Quyển 3 - Chương 4: Ngư Ông Đắc Lợi
Chu Hiển
07/08/2015
Thạch Hổ thấy Cơ Tuyết cản đường, khiến hắn không thể đuổi giết Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ, thanh âm trầm xuống, hỏi:
- Ngươi là ai?
Với bản tính của Thạch Hổ, nếu người trước mắt không phải là một nữ nhân xinh đẹp thì hắn đã sớm gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ, vung đao chém đứt kẻ cản đường thành hai đoạn.
Cơ Tuyết đáp:
- Ta là kẻ sẽ giết ngươi! – Thuần Quân kiếm xuất ra, biến thành một đạo kiếm hoa uy hiếp vùng ngực của Thạch Hổ.
Với sự lịch duyệt của Thạch Hổ, lúc này cũng không nhận ra lai lịch kiếm pháp của Cơ Tuyết, tâm trạng hơi chấn động, thầm nghĩ:
- Từ đâu lại chui ra một thiếu nữ này, kiếm pháp cao minh, dường như không thua kém Cung huynh đệ!
Thạch Hổ không nhìn ra được lộ số kiếm pháp đối phương, nhưng hung tính nổi lên, lùi hai bước sang bên trái, hai chân hợp thành cung bộ, hét lớn một tiếng, trường đao năm thước tung ra đón đỡ kiếm hoa.
Một đao này của hắn dùng đơn giản phá tinh xảo, dùng lực để thủ thắng.
Cơ Tuyết là nữ tử, khí lực không thể bằng một gã trời sinh thần lực như Thạch Hổ được. Kiếm pháp biến hóa thành thiên vạn kiếm hoa nhưng không cách nào có thể khắc chế được một đao đơn giản, đến độ gần như vụng về của Thạch Hổ. Tuy nhiên kiếm hoa của Cơ Tuyết cũng chỉ là hư chiêu mà thôi.
Mắt thấy đao thế của Thạch Hổ đã tận, đột nhiên mũi kiếm uốn cong, chém vào hông Thạch Hổ.
Ai ngờ công lực của Thạch Hổ đã đến mức hóa cảnh, cho dù xuất ra một đao toàn lực vẫn có thể thu hồi được, cánh tay khẽ rung lên, đao phong quay lại ngăn một kiếm này của Cơ Tuyết.
Song phương giao thủ qua một chiêu, nhất thời đều cảm thấy đây là đối thủ lợi hại nhất mà mình đã từng gặp, không khỏi rùng mình sợ hãi.
Thạch Hổ không ngừng suy nghĩ về lai lịch kiếm pháp của Cơ Tuyết:
- Kiếm pháp của ả tinh vi ảo diệu, ngoại trừ Tạ gia kiếm ở Trần quận, thiên hạ sao lại có thứ kiếm pháp uy lực như vậy?
Cơ Tuyết thì nghĩ:
- Phụ thân thường nói Tạ gia kiếm, Thạch gia đao chính là hai thứ binh khí lợi hại nhất giang hồ. Hôm nay gặp phải, quả nhiên danh bất hư truyền! Nếu có thể giết được người này, phụ thân nhất định sẽ khen ngợi ta. - Nghĩ tới đây hùng tâm khởi phát, gia tăng quyết tâm xuất kiếm.
Tâm tư hai người khác nhau, trong nháy mắt đã qua lại hơn mười chiêu. Kiếm pháp của Cơ Tuyết đương nhiên là kỳ lạ cổ quái, đao chiêu của Thạch Hổ cương mãnh nhưng hết sức linh hoạt. Quả thực bên tám lạng, người nửa cân.
Duy có một chuyện khiếnThạch Hổ cảm thấy kỳ lạ:
- Bảo đao của ta nặng năm mươi lăm cân, lại quán chú nội lực của bản thân. Một đao khi chém ra, cơ hồ mang theo lực lượng của thiên quân vạn mã. Nữ oa nhi này chỉ dùng một thanh đoản kiếm đã có thể ngăn chặn trọng đao của ta. Hơn nữa còn tạo ra lực phản chấn quay lại, truyền sang hổ khẩu của ta. Có thể thấy người này ngoại trừ nội lực cao thâm thì đoản kiếm cũng là trọng kiếm, thậm chí kiếm chất còn tốt hơn cả bảo đao của ta.
Hắn không biết được đoản kiếm của Cơ Tuyết chính là đỉnh đỉnh đại danh cổ kiếm Thuần Quân, thân kiếm tuy nhỏ nhưng nặng đến bốn mươi chín cân, so với bảo đao năm thước của hắn chỉ nhẹ hơn mấy cân.
Đao dài kiếm ngắn, đao dày kiếm mỏng, trọng lượng của kiếm không hề thua kém đao, ngắn một tấc thì mạnh thêm một tấc. Đón đỡ được mười chiêu thì bảo đao của Thạch Hổ đã bị khảm lên mười mấy lỗ nho nhỏ.
Thạch Hổ âm thầm kinh hãi, gia tăng biến hóa của đao pháp, không còn dùng cương chế nhu nữa, tránh để đao mình ngạnh tiếp với kiếm đối phương. Nếu để bảo đao bị chém gẫy thì trận này chắc chắn thua.
Lúc này Cơ Tuyết xuất ra một chiêu “Nữ Kỳ Vô Phương”. Phương vị xuất kiếm hết sức bình thường, tuyệt không có gì biến ảo. Ai ngờ kiếm đến nửa đường, Cơ Tuyết lấy chân trái làm trục, xoay tròn nửa vòng, kiếm chiêu tưởng như không có gì biến ảo đột nhiên hóa thành chín thức, tấn công chín huyệt đạo đối phương. Chiêu thức huyễn hoặc đến cực điểm, đạt đến cảnh giới không thể nghĩ đến.
Vùng Kinh Sở có một truyền thuyết: Có một thiếu nữ không chồng, cũng không hề giao hợp. Song một lần bị một chòm sao trên trời chiếu xuống, khi về nhà thì sinh được chín người con. Từ đó mới có truyền thuyết “Nữ kỳ vô hợp, yên thủ cửu tử”(1).
Phụ thân Cơ Tuyết là một bậc kỳ tài bèn dựa vào truyền thuyết đó, sáng tạo ra chiêu kiếm này, đặt tên là “Nữ Kỳ Vô Phương”.
Thạch Hổ hoành đao, song chỉ niêm trụ mũi đao, chân khí từ hai tay truyền sang, thân đao lập tức rung lên, phóng ra, phát ra âm thanh như long ngâm. Kiếm chiêu của Cơ Tuyết từ đệ nhất kiếm đến đệ cửu kiếm đều bị thân đao chặn đứng, không thể chạm được đến thân thể Thạch Hổ được.
Tuyệt chiêu của Cơ Tuyết bị phá, trước mắt lại thấy đao quang đại thịnh, đao của Thạch Hổ đang chém đến, kiếm chiêu của nàng đã tận, không cách nào có thể hồi kiếm phòng thủ. Tâm niệm đang nghĩ cách để né tránh một kiếm này thì đột nhiên nghe một tiếng “ầm”, đao chiêu của Thạch Hổ đã hạ xuống.
Thạch Hổ chậm rãi hoành thủ, đánh về phía sau, kình khí hùng hậu đánh mạnh vào vách tường phía sau, tạo thành một trận cát bay đá chạy mù mịt.
Ngực phải của hắn đột nhiên lộ ra một mũi kiếm dính máu!
Kẻ ám toán hắn đang ở cách đó ba trượng. Vừa rồi nếu kẻ này chậm một chút thì đã bị kình khí của Thạch Hổ giết chết.
Người này thân hình gầy gò, không phải ai khác mà chính là Đào Trăn.
Đào Trăn chịu làm nô bộc tại Thôi phủ chính là do mưu sâu của Vương Phác sắp đặt, có nhiệm vụ vì Sát Hồ thế gia, giám sát nhất cử nhất động của Thôi phủ. Thôi Hoàn mặc dù không tin hắn nhưng lại không có gan từ chối, cũng không dám sai bảo tên nộ bộc này. Chỉ còn cách tùy ý cho hắn nhàn du khắp nơi, điều tra tin tức cho Vương Phác.
Đợi cho binh mã của Lưu Thông rời khỏi Thanh Hà, Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ từ địa đạo xuất hiện, cùng Thôi Tương nội ứng ngoại hợp, giết Thôi Hoàn và người của hắn. Về phần đám thiếu niên tại Chiêu Tế quán, nếu không có danh vọng thì bị Tiểu Tiên Nữ giết chết, nếu có gia thế chống lưng thì bị bắt mang đi.
Đào Trăn đương nhiên sẽ không vì “chủ nhân” Thôi Hoàn mà liều mạng với Tiểu Tiên Nữ. Huống chi võ công của Tiểu Tiên Nữ cổ quái, yêu dị, hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của ả. Chỉ còn cách len lén, ẩn nấp ở xa quan sát một trường giết chóc của Tiểu Tiên Nữ.
Sau cùng lại thấy Thạch Hổ và Cơ Tuyết giao đấu. Hắn thừa cơ Thạch Hổ tập trung toàn bộ tinh thần hóa giải tuyệt chiêu Cơ Tuyết. Bèn hiện thân, nhất kiếm từ phía sau đâm xuyên qua thân thể Thạch Hổ.
