Chương 159: Thương khố của phủ nha
Phương Tưởng
07/04/2016
Mọi người đang ăn thì bị động tác này của Ngải Huy
làm ngẩn ngơ. Chỉ có mập mạp phản ứng nhanh nhất, gã không thèm suy
nghĩ, tay vội tóm lấy trọng thuẫn bên cạnh, lại thêm cái miệng căng
phồng và đôi mắt trợn to nhìn gã trông thật giống một con ếch đang trong tư thế cảnh giác. Mọi người cũng mau chóng phản ứng kịp, bọn họ đều
từng tiếp xúc với Ngải Huy nên cực kỳ tin tưởng vào năng lực dò xét của
hắn.
Ngải Huy bỗng nghiêng người, lỗ tay dán sát xuống mặt đất.
"Mặt đất đang rung động." Ngải Huy khẽ nói.
Mọi người thấy những hành động vừa rồi của Ngải Huy thì không khỏi cảm thấy hồi hộp.
"Vì sao?" Khương Duy nuốt nước miếng. Gã vốn là kẻ thân cao tay dài, vóc người cường tráng, thực lực cũng không tồi. Vậy mà khi đứng trong đám người này gã vẫn có cảm giác mình chỉ là một người thừa.
"Rất khó nói." Ngải Huy giải thích: "Có thể là đàn thú tập kích, cũng có thể là có thứ gì đó đang di chuyển trong lòng đất. Ừm, chúng còn cách chúng ta một khoảng, ừm, chắc là đàn thú, lẽ nào chúng muốn công thành?"
Ngải Huy nghi hoặc đứng dậy.
Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng thả lỏng hơn. Vốn dĩ bọn họ không coi lần hành động này khác với trước đây nên vẫn thấy căng thẳng. Nhưng khi thấy phạm vi dò xét của Ngải Huy lớn cỡ nào thì bọn họ cũng yên tâm hơn. Đoan Mộc Hoàng Hôn cúi đầu, thử làm như Ngải Huy vừa làm, lỗ tai dán chặt xuống đất, cố gắng lắng nghe, nhưng lại chẳng nghe được gì cả.
Mập mạp thấy động tác của Đoan Mộc Hoàng Hôn thì cảm thấy buồn cười. Sao tên gia hỏa này lại đi so cái này với Ngải Huy chứ? Thật là không biết trời cao đất rộng.
"Ăn xong chưa? Chúng ta tới phủ nha." Ngải Huy đứng dậy nói.
Mọi người vốn không có tâm tình ăn cơm nên vội vàng đứng lên, theo Ngải Huy ra cổng. Một đám người này vẫn quá nổi bật, nhất là ba người Đoan Mộc Hoàng Hôn, Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân, trang bị quý giá khắp người, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu rồi.
Vừa đi trên phố, mọi người đã thấy tình huống khác xa lúc bọn họ tới. Khắp nơi đều phủ bởi không khí khẩn trương, mọi người đi lại vội vã, ai nấy đều trang bị vũ trang hạng nặng. Khi tới phủ nha, cũng thấy phủ nha phòng bị sâm nghiêm, các trạm gác tầng tầng lớp lớp, trên trời còn có nguyên tu không ngừng tuần tra nữa. Cũng may mà những hộ vệ này đều nhận ra Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn nên mau chóng cho họ đi qua. Đoan Mộc Hoàng Hôn tìm một hộ vệ có chút quen mắt hỏi mấy câu, sau đó mặt âm trầm đi trở về.
"Số lượng huyết thú ngoài thành đột nhiên tăng mạnh. Sáng sớm nay huyết thú bắt đầu chủ động công kích tường thành, lúc đầu cũng bình thường nhưng càng ngày cường độ chiến đấu càng tăng, vừa rồi cửa thành lại bị xung kích làm chết mười hai người."
Lời của Đoan Mộc Hoàng Hôn làm mọi người biến sắc. Đây là lần đầu tiên thành Tùng Gian quyết định phòng thủ vậy mà lại tạo thành thương vong lớn tới vậy. Nghĩ thế, bọn họ lại quay sang nhìn Ngải Huy, nhớ lại những lời làm họ nửa tin nửa ngờ lúc trước, tới giờ bọn họ đã tin thế cục nguy cấp hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, chợt có người hô lên: "Thổ tu phu tử! Có phu tử nào là thổ tu không? Thành tường có vết nứt!"
