Chương 28: Công chúa của bà đã không thể vô ưu vô lo như trước nữa rồi
Chi Đông
02/04/2024
Trong núi lạnh lẽo, ngoài doanh trướng là gió rét gào rú cả đêm làm người ta có cảm giác như đang ở nơi núi tuyết lạnh giá.
Vụ Nguyệt khó chịu cuộn người cong như con tôm nhỏ, bất chợt cảm thấy độ ấm vô hình như có như không gần sát bụng nàng, tiểu công chúa theo bản năng vội nắm lấy, vừa ấm hơn một chút thì lại cảm giác nguồn nhiệt kia rời xa.
Vụ Nguyệt quýnh lên, tay nhỏ sờ soạng, khẩn trương nắm lấy, bắt được rồi liền ôm ghì lại, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu thoải mái, nàng dịch người đem toàn thân đều dán vào cái lò sưởi di động kia.
*
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Nguyên Võ đế đã hạ lệnh nhổ trại hồi cung.
Vụ Nguyệt nghe thấy ngoài trướng truyền đến động tĩnh, hàng mi như cánh bướm khẽ chớp, mở bừng mắt. Nến trong trướng đã sớm cháy hết, nội thất tối tăm.
Nàng ngủ say đến vậy sao, cũng khhông biết đêm qua Tạ Vụ Hành thế nào.
Vụ Nguyệt nghĩ vậy liền muốn ngồi dậy xem hắn, vừa động đậy liền phát hiện trong tay mình đang nắm thứ gì đó, kề sát vào bụng của nàng, ánh mắt Vụ Nguyệt trong bóng đêm trở nên ngơ ngẩn, vội sờ thật kĩ, là một bàn tay rất lớn, khớp xương rõ ràng.
Ngay khi Vụ Nguyệt dùng đầu ngón tay nàng lướt qua mu bàn tay kia, người bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở ra: “Công chúa dậy rồi à?”
Vụ Nguyệt xoay đầu, trong phòng vẫn chưa thắp nến, nàng không không xác định được tầm mắt của Tạ Vụ Hành, vội vàng buông tay, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sao ta lại cầm tay ngươi ngủ chứ.”
Ngay khi nàng buông bàn tay ấy ra, bụng nhỏ ngay lập tức mất đi hơi ấm, Vụ Nguyệt bất giác đưa tay mình lên che lại.
Tạ Vụ Hành nhìn nàng cười: “Ban đêm công chúa kêu lạnh, không thoải mái, sau đó liền kéo tay của ta.”
Mặt Vụ Nguyệt càng đỏ hơn, ảo não bản thân sao lại lôi kéo tay của người bệnh, để hắn làm ấm bụng cả một đêm chứ. Ngược lại là nàng, đã không chăm sóc hắn thì thôi còn không để hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Vụ Nguyệt căng thẳng ngồi dậy, nương theo những tia nắng mỏng manh kiểm tra vết thương của Tạ Vụ Hành, tràn đầy tự trách nói: “Ngươi thế nào rồi?”
Tạ Vụ Hành nhắm lại đôi mắt tràn đầy tơ máu, “Tốt lắm.”
*
Cấm quân nhanh chóng chuẩn bị xong, Vụ Nguyệt và Tạ Vụ Hành cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn rời núi hồi cung, về đến nơi đã là chạng vạng tối.
Lan ma ma nôn nóng chờ trước cửa Trường Hàn cung, bà không ngừng nhìn về phía con đường trước mắt, cổ như muốn dài thêm.
Sáng sớm bà nghe tin Thái tử bị ám sát, ngay trong đêm được đưa về cung chữa trị liền đứng ngồi không yên, lòng tràn đầy nhớ nhung với Vụ Nguyệt, không biết tình huống hiện tại như thế nào, bà không làm được gì cả, chỉ có thể đứng chờ ở đây.
Chờ mãi cũng thấy Vụ Nguyệt đi từ đầu kia lại, Lan ma ma nhanh chóng tiến lên đón.
“Ma ma!” Vụ Nguyệt vừa thấy Lan ma ma liền tựa như vật nhỏ thấy mẹ, cũng vội vàng xách váy chạy lại.
“Công chúa trở về rồi.” Lan ma ma kéo tay nàng, đem nàng nhìn một lượt từ đầu tới chân, tả hữu kiểm tra một phen, thấy không sao mới thả lỏng tinh thần.
Vụ Nguyệt nghẹn ngào gật đầu, Lan ma ma quan tâm làm nàng không nhịn được muốn khóc.
Lan ma ma tất nhiên biết đã xảy ra chuyện gì đó, bộ dáng uỷ khuất của Vụ Nguyệt làm bà đau đớn không thôi, “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Tầm mắt lúc này mới hướng về phía sau, Lan ma ma bất chợt thấy Tạ Vụ Hành được hai thái giám nâng về, sắc mặt tái nhợt, đầu vai thấm máu.
Bà tức khắc kinh hô ra tiếng: “Đây... đây là làm sao vậy?”
Vụ Nguyệt không kịp giải thích, phân phó người cẩn thận đỡ hắn vào trong
Đi một ngày đường, xe ngựa không tránh được xóc nảy, miệng vết thương của hắn nứt ra chảy máu đầm đìa.
Lan ma ma đỡ Tạ Vụ Hành nằm xuống, lại vội chạy đi múc nước, Vụ Nguyệt cởi bỏ xiêm y của Tạ Vụ Hành, nhìn vết máu đã thấm ra ngoài lớp băng vải, cánh môi nàng cắn chặt.
Mặt mũi Vụ Nguyệt trắng bệch giúp hắn băng bó lại một lần, thần sắc nàng nghiêm trọng, đến thở cũng không dám thở mạnh, đầu ngón tay phát lạnh. Chờ băng bó lại cho hắn xong, mồ hôi đã chảy đầy đầu.
Nàng ngẩng đầu thấy Tạ Vụ Hành vẫn nhìn mình, Vụ Nguyệt hỏi: “Đau lắm sao?”
