Chương 81: Tiêu diệt yêu nhân
Tiêu Tương Túy Vũ
04/08/2016
Sống chết trước mắt,
không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Nàng bước nhanh chạy tới bên cạnh
hồ, thò tay vào trong hồ, vừa liên tục không dứt chiếm lấy thật nhiều
linh khí, vừa chuyển linh khí thành pháp thuật phóng xuất ra ngoài.
Cam Ma La nhất thời nhìn không thấu cách thức trong đó, thấy Phượng Vũ lại phóng xuất ra Thổ Bích Chướng lần nữa, cười lạnh một tiếng, lại là một dây xích dài vô cùng mạnh mẽ quăng về phía nàng.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hai đạo pháp thuật mạnh mẽ lúc chạm vào nhau hiện ra ánh sáng chói mắt làm mắt mọi người đau nhói. Đợi ánh sáng tan hết, Cam Ma La mới giật mình phát hiện ra khác thường, mới vừa rồi Thổ Bích Chướng còn không chịu nổi một kích, hiện taih lại có thể đỡ hắn sáu, bảy thành công lực!
Trái với Cam Ma La kinh dị, Phượng Vũ lại là hai mắt sáng lên: biện pháp này thế nhưng lại thành công!
Không cho mình kịp vui mừng vì sự tùy cơ ứng biến đó, Phượng Vũ liên tiếp phóng xuất ra hai ba pháp thuật công kích. Nào là Vạn Thạch Bay Tới, Sí Diễm Đốt, Lôi Động Cửu Tiêu, có linh lực liên tục không ngừng cung ứng, các hệ pháp thuật liền giống như không cần lấy tiền luân phiên oanh tạc, sức mạnh không ngừng tăng nhanh hơn bình thường bảy tám lần. Trong khoảng thời gian ngắn, Cam Ma La thật đúng là bị ép tới luống cuống tay chân, giận đến mức oa oa kêu to.
Chỉ là, mặc dù nhìn như chiếm hết lợi thế, nhưng Phượng Vũ lại cũng không có cách nào thật sự làm khó được Cam Ma La. Huống chi, linh lực chảy dọc trong cơ thể chuyển thành năng lượng pháp thuật đã nhiều hơn bình thường mười mấy lần, làm tăng thêm gánh nặng thật lớn cho thân thể của nàng. Không qua bao lâu, môi nàng vốn là đỏ thắm đã bắt đầu trở nên nhợt nhạt.
—— tiếp tục như vậy không phải biện pháp!
Ba người đồng thời ý thức được điểm này, nhưng Luci và Phó Tư Đường lại cũng bó tay hết cách. Phó Tư Đường đã sớm bị uy áp cấp hoàng giả và sát khí nặng nề của Cam Ma La kiềm chế không thể nhúc nhích, Luci vướng ở cảnh giới có hạn hiện nay, không có thủ đoạn lại cũng không đủ lực lượng sử dụng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách gì.
Cam Ma La cũng cảm thấy rõ ràng thực lực của ba người kém xa mình, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười ác độc: "Ta còn tưởng rằng dư nghiệt Ma Vực rất lợi hại, thì ra cũng chẳng qua như thế! Chịu chết đi! Đừng ngăn cản ta giết tiểu quỷ này!"
—— làm sao bây giờ? Ta nên làm thế nào mới có thể bảo vệ được tính mạng của mọi người? Đúng rồi! Phải lấy được linh lực! Nhất định phải lấy được càng nhiều linh lực!
Theo ý niệm vừa mới xuất hiện này, Phượng Vũ đột nhiên xoay người, ào một tiếng nhảy vào trong Luyện Linh Trì.
Cố kiềm nén lại kinh mạch đang đau nhức, nàng dùng hết tất cả ý chí, liều mạng chuyển mỗi một sợi linh khí đang tuôn trào trong người thành lực lượng, hợp thành ra một pháp thuật công kích Lôi hệ mạnh nhất, ầm về phía đỉnh đầu Cam Ma La——
"Lôi Kình Thập Phương —— Sát!"
Giống như là triệu tập tất cả sấm chớp điện mạnh mẽ trên thế gian giận dữ lại một chỗ, trong nháy mắt bầu trời bị thô bạo xé ra vết rách, kèm với núi sụp đổ đất đai rung chuyển, Lôi Long hung hăng quất roi xuống trừng phạt nhân gian.
