Ngũ Hành Thiên

Chương 443: Trứng đau thương.

Phương Tưởng

14/11/2016

Dịch giả: Tiểu Băng

Biên: nhatchimai0000

Đêm nay Phủ thành chủ vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều không còn khúc mắc, khách lẫn chủ đều vui vẻ. Họ nâng ly cụng chén với nhau, nói cười hỉ hả, Kiều Mỹ Kỳ rất biết cách tạo bầu không khí, khiến buổi tiệc rất là rộn rã.

Lôi Đình Kiếm Huy đại danh đỉnh đỉnh, mọi người ai cũng biết danh. Đứng trước mặt hai đại thế gia Sư, Cung, Thanh Thủy Thành ngang ngược chỉ là một tên nhà quê mới phất mà thôi.

“Thế… chính là ngươi có Giáp đẳng hỏa dịch?”

Hỏa Sơn Tôn Giả vội hỏi, dáng vẻ hận không thể nhào tới bám dính vào người Ngải Huy.

Tiệc rượu đang om sòm chợt im phăng phắc. Trong số tân khách được mời tới hôm nay, có nhiều người là hội trưởng của các thương hội, họ đều đã nghe nói tới chuyện Giáp đẳng hỏa dịch.

Kiều Mỹ Kỳ rất biết làm người, hắn ta cũng biết giá trị của Giáp đẳng hỏa dịch, nhưng không hề phong tỏa tin tức, mà trái lại còn gióng trống khua chiêng, đưa thiệp mời tới cho các thương hội, mời họ tới tham gia bữa tiệc tối nay.

Hắn ta biết cái nào mới là lợi ích căn bản, Giáp đẳng hỏa dịch đương nhiên quan trọng, nhưng so với giá trị của Ngải Huy, thì chẳng là cái gì. Huống chi trước đó mọi người còn có một chút xung đột, đây chính là một cơ hội hàn gắn tuyệt hảo.

Bất kỳ lúc nào Kiều Mỹ Kỳ cũng cười tươi tắn, thỉnh thoảng lại khéo léo nịnh Ngải Huy vài câu, không quên đi quảng cáo giùm Ngải Huy.

Hắn ta tỉnh bơ chỉnh lại: “Là Giáp đẳng luyện chế hỏa dịch.”

Các tân khách rối loạn tưng bừng, thêm hai chữ “Luyện chế”, nói rõ hỏa dịch này có thể tiếp tục luyện chế để cung cấp không giới hạn. Thiên tài địa bảo ai cũng thích, nhưng số lượng ít ỏi, bán nhiều quá là sẽ không còn. Đối với các Thương gia, ổn định tiêu thụ mới là vương đạo kiếm tiền.

Ngải Huy nhìn Kiều Mỹ Kỳ, tỏ vẻ bất ngờ, tên thành chủ này thực là thông minh.

Kiều Mỹ Kỳ cười: “Tình hình thế nào Khang tiên sinh chắc chắn là rành rẽ nhất, hay giới thiệu cho chúng ta nghe một chút?”

Hiểu ý của Ngải Huy, Kiều Mỹ Kỳ mời ngay Giám Định Sư Khang Định cùng tới tham gia tiệc rượu. Có Khang Định đảm bảo, ai còn dám nghi ngờ.

Ánh mắt của mọi người đều dồn cả vào Khang Định, Khang Định đứng dậy hướng về phía thành chủ và Ngải Huy khẽ chào, rồi nói: “Được Ngải Huy tiên sinh tín nhiệm là vinh hạnh lớn nhất của Khang Định. Sau đây, ta sẽ giới thiệu cho mọi người biết một chút về đặc tính của tuyết dung nham…”

Ai nấy đều tập trung tinh thần lắng nghe.

Ngải Huy giơ ly rượu lên, hướng về phía Kiều Mỹ Kỳ xa xa ra ý cảm ơn. Kiều Mỹ Kỳ cười, giơ ly rượu lên đáp lễ.

Hai người nhìn nhau, uống một hơi cạn sạch.

Thực là một người thông minh.

Lúc này, hai người đều có cùng một ý nghĩ giống nhau như đúc.

