Chương 18: Hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm chặt đến không còn kẽ hở
Chi Đông
11/03/2024
Vừa hết giờ Thìn cũng là lúc bãi triều, văn võ bá quan lần lượt rời khỏi Kim Loan điện, Thường Hỉ đi theo Tiêu Diễn về hướng Văn Hoa điện.
“Điện hạ, lần này Tứ Hoàng tử giở trò trước mặt văn võ bá quan, chèn ép người quả thật càn rỡ.” Thường Hỉ hạ giọng, lạnh lùng nói.
Tiêu Diễn vẫn giữ nụ cười ấm áp bên môi, chỉ là trong mắt ẩn chứa sương mù khiến người khác sợ hãi.
“Hoàng huynh xin dừng bước.”
Thường Hỉ xoay người, nhìn thấy người tới liền khom lưng, “Bái kiến Tứ hoàng tử điện hạ!”
Tiêu Diễn nhàn nhạt nhìn hắn, “Tứ đệ.”
“Chuyện vừa rồi ở trước điện, mong hoàng huynh đừng trách” Tiêu Giác cùng Tiêu Diễn có khuôn mặt giống nhau vài phần, nhưng vị tứ hoàng tử này ánh mắt ngạo nghễ, thần sắc cũng lộ rõ vẻ kiêu căng.
“Cuộc săn bắn mùa thu này vốn là do hoàng hung phụ trách, nhưng thần đệ lại lo lắng gần đây hoàng huynh bận rộn” Tiêu Giác hơi dừng, nghĩ nghĩ lại nói tiếp, “Hơn nữa nghe thái y nói, thân thể hoàng huynh không thể vất vả quá độ, nên mới cả gan cùng chia sẻ ưu phiền.”
Tiêu Diễn tỏ vẻ không sao cả, cười gật đầu: “Đệ nghĩ như vậy, cô rất mừng.”
Tiêu Giác liếc mắt nhìn cánh tay Tiêu Diễn vỗ vỗ lên vai mình, “Hoàng huynh không trách đệ là được rồi!”
“Đương nhiên”, nói xong liền quay đầu đi thẳng.
“Điện hạ cứ bỏ qua như vậy sao?”
Tiêu Diễn khinh thường cười, “Chó không sủa mới khó bắt, một cuộc săn thú thôi mà, hắn muốn quản thì cứ để hắn quản.”
Thái giám canh gác ngoài Văn Hoa điện nhìn thấy Tiêu Diễn tới gần liền cúi người hành lễ.
Hắn đi vào trong thì liền có người bẩm báo, “Hôm trước điện hạ cho người đi mời tiên sinh khắc mặc ngọc, hiện đồ đã ở trong điện ạ.”
Tiêu Diễn nhàn nhạt ừ một tiếng, Thường Hỉ hướng người kia nói, “Ngươi lui xuống đi!”
Thái tử bước vào chính điện, trên bàn sách bằng gỗ tử đàn đã đặt sẵn một chiếc hộp tinh xảo, hắn đi qua mở nắp, bên trong là một chiếc nghiên mực đen tuyền, cầm lên trước ánh nắng, mới phát hiện thế mà lại là một khối ngọc hoàn toàn trong suốt.
“Điện hạ, có cần nô tài đem tặng Ngọc Thấu cung không ạ?” Thường Hỉ hỏi
Tiêu Diễn cầm nghiên mực trong tay thưởng thức một lúc lâu, loại ngọc này trơn bóng rất có xúc cảm, làm hắn nhớ tới cần cổ trắng nõn suýt nữa đã chạm được vào hôm đấy.
“Đưa đến Trường Hàn cung!”
“Tại sao chứ?!” Âm thanh mềm mại bất chợt vang lên đánh gãy suy nghĩ của hai người trong phòng.
Thường Hỉ quay lại liền thấy một bộ cung trang bằng vải sa được trang trí tinh xảo, hắn vội khom người: “Bái kiến Tứ công chúa!”
Tiêu Tịch Ninh mở to mắt, thập phần bất mãn nói: “Hoàng huynh rõ ràng đã đồng ý tặng cho muội, dựa vào cái gì lại đem cho nha đầu trong lãnh cung kia.”
Biết được huynh trưởng muốn tặng nghiên mực, nàng gấp gáp đến tận đây, không nghĩ tới còn chưa bước tới cửa đã nghe huynh nói muốn tặng cho Trường Hàn cung, nàng có thể không tức giận sao?