Ánh mắt của Tạ Vụ Hành dừng lại ở đôi môi đang khép mở của Vụ Nguyệt, hơi thở ấm áp từ giữa cánh môi hồng hào phun ra, xuyên qua lớp vải quấn vết thương, đốt cháy da thịt, thấm vào mạch máu, kích thích thần kinh của hắn. Chính là cảm giác này, có thể nhiều thêm chút nữa. Nhưng nếu như nhiều quá, thì sẽ không khống chế được.
Tạ Vụ Hành lẳng lặng nhìn một lát, sau đó ngước đôi mắt trong veo lên, khóe miệng nở nụ cười an ủi: “Công chúa đừng lo lắng, ta không sao.”
Lan ma ma ở bên cạnh cũng nói: “Công chúa cứ để hắn nghỉ ngơi đã.”
Vụ Nguyệt không yên tâm dặn dò thêm mấy câu, rồi mới quay đầu theo Lan ma ma rời đi.
Trở lại tẩm điện, Vụ Nguyệt bắt đầu kể lại tường tận chuyện xảy ra ở bãi săn cho Lan ma ma nghe.
Thái tử bị ám sát, Tạ Vụ Hành trọng thương, Lan ma ma đã biết nhưng chưa tường tận, nghe Vụ Nguyệt nói rõ, đặc biệt là chuyện liên quan tới Tứ công chúa liền trở nên kinh hãi, nghĩ thôi cũng sợ, trên mặt trắng bệch không còn huyết sắc.
Công chúa chưa từng thấy qua âm mưu dơ bẩn nào, nhưng bà thì có, bà hiểu được âm mưu thật sự đằng sau là gì.
Trong cung cấm này có chuyện gì mà chưa gặp qua, nghĩ đến chuyện suýt chút nữa đã xảy ra đại hoạ, Lan ma chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trái tim không nhịn được đập thình thịch.
Lan ma ma lặng lẽ cảm tạ Thần Phật ở trong lòng, may mắn công chúa không chịu thương tổn nào, nếu không bà có chết trăm lần cũng không hết tội.
*
Đông Cung, Phủ Thái tử
Ngoài hành lang, Cố Ý Uyển bưng một bát canh đi tới, mới vừa qua góc ngoặt liền nghe thấy tiếng gầm lớn từ trong nội điện truyền ra.
“Cô hôn mê ba ngày, vừa tỉnh lại ngươi liền nói những lời này? Mấy ngày liền, cả một đội cấm quân không bắt được một tên thích khách nào, lũ phế vật!”
Tiêu Diễn xanh mặt ngồi dựa vào gối mềm, vì kích động mà chạm phải vết thương trên ngực, đau đớn kịch liệt dâng lên làm mặt hắn càng thêm âm trầm.
“Điện hạ bớt giận.” Thường Hỉ quỳ rạp dưới đất, trên trán đầy mồ hôi, “Trừ bốn kẻ đã chạy thoát, hai thích khách bị cấm quân bắt được đã cắn thuốc độc tự sát, chỉ sợ bọn chúng đều là tử sĩ, dù có bắt được cũng khó tra ra manh mối.”
Ngữ khí Tiêu Diễn lạnh lẽo, ánh mắt quét qua Thường Hỉ, “Đây là cái cớ mà thôi!”
Thường Hỉ không dám đáp lời.
Tên cầm đầu đám thích khách hôm đấy đã nói rõ, có người ở đằng sau sai khiến bọn họ vì vị trí Thái tử, như thể người đó không thể kiềm chế được muốn lấy mạng hắn, Tiêu Diễn lộ ra ánh mắt tàn độc, “Gọi Tư Đồ Thận đến cho cô.”
“Dạ!” Thường Hỉ lĩnh mệnh lui ra, lại nghe Tiêu Diễn nói tiếp: “Cả tên thái giám ở Trường Hàn cung kia nữa, cũng gọi đến đây.”
*
Tạ Vụ Hành được Thường Hỉ dẫn đến Đông Cung, đi qua một hành lang dài mới dừng bước trước chính điện.
Thường Hỉ vào trước xin chỉ thị, lúc sau mới dẫn Tạ Vụ Hành theo sau.
Tầm mắt không dấu vết của Tạ Vụ Hành lướt qua hai cánh tay vô lực rũ xuống của Tiêu Diễn, xem ra hai mũi tên của hắn bắn không tồi, Tạ Vụ Hành cong lưng hành lễ, “Nô tài khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Tiêu Diễn liếc mắt nhìn Thường Hỉ, hắn hiểu ý, khép cửa lại lui ra ngoài.
“Đem chuyện ngày ấy kể lại cho cô nghe!”
Tiêu Diễn bị thương nặng nhưng khí thế không hề bị ép xuống, cảm giác áp bức của người trên cao đè nén Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành hơi cúi đầu, giả vờ sợ hãi trong giây lát, kể lại.
“Bẩm Điện hạ, đêm đó công chúa cùng Tứ công chúa uống nhiều rượu, nô tài phụng mệnh đi lấy canh giải rượu, đến lúc trở về lại không thấy công chúa đâu nên mới hoảng loạn đi tìm, ngay cả trong rừng cũng không dám bỏ qua.”
Tiêu Diễn nghe hắn nhắc đến Vụ Nguyệt, sắc mặt càng trở nên khó coi, ngày đó thích khách đuổi tới đúng lúc, cắt ngang chuyện tốt của hắn.
Tạ Vụ Hành chú ý tới thần sắc của Tiêu Diễn, ánh mắt dần lạnh xuống, nhưng giây lát lại khôi phục bình thường, tiếp tục nói: “Nô tài chưa tìm được công chúa thì đã nghe tiếng đánh nhau nên qua xem, phát hiện thấy Điện hạ bị tập kích.”
Tiêu Diễn nhìn kĩ hắn, xong lại đánh mắt về phía vai bị thương, “Ngươi tới kịp lúc, cứu cô một mạng, nếu đao kia lệch vai một chút thì nhất định sẽ không còn toàn mạng đứng đây.”
“Muốn cô thưởng cái gì?”
Tạ Vụ Hành cung kính nói: “Nô tài không cần ban thưởng, Điện hạ cùng Công chúa đều có ân lớn đối với nô tài, chỉ cần Điện hạ không sao, nô tài không trông mong gì hơn.”
Tiêu Diễn: “Ngươi cũng là kẻ trung thành.”