Thạch Hổ chỉ thấy trước mặt đầy trời tinh quang, xoay mòng mòng, trước mắt lại mờ ảo hiện ra một người, trường đao giơ lên chém ra. Nhưng giờ phút này hắn nào còn chút khí lực để xuất đao? Thân thể đã được hai người chia ra tả hữu đỡ lấy.
Bóng người trước mắt hắn cất cao giọng nói:
- Muốn giết Thạch Hổ, trước tiên phải giết ta!
Thạch Hổ hít một hơi dưỡng khí, định thần. Ánh mắt từ từ có thể nhìn rõ được người đứng trước mặt chính là Cung Chân, hai người vừa đỡ hắn chính là Trương Tiêu Nhân và Tuệ Nhi. Tâm trạng cảm thấy rất xấu hổ. Vừa rồi nếu hắn có đủ khí lực xuất chiêu thì đã làm Cung Chân bị thương.
Hai mắt Cung Chân lấp lánh nhìn chằm chằm Cơ Tuyết và Đào Trăn. Hắn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể dùng một chiêu đoạt mạng hai người này, song lại thấy Cơ Tuyết đi đến trước mặt Đào Trăn.
Đào Trăn khom người nói:
- Tham kiến đại tiểu thư.
Cơ Tuyết đột nhiên ra tay tát Đào Trăn hơn mười cái, thanh âm lạnh như băng:
- Ai sai ngươi ám toán Thạch Hổ?
Đào Trăn bị Cơ Tuyết dùng lực tát mạnh, mặt sưng phù lên như đầu heo, nhưng không dám phản kháng, thanh âm run run nói:
- Khởi bẩm đại tiểu thư, thằng nhãi Thạch Hổ này là một đại cao thủ người Hồ. Từng giết không ít đồng môn của chúng ta. Tiểu nhân lo ngại tiểu thư nhất thời không địch nổi hắn, bị hắn gây thương tích….
Cơ Tuyết lạnh lùng cắt lời:
- Cho nên ngươi xuất kiếm ám toán hắn?
Đào Trăn cung kính đáp:
- Dạ!
Cơ Tuyết phi cước đá Đào Trăn lăn mấy vòng trên mặt đất, rít lên:
- Ta cùng Thạch Hổ công bình quyết đấu. Cho dù bị hắn giết chết cũng không oán hận. Hán nhân trở nên hèn yếu, bị người Hồ khuynh đảo thiên hạ chính là bởi những người vô sỉ như ngươi!
Một cước này của nàng khá nặng. Đào Trăn trọng thương không nhẹ, quỳ trên mặt đất, không ngừng thổ huyết, không thể đứng dậy được.
Thạch Hổ không còn nghi ngờ nữa, bật thốt lên:
- Ngươi chính là nữ nhi của Hiên Viên Long!
Cơ Tuyết ngạo nghễ đáp:
- Tiên tổ hoàng đế tên là Cơ Hiên Viên, cha ta là Hiên Viên Long, cũng là Cơ Long. Ta chính là Cơ Tuyết!
Nàng chính là nữ nhi của thiên hạ đệ nhất cao thủ Hiên Viên Long, không khó hiểu khi võ công lại thần kỳ như vậy.
Thạch Hổ ngửa mặt lên trời, than rằng:
- Cháu của Thạch Lặc thua trên tay nữ nhi Hiên Viên Long, cũng không hề oan uổng.
Cơ Tuyết đáp:
- Yên tâm, ngươi đã thụ thương. Ta sẽ không giết ngươi. Ta đợi ngươi bình phục, khi đó sẽ quang minh chính đại, công bình quyết đấu, giết chết tên Ma vương hai tay dính đầy máu tanh như ngươi!
Nàng thật ra không muốn giết Thạch Hổ cũng là vì có thâm ý khác. Cơ Tuyết vốn hung hoài chí lớn, muốn thừa kế sự nghiệp của phụ thân, tiếp nhận Sát Hồ thế gia.Tuy nhiên Sát Hồ thế gia còn có Ngũ Bá, Thất Hùng, ai ai cũng là cao thủ uy danh chấn động võ lâm, sao lại có thể cam tâm làm thủ hạ cho một thiếu nữ? Cho nên nếu nàng có thể công bình quyết chiến, giết được đệ nhất dũng sĩ Hồ tộc – Thạch Hổ, khi đó mới có thể khiến cho Ngũ Bá, Thất Hùng tâm phục khẩu phục, quỳ dướng chân nàng.
Thạch Hổ lạnh nhạt nói:
- Ta là Ma vương, song thủ vấy đầy máu tanh người Hán. Cha ngươi không phải là Sát Nhân vương, song thủ dính đầy máu tanh Hồ nhân sao?
Cơ Tuyết đáp:
- Hán Hồ bất lưỡng lập, hai tộc phải có một tộc diệt vong, khi đó trận đại chiến này mới chấm dứt.
Cung Chân không nhịn được, lên tiếng:
- Chuyện này chỉ do ý nghĩ điên cuồng của phụ thân ngươi nghĩ ra. Không lẽ người Hồ, người Hán không thể hòa bình chung sống, coi nhau như bằng hữu, cùng sống tại Trung Nguyên sao?
Cơ Tuyết không trả lời, nhìn hắn:
- Ngươi là Cung Chân?
Cung Chân đáp:
- Tại hạ chính là Cung Chân.
Cơ Tuyết cười lạnh:
- Ngươi là Cung Chân thì tốt quá. Hôm nay ta không giết Thạch Hổ, nhưng sẽ giết ngươi.
Cung Chân ngạc nhiên:
- Tại sao?
Cơ Tuyết nhìn chằm chằm hắn, đáp:
- Thứ nhất, ngươi là người Hồ, không giết không xong. Thứ hai, nghe nói ngươi có hai, ba chiêu kiếm pháp mà ngay cả Tạ Thiên cũng hứng thú. Ta lại càng phải lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi.
Lúc này Tuệ Nhi chợt kêu lên:
- Thạch tướng quân, Thạch tướng quân!
Nguyên Thạch Hổ trọng thương, rốt cuộc đã ngất đi.
Cơ Tuyết chớp động thân hình, đến bên Thạch Hổ, Thuần Quân kiếm xuất ra, chém xuống hai kiếm.
Cung Chân cả kinh, đây không phải là chuyện đùa:
- Không được tổn hại đến Thạch tướng quân! – Muốn ngăn cản Cơ Tuyết xuất chiêu, nhưng nàng ta ra tay cực nhanh, làm thế nào có thể ngăn cản được?
Hai kiếm của Cơ Tuyết chính là chém đứt hai đoạn kiếm – mũi kiếm và chuôi kiếm - trước sau đâm xuyên qua người Thạch Hổ, thủ chỉ vươn ra phong bế các huyệt đạo Thiên Trì, Trung Phủ, Thực Tân, Chu Vinh, Đại Bao, năm đại huyệt đạo gần miệng vết thương, lại lấy ra một viên thuốc màu xanh, vận trảo bóp miệng, búng viên thuốc vào họng hắn.
Cung Chân còn chưa kêu lên dứt câu thì Cơ Tuyết đã hoàn thành xong công việc của mình - huy kiếm, xuất chỉ, lấy thuốc, cho uống - đoạn lui lại nói:
- Tính mạng của hắn không đáng ngại, ngươi nên quan tâm đến mạng nhỏ của ngươi kia.
Cung Chân cầm Thiếu A kiếm trong tay, lại nhìn Cơ Tuyết xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Hắn cũng không biết làm thế nào mới đúng. Bất quá hắn không đành lòng giết nàng, bèn nói:
- Được, cô ra tay trước đi. – Nghĩ bụng – Cơ Tuyết nếu tấn công, ta sẽ sử dụng tuyệt chiêu phòng thủ khắp thiên hạ của mình, cho dù không thắng, cũng không thể bại được.
Cơ Tuyết lắc đầu:
- Không được! – Đoạn tiến lên đánh ra một chưởng.
Cung Chân vung Thiếu A kiếm, thi triển “Phi Thiết Thảo Nhi Ấp”, song một chưởng Cơ Tuyết nhanh như thiểm điện, kiếm hắn chưa xuất ra thì ngực đã trúng chưởng.
Cơ Tuyết đánh ra một chưởng liền thối lui, lạnh lùng nói:
- Ta ra tay nhanh hơn ngươi nhiều.Nếu ngươi không tiên phát chế nhân thì chưa xuất kiếm đã chết mười lần rồi.
Một chưởng của nàng tung ra cũng không mang theo nội lực. Cung Chân trúng chưởng chỉ lui lại mấy bước, không hề bị thương tổn.
Cung Chân nghe được lời này, trong lòng như xuất hiện một dòng điện sáng lóe lên, tựa như nắm bắt được một đạo lý võ học nào đó, không ngừng lẩm bẩm:
- Tiên phát chế nhân, tiên phát chế nhân, tiên phát chế nhân….
Cơ Tuyết nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, không nhịn được, nói:
- Cung Chân, đừng tưởng không xuất kiếm thì ta không dám giết ngươi! Ta sẽ đếm đến ba. Một!
Cung Chân đột nhiên thanh tỉnh:
- Võ công nàng ta cao như vậy, ta có thể làm cho nàng bị thương hay sao? Nếu ta không toàn lực xuất kiếm thì nàng cũng sẽ giết ta. – Nghĩ đến đây hắn cảm thấy thoải mái, Thiếu A kiếm vung lên.