Mấy phu tử thổ tu vội vàng đi.
Mọi người càng cảm thấy bất an hơn. Bọn họ vẫn chỉ là học viên, chưa từng trải qua những cảnh này. Ngay cả Sư Tuyết Mạn hay Đoan Mộc Hoàng Hôn đi chăng nữa, ngày thường dù có được chú ý bao nhiêu, đi đâu cũng được tán dương bao nhiêu thì tới giờ, bọn họ mới phát hiện mình bé nhỏ cỡ nào.
"Đi vào đi." Ngải Huy không nói thêm lời nào.
Nghe lời này, mọi người chợt cảm thấy yên tâm hơn một chút. Bởi lúc này ai nấy đều trong trạng thái căng thẳng, khẩn trương và bất an, chỉ có mình Ngải Huy vẫn bình tĩnh như thế. Vậy nên khi thấy vẻ mặt này, bọn họ mới cảm thấy trấn định hơn.
Tang Chỉ Quân nhịn không được hỏi: "Ngải Huy, ngươi không sợ sao?"
"Sợ chứ." Ngải Huy nói.
Đáp án này thực sự ngoài ý nghĩ của mọi người, bọn họ vốn cho rằng Ngải Huy sẽ nói gì đó kiểu như 'Có gì mà phải sợ?' kia.
Tang Chỉ Quân cũng thấy khó tin: "Nhưng nhìn qua thì ngươi chẳng căng thẳng chút nào."
Ngải Huy không quay đầu lại nói: "Chờ tới khi mọi người cũng trải qua mấy trận chiến nữa thì cũng không cảm thấy căng thẳng nữa đâu."
Sư Tuyết Mạn nhịn không được lại nhìn Ngải Huy thêm một lần nữa, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu vào nửa mặt gã, gương mặt vốn bình tĩnh của gã làm nàng cảm thấy cực kỳ yên tâm, đây là năng lực của Ngải Huy ư?
Bọn họ không tìm thành chủ. Thành chủ rất bận rộn, nên người tiếp đãi họ là một vị quan, y đưa cả đám tới thương khố.
"Hiện giờ tất cả vật tư trong thành đều tập trung tại đây để điều phối. Tình huống của mọi người tương đối đặc thù nên thành chủ đã dặn là mỗi người có thể lấy một trang bị, riêng bạn học Ngải Huy có thể lấy thêm một món, đó là phần thưởng của ngươi. Ồ, hình như thiếu mất mấy người."
Sắc mặt mấy người Sư Tuyết Mạn chợt mất tự nhiên.
Đoan Mộc Hoàng Hôn lạnh lùng nói: "À, bọn họ chướng mắt."
Quan viên kia chỉ a một tiếng, có vẻ có chút khó chịu, có điều y cũng hiểu những con cháu thế gia này đều mang trang bị xa xỉ, không để những thứ này vào mắt cũng là bình thường. Thế nên trong lòng y thầm nhớ kỹ mặt mấy kẻ còn lại, hừ, tới lúc đó đừng tới nơi này.
Đám người kia cũng giật mình nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn, ngay cả Ngải Huy cũng không ngoại lệ.
Thật sự là nham hiểm!
Có điều sao gia hỏa này lại nhìn mình một cái làm gì? Ngải Huy có chút khó hiểu.
Khi nãy Đoan Mộc Hoàng Hôn thấy mình không đủ lạnh lùng nham hiểm nên mới bị Ngải Huy làm cho kinh ngạc mấy lần, thế nên gã đã quyết tâm phải sửa ngay nhược điểm này của mình. Sao mình lại có thể thua Ngải Huy được chứ? Hừ, dù cho có là lạnh lùng âm hiểm thì Hoàng Hôn anh đây cũng còn lâu mới thua Ngải Huy.
Nghe tới việc có thể lựa trang bị, hai mắt mập mạp cũng sáng lên. Gã nghĩ thầm mình theo Ngải Huy đúng là chính xác, không ngờ còn có thể tới thương khố phủ nha lựa chọn trang bị nữa.