“Nô tài chỉ là tận tâm tận lực làm việc.”
“Hay cho câu tận tâm tận lực” Sắc mặc Tiêu Diễn lộ vẻ khen ngợi, lại hỏi tiếp: “Ngươi có ấn tượng gì với bọn thích khách ngày ấy không?”
Tạ Vụ Hành suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Bẩm Điện hạ, nô tài không nhìn rõ bộ dáng của bọn chúng, nhưng thấy vũ khí của thích khách sử dụng tương đối kì lạ.”
“Ồ? Nói rõ ràng.”
“Thanh kiếm mà thích khách sử dụng có một cạnh trông không có gì khác biệt với một thanh kiếm bình thường, nhưng cạnh còn lại phủ đầy móc câu...” Tạ Vụ Hành dường như đang suy nghĩ nên miêu tả nó như thế nào, một lát sau mới nâng mắt lên “Trông giống răng nanh”
Những điều này Tiêu Diễn đều đã biết, nhưng thấy Tạ Vụ Hành cẩn thận lại nhạy bén như vậy liền có chút bất ngờ, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khác, “Còn có chuyện gì không?”
“Còn có một điều nữa.”
“Nói!”
“Doanh địa đều có cấm quân canh gác trong ngoài, bên trong còn có tiệc mừng công đương nhiên càng phải nghiêm ngặt hơn, nô tài ngu xuẩn trộm nghĩ, nếu muốn hành thích, tại sao lại không chọn lúc săn thú, khi đó mọi người phân tán hành động, bảo hộ cũng kém hơn, nhưng thích khách lại lựa chọn thời điểm ngay giữa bữa tiệc.”
Tạ Vụ Hành nói nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại làm Tiêu Diễn dấy lên hoài nghi, “Điểm này vốn rất bất thường, trừ phi, bọn chúng biết được điện hạ sẽ rời khỏi bữa tiệc, một mình đi đến bãi săn.”
Tiêu Diễn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thần sắc trở nên lạnh lẽo.
“Mà xem phương hướng thích khách hành động, rõ ràng là có kế hoạch trước.” Tạ Vụ Hành nhíu mày, nghĩ mãi không ra, “Điện hạ có việc nên mới đến bãi săn lúc đó, chỉ là không biết có những ai biết việc này.”
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Diễn nhất thời lộ vẻ tàn nhẫn, hắn đương nhiên sẽ không nói với ai, ngoại trừ Thường Hỉ...
Tiêu Diễn nhìn về phía Tạ Vụ Hành, “Cô cũng giống như ngươi, đi tìm Ngũ công chúa, nhìn thấy Tứ công chúa vui đùa để tỳ nữ đỡ Ngũ công chúa ra bãi săn nên mới không yên lòng, đi xem một chút.”
Tạ Vụ Hành nghe vậy thì sửng sốt, như hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện, từ khiếp sợ đến phẫn nộ, hướng Tiêu Diễn dập đầu: “Tứ công chúa cứ luôn nhắm vào công chúa, thật sự khinh người quá đáng, cứ thế này, nô tài lo công chúa sẽ gặp thương tổn.”
“Dám chỉ trích công chúa, còn không câm miệng lại!” Tiêu Diễn quát lớn.
Tiêu Diễn chỉ biết Tiêu Tịch Ninh hạ nhầm dược, cũng không biết chuyện sau đó như nào. Như vậy đều là do Tiêu Tịch Ninh làm sai, lửa giận trong ngực lại càng trướng lớn.
Nhưng cũng may là hạ sai dược, nếu không sự việc lại càng phiền toái.
Tiêu Diễn thấy Tạ Vụ Hành vẫn dập đầu, dù sao cũng đã liều chết đỡ kiếm cho hắn, đối với Vụ Nguyệt cũng coi như trung thành.
“Tứ công chúa được nuông chiều đã quen, cô sẽ dạy bảo lại nàng, ngươi yên tâm, nhất định sẽ không làm Ngũ công chúa thiệt thòi.” Tiêu Diễn nói tiếp.
Tạ Vụ Hành châm biếm trong lòng, Tiêu Diễn quả nhiên không muốn người khác biết tâm tư dơ bẩn của hắn.
Chỉ là từ đêm đó, hắn không cách nào đè nén sát ý, hắn rũ mắt, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, thì cũng thật kì quái, chẳng lẽ bọn chúng lại có thể biết trước, hay là vẫn ngày đêm mai phục ở bãi săn chờ Điện hạ sơ hở liền xuất hiện.”
Tiêu Diễn cười lạnh, trong mắt là từng đợt mây đen âm u, đương nhiên sẽ không thể biết trước nhưng quả thực là có kẻ mai phục, năm tháng ẩn nhẫn bên cạnh hắn chờ thời cơ.
“Ngươi lui xuống trước đi.”
Tiêu Diễn nhìn về phía hắn, ẩn ý nói: “Dưỡng thương cho tốt, cô sẽ còn triệu kiến ngươi.”
“Dạ!” Tạ Vụ Hành kính cẩn đáp lời, nói xong liền rời đi.
Trên đường trở nên, hai tròng mắt đen tuyền chậm rãi nâng lên, ý cười hiện đầy trên mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
*
Sáng sớm Vụ Nguyệt đã được Hoàng hậu triệu kiến, Lan ma ma đương nhiên không yên tâm nên đã đi theo nàng. Ngoài dự kiến, Hoàng hậu lại rất hoà ái, hào phóng, cầm tay nàng nói rất nhiều chuyện, còn ban thưởng vô số, sau đó mới để nàng trở về.
Lan ma ma hiểu được đây là muốn thu phục lòng người, đang muốn nhắc nhở Vụ Nguyệt không được mất cảnh giác liền nghe nàng nói: “Ma ma, đây rõ ràng là cho một cái tát đổi một viên kẹo.”
Ngày ấy nàng bị Tiêu Tịch Ninh hại ở bãi săn, bà ta làm như vậy vừa là để khoe cho người khác xem vừa để khiến nàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lan ma ma ngoài ý muốn nhìn tiểu Vụ Nguyệt, vừa rồi ở trước mặt Hoàng hậu thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn, còn tưởng rằng công chúa đơn thuần lại bị kẻ khác nói mấy câu ngọt dỗ dành mất. Xem ra sau chuyến đi săn này, công chúa đã trưởng thành hơn rất nhiều, Lan ma ma vui mừng nhưng cũng đau xót không thôi.