Một kiếm này có tên là “Tử Cầm Khuyển Chi Phệ”. Sách Ngô Việt Xuân Thu có ghi lại Văn Chủng tự Tử Cầm, là đại phu của nước Việt. Một ngày nọ hiền nhân Phạm Lãi đến chơi. Con chó giữ nhà của Tử Cầm thấy Phạm Lãi bèn cắn ông ta.
Văn Chủng bèn giải thích:
- Chó của ta hễ thấy người là cắn. Nó không hề phân biệt người đó là thánh nhân hay kẻ cùng đồ bại hoại. Chỉ cần thấy người là cắn. Trừ phi kẻ đến không phải là người thì nó mới không cắn.
Một kiếm này cũng chứa đựng đạo lý như vậy. Nếu địch nhân là người thì không thể nào tránh khỏi bị xuyên thủng cổ họng mà chết.
Với võ công của Cơ Tuyết, liệu có thể tránh được một kiếm này?
Cung Chân xuất kiếm xong thì mắt nhắm chặt, không dám nhìn kết quả. Hắn biết nếu một kiếm này không đắc thủ, Cơ Tuyết sẽ lấy mạng hắn. Chỉ là trong lòng hắn cũng không biết nàng giết hắn hay hắn giết nàng thì mới là đúng. Một sự mâu thuẫn đến khó hiểu xuất hiện trong tâm trí của Cung Chân!
Chỉ nghe thấy Trương Tiêu Nhân và Tuệ Nhi đồng thời reo lên:
- Trúng!
Cung Chân mở mắt, nhìn thấy kiếm mình cắm ở cổ họng Cơ Tuyết, vết thương sâu chừng bảy tấc, chút nữa đã xuyên thủng ra đằng sau.
Trong lòng hắn như có muôn ngàn đám mây mù mịt, không biết nên vui hay nên buồn, bàn tay phát kiếm run rẩy không ngừng, lẩm bẩm:
- Ta giết chết nàng, ta giết chết nàng…
Nội tâm Cung Chân có chút chua xót, khó có thể diễn tả bằng lời. Đột nhiên Cơ Tuyết mở mắt ra, khẽ nói:
- Viên Công thần kiếm quả nhiên là đệ nhất kiếm pháp, vô địch cổ kim. – Thuần Quân kiếm trong tay chỉ thẳng vào ngực Cung Chân.
Nguyên “Tử Cầm Khuyển Chi Phệ” mặc dù là kiếm pháp bách phát bách trúng nhưng Cung Chân lại không có nội lực, không phát huy được toàn bộ uy lực kiếm pháp. Võ công Cơ Tuyết đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã kịp lách sang một chút. Kiếm của Cung Chân đâm trệch đi ba tấc. Mặc dù đã đâm vào cổ nàng nhưng chỉ là bên cạnh, không phải chính giữa yết hầu, chưa cắt đứt được hầu quản của nàng.
Tuy nhiên cũng chỉ cần như thế, mạch quản đã bị phá vỡ, máu tươi tuôn ra không ngừng, chỉ e không còn sống lâu nữa.
Trương Tiêu Nhân kêu lên:
- Cung Chân, yêu nữ này muốn giết công tử, mau hoành kiếm cắt đứt đầu ả, mau lên!
Mũi kiếm của Cơ Tuyết đang ở trước ngực Cung Chân, chỉ cần đâm một nhát là có thể kết liễu tính mạng hắn.
Cung Chân đang rối loạn trong lòng, không hề phát giác ra tình huống trước mắt, không hề sợ hãi, chỉ lắp bắp nói:
- Cơ cô nương, tại hạ không phải cố tình làm cô bị thương, kiếm pháp thô thiển của tại căn bản không thể gây thương tổn cô được..
Cánh tay cầm kiếm của Cơ Tuyết chợt trở nên nặng trĩu, nắm tay buông ra, Thuần Quân kiếm rớt xuống đất.
Kiếm nàng vừa mới chấm đất thì đã nghe “véo véo”, hơn mười mũi cương châm xé gió bắn thẳng vào ngực Cơ Tuyết.
Cơ Tuyết bị thương quá nặng, thân thể không thể di chuyển được, đành trơ mắt nhìn cương châm bay đến, cười khổ nghĩ bụng:
- Nghĩ không ra, ta không chết dưới đao Thạch Hổ, cũng không chết dưới kiếm Cung Chân. Cuối cùng lại chết vào tay một ả nữ nhân võ công chẳng ra gì.
Người phóng châm chính là Trương Tiêu Nhân. Nàng thấy Cung Chân ngơ ngẩn đến phát ngốc, cầm kiếm bất động, trong miệng lẩm bẩm như bị thần kinh, lại nhìn thấy Cơ Tuyết định xuống tay sát hại hắn, tình thế cấp bách bèn phóng ra cương châm.
Trương Tiêu Nhân mắt thấy cương châm chuẩn bị ghim vào người ả yêu nữ kia. Chợt Cung Chân xoay người, thi triển một bộ pháp cực kỳ quỷ dị, chắn trước mặt Cơ Tuyết, hứng hết cương châm.
Cung Chân một bước vừa rồi chính là Dịch Bộ Dịch Xu. Ngày đó Lưu Thông đưa bí kíp này cho hắn. Hắn đã xem qua, mặc dù không hiểu hoàn toàn nhưng cũng đã có ấn tượng cơ bản trong đầu. Sau đó lại được nhìn thấy Vương Tuyệt Chi, Tiểu Tiên Nữ thi triển. Hắn đã lĩnh ngộ được không ít. Lúc này đột nhiên thi triển ra, mặc dù không có chút công lực nhưng để hứng lấy cương châm của Trương Tiêu Nhân thì thừa sức.
Trương Tiêu Nhân nhìn thấy Cung Chân nửa người tứa máu, trong lòng đau như cắt, kêu lên:
- Tại sao công tử phải bảo vệ ả?
Cung Chân nén đau nói:
- Đừng…đừng giết Cơ cô nương.
Trương Tiêu Nhân nhìn thấy Cung Chân cho dù trọng thương vẫn có ý bảo vệ cho Cơ Tuyết, lòng ghen nổi lên, nghiến răng nói:
- Ngươi hết lần này lần khác không cho ta giết ả, ta càng phải giết ả! – Trường kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực Cơ Tuyết.
Cung Chân vội kêu lên:
- Không nên! – Muốn ngăn cản Trương Tiêu Nhân nhưng trúng phải cương châm, nhúc nhích còn không được, sức đâu ra mà ngăn cản?
Thương thế của Cơ Tuyết cũng cực kỳ trầm trọng, ngay cả đứng cũng không được, phải ngồi xuống đất. Làm sao có thể tránh được kiếm này của Trương Tiêu Nhân.
Trường kiếm sắp đâm trúng mục tiêu, chợt một viên đá nhỏ bắn tới, đánh thẳng vào thân kiếm Trương Tiêu Nhân. Viên đá nhỏ nhưng mang theo lực đạo cực mạnh, hổ khẩu Trương Tiêu Nhân chấn động, trường kiếm bay ra khỏi tay.
Chỉ thấy hai, ba mươi người vây quanh, tiến lại. Người cầm đầu có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, năm chòm râu dài, tựa như một vị cao nhân thoát khỏi tục thế, ngồi trên mộc đầu xa.
Đồng tử Cơ Tuyết khẽ co rút lại:
- Trương Tân?
Nói xong hai chữ này thì ngất.
Người vừa đến chính là Trương Tân, theo sau hắn là Ngũ Bí sát thủ và thuộc hạ của hắn. Cung Chân và Trương Tiêu Nhân đương nhiên không biết Trương Tân, nhưng hai người lại nhận ra một người phía sau Trương Tân: Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ.
Tiểu Tiên Nữ cười hì hì, nói:
- Các ngươi không cần giết tới giết lui nữa, dù sao thì ai cũng phải chết!
Lúc này ả đã mặc vào một bộ quần áo, bộ trang phục này dài lê thê, rải dài trên mặt đất. Nhìn kỹ thì nó chính là trang phục của một gã thuộc hạ Trương Tân đưa cho ả. Hẳn là ngay cả Trương Tân cũng không chịu được cảnh tượng ả điên này lõa lồ. Cho nên buộc phải bắt ả mặc lại quần áo.
Trương Tân đột nhiên nói:
- Ngươi nói sai rồi. Những người nằm ở đây không phải ai cũng chết. Ngươi thử đoán xem nếu ta muốn giết người thì sẽ giết ai trước?
Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ vỗ vỗ đầu, nói:
- Ai chết? Người phải giết đầu tiên là ai? Nô gia nên đoán thế nào nhỉ? Cơ Tuyết là nữ nhi của Hiên Viên Long, Trương Tiêu Nhân là nữ nhi của Trương Thiên Sư, hai người này không thể giết. Thạch Hổ là đồng bọn của ngươi nhưng lại đối đầu với ngươi. Cung Chân với ngươi không có quan hệ, tiểu nha đầu kia cũng như vậy, muốn đoán ra phải giết ai trước thì quả có chút khó khăn.
Trương Tân lắc đầu:
- Những người đó không nên giết đầu tiên, giết bất cứ ai cũng sẽ gây ra phiền toái.
Tiểu Tiên Nữ đáp:
- Nô gia không thể đoán ra.
Bất quá linh quang nhất động, lập tức chỉ vào Đào Trăn đang phục trên mặt đất, vỗ tay nói:
- Nô gia đoán ra rồi, nhất định là con quỷ không may này.
