Quyển 4 - Chương 4: Cuộc chiến của chú cháu
Chu Hiển
07/08/2015
Vương Tuyệt Chi vừa thấy người mới đến, trong lòng giật mình, nói:
- Niếp Hộ Sinh, đại sư cũng đến đây?
Có hai người mới xuất hiện. Trong đó có một lão nhân, khoảng bảy, tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, tư thế nhanh nhẹn, không có chút nào là già lão, buông lời chế nhạo Vương Phác chính là lão nhân này.
Người còn lại có đôi tai rất to, vẻ mặt từ bi nhân hậu, là một hòa thượng. Vương Tuyệt Chi cất lời chính là nói với vị tăng nhân này.
Niếp Hộ Sinh trả lời:
- Vương công tử, bần tăng chính là Triệu Hùng.
Vương Tuyệt Chi thất thanh kêu lên:
- Đại sư là hòa thượng, tại sao cũng gia nhập Sát Hồ thế gia? – Vừa nói vừa hóa giải chưởng ảnh đầy trời của Vương Phác.
Niếp Hộ Sinh lại nói:
- Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, người Hồ bạo ngược vô đạo, chiếm giang sơn của ta. Ta tuy chỉ là tăng nhân, nhưng cũng hiến chút sức mọn, giết hết Hồ tặc!
Niếp Hộ Sinh vốn là một vị cao tăng, kiến văn uyên bác, tinh thông phật học. Lâu Thán kinh, Thất Xử Tam Quan kinh, Vô Lượng Môn Vi Mật Trì kinh cực kỳ uyên thâm. Vương Tuyệt Chi đã từng thành tâm nghe Niếp Hộ Sinh giảng về Phật học suốt bảy ngày. Hai người quen nhau từ lúc đó.
Vương Tuyệt Chi ở với Niếp Hộ Sinh bảy ngày, mặc dù chưa từng ấn chứng võ công. Tuy nhiên chứng kiến Niếp Hộ Sinh thổ nạp, đi đứng, ngồi nằm, đều nhàn nhã ung dung, dám chắc là nội công rất tinh thâm. Một vị cao tăng đắc đạo như Niếp Hộ Sinh dù thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ ra chính là một trong Thất Hùng của Sát Hồ thế gia - Triệu Hùng.
Niếp Hộ Sinh khẽ nói:
- Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn. Vương công tử, nghĩ tình bần tăng và công tử cũng có duyên tương ngộ trước kia, công tử vẫn chưa chịu thu tay lại sao. Bần tăng cam đoan chỉ cần công tử rút lui, tuyệt đối sẽ không ai làm khó công tử.
Đột nhiên lão nhân bên cạnh Niếp Hộ Sinh lên tiếng:
- Không được.
Vương Tuyệt Chi nhìn lão nhân này, cảm thấy rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra lão là ai. Lúc này nghe lão nói ra hai chữ “không được”, lập tức nhớ ra, nghĩ trong bụng:
- Thì ra là hắn. Hắn cũng là người của Sát Hồ thế gia! Sát Hồ thế gia cuối cùng có còn bao nhiêu cao thủ nữa?
Niếp Hộ Sinh quay sang, chậm rãi nói:
- Sở Hùng, ngươi nói gì?
Lão nhân đáp:
- Vương Tuyệt Chi giết đệ đệ ta. Ta không thể không giết hắn!
Lúc này Hòa Thang đột nhiên tiến lên, mừng rỡ reo lên:
- Mân nhi, ngươi cũng đã đến.
Lão nhân nhìn Hòa Thang nói:
- Phụ thân, con đến giúp người giết Vương Tuyệt Chi, báo thù cho Công đệ.
Lão nhân này chính là Bang chủ Giang Hữu Liên Hoành Bang, thống lĩnh bốn mươi bảy vạn dân quân, ngoại hiệu “Khoái Như Tẩu Phong Trần” Hòa Mân. Đao pháp của hắn so với phụ thân còn cao hơn mấy bậc, hơn nữa lại đang lúc “thịnh” niên, đao pháp cực nhanh, cực độc.
Lão chính là Sở Hùng, Niếp Hộ Sinh là Triệu Hùng, còn có Vương Phác là Tề Hùng. Ba người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời. Vương Tuyệt Chi nếu một địch ba, có thể thắng được không?
Hòa Thang thấy con mình, vui mừng, nói:
- Mân nhi, không phải ngươi đã từng nói sẽ không báo thù cho Công nhi sao?
Hòa Mân trả lời:
- Con thân là bang chủ, một câu nói, một hành động đều là tấm gương cho bốn mươi bảy vạn dân quân. Làm sao có thể vì việc tư mà động đến việc công? Tuy nhiên bây giờ con đã từ bỏ chức vị bang chủ, vì đệ đệ báo thù một cách quang minh chính đại, không ai có thể dị nghị nữa.
Hòa Thang nghe vậy giật mình:
- Ngươi đã từ bỏ chức vị bang chủ? Vậy ngươi truyền lại cho ai?
Hòa Mân đáp:
- Ngoại trừ Vật nhi, còn ai có khả năng nữa?
Hòa Thang nghe thấy tên Hòa Vật, mới yên lòng:
- Võ công, trí mưu của A Vật đều có một không hai. Ngay cả ta và ngươi cũng không hơn được nó. Để nó tiếp nhận ngôi vị bang chủ là hợp lý nhất.
Hòa Mân quay sang Vương Tuyệt Chi, trừng mắt nói:
- Công đệ mặc dù làm nhiều chuyện không đúng, nhưng chúng ta tự có gia pháp của Hòa gia để xử trí. Vương Tuyệt Chi, ngươi đã giết nó, giờ đây không thể không hoàn mạng cho ta!
Hòa Thang mừng rỡ, vỗ vai con mình, cười nói:
- Đây mới chính là con ngoan của ta.
Hòa Mân chợt cao giọng nói:
- Vương Tuyệt Chi võ công cao cường. Chúng ta động thủ với hắn cũng không cần giữ quy củ giang hồ, tất cả cùng xông lên.
Hắn nắm chặt tay cha, một mặt rút ra đoản đao, muốn gia nhập cuộc chiến, đột nhiên dừng lại, quay sang hỏi Niếp Hộ Sinh:
- Triệu Hùng, ông không cùng chúng ta vây công Vương Tuyệt Chi sao?
Niếp Hộ Sinh đáp:
- Bần tăng và Vương công tử có giao tình trước đây, không muốn cùng hắn dấy động binh đao. Các ngươi cứ cầm chân hắn, bần tăng đi phá xe lương.
Đoạn chắp tay, chậm rãi tiến lên trước.
Đám xa phu thấy vị hòa thượng đến gần xe lương. Ba, bốn người lập tức rút binh khí, chém đến.
Niếp Hộ Sinh đột nhiên gầm lên một tiếng “Sư Tử Hống”, chấn động màng nhĩ đám phu xa, binh khí đang chém xuống người hắn thoáng dừng lại. Song chưởng xoay tròn, kim quang từ song trưởng sáng chói rực rỡ, nội kình mang theo quang mang chói mắt bắn ra - “Đại Chuyển Pháp Luân Chưởng”!
Năm xưa Phật Tổ lần đầu tiên thuyết pháp trước chúng đệ tử tại Lộc Uyển Dã đã thuyết pháp chứng đạo, chuyện này gọi là “Sơ Chuyển Pháp Luân”. Sau này, mỗi lần Phật Tổ thuyết pháp đều gọi là “Chuyển Pháp Luân”. Niếp Hộ Sinh hiểu được ý nghĩa Phật pháp, kết hợp với tinh hoa của Phật gia chưởng, sáng tạo ra một môn vô thượng thần công, gọi là “Đại Chuyển Pháp Luân Chưởng.”