Công chúa của bà đã không thể vô ưu vô lo như trước nữa rồi.
Chủ tớ hai người vừa về đến Trường Hàn cung thì cũng gặp Tạ Vụ Hành đi hướng ngược lại đến.
“Sao ngươi lại ở đây?” Vụ Nguyệt bước nhanh về phía hắn, thấy Tạ Vụ Hành chỉ mặc một lớp áo mỏng liền giận.
Tạ Vụ Hành thấy tiểu công chúa trừng mình liền khẽ gọi, “Công chúa.”
“Vết thương của ngươi chưa lành đâu, sao dám ra gió vậy hả? Là lo mình bị thương chưa đủ nặng à?”
Tiếng mắng hung hăng quát vào mặt hắn, nhưng lời lẽ lại khiến hắn cảm thấy mệt mỏi toàn thân đều biết mất.
Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng giải thích: “Công chúa đừng giận, là Thái tử triệu ta đến hỏi chuyện.”
Vụ Nguyệt còn một bụng lời muốn nói ra, nghe vậy liền nuốt xuống, “Là vậy à?”
Tạ Vụ Hành cười nhẹ, lại nghe nàng sốt sắng hỏi: “Vết thương của hoàng huynh thế nào rồi?”
Khoé môi vừa kéo lên liền hạ xuống, tiểu công chúa mà biết Tiêu Diễn cũng chẳng phải loại tốt lành gì không biết sẽ thấy sao.
Tầm mắt nhìn vào gương mặt trắng bóc của Vụ Nguyệt nghĩ, nếu nàng biết chân tướng liệu còn có thể vui vẻ như vậy không.
Tạ Vụ Hành siết chặt hai hàm răng, lần đầu tiên có cảm giác không nỡ, không nỡ để tiểu công chúa ngây thơ thuần khiết bị thù hận đè ép không trở mình được như hắn.
“Điện hạ bị thương nặng, may mà đã tỉnh nên không có gì đáng ngại, hiện giờ đang điều tra chuyện thích khách.”
Đôi lông mày nhíu chặt của Vụ Nguyệt khẽ thả lỏng, “Không sao thì tốt, đợi hôm khác ta sẽ đi thăm huynh ấy.”
Tạ Vụ Hành phiền muộn trong lòng, “Điện hạ dặn ta chuyển lời cho công chúa để công chúa không phải lo lắng, nói Tứ công chúa nhất thời nghịch ngợm, Điện hạ sẽ dạy dỗ nàng ta sau.”
Lời nói tương tự nhưng chỉ cần thay đổi một chút liền sẽ có hàm ý khác.
Ai thân ai sơ cũng đã rõ ràng.
Quả nhiên, trong mắt công chúa chợt loé lên sự mất mát. Hoàng huynh cũng đứng về phía Tiêu Tịch Ninh...
“Ta biết rồi.” Vụ Nguyệt nhẹ giọng nói, ở trong lòng lại tự an ủi chính mình, hoàng huynh cùng Tiêu Tịch Ninh là huynh muội ruột thịt, hơn nữa hoàng huynh cũng quan tâm mình.
“Khụ khụ...” Tạ Vụ Hành bỗng nhiên giơ tay ôm lấy đầu vai bị thương, ho nhẹ vài tiếng.
Vụ Nguyệt xốc lại tinh thần, nhìn sắc mặt suy yếu của hắn, khẩn trương hỏi: “Miệng vết thương lại đau sao?”
Tạ Vụ Hành gật đầu. Vụ Nguyệt liền vội vàng, “Mau vào trong.”
*
Chớp mắt đã qua nửa tháng, trừ những lúc tất yếu, Vụ Nguyệt đều không cho Tạ Vụ Hành rời giường, mỗi ngày đúng giờ đều giúp hắn thay băng, mãi đến khi vết thương hoàn toàn kết vảy mới yên tâm hơn chút.
Một lần thay thuốc, Vụ Nguyệt sờ sờ vết thương đã kết vảy, nghiêm túc nhìn vào mắt Tạ Vụ Hành nói: “Tuy rằng đã lành lại, nhưng cánh tay ngươi vẫn không được dùng sức quá nhiều, nghe chưa?”
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm ngón tay nàng đặt trên lồng ngực mình, nơi bị thương vốn đã mẩn cảm, nay lại cảm thấy rõ xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay nàng truyền thẳng vào cơ thể, toả đi khắp nơi. Hắn xúc động, muốn khảm tay của nàng vào sâu trong người mình.
Vụ Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, cảnh giác: “Không được phép xé vảy ra!”
Ánh mắt Tạ Vụ Hành chớp động, “Không nhịn được thì phải làm sao bây giờ.”
Hắn thong thả trả lời, chỉ có hắn biết đầu óc hỗn loạn của hắn có bao nhiêu suy nghĩ xằng bậy.
“Nghe lời ta.” Vụ Nguyệt mềm giọng đỗ dành. Nói xong liền cúi đầu kề sát vào miệng vết thương của hắn, nhè nhẹ thổi hơi, “Nếu như ngứa, ta liền thổi cho ngươi, có được không?”
Đôi mắt Tạ Vụ Hành hỗn loạn ẩn chứa từng cơn sóng triều, hai bàn tay nắm chặt lại lộ rõ gân xanh, từ trong cổ họng chậm rãi ừ một tiếng.
“Như vậy mới ngoan.” Vụ Nguyệt vừa lòng cười rộ lên.
Đôi mắt tiểu công chúa đen trắng rõ ràng lại thuần khiết vô cùng nhìn hắn như xoá bỏ mọi sự âm u. Tạ Vụ Hành, ngươi đúng là kẻ vô sỉ.
Vụ Nguyệt dọn dẹp thuốc trị thương cùng vải băng, quay đầu đã thấy Lan ma ma vội vàng chạy tới.
“Ma ma có chuyện gì gấp sao?” Nàng khó hiểu hỏi.
Tạ Vụ Hành cũng nhìn qua.