Rầm ——
Căn phòng lộng lẫy không chịu nổi đòn mạnh mẽ nặng nề, cũng thành một đống ngói vụn. Trừ Phượng Vũ và Lăng Tử Minh ở trong Luyện Linh Trì, tất cả những người khác đều bị chôn trong những cây gỗ đứt đoạn cùng đống ngói vụn. Phượng Vũ muốn gọi tên đồng bạn, giọng nói khàn khàn lại chìm ngập trong tiếng sấm ầm ầm, ngay cả mình cũng không nghe được.
Kéo dài đến sáu bảy phút, sấm sét khủng bố mới dần dần biến mất, dĩ nhiên căn phòng lộng lẫy đã thành một đống đổ nát.
Phượng Vũ cố gắng đứng lên, thả Tinh Thần Lực ra dò xét tiếng động dưới đống đổ nát. Kết quả làm nàng thở phào nhẹ nhõm: ý thức của Luci và Phó Tư Đường đều còn tồn tại, sóng linh hồn dao động không lớn, xem ra cũng không bị thương nặng.
Nàng vừa định lại đi tìm Cam Ma La, cách đó không xa một đống cây gỗ cao vút nát vụn chợt sụp xuống, một người mặt cháy đen lung la lung lay đứng dậy từ bên trong, rõ ràng chính là Cam Ma La.
Ma Pháp Sư hoàng cấp, đương nhiên không phải loại trình độ này là có thể bị đánh bại. Nhưng từ thân hình lung lay sắp đổ của hắn và sắc mặt trắng như trang giấy là có thể thấy được, một kích gần như điên cuồng vừa rồi của Phượng Vũ, dĩ nhiên đã tạo thành thương tổn không nhỏ cho hắn.
Sau khi gắng gượng đứng vững thân hình, Cam Ma La cực kỳ tức giận: "Ta đường đường là Tế Tư Quang Minh Thánh Điện, há có thể bị ngươi một dư nghiệt nho nhỏ của Ma Vực đánh bại!"
"Nhìn hành động việc làm của ngươi, chỗ nào có một chút hình dáng của Tế Tư? Đừng tưởng rằng phủ thêm pháp bào thì ngươi chính là Thánh Sứ!"
Phượng Vũ đối chọi gay gắt với hắn, lời nói không bị lép vế chút nào, thực tế trong lòng mình lại đang âm thầm sốt ruột: một kích vừa rồi đã hao hết tất cả tiềm lực của nàng, nhưng Cam Ma La lại rõ ràng vẫn còn có lực lượng dư thừa. Kế tiếp nên làm thế nào cho phải?
Lúc Phượng Vũ đang âm thầm lo lắng, buổi sáng từng lĩnh qua cảm giác quen thuộc đó là tràn đầy lực lượng, lại lặng lẽ phủ xuống thân thể của nàng lần nữa. Nhưng cảm giác được lực lượng lần này lại càng hùng hậu hơn buổi sáng mấy chục lần thậm chí là trên trăm lần. Thân thể vốn đã mệt mỏi rã rời nhanh chóng khôi phục thể lực, linh lực trong kinh mạch lại càng dư thừa đến một tình trạng không thể tưởng tượng nổi, có gan thì sẽ không dẫn dắt lực lượng ra ngoài, thân thể sẽ tràn đầy cảm giác muốn nổ tung.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu: "Tiểu nha đầu, thật không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy."
"Chu Tước Hỏa Linh!" Phượng Vũ không khỏi vừa mừng vừa sợ, "Xin cho ta mượn lực lượng, giúp ta đánh bại yêu nhân này!"
"Ha ha, chỉ là đánh bại thôi sao? Nguyên tắc của ta là không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định trí mạng!"
Chu Tước cười khẽ, hiện thân trong đầu Phượng Vũ: "Thật ra phương thức công kích vừa rồi của ngươi đã thoát khỏi phạm vi Ma Pháp Sư, chạm đến cánh cửa then chốt của Ngự Linh Sư. Tên kia đã là nỏ mạnh hết đà, kế tiếp ngươi chỉ cần lại ra một chiêu, nhất định có thể kết liễu hắn." (nỏ mạnh hết đà ~ thế suy sức yếu)
Theo lời nói êm tai của Chu Tước, trước mắt Phượng Vũ chỉ cảm thấy rộng mở trong sáng, giống như là người bị nhốt trong bóng đêm đã lâu, chợt đẩy một cánh cửa ra, ánh mặt trời xinh đẹp chiếu vào, chiếu sáng rất nhiều gì đó nàng vốn không nhìn rõ. Trước kia lúc sử dụng pháp thuật vẫn chưa thỏa mãn, nếu có chút cảm giác dừng lại, cũng do hiểu rõ một chút pháp môn mà trở nên không còn tồn tại nữa.
—— đây chính là hiểu về cánh cửa Ngự Linh Sư sao?