Hội trường thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh thán phục, Giáp đẳng hỏa dịch vốn dĩ là hàng hiếm có. Khang Định cũng biết lực ảnh hưởng của mình, nên luôn dùng từ ngữ khen ngợi, gần như là thổi tuyết dung nham lên mây. Đương nhiên, món hỏa dịch phẩm Giáp đẳng, tuyết dung nham cũng xứng đáng với những lời khen ngợi đó.

Rượu ngon vào họng, cả ngực bụng đều bừng lên nhiệt nóng.

Ngải Huy rất hiếm khi uống rượu, nhưng bây giờ lại uống đến là thích ý.

Bên cạnh đó, Thiết Nữu kéo Dao Dao không ngừng rì rầm to nhỏ, à không phải, là Dao Dao kéo Thiết Nữu không ngừng rì rầm to nhỏ. Tiểu công chúa của Cung phủ, mà lại chẳng khác gì keo dính, vừa dính lại còn vừa nhiều lời, thấy Thiết Nữu một cái, là lập tức một tấc cũng không rời, rít ra ríu rít liến thoắng không ngưng miệng.

Dưới ánh sáng của những chùm đèn rực rỡ, toàn thân hắn lâng lâng say say, tiếng ồn ào trong sảnh như đang ở xa xa đâu đó, đầu óc hắn mơ màng.

Tình hình nóng bỏng như vậy, tuyết dung nham chắc sẽ bán được với giá cao. Không biết vì say, hay vì đã bớt đi áp lực, mà cơ thể hắn thả lỏng hẳn ra.

Từng bước đi lên, cho tới bây giờ.

Lòng sinh cảm khái, thổn thức không nguôi.

Gian khổ lập nghiệp, xông pha núi rừng.

Dễ dàng không? Không. Gian nan không? Gian nan lắm.

Nếu được sống lại một lần nữa thì sao? Có chọn lựa như thế không?

Vẫn sẽ chọn như thế thôi.



Tay cầm kiếm mà lòng mang sợ hãi, trên người trĩu nặng một lớp gông xiềng, phải báo thù những vết thương không thể nào lành được.

Hắn đột nhiên nghĩ tới Tùng Gian Cốc, một buổi sáng sớm với ánh mặt trời ấm áp, trong cảnh nắng sớm yên tĩnh nhẹ nhàng, tiếng Tam Diệp Đằng Xa phần phật bay, và làn khói bếp lượn lờ làm người ta buồn ngủ… làm sao lại quên mất?

Đôi mắt mơ màng trở lại tỉnh táo, ánh mắt lại trở về sắc bén.

Đúng lúc có người lên tiếng hỏi: “Không biết tuyết dung nham định bán giá bao nhiêu?”

Ngải Huy giơ ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một miếng, đang muốn thấm giọng lên tiếng, thì đã có người giành nói trước.

Hỏa Sơn Tôn Giả trố mắt nhìn, reo lên: “Mặc kệ giá bao nhiêu, lão phu muốn lấy hết!”

Lần này chả ai dám lên tiếng, lão ta là đại sư, sau lưng còn có Cung phủ, những Thương gia này đâu dám đắc tội.

Ngải Huy buồn cười: “Lấy hết hả? Ngươi có nhiều tiền đến thế sao?”

Hỏa Sơn Tôn Giả ngạo nghễ: “Coi thường lão phu à, lúc lão phu lên làm đại sư, trứng tiểu tử ngươi còn chưa lớn đâu!”

Hội trường vang lên mấy tiếng cười khẽ, Ngải Huy ho nhẹ một tiếng, lúng túng.

Này này này, ăn nói cẩn thận tí chứ, đánh người không được đánh vào mặt, xúc phạm người đừng có xúc phạm trứng chứ!

Lão già chết tiệt!

Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt Ngải Huy lại rất hiền lành: “Ngươi muốn lấy hết cũng được. Hai ta giao tình sâu sắc, tính giá rẻ cho ngươi nhá, ờ, lấy một trăm hạt Tinh Nguyên đậu một giọt thôi, thế nào? Không phải cắt cổ ngươi đúng không!”

Hỏa Sơn Tôn Giả lặng đi: “Ờ tạm được, coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm. Vậy lão phu lấy trước một trăm tám mươi giọt!”

