thấy rõ ràng bảy Kiếm Tháp đồng thời sáng chói lên, đó là hào quang phát ra từ kiếm ảnh chiếu xuyên qua tháp ra ngoài. Chúng đan xen vào nhau theo một quy luật nào đó, giống như bảy ngôi trong chòm sao Bắc đẩu vậy.
Tống Tiểu Khiểm ngạt thở. Ả có cảm giác như trái tim đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rùng mình vì chợt cảm thấy thần chết đang ở rất gần.
Trực giác được tôi luyện qua muôn ngàn trận chiến giúp cho ả vô thức phát động toàn bộ Huyết Linh lực trong người, cơ thể ả đột nhiên tỏa ra mù mịt sương mù.
Kiếm ảnh khổng lồ sáng chói lọi, nhanh như chớp giật, chém thẳng vào người ả.
Rầm rầm!
Băng vụn tóe ra, ở đó không còn vật gì nữa.
Cảm giác của Ngải Huy linh mẫn khỏi nói, tinh thần biến ảo khôn lường, gần như ngay vào lúc xuất kiếm xong, hắn đã biết ngay mình chỉ đánh trúng vào một bức tượng băng. Cũng đúng ngay lúc đó, hắn đã nắm bắt được hướng đi của đối phương, trường kiếm lại chém ra.
Lại là một kiếm ảnh đồ sộ.
Tống Tiểu Khiểm vừa mới hiện hình trong màn sương mù thì trong lòng lại bùng cháy lên cảm giác nguy hiểm tột cùng. Ả sợ hết hồn, đối phương nắm bắt được đường đi của ả bằng cách nào? Nhưng lúc này ả không kịp nghĩ nhiều, cắn răng thúc đẩy toàn bộ Huyết Linh lực trong cơ thể, lại một lần nữa hóa thành sương mù.
Rầm rầm!
Lại là băng vụn văng tung tóe, ở chỗ đó vẫn trống không, nhưng lần này băng vụn lại đỏ tươi như máu.
Lúc này Huyết Tu của Ngân Sương Chiến Bộ đã bay lên trời, nhào tới tấn công Phong Xa Kiếm.
Chẳng biết từ bao giờ, mỗi người trong số bọn họ đã cầm một cây mâu bằng băng ở trong tay. Khi bay lên hết đà, bọn họ vặn người hét lớn, ném cây mâu bằng băng đi.
Những cây mâu băng xoáy tròn với tốc độ chóng mặt, hóa thành một vệt sáng, xé gió rít lên lao tới Phong Xa Kiếm.
Số lượng mâu băng do mỗi tiểu đội phóng ra nhiều tới cả trăm, chúng giống như là một cơn mưa đá lạnh thấu xương đánh vào bên ngoài màn sáng của Phong Xa Kiếm. Màn sáng rung lên dữ dội, những cây mâu băng này có lực xuyên thấu hết sức đáng sợ.
Đợt mâu băng thứ nhất vừa mới được phóng ra, nhóm tiểu đội thứ hai đã bay lên không, tiếp tục phóng mâu băng.
Những đợt sóng mâu băng nối tiếp nhau kéo tới, giống như mưa sa chớp giật.
Màn sáng của Phong Xa Kiếm có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Dù Ngải Huy lại khóa chặt được thân hình của Tống Tiểu Khiểm, nhưng lúc này màn sáng của Phong Xa Kiếm đã rơi vào tình trạng sắp sửa tan vỡ. Mặc dù một kiếm này có thể chém chết Tống Tiểu Khiểm, nhưng cũng sẽ khiến Phong Xa Kiếm hoàn toàn phơi mình ra bên ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, Ngải Huy đã đưa ra lựa chọn.
Bảy tòa Kiếm Tháp lại một lần nữa bừng sáng lên, kiếm ảnh phát ra hào quang xuyên thấu ra ngoài tháp.
Thất Tinh!
Bảy kiếm ảnh đột nhiên bùng nổ như pháo hoa ở khắp xung quanh Phong Xa Kiếm.
Đám tướng sĩ Ngân Sương không hề đề phòng, vừa mới lao vào trong kiếm ảnh Thất Tinh, lập tức rơi rụng như sung. Nhưng đám sương mù lại giống như có linh tính, biến thành một cái đệm mềm mại, đón đỡ những tướng sĩ rơi rụng xuống.