Thần chưởng vừa xuất ra, năm, sáu gã xa phu đã kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất mất mạng. Mặc dù tuyệt khí nhưng trên người không hề xuất hiện một vết thương nào.
Chỉ có ba bốn gã xa phu tấn công Niếp Hộ Sinh, nhưng tại sao lại có năm, sáu người trúng chưởng mất mạng? Nguyên thần chưởng của Niếp Hộ Sinh có uy lực cực lớn, như sóng biển liên miên không dứt. Ngay cả đám xa phu không tấn công hắn, đứng từ xa cũng bị chưởng kình quét trúng mà mất mạng.
Sáu gã xa phu chết đi, nếu không phải là người Hung Nô, người Yết, mũi cao mắt sâu, nhiều râu thì cũng là người Tiên Ti mặt trắng râu vàng. Nếu không phải Tiên Ti thì cũng là Để nhân, Khương nhân. Tóm lại người chết đều là Hồ nhân!
Niếp Hộ Sinh lại bước đến gần Liễu Tẩu Tẩu, Phật chưởng tung ra đánh về phía Hoàng Phủ Nhất Tuyệt. Hoàng Phủ Nhất Tuyệt thân pháp biến đổi ba lần, bất quá vẫn không thể thoát khỏi một chưởng đơn giản này, kêu lên một tiếng rơi xuống đất, choáng váng, ngất đi.
Phật gia có đức hiếu sinh. Niếp Hộ Sinh không giết chó nhưng nhìn thấy người Hồ lại không buông tha, xem ra ở trong lòng hắn, tính mạng người Hồ còn không bằng con kiến!
Đoạn lại chậm rãi nói:
- Liễu Tẩu Tẩu, phá xe!
Liễu Tẩu Tẩu ứng tiếng:
- Tuân mệnh! – Thân thể giống như diều hâu bay lên, nhắm cỗ xe lớn đánh đến.
Vương Tuyệt Chi đang đánh với ba người Vương Phác, Bạch Qua Đấu, Thường Tây Nhạc, đại chiếm thượng phong. Tuy nhiên khi phụ tử Hòa Thang gia nhập vòng chiến thì thế cục nhất thời nghịch chuyển.
Hòa Thang không tính làm gì, nhưng thanh đoản đao của Hòa Mân lại giống như pháp khí của thiên thần, chém, xoắn, đâm, lật, kéo, đẩy, quét, giật, chặn, biến ảo khó lường, chỉ một thanh đoản đao nhưng lại có thể dung hợp chiêu thức của Thanh Long đao, Xuất Sơn đao, Xuân Thu đại đao, Đại Trảm đao. Đao chiêu biến đổi liên tục, không hề tuân theo một quy tắc, lộ số nào cố định. Đao pháp quả nhiên đã đạt đến cảnh giới quỷ thần nan trắc.
Vương Phác rít lên:
- Cút ngay, ta không cần các ngươi giúp sức, mình ta là đủ!
Hòa Mân cười lạnh, nói:
- Lúc nãy không phải ngươi cũng đã nói như vậy sao? Để cho ngươi một mình hành động, kết quả thế nào? Ngay cả tính mạng của Thân Tân cũng không còn!
Vương Phác lại nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không giết được Vương Tuyệt Chi?
Hòa Mân không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu được tâm ý của ngươi chắc? Vương Tuyệt Chi là cháu ngươi, nhưng lại là cừu nhân giết chết em ta. Ngươi biết một khi xong chuyện, ta nhất định không tha mạng cho hắn. Cho nên ngươi cương quyết không cho ta động thủ, có đúng không?
Vương Phác hừ một tiếng, im lặng không nói gì nữa.
Hòa Mân lại nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, để ngươi ra tay trước, nhưng ngươi không thu thập được hắn, ta mới phải trợ giúp, có thể nói là đã nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi lại còn trách ta? – Miệng nói nhưng tay không dừng một chút, liên tục chém ra hơn một trăm đao.
Vương Tuyệt Chi lúc này thầm nghĩ:
- Ta tưởng đã quan sát qua đao pháp của Hòa Thang thì có thể nhìn rõ được sự ảo diệu của đao pháp Hòa gia. Ai ngờ lại là sai lầm lớn! Hòa Mân từ nãy đến giờ thi triển cả hai trăm chiêu, làm gì có chiêu nào giống chiêu thức Hòa Thang đã sử dụng?
Vương Tuyệt Chi đột nhiên nghiêng người chuyển cước, chân bước nhanh như chớp giật, chạy xéo bảy bước, tả chưởng “Chấn Kinh Bách Lý” mang theo nội kình như bài sơn đảo hải tống ra, hữu chưởng thu sát thân thể, xuất ra “Vô Vọng Chi Hành”, phảng phất như một chiếc lá trong gió, lơ lửng vô định, không ai có thể nhìn rõ được mục tiêu đánh tới của chưởng pháp. Hắn quan sát chiến cục, nhận thấy nếu luận về “khoái chiêu” thì còn kém Hòa Mân, bèn kết hợp bộ pháp biến ảo với nội lực hùng hậu, chiêu thức tinh diệu để áp chế đối thủ.
Hòa Mân là người thiên tư đĩnh ngộ, mười một tuổi đã học hết tinh yếu của khoái đao Hòa gia. Sau đó gặp kỳ ngộ, học được thêm nhiều đao pháp cao minh khác, dung hợp vào đao pháp Hòa gia. Vì vậy càng trở nên lợi hại, so với tiền nhân thì vượt trội rất nhiều. Hơn mười năm qua, hắn dựa vào một thanh khoái đao tung hoành giang hồ. Ngoại trừ Phượng Hoàng phu nhân là ngươi chiêu dụ hắn gia nhập Sát Hồ thế gia, chưa có ai là đối thủ. Lúc này nhìn thấy Vương Tuyệt Chi tung ra hai chưởng, một chưởng “Chấn Kinh Bách Lý” khiến cho đao thế khựng lại, hữu chưởng “Vô Vọng Chi Hành” không biết sẽ vỗ vào bộ phận nào trên cơ thể, đành miễn cưỡng thối lui ba bước, trong lòng đâm ra hoảng sợ, thầm nghĩ:
- Thằng nhãi này danh vang võ lâm, võ công quả thật kinh nhân.
Hòa Mân khi nãy đứng ngoài quan sát Vương Tuyệt Chi và Vương Phác giao thủ thì đã giật mình, biết võ công Vương Tuyệt Chi cao hơn bản thân. Tuy nhiên khi giao thủ mới biết võ công Vương Tuyệt Chi so với dự liệu của hắn còn cao hơn rất nhiều.
Vương Phác nhìn thấy Vương Tuyệt Chi thi triển Dịch Bộ Dịch Xu như mây bay chớp giật, biến ảo như quỷ mị, vừa thẹn vừa đố kỵ:
- Tại sao ta khổ luyện nhiều năm, đã thuần thục Dịch Kinh và bí kíp gia truyền, nhưng lại không thể lĩnh ngộ được tinh túy của bộ pháp này? Trong khi hắn tùy tiện luyện tập, đến năm mười bảy, mười tám tuổi đã thành một thân tu vi cực cao. Ài, Vương gia có rất nhiều người thiên tư thông đĩnh, tinh thông Dịch lý, nhưng tại sao chỉ có hai cha con hắn là có thể luyện thành Dịch Bộ Dịch Xu? Trong việc này nhất định có huyền cơ khác, chỉ là ta nhất thời chưa tìm ra mà thôi.