Trương Tân thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn đoán không đúng.
Tiểu Tiên Nữ chợt có một loại dự cảm không rõ ràng, cảm giác được tứ bề là sát khí, cả kinh nói:
- Hữu Hầu, chẳng lẽ ngươi… - Đang muốn thối lui……song đường lui đã bị Ngũ Bí sát thủ hoàn toàn phong tỏa!
Trương Tân mỉm cười:
- Không sai, người thứ nhất phải chết là ngươi! – Quạt lông xuất ra.
Tiểu Tiên Nữ đang muốn xuất thủ ngăn cản, đột nhiên từ ngực truyền lên cảm giác đau đớn, ả rít lên:
- Thỏ chết, chó săn phải vào nồi, ngươi quả là ác độc! – Ngửa mặt lên trời, thân hình từ từ ngã xuống, giữa ngực cắm một mũi đoản tiễn. Mũi đoản tiễn này được bắn ra từ đâu thì ngay cả Cung Chân, Trương Tiêu Nhân, Tuệ Nhi cũng không thể biết được.
Trương Tân chỉ dùng một chiêu đã có thể dễ dàng giết Tiểu Tiên Nữ? Thực ra hắn đã phải bố trí sắp đặt đến ba giai đoạn. Đầu tiên Ngũ Bí sát thủ âm thầm phong bế đường lui của ả, Trương Tân lại dùng quạt lông tấn công, nhiễu loạn ánh mắt của ả, sau đó mới ngầm phóng ám khí. Nếu không thì với võ công của Tiểu Tiên Nữ, chí ít cũng phải hơn trăm chiêu mới có thể giết được ả, làm sao có thể nhất chiêu đoạt mạng dễ dàng như vậy được?
“Cơ bất hư phát, toán vô di sách”, danh xưng này tuyệt không phải may mắn mà có được!
Trương Tân thở dài:
- Ngươi cũng biết thỏ chết, chó săn cũng vào nồi. Cũng biết ta là loại người ăn thịt người không nhả xương. Vì sao còn hợp tác với ta, không chết cũng thật uổng phí!
Hắn với Tiểu Tiên Nữ và Thôi Tương hợp tác, ước định phân chia Thôi gia, nên sắp xếp cho tam tiểu thư luận võ chiêu thân. Diệu kế nhất tiễn bắn rớt mười chim này đương nhiên cũng là do hắn nghĩ ra.
Theo ước định của ba người thì Trương Tân phụ trách bày ra sách lược, ý muốn bắt hết các thiếu niên tại Chiêu Tế quán làm con tin, uy hiếp gia thế của bọn họ hợp tác với Thạch gia quân để tăng cường thực lực cho Thạch Lặc. Tiểu Tiên Nữ phụ trách hành động, sẽ được chia một nửa tài vật của Thôi gia. Thôi Tương phụ trách nội ứng ngoại hợp, chính là để giết chết Thôi Hoàn, ngồi lên chiếc ghế gia chủ.
Bất quá sau này Lưu Thông và Lưu Diệu ước định ở đây, Tề Hùng Vương Phác, Ngụy Hùng Tạ Thiên của Sát Hồ thế gia bày kế ly gián chú cháu họ Lưu, lại thêm Thạch Hổ đến đây chiêu thân. Những việc này đều nằm ngoài dự liệu của Trương Tân. Song hắn tài trí tuyệt luân, có thể từng bước hóa giải cục bộ, từ từ biến thành thế cục có lợi cho mình.
Hắn vẫn án binh bất động cho đến khi Vương Tuyệt Chi rời khỏi, đại quân của Lưu Thông rút về Bình Dương mới phân phó Ngũ Bí sát thủ và Tiểu Tiên Nữ từ địa đạo lẻn vào Thôi phủ, muốn giết thì giết, muốn bắt thì bắt. Ngũ Bí sát thủ sau khi giải con tin đi thì quay lại gặp Trương Tân.
Sau đó Trương Tân biết được Thạch Hổ hồi phục, quay lại Thôi gia, tâm trạng cực kỳ lo lắng. Hắn biết Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ sẽ không phải đối thủ của Thạch Hổ. Song lại không tiện sai cao thủ dưới tay động thủ với Thạch Hổ. Lúc đó hắn gặp Vương Tuyệt Chi, bèn nghĩ ra kế sách dẫn dụ cho Vương Tuyệt Chi đối phó với Thạch Hổ, bản thân trở thành ngư ông đắc lợi.
Ai ngờ Cơ Tuyết lại xuất hiện, chút nữa đã phá vỡ kế hoạch của hắn. Hắn vốn nghĩ Vương Tuyệt Chi võ công cao, lại cơ trí, hẳn có thể giết chết Cơ Tuyết, sau đó giết Thạch Hổ. Đáng tiếc Vương Tuyệt Chi lại bị Cơ Tuyết thu thập, tuy nhiên Cơ Tuyết cũng không giết được Thạch Hổ. May mà Thạch Hổ và Cơ Tuyết bây giờ đều lưỡng bại câu thương. Trương Tân cũng không cần hao tốn quá nhiều khí lực nữa, đã có thể hoàn thành tam đại nguyện vọng: Giết Thạch Hổ, bắt ái nữ Hiên Viên Long, thôn tính được gia sản khổng lồ của Thôi gia.
Liên hoàn độc kế này đương nhiên không thể để cho ai biết được. Vì vậy Tiểu Tiên Nữ không thể không chết.
Đây là tác phẩm của Hữu Hầu Trương Tân, là quân sư của Thạch Lặc, “cơ bất hư phát, toán vô di sách.”
Trương Tiêu Nhân lúc này lên tiếng:
- Trương Tân, ngươi muốn gì?
Trương Tân mỉm cười:
- Ta muốn…
Lời còn chưa dứt đã thấy một đạo nhân ảnh vọt tới, kiếm quang trực chỉ vào Trương Tân.
Người này chính là Đào Trăn. Hắn biết rõ tình huống này rất nguy hiểm, thân là người của Sát Hồ thế gia, rơi vào tay Trương Tân thì sống cũng không bằng chết.
Lúc này kiếm của Đào Trăn đã gãy, thân đã thụ thương, chỉ còn biết dùng toàn lực, nhân kiếm hợp nhất, tung ra sát chiêu liều mạng cuối cùng, uy lực cũng không kém lúc bình thường là mấy.
Song một kiếm này chỉ đâm vào không khí.
Một khắc trước đó Trương Tân rõ ràng còn nhàn nhã ngồi trên Vũ Hầu xa, nhưng chớp mắt đã biến mất.
Cung Chân thấy trước mắt hoa lên, cũng không còn thời gian nghĩ ngợi, “Án Thiết Thảo Nhi Ấp” tung ra, đáng tiếc nhất chiêu này đã thất bại, cánh tay tê rần, binh khí rơi xuống mặt đất. Vừa rồi Thiếu A kiếm của hắn cắm trên cổ Cơ Tuyết, không dám rút ra, bèn nhặt trường đao của Thạch Hổ lên, dùng đao xuất kiếm. Nhưng đao Thạch Hổ nặng đến năm mươi lăm cân, Cung Chân lại trọng thương, chỉ sử được nửa chiêu thì trường đao đã rời khỏi tay.
Trương Tân vừa rồi tiến đến trước mặt Cung Chân cũng chỉ là hư chiêu mà thôi. Cung Chân mặc dù bị thương nhưng Trương Tân đối với kiếm pháp của Cung Chân vẫn rất cố kỵ. Đến trước người Cung Chân ba thước thì nhanh chóng thối lui, sợ chưởng tâm bị trường đao chém trúng.
Một kiếm của Đào Trăn đâm vào không khí, kêu lên một tiếng, cánh tay phải thoát lực, gãy nát, máu tươi bắn tung tóe. Hắn còn chưa kêu xong thì Vũ Hầu xa của Trương Tân đã quay lại, như một ngọn núi áp xuống, đè nát thân thể hắn thành nhục tương.
Trương Tân lập tức hạ lệnh:
- Mang theo nữ nhi của Hiên Viên Long và Trương Thiên Sư, tên tiểu tử họ Cung kia cũng bắt đi, Viên Công thần kiếm vô song thiên hạ, ta phải tham tường một phen. Còn ả tỳ nữ xinh đẹp kia, ta thưởng cho các ngươi.
Ngũ Bí sát thủ gật đầu. Bọn chúng cho đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt, ngay cả thanh âm cũng không phát ra nửa tiếng.
Ba người bọn Cung Chân nhìn nhau, tâm trạng giống như cá chờ đặt lên thớt vậy.
Thủ chưởng của Trương Tân khẽ nhoáng lên, trong tay đã cầm lấy Thuần Quân kiếm của Cơ Tuyết. Hắn vừa rồi giả vờ tấn công Cung Chân, chính là để nhặt lấy thanh bảo kiếm này.
Hắn đưa kiếm này cho một tên Ngũ Bí sát thủ, nói:
- Ngươi dùng thanh kiếm này cắm vào ngực Thạch Hổ. Như vậy thì giang hồ sẽ biết Thạch Hổ bị chết vào tay nữ nhi Hiên Viên Long.
Đột nhiên toàn trường bị chấn động bởi một tiếng cười, chính là Vương Tuyệt Chi:
- Thạch Hổ là của ta, không ai có thể giết hắn!
