Quyển 6 - Chương 5: Nhất chiến chưa thành vạn cốt khô
Chu Hiển
07/08/2015
Đón Thạch Lặc và Vương Tuyệt Chi ở Thiên Thủy đương nhiên là Mê Tiểu Kiếm. Lần này người chỉ huy cứu Thạch Lặc chính là thủ lĩnh Khương Nhân đảng – Mê Tiểu Kiếm.
Ngoài Mê Tiểu Kiếm thì ở Khương Nhân đảng tuyệt đối không thể có ai có đủ dũng khí và uy vọng để có thể đưa ra quyết định cứu tử địch Thạch Lặc!
Đứng bên cạnh Mê Tiểu Kiếm là một hòa thượng từ mi mục thiện, chính là Trúc Phật Đồ Trừng. Mê Tiểu Kiếm sau khi mật đàm với Thạch Lặc thì được Trúc Phật Đồ Trừng hộ tống về Thiên Thủy.
Mê Tiểu Kiếm đã bình an trở về, Quỷ Trì An cũng y ước thả Trương Tân. Sau đó cùng Trương Tân đi cứu Thạch Lặc. Đương nhiên cho dù Quỷ Trì An không thả Trương Tân ra thì vị Hữu Hầu này cũng có cách trốn thoát. “Cơ bất hư phát, toán vô di sách” trong lúc bị cách ly đã liên lạc được với tâm phúc của Diêu Dặc Trọng, chỉ cần Trương Tân ra lệnh một tiếng thì hơn bốn vạn tộc nhân Xích Đình Khương sẽ đứng lên chống lại Khương Nhân đảng.
Mê Tiểu Kiếm nhìn thấy Thạch Lặc bèn nói:
- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu lại ngươi một lần, xem như công bằng – không ai nợ ai.
Mê Tiểu Kiếm vừa mới vượt qua cơn nguy kịch, nếu không có Du Ti Nam đỡ thì tuyệt không thể đứng thẳng được. Nói xong những lời này đã cố hết sức, không nói thêm câu nào nữa.
Thạch Lặc nhìn hắn trả lời:
- Đây là việc nhỏ. Cho dù ngươi có cứu ta một trăm lần cũng chỉ là việc tư. Nếu ta thực sự muốn giết ngươi thì vẫn tuyệt không nhíu mày.
Ánh mắt hai người giao nhau, vừa như băng đá va chạm, vừa như đao kiếm giao phong. Ánh mắt phát ra tựa hồ có thể cắt đứt thân thể đối phương. Mọi người có mặt đều không khỏi run lên trước cảnh tượng này.
Trúc Phật Đồ Trừng đi đến trước người Thạch Lặc nói:
- Đại tướng quân, tuy tướng quân trúng kỳ độc nhưng nhất thời không cần lo lắng, tuy nhiên Thạch Hổ tướng quân trúng đao vùng bụng, mất máu quá nhiều, hơn nữa đao tẩm kịch độc. Cho dù công lực Thạch Hổ tướng quân có cao cường thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nếu không kịp thời chữa thương thì sợ rằng sẽ không kịp nữa.
Thạch Lặc gật đầu:
- Đại hòa thượng trước tiên hãy cứu Hổ nhi.
Trúc Phật Đồ Trừng tiếp lấy Thạch Hổ từ tay Trương Tân, bước đi, Khương nhân tự nhiên chuẩn bị cho lão một gian phòng yên tĩnh để chữa thương.
Thạch Lặc lại nói:
- Mê tộc trưởng, ta có thể lên thành lâu quan sát chiến cuộc được chăng?
Mê Tiểu Kiếm mỉm cười:
- Ta cũng đang có ý này.
Đoạn nắm tay Vương Tuyệt Chi:
- Chúng ta cùng đi thôi.
Vương Tuyệt Chi vừa trải qua tình cảnh cửu tử nhất sinh, mặc dù chưa đánh mất tính mạng, song dáng vẻ đã trở thành nửa sống nửa chết. Lúc này được Mê Tiểu Kiếm cất giọng ưu ái, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy vạn phần thư thái, cho dù phải chết trăm lần vì Mê Tiểu Kiếm cũng cam tâm.
Thạch Lặc cất bước lên thành lâu, Trương Tân theo sát sau lưng hắn.
Kỳ lạ nhất chính là Vũ Hầu xa không người điều khiển cũng có thể đi theo bọn họ, tiến lên bậc thang. Nếu không biết tuyệt kỷ Quỷ Phủ thần công của Trương Tân thì dám chắc ai thấy cảnh tượng này cũng tưởng rằng ma quỷ hiện hình giữa ban ngày. Giờ phút này Khương nhân chung quanh có rất nhiều người nghĩ rằng Trương Tân có thể sai khiến ma quỷ đẩy xe, thậm chí có người còn lén đánh trộm vào khoảng không chung quanh Vũ Hầu xa xem có vô hình nhân nào đẩy xe hay không!
Trương Tân lúc này toàn thân vấy đầy máu tanh, không biết là máu của hắn hay máu địch nhân? Có lẽ là cả hai. Mục tiêu của đại quân Lý Hùng chính là Thạch Lặc, không phải là Vương Tuyệt Chi. Bởi vậy công kích đều tập trung vào Thạch Lặc. Trương Tân không muốn lĩnh thịnh tình của Khương Nhân đảng quá nhiều, quyết tâm tự thân bảo vệ Thạch Lặc phá vây, tận lực huyết chiến, không biết đã dính bao nhiêu vết thương trên người. Nhưng lúc này hắn vẫn thản nhiên theo sau Thạch Lặc, máu tươi nhỏ tíc tắc xuống mặt đất, song hắn không hề bận tâm đến điều đó, ngay cả một tiếng “hừ” cũng không thốt ra.
Bởi vì Thạch Lặc đang bị thương, Trương Tân phải tập trung toàn bộ tinh thần để bảo vệ Thạch Lặc. Muốn giết Thạch Lặc tiên giết Trương Tân. Trương Tân tuyệt không thể để cho Thạch Lặc bị nguy hiểm! Bởi vậy hắn cam tâm không hề để ý đến tính mạng bản thân để bảo vệ Thạch Lặc!
Lên đến thành lâu, đã thấy hai hàng Khương nhân đứng thẳng cung nghênh mọi người.
Vương Tuyệt Chi nén không được, hỏi Mê Tiểu Kiếm:
- Các người đã sớm đoán được chúng ta sẽ lên đây quan chiến?
Mê Tiểu Kiếm không trả lời hắn, chỉ nhìn Thạch Lặc nói:
- Ngươi giết Khương nhân vô số, thứ cho người của ta không mở miệng hoan nghênh.
Thạch Lặc đi đến giữa hai hàng người, đột nhiên nhìn thấy ở chính giữa có một cái trống thật lớn, khắc hoa văn kỳ quái, chính là một cái trống của người Yết!
Mê Tiểu Kiếm đặt tại đây một cái trống của người Yết là có ý gì?
Thạch Lặc đi đến trước thành lâu, nhìn ra xa quan sát ba lộ binh mã đang xung sát, chém giết đến mức nhật nguyệt ảm đạm.
Bên ngoài thành lâu vốn là bình nguyên rộng lớn, trải qua mấy tháng chiến tranh, ngay cả cây cối cũng không còn. Bây giờ đã rộng hơn trước gấp mấy lần. Lúc này hơn mười vạn người đang đại chiến trên bình nguyên nhưng chiến trường vẫn rộng lớn có thừa.
Trong ba lộ binh mã thì giáp vàng, cờ vàng chính là binh mã Để nhân Lý Hùng. Áo xám cờ hồng chính là binh mã của Thạch Lặc - chia làm hai cánh, một của Chi Hùng, một của Quỳ An. Hai cánh quân của Thạch Lặc đã bị đại quân Lý Hùng chia cắt, cô lập, dần dần lọt vào vòng vây của đối phương, tình huống càng ngày càng nguy ngập.
Thạch Lặc quay sang hỏi:
- Mê tộc trưởng, ngươi thấy thế nào?
Mê Tiểu Kiếm đáp:
- Chi Hùng, Quỳ An đều là dũng tướng tinh thông binh pháp, tuyệt không thua kém Lý Hùng, hơn nữa binh lực cũng không hề thua kém Lý Hùng. Song chỉ vì ba nguyên nhân nên lúc này mới rơi vào thế hạ phong.
Vương Tuyệt Chi chen vào:
- Ba nguyên nhân?
Mê Tiểu Kiếm gật đầu:
- Thứ nhất, Lý Hùng đột nhiên tập kích, Chi Hùng – Quỳ An không hề chuẩn bị ứng biến, trong lòng tự nhiên sinh ra sợ hãi. Phu chiến, dũng chiến đều dựa vào dũng khí. Yết binh đã không có dũng khí, làm sao có thể địch lại đối phương.
- Nguyên nhân thứ hai?
Mê Tiểu Kiếm chậm rãi nói:
- Chi Hùng, Quỳ An đột nhiên bị tập kích, hai cánh quân đều độc lập tác chiến không thể phối hợp với nhau, cho nên bị Lý Hùng tách ra kích phá.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Nguyên nhân cuối cùng?
Mê Tiểu Kiếm liếc mắt nhìn Thạch Lặc:
- Thạch đại tướng quân bị Dương Nan Địch vây công, lại đột nhiên mất tích. Chi Hùng, Quỳ An đều nghĩ rằng ông lành ít dữ nhiều, bọn họ làm sao còn tinh thần chiến đấu?
Thạch Lặc đột nhiên hỏi:
- Mê tộc trưởng cho rằng phải làm thế nào mới có thể khiến quân ta vãn hồi thế cục?
Mê Tiểu Kiếm thản nhiên đáp:
- Đại tướng quân đã sớm có đối sách, hà cớ gì ta phải nhiều lời?