Lan ma ma thở hổn hển, nói từng chữ: “Ta vừa mới người bên ngoài nói, Thường Hỉ công công chết rồi!”
Vụ Nguyệt khó chịu cuộn người cong như con tôm nhỏ, bất chợt cảm thấy độ ấm vô hình như có như không gần sát bụng nàng, tiểu công chúa theo bản năng vội nắm lấy, vừa ấm hơn một chút thì lại cảm giác nguồn nhiệt kia rời xa.
Vụ Nguyệt quýnh lên, tay nhỏ sờ soạng, khẩn trương nắm lấy, bắt được rồi liền ôm ghì lại, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu thoải mái, nàng dịch người đem toàn thân đều dán vào cái lò sưởi di động kia.
*
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Nguyên Võ đế đã hạ lệnh nhổ trại hồi cung.
Vụ Nguyệt nghe thấy ngoài trướng truyền đến động tĩnh, hàng mi như cánh bướm khẽ chớp, mở bừng mắt. Nến trong trướng đã sớm cháy hết, nội thất tối tăm.
Nàng ngủ say đến vậy sao, cũng khhông biết đêm qua Tạ Vụ Hành thế nào.
Vụ Nguyệt nghĩ vậy liền muốn ngồi dậy xem hắn, vừa động đậy liền phát hiện trong tay mình đang nắm thứ gì đó, kề sát vào bụng của nàng, ánh mắt Vụ Nguyệt trong bóng đêm trở nên ngơ ngẩn, vội sờ thật kĩ, là một bàn tay rất lớn, khớp xương rõ ràng.
Ngay khi Vụ Nguyệt dùng đầu ngón tay nàng lướt qua mu bàn tay kia, người bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở ra: “Công chúa dậy rồi à?”
Vụ Nguyệt xoay đầu, trong phòng vẫn chưa thắp nến, nàng không không xác định được tầm mắt của Tạ Vụ Hành, vội vàng buông tay, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sao ta lại cầm tay ngươi ngủ chứ.”
Ngay khi nàng buông bàn tay ấy ra, bụng nhỏ ngay lập tức mất đi hơi ấm, Vụ Nguyệt bất giác đưa tay mình lên che lại.
Tạ Vụ Hành nhìn nàng cười: “Ban đêm công chúa kêu lạnh, không thoải mái, sau đó liền kéo tay của ta.”
Mặt Vụ Nguyệt càng đỏ hơn, ảo não bản thân sao lại lôi kéo tay của người bệnh, để hắn làm ấm bụng cả một đêm chứ. Ngược lại là nàng, đã không chăm sóc hắn thì thôi còn không để hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Vụ Nguyệt căng thẳng ngồi dậy, nương theo những tia nắng mỏng manh kiểm tra vết thương của Tạ Vụ Hành, tràn đầy tự trách nói: “Ngươi thế nào rồi?”
Tạ Vụ Hành nhắm lại đôi mắt tràn đầy tơ máu, “Tốt lắm.”
*
Cấm quân nhanh chóng chuẩn bị xong, Vụ Nguyệt và Tạ Vụ Hành cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn rời núi hồi cung, về đến nơi đã là chạng vạng tối.
Lan ma ma nôn nóng chờ trước cửa Trường Hàn cung, bà không ngừng nhìn về phía con đường trước mắt, cổ như muốn dài thêm.
Sáng sớm bà nghe tin Thái tử bị ám sát, ngay trong đêm được đưa về cung chữa trị liền đứng ngồi không yên, lòng tràn đầy nhớ nhung với Vụ Nguyệt, không biết tình huống hiện tại như thế nào, bà không làm được gì cả, chỉ có thể đứng chờ ở đây.
Chờ mãi cũng thấy Vụ Nguyệt đi từ đầu kia lại, Lan ma ma nhanh chóng tiến lên đón.
“Ma ma!” Vụ Nguyệt vừa thấy Lan ma ma liền tựa như vật nhỏ thấy mẹ, cũng vội vàng xách váy chạy lại.
“Công chúa trở về rồi.” Lan ma ma kéo tay nàng, đem nàng nhìn một lượt từ đầu tới chân, tả hữu kiểm tra một phen, thấy không sao mới thả lỏng tinh thần.
Vụ Nguyệt nghẹn ngào gật đầu, Lan ma ma quan tâm làm nàng không nhịn được muốn khóc.
Lan ma ma tất nhiên biết đã xảy ra chuyện gì đó, bộ dáng uỷ khuất của Vụ Nguyệt làm bà đau đớn không thôi, “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Tầm mắt lúc này mới hướng về phía sau, Lan ma ma bất chợt thấy Tạ Vụ Hành được hai thái giám nâng về, sắc mặt tái nhợt, đầu vai thấm máu.
Bà tức khắc kinh hô ra tiếng: “Đây... đây là làm sao vậy?”
Vụ Nguyệt không kịp giải thích, phân phó người cẩn thận đỡ hắn vào trong
Đi một ngày đường, xe ngựa không tránh được xóc nảy, miệng vết thương của hắn nứt ra chảy máu đầm đìa.
Lan ma ma đỡ Tạ Vụ Hành nằm xuống, lại vội chạy đi múc nước, Vụ Nguyệt cởi bỏ xiêm y của Tạ Vụ Hành, nhìn vết máu đã thấm ra ngoài lớp băng vải, cánh môi nàng cắn chặt.
Mặt mũi Vụ Nguyệt trắng bệch giúp hắn băng bó lại một lần, thần sắc nàng nghiêm trọng, đến thở cũng không dám thở mạnh, đầu ngón tay phát lạnh. Chờ băng bó lại cho hắn xong, mồ hôi đã chảy đầy đầu.
Nàng ngẩng đầu thấy Tạ Vụ Hành vẫn nhìn mình, Vụ Nguyệt hỏi: “Đau lắm sao?”
Ánh mắt của Tạ Vụ Hành dừng lại ở đôi môi đang khép mở của Vụ Nguyệt, hơi thở ấm áp từ giữa cánh môi hồng hào phun ra, xuyên qua lớp vải quấn vết thương, đốt cháy da thịt, thấm vào mạch máu, kích thích thần kinh của hắn. Chính là cảm giác này, có thể nhiều thêm chút nữa. Nhưng nếu như nhiều quá, thì sẽ không khống chế được.