Hòa Mân tuy bị đánh lui nhưng bốn người bọn Vương Phác lập tức bổ nhào vào thi triển tuyệt kỷ, nhân cơ hội này giết chết đại kỳ nhân có võ công tuyệt cao – Vương Tuyệt Chi!
Vương Tuyệt Chi không sợ trời, không sợ đất, làm gì có chuyện sợ bị vây công. Tuy nhiên năm người cứ bám lấy hắn dai như đỉa đói, Niếp Hộ Sinh, Liễu Tẩu Tẩu lại đang phá xe lương, thật không biết nên làm thế nào mới tốt!
Hắn huýt một tiếng sáo dài, thanh âm như long du mặt nước, hổ gầm sơn cốc, kích chưởng, kình khí bạo phát, mười hai thành công lực điên cuồng phun ra, mở một đường máu.
Bất quá nội lực hắn tuy mạnh mẽ nhưng làm sao bằng năm gã cao thủ hợp lực? Năm người hoặc chưởng hoặc binh khí cắt kình khí của hắn thành năm mảnh, biến mất, nội lực tản mác ra khiến cho cát bay đá chạy, xuất hiện vô số hố nhỏ trên mặt đất.
Chợt có hai tiếng quát yêu kiều vang lên:
- Vương công tử, chàng đừng lo, chúng ta đến giúp chàng!
Thanh âm vừa dứt thì người đã đến, tỷ muội Lâm Đại Côi, Lâm Tiểu Côi, người đao mỏng, người đoản trượng, chia ra tấn công Hòa Mâu và Bạch Qua Đấu. Lâm Tiểu Côi không còn trần như nhộng nữa, hơn thế còn mặc thêm một bộ trường bào bên ngoài áo ngắn, hiển nhiên khi ở trong xe của Vương Tuyệt Chi đã chỉnh đốn lại y phục.
Lâm Tiểu Côi chém ra ba đao, nhìn Vương Tuyệt Chi nói:
- Vương công tử, chúng ta sóng vai tác chiến, đồng sinh cộng tử!
Võ công hai nàng mặc dù không kém, nhưng làm sao có thể giao đấu được với bậc đại cao thủ như Hòa Mân và Bạch Qua Đấu? Chiêu thức vừa tung ra đã bị hóa giải, Lâm Tiểu Côi lập tức thụ hiểm, cho dù không chết nhưng dám chắc sẽ bị phế đi một cánh tay. Lâm Đại Côi thì chỉ biết giương mắt nhìn khoái đao của Hòa Mân chuẩn bị cắt thân thể mình thành mười bảy, mười tám mảnh.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, thân thể hai nàng chợt tung về phía sau nhanh như thiểm điện, tránh được công kích của một đao một kiếm.
Nắm lấy tay hai nàng, kéo về phía sau chính là Vương Tuyệt Chi. Bất quá khuôn mặt hắn trở nên rất cổ quái, dường như đang suy nghĩ một chuyện rất khó khăn.
Lâm Tiểu Côi hoàn hồn, nói:
- Vương công tử, đa tạ đã cứu thiếp, sau này thiếp sẽ là người của chàng.
Lâm Đại Côi tựa hồ choáng váng, một lúc mới có thể định thần được.
Hai nàng hết sức hoảng sợ, đồng thời úp mặt vào ngực Vương Tuyệt Chi, suýt nữa đã khóc òa lên:
- Vương công tử…. – Một đao một trượng trong tay xuất kỳ bất ý cắm vào bụng Vương Tuyệt Chi.
Khoảng cách gần nhau như vậy, cho dù Vương Tuyệt Chi có bản lĩnh thăng thiên, khinh công tuyệt thế đi nữa cũng không thể tránh được!
Hai nàng đang vui mừng, đột nhiên phát giác ra khí lực toàn thân đã biến mất, một đao một trượng cho dù đã chạm vào bụng Vương Tuyệt Chi nhưng lại không cách nào có thể đâm sâu vào.
Vương Tuyệt Chi buông tay hai nàng, thở dài nói:
- Ta thật không thể nghĩ ra, vì một gã Mê Tiểu Kiếm mà Sát Hồ thế gia và Thạch Lặc đã tạm bỏ qua ân cừu cá nhân, bắt tay nhau hành động, ngay cả thuộc hạ của Trương Tân - Ngũ Bí sát thủ - cũng đã đến đây hai người.
Lâm Tiểu Côi rít lên:
- Ngươi, ngươi, ngươi là yêu quái hay là người? Sao có thể nhận ra thân phận của chúng ta?
Hai nàng đúng là hai người Ngũ Bí sát thủ, người sử dụng đao mỏng vốn là sử dụng Thái đao, chuyên cải trang thành thiếu phụ để giết người; Người sử đoản trượng vốn là sử Cưu trượng, chuyện cải trang thành lão bà để giết người.
Các nàng mặc dù đã từng giao thủ với Vương Tuyệt Chi nhưng lúc đó đã che mặt, lại cải trang thân hình. Vương Tuyệt Chi tuyệt không thể nhận ra các nàng được.
Vương Tuyệt Chi nói:
- Các ngươi giả mạo rất giống, ngay cả câu chuyện cũng hết sức linh hoạt, hợp lý. Ta vốn dĩ đã bị lừa, nhưng các ngươi có một chuyện không biết.
Lâm Tiểu Côi hỏi:
- Chuyện gì?
Vương Tuyệt Chi cười khổ nói:
- Lâm Tố của Lâm gia là bằng hữu lâu năm của ta. Hắn chỉ có một đứa con mười tuổi, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện thêm hai vị nữ nhi như hoa như ngọc đây?
Vương Tuyệt Chi nói nghe thật dễ dàng, kỳ thật trong lòng thầm hô nguy hiểm:
- Vẫn còn may! Lúc ả xích lõa thân thể tiến vào lòng ta, nếu ta không kịp thời quát ả ngừng lại, để cho thủ trảo của ả lần xuống hạ thể thì….. – Nghĩ đến đây, toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Tiểu Côi khẽ than:
- Sai một li, thua cả ván cờ! Chúng ta thua dưới tay ngươi, chết cũng không oán thán!
Lâm Đại Côi lạnh lùng nói:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau động thủ giết chúng ta đi!
Một thân công lực của hai nàng đã bị Vương Tuyệt Chi dùng Vương đạo chân khí phế đi, ngay cả di động cũng khó khăn, chỉ còn để mặc cho Vương Tuyệt Chi xử trí.
Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:
- Ta đã phế đi võ công của các ngươi, còn giết làm gì? Từ trước đến nay ta chưa từng giết nữ nhân.
Hòa Mân nhìn đăm đăm Vương Tuyệt Chi, nhất cử nhất động cũng không bỏ qua. Hắn thấy Vương Tuyệt Chi có thể dễ dàng chế ngự hai nữ sát thủ, thân thể di động nhưng không hề lộ ra một chút sơ hở để có thể công kích, thầm nghĩ ngợi:
- Võ công tên nhãi này đã đạt đến mức siêu phàm nhập thánh. Năm người chúng ta hợp công, cho dù không thua, cũng chưa chắc đã giết được hắn. Hừ, Tề Hùng là tộc thúc của hắn, Triệu Hùng lại là cố giao của hắn, một khi hủy xong xe lương thì sẽ phủi đít mà đi, nhất định không chịu giúp ta một tay giết Vương Tuyệt Chi. Chỉ bằng võ công của ta và phụ thân, làm sao giết được hắn, báo thù cho Công đệ đây?