Khương Duy và Vương Tiểu Sơn cũng thấy vui vẻ.
Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân thì bình tĩnh hơn nhiều. Thực ra các nàng cũng rất đồng ý với lời vừa rồi của Đoan Mộc Hoàng Hôn nhưng sợ bị ghi vào sổ đen nên đành làm bộ chọn chọn lựa lựa. Ngải Huy không thèm quan tâm người khác, chỉ khẽ dặn mập mạp: "Ngươi là thuẫn thủ, đừng chọn thứ gì khác đấy."
Hắn quá hiểu tính cách mập mạp, nếu như mình không quản, chắc chắn mập mạp sẽ chọn thứ quý giá nhất.
"Thuẫn thủ à?" Quan viên dẫn họ tới đây quan sát thân hình của mập mạp, không nhịn được tán thưởng: "Hảo một thuẫn thủ! Nơi đây có một bộ áo giáp cho thuẫn thủ đây."
Quan viên đưa mọi người tới gần một bộ giáp bằng đồng thau.
"Cái áo giáp này tên là 'Bất Động Sơn', thanh danh là Bất Động Như Sơn, trọng lượng của nó lên tới bốn trăm ba mươi bảy cân."
Khương Duy và Vương Tiểu Sơn giật mình, ngay cả Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân cũng thấy kinh dị, con số này quả là dọa người.
Vị quan viên kia khá hài lòng với biểu tình của mọi người. Y nghe thấy những con cháu thế gia này coi thường thương khố của họ nên vẫn nghẹn một cục tức. Giờ này thấy mọi người giật mình, gã chợt cảm thấy thoải mái hắn. bèn thao thao giới thiệu.
"Đừng nhìn nó bình thường. Vật này tuy không phải đại sư nào tạo ra, nhưng lại là một tinh phẩm hiếm có. Năm đó thành chủ chúng ta vừa thấy bộ giáp này đã khen không dứt miệng, chính tay thử đao thì thấy đao không thể phá được giáp. Lúc đó ngài còn nói vật này không phải người có thần lực trời sinh thì không thể dùng được. Thế nào, ngươi có muốn thử không?"
Ngay từ khi nhìn thấy bộ áo này, mập mạp đã không dời mắt khỏi nó được. Gã là người đã trài qua sinh tử nên đương nhiên hiểu khi mình đảm nhiệm thuẫn thủ lại có một bộ trọng giáp thế này thì năng lực sinh tồn sẽ tăng cao như thế nào. Hơn nữa gã còn để ý giá cả của bộ giáp này, thứ này chắc chắn không phải thứ gã có thể mua.
"Vậy lấy cái này!" Mập mạp kiên quyết nói.
Vừa dứt lời, gã cũng không cần ai hỗ trợ, một tay nhấc tấm áo lên, tự mình mặc vào.
Chờ khi gã mặc xong, mọi người nhịn không được lại hít sâu một hơi lần nữa.
Hình thể mập mạp vốn cao lớn như một ngọn núi, giờ lại thêm bộ 'Bất Động Sơn' này thì càng có cảm giác áp bức hơn, mà ngay cả bóng của gã cũng dường như đen hơn nữa. Mập mạp hưng phấn đi qua đi lại một lúc, trọng giáp bốn trăm ba mươi bảy cân khoác lên người gã như một chiếc áo bình thường, hầu như không ảnh hưởng chút nào cả. Đi lại vài vòng, chợt mập mạp khóc nức nở, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Đây là lần đầu tiên gã mặc khôi giáp.
Trước đây cu-li chưa bao giờ có cái gì phòng hộ, điều này cũng là một trong số những nguyên nhân dẫn tới bọn họ tử vong. Hơn nữa với thù lao ít ỏi, bọn họ cũng không mua nổi trang bị áo giáp đắt đỏ như vậy, bọn họ đã quen với cảnh không có phòng hộ đi đối mặt với lợi trảo răng nanh của hoang thú rồi. Vậy nên bây giờ, khi được bao vây trong một lớp giáp dày, cảm giác an toàn khó tả này làm gã chợt khóc thành tiếng.
Mọi người thấy cảnh này chợt ngây người.