Thạch Lặc mỉm cười:
- Mê tộc trưởng đã sớm chuẩn bị Yết cổ, tất đã sớm biết tâm ý của ta, động thủ đi.
Đoạn Thạch Lặc không thèm để ý đến Mê Tiểu Kiếm nữa, cùng Trương Tân tới sát mép thành lâu quan chiến.
Mê Tiểu Kiếm quát khẽ:
- Dựng cờ!
Trên thành lâu đã sớm có một ngàn Khương nhân chuẩn bị hồng kỳ. Vừa nghe mệnh lệnh lập tức dựng lên, trong chớp mắt cờ xí tung bay, trên hồng kỳ đều có chữ “Thạch” thật lớn.
Trương Tân thấy cảnh tượng này, mỉm cười nói:
- Mê tộc trưởng, quần áo Khương nhân trong thành Thiên Thủy đã sớm rách nát. Không ngờ ông còn có thể trương ra một lúc ngàn lá hồng kỳ. Tiểu sinh thật sự bội phục.
Mê Tiểu Kiếm bình thản trả lời:
- Mạnh Tôn tiên sinh, mọi người đều là người thông minh, tiên sinh biết tâm ý của ta, ta cũng biết tâm ý của tiên sinh, không cần phải nói chuyện vòng vo như vậy.
Hồng kỳ này vốn đã được Khương Nhân đảng chuẩn bị từ thời gian trước, chuyên dùng để đối phó với Thạch gia quân. Cứ thử ngẫm mà xem, nếu binh mã Khương nhân mặc trang phục Yết binh, dùng cờ hiệu Yết binh, một khi giáp chiến với Yết binh thì sẽ tạo được hiệu ứng hỗn loạn như thế nào? Ngược lại giữa Khương binh với Khương binh đương nhiên có ám ký khác để phân biệt địch bạn. Khi đó Yết binh tất sẽ không thể biết được, không rối loạn mới là chuyện lạ.
Nguyên nhân là thế nhưng Khương nhân sau này ai nấy đều bị nạn đói biến thành một bộ xương khô di động, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra. Cuối cùng ngàn cây hồng kỳ trở thành vô dụng, đành tạm thời cất dấu vào một nơi.
Thạch Lặc và Trương Tân đương nhiên biết được việc này. Diêu Dặc Trọng đã đứng về phía họ, có chuyện gì mà Thạch Lặc không thể biết!
Mê Tiểu Kiếm nói tiếp:
- Mọi người, mau nói theo ta: Thạch Lặc đại tướng quân ở đây!
Thanh âm của Mê Tiểu Kiếm mỏng mảnh như tiếng muỗi kêu, nhưng tất cả ánh mắt Khương nhân đều đặt trên người hắn, vừa nghe hắn nói xong lập tức đồng thanh hét to:
- Thạch Lặc đại tướng quân ở đây!
Hơn một ngàn người đồng thanh hét lớn, tạo thành một tràng thanh âm vang vọng đất trời, toàn bộ ba lộ nhân mã ngoài chiến trường đều nghe rõ ràng.
Thạch Lặc đứng trên đầu thành uy phong lẫm liệt như Thái Sơn. Yết nhân nhìn thấy chủ soái bình yên, tinh thần đại chấn, đao kích vung lên mạnh mẽ gấp thập bội, khí lực tựa hồ mênh mông như đại dương vô tận.
Mê Tiểu Kiếm tiếp tục nói:
- Chúng tướng sĩ, nghe theo tiếng trống của đại tướng quân làm hiệu lệnh.
Khương nhân tiếp tục hô:
- Chúng tướng sĩ, nghe tiếng trống của đại tướng quân làm hiệu lệnh.
Lý Hùng nhìn thấy Thạch Lặc ngạo nghễ đứng trên đầu thành, vội vàng hạ lệnh cho thuộc tướng bắn tên lên thành. Bất quá tên lên đến đầu thành thì lực đạo đã yếu đi rất nhiều, Trương Tân chỉ cần tùy tiện cất tay đã có thể chấn gãy mũi tên thành hai đoạn.
Mê Tiểu Kiếm giơ lên song thủ, ý nói Khương nhân không cần hô nữa, quay sang nói với Thạch Lặc:
- Đại tướng quân, đến phiên tướng quân hạ lệnh.
Thạch Lặc đi đến trước cái trống to của người Yết, khẽ liếc nhìn Trương Tân một cái.
Trương Tân hiểu ý, vội vận lực vào song chưởng vỗ vào mặt trống, khi nhanh khi chậm, khi chậm khi nhanh. Với nội lực hùng hậu của hắn, lại thêm chiếc trống được làm từ mười bộ da trâu tinh chế mà thành, cổ thanh lập tức vang lên truyền ra xa, ngay cả người đứng ngoài mười dặm vẫn có thể nghe thấy.
Yết binh nghe theo trống lệnh, lập tức tiến tiến lui lui, biến hóa theo trận pháp.
Thạch Lặc chợt hỏi:
- Mê tộc trưởng, ngươi cho rằng trận thế của Yết binh nên biến hóa như thế nào?
Mê Tiểu Kiếm thản nhiên đáp:
- Trong vuông ngoài tròn.
Lời này dường như ẩn chứa huyền cơ, Vương Tuyệt Chi không rõ, lập tức chăm chú quan sát chiến trường. Chỉ thấy hai đạo quân của Chi Hùng, Quỳ An đang biến đổi đội ngũ, hình thành hai vòng tròn, mặt của binh sĩ đều hướng ra ngoài, chống cự các đợt tấn công của địch nhân.
Mê Tiểu Kiếm nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tuyệt Chi, bèn giải thích:
- Trận thế vòng tròn - Viên trận chính là trận pháp dùng để phòng thủ. Binh sĩ chỉ phải phòng thủ trước mặt, không phải bận tâm đến trái, phải và sau lưng. Năng lực phòng thủ vì thế sẽ tăng lên rất cao. Hơn nữa bên trong vòng tròn lại có thể làm chỗ nghỉ ngơi cho đồng đội, trở thành thế ung dung mà vẫn duy trì được trận thế.
Vương Tuyệt Chi nhìn kỹ vài lần, lại hỏi:
- Binh lính trong Viên trận lại sắp xếp thành đội ngũ hình vuông là có đạo lý gì?
Mê Tiểu Kiếm nói:
- Hình vuông – Phương trận chính là đội hình dùng để tấn công. Phương trận có thể dùng cương đối cương, có thể tùy ý biến thành Dực trận, Nội trận. Lúc này trận thế của đại tướng quân chính là trong tròn tàng ẩn vuông. Bổn ý chính là tạm thời nghỉ ngơi, chờ cơ hội phản công.
Vương Tuyệt Chi nghe thấy Mê Tiểu Kiếm lý giải như nước chảy mây trôi, tựa hồ hoàn toàn có thể hiểu được tâm ý của Thạch Lặc, nhất thời tâm trạng hoảng sợ không thôi:
- Hai người này đều anh hùng đương thời, tâm ý tương thông đến mức này. Nếu bọn họ liên thủ thì trong thiên hạ còn có ai là đối thủ?
Vương Tuyệt Chi đối với triều đình Giang Tả không hề có hảo cảm. Nhưng cũng không muốn nhìn thấy cảnh Hán nhân trầm luân trong tay người Hồ. Nếu Thạch Lặc, Mê Tiểu Kiếm - một người Yết một người Khương liên thủ lại. Khi đó Giang Tả còn có thể chống lại bọn họ ư?
Luận về tài trí thì Vương Đạo làm sao bằng Mê Tiểu Kiếm. Luận về võ công, Vương Đôn há có thể bì được Thạch Lặc?
Chợt nghe Thạch Lặc than rằng:
- Mê Tiểu Kiếm ơi là Mê Tiểu Kiếm, ngươi là nhân vật như thế này. Thạch Lặc ta không giết ngươi mà lại hợp tác với ngươi. Thật sự cũng không biết sau này sẽ là phúc hay họa.
Mê Tiểu Kiếm điềm nhiên nói:
- Bây giờ ông giết ta cũng chưa muộn.
Thạch Lặc lắc đầu:
- Đã muộn, đã muộn. Lúc này thế trận của Yết binh không bằng Để binh, chỉ có thể chịu đòn mà thôi. Nếu không được Khương binh giúp sức thì cho dù là Bạch Khởi, Hàn Tín sống lại cũng vạn vạn lần không thể nào phá được vòng vây của Để binh.
Mê Tiểu Kiếm nghe được, lạnh nhạt nói tiếp:
- Đại tướng quân binh pháp như thần, cơ hồ không hề thua kém Bạch Khởi, Hàn Tín. Việc liên thủ với Khương nhân kháng địch đã sớm an bài từ lâu, cần gì phải cần ta nhúng tay vào?
Không biết tại sao nhưng Vương Tuyệt Chi nghe được những lời này của Mê Tiểu Kiếm, thâm tâm lại có chút cảm giác ê chề, thất vọng trong lòng.
Thạch Lặc mỉm cười:
- Quả nhiên không thể gạt được Mê tộc trưởng.
Mê Tiểu Kiếm nói tiếp:
- Chuyện có thể giấu giếm được ta, vốn cũng không nhiều lắm. Diêu Dặc Trọng đã gạt ta một lần, ta cam đoan sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Vương Tuyệt Chi nghe hai người nói chuyện, trong đầu như có mây mù che phủ, hoàn toàn không hiểu được ảo diệu bên trong. Lúc này lại nghe Thạch Lặc nói:
- Nếu đã như thế thì xin mời Mê tộc trưởng mở thành.
Mê Tiểu Kiếm khẽ hô lên:
- Mở cửa thành.
Lời vừa nói xong thì câu nói “Mê tộc trưởng ra lệnh mở cửa thành” đã từ từ truyền xuống dưới. Cổng Đông, Nam, Tây của thành Thiên Thủy chậm rãi mở ra.