Chú thích:
(1): nữ nhân không có chồng, không giao hợp, nhưng lại sinh ra chín con.
- Ngươi là ai?
Với bản tính của Thạch Hổ, nếu người trước mắt không phải là một nữ nhân xinh đẹp thì hắn đã sớm gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ, vung đao chém đứt kẻ cản đường thành hai đoạn.
Cơ Tuyết đáp:
- Ta là kẻ sẽ giết ngươi! – Thuần Quân kiếm xuất ra, biến thành một đạo kiếm hoa uy hiếp vùng ngực của Thạch Hổ.
Với sự lịch duyệt của Thạch Hổ, lúc này cũng không nhận ra lai lịch kiếm pháp của Cơ Tuyết, tâm trạng hơi chấn động, thầm nghĩ:
- Từ đâu lại chui ra một thiếu nữ này, kiếm pháp cao minh, dường như không thua kém Cung huynh đệ!
Thạch Hổ không nhìn ra được lộ số kiếm pháp đối phương, nhưng hung tính nổi lên, lùi hai bước sang bên trái, hai chân hợp thành cung bộ, hét lớn một tiếng, trường đao năm thước tung ra đón đỡ kiếm hoa.
Một đao này của hắn dùng đơn giản phá tinh xảo, dùng lực để thủ thắng.
Cơ Tuyết là nữ tử, khí lực không thể bằng một gã trời sinh thần lực như Thạch Hổ được. Kiếm pháp biến hóa thành thiên vạn kiếm hoa nhưng không cách nào có thể khắc chế được một đao đơn giản, đến độ gần như vụng về của Thạch Hổ. Tuy nhiên kiếm hoa của Cơ Tuyết cũng chỉ là hư chiêu mà thôi.
Mắt thấy đao thế của Thạch Hổ đã tận, đột nhiên mũi kiếm uốn cong, chém vào hông Thạch Hổ.
Ai ngờ công lực của Thạch Hổ đã đến mức hóa cảnh, cho dù xuất ra một đao toàn lực vẫn có thể thu hồi được, cánh tay khẽ rung lên, đao phong quay lại ngăn một kiếm này của Cơ Tuyết.
Song phương giao thủ qua một chiêu, nhất thời đều cảm thấy đây là đối thủ lợi hại nhất mà mình đã từng gặp, không khỏi rùng mình sợ hãi.
Thạch Hổ không ngừng suy nghĩ về lai lịch kiếm pháp của Cơ Tuyết:
- Kiếm pháp của ả tinh vi ảo diệu, ngoại trừ Tạ gia kiếm ở Trần quận, thiên hạ sao lại có thứ kiếm pháp uy lực như vậy?
Cơ Tuyết thì nghĩ:
- Phụ thân thường nói Tạ gia kiếm, Thạch gia đao chính là hai thứ binh khí lợi hại nhất giang hồ. Hôm nay gặp phải, quả nhiên danh bất hư truyền! Nếu có thể giết được người này, phụ thân nhất định sẽ khen ngợi ta. - Nghĩ tới đây hùng tâm khởi phát, gia tăng quyết tâm xuất kiếm.
Tâm tư hai người khác nhau, trong nháy mắt đã qua lại hơn mười chiêu. Kiếm pháp của Cơ Tuyết đương nhiên là kỳ lạ cổ quái, đao chiêu của Thạch Hổ cương mãnh nhưng hết sức linh hoạt. Quả thực bên tám lạng, người nửa cân.
Duy có một chuyện khiếnThạch Hổ cảm thấy kỳ lạ:
- Bảo đao của ta nặng năm mươi lăm cân, lại quán chú nội lực của bản thân. Một đao khi chém ra, cơ hồ mang theo lực lượng của thiên quân vạn mã. Nữ oa nhi này chỉ dùng một thanh đoản kiếm đã có thể ngăn chặn trọng đao của ta. Hơn nữa còn tạo ra lực phản chấn quay lại, truyền sang hổ khẩu của ta. Có thể thấy người này ngoại trừ nội lực cao thâm thì đoản kiếm cũng là trọng kiếm, thậm chí kiếm chất còn tốt hơn cả bảo đao của ta.
Hắn không biết được đoản kiếm của Cơ Tuyết chính là đỉnh đỉnh đại danh cổ kiếm Thuần Quân, thân kiếm tuy nhỏ nhưng nặng đến bốn mươi chín cân, so với bảo đao năm thước của hắn chỉ nhẹ hơn mấy cân.
Đao dài kiếm ngắn, đao dày kiếm mỏng, trọng lượng của kiếm không hề thua kém đao, ngắn một tấc thì mạnh thêm một tấc. Đón đỡ được mười chiêu thì bảo đao của Thạch Hổ đã bị khảm lên mười mấy lỗ nho nhỏ.
Thạch Hổ âm thầm kinh hãi, gia tăng biến hóa của đao pháp, không còn dùng cương chế nhu nữa, tránh để đao mình ngạnh tiếp với kiếm đối phương. Nếu để bảo đao bị chém gẫy thì trận này chắc chắn thua.
Lúc này Cơ Tuyết xuất ra một chiêu “Nữ Kỳ Vô Phương”. Phương vị xuất kiếm hết sức bình thường, tuyệt không có gì biến ảo. Ai ngờ kiếm đến nửa đường, Cơ Tuyết lấy chân trái làm trục, xoay tròn nửa vòng, kiếm chiêu tưởng như không có gì biến ảo đột nhiên hóa thành chín thức, tấn công chín huyệt đạo đối phương. Chiêu thức huyễn hoặc đến cực điểm, đạt đến cảnh giới không thể nghĩ đến.
Vùng Kinh Sở có một truyền thuyết: Có một thiếu nữ không chồng, cũng không hề giao hợp. Song một lần bị một chòm sao trên trời chiếu xuống, khi về nhà thì sinh được chín người con. Từ đó mới có truyền thuyết “Nữ kỳ vô hợp, yên thủ cửu tử”(1).
Phụ thân Cơ Tuyết là một bậc kỳ tài bèn dựa vào truyền thuyết đó, sáng tạo ra chiêu kiếm này, đặt tên là “Nữ Kỳ Vô Phương”.
Thạch Hổ hoành đao, song chỉ niêm trụ mũi đao, chân khí từ hai tay truyền sang, thân đao lập tức rung lên, phóng ra, phát ra âm thanh như long ngâm. Kiếm chiêu của Cơ Tuyết từ đệ nhất kiếm đến đệ cửu kiếm đều bị thân đao chặn đứng, không thể chạm được đến thân thể Thạch Hổ được.
Tuyệt chiêu của Cơ Tuyết bị phá, trước mắt lại thấy đao quang đại thịnh, đao của Thạch Hổ đang chém đến, kiếm chiêu của nàng đã tận, không cách nào có thể hồi kiếm phòng thủ. Tâm niệm đang nghĩ cách để né tránh một kiếm này thì đột nhiên nghe một tiếng “ầm”, đao chiêu của Thạch Hổ đã hạ xuống.
Thạch Hổ chậm rãi hoành thủ, đánh về phía sau, kình khí hùng hậu đánh mạnh vào vách tường phía sau, tạo thành một trận cát bay đá chạy mù mịt.
Ngực phải của hắn đột nhiên lộ ra một mũi kiếm dính máu!
Kẻ ám toán hắn đang ở cách đó ba trượng. Vừa rồi nếu kẻ này chậm một chút thì đã bị kình khí của Thạch Hổ giết chết.
Người này thân hình gầy gò, không phải ai khác mà chính là Đào Trăn.
Đào Trăn chịu làm nô bộc tại Thôi phủ chính là do mưu sâu của Vương Phác sắp đặt, có nhiệm vụ vì Sát Hồ thế gia, giám sát nhất cử nhất động của Thôi phủ. Thôi Hoàn mặc dù không tin hắn nhưng lại không có gan từ chối, cũng không dám sai bảo tên nộ bộc này. Chỉ còn cách tùy ý cho hắn nhàn du khắp nơi, điều tra tin tức cho Vương Phác.
Đợi cho binh mã của Lưu Thông rời khỏi Thanh Hà, Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ từ địa đạo xuất hiện, cùng Thôi Tương nội ứng ngoại hợp, giết Thôi Hoàn và người của hắn. Về phần đám thiếu niên tại Chiêu Tế quán, nếu không có danh vọng thì bị Tiểu Tiên Nữ giết chết, nếu có gia thế chống lưng thì bị bắt mang đi.
Đào Trăn đương nhiên sẽ không vì “chủ nhân” Thôi Hoàn mà liều mạng với Tiểu Tiên Nữ. Huống chi võ công của Tiểu Tiên Nữ cổ quái, yêu dị, hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của ả. Chỉ còn cách len lén, ẩn nấp ở xa quan sát một trường giết chóc của Tiểu Tiên Nữ.
Sau cùng lại thấy Thạch Hổ và Cơ Tuyết giao đấu. Hắn thừa cơ Thạch Hổ tập trung toàn bộ tinh thần hóa giải tuyệt chiêu Cơ Tuyết. Bèn hiện thân, nhất kiếm từ phía sau đâm xuyên qua thân thể Thạch Hổ.
Thạch Hổ chỉ thấy trước mặt đầy trời tinh quang, xoay mòng mòng, trước mắt lại mờ ảo hiện ra một người, trường đao giơ lên chém ra. Nhưng giờ phút này hắn nào còn chút khí lực để xuất đao? Thân thể đã được hai người chia ra tả hữu đỡ lấy.