Ngải Huy hiểu cảm xúc của mập mạp, hắn vỗ nhẹ lên lớp giáp dày: "Ngươi hãy trông nom nó cho tốt, đừng để mất."
"Ừ." Mập mạp ừ một tiếng, gã ngừng khóc, sau đó sụt sịt, nghiêm túc nói: "Sẽ không làm mất."
Đây là trang bị đắt đỏ nhất mà gã có được, chắc chắn gã sẽ không làm mất, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra!
Một tay mập mạp cầm trọng thuẫn nặng ba trăm năm mươi cân, thân khoác trọng giáp nặng bốn trăm ba mươi bảy cân lại đi lại bình thường làm mọi người trợn mắt. Vốn dĩ trước đây mọi người đều nghĩ tên này là kẻ vô năng, nhưng giờ họ mới phát hiện mình hoàn toàn nghĩ nhầm về gã.
"Mọi người hãy chọn trang bị cho mình đi." Ngải Huy nói.
Những người khác đều hối hả chọn lựa.
Ngải Huy cũng nghĩ xem mình nên chọn trang bị gì. Vũ khí của hắn là Long Tích Hỏa, trong thời gian này hắn cũng không cần đổi vũ khí. Còn giày của hắn là Lưu Vân, là đôi giày tốt nhất mà hắn có thể dùng được. Còn huyết băng vải đã cho hắn phòng ngự khá tốt, lại không ảnh hưởng tới linh hoạt của bản thân hắn, hơn nữa hắn lại có mập mạp, vậy nên hắn sẽ không lấy vật phòng thủ nữa.
"Có trang bị nào giống như Vân dực mà ta có thể dùng không?" Ngải Huy hỏi.
Vị quan viên lập tức hiểu: "Trang bị có năng lực phi hành ư? Nếu để ngươi dùng thì chỉ có thể là phi phong mà thôi."
"Phi phong?" Đôi mắt Ngải Huy sáng lên.
Vị quan kia nhanh chóng đưa một cái tới: "Ngươi là kim nguyên lực phải không? Hiện giờ có một kiên ngươi có thể dùng, đó là 'Kim phong', vật này có thể phun ra kim phong nên có tác dụng phi hành."
"Vậy lấy cái này đi." Ngải Huy không chút do dự.
Sau khi chọn phi phong xong, Ngải Huy còn có thể chọn thêm một thứ, thế nên hắn quyết định dạo khắp thương khố một lần.
Ngải Huy bỗng nghiêng người, lỗ tay dán sát xuống mặt đất.
"Mặt đất đang rung động." Ngải Huy khẽ nói.
Mọi người thấy những hành động vừa rồi của Ngải Huy thì không khỏi cảm thấy hồi hộp.
"Vì sao?" Khương Duy nuốt nước miếng. Gã vốn là kẻ thân cao tay dài, vóc người cường tráng, thực lực cũng không tồi. Vậy mà khi đứng trong đám người này gã vẫn có cảm giác mình chỉ là một người thừa.
"Rất khó nói." Ngải Huy giải thích: "Có thể là đàn thú tập kích, cũng có thể là có thứ gì đó đang di chuyển trong lòng đất. Ừm, chúng còn cách chúng ta một khoảng, ừm, chắc là đàn thú, lẽ nào chúng muốn công thành?"
Ngải Huy nghi hoặc đứng dậy.
Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng thả lỏng hơn. Vốn dĩ bọn họ không coi lần hành động này khác với trước đây nên vẫn thấy căng thẳng. Nhưng khi thấy phạm vi dò xét của Ngải Huy lớn cỡ nào thì bọn họ cũng yên tâm hơn. Đoan Mộc Hoàng Hôn cúi đầu, thử làm như Ngải Huy vừa làm, lỗ tai dán chặt xuống đất, cố gắng lắng nghe, nhưng lại chẳng nghe được gì cả.
Mập mạp thấy động tác của Đoan Mộc Hoàng Hôn thì cảm thấy buồn cười. Sao tên gia hỏa này lại đi so cái này với Ngải Huy chứ? Thật là không biết trời cao đất rộng.
"Ăn xong chưa? Chúng ta tới phủ nha." Ngải Huy đứng dậy nói.