Ba đội Khương binh từ ba cổng thành tiến ra. Một đội nhắm đến binh mã Chi Hùng, một đội tiến đến binh mã Quỳ An, một đội đánh thẳng vào tinh binh chủ lực ở trung ương của Lý Hùng.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy trên tinh kỳ của Khương binh viết hai chữ “Xích Đình”, trong lòng chợt hiểu ra:
- Đều là binh sĩ của Diêu Dặc Trọng.
Theo sau ba đội Khương binh là một đoàn dân chúng, ra khỏi thành xong thì hoặc ngồi hoặc nằm mà nghỉ ngơi. Một đội quân thứ tư chia ra bảo vệ đám dân chúng này.
Không cần nói cũng biết số dân chúng này đều người của Xích Đình Khương tộc. Diêu Dặc Trọng phản bội Mê Tiểu Kiếm, khi ra đi tất phải mang theo dân chúng của Xích Đình Khương tộc. Nếu không có dân chúng thì sau này làm sao hắn có thể lập nên được vương quốc của Khương nhân?
Mê Tiểu Kiếm lơ đãng nhìn đám Xích Đình Khương nhân ngoài thành, thầm nghĩ:
- Xích Đình Khương trong thành Thiên Thủy vốn có bốn vạn ba ngàn tám trăm ngươi. Hôm nay rời khỏi ước chừng hai vạn chín ngàn người. Xem ra vẫn còn không ít người Xích Đình Khương không nguyện ý đi theo Diêu Dặc Trọng, tiếp tục ở lại Thiên Thủy với Khương Nhân đảng. Hừ, sau lần này nhất định phải trấn an Xích Đình Khương nhân còn lại mới được. Có lẽ nên phân tán bọn họ vào các tộc người khác. Tránh sau này Diêu Dặc Trọng trở lại sẽ giết hết những Xích Đình Khương nhân không trung thành với hắn ở đây.
Trong lòng Mê Tiểu Kiếm không ngừng suy nghĩ, tìm kiếm xem có biện pháp gì để trấn an những người Xích Đình Khương ở lại với Khương Nhân đảng. Bất quá mặt hắn vẫn tỉnh như không, nhìn Trương Tân nói:
- Mạnh Tôn tiên sinh, tiên sinh ở Thiên Thủy chưa đến một ngày nhưng lại có thể thu phục được không ít người của Xích Đình Khương tộc. Thần cơ diệu toán, quả nhiên là bất phàm.
Trương Tân không ngừng vỗ trống, lên tiếng đáp trả:
- Cũng không có gì là đặc biệt. Tiểu sinh chỉ vô tình có một gã thuộc hạ là người Xích Đình Khương, hơn nữa chỉ tùy tiện giao một phong thư thủ bút của Diêu Dặc Trọng cho hắn mà thôi. – Nói xong câu này, song thủ của hắn đột nhiên biến chuyển nhanh hơn, vỗ lên mặt trống như mưa sa bão táp, tiếng trống cũng trở nên dồn dập, khí thế như thiên quân vạn mã bạo phát.
Yết binh nghe thấy trống trận biến đổi, Viên trận lập tức hé mở, binh sĩ trong Viên trận lập tức xông ra, thanh thế như trời long đất lở, hét vang chấn động cả mặt đất.
Để binh lập tức rơi vào tình thế lưỡng đầu thọ địch, ngoài bị Khương binh tấn công, trong bị Yết binh trùng kích. Trận cước lập tức đại loạn, không còn đội hình chỉnh tề như trước nữa, binh lính mạnh ai nấy chiến, tạo thành một trường hỗn độn.
Ánh mắt Thạch Lặc lấp lánh nhìn kỹ chiến cuộc, đoạn nói:
- Hữu Hầu, bây giờ đã nhàn rỗi vô sự, chi bằng kể một chuyện xưa cho ta nghe.
Trương Tân ứng tiếng:
- Tuân lệnh. – Đoạn đi đến trước người Thạch Lặc, hơi cúi thấp lưng, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Thạch Lặc nhìn Mê Tiểu Kiếm và Vương Tuyệt Chi nói:
- Thạch Lặc ta vốn là sơn dã thảo nhân, miệng không đọc được sách, mắt không nhìn được chữ, chỉ có một sở thích là nghe người ta kể chuyện xưa. Lúc này đã không còn chuyện gì gấp, nên sai Hữu Hầu kể chuyện giải muộn, mong chư vị chớ trách.
Mê Tiểu Kiếm sớm biết thú vui này của Thạch Lặc, cũng không nói gì, chỉ có Vương Tuyệt Chi cất tiếng:
- Ta cũng thích nghe chuyện xưa, sao lại có thể có ý kiến khác !
Trương Tân mỉm cười:
- Đã vậy Mạnh Tôn xin bêu xấu.
Hắn đằng hắng vài tiếng, đoạn nói:
- Tại hạ xin kể một chuyện xưa trong Hán Thư.
Vương Tuyệt Chi từ nhỏ đã đọc đủ loại thi thư, Mê Tiểu Kiếm đối với thi phú thì không hứng thú lắm, tuy nhiên Sử Ký, Hán Thư thì hắn thuộc như cháo chảy. Lúc này nhất loạt cảm thấy hứng thú nghe Trương Tân kể chuyện xưa.
Trương Tân bắt đầu kể:
- Năm xưa khi Hán Cao Tổ xưng đế được ba năm mười hai tháng thì Hạng Vũ phái đại quân đến Huỳnh Dương, bao vây, cắt đứt đường vận lương của Hán quân. Cao Tổ lâm vào cảnh cạn kiệt lương thực, bèn thương nghị cùng quần thần, tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh.
Thạch Lặc chợt cắt ngang:
- Phải chăng chuyện này nhắc đến Ly Thực Kỳ, người khi gặp Hán Cao Tổ, chỉ vái dài mà không quỳ lạy?
- Không sai. Đại tướng quân nhớ rất lâu. Mạnh Tôn chỉ đề cập đến Ly Thực Kỳ một lần là tướng quân không quên, thực khiến người khác bội phục.
Lý Thực Kỳ chính là cuồng sinh tại Trần Lưu, rất thích đọc sách, gia cảnh bần hàn. Tuy nhiên nguyên thời Đại Tần vốn trọng pháp khinh nho, nho sinh rất bị coi thường.
Sau này Cao Tổ đóng binh bên ngoài Trần Lưu, muốn gặp gỡ hào kiệt trong ấp, bèn phái kỵ sĩ vào ấp chiêu mộ.
Ly Thực Kỳ lúc đó đã hơn sáu mươi tuổi, nói với kỵ sĩ của Hán Cao Tổ rằng:
- Thường nghe Bái Công nhân hậu hơn người, lại là kẻ hùng tài đại lược. Hào kiệt như vậy mới đáng làm chủ nhân của ta. Ta muốn là người đầu tiên đến gặp Bái Công.
“Bái” chính là vùng đất sinh ra Cao Tổ, cho nên nhân gian gọi là Bái Công.
Kỵ sĩ do Cao Tổ phái đến cũng là người Trần Lưu, biết tính cách của Ly Thực Kỳ, bèn khuyên:
- Bái Công ghét nhất nho sinh. Khách nhân đến gặp người thì không nên mặc nho phục. Hơn nữa khi Bái Công nói chuyện, rất hay mắng nho sinh hủ lậu, tuyệt đối không nghe lời nho sinh.
Ly Thực Kỳ đã có sẵn đối sách, chỉ cười nói:
- Ta đã có biện pháp thuyết phục được Bái Công.
Kỵ sĩ nghe vậy nửa tin nửa ngờ, song Ly Thực Kỳ rất cố chấp, ngang bướng. Không thể làm gì khác hơn là dặn dò kỹ lưỡng những thói quen của Lưu Bang, đoạn dẫn Ly Thực Kỳ đi gặp chủ nhân.
Ly Thực Kỳ yết kiến Cao Tổ, chỉ thấy vị Hán Cao Tổ này đang ngồi trên long sàng, duỗi hai chân ra cho hai vị mỹ nữ rửa chân.
Vì vậy Ly Thực Kỳ chỉ khom lưng mà vái, không chính thức quỳ lạy, lại điềm nhiên hỏi:
- Túc hạ muốn giúp Tần diệt trừ chư hầu hay muốn giúp chư hầu phá Tần?
Cao Tổ nghe vậy giận dữ quát:
- Tên học trò hèn mọn kia! Bá tính thiên hạ hận Tần quốc đến tận xương, cho nên chư hầu mới liên hợp tấn công người Tần. Ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ đề cập đến chuyện giúp Tần diệt chư hầu!
Lý Thực Kỳ ung dung đáp:
- Nếu túc hạ muốn chiêu mộ nghĩa binh thiên hạ, diệt Tần vô đạo thì không nên dùng loại lễ nghi như thế này để đối đãi với bậc trưởng giả.
Cao Tổ nghe xong lời ấy lập tức ngừng việc rửa chân, chỉnh đốn trang phục, mời Ly Thực Kỳ ngồi. Sau đó cùng Ly Thực Kỳ bàn luận việc quân. Việc này đã trở thành giai thoại về sau.
Thạch Lặc cười nói:
- Hữu Hầu, năm đó ngươi quy phục ta, đã nói qua giai thoại này với ta. Ta đã lĩnh hội được, đối với ngươi luôn hết lòng tôn trọng, tuyệt không giống với Hán Cao Tổ vô lễ mưu sĩ. Ngươi không cần nhắc lại lần nữa.
Chúng nhân nghe thấy lời này đều đồng loạt mỉm cười.