Bóng người trước mắt hắn cất cao giọng nói:
- Muốn giết Thạch Hổ, trước tiên phải giết ta!
Thạch Hổ hít một hơi dưỡng khí, định thần. Ánh mắt từ từ có thể nhìn rõ được người đứng trước mặt chính là Cung Chân, hai người vừa đỡ hắn chính là Trương Tiêu Nhân và Tuệ Nhi. Tâm trạng cảm thấy rất xấu hổ. Vừa rồi nếu hắn có đủ khí lực xuất chiêu thì đã làm Cung Chân bị thương.
Hai mắt Cung Chân lấp lánh nhìn chằm chằm Cơ Tuyết và Đào Trăn. Hắn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể dùng một chiêu đoạt mạng hai người này, song lại thấy Cơ Tuyết đi đến trước mặt Đào Trăn.
Đào Trăn khom người nói:
- Tham kiến đại tiểu thư.
Cơ Tuyết đột nhiên ra tay tát Đào Trăn hơn mười cái, thanh âm lạnh như băng:
- Ai sai ngươi ám toán Thạch Hổ?
Đào Trăn bị Cơ Tuyết dùng lực tát mạnh, mặt sưng phù lên như đầu heo, nhưng không dám phản kháng, thanh âm run run nói:
- Khởi bẩm đại tiểu thư, thằng nhãi Thạch Hổ này là một đại cao thủ người Hồ. Từng giết không ít đồng môn của chúng ta. Tiểu nhân lo ngại tiểu thư nhất thời không địch nổi hắn, bị hắn gây thương tích….
Cơ Tuyết lạnh lùng cắt lời:
- Cho nên ngươi xuất kiếm ám toán hắn?
Đào Trăn cung kính đáp:
- Dạ!
Cơ Tuyết phi cước đá Đào Trăn lăn mấy vòng trên mặt đất, rít lên:
- Ta cùng Thạch Hổ công bình quyết đấu. Cho dù bị hắn giết chết cũng không oán hận. Hán nhân trở nên hèn yếu, bị người Hồ khuynh đảo thiên hạ chính là bởi những người vô sỉ như ngươi!
Một cước này của nàng khá nặng. Đào Trăn trọng thương không nhẹ, quỳ trên mặt đất, không ngừng thổ huyết, không thể đứng dậy được.
Thạch Hổ không còn nghi ngờ nữa, bật thốt lên:
- Ngươi chính là nữ nhi của Hiên Viên Long!
Cơ Tuyết ngạo nghễ đáp:
- Tiên tổ hoàng đế tên là Cơ Hiên Viên, cha ta là Hiên Viên Long, cũng là Cơ Long. Ta chính là Cơ Tuyết!
Nàng chính là nữ nhi của thiên hạ đệ nhất cao thủ Hiên Viên Long, không khó hiểu khi võ công lại thần kỳ như vậy.
Thạch Hổ ngửa mặt lên trời, than rằng:
- Cháu của Thạch Lặc thua trên tay nữ nhi Hiên Viên Long, cũng không hề oan uổng.
Cơ Tuyết đáp:
- Yên tâm, ngươi đã thụ thương. Ta sẽ không giết ngươi. Ta đợi ngươi bình phục, khi đó sẽ quang minh chính đại, công bình quyết đấu, giết chết tên Ma vương hai tay dính đầy máu tanh như ngươi!
Nàng thật ra không muốn giết Thạch Hổ cũng là vì có thâm ý khác. Cơ Tuyết vốn hung hoài chí lớn, muốn thừa kế sự nghiệp của phụ thân, tiếp nhận Sát Hồ thế gia.Tuy nhiên Sát Hồ thế gia còn có Ngũ Bá, Thất Hùng, ai ai cũng là cao thủ uy danh chấn động võ lâm, sao lại có thể cam tâm làm thủ hạ cho một thiếu nữ? Cho nên nếu nàng có thể công bình quyết chiến, giết được đệ nhất dũng sĩ Hồ tộc – Thạch Hổ, khi đó mới có thể khiến cho Ngũ Bá, Thất Hùng tâm phục khẩu phục, quỳ dướng chân nàng.
Thạch Hổ lạnh nhạt nói:
- Ta là Ma vương, song thủ vấy đầy máu tanh người Hán. Cha ngươi không phải là Sát Nhân vương, song thủ dính đầy máu tanh Hồ nhân sao?
Cơ Tuyết đáp:
- Hán Hồ bất lưỡng lập, hai tộc phải có một tộc diệt vong, khi đó trận đại chiến này mới chấm dứt.
Cung Chân không nhịn được, lên tiếng:
- Chuyện này chỉ do ý nghĩ điên cuồng của phụ thân ngươi nghĩ ra. Không lẽ người Hồ, người Hán không thể hòa bình chung sống, coi nhau như bằng hữu, cùng sống tại Trung Nguyên sao?
Cơ Tuyết không trả lời, nhìn hắn:
- Ngươi là Cung Chân?
Cung Chân đáp:
- Tại hạ chính là Cung Chân.
Cơ Tuyết cười lạnh:
- Ngươi là Cung Chân thì tốt quá. Hôm nay ta không giết Thạch Hổ, nhưng sẽ giết ngươi.
Cung Chân ngạc nhiên:
- Tại sao?
Cơ Tuyết nhìn chằm chằm hắn, đáp:
- Thứ nhất, ngươi là người Hồ, không giết không xong. Thứ hai, nghe nói ngươi có hai, ba chiêu kiếm pháp mà ngay cả Tạ Thiên cũng hứng thú. Ta lại càng phải lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi.
Lúc này Tuệ Nhi chợt kêu lên:
- Thạch tướng quân, Thạch tướng quân!
Nguyên Thạch Hổ trọng thương, rốt cuộc đã ngất đi.
Cơ Tuyết chớp động thân hình, đến bên Thạch Hổ, Thuần Quân kiếm xuất ra, chém xuống hai kiếm.
Cung Chân cả kinh, đây không phải là chuyện đùa:
- Không được tổn hại đến Thạch tướng quân! – Muốn ngăn cản Cơ Tuyết xuất chiêu, nhưng nàng ta ra tay cực nhanh, làm thế nào có thể ngăn cản được?
Hai kiếm của Cơ Tuyết chính là chém đứt hai đoạn kiếm – mũi kiếm và chuôi kiếm - trước sau đâm xuyên qua người Thạch Hổ, thủ chỉ vươn ra phong bế các huyệt đạo Thiên Trì, Trung Phủ, Thực Tân, Chu Vinh, Đại Bao, năm đại huyệt đạo gần miệng vết thương, lại lấy ra một viên thuốc màu xanh, vận trảo bóp miệng, búng viên thuốc vào họng hắn.
Cung Chân còn chưa kêu lên dứt câu thì Cơ Tuyết đã hoàn thành xong công việc của mình - huy kiếm, xuất chỉ, lấy thuốc, cho uống - đoạn lui lại nói:
- Tính mạng của hắn không đáng ngại, ngươi nên quan tâm đến mạng nhỏ của ngươi kia.
Cung Chân cầm Thiếu A kiếm trong tay, lại nhìn Cơ Tuyết xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Hắn cũng không biết làm thế nào mới đúng. Bất quá hắn không đành lòng giết nàng, bèn nói:
- Được, cô ra tay trước đi. – Nghĩ bụng – Cơ Tuyết nếu tấn công, ta sẽ sử dụng tuyệt chiêu phòng thủ khắp thiên hạ của mình, cho dù không thắng, cũng không thể bại được.
Cơ Tuyết lắc đầu:
- Không được! – Đoạn tiến lên đánh ra một chưởng.
Cung Chân vung Thiếu A kiếm, thi triển “Phi Thiết Thảo Nhi Ấp”, song một chưởng Cơ Tuyết nhanh như thiểm điện, kiếm hắn chưa xuất ra thì ngực đã trúng chưởng.
Cơ Tuyết đánh ra một chưởng liền thối lui, lạnh lùng nói:
- Ta ra tay nhanh hơn ngươi nhiều.Nếu ngươi không tiên phát chế nhân thì chưa xuất kiếm đã chết mười lần rồi.
Một chưởng của nàng tung ra cũng không mang theo nội lực. Cung Chân trúng chưởng chỉ lui lại mấy bước, không hề bị thương tổn.
Cung Chân nghe được lời này, trong lòng như xuất hiện một dòng điện sáng lóe lên, tựa như nắm bắt được một đạo lý võ học nào đó, không ngừng lẩm bẩm:
- Tiên phát chế nhân, tiên phát chế nhân, tiên phát chế nhân….
Cơ Tuyết nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, không nhịn được, nói:
- Cung Chân, đừng tưởng không xuất kiếm thì ta không dám giết ngươi! Ta sẽ đếm đến ba. Một!
Cung Chân đột nhiên thanh tỉnh:
- Võ công nàng ta cao như vậy, ta có thể làm cho nàng bị thương hay sao? Nếu ta không toàn lực xuất kiếm thì nàng cũng sẽ giết ta. – Nghĩ đến đây hắn cảm thấy thoải mái, Thiếu A kiếm vung lên.
Một kiếm này có tên là “Tử Cầm Khuyển Chi Phệ”. Sách Ngô Việt Xuân Thu có ghi lại Văn Chủng tự Tử Cầm, là đại phu của nước Việt. Một ngày nọ hiền nhân Phạm Lãi đến chơi. Con chó giữ nhà của Tử Cầm thấy Phạm Lãi bèn cắn ông ta.