Mọi người vốn không có tâm tình ăn cơm nên vội vàng đứng lên, theo Ngải Huy ra cổng. Một đám người này vẫn quá nổi bật, nhất là ba người Đoan Mộc Hoàng Hôn, Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân, trang bị quý giá khắp người, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu rồi.
Vừa đi trên phố, mọi người đã thấy tình huống khác xa lúc bọn họ tới. Khắp nơi đều phủ bởi không khí khẩn trương, mọi người đi lại vội vã, ai nấy đều trang bị vũ trang hạng nặng. Khi tới phủ nha, cũng thấy phủ nha phòng bị sâm nghiêm, các trạm gác tầng tầng lớp lớp, trên trời còn có nguyên tu không ngừng tuần tra nữa. Cũng may mà những hộ vệ này đều nhận ra Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn nên mau chóng cho họ đi qua. Đoan Mộc Hoàng Hôn tìm một hộ vệ có chút quen mắt hỏi mấy câu, sau đó mặt âm trầm đi trở về.
"Số lượng huyết thú ngoài thành đột nhiên tăng mạnh. Sáng sớm nay huyết thú bắt đầu chủ động công kích tường thành, lúc đầu cũng bình thường nhưng càng ngày cường độ chiến đấu càng tăng, vừa rồi cửa thành lại bị xung kích làm chết mười hai người."
Lời của Đoan Mộc Hoàng Hôn làm mọi người biến sắc. Đây là lần đầu tiên thành Tùng Gian quyết định phòng thủ vậy mà lại tạo thành thương vong lớn tới vậy. Nghĩ thế, bọn họ lại quay sang nhìn Ngải Huy, nhớ lại những lời làm họ nửa tin nửa ngờ lúc trước, tới giờ bọn họ đã tin thế cục nguy cấp hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, chợt có người hô lên: "Thổ tu phu tử! Có phu tử nào là thổ tu không? Thành tường có vết nứt!"
Mấy phu tử thổ tu vội vàng đi.
Mọi người càng cảm thấy bất an hơn. Bọn họ vẫn chỉ là học viên, chưa từng trải qua những cảnh này. Ngay cả Sư Tuyết Mạn hay Đoan Mộc Hoàng Hôn đi chăng nữa, ngày thường dù có được chú ý bao nhiêu, đi đâu cũng được tán dương bao nhiêu thì tới giờ, bọn họ mới phát hiện mình bé nhỏ cỡ nào.
"Đi vào đi." Ngải Huy không nói thêm lời nào.
Nghe lời này, mọi người chợt cảm thấy yên tâm hơn một chút. Bởi lúc này ai nấy đều trong trạng thái căng thẳng, khẩn trương và bất an, chỉ có mình Ngải Huy vẫn bình tĩnh như thế. Vậy nên khi thấy vẻ mặt này, bọn họ mới cảm thấy trấn định hơn.
Tang Chỉ Quân nhịn không được hỏi: "Ngải Huy, ngươi không sợ sao?"
"Sợ chứ." Ngải Huy nói.
Đáp án này thực sự ngoài ý nghĩ của mọi người, bọn họ vốn cho rằng Ngải Huy sẽ nói gì đó kiểu như 'Có gì mà phải sợ?' kia.
Tang Chỉ Quân cũng thấy khó tin: "Nhưng nhìn qua thì ngươi chẳng căng thẳng chút nào."
Ngải Huy không quay đầu lại nói: "Chờ tới khi mọi người cũng trải qua mấy trận chiến nữa thì cũng không cảm thấy căng thẳng nữa đâu."
Sư Tuyết Mạn nhịn không được lại nhìn Ngải Huy thêm một lần nữa, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu vào nửa mặt gã, gương mặt vốn bình tĩnh của gã làm nàng cảm thấy cực kỳ yên tâm, đây là năng lực của Ngải Huy ư?
Bọn họ không tìm thành chủ. Thành chủ rất bận rộn, nên người tiếp đãi họ là một vị quan, y đưa cả đám tới thương khố.