Nghĩ tới đây, trong lòng lập tức có chủ ý:
- Cục diện hôm nay, nếu muốn giết được Vương Tuyệt Chi thì nhất định phải kéo Triệu Hùng vào vòng chiến! – Vội hô to – Triệu Hùng, khoan hãy phá xe lương. Thằng nhãi này quá lợi hại, chúng ta không thể thu thập được, mau lại đây trợ quyền giết hắn!
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy năm người đã chia ra bao vây theo phương vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ. Trừ phi mọc cánh, nếu không sẽ không thể vượt qua năm người này cứu xe lương. Mắt lại nhìn thấy Niếp Hộ Sinh, Liễu Tẩu Tẩu đang giao chiến với Phục Phi Điểu, và đám xa phu, một khi thu phục xong đám viện thủ của mình thì sẽ bắt đầu phá hủy xe lương.
Hắn đang lo lắng vô cùng, chợt nghe Hòa Mân gọi Niếp Hộ Sinh giáp công, bất giác cảm thấy vừa vui vừa lo. Vui vì Niếp Hộ Sinh đến đây sẽ chưa thể phá hủy xe lương. Lo vì e rằng mình không thể địch lại sáu người giáp công!
Niếp Hộ Sinh lắc đầu, nói:
- Đã nói rồi, các ngươi quản Vương Tuyệt Chi, bần tăng quản xe lương. Vương công tử có giao tình với bần tăng, bần tăng sẽ không cùng ngươi liên thủ đối phó hắn.
Đoạn giơ bàn tay lên, hướng đến cỗ xe đầu tiên.
Nhưng một chưởng này cuối cùng lại không tung ra!
Hòa Mân đang muốn tiếp tục khuyên Niếp Hộ Sinh thì một làn gió từ phía sau ập đến, quay người lại đã thấy Vương Phác, hắn cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Ngươi… - Đột nhiên đau nhói, miệng phun ra một ngụm máu tươi, giơ tay đỡ lấy, quả nhiên trong máu đã lẫn lộn cả nội tạng.
Ánh mắt Vương Phác lộ ra vẻ đồng tình với Hòa Mân, gật đầu:
- Đúng, là ta giết ngươi. Ngươi có xuống hoàng tuyền uống Mạnh Bà thang thì nói cho bà ta biết.
Vương Phác một quyền đấm vỡ nát tâm mạch của Hòa Mân. Hòa Mân một câu cũng không thể nói xong, chết đi mà hai mắt vẫn mở to vì kinh ngạc.
Hòa Thang rít giọng, quát:
- Tại sao ngươi lại giết nó?
Vương Phác nhanh chóng quay lại phía sau, trở tay tung ra một trảo, cắm thẳng vào ngực Bạch Qua Đấu, bẻ gẫy xương lồng ngực, bóp nát trái tim.
Bạch Qua Đấu đang bàng hoàng vì cảnh tượng Hòa Mân bị giết chết, không kịp đề phòng một trảo của Vương Phác, trong chớp mắt đã bỏ mạng.
Cục diện biến đổi không ngờ, Thường Tây Nhạc không kịp suy nghĩ, quát to một tiếng, tung người chạy mất.
Hòa Thang đau đớn kêu lên:
- Ta giết ngươi, báo thù cho Mân nhi! – “Vù vù vù..” liên tục chém ra năm đao, bổ vào ngực Vương Phác.
Võ công của Vương Phác với Hòa Mân chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, công bằng quyết đấu cũng chưa biết ai thắng ai thua. Hòa Thang làm sao có thể là đối thủ của hắn? Hơn nữa đao mỏng của Hòa Thang đã bị Vương Tuyệt Chi chấn gãy. Lúc này chỉ sử dụng một thanh bội đao tầm thường, công phu không bằng lúc trước, chưa đến mười chiêu đã rơi vào hiểm cảnh, chút nữa đã chết dưới chưởng của Vương Phác.
Vương Tuyệt Chi nhìn Vương Phác giao đấu với Hòa Thang, trong lòng xuất hiện sự nghi hoặc, khó lòng giải thích:
- Tại sao Vương Phác lại giết Hòa Mân? Trong lòng vị nhị thập nhị thúc của hắn đang nghĩ gì?
Đoạn dời thân về phía trước, điểm vào huyệt Ngọc Đường, Thiên Trung, Trung Đình, Cưu Vĩ của Hòa Thang, lão nhân này mềm nhũn ngã xuống.
Nhưng chưởng thế của Vương Phác vẫn không ngừng, bất kể Vương Tuyệt Chi có điểm trúng huyệt đạo Hòa Thang hay không, Hòa Thang vẫn không tránh được một chưởng “Kiến Long Tại Điền”, một khi trúng chưởng thì không thể không chết.
Ngũ chỉ Vương Tuyệt Chi khẽ búng ra, Vương Phác biết lợi hại, không muốn mạch môn trúng chiêu, lập tức thu chiêu. Bất quá Vương Phác không biết sử dụng “Kháng Long Hữu Hối”, thu chiêu thật sự là khó khăn.
Vương Phác vội hỏi:
- Tại sao ngươi không cho ta giết hắn?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Bất kể thúc giết Hòa Mân vì lý do gì, thì cũng không nên giết một lão nhân đã hơn trăm tuổi, đó là việc thương thiên bại lý.
Vương Phác lại hỏi:
- Nếu lão già này đem chuyện này tiết lộ ra ngoài….
Vương Tuyệt Chi mỉm cười, nói:
- Tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu chỉ mình lão?
Vương Phác nhìn xung quanh, đã thấy Niếp Hộ Sinh, Liễu Tẩu Tẩu, Thường Tây Nhạc biến đi từ lúc nào.
Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:
- Lúc này thúc muốn giết người diệt khẩu cũng đã quá muộn. Dù sao việc thúc phản bội Sát Hồ thế gia cũng đã sớm lộ ra ngoài, việc gì phải lo sợ lão nhân này.
Vương Phác nhếch mép cười, nói:
- Ta là tộc thúc của ngươi, lại là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi lại dùng bộ dạng này nói chuyện với ta sao?
Vương Tuyệt Chi ngạo nghễ đáp:
- Thúc cho rằng các người có thể giết được Vương Tuyệt Chi này hay sao? Cho dù thế nào thì cùng lắm các người cũng chỉ có thể hủy đi lương thực của Mê Tiểu Kiếm mà thôi. – Nhìn bộ dáng vừa ngạo nghễ, vừa thung dung của hắn, quả nhiên hai người có điểm tương đồng, giống chú cháu trong nhà.
Vương Phác cười phá lên:
- Nói hay lắm!
Vương Tuyệt Chi phất tay, ra hiệu cho Lâm Đại Côi, Lâm Tiểu Côi rời khỏi, tránh để Vương Phác thay đổi chủ ý, đoạn nói:
- Nhị thập nhị thúc, tiểu điệt có một vấn đề muốn hỏi thúc…
Vương Phác ngắt lời:
- Ngươi muốn hỏi vì sao ta giết Hòa Mân, phản bội Sát Hồ thế gia?
Vương Tuyệt Chi ve cằm, nói:
- Nếu là người bình thường thì ai cũng sẽ hỏi câu này.
Vương Phác đang muốn trả lời, đột nhìn nhìn Vương Tuyệt Chi, trong lòng cả hai đều kinh nghi không ngừng.