Phượng Vũ hưng phấn không thôi, theo như Chu Tước Hỏa Linh nói, lại chuyển một lượng lớn linh lực thành lực lượng lần nữa, nhắm ngay Cam Ma La phóng xuất không chút lưu tình.
"Phượng Hỏa Liêu Thiên —— Diệt!"
Đối với biến hóa chợt sinh ra trong cơ thể Phượng Vũ, Cam Ma La hoàn toàn không hay, vẫn còn đang tính toán chủ ý giết Phượng Vũ trước, sau đó giết Lăng Tử Minh: "Nếu không phải lúc trước sợ giết chết tiểu tử kia bị Thánh Điện phát hiện ra sẽ trách phạt, hôm nay làm sao ta lại có rất nhiều phiền toái chứ. Nói đến toàn bộ thì phải trách tiểu tử kia không tốt! Vì sao sinh ra liền mang huyết mạch làm thức tỉnh Linh thú ngàn năm! Lúc đầu ta chính là vì có thể làm linh thú sống lại, mới trăm phương ngàn kế đến vùng đất vắng vẻ. Há có thể để cho một tên tiểu tử phá hư chuyện lớn của ta!"
Cam Ma La vừa định thúc giục dây xích dài ngũ linh, một lần hành động giết chết Phượng Vũ, sau đó trừ bỏ đi Lăng Tử Minh ngăn trở chuyện tốt của hắn. Không ngờ chưa phát động dây xích dài, liền bị một biển lửa cắn nuốt trời đất đột nhiên xông ra bao vây.
Hắn mới đầu còn muốn chuyển công thành thủ, dùng dây xích dài ngũ linh đánh tan biển lửa, kết quả lúc dây xích dài vung ra trong nháy mắt bị thiêu cháy thành khí, hóa thành một làn khói đen, liền đống mẩu vụn cũng không thừa lại. Thấy thế, sắc mặt hắn không khỏi đại biến: "Dư nghiệt Ma Vực chính là nhiều thủ đoạn! Ta phải nghĩ biện pháp thoát khỏi vùng biển lửa này mới được."
Nhưng ý niệm này, đã chậm rồi. Dưới sự điều khiển của Phượng Vũ, lửa mạnh thiêu đốt bùng lên, vây xung quanh Cam Ma La, làm cả người hắn đều rơi vào cái hộp mà ngọn lửa tạo thành, không thể lên trời, xuống đất cũng hết hi vọng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng cũng bị ngọn lửa cắn nuốt.
Cam Ma La nhất thời nhìn không thấu cách thức trong đó, thấy Phượng Vũ lại phóng xuất ra Thổ Bích Chướng lần nữa, cười lạnh một tiếng, lại là một dây xích dài vô cùng mạnh mẽ quăng về phía nàng.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hai đạo pháp thuật mạnh mẽ lúc chạm vào nhau hiện ra ánh sáng chói mắt làm mắt mọi người đau nhói. Đợi ánh sáng tan hết, Cam Ma La mới giật mình phát hiện ra khác thường, mới vừa rồi Thổ Bích Chướng còn không chịu nổi một kích, hiện taih lại có thể đỡ hắn sáu, bảy thành công lực!
Trái với Cam Ma La kinh dị, Phượng Vũ lại là hai mắt sáng lên: biện pháp này thế nhưng lại thành công!
Không cho mình kịp vui mừng vì sự tùy cơ ứng biến đó, Phượng Vũ liên tiếp phóng xuất ra hai ba pháp thuật công kích. Nào là Vạn Thạch Bay Tới, Sí Diễm Đốt, Lôi Động Cửu Tiêu, có linh lực liên tục không ngừng cung ứng, các hệ pháp thuật liền giống như không cần lấy tiền luân phiên oanh tạc, sức mạnh không ngừng tăng nhanh hơn bình thường bảy tám lần. Trong khoảng thời gian ngắn, Cam Ma La thật đúng là bị ép tới luống cuống tay chân, giận đến mức oa oa kêu to.
Chỉ là, mặc dù nhìn như chiếm hết lợi thế, nhưng Phượng Vũ lại cũng không có cách nào thật sự làm khó được Cam Ma La. Huống chi, linh lực chảy dọc trong cơ thể chuyển thành năng lượng pháp thuật đã nhiều hơn bình thường mười mấy lần, làm tăng thêm gánh nặng thật lớn cho thân thể của nàng. Không qua bao lâu, môi nàng vốn là đỏ thắm đã bắt đầu trở nên nhợt nhạt.
—— tiếp tục như vậy không phải biện pháp!