Văn Chủng bèn giải thích:
- Chó của ta hễ thấy người là cắn. Nó không hề phân biệt người đó là thánh nhân hay kẻ cùng đồ bại hoại. Chỉ cần thấy người là cắn. Trừ phi kẻ đến không phải là người thì nó mới không cắn.
Một kiếm này cũng chứa đựng đạo lý như vậy. Nếu địch nhân là người thì không thể nào tránh khỏi bị xuyên thủng cổ họng mà chết.
Với võ công của Cơ Tuyết, liệu có thể tránh được một kiếm này?
Cung Chân xuất kiếm xong thì mắt nhắm chặt, không dám nhìn kết quả. Hắn biết nếu một kiếm này không đắc thủ, Cơ Tuyết sẽ lấy mạng hắn. Chỉ là trong lòng hắn cũng không biết nàng giết hắn hay hắn giết nàng thì mới là đúng. Một sự mâu thuẫn đến khó hiểu xuất hiện trong tâm trí của Cung Chân!
Chỉ nghe thấy Trương Tiêu Nhân và Tuệ Nhi đồng thời reo lên:
- Trúng!
Cung Chân mở mắt, nhìn thấy kiếm mình cắm ở cổ họng Cơ Tuyết, vết thương sâu chừng bảy tấc, chút nữa đã xuyên thủng ra đằng sau.
Trong lòng hắn như có muôn ngàn đám mây mù mịt, không biết nên vui hay nên buồn, bàn tay phát kiếm run rẩy không ngừng, lẩm bẩm:
- Ta giết chết nàng, ta giết chết nàng…
Nội tâm Cung Chân có chút chua xót, khó có thể diễn tả bằng lời. Đột nhiên Cơ Tuyết mở mắt ra, khẽ nói:
- Viên Công thần kiếm quả nhiên là đệ nhất kiếm pháp, vô địch cổ kim. – Thuần Quân kiếm trong tay chỉ thẳng vào ngực Cung Chân.
Nguyên “Tử Cầm Khuyển Chi Phệ” mặc dù là kiếm pháp bách phát bách trúng nhưng Cung Chân lại không có nội lực, không phát huy được toàn bộ uy lực kiếm pháp. Võ công Cơ Tuyết đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã kịp lách sang một chút. Kiếm của Cung Chân đâm trệch đi ba tấc. Mặc dù đã đâm vào cổ nàng nhưng chỉ là bên cạnh, không phải chính giữa yết hầu, chưa cắt đứt được hầu quản của nàng.
Tuy nhiên cũng chỉ cần như thế, mạch quản đã bị phá vỡ, máu tươi tuôn ra không ngừng, chỉ e không còn sống lâu nữa.
Trương Tiêu Nhân kêu lên:
- Cung Chân, yêu nữ này muốn giết công tử, mau hoành kiếm cắt đứt đầu ả, mau lên!
Mũi kiếm của Cơ Tuyết đang ở trước ngực Cung Chân, chỉ cần đâm một nhát là có thể kết liễu tính mạng hắn.
Cung Chân đang rối loạn trong lòng, không hề phát giác ra tình huống trước mắt, không hề sợ hãi, chỉ lắp bắp nói:
- Cơ cô nương, tại hạ không phải cố tình làm cô bị thương, kiếm pháp thô thiển của tại căn bản không thể gây thương tổn cô được..
Cánh tay cầm kiếm của Cơ Tuyết chợt trở nên nặng trĩu, nắm tay buông ra, Thuần Quân kiếm rớt xuống đất.
Kiếm nàng vừa mới chấm đất thì đã nghe “véo véo”, hơn mười mũi cương châm xé gió bắn thẳng vào ngực Cơ Tuyết.
Cơ Tuyết bị thương quá nặng, thân thể không thể di chuyển được, đành trơ mắt nhìn cương châm bay đến, cười khổ nghĩ bụng:
- Nghĩ không ra, ta không chết dưới đao Thạch Hổ, cũng không chết dưới kiếm Cung Chân. Cuối cùng lại chết vào tay một ả nữ nhân võ công chẳng ra gì.
Người phóng châm chính là Trương Tiêu Nhân. Nàng thấy Cung Chân ngơ ngẩn đến phát ngốc, cầm kiếm bất động, trong miệng lẩm bẩm như bị thần kinh, lại nhìn thấy Cơ Tuyết định xuống tay sát hại hắn, tình thế cấp bách bèn phóng ra cương châm.
Trương Tiêu Nhân mắt thấy cương châm chuẩn bị ghim vào người ả yêu nữ kia. Chợt Cung Chân xoay người, thi triển một bộ pháp cực kỳ quỷ dị, chắn trước mặt Cơ Tuyết, hứng hết cương châm.
Cung Chân một bước vừa rồi chính là Dịch Bộ Dịch Xu. Ngày đó Lưu Thông đưa bí kíp này cho hắn. Hắn đã xem qua, mặc dù không hiểu hoàn toàn nhưng cũng đã có ấn tượng cơ bản trong đầu. Sau đó lại được nhìn thấy Vương Tuyệt Chi, Tiểu Tiên Nữ thi triển. Hắn đã lĩnh ngộ được không ít. Lúc này đột nhiên thi triển ra, mặc dù không có chút công lực nhưng để hứng lấy cương châm của Trương Tiêu Nhân thì thừa sức.
Trương Tiêu Nhân nhìn thấy Cung Chân nửa người tứa máu, trong lòng đau như cắt, kêu lên:
- Tại sao công tử phải bảo vệ ả?
Cung Chân nén đau nói:
- Đừng…đừng giết Cơ cô nương.
Trương Tiêu Nhân nhìn thấy Cung Chân cho dù trọng thương vẫn có ý bảo vệ cho Cơ Tuyết, lòng ghen nổi lên, nghiến răng nói:
- Ngươi hết lần này lần khác không cho ta giết ả, ta càng phải giết ả! – Trường kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực Cơ Tuyết.
Cung Chân vội kêu lên:
- Không nên! – Muốn ngăn cản Trương Tiêu Nhân nhưng trúng phải cương châm, nhúc nhích còn không được, sức đâu ra mà ngăn cản?
Thương thế của Cơ Tuyết cũng cực kỳ trầm trọng, ngay cả đứng cũng không được, phải ngồi xuống đất. Làm sao có thể tránh được kiếm này của Trương Tiêu Nhân.
Trường kiếm sắp đâm trúng mục tiêu, chợt một viên đá nhỏ bắn tới, đánh thẳng vào thân kiếm Trương Tiêu Nhân. Viên đá nhỏ nhưng mang theo lực đạo cực mạnh, hổ khẩu Trương Tiêu Nhân chấn động, trường kiếm bay ra khỏi tay.
Chỉ thấy hai, ba mươi người vây quanh, tiến lại. Người cầm đầu có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, năm chòm râu dài, tựa như một vị cao nhân thoát khỏi tục thế, ngồi trên mộc đầu xa.
Đồng tử Cơ Tuyết khẽ co rút lại:
- Trương Tân?
Nói xong hai chữ này thì ngất.
Người vừa đến chính là Trương Tân, theo sau hắn là Ngũ Bí sát thủ và thuộc hạ của hắn. Cung Chân và Trương Tiêu Nhân đương nhiên không biết Trương Tân, nhưng hai người lại nhận ra một người phía sau Trương Tân: Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ.
Tiểu Tiên Nữ cười hì hì, nói:
- Các ngươi không cần giết tới giết lui nữa, dù sao thì ai cũng phải chết!
Lúc này ả đã mặc vào một bộ quần áo, bộ trang phục này dài lê thê, rải dài trên mặt đất. Nhìn kỹ thì nó chính là trang phục của một gã thuộc hạ Trương Tân đưa cho ả. Hẳn là ngay cả Trương Tân cũng không chịu được cảnh tượng ả điên này lõa lồ. Cho nên buộc phải bắt ả mặc lại quần áo.
Trương Tân đột nhiên nói:
- Ngươi nói sai rồi. Những người nằm ở đây không phải ai cũng chết. Ngươi thử đoán xem nếu ta muốn giết người thì sẽ giết ai trước?
Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ vỗ vỗ đầu, nói:
- Ai chết? Người phải giết đầu tiên là ai? Nô gia nên đoán thế nào nhỉ? Cơ Tuyết là nữ nhi của Hiên Viên Long, Trương Tiêu Nhân là nữ nhi của Trương Thiên Sư, hai người này không thể giết. Thạch Hổ là đồng bọn của ngươi nhưng lại đối đầu với ngươi. Cung Chân với ngươi không có quan hệ, tiểu nha đầu kia cũng như vậy, muốn đoán ra phải giết ai trước thì quả có chút khó khăn.
Trương Tân lắc đầu:
- Những người đó không nên giết đầu tiên, giết bất cứ ai cũng sẽ gây ra phiền toái.
Tiểu Tiên Nữ đáp:
- Nô gia không thể đoán ra.
Bất quá linh quang nhất động, lập tức chỉ vào Đào Trăn đang phục trên mặt đất, vỗ tay nói:
- Nô gia đoán ra rồi, nhất định là con quỷ không may này.
Trương Tân thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn đoán không đúng.