Hơn nữa mấy ngày nay nàng còn nghe nói, hoàng huynh rất quan tâm Trường Hàn cung, chỉ là một cái công chúa không được sủng ái, sao có thể để hoàng huynh nhọc lòng?
Tiêu Tịch Ninh càng nghĩ càng bất mãn.
“Hoàng huynh thấy trên này có vết rạn, là thứ phế phẩn, nên mới đưa đến Trường Hàn cung.” Tiêu Diễn cười đem nghiên mực trong tay thả về hộp, đưa mắt bảo Thường Hỉ cầm xuống.
Tiêu Tịch Ninh đương nhiên không tin, tay nghề của Quý tiên sinh nổi danh thiên hạ, sao có thể làm ra phế phẩm, hoàng huynh rõ ràng tìm bừa cái lý do.
Nàng ngăn bước Thường Hỉ, không buông tha nói, “Vết rạn ở đâu, muội cũng muốn xem thử.”
“Chuyện này...” Thường hỉ lộ rõ vẻ khó xử.
Tiêu Diễn nhăn mày, bất đắc dĩ dỗ dành: “Một cái phế phẩm có gì đẹp chứ, hoàng huynh lại tìm một cái khác tốt hơn cho muội.”
“Kể cả có là phế phẩm, cũng không tới lượt nha đầu ở Trường Hàn cung kia.” Tiêu Tịch Ninh vốn đã quen được nuông chiều tràn đầy khinh thường nói.
“Tịch Ninh!” Thanh âm Tiêu Diễn hơi trầm xuống.
Tiêu Tịch Ninh thấy huynh trưởng không vui, cũng không dám chống đối, nhưng trong lòng nàng vẫn khó chịu, nổi giận nói: “Muội đi tìm hoàng tẩu, huynh khi dễ muội!”
Thường Hỉ nhìn theo bóng dáng công chúa chạy đi, lo lắng hỏi: “Tính tình của Tứ công chúa như vậy, chỉ sợ không dễ dàng bỏ qua.”
“Tính tình trẻ con mà thôi.” Tiêu Diễn không để bụng
“Vậy còn nghiên mực...”
“Cứ đưa đi đi!”
Tiêu Diễn vân vê ngọc ban chỉ trong tay, trong lòng có chút suy tư, Tiêu Tịch Ninh có thể đến chỗ Phụ hoàng nháo một phen, cũng có thể đến chỗ Vụ Nguyệt nói mấy câu. Nếu là Phụ hoàng thì hỏi qua loa vài câu là xong, nhưng còn người kia...
Tiểu cô nương kính yêu hắn, nhưng cũng rất câu nệ cẩn thận, hắn cũng muốn xem thử, nếu chịu uất ức liệu nàng có đến tìm hắn che chở không.
*
“Tạ Vụ Hành, ta nói mấy lần rồi, chữ Nguyệt có hai nét hoành (1) chứ không phải là ba.”
Lan ma ma ngồi thêu quần áo ở hành lang, nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh của thiếu nữ, trong lời nói còn hàm chứa tức giấc, bà không nhịn được nhìn mấy lần.
Sau ngày hôm ấy, Vụ Nguyệt thật sự dạy hắn viết.
Nhưng Tạ Vụ Hành vốn biết chữ.
Cái bàn rộng vỏn vẹn ba thước, hai người cùng nhau đứng, vóc dáng Vụ Nguyệt bé nhỏ nhưng khí thế lại rất lớn, cằm nàng hếch lên, trừng mắt nhìn người trước mặt, một tay còn đang chỉ vào tờ giấy Tuyên trên bàn.
“Ngươi nhìn đi, lại viết sai rồi!”
Mà thiếu niên không nói lời nào, im lặng nghe dạy bảo.
Lan ma ma cảm thấy rất thú vị, cười cười, bà thu hồi tầm mắt nhưng lại cảm giác Tạ Vụ Hành như đang cười. Bà chăm chú nhìn lại lần nữa thì thấy sắc mặt hắn vẫn vô cảm như cũ, chẳng lẽ bà hoa mắt sao.
Truyện chỉ đăng tải trên wattpad @babyboo0902, tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
“Lan ma ma”
Nghe thấy tiếng gọi Lan ma ma liền ngước mắt lên nhìn, người tới là Thường Hỉ, trong lòng bà liền khẩn trương, vội tươi cười tiến lên đón.