Song sắc mặt Trương Tân vẫn không hề thay đổi, tiếp tục nói:
- Lúc đó Hán Cao Tổ đang lâm vào cảnh nguy cấp, Ly Thực Kỳ bèn hiến kế: “Năm đó nhà Thương phạt Kiệt, sau khi thành công thì an bài cho hậu nhân Kiệt Vương ở Kỷ Quốc, Chu Vũ Vương phạt Trụ thành công thì an bài cho hậu duệ Trụ Vương tại Tống quốc. Bây giờ Tần quốc tàn bạo, khiến cho hậu nhân của lục quốc không có đất để cắm dùi. Nếu bệ hạ có thể phục lập hậu nhân lục quốc, phong hầu phong vương cho bọn họ. Sau này bá tính nhất định sẽ biết đến đức hạnh của bệ hạ, nguyện trở thành thần dân của bệ hạ. Từ nay về sau bệ hạ xưng bá, Hạng Vũ há có thể không cúi đầu sao?” Cao Tổ nghe kế, liền vui vẻ, cười nói không thôi, đoạn sai thuộc hạ chế tạo ra ấn tín, ngọc bội, hỏa tốc đưa đến lục quốc phong vương.
Thạch Lặc nghe đến đây thất kinh thốt lên:
- Không thể nào. Cao Tổ nếu nghe theo kế này thì tất sẽ mất đi thiên hạ, làm sao có thể đánh bại Hạng Vũ, nhất thống giang sơn?
Mê Tiểu Kiếm, Vương Tuyệt Chi đều rúng động trong lòng:
- Thạch Lặc tinh minh cơ cảnh như vậy, khó trách có thể tạo ra được cơ nghiệp hiển hách như ngày nay.
Trương Tân cười hỏi:
- Đại tướng quân thấy kế sách này có gì không ổn?
Thạch Lặc đáp:
- Thương Thang phạt Kiệt, Vũ Vương phạt Trụ đều là nhất cử phá địch, sau đó mới phong vương cho chư hầu hòng trấn an lòng người, bình định giang sơn. Tuy nhiên thời Hán Sở tranh hùng khi đó Sở mạnh Hán yếu. Hán Cao Tổ cho dù phong vương cho chư hầu cũng không thể nào diệt được Hạng Vũ. Cái kế phong vương phong hầu cũng giống như cởi khố mà đánh rắm vậy, chỉ tăng thêm phiền não.
Thạch Lặc vốn xuất thân nông dân, ngôn ngữ thô tục. Vài năm gần đây đã ảnh hưởng Trương Tân mà bớt đi rất nhiều. Tuy nhiên nói chuyện vẫn pha trộn giữa hai phong cách, khi thì văn nhã, khi thì thô tục. Nghe hắn nói chuyện quả thật có chút hài hước.
Song lời Thạch Lặc nói ra, vạn nhân đều khiếp sợ. Làm gì có ai cảm thấy buồn cười?
Trương Tân nói tiếp:
- Kế sách này đương nhiên là giống như cởi khố đánh rắm, song sao có thể nói là phiền não?
Vương Tuyệt Chi chen vào:
- Cởi khố đánh rắm, đương nhiên “vật bất nhã” sẽ bị người khác nhìn thấy, đương nhiên sẽ rất phiền toái.
Lời vừa nói ra, ngay cả một Trương Tân trầm tĩnh cũng không nhịn được bật cười.
Thạch Lặc lại nói:
- Hạng Vũ là bá chủ thiên hạ, Cao Tổ phân đất phong hầu, đã biến thành cộng chủ, khí thế đương nhiên giảm sút trước kia. Hơn nữa bộ hạ mưu thần của Hán Cao Tổ đa số là hậu nhân của lục quốc. Một khi phân đất phong hầu, bộ hạ của hắn sẽ trở về cố quốc. Khi đó bộ hạ của Hán Cao Tổ sẽ tứ tán khắp nơi, lấy đâu ra người giúp hắn đoạt thiên hạ?
- Đại tướng quân quả thật cao kiến! Cao Tổ sau khi sai người chế tạo ngọc ấn thì Trương Lương từ bên ngoài trở về cầu kiến Cao Tổ. Cao Tổ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Trương Lương, nói cho Trương Lương nghe về kế sách của Ly Thực Kỳ. Trương Lương nghe xong giật mình hỏi “Người nào dâng cho bệ hạ kế sách ngu xuẩn có thể dẫn đến mất nước như vậy?”. Sau đó Trương Lương dâng lên Hán Cao Tổ tám lý do không thể thực hiện được kế sách này.
Trương Tân dừng lại một chút, đoạn nói tiếp:
- Tám lý do của Trương Lương so với cao kiến của đại tướng quân gần giống nhau, chỉ khác một điều.
Thạch Lặc gặng hỏi:
- Điều gì?
Trương Tân tiếp tục kể:
- Chu Vũ Vương sau khi diệt nhà Thương thì đem lương thực giấu ở Củ Lộc, đem tiền bạc cất giấu ở Lộc Thất phân phát cho bách tính. Trương Lương khi đó đã hỏi Cao Tổ rằng: “Bệ hạ nếu cũng thành công như Chu Vũ Vương thì có thể làm được điều này hay không?
Thạch Lặc trả lời:
- Cao Tổ tất nói “không thể”?
Trương Tân gật đầu:
- Không sai. Cao Tổ tham tiền háo sắc, đương nhiên không thể làm được.
Thạch Lặc gãi gãi đầu:
- Xem ra Tử Phòng tiên sinh vẫn hơn ta một bậc. Ta thực không nghĩ ra điểm vừa rồi.
Trương Tân mỉm cười nói:
- Lời này của đại tướng quân, Mạnh Tôn cho rằng không đúng. Cao Tổ tham tiền háo sắc, đại tướng quân không tham tài vật, lại không đam mê tửu sắc. Theo thuộc hạ thì đại tướng quân so với Hán Cao Tổ còn vượt trội hơn một bậc!
Thạch Lặc cũng không phủ nhận mình hơn Hán Cao Tổ, chỉ nói:
- Cũng may là Trương Lương kịp thời can gián. Nếu không Hán Cao Tổ há có thể đoạt được thiên hạ?
Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:
- Nhãn quan của Thạch Lặc quá sức lợi hại. Người Hồ có một người như hắn, Hán nhân chỉ sợ không có ngày yên ổn. Ta cho dù có phải liều mạng cũng tuyệt không thể để cho hắn sống sót!
Bất quá hồi tâm suy nghĩ, Vương Tuyệt Chi hiểu được nếu Thạch Lặc không phải là cừu nhân giết cha, chỉ sợ hắn cũng sẽ vì khâm phục kiến thức siêu phàm, võ công trác tuyệt của Thạch Lặc, lòng trung thành của Trương Tân mà đầu nhập dưới trướng Thạch Lặc cũng nên. Nói như thế để thấy rằng Thạch Lặc giết được Vương Diễn cũng chưa chắc đã là may mắn, nếu không biết đâu ngày hôm nay Thạch Lặc đã có được Vương Tuyệt Chi dưới trướng của mình!
Chợt Mê Tiểu Kiếm cười nói:
- Mạnh Tôn tiên sinh. Tiên sinh kể câu chuyện này, cuối cùng là muốn cảnh tỉnh đại tướng quân hay cảnh tỉnh ta?
Vương Tuyệt Chi đột nhiên tỉnh ngộ:
- Ly Thực Kỳ khuyên Hán Cao Tổ phong hầu lục quốc thực ra cũng tương tự như chuyện Thạch Lặc liên hợp với Mê Tiểu Kiếm, phân chia lãnh thổ. Trương Tân kể chuyện xưa này, phải chăng có dụng ý khác?
Trương Tân khẽ phe phẩy quạt lông trong tay, cười nói:
- Mạnh Tôn chỉ kể chuyện xưa mà thôi, Mê tộc trưởng cần gì đa tâm?
Thạch Lặc và Trương Tân cùng làm việc với nhau đã nhiều năm, đương nhiên tâm lĩnh thần hội, cũng không hề nói thêm lời nào nữa.
Lúc này sắc trời đã ngả sang màu vàng, chính là lúc hoàng hôn. Cuộc chiến ngoài kia cũng đã kết thúc.
Binh mã của Lý Hùng bị chia cắt tan rã, chết vô số kể. May mắn cho hắn là lần này mang theo bốn gã đại tướng - huynh đệ Dương Nan Địch, Dương Nan Phương, Trương Tân, Lý Tướng – đều là chiến tướng nhất phương. Tuy bại trận nhưng vẫn có thể bảo vệ được Lý Hùng, vừa đánh vừa lui, hai tộc Khương, Yết cũng không thể đuổi theo giết tận.
Thạch Lặc than thở:
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Nếu ta không trúng độc Lang Kiền mộc thì giờ đây đã có thể tự thân đốc chiến, Lý Hùng sao có thể chạy thoát được!
Trương Tân lên tiếng nói:
- Lý Hùng chỉ dám quanh quẩn ở Ba Thục, xét cho cùng cũng chỉ là chuột nhắt mà thôi. Tùy thời có thể đánh dẹp, cần gì phải gấp gáp?
Thạch Lặc nghe vậy vỗ tay cười to:
- Ha ha, không sai, đại anh hùng chân chính chỉ có ta và Mê Tiểu Kiếm. Mê tộc trưởng đã kết minh cùng ta hình thành thế thiên hạ vô địch. Lý Hùng, Đoạn Thất Đan, Mộ Dung Ngôi, Tư Mã Duệ có đáng là gì!
Thạch Lặc nói lời này rất giống với khí khái của Tào Tháo năm xưa đã nói “Đương kim anh hùng trong thiên hạ chỉ có sứ quân và Tháo mà thôi”. Song Vương Tuyệt Chi lại thầm nghĩ:
- Lưu Bị năm đó giả vờ kết minh với Tào Tháo, sau đó thoát khỏi cái bóng Tào Tháo. Rốt cuộc đại phá Tào quân trong trận chiến Xích Bích, trở thành bá chủ một phương. Hôm nay Thạch Lặc nói ra điều này không biết có phải là ám chỉ Mê Tiểu Kiếm đừng nên liều lĩnh vọng động hay không?