Lão là Hỏa Nguyên đại sư, rành rẽ giá cả của vật liệu hỏa nguyên trên thị trường, giá này rõ ràng là không cao. Thường thì Ất đẳng hỏa dịch, đã có giá hai mươi hạt Tinh Nguyên đậu một giọt.

“Một trăm tám mươi giọt?” Ngải Huy cười âm trầm.

Hỏa Sơn Tôn Giả lúng búng: “Không có một trăm tám mươi giọt? Vậy năm mươi, sáu mươi giọt cũng được.”

Hỏa dịch tốt dù giá bán theo giọt, nhưng khi dùng đâu phải dùng từng giọt! Trong thuật ngữ chuyên môn của giới Hỏa tu, đơn vị tính này được gọi là “Phong”. Khi vận dụng chiêu thức, đều lấy phong làm đơn vị. Một phong hỏa dịch đại khái khoảng chừng hai mươi giọt.

Số lượng quá ít, thì đối với một đại sư như Hỏa Sơn Tôn Giả là vô ích.

Giáp đẳng hỏa dịch, nếu dùng để chiến đấu, người thường không có mà dùng, nhưng đối với đại sư, đấy chẳng phải cái gì to tát. Một trăm Tinh Nguyên đậu một giọt, một phong hỏa dịch cũng chỉ là hai ngàn hạt Tinh Nguyên đậu mà thôi.

Đại sư đã ra tay, tuyệt đối không phải chỉ có mấy ngàn hạt Tinh Nguyên đậu.

Lấy Hỏa Sơn Tôn Giả làm thí dụ, vung một lần mấy vạn hạt Tinh Nguyên đậu mua hỏa dịch là chuyện bình thường, chỗ ấy chỉ bằng một tháng lương của lão mà thôi.

Nhưng mà mấy vạn hạt Tinh Nguyên đậu là cả một gia sản khổng lồ đối với một toà thành nhỏ.

Đại sư vốn đứng trên đỉnh danh vọng, bản thân người ta là đồng nghĩa với giàu có. Mỗi một toà thành thị chả có mấy vị đại sư, lý do chủ yếu bởi vì mức lương cực cao của họ.

Đại sư chính là Quái Thú hình người nuốt vàng, ngoài lương, còn phải cung cấp miễn phí các loại tài liệu quý giá, cung cấp Nguyên lực vân vân.

Thanh Thủy Thành nuôi được hai đại sư, có nghĩa tài lực đã khá là hùng hậu.

Ngải Huy thầm kinh ngạc, lão này giàu thật, nhưng bị coi thường làm hắn thấy khó chịu, hắn hô to: “Lâu Lan, cho lão đầu xem đi.”

“Ngải Huy, tới đây.”

Lâu Lan đưa tới một quả trứng nham thạch màu đen to bằng cái rổ, quả trứng khá là ấm áp.

Lão già cười ha hả, nháy mắt: “Ai u, trứng to thế! Lão phu thu hồi lời nói mới rồi nhá, tiểu tử ra dáng đấy nhỉ, trứng không nhỏ! Không nhỏ nha!”

Vừa nói vừa rung đùi đắc ý, khiến trong phòng vang lên thêm nhiều tiếng cười khẽ.

Ngải Huy suýt chút nữa cầm quả trứng ném vào mặt lão già, hắn phải cố gắng lắm mới kềm chế được, tự răn bản thân, tiền là ma quỷ, tiền là ma quỷ.



Hắn rút Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, khẽ cắt một đường lên quả trứng, mũi kiếm vẩy một cái, một mảnh vỏ nham thạch bay ra ngoài.

Hỏa diễm trong suốt, từ chỗ vỡ hiện ra.

Hỏa Sơn Tôn Giả hú lên quái dị, vọt tới cạnh Ngải Huy, đoạt lấy quả trứng, tuyết dung nham vẫn nằm im bên trong. Quả trứng nham thạch chỉ có một lớp vỏ mỏng manh, bên trong đều là uyết dung nham trong suốt như nước.

“Không tệ a, trong này có bao nhiêu?”

“Một thăng!”

“Lấy hết!”

“Trả tiền!”