“Sao Thường Hỉ công công lại tới tận đây thế này.”
Hắn cười nói: “Điện hạ sai ta đến tặng quà cho công chúa.”
Hắn hướng mắt vào trong điện: “Công chúa ở trong sao?”
Lan ma ma vốn định đối phó cho qua nói công chúa không ở trong, nhưng âm thanh bực bội của Vụ Nguyệt đã truyền ra trước: “Tạ Vụ Hành!”
Ở bên trong, Tạ Vụ Hành bất lực rũ mắt, “Công chúa, có ta đây!”
Hắn giả ngu, nếu như thực sự đứng luyện chữ thì chả có gì thú vị, nhưng làm công chúa tức giận đỏ mặt thì rất vui.
Vụ Nguyệt thấy hắn cũng rất nỗ lực nên không đành lòng trách cứ, nhụt chí hỏi: “Ngươi đã nhớ kĩ chưa?”
“Nhớ rồi ạ!” Tạ Vụ Hành thấy thỏ con đã đỏ cả mắt rồi nên đành thu liễm tính xấu, dỗ nàng, nếu không thỏ con lại khóc mất, mặc dù khóc cũng rất xinh đẹp.
“Vậy ngươi nói lại, phải viết như thế nào.” Vụ Nguyệt xoay đầu nhìn tờ giấy, muốn hắn cẩn thận nói lại lần nữa.
Tạ Vụ Hành nhìn vành tai trắng nõn của nàng, tựa hồ còn mịn màng hơn bánh bao, hắn cố ý đến gần hơn, “Chữ Vụ phía trên là chữ Vũ (雾 phía trên là 雨), chữ Nguyệt chỉ có 2 nét hoành (玥)”
Bên tai nàng có hơi thở quét qua, hơi ngưa ngứa, Vụ Nguyệt vô thức đưa tay lên xoa lỗ tai, khen ngợi nói: “Đúng rồi!”
Nghiêm túc một cách kì lạ. Tạ Vụ Hành cười thầm trong bụng.
Hắn liếc mắt thấy Thường Hỉ đang từ hành lang đến hần, liền hơi cúi người, đuôi mắt cũng nhíu lạ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, Thường Hỉ công công tới.”
Vụ Nguyệt xoay người nhỉn ra cửa, đúng lúc Thường Hỉ cũng bước vào, hướng nàng khom người: “Nô tài bái kiến công chúa!”
Vụ Nguyệt giơ tay vẫy hắn, “Công công không cần đa lễ!”
Đợi Thường Hỉ đứng dậy, nàng hỏi tiếp: “Không biết công công tới đây có chuyện gì?”
Thường Hỉ cười đem hộp gỗ trong tay dâng lên, “Điện hạ mới có được một chiếc nghiên mực tốt, là điêu khắc từ mặc ngọc, nghĩ ngọc nghiên thích hợp cho nữ tử, liền đặc biệt sai nô tài đến tặng cho công chúa.”
Thời gian này Trường Hàn cung thu không ít đồ, nhất là lễ vật của Thái tử, Vụ Nguyệt vừa mừng vừa lo, mới đầu nàng còn yên lặng nhận, nghĩ sau này nhất định phải báo đáp, thế nhưng nhìn tình hình trước mắt, nàng có sống thêm một đời cũng báo không nổi.
Thường Hỉ nhìn thấu suy nghĩ của Vụ Nguyệt, trấn an nói: Điện hạ nói, huynh muội đối tốt với nhau không cần phải phân rõ ràng như vậy, công chúa không cần phải ngại, điện hạ làm huynh trưởng cũng thấy yên lòng.”
Trong mắt Tạ Vụ Hành xẹt qua ý cười mỉa mai, Tiêu Diễn mà thật sự quan tâm tình thủ túc sao.
Nói như vậy cũng chỉ lừa được công chúa không có tâm nhãn, tròng mắt đen tuyền nhìn Vụ Nguyệt, quả nhiên hắn thấy được một gương mặt vừa cảm động vừa sùng bái. Mắt hắn cũng lạnh đi vài phần.
Thường Hỉ cũng không ở lâu, tặng đồ xong cũng đi luôn.
Vụ Nguyệt xem kĩ nghiên mực trong tay, nàng trước nay chưa từng thấy qua thứ tốt như vậy, ngọc tốt được điêu khắc tỉ mỉ, sờ vào không thấy lạnh lẽo mà rất mát mẻ, nàng cầm trong tay cũng sợ không cẩn thận làm hỏng mất.
Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn, mắt không còn chút ánh sáng nào. Tiểu công chúa cũng thật dễ dàng dời sự chú ý cho người khác.
Một lúc sau, Vụ Nguyệt mới quay sang thúc giục hắn: “Ngươi nói đã nhớ rõ thì mau viết lại cho ta xem.”
Tạ Vụ Hành nhấc bút, chấm chút mực liền thuần thục viết vài nét trên giấy,
Vụ Nguyệt chớp mắt thấy hắn đã viết xong, liền nhìn lại lần nữa, chớp mắt kinh ngạc.
Tên của nàng được viết trên giấy, từng nét đều khí khái, thanh mảnh mà có lực.
Vụ Nguyệt ngở ngẩn nhìn Tạ Vụ Hành: “Ngươi... làm sao ngươi lại viết được như vậy?”
Rõ ràng vừa rồi nét chữ còn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tạ Vụ Hành thấy tiểu công chúa cuối cùng cũng nhìn thẳng về phía mình, không nhanh không chậm ừ một tiếng, “Cứ viết thôi, xấu lắm sao?”
Sao có thể xấu chứ, so với nàng viết còn đẹp hơn, Vụ Nguyệt cúi đầu nhìn kĩ một lần nữa.
Tạ Vụ Hành gõ nhẹ cán bút trong tay, vài giọt mực theo đầu bút chảy xuống, nháy mắt đã bao phủ mấy chữ vừa viết trên giấy.
“A!” Vụ Nguyệt nhìn mấy vết mực loang trên giấy, nhất thời ngơ ngẩn.
Nhìn lại mấy chữ xiêu vẹo hắn viết lúc nãy, nàng không xác định được đâu mới là chữ hắn vừa mới viết,
Vụ Nguyệt dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay hắn, “Ngươi viết lại lần nữa cho ta xem.”
Tạ Vụ Hành nhấc bút, thấy Vụ Nguyệt vẫn cầm nghiên mực kia trong tay thì cảm thấy không còn thú vị nữa, không muốn tốn thời gian bồi tiểu công chúa luyện chữ. Hắn vuốt nhẹ cán bút trong tay, vu vơ hỏi: “Công chúa thích nghiên mực này lắm sao?”
“Ừm.” Vụ Nguyệt không phát giác ra điểm nào không đúng, gật mạnh đầu, còn vui vẻ nói với Tạ Vụ Hành, “Thái tử ca ca thật sự rất tốt.”
Tạ Vụ Hành không đáp, bàn tay cầm bút dùng sức nắm chặt, trong lòng trào phúng cười, đối với ai cũng nhiệt tình, đối với ai cũng nói nói cười cười.
Hắn sớm nên biết trong lòng của công chúa thì ai cũng như ai!
Tạ Vụ Hành nhàn nhạt nghĩ, hắn thả lỏng tay, xoay nhẹ cán bút, hỏi: “Công chúa, ta cầm bút như vậy có đúng không?”
Vụ Nguyệt liếc mắt nhìn tay hắn, mày liễu liền nhíu lại: “Đương nhiên không đúng, phải cầm vào đốt thứ nhất của ngón tay.”
“Như này sao?” Tạ Vụ Hành cử động tay một chút.
Vụ Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nàng khẳng định hai chữ kia chắc chắn là do nàng hoa mắt nhìn lầm.
thấy Tạ Vụ Hành loay hoay mãi vẫn cầm không đúng, Vụ Nguyệt đặt nghiên mực xuống, cầm lấy tay hắn, tay còn lại chỉ từng chút một, giúp người trước mặt cầm đúng thì thôi.
“Phải như này, đốt ngón tay đặt ở đây.” Đôi lông mi mềm mại khẽ rủ xuống, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên tay hắn.
Tạ Vụ Hành khẽ đáp ứng, ánh mắt liếc về phía nghiên mực bị bỏ rơi ở góc bàn kia,
Tiểu công chúa vừa rồi đem thứ chướng mắt kia nâng niu trong lòng bàn tay, còn tỏ vẻ rất trân quý.
Hắn cố ý thả lỏng gân cốt, tiểu Vụ Nguyệt càng khẩn trương hơn. Bàn tay nhỏ xinh của tiểu công chúa nắm lấy tay hắn, hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm chặt đến không còn kẽ hở, xương ngón tay cứng rắn bị sự mềm mại bao lấy, tưởng chừng như có thể hoà làm một.