Bọn họ nghe được một tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, e rằng phải có tới hai trăm kỵ sĩ.
- Niếp Hộ Sinh, đại sư cũng đến đây?
Có hai người mới xuất hiện. Trong đó có một lão nhân, khoảng bảy, tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, tư thế nhanh nhẹn, không có chút nào là già lão, buông lời chế nhạo Vương Phác chính là lão nhân này.
Người còn lại có đôi tai rất to, vẻ mặt từ bi nhân hậu, là một hòa thượng. Vương Tuyệt Chi cất lời chính là nói với vị tăng nhân này.
Niếp Hộ Sinh trả lời:
- Vương công tử, bần tăng chính là Triệu Hùng.
Vương Tuyệt Chi thất thanh kêu lên:
- Đại sư là hòa thượng, tại sao cũng gia nhập Sát Hồ thế gia? – Vừa nói vừa hóa giải chưởng ảnh đầy trời của Vương Phác.
Niếp Hộ Sinh lại nói:
- Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, người Hồ bạo ngược vô đạo, chiếm giang sơn của ta. Ta tuy chỉ là tăng nhân, nhưng cũng hiến chút sức mọn, giết hết Hồ tặc!
Niếp Hộ Sinh vốn là một vị cao tăng, kiến văn uyên bác, tinh thông phật học. Lâu Thán kinh, Thất Xử Tam Quan kinh, Vô Lượng Môn Vi Mật Trì kinh cực kỳ uyên thâm. Vương Tuyệt Chi đã từng thành tâm nghe Niếp Hộ Sinh giảng về Phật học suốt bảy ngày. Hai người quen nhau từ lúc đó.
Vương Tuyệt Chi ở với Niếp Hộ Sinh bảy ngày, mặc dù chưa từng ấn chứng võ công. Tuy nhiên chứng kiến Niếp Hộ Sinh thổ nạp, đi đứng, ngồi nằm, đều nhàn nhã ung dung, dám chắc là nội công rất tinh thâm. Một vị cao tăng đắc đạo như Niếp Hộ Sinh dù thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ ra chính là một trong Thất Hùng của Sát Hồ thế gia - Triệu Hùng.
Niếp Hộ Sinh khẽ nói:
- Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn. Vương công tử, nghĩ tình bần tăng và công tử cũng có duyên tương ngộ trước kia, công tử vẫn chưa chịu thu tay lại sao. Bần tăng cam đoan chỉ cần công tử rút lui, tuyệt đối sẽ không ai làm khó công tử.
Đột nhiên lão nhân bên cạnh Niếp Hộ Sinh lên tiếng:
- Không được.
Vương Tuyệt Chi nhìn lão nhân này, cảm thấy rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra lão là ai. Lúc này nghe lão nói ra hai chữ “không được”, lập tức nhớ ra, nghĩ trong bụng:
- Thì ra là hắn. Hắn cũng là người của Sát Hồ thế gia! Sát Hồ thế gia cuối cùng có còn bao nhiêu cao thủ nữa?
Niếp Hộ Sinh quay sang, chậm rãi nói:
- Sở Hùng, ngươi nói gì?
Lão nhân đáp:
- Vương Tuyệt Chi giết đệ đệ ta. Ta không thể không giết hắn!
Lúc này Hòa Thang đột nhiên tiến lên, mừng rỡ reo lên:
- Mân nhi, ngươi cũng đã đến.
Lão nhân nhìn Hòa Thang nói:
- Phụ thân, con đến giúp người giết Vương Tuyệt Chi, báo thù cho Công đệ.
Lão nhân này chính là Bang chủ Giang Hữu Liên Hoành Bang, thống lĩnh bốn mươi bảy vạn dân quân, ngoại hiệu “Khoái Như Tẩu Phong Trần” Hòa Mân. Đao pháp của hắn so với phụ thân còn cao hơn mấy bậc, hơn nữa lại đang lúc “thịnh” niên, đao pháp cực nhanh, cực độc.
Lão chính là Sở Hùng, Niếp Hộ Sinh là Triệu Hùng, còn có Vương Phác là Tề Hùng. Ba người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời. Vương Tuyệt Chi nếu một địch ba, có thể thắng được không?
Hòa Thang thấy con mình, vui mừng, nói:
- Mân nhi, không phải ngươi đã từng nói sẽ không báo thù cho Công nhi sao?
Hòa Mân trả lời:
- Con thân là bang chủ, một câu nói, một hành động đều là tấm gương cho bốn mươi bảy vạn dân quân. Làm sao có thể vì việc tư mà động đến việc công? Tuy nhiên bây giờ con đã từ bỏ chức vị bang chủ, vì đệ đệ báo thù một cách quang minh chính đại, không ai có thể dị nghị nữa.
Hòa Thang nghe vậy giật mình:
- Ngươi đã từ bỏ chức vị bang chủ? Vậy ngươi truyền lại cho ai?
Hòa Mân đáp:
- Ngoại trừ Vật nhi, còn ai có khả năng nữa?
Hòa Thang nghe thấy tên Hòa Vật, mới yên lòng:
- Võ công, trí mưu của A Vật đều có một không hai. Ngay cả ta và ngươi cũng không hơn được nó. Để nó tiếp nhận ngôi vị bang chủ là hợp lý nhất.
Hòa Mân quay sang Vương Tuyệt Chi, trừng mắt nói:
- Công đệ mặc dù làm nhiều chuyện không đúng, nhưng chúng ta tự có gia pháp của Hòa gia để xử trí. Vương Tuyệt Chi, ngươi đã giết nó, giờ đây không thể không hoàn mạng cho ta!
Hòa Thang mừng rỡ, vỗ vai con mình, cười nói:
- Đây mới chính là con ngoan của ta.
Hòa Mân chợt cao giọng nói:
- Vương Tuyệt Chi võ công cao cường. Chúng ta động thủ với hắn cũng không cần giữ quy củ giang hồ, tất cả cùng xông lên.
Hắn nắm chặt tay cha, một mặt rút ra đoản đao, muốn gia nhập cuộc chiến, đột nhiên dừng lại, quay sang hỏi Niếp Hộ Sinh:
- Triệu Hùng, ông không cùng chúng ta vây công Vương Tuyệt Chi sao?
Niếp Hộ Sinh đáp:
- Bần tăng và Vương công tử có giao tình trước đây, không muốn cùng hắn dấy động binh đao. Các ngươi cứ cầm chân hắn, bần tăng đi phá xe lương.
Đoạn chắp tay, chậm rãi tiến lên trước.
Đám xa phu thấy vị hòa thượng đến gần xe lương. Ba, bốn người lập tức rút binh khí, chém đến.
Niếp Hộ Sinh đột nhiên gầm lên một tiếng “Sư Tử Hống”, chấn động màng nhĩ đám phu xa, binh khí đang chém xuống người hắn thoáng dừng lại. Song chưởng xoay tròn, kim quang từ song trưởng sáng chói rực rỡ, nội kình mang theo quang mang chói mắt bắn ra - “Đại Chuyển Pháp Luân Chưởng”!
Năm xưa Phật Tổ lần đầu tiên thuyết pháp trước chúng đệ tử tại Lộc Uyển Dã đã thuyết pháp chứng đạo, chuyện này gọi là “Sơ Chuyển Pháp Luân”. Sau này, mỗi lần Phật Tổ thuyết pháp đều gọi là “Chuyển Pháp Luân”. Niếp Hộ Sinh hiểu được ý nghĩa Phật pháp, kết hợp với tinh hoa của Phật gia chưởng, sáng tạo ra một môn vô thượng thần công, gọi là “Đại Chuyển Pháp Luân Chưởng.”