"Hiện giờ tất cả vật tư trong thành đều tập trung tại đây để điều phối. Tình huống của mọi người tương đối đặc thù nên thành chủ đã dặn là mỗi người có thể lấy một trang bị, riêng bạn học Ngải Huy có thể lấy thêm một món, đó là phần thưởng của ngươi. Ồ, hình như thiếu mất mấy người."
Sắc mặt mấy người Sư Tuyết Mạn chợt mất tự nhiên.
Đoan Mộc Hoàng Hôn lạnh lùng nói: "À, bọn họ chướng mắt."
Quan viên kia chỉ a một tiếng, có vẻ có chút khó chịu, có điều y cũng hiểu những con cháu thế gia này đều mang trang bị xa xỉ, không để những thứ này vào mắt cũng là bình thường. Thế nên trong lòng y thầm nhớ kỹ mặt mấy kẻ còn lại, hừ, tới lúc đó đừng tới nơi này.
Đám người kia cũng giật mình nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn, ngay cả Ngải Huy cũng không ngoại lệ.
Thật sự là nham hiểm!
Có điều sao gia hỏa này lại nhìn mình một cái làm gì? Ngải Huy có chút khó hiểu.
Khi nãy Đoan Mộc Hoàng Hôn thấy mình không đủ lạnh lùng nham hiểm nên mới bị Ngải Huy làm cho kinh ngạc mấy lần, thế nên gã đã quyết tâm phải sửa ngay nhược điểm này của mình. Sao mình lại có thể thua Ngải Huy được chứ? Hừ, dù cho có là lạnh lùng âm hiểm thì Hoàng Hôn anh đây cũng còn lâu mới thua Ngải Huy.
Nghe tới việc có thể lựa trang bị, hai mắt mập mạp cũng sáng lên. Gã nghĩ thầm mình theo Ngải Huy đúng là chính xác, không ngờ còn có thể tới thương khố phủ nha lựa chọn trang bị nữa.
Khương Duy và Vương Tiểu Sơn cũng thấy vui vẻ.
Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân thì bình tĩnh hơn nhiều. Thực ra các nàng cũng rất đồng ý với lời vừa rồi của Đoan Mộc Hoàng Hôn nhưng sợ bị ghi vào sổ đen nên đành làm bộ chọn chọn lựa lựa. Ngải Huy không thèm quan tâm người khác, chỉ khẽ dặn mập mạp: "Ngươi là thuẫn thủ, đừng chọn thứ gì khác đấy."
Hắn quá hiểu tính cách mập mạp, nếu như mình không quản, chắc chắn mập mạp sẽ chọn thứ quý giá nhất.
"Thuẫn thủ à?" Quan viên dẫn họ tới đây quan sát thân hình của mập mạp, không nhịn được tán thưởng: "Hảo một thuẫn thủ! Nơi đây có một bộ áo giáp cho thuẫn thủ đây."
Quan viên đưa mọi người tới gần một bộ giáp bằng đồng thau.
"Cái áo giáp này tên là 'Bất Động Sơn', thanh danh là Bất Động Như Sơn, trọng lượng của nó lên tới bốn trăm ba mươi bảy cân."
Khương Duy và Vương Tiểu Sơn giật mình, ngay cả Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân cũng thấy kinh dị, con số này quả là dọa người.
Vị quan viên kia khá hài lòng với biểu tình của mọi người. Y nghe thấy những con cháu thế gia này coi thường thương khố của họ nên vẫn nghẹn một cục tức. Giờ này thấy mọi người giật mình, gã chợt cảm thấy thoải mái hắn. bèn thao thao giới thiệu.
"Đừng nhìn nó bình thường. Vật này tuy không phải đại sư nào tạo ra, nhưng lại là một tinh phẩm hiếm có. Năm đó thành chủ chúng ta vừa thấy bộ giáp này đã khen không dứt miệng, chính tay thử đao thì thấy đao không thể phá được giáp. Lúc đó ngài còn nói vật này không phải người có thần lực trời sinh thì không thể dùng được. Thế nào, ngươi có muốn thử không?"
Ngay từ khi nhìn thấy bộ áo này, mập mạp đã không dời mắt khỏi nó được. Gã là người đã trài qua sinh tử nên đương nhiên hiểu khi mình đảm nhiệm thuẫn thủ lại có một bộ trọng giáp thế này thì năng lực sinh tồn sẽ tăng cao như thế nào. Hơn nữa gã còn để ý giá cả của bộ giáp này, thứ này chắc chắn không phải thứ gã có thể mua.