(1) Nét hoành: nét ngang
“Điện hạ, lần này Tứ Hoàng tử giở trò trước mặt văn võ bá quan, chèn ép người quả thật càn rỡ.” Thường Hỉ hạ giọng, lạnh lùng nói.
Tiêu Diễn vẫn giữ nụ cười ấm áp bên môi, chỉ là trong mắt ẩn chứa sương mù khiến người khác sợ hãi.
“Hoàng huynh xin dừng bước.”
Thường Hỉ xoay người, nhìn thấy người tới liền khom lưng, “Bái kiến Tứ hoàng tử điện hạ!”
Tiêu Diễn nhàn nhạt nhìn hắn, “Tứ đệ.”
“Chuyện vừa rồi ở trước điện, mong hoàng huynh đừng trách” Tiêu Giác cùng Tiêu Diễn có khuôn mặt giống nhau vài phần, nhưng vị tứ hoàng tử này ánh mắt ngạo nghễ, thần sắc cũng lộ rõ vẻ kiêu căng.
“Cuộc săn bắn mùa thu này vốn là do hoàng hung phụ trách, nhưng thần đệ lại lo lắng gần đây hoàng huynh bận rộn” Tiêu Giác hơi dừng, nghĩ nghĩ lại nói tiếp, “Hơn nữa nghe thái y nói, thân thể hoàng huynh không thể vất vả quá độ, nên mới cả gan cùng chia sẻ ưu phiền.”
Tiêu Diễn tỏ vẻ không sao cả, cười gật đầu: “Đệ nghĩ như vậy, cô rất mừng.”
Tiêu Giác liếc mắt nhìn cánh tay Tiêu Diễn vỗ vỗ lên vai mình, “Hoàng huynh không trách đệ là được rồi!”
“Đương nhiên”, nói xong liền quay đầu đi thẳng.
“Điện hạ cứ bỏ qua như vậy sao?”
Tiêu Diễn khinh thường cười, “Chó không sủa mới khó bắt, một cuộc săn thú thôi mà, hắn muốn quản thì cứ để hắn quản.”
Thái giám canh gác ngoài Văn Hoa điện nhìn thấy Tiêu Diễn tới gần liền cúi người hành lễ.
Hắn đi vào trong thì liền có người bẩm báo, “Hôm trước điện hạ cho người đi mời tiên sinh khắc mặc ngọc, hiện đồ đã ở trong điện ạ.”
Tiêu Diễn nhàn nhạt ừ một tiếng, Thường Hỉ hướng người kia nói, “Ngươi lui xuống đi!”
Thái tử bước vào chính điện, trên bàn sách bằng gỗ tử đàn đã đặt sẵn một chiếc hộp tinh xảo, hắn đi qua mở nắp, bên trong là một chiếc nghiên mực đen tuyền, cầm lên trước ánh nắng, mới phát hiện thế mà lại là một khối ngọc hoàn toàn trong suốt.
“Điện hạ, có cần nô tài đem tặng Ngọc Thấu cung không ạ?” Thường Hỉ hỏi
Tiêu Diễn cầm nghiên mực trong tay thưởng thức một lúc lâu, loại ngọc này trơn bóng rất có xúc cảm, làm hắn nhớ tới cần cổ trắng nõn suýt nữa đã chạm được vào hôm đấy.
“Đưa đến Trường Hàn cung!”
“Tại sao chứ?!” Âm thanh mềm mại bất chợt vang lên đánh gãy suy nghĩ của hai người trong phòng.
Thường Hỉ quay lại liền thấy một bộ cung trang bằng vải sa được trang trí tinh xảo, hắn vội khom người: “Bái kiến Tứ công chúa!”
Tiêu Tịch Ninh mở to mắt, thập phần bất mãn nói: “Hoàng huynh rõ ràng đã đồng ý tặng cho muội, dựa vào cái gì lại đem cho nha đầu trong lãnh cung kia.”
Biết được huynh trưởng muốn tặng nghiên mực, nàng gấp gáp đến tận đây, không nghĩ tới còn chưa bước tới cửa đã nghe huynh nói muốn tặng cho Trường Hàn cung, nàng có thể không tức giận sao?
Hơn nữa mấy ngày nay nàng còn nghe nói, hoàng huynh rất quan tâm Trường Hàn cung, chỉ là một cái công chúa không được sủng ái, sao có thể để hoàng huynh nhọc lòng?