Bọn họ không bị thương vong quá lớn, ngoài mười người không may bị đánh trúng chỗ hiểm ra, những người còn lại chỉ bị thương nhẹ. Đối với bọn họ, vết thương nhẹ hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là tiếp tục đánh tới Phong Xa Kiếm.
Mặc dù Thất Tinh không có lực sát thương lớn, nhưng ưu điểm là bao phủ một phạm vi rộng, giống như cái chổi khổng lồ quét toàn bộ kẻ địch ở xung quanh Phong Xa Kiếm rơi xuống đất.
Thạch Chí Quang nắm lấy cơ hội, ép chuôi kiếm hạ xuống, nhờ đó Phong Xa Kiếm thoát ra khỏi vòng vây của Ngân Sương Chiến Bộ. Màn sáng vừa rồi sắp tan vỡ, lại trở nên ổn định. Đám tướng sĩ Ngân Sương vừa bị quét rơi, lại điên cuồng tấn công Phong Xa Kiếm, nhưng lại chỉ đánh vào khoảng không.
Thạch Chí Quang thừa hiểu, điểm đáng sợ nhất của Phong Xa Kiếm không phải là kiếm ảnh, mà là tốc độ và tính linh hoạt của nó. Lão Đại không chỉ một lần răn dạy bọn gã, Phong Xa Kiếm không phải vũ khí để đánh trực diện với kẻ địch. Cứng đối cứng là cách đánh của các loại vũ khí như chùy, côn,... còn kiếm coi trọng nhẹ nhàng.
Tránh nặng tìm nhẹ, tìm sơ hở của kẻ địch mà cắt vào, lợi dụng khe hở để xuyên qua.
Thạch Chí Quang không cảm thấy ngạc nhiên một chút nào. Vào giờ phút này, dù gã phấn khích lạ thường, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Ngải Huy không dừng lại một giây phút nào, trường kiếm bay lượn.
Vun vút, hơn hai trăm kiếm ảnh bay múa.
Kiếm ảnh đồ sộ, giống như một cây roi khổng lồ, quất xuống doanh trại quân địch. Những nơi nó đi qua, doanh trướng bị xé nát, máu thịt bay tứ tung, cuối cùng tạo thành một đường rãnh đỏ máu.
Khi Huyết Tu tập hợp lại, bọn họ có nhiều loại phương thức để chống đỡ kiếm ảnh khổng lồ, cho dù không thể ngăn cản thì vẫn có thể giảm bớt thương vong đến mức tối đa. Nhưng nếu một đội quân Huyết Tu trong tình trạng tách rời, khi đối mặt với kiếm ảnh khổng lồ thì sẽ không có lấy một chút sức kháng cự, sẽ giống thịt cá trên thớt, mặc cho người khác băm chặt.
Chiến trường chính là như vậy, Huyết Tu Thần Thông hay đại sư thì cũng chỉ có ảnh hưởng hết sức hạn chế đối với thế trận. Duy trì kỷ luật và chỉ huy Chiến bộ mới là nhiệm vụ thiết yếu của mỗi một vị bộ thủ.
Mặt Tống Tiểu Khiểm trắng bệch, một nửa người ướt sũng bởi máu tươi, kiếm ảnh kinh khủng vừa rồi đã đánh ả trọng thương. Nhưng lúc này, ả lại giống như không biết đau đớn là gì, vẫn chỉ huy các tướng sĩ nhanh chóng tập hợp lại thành đội ngũ.
Phong Xa Kiếm xé gió lướt qua, ba kiếm ảnh khổng lồ để lại ba đường rãnh đỏ máu trong doanh trại.
Hơn ba mươi tên Huyết Tu mất mạng ngay tại chỗ, còn những tên Huyết Tu đang rên la trong vũng máu đã vượt quá con số năm mươi.
Vả mặt Hách Liên Thiên Hiểu vẫn thản nhiên như thường. Hơn trăm người thương vong, đối với Thần Lang Bộ và Huyết bộ Ngân Sương, chẳng có nghĩa lý gì, cho dù đây là thương vong lớn nhất mà bọn họ gặp phải từ lúc bắt đầu khai chiến đến nay.
Hách Liên Thiên Hiểu đã đoán ra được người đến là ai!