Thần chưởng vừa xuất ra, năm, sáu gã xa phu đã kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất mất mạng. Mặc dù tuyệt khí nhưng trên người không hề xuất hiện một vết thương nào.
Chỉ có ba bốn gã xa phu tấn công Niếp Hộ Sinh, nhưng tại sao lại có năm, sáu người trúng chưởng mất mạng? Nguyên thần chưởng của Niếp Hộ Sinh có uy lực cực lớn, như sóng biển liên miên không dứt. Ngay cả đám xa phu không tấn công hắn, đứng từ xa cũng bị chưởng kình quét trúng mà mất mạng.
Sáu gã xa phu chết đi, nếu không phải là người Hung Nô, người Yết, mũi cao mắt sâu, nhiều râu thì cũng là người Tiên Ti mặt trắng râu vàng. Nếu không phải Tiên Ti thì cũng là Để nhân, Khương nhân. Tóm lại người chết đều là Hồ nhân!
Niếp Hộ Sinh lại bước đến gần Liễu Tẩu Tẩu, Phật chưởng tung ra đánh về phía Hoàng Phủ Nhất Tuyệt. Hoàng Phủ Nhất Tuyệt thân pháp biến đổi ba lần, bất quá vẫn không thể thoát khỏi một chưởng đơn giản này, kêu lên một tiếng rơi xuống đất, choáng váng, ngất đi.
Phật gia có đức hiếu sinh. Niếp Hộ Sinh không giết chó nhưng nhìn thấy người Hồ lại không buông tha, xem ra ở trong lòng hắn, tính mạng người Hồ còn không bằng con kiến!
Đoạn lại chậm rãi nói:
- Liễu Tẩu Tẩu, phá xe!
Liễu Tẩu Tẩu ứng tiếng:
- Tuân mệnh! – Thân thể giống như diều hâu bay lên, nhắm cỗ xe lớn đánh đến.
Vương Tuyệt Chi đang đánh với ba người Vương Phác, Bạch Qua Đấu, Thường Tây Nhạc, đại chiếm thượng phong. Tuy nhiên khi phụ tử Hòa Thang gia nhập vòng chiến thì thế cục nhất thời nghịch chuyển.
Hòa Thang không tính làm gì, nhưng thanh đoản đao của Hòa Mân lại giống như pháp khí của thiên thần, chém, xoắn, đâm, lật, kéo, đẩy, quét, giật, chặn, biến ảo khó lường, chỉ một thanh đoản đao nhưng lại có thể dung hợp chiêu thức của Thanh Long đao, Xuất Sơn đao, Xuân Thu đại đao, Đại Trảm đao. Đao chiêu biến đổi liên tục, không hề tuân theo một quy tắc, lộ số nào cố định. Đao pháp quả nhiên đã đạt đến cảnh giới quỷ thần nan trắc.
Vương Phác rít lên:
- Cút ngay, ta không cần các ngươi giúp sức, mình ta là đủ!
Hòa Mân cười lạnh, nói:
- Lúc nãy không phải ngươi cũng đã nói như vậy sao? Để cho ngươi một mình hành động, kết quả thế nào? Ngay cả tính mạng của Thân Tân cũng không còn!
Vương Phác lại nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không giết được Vương Tuyệt Chi?
Hòa Mân không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu được tâm ý của ngươi chắc? Vương Tuyệt Chi là cháu ngươi, nhưng lại là cừu nhân giết chết em ta. Ngươi biết một khi xong chuyện, ta nhất định không tha mạng cho hắn. Cho nên ngươi cương quyết không cho ta động thủ, có đúng không?
Vương Phác hừ một tiếng, im lặng không nói gì nữa.
Hòa Mân lại nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, để ngươi ra tay trước, nhưng ngươi không thu thập được hắn, ta mới phải trợ giúp, có thể nói là đã nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi lại còn trách ta? – Miệng nói nhưng tay không dừng một chút, liên tục chém ra hơn một trăm đao.
Vương Tuyệt Chi lúc này thầm nghĩ:
- Ta tưởng đã quan sát qua đao pháp của Hòa Thang thì có thể nhìn rõ được sự ảo diệu của đao pháp Hòa gia. Ai ngờ lại là sai lầm lớn! Hòa Mân từ nãy đến giờ thi triển cả hai trăm chiêu, làm gì có chiêu nào giống chiêu thức Hòa Thang đã sử dụng?
Vương Tuyệt Chi đột nhiên nghiêng người chuyển cước, chân bước nhanh như chớp giật, chạy xéo bảy bước, tả chưởng “Chấn Kinh Bách Lý” mang theo nội kình như bài sơn đảo hải tống ra, hữu chưởng thu sát thân thể, xuất ra “Vô Vọng Chi Hành”, phảng phất như một chiếc lá trong gió, lơ lửng vô định, không ai có thể nhìn rõ được mục tiêu đánh tới của chưởng pháp. Hắn quan sát chiến cục, nhận thấy nếu luận về “khoái chiêu” thì còn kém Hòa Mân, bèn kết hợp bộ pháp biến ảo với nội lực hùng hậu, chiêu thức tinh diệu để áp chế đối thủ.
Hòa Mân là người thiên tư đĩnh ngộ, mười một tuổi đã học hết tinh yếu của khoái đao Hòa gia. Sau đó gặp kỳ ngộ, học được thêm nhiều đao pháp cao minh khác, dung hợp vào đao pháp Hòa gia. Vì vậy càng trở nên lợi hại, so với tiền nhân thì vượt trội rất nhiều. Hơn mười năm qua, hắn dựa vào một thanh khoái đao tung hoành giang hồ. Ngoại trừ Phượng Hoàng phu nhân là ngươi chiêu dụ hắn gia nhập Sát Hồ thế gia, chưa có ai là đối thủ. Lúc này nhìn thấy Vương Tuyệt Chi tung ra hai chưởng, một chưởng “Chấn Kinh Bách Lý” khiến cho đao thế khựng lại, hữu chưởng “Vô Vọng Chi Hành” không biết sẽ vỗ vào bộ phận nào trên cơ thể, đành miễn cưỡng thối lui ba bước, trong lòng đâm ra hoảng sợ, thầm nghĩ:
- Thằng nhãi này danh vang võ lâm, võ công quả thật kinh nhân.
Hòa Mân khi nãy đứng ngoài quan sát Vương Tuyệt Chi và Vương Phác giao thủ thì đã giật mình, biết võ công Vương Tuyệt Chi cao hơn bản thân. Tuy nhiên khi giao thủ mới biết võ công Vương Tuyệt Chi so với dự liệu của hắn còn cao hơn rất nhiều.
Vương Phác nhìn thấy Vương Tuyệt Chi thi triển Dịch Bộ Dịch Xu như mây bay chớp giật, biến ảo như quỷ mị, vừa thẹn vừa đố kỵ:
- Tại sao ta khổ luyện nhiều năm, đã thuần thục Dịch Kinh và bí kíp gia truyền, nhưng lại không thể lĩnh ngộ được tinh túy của bộ pháp này? Trong khi hắn tùy tiện luyện tập, đến năm mười bảy, mười tám tuổi đã thành một thân tu vi cực cao. Ài, Vương gia có rất nhiều người thiên tư thông đĩnh, tinh thông Dịch lý, nhưng tại sao chỉ có hai cha con hắn là có thể luyện thành Dịch Bộ Dịch Xu? Trong việc này nhất định có huyền cơ khác, chỉ là ta nhất thời chưa tìm ra mà thôi.
Hòa Mân tuy bị đánh lui nhưng bốn người bọn Vương Phác lập tức bổ nhào vào thi triển tuyệt kỷ, nhân cơ hội này giết chết đại kỳ nhân có võ công tuyệt cao – Vương Tuyệt Chi!
Vương Tuyệt Chi không sợ trời, không sợ đất, làm gì có chuyện sợ bị vây công. Tuy nhiên năm người cứ bám lấy hắn dai như đỉa đói, Niếp Hộ Sinh, Liễu Tẩu Tẩu lại đang phá xe lương, thật không biết nên làm thế nào mới tốt!
Hắn huýt một tiếng sáo dài, thanh âm như long du mặt nước, hổ gầm sơn cốc, kích chưởng, kình khí bạo phát, mười hai thành công lực điên cuồng phun ra, mở một đường máu.
Bất quá nội lực hắn tuy mạnh mẽ nhưng làm sao bằng năm gã cao thủ hợp lực? Năm người hoặc chưởng hoặc binh khí cắt kình khí của hắn thành năm mảnh, biến mất, nội lực tản mác ra khiến cho cát bay đá chạy, xuất hiện vô số hố nhỏ trên mặt đất.
Chợt có hai tiếng quát yêu kiều vang lên:
- Vương công tử, chàng đừng lo, chúng ta đến giúp chàng!
Thanh âm vừa dứt thì người đã đến, tỷ muội Lâm Đại Côi, Lâm Tiểu Côi, người đao mỏng, người đoản trượng, chia ra tấn công Hòa Mâu và Bạch Qua Đấu. Lâm Tiểu Côi không còn trần như nhộng nữa, hơn thế còn mặc thêm một bộ trường bào bên ngoài áo ngắn, hiển nhiên khi ở trong xe của Vương Tuyệt Chi đã chỉnh đốn lại y phục.
Lâm Tiểu Côi chém ra ba đao, nhìn Vương Tuyệt Chi nói:
- Vương công tử, chúng ta sóng vai tác chiến, đồng sinh cộng tử!
Võ công hai nàng mặc dù không kém, nhưng làm sao có thể giao đấu được với bậc đại cao thủ như Hòa Mân và Bạch Qua Đấu? Chiêu thức vừa tung ra đã bị hóa giải, Lâm Tiểu Côi lập tức thụ hiểm, cho dù không chết nhưng dám chắc sẽ bị phế đi một cánh tay. Lâm Đại Côi thì chỉ biết giương mắt nhìn khoái đao của Hòa Mân chuẩn bị cắt thân thể mình thành mười bảy, mười tám mảnh.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, thân thể hai nàng chợt tung về phía sau nhanh như thiểm điện, tránh được công kích của một đao một kiếm.
Nắm lấy tay hai nàng, kéo về phía sau chính là Vương Tuyệt Chi. Bất quá khuôn mặt hắn trở nên rất cổ quái, dường như đang suy nghĩ một chuyện rất khó khăn.
Lâm Tiểu Côi hoàn hồn, nói:
- Vương công tử, đa tạ đã cứu thiếp, sau này thiếp sẽ là người của chàng.
Lâm Đại Côi tựa hồ choáng váng, một lúc mới có thể định thần được.
Hai nàng hết sức hoảng sợ, đồng thời úp mặt vào ngực Vương Tuyệt Chi, suýt nữa đã khóc òa lên:
- Vương công tử…. – Một đao một trượng trong tay xuất kỳ bất ý cắm vào bụng Vương Tuyệt Chi.
Khoảng cách gần nhau như vậy, cho dù Vương Tuyệt Chi có bản lĩnh thăng thiên, khinh công tuyệt thế đi nữa cũng không thể tránh được!
Hai nàng đang vui mừng, đột nhiên phát giác ra khí lực toàn thân đã biến mất, một đao một trượng cho dù đã chạm vào bụng Vương Tuyệt Chi nhưng lại không cách nào có thể đâm sâu vào.
Vương Tuyệt Chi buông tay hai nàng, thở dài nói:
- Ta thật không thể nghĩ ra, vì một gã Mê Tiểu Kiếm mà Sát Hồ thế gia và Thạch Lặc đã tạm bỏ qua ân cừu cá nhân, bắt tay nhau hành động, ngay cả thuộc hạ của Trương Tân - Ngũ Bí sát thủ - cũng đã đến đây hai người.
Lâm Tiểu Côi rít lên:
- Ngươi, ngươi, ngươi là yêu quái hay là người? Sao có thể nhận ra thân phận của chúng ta?
Hai nàng đúng là hai người Ngũ Bí sát thủ, người sử dụng đao mỏng vốn là sử dụng Thái đao, chuyên cải trang thành thiếu phụ để giết người; Người sử đoản trượng vốn là sử Cưu trượng, chuyện cải trang thành lão bà để giết người.
Các nàng mặc dù đã từng giao thủ với Vương Tuyệt Chi nhưng lúc đó đã che mặt, lại cải trang thân hình. Vương Tuyệt Chi tuyệt không thể nhận ra các nàng được.
Vương Tuyệt Chi nói:
- Các ngươi giả mạo rất giống, ngay cả câu chuyện cũng hết sức linh hoạt, hợp lý. Ta vốn dĩ đã bị lừa, nhưng các ngươi có một chuyện không biết.
Lâm Tiểu Côi hỏi:
- Chuyện gì?
Vương Tuyệt Chi cười khổ nói:
- Lâm Tố của Lâm gia là bằng hữu lâu năm của ta. Hắn chỉ có một đứa con mười tuổi, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện thêm hai vị nữ nhi như hoa như ngọc đây?
Vương Tuyệt Chi nói nghe thật dễ dàng, kỳ thật trong lòng thầm hô nguy hiểm:
- Vẫn còn may! Lúc ả xích lõa thân thể tiến vào lòng ta, nếu ta không kịp thời quát ả ngừng lại, để cho thủ trảo của ả lần xuống hạ thể thì….. – Nghĩ đến đây, toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Tiểu Côi khẽ than:
- Sai một li, thua cả ván cờ! Chúng ta thua dưới tay ngươi, chết cũng không oán thán!
Lâm Đại Côi lạnh lùng nói:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau động thủ giết chúng ta đi!
Một thân công lực của hai nàng đã bị Vương Tuyệt Chi dùng Vương đạo chân khí phế đi, ngay cả di động cũng khó khăn, chỉ còn để mặc cho Vương Tuyệt Chi xử trí.
Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:
- Ta đã phế đi võ công của các ngươi, còn giết làm gì? Từ trước đến nay ta chưa từng giết nữ nhân.
Hòa Mân nhìn đăm đăm Vương Tuyệt Chi, nhất cử nhất động cũng không bỏ qua. Hắn thấy Vương Tuyệt Chi có thể dễ dàng chế ngự hai nữ sát thủ, thân thể di động nhưng không hề lộ ra một chút sơ hở để có thể công kích, thầm nghĩ ngợi:
- Võ công tên nhãi này đã đạt đến mức siêu phàm nhập thánh. Năm người chúng ta hợp công, cho dù không thua, cũng chưa chắc đã giết được hắn. Hừ, Tề Hùng là tộc thúc của hắn, Triệu Hùng lại là cố giao của hắn, một khi hủy xong xe lương thì sẽ phủi đít mà đi, nhất định không chịu giúp ta một tay giết Vương Tuyệt Chi. Chỉ bằng võ công của ta và phụ thân, làm sao giết được hắn, báo thù cho Công đệ đây?