Tuy nhiên Mê Tiểu Kiếm nghe xong lời này thì chỉ mỉm cười không nói, thần sắc thản nhiên, không ai có thể đoán ra được tâm ý của hắn.
Ngoài Mê Tiểu Kiếm thì ở Khương Nhân đảng tuyệt đối không thể có ai có đủ dũng khí và uy vọng để có thể đưa ra quyết định cứu tử địch Thạch Lặc!
Đứng bên cạnh Mê Tiểu Kiếm là một hòa thượng từ mi mục thiện, chính là Trúc Phật Đồ Trừng. Mê Tiểu Kiếm sau khi mật đàm với Thạch Lặc thì được Trúc Phật Đồ Trừng hộ tống về Thiên Thủy.
Mê Tiểu Kiếm đã bình an trở về, Quỷ Trì An cũng y ước thả Trương Tân. Sau đó cùng Trương Tân đi cứu Thạch Lặc. Đương nhiên cho dù Quỷ Trì An không thả Trương Tân ra thì vị Hữu Hầu này cũng có cách trốn thoát. “Cơ bất hư phát, toán vô di sách” trong lúc bị cách ly đã liên lạc được với tâm phúc của Diêu Dặc Trọng, chỉ cần Trương Tân ra lệnh một tiếng thì hơn bốn vạn tộc nhân Xích Đình Khương sẽ đứng lên chống lại Khương Nhân đảng.
Mê Tiểu Kiếm nhìn thấy Thạch Lặc bèn nói:
- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu lại ngươi một lần, xem như công bằng – không ai nợ ai.
Mê Tiểu Kiếm vừa mới vượt qua cơn nguy kịch, nếu không có Du Ti Nam đỡ thì tuyệt không thể đứng thẳng được. Nói xong những lời này đã cố hết sức, không nói thêm câu nào nữa.
Thạch Lặc nhìn hắn trả lời:
- Đây là việc nhỏ. Cho dù ngươi có cứu ta một trăm lần cũng chỉ là việc tư. Nếu ta thực sự muốn giết ngươi thì vẫn tuyệt không nhíu mày.
Ánh mắt hai người giao nhau, vừa như băng đá va chạm, vừa như đao kiếm giao phong. Ánh mắt phát ra tựa hồ có thể cắt đứt thân thể đối phương. Mọi người có mặt đều không khỏi run lên trước cảnh tượng này.
Trúc Phật Đồ Trừng đi đến trước người Thạch Lặc nói:
- Đại tướng quân, tuy tướng quân trúng kỳ độc nhưng nhất thời không cần lo lắng, tuy nhiên Thạch Hổ tướng quân trúng đao vùng bụng, mất máu quá nhiều, hơn nữa đao tẩm kịch độc. Cho dù công lực Thạch Hổ tướng quân có cao cường thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nếu không kịp thời chữa thương thì sợ rằng sẽ không kịp nữa.
Thạch Lặc gật đầu:
- Đại hòa thượng trước tiên hãy cứu Hổ nhi.
Trúc Phật Đồ Trừng tiếp lấy Thạch Hổ từ tay Trương Tân, bước đi, Khương nhân tự nhiên chuẩn bị cho lão một gian phòng yên tĩnh để chữa thương.
Thạch Lặc lại nói:
- Mê tộc trưởng, ta có thể lên thành lâu quan sát chiến cuộc được chăng?
Mê Tiểu Kiếm mỉm cười:
- Ta cũng đang có ý này.
Đoạn nắm tay Vương Tuyệt Chi:
- Chúng ta cùng đi thôi.
Vương Tuyệt Chi vừa trải qua tình cảnh cửu tử nhất sinh, mặc dù chưa đánh mất tính mạng, song dáng vẻ đã trở thành nửa sống nửa chết. Lúc này được Mê Tiểu Kiếm cất giọng ưu ái, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy vạn phần thư thái, cho dù phải chết trăm lần vì Mê Tiểu Kiếm cũng cam tâm.
Thạch Lặc cất bước lên thành lâu, Trương Tân theo sát sau lưng hắn.
Kỳ lạ nhất chính là Vũ Hầu xa không người điều khiển cũng có thể đi theo bọn họ, tiến lên bậc thang. Nếu không biết tuyệt kỷ Quỷ Phủ thần công của Trương Tân thì dám chắc ai thấy cảnh tượng này cũng tưởng rằng ma quỷ hiện hình giữa ban ngày. Giờ phút này Khương nhân chung quanh có rất nhiều người nghĩ rằng Trương Tân có thể sai khiến ma quỷ đẩy xe, thậm chí có người còn lén đánh trộm vào khoảng không chung quanh Vũ Hầu xa xem có vô hình nhân nào đẩy xe hay không!
Trương Tân lúc này toàn thân vấy đầy máu tanh, không biết là máu của hắn hay máu địch nhân? Có lẽ là cả hai. Mục tiêu của đại quân Lý Hùng chính là Thạch Lặc, không phải là Vương Tuyệt Chi. Bởi vậy công kích đều tập trung vào Thạch Lặc. Trương Tân không muốn lĩnh thịnh tình của Khương Nhân đảng quá nhiều, quyết tâm tự thân bảo vệ Thạch Lặc phá vây, tận lực huyết chiến, không biết đã dính bao nhiêu vết thương trên người. Nhưng lúc này hắn vẫn thản nhiên theo sau Thạch Lặc, máu tươi nhỏ tíc tắc xuống mặt đất, song hắn không hề bận tâm đến điều đó, ngay cả một tiếng “hừ” cũng không thốt ra.
Bởi vì Thạch Lặc đang bị thương, Trương Tân phải tập trung toàn bộ tinh thần để bảo vệ Thạch Lặc. Muốn giết Thạch Lặc tiên giết Trương Tân. Trương Tân tuyệt không thể để cho Thạch Lặc bị nguy hiểm! Bởi vậy hắn cam tâm không hề để ý đến tính mạng bản thân để bảo vệ Thạch Lặc!
Lên đến thành lâu, đã thấy hai hàng Khương nhân đứng thẳng cung nghênh mọi người.
Vương Tuyệt Chi nén không được, hỏi Mê Tiểu Kiếm:
- Các người đã sớm đoán được chúng ta sẽ lên đây quan chiến?
Mê Tiểu Kiếm không trả lời hắn, chỉ nhìn Thạch Lặc nói:
- Ngươi giết Khương nhân vô số, thứ cho người của ta không mở miệng hoan nghênh.
Thạch Lặc đi đến giữa hai hàng người, đột nhiên nhìn thấy ở chính giữa có một cái trống thật lớn, khắc hoa văn kỳ quái, chính là một cái trống của người Yết!
Mê Tiểu Kiếm đặt tại đây một cái trống của người Yết là có ý gì?
Thạch Lặc đi đến trước thành lâu, nhìn ra xa quan sát ba lộ binh mã đang xung sát, chém giết đến mức nhật nguyệt ảm đạm.
Bên ngoài thành lâu vốn là bình nguyên rộng lớn, trải qua mấy tháng chiến tranh, ngay cả cây cối cũng không còn. Bây giờ đã rộng hơn trước gấp mấy lần. Lúc này hơn mười vạn người đang đại chiến trên bình nguyên nhưng chiến trường vẫn rộng lớn có thừa.
Trong ba lộ binh mã thì giáp vàng, cờ vàng chính là binh mã Để nhân Lý Hùng. Áo xám cờ hồng chính là binh mã của Thạch Lặc - chia làm hai cánh, một của Chi Hùng, một của Quỳ An. Hai cánh quân của Thạch Lặc đã bị đại quân Lý Hùng chia cắt, cô lập, dần dần lọt vào vòng vây của đối phương, tình huống càng ngày càng nguy ngập.
Thạch Lặc quay sang hỏi:
- Mê tộc trưởng, ngươi thấy thế nào?
Mê Tiểu Kiếm đáp:
- Chi Hùng, Quỳ An đều là dũng tướng tinh thông binh pháp, tuyệt không thua kém Lý Hùng, hơn nữa binh lực cũng không hề thua kém Lý Hùng. Song chỉ vì ba nguyên nhân nên lúc này mới rơi vào thế hạ phong.
Vương Tuyệt Chi chen vào:
- Ba nguyên nhân?
Mê Tiểu Kiếm gật đầu:
- Thứ nhất, Lý Hùng đột nhiên tập kích, Chi Hùng – Quỳ An không hề chuẩn bị ứng biến, trong lòng tự nhiên sinh ra sợ hãi. Phu chiến, dũng chiến đều dựa vào dũng khí. Yết binh đã không có dũng khí, làm sao có thể địch lại đối phương.
- Nguyên nhân thứ hai?
Mê Tiểu Kiếm chậm rãi nói:
- Chi Hùng, Quỳ An đột nhiên bị tập kích, hai cánh quân đều độc lập tác chiến không thể phối hợp với nhau, cho nên bị Lý Hùng tách ra kích phá.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Nguyên nhân cuối cùng?
Mê Tiểu Kiếm liếc mắt nhìn Thạch Lặc:
- Thạch đại tướng quân bị Dương Nan Địch vây công, lại đột nhiên mất tích. Chi Hùng, Quỳ An đều nghĩ rằng ông lành ít dữ nhiều, bọn họ làm sao còn tinh thần chiến đấu?
Thạch Lặc đột nhiên hỏi:
- Mê tộc trưởng cho rằng phải làm thế nào mới có thể khiến quân ta vãn hồi thế cục?
Mê Tiểu Kiếm thản nhiên đáp:
- Đại tướng quân đã sớm có đối sách, hà cớ gì ta phải nhiều lời?
Thạch Lặc mỉm cười:
- Mê tộc trưởng đã sớm chuẩn bị Yết cổ, tất đã sớm biết tâm ý của ta, động thủ đi.