Ba người đồng thời ý thức được điểm này, nhưng Luci và Phó Tư Đường lại cũng bó tay hết cách. Phó Tư Đường đã sớm bị uy áp cấp hoàng giả và sát khí nặng nề của Cam Ma La kiềm chế không thể nhúc nhích, Luci vướng ở cảnh giới có hạn hiện nay, không có thủ đoạn lại cũng không đủ lực lượng sử dụng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách gì.
Cam Ma La cũng cảm thấy rõ ràng thực lực của ba người kém xa mình, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười ác độc: "Ta còn tưởng rằng dư nghiệt Ma Vực rất lợi hại, thì ra cũng chẳng qua như thế! Chịu chết đi! Đừng ngăn cản ta giết tiểu quỷ này!"
—— làm sao bây giờ? Ta nên làm thế nào mới có thể bảo vệ được tính mạng của mọi người? Đúng rồi! Phải lấy được linh lực! Nhất định phải lấy được càng nhiều linh lực!
Theo ý niệm vừa mới xuất hiện này, Phượng Vũ đột nhiên xoay người, ào một tiếng nhảy vào trong Luyện Linh Trì.
Cố kiềm nén lại kinh mạch đang đau nhức, nàng dùng hết tất cả ý chí, liều mạng chuyển mỗi một sợi linh khí đang tuôn trào trong người thành lực lượng, hợp thành ra một pháp thuật công kích Lôi hệ mạnh nhất, ầm về phía đỉnh đầu Cam Ma La——
"Lôi Kình Thập Phương —— Sát!"
Giống như là triệu tập tất cả sấm chớp điện mạnh mẽ trên thế gian giận dữ lại một chỗ, trong nháy mắt bầu trời bị thô bạo xé ra vết rách, kèm với núi sụp đổ đất đai rung chuyển, Lôi Long hung hăng quất roi xuống trừng phạt nhân gian.
Rầm ——
Căn phòng lộng lẫy không chịu nổi đòn mạnh mẽ nặng nề, cũng thành một đống ngói vụn. Trừ Phượng Vũ và Lăng Tử Minh ở trong Luyện Linh Trì, tất cả những người khác đều bị chôn trong những cây gỗ đứt đoạn cùng đống ngói vụn. Phượng Vũ muốn gọi tên đồng bạn, giọng nói khàn khàn lại chìm ngập trong tiếng sấm ầm ầm, ngay cả mình cũng không nghe được.
Kéo dài đến sáu bảy phút, sấm sét khủng bố mới dần dần biến mất, dĩ nhiên căn phòng lộng lẫy đã thành một đống đổ nát.
Phượng Vũ cố gắng đứng lên, thả Tinh Thần Lực ra dò xét tiếng động dưới đống đổ nát. Kết quả làm nàng thở phào nhẹ nhõm: ý thức của Luci và Phó Tư Đường đều còn tồn tại, sóng linh hồn dao động không lớn, xem ra cũng không bị thương nặng.
Nàng vừa định lại đi tìm Cam Ma La, cách đó không xa một đống cây gỗ cao vút nát vụn chợt sụp xuống, một người mặt cháy đen lung la lung lay đứng dậy từ bên trong, rõ ràng chính là Cam Ma La.
Ma Pháp Sư hoàng cấp, đương nhiên không phải loại trình độ này là có thể bị đánh bại. Nhưng từ thân hình lung lay sắp đổ của hắn và sắc mặt trắng như trang giấy là có thể thấy được, một kích gần như điên cuồng vừa rồi của Phượng Vũ, dĩ nhiên đã tạo thành thương tổn không nhỏ cho hắn.
Sau khi gắng gượng đứng vững thân hình, Cam Ma La cực kỳ tức giận: "Ta đường đường là Tế Tư Quang Minh Thánh Điện, há có thể bị ngươi một dư nghiệt nho nhỏ của Ma Vực đánh bại!"
"Nhìn hành động việc làm của ngươi, chỗ nào có một chút hình dáng của Tế Tư? Đừng tưởng rằng phủ thêm pháp bào thì ngươi chính là Thánh Sứ!"
Phượng Vũ đối chọi gay gắt với hắn, lời nói không bị lép vế chút nào, thực tế trong lòng mình lại đang âm thầm sốt ruột: một kích vừa rồi đã hao hết tất cả tiềm lực của nàng, nhưng Cam Ma La lại rõ ràng vẫn còn có lực lượng dư thừa. Kế tiếp nên làm thế nào cho phải?