Tiêu Tịch Ninh càng nghĩ càng bất mãn.
“Hoàng huynh thấy trên này có vết rạn, là thứ phế phẩn, nên mới đưa đến Trường Hàn cung.” Tiêu Diễn cười đem nghiên mực trong tay thả về hộp, đưa mắt bảo Thường Hỉ cầm xuống.
Tiêu Tịch Ninh đương nhiên không tin, tay nghề của Quý tiên sinh nổi danh thiên hạ, sao có thể làm ra phế phẩm, hoàng huynh rõ ràng tìm bừa cái lý do.
Nàng ngăn bước Thường Hỉ, không buông tha nói, “Vết rạn ở đâu, muội cũng muốn xem thử.”
“Chuyện này...” Thường hỉ lộ rõ vẻ khó xử.
Tiêu Diễn nhăn mày, bất đắc dĩ dỗ dành: “Một cái phế phẩm có gì đẹp chứ, hoàng huynh lại tìm một cái khác tốt hơn cho muội.”
“Kể cả có là phế phẩm, cũng không tới lượt nha đầu ở Trường Hàn cung kia.” Tiêu Tịch Ninh vốn đã quen được nuông chiều tràn đầy khinh thường nói.
“Tịch Ninh!” Thanh âm Tiêu Diễn hơi trầm xuống.
Tiêu Tịch Ninh thấy huynh trưởng không vui, cũng không dám chống đối, nhưng trong lòng nàng vẫn khó chịu, nổi giận nói: “Muội đi tìm hoàng tẩu, huynh khi dễ muội!”
Thường Hỉ nhìn theo bóng dáng công chúa chạy đi, lo lắng hỏi: “Tính tình của Tứ công chúa như vậy, chỉ sợ không dễ dàng bỏ qua.”
“Tính tình trẻ con mà thôi.” Tiêu Diễn không để bụng
“Vậy còn nghiên mực...”
“Cứ đưa đi đi!”
Tiêu Diễn vân vê ngọc ban chỉ trong tay, trong lòng có chút suy tư, Tiêu Tịch Ninh có thể đến chỗ Phụ hoàng nháo một phen, cũng có thể đến chỗ Vụ Nguyệt nói mấy câu. Nếu là Phụ hoàng thì hỏi qua loa vài câu là xong, nhưng còn người kia...
Tiểu cô nương kính yêu hắn, nhưng cũng rất câu nệ cẩn thận, hắn cũng muốn xem thử, nếu chịu uất ức liệu nàng có đến tìm hắn che chở không.
*
“Tạ Vụ Hành, ta nói mấy lần rồi, chữ Nguyệt có hai nét hoành (1) chứ không phải là ba.”
Lan ma ma ngồi thêu quần áo ở hành lang, nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh của thiếu nữ, trong lời nói còn hàm chứa tức giấc, bà không nhịn được nhìn mấy lần.
Sau ngày hôm ấy, Vụ Nguyệt thật sự dạy hắn viết.
Nhưng Tạ Vụ Hành vốn biết chữ.
Cái bàn rộng vỏn vẹn ba thước, hai người cùng nhau đứng, vóc dáng Vụ Nguyệt bé nhỏ nhưng khí thế lại rất lớn, cằm nàng hếch lên, trừng mắt nhìn người trước mặt, một tay còn đang chỉ vào tờ giấy Tuyên trên bàn.
“Ngươi nhìn đi, lại viết sai rồi!”
Mà thiếu niên không nói lời nào, im lặng nghe dạy bảo.
Lan ma ma cảm thấy rất thú vị, cười cười, bà thu hồi tầm mắt nhưng lại cảm giác Tạ Vụ Hành như đang cười. Bà chăm chú nhìn lại lần nữa thì thấy sắc mặt hắn vẫn vô cảm như cũ, chẳng lẽ bà hoa mắt sao.
Truyện chỉ đăng tải trên wattpad @babyboo0902, tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
“Lan ma ma”
Nghe thấy tiếng gọi Lan ma ma liền ngước mắt lên nhìn, người tới là Thường Hỉ, trong lòng bà liền khẩn trương, vội tươi cười tiến lên đón.
“Sao Thường Hỉ công công lại tới tận đây thế này.”
Hắn cười nói: “Điện hạ sai ta đến tặng quà cho công chúa.”
Hắn hướng mắt vào trong điện: “Công chúa ở trong sao?”
Lan ma ma vốn định đối phó cho qua nói công chúa không ở trong, nhưng âm thanh bực bội của Vụ Nguyệt đã truyền ra trước: “Tạ Vụ Hành!”
Ở bên trong, Tạ Vụ Hành bất lực rũ mắt, “Công chúa, có ta đây!”
Hắn giả ngu, nếu như thực sự đứng luyện chữ thì chả có gì thú vị, nhưng làm công chúa tức giận đỏ mặt thì rất vui.
Vụ Nguyệt thấy hắn cũng rất nỗ lực nên không đành lòng trách cứ, nhụt chí hỏi: “Ngươi đã nhớ kĩ chưa?”
“Nhớ rồi ạ!” Tạ Vụ Hành thấy thỏ con đã đỏ cả mắt rồi nên đành thu liễm tính xấu, dỗ nàng, nếu không thỏ con lại khóc mất, mặc dù khóc cũng rất xinh đẹp.
“Vậy ngươi nói lại, phải viết như thế nào.” Vụ Nguyệt xoay đầu nhìn tờ giấy, muốn hắn cẩn thận nói lại lần nữa.
Tạ Vụ Hành nhìn vành tai trắng nõn của nàng, tựa hồ còn mịn màng hơn bánh bao, hắn cố ý đến gần hơn, “Chữ Vụ phía trên là chữ Vũ (雾 phía trên là 雨), chữ Nguyệt chỉ có 2 nét hoành (玥)”
Bên tai nàng có hơi thở quét qua, hơi ngưa ngứa, Vụ Nguyệt vô thức đưa tay lên xoa lỗ tai, khen ngợi nói: “Đúng rồi!”
Nghiêm túc một cách kì lạ. Tạ Vụ Hành cười thầm trong bụng.
Hắn liếc mắt thấy Thường Hỉ đang từ hành lang đến hần, liền hơi cúi người, đuôi mắt cũng nhíu lạ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, Thường Hỉ công công tới.”
Vụ Nguyệt xoay người nhỉn ra cửa, đúng lúc Thường Hỉ cũng bước vào, hướng nàng khom người: “Nô tài bái kiến công chúa!”
Vụ Nguyệt giơ tay vẫy hắn, “Công công không cần đa lễ!”
Đợi Thường Hỉ đứng dậy, nàng hỏi tiếp: “Không biết công công tới đây có chuyện gì?”
Thường Hỉ cười đem hộp gỗ trong tay dâng lên, “Điện hạ mới có được một chiếc nghiên mực tốt, là điêu khắc từ mặc ngọc, nghĩ ngọc nghiên thích hợp cho nữ tử, liền đặc biệt sai nô tài đến tặng cho công chúa.”
Thời gian này Trường Hàn cung thu không ít đồ, nhất là lễ vật của Thái tử, Vụ Nguyệt vừa mừng vừa lo, mới đầu nàng còn yên lặng nhận, nghĩ sau này nhất định phải báo đáp, thế nhưng nhìn tình hình trước mắt, nàng có sống thêm một đời cũng báo không nổi.
Thường Hỉ nhìn thấu suy nghĩ của Vụ Nguyệt, trấn an nói: Điện hạ nói, huynh muội đối tốt với nhau không cần phải phân rõ ràng như vậy, công chúa không cần phải ngại, điện hạ làm huynh trưởng cũng thấy yên lòng.”
Trong mắt Tạ Vụ Hành xẹt qua ý cười mỉa mai, Tiêu Diễn mà thật sự quan tâm tình thủ túc sao.
Nói như vậy cũng chỉ lừa được công chúa không có tâm nhãn, tròng mắt đen tuyền nhìn Vụ Nguyệt, quả nhiên hắn thấy được một gương mặt vừa cảm động vừa sùng bái. Mắt hắn cũng lạnh đi vài phần.
Thường Hỉ cũng không ở lâu, tặng đồ xong cũng đi luôn.
Vụ Nguyệt xem kĩ nghiên mực trong tay, nàng trước nay chưa từng thấy qua thứ tốt như vậy, ngọc tốt được điêu khắc tỉ mỉ, sờ vào không thấy lạnh lẽo mà rất mát mẻ, nàng cầm trong tay cũng sợ không cẩn thận làm hỏng mất.
Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn, mắt không còn chút ánh sáng nào. Tiểu công chúa cũng thật dễ dàng dời sự chú ý cho người khác.
Một lúc sau, Vụ Nguyệt mới quay sang thúc giục hắn: “Ngươi nói đã nhớ rõ thì mau viết lại cho ta xem.”
Tạ Vụ Hành nhấc bút, chấm chút mực liền thuần thục viết vài nét trên giấy,
Vụ Nguyệt chớp mắt thấy hắn đã viết xong, liền nhìn lại lần nữa, chớp mắt kinh ngạc.
Tên của nàng được viết trên giấy, từng nét đều khí khái, thanh mảnh mà có lực.
Vụ Nguyệt ngở ngẩn nhìn Tạ Vụ Hành: “Ngươi... làm sao ngươi lại viết được như vậy?”
Rõ ràng vừa rồi nét chữ còn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tạ Vụ Hành thấy tiểu công chúa cuối cùng cũng nhìn thẳng về phía mình, không nhanh không chậm ừ một tiếng, “Cứ viết thôi, xấu lắm sao?”
Sao có thể xấu chứ, so với nàng viết còn đẹp hơn, Vụ Nguyệt cúi đầu nhìn kĩ một lần nữa.
Tạ Vụ Hành gõ nhẹ cán bút trong tay, vài giọt mực theo đầu bút chảy xuống, nháy mắt đã bao phủ mấy chữ vừa viết trên giấy.
“A!” Vụ Nguyệt nhìn mấy vết mực loang trên giấy, nhất thời ngơ ngẩn.
Nhìn lại mấy chữ xiêu vẹo hắn viết lúc nãy, nàng không xác định được đâu mới là chữ hắn vừa mới viết,
Vụ Nguyệt dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay hắn, “Ngươi viết lại lần nữa cho ta xem.”
Tạ Vụ Hành nhấc bút, thấy Vụ Nguyệt vẫn cầm nghiên mực kia trong tay thì cảm thấy không còn thú vị nữa, không muốn tốn thời gian bồi tiểu công chúa luyện chữ. Hắn vuốt nhẹ cán bút trong tay, vu vơ hỏi: “Công chúa thích nghiên mực này lắm sao?”
“Ừm.” Vụ Nguyệt không phát giác ra điểm nào không đúng, gật mạnh đầu, còn vui vẻ nói với Tạ Vụ Hành, “Thái tử ca ca thật sự rất tốt.”
Tạ Vụ Hành không đáp, bàn tay cầm bút dùng sức nắm chặt, trong lòng trào phúng cười, đối với ai cũng nhiệt tình, đối với ai cũng nói nói cười cười.
Hắn sớm nên biết trong lòng của công chúa thì ai cũng như ai!
Tạ Vụ Hành nhàn nhạt nghĩ, hắn thả lỏng tay, xoay nhẹ cán bút, hỏi: “Công chúa, ta cầm bút như vậy có đúng không?”
Vụ Nguyệt liếc mắt nhìn tay hắn, mày liễu liền nhíu lại: “Đương nhiên không đúng, phải cầm vào đốt thứ nhất của ngón tay.”
“Như này sao?” Tạ Vụ Hành cử động tay một chút.
Vụ Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nàng khẳng định hai chữ kia chắc chắn là do nàng hoa mắt nhìn lầm.
thấy Tạ Vụ Hành loay hoay mãi vẫn cầm không đúng, Vụ Nguyệt đặt nghiên mực xuống, cầm lấy tay hắn, tay còn lại chỉ từng chút một, giúp người trước mặt cầm đúng thì thôi.
“Phải như này, đốt ngón tay đặt ở đây.” Đôi lông mi mềm mại khẽ rủ xuống, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên tay hắn.
Tạ Vụ Hành khẽ đáp ứng, ánh mắt liếc về phía nghiên mực bị bỏ rơi ở góc bàn kia,
Tiểu công chúa vừa rồi đem thứ chướng mắt kia nâng niu trong lòng bàn tay, còn tỏ vẻ rất trân quý.
Hắn cố ý thả lỏng gân cốt, tiểu Vụ Nguyệt càng khẩn trương hơn. Bàn tay nhỏ xinh của tiểu công chúa nắm lấy tay hắn, hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm chặt đến không còn kẽ hở, xương ngón tay cứng rắn bị sự mềm mại bao lấy, tưởng chừng như có thể hoà làm một.
(1) Nét hoành: nét ngang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.