Đoạn Thạch Lặc không thèm để ý đến Mê Tiểu Kiếm nữa, cùng Trương Tân tới sát mép thành lâu quan chiến.
Mê Tiểu Kiếm quát khẽ:
- Dựng cờ!
Trên thành lâu đã sớm có một ngàn Khương nhân chuẩn bị hồng kỳ. Vừa nghe mệnh lệnh lập tức dựng lên, trong chớp mắt cờ xí tung bay, trên hồng kỳ đều có chữ “Thạch” thật lớn.
Trương Tân thấy cảnh tượng này, mỉm cười nói:
- Mê tộc trưởng, quần áo Khương nhân trong thành Thiên Thủy đã sớm rách nát. Không ngờ ông còn có thể trương ra một lúc ngàn lá hồng kỳ. Tiểu sinh thật sự bội phục.
Mê Tiểu Kiếm bình thản trả lời:
- Mạnh Tôn tiên sinh, mọi người đều là người thông minh, tiên sinh biết tâm ý của ta, ta cũng biết tâm ý của tiên sinh, không cần phải nói chuyện vòng vo như vậy.
Hồng kỳ này vốn đã được Khương Nhân đảng chuẩn bị từ thời gian trước, chuyên dùng để đối phó với Thạch gia quân. Cứ thử ngẫm mà xem, nếu binh mã Khương nhân mặc trang phục Yết binh, dùng cờ hiệu Yết binh, một khi giáp chiến với Yết binh thì sẽ tạo được hiệu ứng hỗn loạn như thế nào? Ngược lại giữa Khương binh với Khương binh đương nhiên có ám ký khác để phân biệt địch bạn. Khi đó Yết binh tất sẽ không thể biết được, không rối loạn mới là chuyện lạ.
Nguyên nhân là thế nhưng Khương nhân sau này ai nấy đều bị nạn đói biến thành một bộ xương khô di động, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra. Cuối cùng ngàn cây hồng kỳ trở thành vô dụng, đành tạm thời cất dấu vào một nơi.
Thạch Lặc và Trương Tân đương nhiên biết được việc này. Diêu Dặc Trọng đã đứng về phía họ, có chuyện gì mà Thạch Lặc không thể biết!
Mê Tiểu Kiếm nói tiếp:
- Mọi người, mau nói theo ta: Thạch Lặc đại tướng quân ở đây!
Thanh âm của Mê Tiểu Kiếm mỏng mảnh như tiếng muỗi kêu, nhưng tất cả ánh mắt Khương nhân đều đặt trên người hắn, vừa nghe hắn nói xong lập tức đồng thanh hét to:
- Thạch Lặc đại tướng quân ở đây!
Hơn một ngàn người đồng thanh hét lớn, tạo thành một tràng thanh âm vang vọng đất trời, toàn bộ ba lộ nhân mã ngoài chiến trường đều nghe rõ ràng.
Thạch Lặc đứng trên đầu thành uy phong lẫm liệt như Thái Sơn. Yết nhân nhìn thấy chủ soái bình yên, tinh thần đại chấn, đao kích vung lên mạnh mẽ gấp thập bội, khí lực tựa hồ mênh mông như đại dương vô tận.
Mê Tiểu Kiếm tiếp tục nói:
- Chúng tướng sĩ, nghe theo tiếng trống của đại tướng quân làm hiệu lệnh.
Khương nhân tiếp tục hô:
- Chúng tướng sĩ, nghe tiếng trống của đại tướng quân làm hiệu lệnh.
Lý Hùng nhìn thấy Thạch Lặc ngạo nghễ đứng trên đầu thành, vội vàng hạ lệnh cho thuộc tướng bắn tên lên thành. Bất quá tên lên đến đầu thành thì lực đạo đã yếu đi rất nhiều, Trương Tân chỉ cần tùy tiện cất tay đã có thể chấn gãy mũi tên thành hai đoạn.
Mê Tiểu Kiếm giơ lên song thủ, ý nói Khương nhân không cần hô nữa, quay sang nói với Thạch Lặc:
- Đại tướng quân, đến phiên tướng quân hạ lệnh.
Thạch Lặc đi đến trước cái trống to của người Yết, khẽ liếc nhìn Trương Tân một cái.
Trương Tân hiểu ý, vội vận lực vào song chưởng vỗ vào mặt trống, khi nhanh khi chậm, khi chậm khi nhanh. Với nội lực hùng hậu của hắn, lại thêm chiếc trống được làm từ mười bộ da trâu tinh chế mà thành, cổ thanh lập tức vang lên truyền ra xa, ngay cả người đứng ngoài mười dặm vẫn có thể nghe thấy.
Yết binh nghe theo trống lệnh, lập tức tiến tiến lui lui, biến hóa theo trận pháp.
Thạch Lặc chợt hỏi:
- Mê tộc trưởng, ngươi cho rằng trận thế của Yết binh nên biến hóa như thế nào?
Mê Tiểu Kiếm thản nhiên đáp:
- Trong vuông ngoài tròn.
Lời này dường như ẩn chứa huyền cơ, Vương Tuyệt Chi không rõ, lập tức chăm chú quan sát chiến trường. Chỉ thấy hai đạo quân của Chi Hùng, Quỳ An đang biến đổi đội ngũ, hình thành hai vòng tròn, mặt của binh sĩ đều hướng ra ngoài, chống cự các đợt tấn công của địch nhân.
Mê Tiểu Kiếm nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tuyệt Chi, bèn giải thích:
- Trận thế vòng tròn - Viên trận chính là trận pháp dùng để phòng thủ. Binh sĩ chỉ phải phòng thủ trước mặt, không phải bận tâm đến trái, phải và sau lưng. Năng lực phòng thủ vì thế sẽ tăng lên rất cao. Hơn nữa bên trong vòng tròn lại có thể làm chỗ nghỉ ngơi cho đồng đội, trở thành thế ung dung mà vẫn duy trì được trận thế.
Vương Tuyệt Chi nhìn kỹ vài lần, lại hỏi:
- Binh lính trong Viên trận lại sắp xếp thành đội ngũ hình vuông là có đạo lý gì?
Mê Tiểu Kiếm nói:
- Hình vuông – Phương trận chính là đội hình dùng để tấn công. Phương trận có thể dùng cương đối cương, có thể tùy ý biến thành Dực trận, Nội trận. Lúc này trận thế của đại tướng quân chính là trong tròn tàng ẩn vuông. Bổn ý chính là tạm thời nghỉ ngơi, chờ cơ hội phản công.
Vương Tuyệt Chi nghe thấy Mê Tiểu Kiếm lý giải như nước chảy mây trôi, tựa hồ hoàn toàn có thể hiểu được tâm ý của Thạch Lặc, nhất thời tâm trạng hoảng sợ không thôi:
- Hai người này đều anh hùng đương thời, tâm ý tương thông đến mức này. Nếu bọn họ liên thủ thì trong thiên hạ còn có ai là đối thủ?
Vương Tuyệt Chi đối với triều đình Giang Tả không hề có hảo cảm. Nhưng cũng không muốn nhìn thấy cảnh Hán nhân trầm luân trong tay người Hồ. Nếu Thạch Lặc, Mê Tiểu Kiếm - một người Yết một người Khương liên thủ lại. Khi đó Giang Tả còn có thể chống lại bọn họ ư?
Luận về tài trí thì Vương Đạo làm sao bằng Mê Tiểu Kiếm. Luận về võ công, Vương Đôn há có thể bì được Thạch Lặc?
Chợt nghe Thạch Lặc than rằng:
- Mê Tiểu Kiếm ơi là Mê Tiểu Kiếm, ngươi là nhân vật như thế này. Thạch Lặc ta không giết ngươi mà lại hợp tác với ngươi. Thật sự cũng không biết sau này sẽ là phúc hay họa.
Mê Tiểu Kiếm điềm nhiên nói:
- Bây giờ ông giết ta cũng chưa muộn.
Thạch Lặc lắc đầu:
- Đã muộn, đã muộn. Lúc này thế trận của Yết binh không bằng Để binh, chỉ có thể chịu đòn mà thôi. Nếu không được Khương binh giúp sức thì cho dù là Bạch Khởi, Hàn Tín sống lại cũng vạn vạn lần không thể nào phá được vòng vây của Để binh.
Mê Tiểu Kiếm nghe được, lạnh nhạt nói tiếp:
- Đại tướng quân binh pháp như thần, cơ hồ không hề thua kém Bạch Khởi, Hàn Tín. Việc liên thủ với Khương nhân kháng địch đã sớm an bài từ lâu, cần gì phải cần ta nhúng tay vào?
Không biết tại sao nhưng Vương Tuyệt Chi nghe được những lời này của Mê Tiểu Kiếm, thâm tâm lại có chút cảm giác ê chề, thất vọng trong lòng.
Thạch Lặc mỉm cười:
- Quả nhiên không thể gạt được Mê tộc trưởng.
Mê Tiểu Kiếm nói tiếp:
- Chuyện có thể giấu giếm được ta, vốn cũng không nhiều lắm. Diêu Dặc Trọng đã gạt ta một lần, ta cam đoan sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Vương Tuyệt Chi nghe hai người nói chuyện, trong đầu như có mây mù che phủ, hoàn toàn không hiểu được ảo diệu bên trong. Lúc này lại nghe Thạch Lặc nói:
- Nếu đã như thế thì xin mời Mê tộc trưởng mở thành.
Mê Tiểu Kiếm khẽ hô lên:
- Mở cửa thành.
Lời vừa nói xong thì câu nói “Mê tộc trưởng ra lệnh mở cửa thành” đã từ từ truyền xuống dưới. Cổng Đông, Nam, Tây của thành Thiên Thủy chậm rãi mở ra.
Ba đội Khương binh từ ba cổng thành tiến ra. Một đội nhắm đến binh mã Chi Hùng, một đội tiến đến binh mã Quỳ An, một đội đánh thẳng vào tinh binh chủ lực ở trung ương của Lý Hùng.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy trên tinh kỳ của Khương binh viết hai chữ “Xích Đình”, trong lòng chợt hiểu ra:
- Đều là binh sĩ của Diêu Dặc Trọng.