Lúc Phượng Vũ đang âm thầm lo lắng, buổi sáng từng lĩnh qua cảm giác quen thuộc đó là tràn đầy lực lượng, lại lặng lẽ phủ xuống thân thể của nàng lần nữa. Nhưng cảm giác được lực lượng lần này lại càng hùng hậu hơn buổi sáng mấy chục lần thậm chí là trên trăm lần. Thân thể vốn đã mệt mỏi rã rời nhanh chóng khôi phục thể lực, linh lực trong kinh mạch lại càng dư thừa đến một tình trạng không thể tưởng tượng nổi, có gan thì sẽ không dẫn dắt lực lượng ra ngoài, thân thể sẽ tràn đầy cảm giác muốn nổ tung.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu: "Tiểu nha đầu, thật không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy."
"Chu Tước Hỏa Linh!" Phượng Vũ không khỏi vừa mừng vừa sợ, "Xin cho ta mượn lực lượng, giúp ta đánh bại yêu nhân này!"
"Ha ha, chỉ là đánh bại thôi sao? Nguyên tắc của ta là không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định trí mạng!"
Chu Tước cười khẽ, hiện thân trong đầu Phượng Vũ: "Thật ra phương thức công kích vừa rồi của ngươi đã thoát khỏi phạm vi Ma Pháp Sư, chạm đến cánh cửa then chốt của Ngự Linh Sư. Tên kia đã là nỏ mạnh hết đà, kế tiếp ngươi chỉ cần lại ra một chiêu, nhất định có thể kết liễu hắn." (nỏ mạnh hết đà ~ thế suy sức yếu)
Theo lời nói êm tai của Chu Tước, trước mắt Phượng Vũ chỉ cảm thấy rộng mở trong sáng, giống như là người bị nhốt trong bóng đêm đã lâu, chợt đẩy một cánh cửa ra, ánh mặt trời xinh đẹp chiếu vào, chiếu sáng rất nhiều gì đó nàng vốn không nhìn rõ. Trước kia lúc sử dụng pháp thuật vẫn chưa thỏa mãn, nếu có chút cảm giác dừng lại, cũng do hiểu rõ một chút pháp môn mà trở nên không còn tồn tại nữa.
—— đây chính là hiểu về cánh cửa Ngự Linh Sư sao?
Phượng Vũ hưng phấn không thôi, theo như Chu Tước Hỏa Linh nói, lại chuyển một lượng lớn linh lực thành lực lượng lần nữa, nhắm ngay Cam Ma La phóng xuất không chút lưu tình.
"Phượng Hỏa Liêu Thiên —— Diệt!"
Đối với biến hóa chợt sinh ra trong cơ thể Phượng Vũ, Cam Ma La hoàn toàn không hay, vẫn còn đang tính toán chủ ý giết Phượng Vũ trước, sau đó giết Lăng Tử Minh: "Nếu không phải lúc trước sợ giết chết tiểu tử kia bị Thánh Điện phát hiện ra sẽ trách phạt, hôm nay làm sao ta lại có rất nhiều phiền toái chứ. Nói đến toàn bộ thì phải trách tiểu tử kia không tốt! Vì sao sinh ra liền mang huyết mạch làm thức tỉnh Linh thú ngàn năm! Lúc đầu ta chính là vì có thể làm linh thú sống lại, mới trăm phương ngàn kế đến vùng đất vắng vẻ. Há có thể để cho một tên tiểu tử phá hư chuyện lớn của ta!"
Cam Ma La vừa định thúc giục dây xích dài ngũ linh, một lần hành động giết chết Phượng Vũ, sau đó trừ bỏ đi Lăng Tử Minh ngăn trở chuyện tốt của hắn. Không ngờ chưa phát động dây xích dài, liền bị một biển lửa cắn nuốt trời đất đột nhiên xông ra bao vây.
Hắn mới đầu còn muốn chuyển công thành thủ, dùng dây xích dài ngũ linh đánh tan biển lửa, kết quả lúc dây xích dài vung ra trong nháy mắt bị thiêu cháy thành khí, hóa thành một làn khói đen, liền đống mẩu vụn cũng không thừa lại. Thấy thế, sắc mặt hắn không khỏi đại biến: "Dư nghiệt Ma Vực chính là nhiều thủ đoạn! Ta phải nghĩ biện pháp thoát khỏi vùng biển lửa này mới được."
Nhưng ý niệm này, đã chậm rồi. Dưới sự điều khiển của Phượng Vũ, lửa mạnh thiêu đốt bùng lên, vây xung quanh Cam Ma La, làm cả người hắn đều rơi vào cái hộp mà ngọn lửa tạo thành, không thể lên trời, xuống đất cũng hết hi vọng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng cũng bị ngọn lửa cắn nuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.