"Vậy lấy cái này!" Mập mạp kiên quyết nói.
Vừa dứt lời, gã cũng không cần ai hỗ trợ, một tay nhấc tấm áo lên, tự mình mặc vào.
Chờ khi gã mặc xong, mọi người nhịn không được lại hít sâu một hơi lần nữa.
Hình thể mập mạp vốn cao lớn như một ngọn núi, giờ lại thêm bộ 'Bất Động Sơn' này thì càng có cảm giác áp bức hơn, mà ngay cả bóng của gã cũng dường như đen hơn nữa. Mập mạp hưng phấn đi qua đi lại một lúc, trọng giáp bốn trăm ba mươi bảy cân khoác lên người gã như một chiếc áo bình thường, hầu như không ảnh hưởng chút nào cả. Đi lại vài vòng, chợt mập mạp khóc nức nở, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Đây là lần đầu tiên gã mặc khôi giáp.
Trước đây cu-li chưa bao giờ có cái gì phòng hộ, điều này cũng là một trong số những nguyên nhân dẫn tới bọn họ tử vong. Hơn nữa với thù lao ít ỏi, bọn họ cũng không mua nổi trang bị áo giáp đắt đỏ như vậy, bọn họ đã quen với cảnh không có phòng hộ đi đối mặt với lợi trảo răng nanh của hoang thú rồi. Vậy nên bây giờ, khi được bao vây trong một lớp giáp dày, cảm giác an toàn khó tả này làm gã chợt khóc thành tiếng.
Mọi người thấy cảnh này chợt ngây người.
Ngải Huy hiểu cảm xúc của mập mạp, hắn vỗ nhẹ lên lớp giáp dày: "Ngươi hãy trông nom nó cho tốt, đừng để mất."
"Ừ." Mập mạp ừ một tiếng, gã ngừng khóc, sau đó sụt sịt, nghiêm túc nói: "Sẽ không làm mất."
Đây là trang bị đắt đỏ nhất mà gã có được, chắc chắn gã sẽ không làm mất, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra!
Một tay mập mạp cầm trọng thuẫn nặng ba trăm năm mươi cân, thân khoác trọng giáp nặng bốn trăm ba mươi bảy cân lại đi lại bình thường làm mọi người trợn mắt. Vốn dĩ trước đây mọi người đều nghĩ tên này là kẻ vô năng, nhưng giờ họ mới phát hiện mình hoàn toàn nghĩ nhầm về gã.
"Mọi người hãy chọn trang bị cho mình đi." Ngải Huy nói.
Những người khác đều hối hả chọn lựa.
Ngải Huy cũng nghĩ xem mình nên chọn trang bị gì. Vũ khí của hắn là Long Tích Hỏa, trong thời gian này hắn cũng không cần đổi vũ khí. Còn giày của hắn là Lưu Vân, là đôi giày tốt nhất mà hắn có thể dùng được. Còn huyết băng vải đã cho hắn phòng ngự khá tốt, lại không ảnh hưởng tới linh hoạt của bản thân hắn, hơn nữa hắn lại có mập mạp, vậy nên hắn sẽ không lấy vật phòng thủ nữa.
"Có trang bị nào giống như Vân dực mà ta có thể dùng không?" Ngải Huy hỏi.
Vị quan viên lập tức hiểu: "Trang bị có năng lực phi hành ư? Nếu để ngươi dùng thì chỉ có thể là phi phong mà thôi."
"Phi phong?" Đôi mắt Ngải Huy sáng lên.
Vị quan kia nhanh chóng đưa một cái tới: "Ngươi là kim nguyên lực phải không? Hiện giờ có một kiên ngươi có thể dùng, đó là 'Kim phong', vật này có thể phun ra kim phong nên có tác dụng phi hành."
"Vậy lấy cái này đi." Ngải Huy không chút do dự.
Sau khi chọn phi phong xong, Ngải Huy còn có thể chọn thêm một thứ, thế nên hắn quyết định dạo khắp thương khố một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.