Theo sau ba đội Khương binh là một đoàn dân chúng, ra khỏi thành xong thì hoặc ngồi hoặc nằm mà nghỉ ngơi. Một đội quân thứ tư chia ra bảo vệ đám dân chúng này.
Không cần nói cũng biết số dân chúng này đều người của Xích Đình Khương tộc. Diêu Dặc Trọng phản bội Mê Tiểu Kiếm, khi ra đi tất phải mang theo dân chúng của Xích Đình Khương tộc. Nếu không có dân chúng thì sau này làm sao hắn có thể lập nên được vương quốc của Khương nhân?
Mê Tiểu Kiếm lơ đãng nhìn đám Xích Đình Khương nhân ngoài thành, thầm nghĩ:
- Xích Đình Khương trong thành Thiên Thủy vốn có bốn vạn ba ngàn tám trăm ngươi. Hôm nay rời khỏi ước chừng hai vạn chín ngàn người. Xem ra vẫn còn không ít người Xích Đình Khương không nguyện ý đi theo Diêu Dặc Trọng, tiếp tục ở lại Thiên Thủy với Khương Nhân đảng. Hừ, sau lần này nhất định phải trấn an Xích Đình Khương nhân còn lại mới được. Có lẽ nên phân tán bọn họ vào các tộc người khác. Tránh sau này Diêu Dặc Trọng trở lại sẽ giết hết những Xích Đình Khương nhân không trung thành với hắn ở đây.
Trong lòng Mê Tiểu Kiếm không ngừng suy nghĩ, tìm kiếm xem có biện pháp gì để trấn an những người Xích Đình Khương ở lại với Khương Nhân đảng. Bất quá mặt hắn vẫn tỉnh như không, nhìn Trương Tân nói:
- Mạnh Tôn tiên sinh, tiên sinh ở Thiên Thủy chưa đến một ngày nhưng lại có thể thu phục được không ít người của Xích Đình Khương tộc. Thần cơ diệu toán, quả nhiên là bất phàm.
Trương Tân không ngừng vỗ trống, lên tiếng đáp trả:
- Cũng không có gì là đặc biệt. Tiểu sinh chỉ vô tình có một gã thuộc hạ là người Xích Đình Khương, hơn nữa chỉ tùy tiện giao một phong thư thủ bút của Diêu Dặc Trọng cho hắn mà thôi. – Nói xong câu này, song thủ của hắn đột nhiên biến chuyển nhanh hơn, vỗ lên mặt trống như mưa sa bão táp, tiếng trống cũng trở nên dồn dập, khí thế như thiên quân vạn mã bạo phát.
Yết binh nghe thấy trống trận biến đổi, Viên trận lập tức hé mở, binh sĩ trong Viên trận lập tức xông ra, thanh thế như trời long đất lở, hét vang chấn động cả mặt đất.
Để binh lập tức rơi vào tình thế lưỡng đầu thọ địch, ngoài bị Khương binh tấn công, trong bị Yết binh trùng kích. Trận cước lập tức đại loạn, không còn đội hình chỉnh tề như trước nữa, binh lính mạnh ai nấy chiến, tạo thành một trường hỗn độn.
Ánh mắt Thạch Lặc lấp lánh nhìn kỹ chiến cuộc, đoạn nói:
- Hữu Hầu, bây giờ đã nhàn rỗi vô sự, chi bằng kể một chuyện xưa cho ta nghe.
Trương Tân ứng tiếng:
- Tuân lệnh. – Đoạn đi đến trước người Thạch Lặc, hơi cúi thấp lưng, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Thạch Lặc nhìn Mê Tiểu Kiếm và Vương Tuyệt Chi nói:
- Thạch Lặc ta vốn là sơn dã thảo nhân, miệng không đọc được sách, mắt không nhìn được chữ, chỉ có một sở thích là nghe người ta kể chuyện xưa. Lúc này đã không còn chuyện gì gấp, nên sai Hữu Hầu kể chuyện giải muộn, mong chư vị chớ trách.
Mê Tiểu Kiếm sớm biết thú vui này của Thạch Lặc, cũng không nói gì, chỉ có Vương Tuyệt Chi cất tiếng:
- Ta cũng thích nghe chuyện xưa, sao lại có thể có ý kiến khác !
Trương Tân mỉm cười:
- Đã vậy Mạnh Tôn xin bêu xấu.
Hắn đằng hắng vài tiếng, đoạn nói:
- Tại hạ xin kể một chuyện xưa trong Hán Thư.
Vương Tuyệt Chi từ nhỏ đã đọc đủ loại thi thư, Mê Tiểu Kiếm đối với thi phú thì không hứng thú lắm, tuy nhiên Sử Ký, Hán Thư thì hắn thuộc như cháo chảy. Lúc này nhất loạt cảm thấy hứng thú nghe Trương Tân kể chuyện xưa.
Trương Tân bắt đầu kể:
- Năm xưa khi Hán Cao Tổ xưng đế được ba năm mười hai tháng thì Hạng Vũ phái đại quân đến Huỳnh Dương, bao vây, cắt đứt đường vận lương của Hán quân. Cao Tổ lâm vào cảnh cạn kiệt lương thực, bèn thương nghị cùng quần thần, tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh.
Thạch Lặc chợt cắt ngang:
- Phải chăng chuyện này nhắc đến Ly Thực Kỳ, người khi gặp Hán Cao Tổ, chỉ vái dài mà không quỳ lạy?
- Không sai. Đại tướng quân nhớ rất lâu. Mạnh Tôn chỉ đề cập đến Ly Thực Kỳ một lần là tướng quân không quên, thực khiến người khác bội phục.
Lý Thực Kỳ chính là cuồng sinh tại Trần Lưu, rất thích đọc sách, gia cảnh bần hàn. Tuy nhiên nguyên thời Đại Tần vốn trọng pháp khinh nho, nho sinh rất bị coi thường.
Sau này Cao Tổ đóng binh bên ngoài Trần Lưu, muốn gặp gỡ hào kiệt trong ấp, bèn phái kỵ sĩ vào ấp chiêu mộ.
Ly Thực Kỳ lúc đó đã hơn sáu mươi tuổi, nói với kỵ sĩ của Hán Cao Tổ rằng:
- Thường nghe Bái Công nhân hậu hơn người, lại là kẻ hùng tài đại lược. Hào kiệt như vậy mới đáng làm chủ nhân của ta. Ta muốn là người đầu tiên đến gặp Bái Công.
“Bái” chính là vùng đất sinh ra Cao Tổ, cho nên nhân gian gọi là Bái Công.
Kỵ sĩ do Cao Tổ phái đến cũng là người Trần Lưu, biết tính cách của Ly Thực Kỳ, bèn khuyên:
- Bái Công ghét nhất nho sinh. Khách nhân đến gặp người thì không nên mặc nho phục. Hơn nữa khi Bái Công nói chuyện, rất hay mắng nho sinh hủ lậu, tuyệt đối không nghe lời nho sinh.
Ly Thực Kỳ đã có sẵn đối sách, chỉ cười nói:
- Ta đã có biện pháp thuyết phục được Bái Công.
Kỵ sĩ nghe vậy nửa tin nửa ngờ, song Ly Thực Kỳ rất cố chấp, ngang bướng. Không thể làm gì khác hơn là dặn dò kỹ lưỡng những thói quen của Lưu Bang, đoạn dẫn Ly Thực Kỳ đi gặp chủ nhân.
Ly Thực Kỳ yết kiến Cao Tổ, chỉ thấy vị Hán Cao Tổ này đang ngồi trên long sàng, duỗi hai chân ra cho hai vị mỹ nữ rửa chân.
Vì vậy Ly Thực Kỳ chỉ khom lưng mà vái, không chính thức quỳ lạy, lại điềm nhiên hỏi:
- Túc hạ muốn giúp Tần diệt trừ chư hầu hay muốn giúp chư hầu phá Tần?
Cao Tổ nghe vậy giận dữ quát:
- Tên học trò hèn mọn kia! Bá tính thiên hạ hận Tần quốc đến tận xương, cho nên chư hầu mới liên hợp tấn công người Tần. Ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ đề cập đến chuyện giúp Tần diệt chư hầu!
Lý Thực Kỳ ung dung đáp:
- Nếu túc hạ muốn chiêu mộ nghĩa binh thiên hạ, diệt Tần vô đạo thì không nên dùng loại lễ nghi như thế này để đối đãi với bậc trưởng giả.
Cao Tổ nghe xong lời ấy lập tức ngừng việc rửa chân, chỉnh đốn trang phục, mời Ly Thực Kỳ ngồi. Sau đó cùng Ly Thực Kỳ bàn luận việc quân. Việc này đã trở thành giai thoại về sau.
Thạch Lặc cười nói:
- Hữu Hầu, năm đó ngươi quy phục ta, đã nói qua giai thoại này với ta. Ta đã lĩnh hội được, đối với ngươi luôn hết lòng tôn trọng, tuyệt không giống với Hán Cao Tổ vô lễ mưu sĩ. Ngươi không cần nhắc lại lần nữa.
Chúng nhân nghe thấy lời này đều đồng loạt mỉm cười.