Nghĩ tới đây, trong lòng lập tức có chủ ý:
- Cục diện hôm nay, nếu muốn giết được Vương Tuyệt Chi thì nhất định phải kéo Triệu Hùng vào vòng chiến! – Vội hô to – Triệu Hùng, khoan hãy phá xe lương. Thằng nhãi này quá lợi hại, chúng ta không thể thu thập được, mau lại đây trợ quyền giết hắn!
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy năm người đã chia ra bao vây theo phương vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ. Trừ phi mọc cánh, nếu không sẽ không thể vượt qua năm người này cứu xe lương. Mắt lại nhìn thấy Niếp Hộ Sinh, Liễu Tẩu Tẩu đang giao chiến với Phục Phi Điểu, và đám xa phu, một khi thu phục xong đám viện thủ của mình thì sẽ bắt đầu phá hủy xe lương.
Hắn đang lo lắng vô cùng, chợt nghe Hòa Mân gọi Niếp Hộ Sinh giáp công, bất giác cảm thấy vừa vui vừa lo. Vui vì Niếp Hộ Sinh đến đây sẽ chưa thể phá hủy xe lương. Lo vì e rằng mình không thể địch lại sáu người giáp công!
Niếp Hộ Sinh lắc đầu, nói:
- Đã nói rồi, các ngươi quản Vương Tuyệt Chi, bần tăng quản xe lương. Vương công tử có giao tình với bần tăng, bần tăng sẽ không cùng ngươi liên thủ đối phó hắn.
Đoạn giơ bàn tay lên, hướng đến cỗ xe đầu tiên.
Nhưng một chưởng này cuối cùng lại không tung ra!
Hòa Mân đang muốn tiếp tục khuyên Niếp Hộ Sinh thì một làn gió từ phía sau ập đến, quay người lại đã thấy Vương Phác, hắn cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Ngươi… - Đột nhiên đau nhói, miệng phun ra một ngụm máu tươi, giơ tay đỡ lấy, quả nhiên trong máu đã lẫn lộn cả nội tạng.
Ánh mắt Vương Phác lộ ra vẻ đồng tình với Hòa Mân, gật đầu:
- Đúng, là ta giết ngươi. Ngươi có xuống hoàng tuyền uống Mạnh Bà thang thì nói cho bà ta biết.
Vương Phác một quyền đấm vỡ nát tâm mạch của Hòa Mân. Hòa Mân một câu cũng không thể nói xong, chết đi mà hai mắt vẫn mở to vì kinh ngạc.
Hòa Thang rít giọng, quát:
- Tại sao ngươi lại giết nó?
Vương Phác nhanh chóng quay lại phía sau, trở tay tung ra một trảo, cắm thẳng vào ngực Bạch Qua Đấu, bẻ gẫy xương lồng ngực, bóp nát trái tim.
Bạch Qua Đấu đang bàng hoàng vì cảnh tượng Hòa Mân bị giết chết, không kịp đề phòng một trảo của Vương Phác, trong chớp mắt đã bỏ mạng.
Cục diện biến đổi không ngờ, Thường Tây Nhạc không kịp suy nghĩ, quát to một tiếng, tung người chạy mất.
Hòa Thang đau đớn kêu lên:
- Ta giết ngươi, báo thù cho Mân nhi! – “Vù vù vù..” liên tục chém ra năm đao, bổ vào ngực Vương Phác.
Võ công của Vương Phác với Hòa Mân chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, công bằng quyết đấu cũng chưa biết ai thắng ai thua. Hòa Thang làm sao có thể là đối thủ của hắn? Hơn nữa đao mỏng của Hòa Thang đã bị Vương Tuyệt Chi chấn gãy. Lúc này chỉ sử dụng một thanh bội đao tầm thường, công phu không bằng lúc trước, chưa đến mười chiêu đã rơi vào hiểm cảnh, chút nữa đã chết dưới chưởng của Vương Phác.
Vương Tuyệt Chi nhìn Vương Phác giao đấu với Hòa Thang, trong lòng xuất hiện sự nghi hoặc, khó lòng giải thích:
- Tại sao Vương Phác lại giết Hòa Mân? Trong lòng vị nhị thập nhị thúc của hắn đang nghĩ gì?
Đoạn dời thân về phía trước, điểm vào huyệt Ngọc Đường, Thiên Trung, Trung Đình, Cưu Vĩ của Hòa Thang, lão nhân này mềm nhũn ngã xuống.
Nhưng chưởng thế của Vương Phác vẫn không ngừng, bất kể Vương Tuyệt Chi có điểm trúng huyệt đạo Hòa Thang hay không, Hòa Thang vẫn không tránh được một chưởng “Kiến Long Tại Điền”, một khi trúng chưởng thì không thể không chết.
Ngũ chỉ Vương Tuyệt Chi khẽ búng ra, Vương Phác biết lợi hại, không muốn mạch môn trúng chiêu, lập tức thu chiêu. Bất quá Vương Phác không biết sử dụng “Kháng Long Hữu Hối”, thu chiêu thật sự là khó khăn.
Vương Phác vội hỏi:
- Tại sao ngươi không cho ta giết hắn?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Bất kể thúc giết Hòa Mân vì lý do gì, thì cũng không nên giết một lão nhân đã hơn trăm tuổi, đó là việc thương thiên bại lý.
Vương Phác lại hỏi:
- Nếu lão già này đem chuyện này tiết lộ ra ngoài….
Vương Tuyệt Chi mỉm cười, nói:
- Tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu chỉ mình lão?
Vương Phác nhìn xung quanh, đã thấy Niếp Hộ Sinh, Liễu Tẩu Tẩu, Thường Tây Nhạc biến đi từ lúc nào.
Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:
- Lúc này thúc muốn giết người diệt khẩu cũng đã quá muộn. Dù sao việc thúc phản bội Sát Hồ thế gia cũng đã sớm lộ ra ngoài, việc gì phải lo sợ lão nhân này.
Vương Phác nhếch mép cười, nói:
- Ta là tộc thúc của ngươi, lại là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi lại dùng bộ dạng này nói chuyện với ta sao?
Vương Tuyệt Chi ngạo nghễ đáp:
- Thúc cho rằng các người có thể giết được Vương Tuyệt Chi này hay sao? Cho dù thế nào thì cùng lắm các người cũng chỉ có thể hủy đi lương thực của Mê Tiểu Kiếm mà thôi. – Nhìn bộ dáng vừa ngạo nghễ, vừa thung dung của hắn, quả nhiên hai người có điểm tương đồng, giống chú cháu trong nhà.
Vương Phác cười phá lên:
- Nói hay lắm!
Vương Tuyệt Chi phất tay, ra hiệu cho Lâm Đại Côi, Lâm Tiểu Côi rời khỏi, tránh để Vương Phác thay đổi chủ ý, đoạn nói:
- Nhị thập nhị thúc, tiểu điệt có một vấn đề muốn hỏi thúc…
Vương Phác ngắt lời:
- Ngươi muốn hỏi vì sao ta giết Hòa Mân, phản bội Sát Hồ thế gia?
Vương Tuyệt Chi ve cằm, nói:
- Nếu là người bình thường thì ai cũng sẽ hỏi câu này.
Vương Phác đang muốn trả lời, đột nhìn nhìn Vương Tuyệt Chi, trong lòng cả hai đều kinh nghi không ngừng.
Bọn họ nghe được một tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, e rằng phải có tới hai trăm kỵ sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.