Tiểu Tiên Nữ chợt có một loại dự cảm không rõ ràng, cảm giác được tứ bề là sát khí, cả kinh nói:
- Hữu Hầu, chẳng lẽ ngươi… - Đang muốn thối lui……song đường lui đã bị Ngũ Bí sát thủ hoàn toàn phong tỏa!
Trương Tân mỉm cười:
- Không sai, người thứ nhất phải chết là ngươi! – Quạt lông xuất ra.
Tiểu Tiên Nữ đang muốn xuất thủ ngăn cản, đột nhiên từ ngực truyền lên cảm giác đau đớn, ả rít lên:
- Thỏ chết, chó săn phải vào nồi, ngươi quả là ác độc! – Ngửa mặt lên trời, thân hình từ từ ngã xuống, giữa ngực cắm một mũi đoản tiễn. Mũi đoản tiễn này được bắn ra từ đâu thì ngay cả Cung Chân, Trương Tiêu Nhân, Tuệ Nhi cũng không thể biết được.
Trương Tân chỉ dùng một chiêu đã có thể dễ dàng giết Tiểu Tiên Nữ? Thực ra hắn đã phải bố trí sắp đặt đến ba giai đoạn. Đầu tiên Ngũ Bí sát thủ âm thầm phong bế đường lui của ả, Trương Tân lại dùng quạt lông tấn công, nhiễu loạn ánh mắt của ả, sau đó mới ngầm phóng ám khí. Nếu không thì với võ công của Tiểu Tiên Nữ, chí ít cũng phải hơn trăm chiêu mới có thể giết được ả, làm sao có thể nhất chiêu đoạt mạng dễ dàng như vậy được?
“Cơ bất hư phát, toán vô di sách”, danh xưng này tuyệt không phải may mắn mà có được!
Trương Tân thở dài:
- Ngươi cũng biết thỏ chết, chó săn cũng vào nồi. Cũng biết ta là loại người ăn thịt người không nhả xương. Vì sao còn hợp tác với ta, không chết cũng thật uổng phí!
Hắn với Tiểu Tiên Nữ và Thôi Tương hợp tác, ước định phân chia Thôi gia, nên sắp xếp cho tam tiểu thư luận võ chiêu thân. Diệu kế nhất tiễn bắn rớt mười chim này đương nhiên cũng là do hắn nghĩ ra.
Theo ước định của ba người thì Trương Tân phụ trách bày ra sách lược, ý muốn bắt hết các thiếu niên tại Chiêu Tế quán làm con tin, uy hiếp gia thế của bọn họ hợp tác với Thạch gia quân để tăng cường thực lực cho Thạch Lặc. Tiểu Tiên Nữ phụ trách hành động, sẽ được chia một nửa tài vật của Thôi gia. Thôi Tương phụ trách nội ứng ngoại hợp, chính là để giết chết Thôi Hoàn, ngồi lên chiếc ghế gia chủ.
Bất quá sau này Lưu Thông và Lưu Diệu ước định ở đây, Tề Hùng Vương Phác, Ngụy Hùng Tạ Thiên của Sát Hồ thế gia bày kế ly gián chú cháu họ Lưu, lại thêm Thạch Hổ đến đây chiêu thân. Những việc này đều nằm ngoài dự liệu của Trương Tân. Song hắn tài trí tuyệt luân, có thể từng bước hóa giải cục bộ, từ từ biến thành thế cục có lợi cho mình.
Hắn vẫn án binh bất động cho đến khi Vương Tuyệt Chi rời khỏi, đại quân của Lưu Thông rút về Bình Dương mới phân phó Ngũ Bí sát thủ và Tiểu Tiên Nữ từ địa đạo lẻn vào Thôi phủ, muốn giết thì giết, muốn bắt thì bắt. Ngũ Bí sát thủ sau khi giải con tin đi thì quay lại gặp Trương Tân.
Sau đó Trương Tân biết được Thạch Hổ hồi phục, quay lại Thôi gia, tâm trạng cực kỳ lo lắng. Hắn biết Thiên Kiều Bá Mị Tiểu Tiên Nữ sẽ không phải đối thủ của Thạch Hổ. Song lại không tiện sai cao thủ dưới tay động thủ với Thạch Hổ. Lúc đó hắn gặp Vương Tuyệt Chi, bèn nghĩ ra kế sách dẫn dụ cho Vương Tuyệt Chi đối phó với Thạch Hổ, bản thân trở thành ngư ông đắc lợi.
Ai ngờ Cơ Tuyết lại xuất hiện, chút nữa đã phá vỡ kế hoạch của hắn. Hắn vốn nghĩ Vương Tuyệt Chi võ công cao, lại cơ trí, hẳn có thể giết chết Cơ Tuyết, sau đó giết Thạch Hổ. Đáng tiếc Vương Tuyệt Chi lại bị Cơ Tuyết thu thập, tuy nhiên Cơ Tuyết cũng không giết được Thạch Hổ. May mà Thạch Hổ và Cơ Tuyết bây giờ đều lưỡng bại câu thương. Trương Tân cũng không cần hao tốn quá nhiều khí lực nữa, đã có thể hoàn thành tam đại nguyện vọng: Giết Thạch Hổ, bắt ái nữ Hiên Viên Long, thôn tính được gia sản khổng lồ của Thôi gia.
Liên hoàn độc kế này đương nhiên không thể để cho ai biết được. Vì vậy Tiểu Tiên Nữ không thể không chết.
Đây là tác phẩm của Hữu Hầu Trương Tân, là quân sư của Thạch Lặc, “cơ bất hư phát, toán vô di sách.”
Trương Tiêu Nhân lúc này lên tiếng:
- Trương Tân, ngươi muốn gì?
Trương Tân mỉm cười:
- Ta muốn…
Lời còn chưa dứt đã thấy một đạo nhân ảnh vọt tới, kiếm quang trực chỉ vào Trương Tân.
Người này chính là Đào Trăn. Hắn biết rõ tình huống này rất nguy hiểm, thân là người của Sát Hồ thế gia, rơi vào tay Trương Tân thì sống cũng không bằng chết.
Lúc này kiếm của Đào Trăn đã gãy, thân đã thụ thương, chỉ còn biết dùng toàn lực, nhân kiếm hợp nhất, tung ra sát chiêu liều mạng cuối cùng, uy lực cũng không kém lúc bình thường là mấy.
Song một kiếm này chỉ đâm vào không khí.
Một khắc trước đó Trương Tân rõ ràng còn nhàn nhã ngồi trên Vũ Hầu xa, nhưng chớp mắt đã biến mất.
Cung Chân thấy trước mắt hoa lên, cũng không còn thời gian nghĩ ngợi, “Án Thiết Thảo Nhi Ấp” tung ra, đáng tiếc nhất chiêu này đã thất bại, cánh tay tê rần, binh khí rơi xuống mặt đất. Vừa rồi Thiếu A kiếm của hắn cắm trên cổ Cơ Tuyết, không dám rút ra, bèn nhặt trường đao của Thạch Hổ lên, dùng đao xuất kiếm. Nhưng đao Thạch Hổ nặng đến năm mươi lăm cân, Cung Chân lại trọng thương, chỉ sử được nửa chiêu thì trường đao đã rời khỏi tay.
Trương Tân vừa rồi tiến đến trước mặt Cung Chân cũng chỉ là hư chiêu mà thôi. Cung Chân mặc dù bị thương nhưng Trương Tân đối với kiếm pháp của Cung Chân vẫn rất cố kỵ. Đến trước người Cung Chân ba thước thì nhanh chóng thối lui, sợ chưởng tâm bị trường đao chém trúng.
Một kiếm của Đào Trăn đâm vào không khí, kêu lên một tiếng, cánh tay phải thoát lực, gãy nát, máu tươi bắn tung tóe. Hắn còn chưa kêu xong thì Vũ Hầu xa của Trương Tân đã quay lại, như một ngọn núi áp xuống, đè nát thân thể hắn thành nhục tương.
Trương Tân lập tức hạ lệnh:
- Mang theo nữ nhi của Hiên Viên Long và Trương Thiên Sư, tên tiểu tử họ Cung kia cũng bắt đi, Viên Công thần kiếm vô song thiên hạ, ta phải tham tường một phen. Còn ả tỳ nữ xinh đẹp kia, ta thưởng cho các ngươi.
Ngũ Bí sát thủ gật đầu. Bọn chúng cho đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt, ngay cả thanh âm cũng không phát ra nửa tiếng.
Ba người bọn Cung Chân nhìn nhau, tâm trạng giống như cá chờ đặt lên thớt vậy.
Thủ chưởng của Trương Tân khẽ nhoáng lên, trong tay đã cầm lấy Thuần Quân kiếm của Cơ Tuyết. Hắn vừa rồi giả vờ tấn công Cung Chân, chính là để nhặt lấy thanh bảo kiếm này.
Hắn đưa kiếm này cho một tên Ngũ Bí sát thủ, nói:
- Ngươi dùng thanh kiếm này cắm vào ngực Thạch Hổ. Như vậy thì giang hồ sẽ biết Thạch Hổ bị chết vào tay nữ nhi Hiên Viên Long.
Đột nhiên toàn trường bị chấn động bởi một tiếng cười, chính là Vương Tuyệt Chi:
- Thạch Hổ là của ta, không ai có thể giết hắn!
Chú thích:
(1): nữ nhân không có chồng, không giao hợp, nhưng lại sinh ra chín con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.