Song sắc mặt Trương Tân vẫn không hề thay đổi, tiếp tục nói:
- Lúc đó Hán Cao Tổ đang lâm vào cảnh nguy cấp, Ly Thực Kỳ bèn hiến kế: “Năm đó nhà Thương phạt Kiệt, sau khi thành công thì an bài cho hậu nhân Kiệt Vương ở Kỷ Quốc, Chu Vũ Vương phạt Trụ thành công thì an bài cho hậu duệ Trụ Vương tại Tống quốc. Bây giờ Tần quốc tàn bạo, khiến cho hậu nhân của lục quốc không có đất để cắm dùi. Nếu bệ hạ có thể phục lập hậu nhân lục quốc, phong hầu phong vương cho bọn họ. Sau này bá tính nhất định sẽ biết đến đức hạnh của bệ hạ, nguyện trở thành thần dân của bệ hạ. Từ nay về sau bệ hạ xưng bá, Hạng Vũ há có thể không cúi đầu sao?” Cao Tổ nghe kế, liền vui vẻ, cười nói không thôi, đoạn sai thuộc hạ chế tạo ra ấn tín, ngọc bội, hỏa tốc đưa đến lục quốc phong vương.
Thạch Lặc nghe đến đây thất kinh thốt lên:
- Không thể nào. Cao Tổ nếu nghe theo kế này thì tất sẽ mất đi thiên hạ, làm sao có thể đánh bại Hạng Vũ, nhất thống giang sơn?
Mê Tiểu Kiếm, Vương Tuyệt Chi đều rúng động trong lòng:
- Thạch Lặc tinh minh cơ cảnh như vậy, khó trách có thể tạo ra được cơ nghiệp hiển hách như ngày nay.
Trương Tân cười hỏi:
- Đại tướng quân thấy kế sách này có gì không ổn?
Thạch Lặc đáp:
- Thương Thang phạt Kiệt, Vũ Vương phạt Trụ đều là nhất cử phá địch, sau đó mới phong vương cho chư hầu hòng trấn an lòng người, bình định giang sơn. Tuy nhiên thời Hán Sở tranh hùng khi đó Sở mạnh Hán yếu. Hán Cao Tổ cho dù phong vương cho chư hầu cũng không thể nào diệt được Hạng Vũ. Cái kế phong vương phong hầu cũng giống như cởi khố mà đánh rắm vậy, chỉ tăng thêm phiền não.
Thạch Lặc vốn xuất thân nông dân, ngôn ngữ thô tục. Vài năm gần đây đã ảnh hưởng Trương Tân mà bớt đi rất nhiều. Tuy nhiên nói chuyện vẫn pha trộn giữa hai phong cách, khi thì văn nhã, khi thì thô tục. Nghe hắn nói chuyện quả thật có chút hài hước.
Song lời Thạch Lặc nói ra, vạn nhân đều khiếp sợ. Làm gì có ai cảm thấy buồn cười?
Trương Tân nói tiếp:
- Kế sách này đương nhiên là giống như cởi khố đánh rắm, song sao có thể nói là phiền não?
Vương Tuyệt Chi chen vào:
- Cởi khố đánh rắm, đương nhiên “vật bất nhã” sẽ bị người khác nhìn thấy, đương nhiên sẽ rất phiền toái.
Lời vừa nói ra, ngay cả một Trương Tân trầm tĩnh cũng không nhịn được bật cười.
Thạch Lặc lại nói:
- Hạng Vũ là bá chủ thiên hạ, Cao Tổ phân đất phong hầu, đã biến thành cộng chủ, khí thế đương nhiên giảm sút trước kia. Hơn nữa bộ hạ mưu thần của Hán Cao Tổ đa số là hậu nhân của lục quốc. Một khi phân đất phong hầu, bộ hạ của hắn sẽ trở về cố quốc. Khi đó bộ hạ của Hán Cao Tổ sẽ tứ tán khắp nơi, lấy đâu ra người giúp hắn đoạt thiên hạ?
- Đại tướng quân quả thật cao kiến! Cao Tổ sau khi sai người chế tạo ngọc ấn thì Trương Lương từ bên ngoài trở về cầu kiến Cao Tổ. Cao Tổ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Trương Lương, nói cho Trương Lương nghe về kế sách của Ly Thực Kỳ. Trương Lương nghe xong giật mình hỏi “Người nào dâng cho bệ hạ kế sách ngu xuẩn có thể dẫn đến mất nước như vậy?”. Sau đó Trương Lương dâng lên Hán Cao Tổ tám lý do không thể thực hiện được kế sách này.
Trương Tân dừng lại một chút, đoạn nói tiếp:
- Tám lý do của Trương Lương so với cao kiến của đại tướng quân gần giống nhau, chỉ khác một điều.
Thạch Lặc gặng hỏi:
- Điều gì?
Trương Tân tiếp tục kể:
- Chu Vũ Vương sau khi diệt nhà Thương thì đem lương thực giấu ở Củ Lộc, đem tiền bạc cất giấu ở Lộc Thất phân phát cho bách tính. Trương Lương khi đó đã hỏi Cao Tổ rằng: “Bệ hạ nếu cũng thành công như Chu Vũ Vương thì có thể làm được điều này hay không?
Thạch Lặc trả lời:
- Cao Tổ tất nói “không thể”?
Trương Tân gật đầu:
- Không sai. Cao Tổ tham tiền háo sắc, đương nhiên không thể làm được.
Thạch Lặc gãi gãi đầu:
- Xem ra Tử Phòng tiên sinh vẫn hơn ta một bậc. Ta thực không nghĩ ra điểm vừa rồi.
Trương Tân mỉm cười nói:
- Lời này của đại tướng quân, Mạnh Tôn cho rằng không đúng. Cao Tổ tham tiền háo sắc, đại tướng quân không tham tài vật, lại không đam mê tửu sắc. Theo thuộc hạ thì đại tướng quân so với Hán Cao Tổ còn vượt trội hơn một bậc!
Thạch Lặc cũng không phủ nhận mình hơn Hán Cao Tổ, chỉ nói:
- Cũng may là Trương Lương kịp thời can gián. Nếu không Hán Cao Tổ há có thể đoạt được thiên hạ?
Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:
- Nhãn quan của Thạch Lặc quá sức lợi hại. Người Hồ có một người như hắn, Hán nhân chỉ sợ không có ngày yên ổn. Ta cho dù có phải liều mạng cũng tuyệt không thể để cho hắn sống sót!
Bất quá hồi tâm suy nghĩ, Vương Tuyệt Chi hiểu được nếu Thạch Lặc không phải là cừu nhân giết cha, chỉ sợ hắn cũng sẽ vì khâm phục kiến thức siêu phàm, võ công trác tuyệt của Thạch Lặc, lòng trung thành của Trương Tân mà đầu nhập dưới trướng Thạch Lặc cũng nên. Nói như thế để thấy rằng Thạch Lặc giết được Vương Diễn cũng chưa chắc đã là may mắn, nếu không biết đâu ngày hôm nay Thạch Lặc đã có được Vương Tuyệt Chi dưới trướng của mình!
Chợt Mê Tiểu Kiếm cười nói:
- Mạnh Tôn tiên sinh. Tiên sinh kể câu chuyện này, cuối cùng là muốn cảnh tỉnh đại tướng quân hay cảnh tỉnh ta?
Vương Tuyệt Chi đột nhiên tỉnh ngộ:
- Ly Thực Kỳ khuyên Hán Cao Tổ phong hầu lục quốc thực ra cũng tương tự như chuyện Thạch Lặc liên hợp với Mê Tiểu Kiếm, phân chia lãnh thổ. Trương Tân kể chuyện xưa này, phải chăng có dụng ý khác?
Trương Tân khẽ phe phẩy quạt lông trong tay, cười nói:
- Mạnh Tôn chỉ kể chuyện xưa mà thôi, Mê tộc trưởng cần gì đa tâm?
Thạch Lặc và Trương Tân cùng làm việc với nhau đã nhiều năm, đương nhiên tâm lĩnh thần hội, cũng không hề nói thêm lời nào nữa.
Lúc này sắc trời đã ngả sang màu vàng, chính là lúc hoàng hôn. Cuộc chiến ngoài kia cũng đã kết thúc.
Binh mã của Lý Hùng bị chia cắt tan rã, chết vô số kể. May mắn cho hắn là lần này mang theo bốn gã đại tướng - huynh đệ Dương Nan Địch, Dương Nan Phương, Trương Tân, Lý Tướng – đều là chiến tướng nhất phương. Tuy bại trận nhưng vẫn có thể bảo vệ được Lý Hùng, vừa đánh vừa lui, hai tộc Khương, Yết cũng không thể đuổi theo giết tận.
Thạch Lặc than thở:
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Nếu ta không trúng độc Lang Kiền mộc thì giờ đây đã có thể tự thân đốc chiến, Lý Hùng sao có thể chạy thoát được!
Trương Tân lên tiếng nói:
- Lý Hùng chỉ dám quanh quẩn ở Ba Thục, xét cho cùng cũng chỉ là chuột nhắt mà thôi. Tùy thời có thể đánh dẹp, cần gì phải gấp gáp?
Thạch Lặc nghe vậy vỗ tay cười to:
- Ha ha, không sai, đại anh hùng chân chính chỉ có ta và Mê Tiểu Kiếm. Mê tộc trưởng đã kết minh cùng ta hình thành thế thiên hạ vô địch. Lý Hùng, Đoạn Thất Đan, Mộ Dung Ngôi, Tư Mã Duệ có đáng là gì!
Thạch Lặc nói lời này rất giống với khí khái của Tào Tháo năm xưa đã nói “Đương kim anh hùng trong thiên hạ chỉ có sứ quân và Tháo mà thôi”. Song Vương Tuyệt Chi lại thầm nghĩ:
- Lưu Bị năm đó giả vờ kết minh với Tào Tháo, sau đó thoát khỏi cái bóng Tào Tháo. Rốt cuộc đại phá Tào quân trong trận chiến Xích Bích, trở thành bá chủ một phương. Hôm nay Thạch Lặc nói ra điều này không biết có phải là ám chỉ Mê Tiểu Kiếm đừng nên liều lĩnh vọng động hay không?
Tuy nhiên Mê Tiểu Kiếm nghe xong lời này thì chỉ mỉm cười không nói, thần sắc thản nhiên, không ai có thể đoán ra được tâm ý của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.