Tạ Vụ Hành lẳng lặng nhìn một lát, sau đó ngước đôi mắt trong veo lên, khóe miệng nở nụ cười an ủi: “Công chúa đừng lo lắng, ta không sao.”
Lan ma ma ở bên cạnh cũng nói: “Công chúa cứ để hắn nghỉ ngơi đã.”
Vụ Nguyệt không yên tâm dặn dò thêm mấy câu, rồi mới quay đầu theo Lan ma ma rời đi.
Trở lại tẩm điện, Vụ Nguyệt bắt đầu kể lại tường tận chuyện xảy ra ở bãi săn cho Lan ma ma nghe.
Thái tử bị ám sát, Tạ Vụ Hành trọng thương, Lan ma ma đã biết nhưng chưa tường tận, nghe Vụ Nguyệt nói rõ, đặc biệt là chuyện liên quan tới Tứ công chúa liền trở nên kinh hãi, nghĩ thôi cũng sợ, trên mặt trắng bệch không còn huyết sắc.
Công chúa chưa từng thấy qua âm mưu dơ bẩn nào, nhưng bà thì có, bà hiểu được âm mưu thật sự đằng sau là gì.
Trong cung cấm này có chuyện gì mà chưa gặp qua, nghĩ đến chuyện suýt chút nữa đã xảy ra đại hoạ, Lan ma chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trái tim không nhịn được đập thình thịch.
Lan ma ma lặng lẽ cảm tạ Thần Phật ở trong lòng, may mắn công chúa không chịu thương tổn nào, nếu không bà có chết trăm lần cũng không hết tội.
*
Đông Cung, Phủ Thái tử
Ngoài hành lang, Cố Ý Uyển bưng một bát canh đi tới, mới vừa qua góc ngoặt liền nghe thấy tiếng gầm lớn từ trong nội điện truyền ra.
“Cô hôn mê ba ngày, vừa tỉnh lại ngươi liền nói những lời này? Mấy ngày liền, cả một đội cấm quân không bắt được một tên thích khách nào, lũ phế vật!”
Tiêu Diễn xanh mặt ngồi dựa vào gối mềm, vì kích động mà chạm phải vết thương trên ngực, đau đớn kịch liệt dâng lên làm mặt hắn càng thêm âm trầm.
“Điện hạ bớt giận.” Thường Hỉ quỳ rạp dưới đất, trên trán đầy mồ hôi, “Trừ bốn kẻ đã chạy thoát, hai thích khách bị cấm quân bắt được đã cắn thuốc độc tự sát, chỉ sợ bọn chúng đều là tử sĩ, dù có bắt được cũng khó tra ra manh mối.”
Ngữ khí Tiêu Diễn lạnh lẽo, ánh mắt quét qua Thường Hỉ, “Đây là cái cớ mà thôi!”
Thường Hỉ không dám đáp lời.
Tên cầm đầu đám thích khách hôm đấy đã nói rõ, có người ở đằng sau sai khiến bọn họ vì vị trí Thái tử, như thể người đó không thể kiềm chế được muốn lấy mạng hắn, Tiêu Diễn lộ ra ánh mắt tàn độc, “Gọi Tư Đồ Thận đến cho cô.”
“Dạ!” Thường Hỉ lĩnh mệnh lui ra, lại nghe Tiêu Diễn nói tiếp: “Cả tên thái giám ở Trường Hàn cung kia nữa, cũng gọi đến đây.”
*
Tạ Vụ Hành được Thường Hỉ dẫn đến Đông Cung, đi qua một hành lang dài mới dừng bước trước chính điện.
Thường Hỉ vào trước xin chỉ thị, lúc sau mới dẫn Tạ Vụ Hành theo sau.
Tầm mắt không dấu vết của Tạ Vụ Hành lướt qua hai cánh tay vô lực rũ xuống của Tiêu Diễn, xem ra hai mũi tên của hắn bắn không tồi, Tạ Vụ Hành cong lưng hành lễ, “Nô tài khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Tiêu Diễn liếc mắt nhìn Thường Hỉ, hắn hiểu ý, khép cửa lại lui ra ngoài.
“Đem chuyện ngày ấy kể lại cho cô nghe!”
Tiêu Diễn bị thương nặng nhưng khí thế không hề bị ép xuống, cảm giác áp bức của người trên cao đè nén Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành hơi cúi đầu, giả vờ sợ hãi trong giây lát, kể lại.
“Bẩm Điện hạ, đêm đó công chúa cùng Tứ công chúa uống nhiều rượu, nô tài phụng mệnh đi lấy canh giải rượu, đến lúc trở về lại không thấy công chúa đâu nên mới hoảng loạn đi tìm, ngay cả trong rừng cũng không dám bỏ qua.”
Tiêu Diễn nghe hắn nhắc đến Vụ Nguyệt, sắc mặt càng trở nên khó coi, ngày đó thích khách đuổi tới đúng lúc, cắt ngang chuyện tốt của hắn.
Tạ Vụ Hành chú ý tới thần sắc của Tiêu Diễn, ánh mắt dần lạnh xuống, nhưng giây lát lại khôi phục bình thường, tiếp tục nói: “Nô tài chưa tìm được công chúa thì đã nghe tiếng đánh nhau nên qua xem, phát hiện thấy Điện hạ bị tập kích.”
Tiêu Diễn nhìn kĩ hắn, xong lại đánh mắt về phía vai bị thương, “Ngươi tới kịp lúc, cứu cô một mạng, nếu đao kia lệch vai một chút thì nhất định sẽ không còn toàn mạng đứng đây.”
“Muốn cô thưởng cái gì?”
Tạ Vụ Hành cung kính nói: “Nô tài không cần ban thưởng, Điện hạ cùng Công chúa đều có ân lớn đối với nô tài, chỉ cần Điện hạ không sao, nô tài không trông mong gì hơn.”
Tiêu Diễn: “Ngươi cũng là kẻ trung thành.”
“Nô tài chỉ là tận tâm tận lực làm việc.”