Những người khác đều rướn cổ lên, tha thiết mong chờ mà nhìn, đều hận không thể đoạt lấy quả trứng trong tay Hỏa Sơn Tôn Giả.

Hỏa Sơn Tôn Giả khó chịu nói: “Ta mà thiếu ngươi tí tiền lẻ ấy hay sao?”

Ngải Huy dứt khoát không cho, cười nhạt: “Một tay giao tiền một tay giao hàng.”

Hỏa Sơn Tôn Giả trừng mắt nhìn hắn, Ngải Huy cũng không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại.

Mọi người nhìn thấy cảnh này mà sợ, xưa nay có ai dám cãi lại đại sư bao giờ! Lôi Đình Kiếm Huy này quả là ghê gớm, cỡ thể loại này, thôi đừng trêu vào là hơn.

“Hừ, bao nhiêu?”

“Một thăng là năm trăm giọt, 5 vạn hạt Tinh Nguyên đậu.”

Hỏa Sơn Tôn Giả nhe răng, lão buốt ruột, thế là hết sạch cả một tháng lương của lão đó. Tuy lão thu vào nhiều tiền, nhưng chi ra cũng nhiều lắm, như mua nguyên thực chẳng hạn, nguyên thực bình thường đâu còn tác dụng gì với lão, phải mua nhân thực cao giai mới có hỗ trợ cho việc tu luyện được.

Mình không thể thua kém thanh thế được, lão giả bộ làm mặt hung dữ, nghiến răng: “Cho ngươi!”

Ai, tháng này phải ăn đồ thường rồi, nhưng mua được Giáp đẳng hỏa dịch bỏ vào trong túi, thôi kệ, vừa lệ rơi đầy mặt vừa vô cùng thỏa mãn.

Năm trăm hạt lương phẩm Tinh Nguyên đậu vào tay, Ngải Huy vô cùng phấn khởi. Dung lượng và độ tinh khiết nguyên lực của tinh phẩm đều vượt xa Tinh Nguyên đậu bình thường. Ngải Huy kích động, muốn lập tức hấp thu ngay mớ lương phẩm Tinh Nguyên đậu này. Bây giờ ai mà còn đi sản xuất lương phẩm Tinh Nguyên đậu? Chỉ có nhà giàu như Cung phủ mới chịu bỏ công bỏ sức bỏ tiền đi sản xuất lương phẩm Nguyên lực đậu.

Bằng không thì đây chắc là hàng còn tồn trữ lại từ trước kia.

Cung phủ quả nhiên dữ dằn, nhà giàu a, mắt Ngải Huy lấp lóe. Sư gia mọi người quen nhau quá rồi, không ra tay được, nhưng Cung phủ, thế này còn không phải là thịt ngon tự đưa tới cửa hay sao?

He he, vắt khô lão già này trước rồi hẵng tính!

Ngải Huy cười càng thêm thân thiết, tay vẫy vẫy: “Lâu Lan, trứng!”

Hắn rất là phấn khởi.

Lâu Lan rất vui vẻ: “Ngải Huy, đây!”

Quả trứng nham thạch thứ hai xuất hiện, cả hội trường nóng hực hẳn lên, mắt ai cũng rực lên cuồng nhiệt, oa, vẫn còn tuyết dung nham!

Tiêu sái khẽ cắt quả trứng, Ngải Huy hất đầu, khiêu khích lão già: “Cái này cũng bán cho ngươi luôn! Mua không?”

Lão già đau khổ, mặt mày xoắn xuýt, cuối cùng hạ quyết tâm, nghiến răng: “Mua!”

Ngải Huy nhếch miệng cười, nụ cười nhẹ như mây gió, nhưng ngọn gió ấy hoàn toàn có thể biến cả một bức tường thành tro bụi.

“Lâu Lan, trứng! Lâu Lan, quả nữa! Lâu Lan…”

Trước mặt Ngải Huy xếp một hàng trứng nham thạch chỉnh tề, ứa ra hỏa diễm trong suốt, sẵn sàng chờ đợi.

Lão già ngây ra.

Tất cả mọi người cũng đều ngây ra.

Cả hội trường hoàn toàn tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngũ Hành Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook