Chương 24: Tiểu công chúa không hề giống với những âm mưu dơ bẩn chốn cung cấm
Chi Đông
02/04/2024
Vụ Nguyệt đợi mãi không thấy Tạ Vụ Hành trở về thì đứng ngồi không yên, nàng lo lắng đứng ngồi không yên, có phải hắn đã gặp chuyện gì hay không.
Trên vai đột nhiên nặng xuống làm Vụ Nguyệt chấn kinh, nàng cảnh giác quay đầu nhìn lại.
Tạ Vụ Hành cúi người khoác áo choàng cho Vụ Nguyệt, “Công chúa đừng sợ, là ta.”
Hắn tiến sát lại nàng, gần đến mức Vụ Nguyệt có thể cảm thấy hơi thở của hắn khi nói chuyện, cùng với khí lạnh trên người hắn.
“Sao ngươi đi lâu vậy” Vụ Nguyệt nhẹ giọng hỏi, ngữ khí ẩn chứa sự quan tâm.
Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn nàng, cẩn thận buộc lại dây áo choàng, kết thàng một cái nơ nhỏ, thân mình nhỏ bé của Vụ Nguyệt phút chốc bị áo choàng bao lại kín kẽ, lúc này hắn mới nâng mắt cười nói, “Để công chúa phải chời lâu rồi.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, “Không sao thì tốt.”
Gương mặt mềm mại bị lông của áo choàng làm ngứa, Vụ Nguyệt hơi nheo mắt nghiêng đầu về một bên, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngứa quá!”
Tạ Vụ Hành theo thói quen nâng tay muốn giúp nàng chỉnh lại, nhưng ngay lúc hắn sắp chạm đến gương mặt của nàng liền dừng tay.
Tạ Vụ Hành nhìn bàn tay của mình chỉ cách làn da trắng mịn kia một khoảng ngắn ngủi nhưng trên tay hắn lại là vết sẹo ghe người. Xương ngón tay khẽ nhúc nhích, mi mắt rũ xuống, cố tình tránh không động vào làn da nàng, cẩn thận sửa lại phần cổ áo.
*
Người từ bãi săn lục tục trở về, vị trí thứ nhất trong cuộc thi thuộc về tứ hoàng tử Tiêu Giác, sau đó là nhi tử của Trấn Quốc đại tướng quân, thứ ba chính là Tiêu Diễn.
Nguyên Võ đế long tâm đại duyệt, ban thưởng hậu hĩnh cho cả ba người, các con thú săn được đều để tối tiệc mừng công buổi tối nướng lên ăn, còn đâu sẽ phân phát thưởng xuống dưới.
Ngay cả Vụ Nguyệt cũng được nửa cái đùi hươu cùng mấy con thỏ hoang. Nàng thụ sủng nhược kinh, tính toán mang về cho Lan ma ma cùng thưởng thức, trên đường về doanh trướng cũng vui vẻ nói chuyện cùng Tạ Vụ Hành.
Lời ra tiếng vào đều thể hiện rõ khát khao đối với tình cảm gia đình.
Tạ Vụ Hành yên lặng nghe, tầm mắt chuyển từ mắt Vụ Nguyệt cho đến đôi má lúm đồng tiền. Nàng là tiểu công chúa coi trọng tình thân nhưng không ngờ những người nàng coi là người nhà đều là kẻ thù, nếu biết được điều này liệu còn có thể cười vui vẻ như vậy không.
Cho nên, Lan ma ma vẫn luôn giấu nàng ở lãnh cung, sợ hãi nàng tiếp xúc với người khác. Cho nên, tiểu công chúa không hề giống với những âm mưu dơ bẩn chốn cung cấm. Tất cả đều có lời giải thích.
“Ngũ muội.”
Thanh âm của Tiêu Diễn từ đằng sau bất chợt truyền đến.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành lập tức trầm xuống, nghĩ đến tâm tư xấu xa của hắn liền không nén nổi sự tức giận dânh trào như thiêu đốt trong ngực, hắn nắm chặt tay đè áp sự lạnh lùng, cùng Vụ Nguyệt xoay người nhìn lại.
Thấy người đến là Tiêu Diễn, Vụ Nguyệt vui vẻ gọi một tiếng hoàng huynh.
Mà bên cạnh Tiêu Diễn còn có một người khác, cũng đang mỉm cười nhìn nàng, “Ngũ hoàng muội có nhớ ta không?”
Vụ Nguyệt không thoải mái giống như khi đối mặt với Tiêu Diễn, nàng hơi rụt rè gật đầu, “Nhớ ạ!”
Người này nàng vừa mới gặp qua ở trong doanh trướng, là Tam hoàng tử Tiêu Phái.
Hắn mặc bộ áo bào màu xanh, ở vạt áo có thêu hoă văn tinh xảo, bên hông đeo ngọc bội, bộ dạng tao nhã như thư sinh.
Vụ Nguyệt hơi cúi người hành lễ, “Tam hoàng huynh.”
Tiêu Phái đưa tay nâng cánh tay nàng, ý cười ôn hoà đầy mặt, “Không cần đa lễ.”
Vụ Nguyệt cũng cười đáp lại.
“Vừa nãy không kịp nói chuyện cùng muội.” Dứt lời liền nhìn sang tiểu thái giám đứng bên cạnh, “Tấn An”
Tấn An tiến lên một bước cúi thấp dâng một hộp gấm đến trước mặt Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt không rõ ý tứ nhìn về phía Tiêu Phái.
Tiêu Phái cười nói: “Cái này là quà gặp mặt tặng cho Ngũ hoàng muội.”
Tiêu Diễn cũng nhìn Tiêu Phái một cái, hơi nâng cằm nói với Vụ Nguyệt, “Đây là tâm ý của Tam hoàng huynh, còn không mau nhận lấy.”
Vụ Nguyệt vẫn nhớ chuyện Tiêu Tịch Ninh vì một cái nghiên mực mà nhất quyết không bỏ qua, do dự không dám cầm.
Các hoàng huynh sao lại thích tặng lễ vật như vậy chứ.
Tiêu Phái nhìn thấy sự do dự cuảng nàng, giải thích: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi, không chỉ cho muội, các hoàng tỷ hoàng muội khác đều có.”
Vụ Nguyệt lúc này mới an tâm, “Vụ Nguyệt cảm tạ Tam hoàng huynh.”
Nàng chưa kịp duỗi tay ra nhận lấy thì Tạ Vụ Hành đã tiến lên trước một bước tiếp nhận hộp gấm.
Tiêu Phái lại nói thêm mấy câu rồi mới rời đi.
Vụ Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, nhớ lại lời Bàng ma ma nói, Tam hoàng huynh tính cách hiền hoà, tao nhã, đối xử với mọi người rất rộng rãi, hôm nay gặp được quả đúng là như vậy.
Hắn rất biết cách gãi đúng chỗ ngứa, không cố tỏ ra thân cận, cũng sẽ không tạo cảm giác áp bạch, ngược lại còn rất thoải mái.
Tiêu Diễn thấy Vụ Nguyệt cứ nhìn chằm chằm phương hướng Tiêu Phái rời đi liền bất mãn, cố ý hỏi: “Muội thấy Tam đệ thế nào?”
Vụ Nguyệt thu hồi ánh mắt, nói đúng sự thật: “Muội thấy Tam hoàng huynh là người rất tốt.”
Tạ Vụ Hành khẽ nhướng mày, tiểu công chúa đúng là không có mắt nhìn người, cứ cười với nàng thì liền nhận định đấy là người tốt. Hoàn toàn không ý thức được bản thân như một con thỏ chốn hoang dã, xung quanh đều là hổ rình mồi, là loại dã thú giết người không chớp mắt!
Khoé môi Tạ Vụ Hành chậm rãi mím chặt.
Tiêu Diễn hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Vụ Nguyệt, nửa thật nửa giả nói: “Vậy là muội cảm thấy hắn so với ta tốt hơn à, vật nhỏ không có lương tâm này.”
Đúng là tên đáng chết mà. Đôi mắt đen như mực của Tạ Vụ Hành trầm xuống, lệ khí đã bị hắn áp xuống nay lại bùng lên mạnh mẽ, lần đầu tiên hắn cảm thấy khó khống chế cảm xúc.
Vụ Nguyệt hiển nhiên không nghĩ tới Tiêu Diễn sẽ nói như vật, nhất thời không rõ hắn có tức giận hay không, chỉ là trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, nàng ít nhiều cũng hiểu tính nết của Tiêu Diễn.
“Không phải vậy mà.” Vụ Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng tiến lên một bước, âm thanh mềm mại, “Muội sợ tam hoàng huynh nghe thấy nên mới nói như vậy, đương nhiên vẫn là hoàng huynh tốt nhất.”
Tiêu Diễn rũ mắt nhìn khuôn mặt nàng, tóc đen áp hai bên má, đôi mắt long lanh tươi đẹp, hàng lông mi dài khẽ chớp, làn môi đỏ mọng khe khẽ đóng mở kết hợp với thanh âm du dương, bộ dạng này câu hồn biết bao khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
“Bé ngoan” Tiêu Diễn mở miệng, giọng nói hơi khàn.
“Công chúa!” Tạ Vụ Hành đột nhiên lên tiếng cắt ngang hai người trước mặt.
“Làm sao thế?” Vụ Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, đồng thời cũng kéo dài khoảng cách với Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn về phía Tạ Vụ Hành, gã bất mãn khi bị chen ngang.
“Công chúa không phải vừa kêu lạnh sao?” Tạ Vụ Hành hơi cong môi, ý cười không đạt đến khoé mắt.
Nói xong thì quay sang Tiêu Diễn giải thích: “Thân thể công chúa yếu đuối, nơi này gió lớn, nô tài lo lắng công chúa bị cảm lạnh.”
Hắn cúi đầu, thoạt nhìn rất kính cẩn nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là sự lạnh lùng được che giấu kĩ, lòng bàn tay nắm chặt, nói từng chữ, “Hay là điện hạ cùng công chúa vào trướng nói chuyện?”
Tiêu Diễn còn muốn đi gặp Nguyên Võ đế, huống chi đêm nay hắn còn có kế hoạch... cũng không vội. Tạ Vụ Hành nâng mắt, thấy yếu hầu hắn bất giác lên xuống, trong lòng càng khó chịu hơn.
Tiêu Diễn đè nén tâm tư, nói với Vụ Nguyệt: “Trời lạnh mau vào trong trướng đi, ta còn có việc, không ở với muội được.”
Tạm biệt Tiêu Diễn xong, Vụ Nguyệt liền đi vào, Tạ Vụ Hành giúp nàng cởi bỏ áo choàng, để nàng ngồi trước chậu than hơ tay.
Không khí trong lều ấm áp làm Vụ Nguyệt không nhịn được thở ra một hơi, trong doanh trướng an tĩnh chỉ còn tiếng lửa bập bùng tí tách, Vụ Nguyệt bất giác cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nàng xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nhìn về phía Tạ Vụ Hành, thấy hắn không nói gì vắt áo khoác lên giá, rốt cuộc cũng nhận ra là cái gì không đúng, suốt đường đi Tạ Vụ Hành không mở miệng nói lời nào, đều là nàng nói một mình.
“Sao ngươi không nói gì?”
Tạ Vụ Hành dừng tay.
Nói gì? Hỏi tiểu công chúa có thích Tiêu Diễn không à? (Editor: Vì anh ghen ghen ghen mà~~~)
Giờ phút này hắn không rảnh suy nghĩ chuyện khác, Tạ Vụ Hành suy nghĩ, chờ qua đêm nay lại nói tiếp.
Cất gọn áo choàng xong, Tạ Vụ Hành xoay người, tìm đại cái lý do qua loa lấy lệ: “Ta lần đầu gặp trường hợp này, cho nên có chút khẩn trương, sợ nói sai.”
Vụ Nguyệt cũng khẩn trương nên đương nhiên không nghi ngờ lời hắn nói, còn an ủi thêm mấy câu.
*
Sắc trời dần tối, cấm quân ở bãi săn đốt lửa trại, Tạ Vụ Hành nhìn qua cửa sổ thấy ánh lửa bùng lên thật chói mắt, ánh sáng chiếu lên mắt hắn, không biết người này đang nghĩ gì.
“Công chúa, đến bữa tiệc thôi ạ.” Thanh âm của Xuân Đào tuyền từ bên ngoài vào.
Tạ Vụ Hành chuyển hướng nhìn về phía Vụ Nguyệt, thân ảnh nhỏ nhắn đều thu gọn vào trong mắt hắn, bộ dạng vô cảm bỗng chốt xuất hiện một vết nứt, trái tim luôn bình tĩnh trong lồng ngực trật mất một nhịp.
Tạ Vụ Hành xoa xoay tay, ánh mắt đen tối dừng ở trên khuôn mặt nàng sau đó liền di chuyển dần về chiếc tủ phía sau, trong đó là lễ vật Tam hoàng tử tặng ban nãy.
Hắm mím chặt môi, không tiếng động thu hồi cảm xúc, tiểu công chúa không nhận ra bất kì điều gì.
Tạ Vụ Hành lấy áo choàng đến khoác lên vai nàng, “Công chúa, chúng ta đi thôi.”
*
Tiêu Tịch Ninh vẫn luôn nhìn về phía cửa, đợi mãi cũng thấy Vụ Nguyệt xuất hiện, nàng khẽ nhíu mày, đôi môi khẽ cười.
Cung nữ dẫn Vụ Nguyệt ngồi vào vị trí của nàng, cảnh tượng bữa tiệc là tiểu công chúa hoa cả mắt, bởi vì là tiệc mừng công lại không phải đang ở trong cung nên cũng không cần quá chú trọng lễ nghi, mọi người túm năm tụm ba, vừa mời rượu vừa ăn thịt nướng, chậm rãi nói chuyện. Chính giữa cũng có vũ công đang múa, ai nấy đều vui vẻ hò reo.
Vụ Nguyệt kinh ngạc trong lòng, nhịn không được cảm thán: “Náo nhiệt quá!”
Tạ Vụ Hành lạnh nhạt ừ một tiếng đáp lời nàng.
Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tiêu Tịch Ninh đã không nhịn được đi tới, Bạch Khấu theo sát nàng ta, trong tay bưng một cái khay, bên trên là bình rượu.
“Ngũ hoàng muội!” Tiêu Tịch Ninh cười khanh khách ngồi vào vị trí đối diện Vụ Nguyệt.
Biểu cảm của Vụ Nguyệt nhất thời khựng lại, “Hoàng tỷ.”
Tiêu Tịch Ninh như biến thành một người khác, cười trìu mến nói “Muội vẫn còn giận ta về chuyện lúc trước à?”
Vụ Nguyệt không biết nàng ta muốn làm gì, thận trọng lắc đầu, “Không đâu ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tiêu Tịch Ninh cười nói, vẫy tay bảo Bạch Khấu rót rượu, “Trước đây là ta nhất thời xúc động, uống xong ly rượu này coi như bỏ qua hết mọi chuyện có được không?”
Tiêu Tịch Ninh cầm một ly trên khay lên đưa cho Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt nắm làn váy, chần chừ không dám nhận, định bụng nói nàng không uống rượu, nhưng Tiêu Tịch Ninh đã hành động trước một bạn, ngửa đầu uống cạn ly rượu của nàng ta.
“Đây là thành ý của ta, Ngũ hoàng muội không nể mặt ta chút nào sao?” Nói xong liền úp ngược ly rượu đã trống không xuống.
Tạ Vụ Hành ở đằng sau nhìn bộ dáng nàng ta nói chuyện, đôi môi đỏ như mắt còn dính mấy giọt rượu khẽ đóng mở, tựa như rắn độc đang phun nọc, vừa xấu xí vừa ác độc.
Vụ Nguyệt bất đắc dĩ, đành bưng chén lên môi, ngửi được mùi hương đặc biệt nồng liền cau mày.
Uống một ly chắc sẽ không say đâu nhỉ.
Vụ Nguyệt tự trấn an mình xong cũng ngửa đầu uống cạn.
“Khụ... khụ...” Hương rượu cay nồng vừa vào đến yết đầu đã làm tiểu công chúa không nhịn được ho ra.
Tạ Vụ Hành nhíu mày, rót cho nàng một chén nước, “Công chúa uống chút nước đi.”
Vụ Nguyệt vuốt ngực, vội cầm tay Tạ Vụ Hành, uống một ngụm lớn.
Tạ Vụ Hành không kịp phòng bị sững người, hắn rũ mắt, tiểu công chúa không chú ý đang áp môi vào ngón tay hắn còn trên cốc nước.
Đôi môi bóng loáng của nàng áp vào thành cốc, đồng thời ấn vào ngón tay hắn, nuốt từng ngụm nước qua kẽ tay hắn, lực hút nhẹ như thể nàng đang mút lấy nó.
Hai mắt Tạ Vụ Hành bỏng rát, ngón tay cũng trở nên tê dại.
Vụ Nguyệt uống xong liền ngẩng đầu, ấm áp trên tay nhất thời không còn nữa, nàng đưa tay lau qua vệt nước trên môi, vỗ ngực bình ổn hô hấp, nhỏ giọng nói với hắn: “Được rồi.”
Tạ Vụ Hành rời tầm mắt từ tay qua gương mặt nàng, mí mắt Vụ Nguyệt còn một tầng hơi nước, lông mi cũng ướt sũng, đuôi mắt phiếm hồng, trông đến là đáng thương.
Tiêu Tịch Ninh nhìn Vụ Nguyệt đã uống chén rượu kia trong mắt đều là vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ, nàng âm thầm tính toán thời gian dược liệu có tác dụng, trong đầu tưởng tượng ra mấy cảnh không đứng đắn càng trở nên hưng phấn, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Tiêu Tịch Ninh cảm giác mặt nàng ta cũng dần nóng lên liền nhíu mày nhìn bầu rượu, rượu này mạnh như vậy sao?
Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn về phía chiếc bình, đây là bình uyên ương (1) sao, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua một tia châm biếm.
“Công chúa say rồi sao?”
Vụ Nguyệt đang chuyên tâm thưởng thức cảnh múa kiếm trong sân, nghe Tạ Vụ Hành đột nhiên hỏi liền có chút mờ mịt, nhìn ánh mắt quan tâm của hắn thì định lắc đầu. Thế nhưng bất ngờ có một mùi hương lạ khiến nàng hít phải, sau đó đầu liền trở nên nặng hơn, mi mắt cũng díp lại.
“Hình như là vậy.” Thanh âm Vụ Nguyệt mềm nhũn, ánh mắt cũng trở nên mê ly, thân mình không khống chế nghiêng về phía Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành vững vàng đỡ lấy nàng, “Ta mang công chúa về nghỉ ngơi.”
Tiêu Tịch Ninh nghe Tạ Vụ Hành nói liền kéo suy nghĩ trở lại, thấy Vụ Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự dựa vào người Tạ Vụ Hành, ánh mắt liền sáng lên, khẽ ra hiệu cho người phía sau.
“Còn không mau qua đỡ Ngũ công chúa.” Tiêu Tịch Ninh quá hưng phấn khi kế hoạch sắp thành nên cũng không để ý nàng ta cũng đang không tỉnh táo.
Bạch Khấu vội vàng đến bên cạnh Vụ Nguyệt, cố ý dùng tay đẩy Tạ Vụ Hành ra, “Để ta.”
Tạ Vụ Hành liền lộ vẻ do dự.
Tiêu Tịch Ninh liền phân phó, “Chủ tử say thành như vậy còn không mau đi đun nước, nấu canh giải rượu?”
Tạ Vụ Hành vẫn đang đỡ Vụ Nguyệt, ánh mắt bất động nhìn về phía bữa tiệc một lát mới buông tay, “Vậy nô tài làm phiền Tứ công chúa đưa Ngũ công chúa về trướng.”
Tiêu Tịch Ninh không kiên nhẫn phất tay.
Tạ Vụ Hành vừa đi khuất, nàng ta liền để Bạch Khấu đưa Vụ Nguyệt ra ngoài, còn dặn dò tỳ nữ tránh tai mắt của người khác.
Bạch Khấu gật đầu, lén lút đỡ Vụ Nguyệt đi về phía rừng.
Tiêu Tịch Ninh cũng rời chỗ đi tìm Hoắc Văn Quân, không ngờ mới được hai bước đã thấy đầu choáng váng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bạch Khấu chuẩn bị rượu gì không biết, nặng như vậy. Tiêu Tịch Ninh oán trách mấy câu, lắc nhẹ đầu cố gắng giữ tỉnh táo.
Không đợi nàng ta đến tìm, Hoắc Văn Quân đã chủ động đến trước, gương mặt hắn ửng đỏ, trên người cũng toàn mùi rượu, hiểu nhiên đã uống xong ba bình như ước hẹn.
“Tứ công chúa sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?” Hoắc Văn Quân chắn trước mặt nàng, ánh mắt đầy ái muội nhìn chằm chằm.
“Đương nhiên là không rồi.” Tiêu Tịch Ninh mở miệng thì liền phát hiện âm thanh của mình có chút suy yếu, mày liễu nhíu chặt lại, nếu không phải tận mắt thấy Vụ Nguyệt đã ngất đi thì nàng ta còn hoài nghi Bạch Khấu rót sai rượu rồi.
Nàng ta hít sâu một hơi lại nói: “Ngươi đi trước đi, ta kiếm cớ nói với Phụ hoàng cùng Mẫu hậu đã rồi mới đi được. Đương nhiên sẽ không làm ngươi uống rượu uổng công.”
Tiêu Tịch Ninh nói chuyện mang hàm ý ám chỉ làm Hoắc Văn Quân như mở cờ trong bụng, “Tại hạ xin đợi công chúa.”
Tiêu Tịch Ninh khinh thường nhìn bóng dáng hắn, dám có ý nghĩ bậy bạ với nàng, bất quá đúng là phải nhờ hắn một việc lớn.
Thường Hỉ đứng từ xa vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, đi vài bước đến chỗ Tiêu Diễn, nhẹ giọng báo tin.
Tiêu Diễn nhấp môi uống nốt rượu trong chén, nhàn nhạt phân phó, “Đi đi.”
Thường Hỉ chắp tay, lui ra trước.
Tiêu Diễn tự nhiên nói thêm mấy cây cùng quan viên, đợi đến khi Thường Hỉ quay lại liền đặt chén rượu xuống, đứng dậy nói: “Cô còn có việc, đi trước một bước, các vị cứ tự nhiên.”
*
Cúc cu---
Cúc cu---
Cúc cu---
Ba tiếng chim đỗ quyên kêu lên giữa rừng, đây là ám hiệu báo Thái tử đã rời bữa tiệc.
Tạ Vụ Hành ẩn nấp trong bóng tối, mi mắt rũ xuống, hắn giơ tay rút ra nhuyễn đao trong ống tay áo, lưỡi kiếm phản xạ ánh sáng lên gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đen đặc âm u.
Mười bước... Một trăm bước... Hai trăm bước...
Tạ Vụ Hành gõ đầu ngón tay vào lưỡi kiếm theo từng nhịp đếm trong đầu.
Năm trăm bước...
Hắn nhướng mày nhìn về phía cánh rừng tối đen, ánh trắng hắt lên bóng cây tạo thành từng cái bóng lay động trong gió, giống như dã thú ăn thịt người.
Tiểu công chúa có lá gan nhỏ như vậy, tỉnh lại nhất định sẽ sợ hãi vô cùng.
Tạ Vụ Hành cúi đầu áp xuống ý niệm trong lòng, sợ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hắn.
Rốt cuộc khi đã đếm đủ một nghìn bước, tín hiệu lần thứ hai cũng truyền đến.
Thời gian từ từ trôi qua, trong mắt Tạ Vụ Hành bắt đầu có sự mất bình tĩnh, ngón tay gõ lên mũi kiếm đã không còn quy luật.
Hắn đã tính toán cẩn thận từng bước, nhưng trong khoảng thời gian trống rỗng này chỉ có thể đoán, chỉ cần tuân theo kế hoạch sẽ không có bất ngờ.
Nhưng chỉ cần năm bước đã đủ thời gian Tiêu Diễn đi vào trong lều, mười bước hắn sẽ đến trước giường, mười lăm bước đủ để cởi áo tiểu công chúa.
Càng nghĩ ánh mắt Tạ Vụ Hành càng tối, sát ý nổi lên bốn phía, hắn không thể nhịn được bất kì một suy nghĩ nào nữa.
Hắn không chờ nữa mà lao mình vào bóng tối!
(1) bình uyên ương: là một loại bình đựng rượu đặc biệt có cơ quan bên trong. Trong thân bình sẽ được chia làm hai, một nửa đựng rượu thường một nửa là rượu có độc. Người rót sẽ thao tác qua một núm xoay nhỏ trên tay cầm để đổi ruột.
Trên vai đột nhiên nặng xuống làm Vụ Nguyệt chấn kinh, nàng cảnh giác quay đầu nhìn lại.
Tạ Vụ Hành cúi người khoác áo choàng cho Vụ Nguyệt, “Công chúa đừng sợ, là ta.”
Hắn tiến sát lại nàng, gần đến mức Vụ Nguyệt có thể cảm thấy hơi thở của hắn khi nói chuyện, cùng với khí lạnh trên người hắn.
“Sao ngươi đi lâu vậy” Vụ Nguyệt nhẹ giọng hỏi, ngữ khí ẩn chứa sự quan tâm.
Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn nàng, cẩn thận buộc lại dây áo choàng, kết thàng một cái nơ nhỏ, thân mình nhỏ bé của Vụ Nguyệt phút chốc bị áo choàng bao lại kín kẽ, lúc này hắn mới nâng mắt cười nói, “Để công chúa phải chời lâu rồi.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, “Không sao thì tốt.”
Gương mặt mềm mại bị lông của áo choàng làm ngứa, Vụ Nguyệt hơi nheo mắt nghiêng đầu về một bên, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngứa quá!”
Tạ Vụ Hành theo thói quen nâng tay muốn giúp nàng chỉnh lại, nhưng ngay lúc hắn sắp chạm đến gương mặt của nàng liền dừng tay.
Tạ Vụ Hành nhìn bàn tay của mình chỉ cách làn da trắng mịn kia một khoảng ngắn ngủi nhưng trên tay hắn lại là vết sẹo ghe người. Xương ngón tay khẽ nhúc nhích, mi mắt rũ xuống, cố tình tránh không động vào làn da nàng, cẩn thận sửa lại phần cổ áo.
*
Người từ bãi săn lục tục trở về, vị trí thứ nhất trong cuộc thi thuộc về tứ hoàng tử Tiêu Giác, sau đó là nhi tử của Trấn Quốc đại tướng quân, thứ ba chính là Tiêu Diễn.
Nguyên Võ đế long tâm đại duyệt, ban thưởng hậu hĩnh cho cả ba người, các con thú săn được đều để tối tiệc mừng công buổi tối nướng lên ăn, còn đâu sẽ phân phát thưởng xuống dưới.
Ngay cả Vụ Nguyệt cũng được nửa cái đùi hươu cùng mấy con thỏ hoang. Nàng thụ sủng nhược kinh, tính toán mang về cho Lan ma ma cùng thưởng thức, trên đường về doanh trướng cũng vui vẻ nói chuyện cùng Tạ Vụ Hành.
Lời ra tiếng vào đều thể hiện rõ khát khao đối với tình cảm gia đình.
Tạ Vụ Hành yên lặng nghe, tầm mắt chuyển từ mắt Vụ Nguyệt cho đến đôi má lúm đồng tiền. Nàng là tiểu công chúa coi trọng tình thân nhưng không ngờ những người nàng coi là người nhà đều là kẻ thù, nếu biết được điều này liệu còn có thể cười vui vẻ như vậy không.
Cho nên, Lan ma ma vẫn luôn giấu nàng ở lãnh cung, sợ hãi nàng tiếp xúc với người khác. Cho nên, tiểu công chúa không hề giống với những âm mưu dơ bẩn chốn cung cấm. Tất cả đều có lời giải thích.
“Ngũ muội.”
Thanh âm của Tiêu Diễn từ đằng sau bất chợt truyền đến.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành lập tức trầm xuống, nghĩ đến tâm tư xấu xa của hắn liền không nén nổi sự tức giận dânh trào như thiêu đốt trong ngực, hắn nắm chặt tay đè áp sự lạnh lùng, cùng Vụ Nguyệt xoay người nhìn lại.
Thấy người đến là Tiêu Diễn, Vụ Nguyệt vui vẻ gọi một tiếng hoàng huynh.
Mà bên cạnh Tiêu Diễn còn có một người khác, cũng đang mỉm cười nhìn nàng, “Ngũ hoàng muội có nhớ ta không?”
Vụ Nguyệt không thoải mái giống như khi đối mặt với Tiêu Diễn, nàng hơi rụt rè gật đầu, “Nhớ ạ!”
Người này nàng vừa mới gặp qua ở trong doanh trướng, là Tam hoàng tử Tiêu Phái.
Hắn mặc bộ áo bào màu xanh, ở vạt áo có thêu hoă văn tinh xảo, bên hông đeo ngọc bội, bộ dạng tao nhã như thư sinh.
Vụ Nguyệt hơi cúi người hành lễ, “Tam hoàng huynh.”
Tiêu Phái đưa tay nâng cánh tay nàng, ý cười ôn hoà đầy mặt, “Không cần đa lễ.”
Vụ Nguyệt cũng cười đáp lại.
“Vừa nãy không kịp nói chuyện cùng muội.” Dứt lời liền nhìn sang tiểu thái giám đứng bên cạnh, “Tấn An”
Tấn An tiến lên một bước cúi thấp dâng một hộp gấm đến trước mặt Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt không rõ ý tứ nhìn về phía Tiêu Phái.
Tiêu Phái cười nói: “Cái này là quà gặp mặt tặng cho Ngũ hoàng muội.”
Tiêu Diễn cũng nhìn Tiêu Phái một cái, hơi nâng cằm nói với Vụ Nguyệt, “Đây là tâm ý của Tam hoàng huynh, còn không mau nhận lấy.”
Vụ Nguyệt vẫn nhớ chuyện Tiêu Tịch Ninh vì một cái nghiên mực mà nhất quyết không bỏ qua, do dự không dám cầm.
Các hoàng huynh sao lại thích tặng lễ vật như vậy chứ.
Tiêu Phái nhìn thấy sự do dự cuảng nàng, giải thích: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi, không chỉ cho muội, các hoàng tỷ hoàng muội khác đều có.”
Vụ Nguyệt lúc này mới an tâm, “Vụ Nguyệt cảm tạ Tam hoàng huynh.”
Nàng chưa kịp duỗi tay ra nhận lấy thì Tạ Vụ Hành đã tiến lên trước một bước tiếp nhận hộp gấm.
Tiêu Phái lại nói thêm mấy câu rồi mới rời đi.
Vụ Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, nhớ lại lời Bàng ma ma nói, Tam hoàng huynh tính cách hiền hoà, tao nhã, đối xử với mọi người rất rộng rãi, hôm nay gặp được quả đúng là như vậy.
Hắn rất biết cách gãi đúng chỗ ngứa, không cố tỏ ra thân cận, cũng sẽ không tạo cảm giác áp bạch, ngược lại còn rất thoải mái.
Tiêu Diễn thấy Vụ Nguyệt cứ nhìn chằm chằm phương hướng Tiêu Phái rời đi liền bất mãn, cố ý hỏi: “Muội thấy Tam đệ thế nào?”
Vụ Nguyệt thu hồi ánh mắt, nói đúng sự thật: “Muội thấy Tam hoàng huynh là người rất tốt.”
Tạ Vụ Hành khẽ nhướng mày, tiểu công chúa đúng là không có mắt nhìn người, cứ cười với nàng thì liền nhận định đấy là người tốt. Hoàn toàn không ý thức được bản thân như một con thỏ chốn hoang dã, xung quanh đều là hổ rình mồi, là loại dã thú giết người không chớp mắt!
Khoé môi Tạ Vụ Hành chậm rãi mím chặt.
Tiêu Diễn hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Vụ Nguyệt, nửa thật nửa giả nói: “Vậy là muội cảm thấy hắn so với ta tốt hơn à, vật nhỏ không có lương tâm này.”
Đúng là tên đáng chết mà. Đôi mắt đen như mực của Tạ Vụ Hành trầm xuống, lệ khí đã bị hắn áp xuống nay lại bùng lên mạnh mẽ, lần đầu tiên hắn cảm thấy khó khống chế cảm xúc.
Vụ Nguyệt hiển nhiên không nghĩ tới Tiêu Diễn sẽ nói như vật, nhất thời không rõ hắn có tức giận hay không, chỉ là trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, nàng ít nhiều cũng hiểu tính nết của Tiêu Diễn.
“Không phải vậy mà.” Vụ Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng tiến lên một bước, âm thanh mềm mại, “Muội sợ tam hoàng huynh nghe thấy nên mới nói như vậy, đương nhiên vẫn là hoàng huynh tốt nhất.”
Tiêu Diễn rũ mắt nhìn khuôn mặt nàng, tóc đen áp hai bên má, đôi mắt long lanh tươi đẹp, hàng lông mi dài khẽ chớp, làn môi đỏ mọng khe khẽ đóng mở kết hợp với thanh âm du dương, bộ dạng này câu hồn biết bao khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
“Bé ngoan” Tiêu Diễn mở miệng, giọng nói hơi khàn.
“Công chúa!” Tạ Vụ Hành đột nhiên lên tiếng cắt ngang hai người trước mặt.
“Làm sao thế?” Vụ Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, đồng thời cũng kéo dài khoảng cách với Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn về phía Tạ Vụ Hành, gã bất mãn khi bị chen ngang.
“Công chúa không phải vừa kêu lạnh sao?” Tạ Vụ Hành hơi cong môi, ý cười không đạt đến khoé mắt.
Nói xong thì quay sang Tiêu Diễn giải thích: “Thân thể công chúa yếu đuối, nơi này gió lớn, nô tài lo lắng công chúa bị cảm lạnh.”
Hắn cúi đầu, thoạt nhìn rất kính cẩn nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là sự lạnh lùng được che giấu kĩ, lòng bàn tay nắm chặt, nói từng chữ, “Hay là điện hạ cùng công chúa vào trướng nói chuyện?”
Tiêu Diễn còn muốn đi gặp Nguyên Võ đế, huống chi đêm nay hắn còn có kế hoạch... cũng không vội. Tạ Vụ Hành nâng mắt, thấy yếu hầu hắn bất giác lên xuống, trong lòng càng khó chịu hơn.
Tiêu Diễn đè nén tâm tư, nói với Vụ Nguyệt: “Trời lạnh mau vào trong trướng đi, ta còn có việc, không ở với muội được.”
Tạm biệt Tiêu Diễn xong, Vụ Nguyệt liền đi vào, Tạ Vụ Hành giúp nàng cởi bỏ áo choàng, để nàng ngồi trước chậu than hơ tay.
Không khí trong lều ấm áp làm Vụ Nguyệt không nhịn được thở ra một hơi, trong doanh trướng an tĩnh chỉ còn tiếng lửa bập bùng tí tách, Vụ Nguyệt bất giác cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nàng xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nhìn về phía Tạ Vụ Hành, thấy hắn không nói gì vắt áo khoác lên giá, rốt cuộc cũng nhận ra là cái gì không đúng, suốt đường đi Tạ Vụ Hành không mở miệng nói lời nào, đều là nàng nói một mình.
“Sao ngươi không nói gì?”
Tạ Vụ Hành dừng tay.
Nói gì? Hỏi tiểu công chúa có thích Tiêu Diễn không à? (Editor: Vì anh ghen ghen ghen mà~~~)
Giờ phút này hắn không rảnh suy nghĩ chuyện khác, Tạ Vụ Hành suy nghĩ, chờ qua đêm nay lại nói tiếp.
Cất gọn áo choàng xong, Tạ Vụ Hành xoay người, tìm đại cái lý do qua loa lấy lệ: “Ta lần đầu gặp trường hợp này, cho nên có chút khẩn trương, sợ nói sai.”
Vụ Nguyệt cũng khẩn trương nên đương nhiên không nghi ngờ lời hắn nói, còn an ủi thêm mấy câu.
*
Sắc trời dần tối, cấm quân ở bãi săn đốt lửa trại, Tạ Vụ Hành nhìn qua cửa sổ thấy ánh lửa bùng lên thật chói mắt, ánh sáng chiếu lên mắt hắn, không biết người này đang nghĩ gì.
“Công chúa, đến bữa tiệc thôi ạ.” Thanh âm của Xuân Đào tuyền từ bên ngoài vào.
Tạ Vụ Hành chuyển hướng nhìn về phía Vụ Nguyệt, thân ảnh nhỏ nhắn đều thu gọn vào trong mắt hắn, bộ dạng vô cảm bỗng chốt xuất hiện một vết nứt, trái tim luôn bình tĩnh trong lồng ngực trật mất một nhịp.
Tạ Vụ Hành xoa xoay tay, ánh mắt đen tối dừng ở trên khuôn mặt nàng sau đó liền di chuyển dần về chiếc tủ phía sau, trong đó là lễ vật Tam hoàng tử tặng ban nãy.
Hắm mím chặt môi, không tiếng động thu hồi cảm xúc, tiểu công chúa không nhận ra bất kì điều gì.
Tạ Vụ Hành lấy áo choàng đến khoác lên vai nàng, “Công chúa, chúng ta đi thôi.”
*
Tiêu Tịch Ninh vẫn luôn nhìn về phía cửa, đợi mãi cũng thấy Vụ Nguyệt xuất hiện, nàng khẽ nhíu mày, đôi môi khẽ cười.
Cung nữ dẫn Vụ Nguyệt ngồi vào vị trí của nàng, cảnh tượng bữa tiệc là tiểu công chúa hoa cả mắt, bởi vì là tiệc mừng công lại không phải đang ở trong cung nên cũng không cần quá chú trọng lễ nghi, mọi người túm năm tụm ba, vừa mời rượu vừa ăn thịt nướng, chậm rãi nói chuyện. Chính giữa cũng có vũ công đang múa, ai nấy đều vui vẻ hò reo.
Vụ Nguyệt kinh ngạc trong lòng, nhịn không được cảm thán: “Náo nhiệt quá!”
Tạ Vụ Hành lạnh nhạt ừ một tiếng đáp lời nàng.
Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tiêu Tịch Ninh đã không nhịn được đi tới, Bạch Khấu theo sát nàng ta, trong tay bưng một cái khay, bên trên là bình rượu.
“Ngũ hoàng muội!” Tiêu Tịch Ninh cười khanh khách ngồi vào vị trí đối diện Vụ Nguyệt.
Biểu cảm của Vụ Nguyệt nhất thời khựng lại, “Hoàng tỷ.”
Tiêu Tịch Ninh như biến thành một người khác, cười trìu mến nói “Muội vẫn còn giận ta về chuyện lúc trước à?”
Vụ Nguyệt không biết nàng ta muốn làm gì, thận trọng lắc đầu, “Không đâu ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tiêu Tịch Ninh cười nói, vẫy tay bảo Bạch Khấu rót rượu, “Trước đây là ta nhất thời xúc động, uống xong ly rượu này coi như bỏ qua hết mọi chuyện có được không?”
Tiêu Tịch Ninh cầm một ly trên khay lên đưa cho Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt nắm làn váy, chần chừ không dám nhận, định bụng nói nàng không uống rượu, nhưng Tiêu Tịch Ninh đã hành động trước một bạn, ngửa đầu uống cạn ly rượu của nàng ta.
“Đây là thành ý của ta, Ngũ hoàng muội không nể mặt ta chút nào sao?” Nói xong liền úp ngược ly rượu đã trống không xuống.
Tạ Vụ Hành ở đằng sau nhìn bộ dáng nàng ta nói chuyện, đôi môi đỏ như mắt còn dính mấy giọt rượu khẽ đóng mở, tựa như rắn độc đang phun nọc, vừa xấu xí vừa ác độc.
Vụ Nguyệt bất đắc dĩ, đành bưng chén lên môi, ngửi được mùi hương đặc biệt nồng liền cau mày.
Uống một ly chắc sẽ không say đâu nhỉ.
Vụ Nguyệt tự trấn an mình xong cũng ngửa đầu uống cạn.
“Khụ... khụ...” Hương rượu cay nồng vừa vào đến yết đầu đã làm tiểu công chúa không nhịn được ho ra.
Tạ Vụ Hành nhíu mày, rót cho nàng một chén nước, “Công chúa uống chút nước đi.”
Vụ Nguyệt vuốt ngực, vội cầm tay Tạ Vụ Hành, uống một ngụm lớn.
Tạ Vụ Hành không kịp phòng bị sững người, hắn rũ mắt, tiểu công chúa không chú ý đang áp môi vào ngón tay hắn còn trên cốc nước.
Đôi môi bóng loáng của nàng áp vào thành cốc, đồng thời ấn vào ngón tay hắn, nuốt từng ngụm nước qua kẽ tay hắn, lực hút nhẹ như thể nàng đang mút lấy nó.
Hai mắt Tạ Vụ Hành bỏng rát, ngón tay cũng trở nên tê dại.
Vụ Nguyệt uống xong liền ngẩng đầu, ấm áp trên tay nhất thời không còn nữa, nàng đưa tay lau qua vệt nước trên môi, vỗ ngực bình ổn hô hấp, nhỏ giọng nói với hắn: “Được rồi.”
Tạ Vụ Hành rời tầm mắt từ tay qua gương mặt nàng, mí mắt Vụ Nguyệt còn một tầng hơi nước, lông mi cũng ướt sũng, đuôi mắt phiếm hồng, trông đến là đáng thương.
Tiêu Tịch Ninh nhìn Vụ Nguyệt đã uống chén rượu kia trong mắt đều là vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ, nàng âm thầm tính toán thời gian dược liệu có tác dụng, trong đầu tưởng tượng ra mấy cảnh không đứng đắn càng trở nên hưng phấn, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Tiêu Tịch Ninh cảm giác mặt nàng ta cũng dần nóng lên liền nhíu mày nhìn bầu rượu, rượu này mạnh như vậy sao?
Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn về phía chiếc bình, đây là bình uyên ương (1) sao, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua một tia châm biếm.
“Công chúa say rồi sao?”
Vụ Nguyệt đang chuyên tâm thưởng thức cảnh múa kiếm trong sân, nghe Tạ Vụ Hành đột nhiên hỏi liền có chút mờ mịt, nhìn ánh mắt quan tâm của hắn thì định lắc đầu. Thế nhưng bất ngờ có một mùi hương lạ khiến nàng hít phải, sau đó đầu liền trở nên nặng hơn, mi mắt cũng díp lại.
“Hình như là vậy.” Thanh âm Vụ Nguyệt mềm nhũn, ánh mắt cũng trở nên mê ly, thân mình không khống chế nghiêng về phía Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành vững vàng đỡ lấy nàng, “Ta mang công chúa về nghỉ ngơi.”
Tiêu Tịch Ninh nghe Tạ Vụ Hành nói liền kéo suy nghĩ trở lại, thấy Vụ Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự dựa vào người Tạ Vụ Hành, ánh mắt liền sáng lên, khẽ ra hiệu cho người phía sau.
“Còn không mau qua đỡ Ngũ công chúa.” Tiêu Tịch Ninh quá hưng phấn khi kế hoạch sắp thành nên cũng không để ý nàng ta cũng đang không tỉnh táo.
Bạch Khấu vội vàng đến bên cạnh Vụ Nguyệt, cố ý dùng tay đẩy Tạ Vụ Hành ra, “Để ta.”
Tạ Vụ Hành liền lộ vẻ do dự.
Tiêu Tịch Ninh liền phân phó, “Chủ tử say thành như vậy còn không mau đi đun nước, nấu canh giải rượu?”
Tạ Vụ Hành vẫn đang đỡ Vụ Nguyệt, ánh mắt bất động nhìn về phía bữa tiệc một lát mới buông tay, “Vậy nô tài làm phiền Tứ công chúa đưa Ngũ công chúa về trướng.”
Tiêu Tịch Ninh không kiên nhẫn phất tay.
Tạ Vụ Hành vừa đi khuất, nàng ta liền để Bạch Khấu đưa Vụ Nguyệt ra ngoài, còn dặn dò tỳ nữ tránh tai mắt của người khác.
Bạch Khấu gật đầu, lén lút đỡ Vụ Nguyệt đi về phía rừng.
Tiêu Tịch Ninh cũng rời chỗ đi tìm Hoắc Văn Quân, không ngờ mới được hai bước đã thấy đầu choáng váng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bạch Khấu chuẩn bị rượu gì không biết, nặng như vậy. Tiêu Tịch Ninh oán trách mấy câu, lắc nhẹ đầu cố gắng giữ tỉnh táo.
Không đợi nàng ta đến tìm, Hoắc Văn Quân đã chủ động đến trước, gương mặt hắn ửng đỏ, trên người cũng toàn mùi rượu, hiểu nhiên đã uống xong ba bình như ước hẹn.
“Tứ công chúa sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?” Hoắc Văn Quân chắn trước mặt nàng, ánh mắt đầy ái muội nhìn chằm chằm.
“Đương nhiên là không rồi.” Tiêu Tịch Ninh mở miệng thì liền phát hiện âm thanh của mình có chút suy yếu, mày liễu nhíu chặt lại, nếu không phải tận mắt thấy Vụ Nguyệt đã ngất đi thì nàng ta còn hoài nghi Bạch Khấu rót sai rượu rồi.
Nàng ta hít sâu một hơi lại nói: “Ngươi đi trước đi, ta kiếm cớ nói với Phụ hoàng cùng Mẫu hậu đã rồi mới đi được. Đương nhiên sẽ không làm ngươi uống rượu uổng công.”
Tiêu Tịch Ninh nói chuyện mang hàm ý ám chỉ làm Hoắc Văn Quân như mở cờ trong bụng, “Tại hạ xin đợi công chúa.”
Tiêu Tịch Ninh khinh thường nhìn bóng dáng hắn, dám có ý nghĩ bậy bạ với nàng, bất quá đúng là phải nhờ hắn một việc lớn.
Thường Hỉ đứng từ xa vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, đi vài bước đến chỗ Tiêu Diễn, nhẹ giọng báo tin.
Tiêu Diễn nhấp môi uống nốt rượu trong chén, nhàn nhạt phân phó, “Đi đi.”
Thường Hỉ chắp tay, lui ra trước.
Tiêu Diễn tự nhiên nói thêm mấy cây cùng quan viên, đợi đến khi Thường Hỉ quay lại liền đặt chén rượu xuống, đứng dậy nói: “Cô còn có việc, đi trước một bước, các vị cứ tự nhiên.”
*
Cúc cu---
Cúc cu---
Cúc cu---
Ba tiếng chim đỗ quyên kêu lên giữa rừng, đây là ám hiệu báo Thái tử đã rời bữa tiệc.
Tạ Vụ Hành ẩn nấp trong bóng tối, mi mắt rũ xuống, hắn giơ tay rút ra nhuyễn đao trong ống tay áo, lưỡi kiếm phản xạ ánh sáng lên gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đen đặc âm u.
Mười bước... Một trăm bước... Hai trăm bước...
Tạ Vụ Hành gõ đầu ngón tay vào lưỡi kiếm theo từng nhịp đếm trong đầu.
Năm trăm bước...
Hắn nhướng mày nhìn về phía cánh rừng tối đen, ánh trắng hắt lên bóng cây tạo thành từng cái bóng lay động trong gió, giống như dã thú ăn thịt người.
Tiểu công chúa có lá gan nhỏ như vậy, tỉnh lại nhất định sẽ sợ hãi vô cùng.
Tạ Vụ Hành cúi đầu áp xuống ý niệm trong lòng, sợ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hắn.
Rốt cuộc khi đã đếm đủ một nghìn bước, tín hiệu lần thứ hai cũng truyền đến.
Thời gian từ từ trôi qua, trong mắt Tạ Vụ Hành bắt đầu có sự mất bình tĩnh, ngón tay gõ lên mũi kiếm đã không còn quy luật.
Hắn đã tính toán cẩn thận từng bước, nhưng trong khoảng thời gian trống rỗng này chỉ có thể đoán, chỉ cần tuân theo kế hoạch sẽ không có bất ngờ.
Nhưng chỉ cần năm bước đã đủ thời gian Tiêu Diễn đi vào trong lều, mười bước hắn sẽ đến trước giường, mười lăm bước đủ để cởi áo tiểu công chúa.
Càng nghĩ ánh mắt Tạ Vụ Hành càng tối, sát ý nổi lên bốn phía, hắn không thể nhịn được bất kì một suy nghĩ nào nữa.
Hắn không chờ nữa mà lao mình vào bóng tối!
(1) bình uyên ương: là một loại bình đựng rượu đặc biệt có cơ quan bên trong. Trong thân bình sẽ được chia làm hai, một nửa đựng rượu thường một nửa là rượu có độc. Người rót sẽ thao tác qua một núm xoay nhỏ trên tay cầm để đổi ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.