“Hay cho câu tận tâm tận lực” Sắc mặc Tiêu Diễn lộ vẻ khen ngợi, lại hỏi tiếp: “Ngươi có ấn tượng gì với bọn thích khách ngày ấy không?”
Tạ Vụ Hành suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Bẩm Điện hạ, nô tài không nhìn rõ bộ dáng của bọn chúng, nhưng thấy vũ khí của thích khách sử dụng tương đối kì lạ.”
“Ồ? Nói rõ ràng.”
“Thanh kiếm mà thích khách sử dụng có một cạnh trông không có gì khác biệt với một thanh kiếm bình thường, nhưng cạnh còn lại phủ đầy móc câu...” Tạ Vụ Hành dường như đang suy nghĩ nên miêu tả nó như thế nào, một lát sau mới nâng mắt lên “Trông giống răng nanh”
Những điều này Tiêu Diễn đều đã biết, nhưng thấy Tạ Vụ Hành cẩn thận lại nhạy bén như vậy liền có chút bất ngờ, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khác, “Còn có chuyện gì không?”
“Còn có một điều nữa.”
“Nói!”
“Doanh địa đều có cấm quân canh gác trong ngoài, bên trong còn có tiệc mừng công đương nhiên càng phải nghiêm ngặt hơn, nô tài ngu xuẩn trộm nghĩ, nếu muốn hành thích, tại sao lại không chọn lúc săn thú, khi đó mọi người phân tán hành động, bảo hộ cũng kém hơn, nhưng thích khách lại lựa chọn thời điểm ngay giữa bữa tiệc.”
Tạ Vụ Hành nói nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại làm Tiêu Diễn dấy lên hoài nghi, “Điểm này vốn rất bất thường, trừ phi, bọn chúng biết được điện hạ sẽ rời khỏi bữa tiệc, một mình đi đến bãi săn.”
Tiêu Diễn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thần sắc trở nên lạnh lẽo.
“Mà xem phương hướng thích khách hành động, rõ ràng là có kế hoạch trước.” Tạ Vụ Hành nhíu mày, nghĩ mãi không ra, “Điện hạ có việc nên mới đến bãi săn lúc đó, chỉ là không biết có những ai biết việc này.”
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Diễn nhất thời lộ vẻ tàn nhẫn, hắn đương nhiên sẽ không nói với ai, ngoại trừ Thường Hỉ...
Tiêu Diễn nhìn về phía Tạ Vụ Hành, “Cô cũng giống như ngươi, đi tìm Ngũ công chúa, nhìn thấy Tứ công chúa vui đùa để tỳ nữ đỡ Ngũ công chúa ra bãi săn nên mới không yên lòng, đi xem một chút.”
Tạ Vụ Hành nghe vậy thì sửng sốt, như hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện, từ khiếp sợ đến phẫn nộ, hướng Tiêu Diễn dập đầu: “Tứ công chúa cứ luôn nhắm vào công chúa, thật sự khinh người quá đáng, cứ thế này, nô tài lo công chúa sẽ gặp thương tổn.”
“Dám chỉ trích công chúa, còn không câm miệng lại!” Tiêu Diễn quát lớn.
Tiêu Diễn chỉ biết Tiêu Tịch Ninh hạ nhầm dược, cũng không biết chuyện sau đó như nào. Như vậy đều là do Tiêu Tịch Ninh làm sai, lửa giận trong ngực lại càng trướng lớn.
Nhưng cũng may là hạ sai dược, nếu không sự việc lại càng phiền toái.
Tiêu Diễn thấy Tạ Vụ Hành vẫn dập đầu, dù sao cũng đã liều chết đỡ kiếm cho hắn, đối với Vụ Nguyệt cũng coi như trung thành.
“Tứ công chúa được nuông chiều đã quen, cô sẽ dạy bảo lại nàng, ngươi yên tâm, nhất định sẽ không làm Ngũ công chúa thiệt thòi.” Tiêu Diễn nói tiếp.
Tạ Vụ Hành châm biếm trong lòng, Tiêu Diễn quả nhiên không muốn người khác biết tâm tư dơ bẩn của hắn.
Chỉ là từ đêm đó, hắn không cách nào đè nén sát ý, hắn rũ mắt, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, thì cũng thật kì quái, chẳng lẽ bọn chúng lại có thể biết trước, hay là vẫn ngày đêm mai phục ở bãi săn chờ Điện hạ sơ hở liền xuất hiện.”
Tiêu Diễn cười lạnh, trong mắt là từng đợt mây đen âm u, đương nhiên sẽ không thể biết trước nhưng quả thực là có kẻ mai phục, năm tháng ẩn nhẫn bên cạnh hắn chờ thời cơ.
“Ngươi lui xuống trước đi.”
Tiêu Diễn nhìn về phía hắn, ẩn ý nói: “Dưỡng thương cho tốt, cô sẽ còn triệu kiến ngươi.”
“Dạ!” Tạ Vụ Hành kính cẩn đáp lời, nói xong liền rời đi.
Trên đường trở nên, hai tròng mắt đen tuyền chậm rãi nâng lên, ý cười hiện đầy trên mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
*
Sáng sớm Vụ Nguyệt đã được Hoàng hậu triệu kiến, Lan ma ma đương nhiên không yên tâm nên đã đi theo nàng. Ngoài dự kiến, Hoàng hậu lại rất hoà ái, hào phóng, cầm tay nàng nói rất nhiều chuyện, còn ban thưởng vô số, sau đó mới để nàng trở về.
Lan ma ma hiểu được đây là muốn thu phục lòng người, đang muốn nhắc nhở Vụ Nguyệt không được mất cảnh giác liền nghe nàng nói: “Ma ma, đây rõ ràng là cho một cái tát đổi một viên kẹo.”
Ngày ấy nàng bị Tiêu Tịch Ninh hại ở bãi săn, bà ta làm như vậy vừa là để khoe cho người khác xem vừa để khiến nàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lan ma ma ngoài ý muốn nhìn tiểu Vụ Nguyệt, vừa rồi ở trước mặt Hoàng hậu thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn, còn tưởng rằng công chúa đơn thuần lại bị kẻ khác nói mấy câu ngọt dỗ dành mất. Xem ra sau chuyến đi săn này, công chúa đã trưởng thành hơn rất nhiều, Lan ma ma vui mừng nhưng cũng đau xót không thôi.