Tổng chỉ huy Ngải Huy của Lôi Đình Chi Kiếm!
Hơn nữa, với ánh mắt sắc bén của mình, gã còn thấy được bóng dáng của mấy người Sư Tuyết Mạn, Thiết Binh Nhân, hầu như toàn bộ nòng cốt một phía mặt trận của Nguyên Tu đều có mặt trên Phong Xa Kiếm.
Miệt thị, gã cảm thấy bị miệt thị trắng trợn. Toàn bộ bộ thủ của kẻ địch đều chạy đến doanh trại của Thần Lang, thế không phải miệt thị thì là cái gì?
Nhưng lúc này, Hách Liên Thiên Hiểu không hề bị tức giận lấn át lý trí. Gã chỉ có một ý nghĩ trong đầu, nhất định phải bắt được kẻ địch!
Vũ khí có hình thù quái dị, phương tức chiến đấu nằm ngoài dự đoán của mọi người, cả hai đều khiến mắt gã sáng bừng. Chính bởi vì chưa bao giờ từng thấy phương thức chiến đấu kỳ lạ như thế, cho nên những toan tính của Hách Liên Thiên Hiểu mới bị thất bại hoàn toàn.
Cho tới lúc này, bọn gã vẫn thụ động tuyệt đối. Bên gã có trên trăm người chết và bị thương, nhưng kẻ địch thì vẫn chưa mất một sợi tóc.
Hách Liên Thiên Hiểu vẫn chẳng hề bận tâm.
Toàn bộ nhân vật chủ chốt của đối phương đều có mặt ở trên đó, chỉ cần đánh thắng trận này thì cũng có nghĩa là thắng cả cuộc chiến. Đừng nói một trăm người chết và bị thương, cho dù quân mình trả giá bằng thương vong nhiều hơn nữa, cho dù Thần Lang bị xóa sổ đi nữa thì vẫn là đáng giá.
Phong Xa Kiếm phá vỡ một nửa màn sáng đỏ tươi, bay xuyên qua toàn bộ doanh trại.
"Đừng chạy!"
"Bọn hắn định chạy trốn!"
Đám tướng lĩnh xung quanh chửi ầm lên, Hách Liên Thiên Hiểu đột nhiên nói: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, kẻ địch sắp đến nữa!"
Những kẻ khác ngớ người, rồi gương mặt kẻ nào kẻ nấy đều đỏ bừng lên vì giận dữ.
Hách Liên Thiên Hiểu vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những tên tướng lĩnh khác thì không thể. Kẻ địch giết thẳng đến tận cửa, bọn họ không những không ngăn chặn được, mà toàn bộ doanh trại còn bị kẻ địch phá nát, xác chết và thương binh la liệt trên mặt đất, điều đó có khác gì bị kẻ địch khinh thường dẫm chân thẳng lên mặt.
Thần Lang là một đội quân binh hùng tướng mạnh, bọn họ làm sao có thể nuốt trôi được cơn tức này?
Hách Liên Thiên Hiểu nghiêm khắc ra lệnh: "Các đội phân tán ra, mục đích là kìm hãm, cần phải cuốn lấy kẻ địch, khiến cho tốc độ của đối phương giảm xuống. Chỉ cần tốc độ bị kìm hãm, kẻ địch sẽ biến thành cá trong chậu."
"Vâng!"
Tất cả dạ ran. Thần Lang Bộ chia ra thành nhiều đội ngũ, mỗi đội khoảng hơn trăm người, cùng lúc tuần tra với tốc độ chậm rãi.
Trên Phong Xa Kiếm, mọi người cảm thấy như đang nằm mơ, không thể tin nổi những gì đang diễn ra.
Xuyên. . . xuyên qua doanh trại kẻ địch?
Vậy mà họ lại xuyên qua doanh trại quân địch!
Doanh trại của Thần Lang Bộ và Huyết bộ Ngân Sương đấy!
Ngải Huy vẫn thản nhiên như thường, tâm trạng bình lặng như nước mặt hồ. Hắn thả trường kiếm xuống, giọng nói đanh thép lại vang lên.
"Thạch Chí Quang, chiến thuật lột xác!"
Hai mắt Thạch Chí Quang sáng lên: "Vâng!"
Gã điều khiển chuôi kiếm, Phong Xa Kiếm vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, quay ngược trở lại chém giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.