Công chúa của bà đã không thể vô ưu vô lo như trước nữa rồi.
Chủ tớ hai người vừa về đến Trường Hàn cung thì cũng gặp Tạ Vụ Hành đi hướng ngược lại đến.
“Sao ngươi lại ở đây?” Vụ Nguyệt bước nhanh về phía hắn, thấy Tạ Vụ Hành chỉ mặc một lớp áo mỏng liền giận.
Tạ Vụ Hành thấy tiểu công chúa trừng mình liền khẽ gọi, “Công chúa.”
“Vết thương của ngươi chưa lành đâu, sao dám ra gió vậy hả? Là lo mình bị thương chưa đủ nặng à?”
Tiếng mắng hung hăng quát vào mặt hắn, nhưng lời lẽ lại khiến hắn cảm thấy mệt mỏi toàn thân đều biết mất.
Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng giải thích: “Công chúa đừng giận, là Thái tử triệu ta đến hỏi chuyện.”
Vụ Nguyệt còn một bụng lời muốn nói ra, nghe vậy liền nuốt xuống, “Là vậy à?”
Tạ Vụ Hành cười nhẹ, lại nghe nàng sốt sắng hỏi: “Vết thương của hoàng huynh thế nào rồi?”
Khoé môi vừa kéo lên liền hạ xuống, tiểu công chúa mà biết Tiêu Diễn cũng chẳng phải loại tốt lành gì không biết sẽ thấy sao.
Tầm mắt nhìn vào gương mặt trắng bóc của Vụ Nguyệt nghĩ, nếu nàng biết chân tướng liệu còn có thể vui vẻ như vậy không.
Tạ Vụ Hành siết chặt hai hàm răng, lần đầu tiên có cảm giác không nỡ, không nỡ để tiểu công chúa ngây thơ thuần khiết bị thù hận đè ép không trở mình được như hắn.
“Điện hạ bị thương nặng, may mà đã tỉnh nên không có gì đáng ngại, hiện giờ đang điều tra chuyện thích khách.”
Đôi lông mày nhíu chặt của Vụ Nguyệt khẽ thả lỏng, “Không sao thì tốt, đợi hôm khác ta sẽ đi thăm huynh ấy.”
Tạ Vụ Hành phiền muộn trong lòng, “Điện hạ dặn ta chuyển lời cho công chúa để công chúa không phải lo lắng, nói Tứ công chúa nhất thời nghịch ngợm, Điện hạ sẽ dạy dỗ nàng ta sau.”
Lời nói tương tự nhưng chỉ cần thay đổi một chút liền sẽ có hàm ý khác.
Ai thân ai sơ cũng đã rõ ràng.
Quả nhiên, trong mắt công chúa chợt loé lên sự mất mát. Hoàng huynh cũng đứng về phía Tiêu Tịch Ninh...
“Ta biết rồi.” Vụ Nguyệt nhẹ giọng nói, ở trong lòng lại tự an ủi chính mình, hoàng huynh cùng Tiêu Tịch Ninh là huynh muội ruột thịt, hơn nữa hoàng huynh cũng quan tâm mình.
“Khụ khụ...” Tạ Vụ Hành bỗng nhiên giơ tay ôm lấy đầu vai bị thương, ho nhẹ vài tiếng.
Vụ Nguyệt xốc lại tinh thần, nhìn sắc mặt suy yếu của hắn, khẩn trương hỏi: “Miệng vết thương lại đau sao?”
Tạ Vụ Hành gật đầu. Vụ Nguyệt liền vội vàng, “Mau vào trong.”
*
Chớp mắt đã qua nửa tháng, trừ những lúc tất yếu, Vụ Nguyệt đều không cho Tạ Vụ Hành rời giường, mỗi ngày đúng giờ đều giúp hắn thay băng, mãi đến khi vết thương hoàn toàn kết vảy mới yên tâm hơn chút.
Một lần thay thuốc, Vụ Nguyệt sờ sờ vết thương đã kết vảy, nghiêm túc nhìn vào mắt Tạ Vụ Hành nói: “Tuy rằng đã lành lại, nhưng cánh tay ngươi vẫn không được dùng sức quá nhiều, nghe chưa?”
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm ngón tay nàng đặt trên lồng ngực mình, nơi bị thương vốn đã mẩn cảm, nay lại cảm thấy rõ xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay nàng truyền thẳng vào cơ thể, toả đi khắp nơi. Hắn xúc động, muốn khảm tay của nàng vào sâu trong người mình.
Vụ Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, cảnh giác: “Không được phép xé vảy ra!”
Ánh mắt Tạ Vụ Hành chớp động, “Không nhịn được thì phải làm sao bây giờ.”
Hắn thong thả trả lời, chỉ có hắn biết đầu óc hỗn loạn của hắn có bao nhiêu suy nghĩ xằng bậy.
“Nghe lời ta.” Vụ Nguyệt mềm giọng đỗ dành. Nói xong liền cúi đầu kề sát vào miệng vết thương của hắn, nhè nhẹ thổi hơi, “Nếu như ngứa, ta liền thổi cho ngươi, có được không?”
Đôi mắt Tạ Vụ Hành hỗn loạn ẩn chứa từng cơn sóng triều, hai bàn tay nắm chặt lại lộ rõ gân xanh, từ trong cổ họng chậm rãi ừ một tiếng.
“Như vậy mới ngoan.” Vụ Nguyệt vừa lòng cười rộ lên.
Đôi mắt tiểu công chúa đen trắng rõ ràng lại thuần khiết vô cùng nhìn hắn như xoá bỏ mọi sự âm u. Tạ Vụ Hành, ngươi đúng là kẻ vô sỉ.
Vụ Nguyệt dọn dẹp thuốc trị thương cùng vải băng, quay đầu đã thấy Lan ma ma vội vàng chạy tới.
“Ma ma có chuyện gì gấp sao?” Nàng khó hiểu hỏi.
Tạ Vụ Hành cũng nhìn qua.
Lan ma ma thở hổn hển, nói từng chữ: “Ta vừa mới người bên ngoài nói, Thường Hỉ công công chết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.